Quẻ Bói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoan nào...con ngồi yên đi chứ...
Mẫu thân nàng bắt nàng phải ngồi thật nghiêm trang để các nô tỳ trang điểm son phấn hồng hào. Shinobu có chút khó chịu, nàng hỏi.
Mẹ...Có nhất thiết phải như thế không ạ... con không đi cũng được mà...Huống hồ con gái đã đồng ý hôn sự cả rồi...gì mà xem bát tự...tử vi....rồi còn tâm hợp gì nữa...mệt quá đi...con không đi đâu...
Phu nhân Kochou phải vất vả lắm đấy mới có thể kéo cô con gái cứng đầu này đi theo cùng để vào chùa xin lộc bình an và xem bát tự.
Bước đi dưới con phố náo nhiệt người ngựa chốn phồn thành, Shinobu như trở thành tâm điểm chú ý của biết bao người qua đường kia...Đám nam nhân liếc mắt dõi theo đầy mê mẩn...có kẻ còn đến mức không chú ý mà va đập mạnh vào cột trần của trấn Môn.
Nữ nhân quả đường kia có người thấy ngưỡng mộ làm sao, cũng có người lại chỉ tay đố kỵ, điêu ngoa, đanh đá với sắc tuyệt ấy. Đã đến rồi, Thiền Qua Tự.
Nườm nượp người qua lại, khói bụi toả nơi hương nhang hoà cùng với sắc lá ngã vàng cam của mùa thu gần kề ấy. Chắp tay cầu nguyện, trước tượng của Đại Liên Hoa Bồ Tát càu bình an cho gia đình, cầu may mắn và cả sức khoẻ, công danh...Phu nhân Kochou vừa thực hiện xong nghi thức này là liền đạt con gái đi theo sau ngay lập tức...bốn năm nô tỳ cũng đi theo như đàn tùy tùng. Dừng lại bên vị thầy bói xem Tử Vi.
Sư phụ...xin sư phụ hãy xem thử bát tự và tử vi của nhi nữ nhà ta với người này với ạ...
Phu nhân Kochou đặt nhẹ hay lá Tử Vi xuống trước mặt vị thầy bói, ông ta vẫn nghiêm nghị chỉ gật đầu, có vẻ như hiểu ý, Phu nhân Kochou nở nụ cười như ghim...
Sư phụ à...Hiểu ý của sư phụ rồi...nhiêu đây là đủ phải không?
Vừa nói, bà đặt nhẹ lên bàn một thỏi vàng nhỏ, tên bói này nhìn thấy vàng thì hai mắt sáng trưng ngay...Lão ta gật đầu nhận lấy, đổi liền thái độ...
Phu nhân khách sáo quá...khách sáo quá... chỗ quen biết mà ha...
Shinobu nói thì thầm bên tai của mẫu thân nàng.

Mẹ à....rốt cuộc tên thầy bói này...có đáng tin không vậy ạ...con nghi ngờ lão ta lắm...
Phu nhân Kochou lắc nhẹ đầu.
Hắn tuy là ham tiền...nhưng nhiều người đã được hắn bói là trúng phóc cả đấy...cả mẹ nữa...mẹ con vì thế mà mới lấy được cha con đấy nhé...
Rồi đại tỷ của con cũng thế đấy...
Phu nhân Kochou cầm nhẹ tay, trấn an lấy con gái, thuyết phục nàng tin chí ít vào người thầy bói này. Ông thầy bói cầm hai lá tử vi số mệnh lên, đôi mắt nghiêm nghị...Bấm tay vài cái như mọi thầy khác đều làm...nhưng mà sao hôm nay lão ta lại có gì đó không ổn nhỉ, tay bấm bấm liên tục, đôi mắt lại đảo chồng liên tục...
Phu nhân Kochou và Shinobu đều tò mò, mới hỏi.
Sư phụ...sao lại lâu đến như thế...Không lẽ có chuyện gì hay sao...?
Vị thầy bói khẽ gật đầu, đôi mắt như biến sắc
Cái này...quả nhiên đúng như ta nghĩ, Phụ nhân...có phải người nam nhân mà lệnh ái sắp lấy này...là người có chức vị cao trong triều đình đúng chứ...
Phu nhân Kochou gật nhẹ đầu.
Không giấu gì sư phụ, đúng là như vậy... Mà ta chỉ muốn biết, hôn sự này như thế nào?
Thầy bói nở nụ cười.
Phu nhân đại phú quý, số của lệnh ái sẽ được nhờ nhà chồng, phú quý đại cát,... Tiểu thư cung hỷ cung hỷ...
Nói xong, thầy bói chắp tay vấn đáp làm cho Phu nhân Kochou hài lòng, bà lay nhẹ tay Shinobu khuyên bảo nàng hãy cảm ơn lấy vị thầy bói này.
Tiểu nữ...đa tạ Sư phụ đã chiêm nghiệm, xin đa tạ...
Không còn gì nữa, bà cũng biếu cho lão thêm một giỏ trái cây và một ít ngân lượng như lòng thành cảm ơn, vì con gái, người mẹ có tiếc điều gì chứ...
Chỉ đợi đến khi mẫu tử Kochou rời đi cùng tùy tùng nô tỳ rồi thì lão thầy bói mới biến đổi sắc mặt, một sắc mặt hết sức ngạc nhiên như thể đây là lần đầu tiên lão được chứng kiến sự hy hữu trên đời vậy...
Cầm lại hai tờ Tử vi trên tay, đôi tay rung rung, dòng ánh mắt như muốn bất động...
Lần đầu tiên ta được thấy hai lá Tử Vi khắng khít đến như vậy...
  Là Thất Kiếp Tình Duyên (Duyên đời 7 kiếp)
--------------------------------------
Những đường kiếm lướt nhẹ tựa ngọn sóng vỗ bờ, giữa rừng tre tùng bách chùng chùng, ngọn gió thổi nhẹ, bóng người múa tung những lưỡi kiếm sắc lẻm...
Đó là Chinh Di Đại Tướng Quân Tomioka Giyuu, chàng vẫn giữ khưng khưng lấy chiếc mặt nạ Oni để cho đi gương mặt của mình, nhìn rõ được những còn lại trên gương mặt ấy nào phải chăng chỉ là đôi đồng tử lam biếc tự mặt hồ lúc hạ sang kia...Một nhát chém ngang thật dứt khoát, cả một vòm khóm tre đã ngã rời, đứt lìa ra đất...
Một sức mạnh thật khủng khiếp, làm cho biết bao nhiêu kẻ địch cũng phải khiếp sợ, dù chỉ là nghe danh thôi...Một tướng lĩnh đến chắp tay.
Tướng quân...chuyện sắp xếp hôn lễ với tiểu thư Hồ Điệp gia đều đã xong cả rồi ạ...
Đôi mắt lam biếc kia của chàng ta nhìn về một khoảng trời đăm chiêu xa xăm...
Ta biết rồi...cuộc hôn nhân này...dù sao cũng là do Hoàng Đế Bệ hạ ban xuống, ta cũng nên phải cảm tạ long ân...
Ngươi lui xuống trước đi...ta muốn yên tĩnh một chút, hiếm khi ta mới có cảm giác bình yên như lúc này đây...
Chiến sự liên miên,...có lẽ nên tạm gác kiếm một khoảng thời gian rồi...
Tên tướng lĩnh này chợt chúc mừng.
Dù sao...mạt tướng cũng chúc mừng Đại Tướng Quân sắp lập gia thất, nghe bảo đâu hai tiểu thư của Hồ Điệp phủ sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đại tiểu thư đã thành thân cùng với Bắc Bình Phong Tướng quân Shinazugawa Sanemi...giờ đây nhị tiểu thư cũng sắp thành phu nhân của ngài rồi...
Mà mạt tướng cũng có chỗ không phải muốn hỏi Tướng quân...mong tướng quân nếu có sai ý...đừng trách phạt mạt tướng.
Giyuu quay lưng, chàng ta ngước nhìn ra xa và nói.
Cứ nói đi...

Dạ...Từ trước đến giờ vẫn chưa được nhìn thấy mặt mộc của ngài, chiếc mặt nạ Oni này...tại sao tướng quân lại cứ mãi đeo nó thế...
Giyuu cười ra tiếng, chàng ta chạm nhẹ tay lên chiếc mặt nạ, quạt thật đã giấu mặt đến mức tạo cho thiên hai cả một lời đồn, cả một giai thoại về sự bí ẩn của gương mặt Đại Tướng Quân ngài đây.
Vậy à...Thiên hạ cũng vì đó mà đồn ta hết chuyện này đến chuyện kia...nhiều chuyện xúi quẩy, không đâu vào đâu cả...
Ta giấu mặt thì đã sao chứ...Cứ để chúng xăm soi đi...dù sao thì chúng cũng sẽ được thấy thôi...Đại tỷ của ta trước lúc lâm chung, tỷ ấy đã từng nói rằng...
Nam nhân của tộc gia Tomioka, tới khi gặp được nửa kìa của đời mình, chỉ đến khi lập gia thất, thì gương mặt ấy mới có thể được lộ diện ra để cho người mà mình yêu được chiêm ngưỡng đầu tiên...
Tên tướng lĩnh cúi đầu.
Ra đây là tục lệ của Gia tộc ngài, mạt tướng thất lễ rồi...xin Tướng quân đừng trách cứ mạt tướng.
Tomioka Giyuu xua nhẹ tay.
Đủ rồi...Ta không trách ngươi...ngươi lui ra trước đi...Ta luyện kiếm pháp thêm một chút nữa vậy...

Dạ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC