Chương 53: Người kể chuyện (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chính vẫn chưa biết điều đó, nhưng hắn sẽ chạm vào mũi mình bất cứ khi nào hắn nói dối. Cô ấy biết mỗi khi hắn nói dối."

Đối với Đoàn Thi, thứ đã trói buộc cô suốt cuộc đời là những cây cầu, hồ nước và cửa sổ. Nhưng đối với Tống Chương mà nói, hẳn là... 《 Chuyện Kể Trước Khi Ngủ 》 kể đến "chết".

"Vào ngày kỷ niệm mười năm, nam chính cuối cùng cũng nghĩ đến tất cả những điều tốt đẹp mình đã có trong quá khứ. Hắn cẩn thận chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến để cứu vãn cuộc hôn nhân đã tan vỡ. Sau khi trở về, hắn nhìn thấy vợ mình ăn diện lộng lẫy trong vườn. Nam chính mới yên tâm, vợ mình rất ít trang điểm, trong tay còn cầm một cuốn sách, nam chính mỉm cười, từng bước một đi về phía cô ấy."

Ngọn nến khắc hoa hồng đang cháy trên bàn trắng, Đoàn Thi ngẩng đầu nhìn dưới giàn hoa, mỉm cười yếu ớt. Sau khi bị bệnh cô hiếm khi trang điểm, lúc này trang điểm rất tinh xảo, đôi mắt lại ngấn nước. Ngước mắt trông lại giống như thời trung học vào giữa hè, khi ve phát tiếng kêu, thiếu nữ ngây ngô cạnh bàn nhìn hắn.

Không có cãi vã, không có im lặng. Cô hiếm khi ngoan ngoãn và ít nói, cuối cùng hắn cũng không cần phải bận rộn một ngày sau đó trở về phải đối mặt với người yêu u ám và tối tăm của mình.

Bữa ăn diễn ra đầm ấm và hòa hợp.

Tống Chương nói: "Hôm nay là tròn mười năm ngày kỷ niệm, em có muốn quà gì không?"

"Quà?" Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, trầm ngâm thì thầm: "Kể cho em nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ, đã lâu rồi em không được nghe."

Đôi mắt Tống Chương hơi đỏ lên: "Được." Hắn thực sự rất buồn không biết vì sao bọn họ lại đến nước này.

Hắn cầm lấy cuốn sách do vợ đưa cho, đây là cuốn tạp chí mà họ đọc vào lần đầu tiên bọn họ gặp nhau khi còn bé. Cột cuối cùng của tạp chí là một câu chuyện trước khi đi ngủ, mở đầu bằng tựa đề Salome. Thực ra hắn đã kể câu chuyện này trước đây rồi, nhưng bây giờ hắn sẵn sàng kể lại.

Những câu chuyện trước khi đi ngủ của 《 Chuyến Tàu Đêm 》 đều là những bài do độc giả lựa chọn, tuy tựa đề là Salome nhưng vẫn có một số điểm khác biệt so với nguyên tác của Oscar Wilde, điểm tương đồng duy nhất là cốt lõi đẫm máu.

Nhân vật chính của câu truyện là một giáo viên mẫu giáo sinh ra mắc bệnh "lõi đá" * không thể có con nên rất thích trẻ con. Cách đây một thời gian, có nhiều trường hợp trẻ em mất tích ở trường mẫu giáo đã bị cảnh sát phong tỏa. Thế là vợ tạm thời thất nghiệp ở nhà, chồng thấy vợ dạo này hơi khác, trước đây cô ấy không thích nấu ăn, nhưng bây giờ mỗi ngày cô ấy lại nấu canh và tự tay nấu.

Người chồng nghi ngờ khi đối mặt với người vợ bất thường của mình. Cuối cùng, một ngày nọ, người chồng tìm thấy xương bàn tay của một đứa trẻ trong thùng rác ở nhà và hiểu ra mọi chuyện.

Anh ta run rẩy mở tủ lạnh và hét lớn khi nhìn thấy những chiếc túi lớn màu đen chứa đầy thịt người trong tủ lạnh!

Người chồng vô cùng sợ hãi, để không bị báo thù nên đã lén chuyển nhượng tài sản và soạn đơn ly hôn.

Tuy nhiên, điều anh không biết là đêm anh mở tủ lạnh, vợ anh đã lặng lẽ quan sát từ phía sau. Cô biết chồng không còn cần cô nữa nhưng cô không thể bỏ chồng được. Thế là vào đêm trước ngày chồng nộp đơn ly hôn, cô đã nấu cho anh một bát canh.

Canh bị nhiễm độc nên cô trói anh vào ghế, dùng dao chặt từng miếng thịt trên người anh rồi cho vào túi.

Cô cất thịt của anh và giấu trong tủ lạnh để chuẩn bị đồ ăn.

Con dao cuối cùng cắt đứt đầu anh, vợ anh hôn anh say đắm.

"Anh à, em yêu anh và em không muốn rời xa anh. Những đứa con đáng yêu của anh sẽ sống hạnh phúc trong em, và chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau." (1)

Khi Tống Chương đọc câu chuyện này lần đầu tiên, Đoàn Thi đã cười và phàn nàn đây là câu chuyện trước giờ đi ngủ kiểu gì vậy. Khi đó, trong mắt Đoàn Thi vẫn còn ánh sáng.

Bây giờ hắn một lần nữa đọc lại câu chuyện này, vừa đọc vừa đổ mồ hôi lạnh ròng ròng mà Đoàn Thi ngồi đối diện không nói một lời.

Ánh mắt Đoàn Thi u ám, thậm chí có thể nói là đáng sợ.

Hắn run rẩy, rồi đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn, toàn thân yếu ớt.

Cạch.

Cuốn sách trên tay rơi xuống đất.

Tống Chương không bao giờ muốn nhớ lại những ký ức sau đó, người chưa từng trải qua lăng trì sẽ không hiểu được loại sợ hãi đó.

Đoàn Thi lặp lại câu chuyện hắn kể ở bên tai hắn.

Một chữ, một dao.

Đêm đó, máu tươi thấm vào cuốn tạp chí và đầu hắn ta bị chặt sống.

Sự tuyệt vọng, thống khổ, sợ hãi làm hắn ta chết không nhắm mắt. Nỗi sợ hãi tột độ khiến hắn ta không thể trốn thoát ngay cả khi biến thành kẻ dị giáo. Hắn ta biết Đoàn Thi sau khi chết cũng trở thành dị giáo, hắn ta ẩn nấp trong nhà ma, sợ hãi không dám động đậy. Cuối cùng, cách đây không lâu, hắn ta không còn cảm nhận được luồng khí khiến tâm hồn hắn ta run rẩy vì sợ hãi nữa.

Lệ quỷ bò ra từ dưới nền đất từng chút một.

Chuyện kể trước khi ngủ, chuyện kể trước khi ngủ, ha ha ha ha ha!

Hắn ta ngủ say 40 năm, lực lượng không ngừng tiêu hao, hắn ta cần phải một lần nữa hấp thu sự sợ hãi để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Lúc này, một đám người không biết trời cao đất dày đã đến nhà ma.

Hắn ta nhìn bọn họ, lộ ra một nụ cười cổ quái, nước mắt như máu trong mắt chậm rãi chảy xuống mặt.

Đêm đầu tiên, hắn ta nói.

【 Kể cho tôi một câu chuyện 】

====================================

Chú thích:

*Ở đây raw là "石女", mình search trên mạng thì "Cô gái đá hay còn gọi là lõi đá thường được người dân dùng để chỉ những người phụ nữ bẩm sinh không thể quan hệ tình dục. Thường đề cập đến việc cấu trúc cơ thể của người phụ nữ không thể đáp ứng được việc quan hệ tình dục với một người đàn ông.

Đá nữ thường được chia làm hai loại là "đá thật (đá bên trong)" và "đá giả (đá bên ngoài)". Phụ nữ đá thật là do không có âm đạo bẩm sinh hoặc âm đạo hẹp, ám chỉ sự rối loạn sinh sản hoặc do không có âm đạo và tử cung trong các cơ quan sinh sản; phụ nữ đá giả là những người bị teo (hoặc phình to) màng trinh hoặc có thể do vách ngăn âm đạo, dùng để chỉ âm đạo và các cơ quan sinh sản khác đã phát triển bình thường nhưng dương vật lại không thể tiếp cận được do có sự bất thường ở âm đạo hoặc màng trinh."

-------------------------------------------------------------

(1) Bản raw là bản mình để ở phía trên, tuy nhiên trong bản QT từ wikidich có một phiên bản khác nên mình sẽ đặt ở dưới đây cho mọi người cùng xem:

Nhân vật chính trong câu chuyện là một người dẫn chương trình radio có một chất giọng tuyệt đẹp, giọng của cô có một loại ma lực, chỉ cần nghe được giọng của cô thì mọi người có thể đi vào giấc ngủ trong một thời gian ngắn.

Sự nghiệp dẫn chương trình radio của người vợ càng làm càng tốt, nhưng chồng của cô càng ngày lại càng sợ hãi.

Một lần hắn tỉnh dậy lúc nửa đêm, phát hiện bên cạnh không có một bóng người, mà phòng bếp lại truyền âm thanh nhấm nuốt làm người sợ hãi.

Rốt cuộc có một ngày người chồng phát hiện, thì ra "giọng nói hay" của người vợ, mỗi ngày nửa đêm sẽ trộm đến phòng bếp để ăn cái gì, trong tủ lạnh tràn đầy túi đen lớn đều chứa thịt người.

Người chồng không rét mà run, vì không rút dây động rừng, âm thầm dời đi tài sản, rồi chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn.

Nhưng mà hắn không biết chính là, khi một đêm kia chính mình mở tủ lạnh ra, kỳ thật người vợ đã đứng đằng sau nhìn thấy.

Cô biết chồng mình không cần mình, nhưng cô lại luyến tiếc chồng mình. Vào một đêm trước khi chồng đưa giấy ly hôn, cô đã hầm một chén canh cho hắn. Canh bị hạ độc, cô trói hắn trên ghế, một dao một dao cắt những miếng thịt trên người hắn xuống bỏ vào trong túi. Cô lưu trữ thịt của hắn trong tủ lạnh để làm đồ ăn dự bị.

Cuối cùng khi một dao chặt bỏ đầu hắn, người vợ thâm tình mê luyến mà hôn lấy hắn.

"Em yêu anh, thân ái. Về sau anh sẽ sống ở trong thanh âm của em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net