mãi mãi là em vì anh mà đến cũng không phải là anh vì em mà đên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ Phạm Duy Hoàng phải tự mình lái xe xử lí việc lấy lại sự kiện lớn của thành phố. Tài xế đột nhiên bị bệnh anh liền phải tự mình lái xe, sau đó anh cũng quên mất sau đó như thế nào là Thông Mẫn đã đưa cho anh số điện thoại của Cao Chân Ý. Đó có lẽ là sự thương hại cũng có thể là cậu ta yêu công ty này.

"Có phải chỉ cần chị ấy trở về mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn không?"

Nghe cậu ta nói câu đó anh liền cười đáp "Nếu cô ấy trở về ...." Nếu cô ấy trở về , cô sẽ trở về sao?

Cứ như vậy Thông Mẫn đưa số điện thoại của Chân Ý cho anh.

"Là anh sao?"

Vừa nhắc máy cô đã biết ra là anh, phải không cô đã thuộc nằm lòng số điện thoại của anh?

"Đúng vậy!" Anh đột nhiên gật đầu.

"Muốn em trở lại sao?"

Anh không biết cô đang nén đi nổi bi thương của chính mình.

"Em sẽ trở lại sao?"

Sự nghi hoặc của anh làm cô muốn cười to. Thế nhưng cô chỉ nhẹ nhàng đáp.

" Phạm Duy Hoàng! " Cô cười "Ở cạnh anh bảy năm em không tin anh không nhận ra tình cảm của em. Phạm Duy Hoàng , em nên lấy lí do gì để trở lại? Là vì em đã gắn bó với nó bảy năm sao? Thứ em cần không phải nó .... Đúng vậy, anh chưa từng yêu cầu em làm gì cả chỉ có em là tự mình khờ dại làm và ngu ngốc chịu đựng. Anh có dám nói anh không biết em yêu anh sao? Đến cuối cùng anh dành cho em là gì ? Thiên Anh vừa trở lại anh liền mặc kệ bạn gái có danh mà không thực này? Anh cần em trở lại chỉ vì muốn em cứu vãn sự nghiệp của anh? Đáng tiếc em không đủ sức... "

Anh im lặng nhìn con đường phía trước này , vắng vẻ quá.

"Chân Ý, bảy năm qua là anh vô tâm!"

"Thanh xuân của một cô gái là lúc nào anh biết không? Là những năm tháng em vùi người cùng anh đi kiếm từng khách hàng đến mức em đau bao tử cấp tính lúc đó anh ở đâu? Anh vùi đầu vào đám công việc đó chỉ cho em một câu khi nào khoẻ hẵng đi làm. Sau này công ty có chút tiếng tâm , em phải chạy đôn chạy đáo bỏ cả giờ ngủ của mình giúp anh cướp được khách hàng lớn , anh có bao giờ bảo giữ gìn sức khỏe không? Anh chỉ bảo thật tốt, rất giỏi. Sau này anh có bạn gai anh bảo em đem áo khoác không phải để ạnh bận mà là để khoác cho cô ấy , vậy thế nào ? 3m nhận ngay cái tát của cô ấy , anh đã đứng ra hỏi em có sao không sao? Anh chỉ can cô ấy ra và chỉ lo giải thích với cô ấy anh yêu cô ấy thế nào! Cho đến những năm sau em phải ngày đêm làm việc , rượu là độ mạnh bia là ly lớn . Muốn lấy hợp đồng liền dùng những cô gái ngoài kia bắt họ phải bán rẻ danh tiết thay em! Phạm Duy Hoàng, vì anh em phải chôn vùi cả thanh xuân của chính mình , vì anh em phải làm chuyện bán cả lương tâm đạo đức. Anh nhìn thấy sao? Phạm Duy Hoàng anh thật sự nhìn thấy sao? Thật nực cười , anh tìm em cuối cùng cũng chỉ vì một toà nhà chôn vùi bảy năm đẹp nhất đời em chứ nào phải một câu Chân Ý , em ở đâu ! Mãi mãi là em vì anh mà đến mà không phải anh vì em mà mà đến. "

Nước mắt cô từ lúc nào lăn trên đôi gò má gầy mòn , anh từ lúc nào phát hiện ra phanh xe đã đứt...

Giữa ranh giới của sự sống cái chết , vì những lời đó của cô anh phát hiện ....

"Chân Ý, nếu có thể anh hi vọng kiếp sau chúng ta hoán đổi để anh hiểu em đua thế nào."

Anh nói rồi chiếc xe lao thẳng vào cột điện anh đập manh đầu vào vô lăng , kính xe vỡ vụn tát vào mặt anh... Quả nhiên là đau rát như vậy... Rất đau đớn...

Cao Chân Ý bên kia nghe am thanh đó liền đánh rơi điện thoại ... Kinh hãi hét .

"Phạm Duy Hoàng...."

Giữa đó hoa cúc dại , anh nhìn thấy bóng dáng một cô gái ngày ngày ở cạnh anh , ngày ngày cùng anh đi làm ở bệnh cạnh anh săn sóc anh , giúp đỡ anh... Cô gái ấy an tĩnh mỉm cười nói với anh....

"Thật ra , mọi chuyện đều sẽ có hai cách để giải quyết hoặc là đối diện hoặc là trốn tránh."

Tỉnh ngộ là chuyện mà mỗi người chúng ta cần ít nhất một lần trong đời....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net