Phạm Duy Hoàng , anh ít nhất vẫn còn sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Chân Ý trở về , lúc đó Phạm Duy hoàng đã hôn mê nằm trong bệnh viện.

Có lúc, bạn muốn thật sự buông bỏ nhưng sự gàn buộc ấy không buông bạn ra.

Lâm Thiên Anh mang theo hai dòng nước mắt "Chân Ý , tôi và anh ấy thật sự đã hết rồi. Cô vì sao phải bỏ đi... "

Cao Chân Ý không khóc, cô khẽ chớp mắt lại vội trấn an cảm xúc của chính mình. Hỏi cô lúc này thấy thế nào cô nhất định sẽ nói rất khó tả.

"Bác sĩ nói anh ấy thế nào?" Cho dù cô đang rung rẩy cô vẫn không cho phép ai đó phát hiện ra.

Lâm Thiên Anh lau nước mắt. "Bác sĩ nói có thể sẽ thành người thực vật."

Cao Chân Ý nắm chặt lòng bàn tay , trái tim sớm đã đau nhức. Cô không nói sẽ làm gì , hỉ lặng lẽ rời đi. Không đến gần , không chạm vào chỉ cố gắng nhìn anh nằm đó... im lặng.

"Thế nào em lại tìm tôi?"

Cao Chân Ý ôm bụng cố gắng kiên cường che dấu bao tử đang đau thắt của mình.

"Chỉ cần anh giúp Phạm gia vựt dậy lúc này, tôi cái gì cũng nghe anh."

Bạch Kỷ Niên nhíu mày thật sâu. Cô gái này lại có thể vì tên đó hi sinh đến vậy. Anh dùng đôi mắt sâu thẳm của mình hăm chú nhìn cô, sao không nhận ra được cô không ổn chứ.

"Chân Ý, em nghĩ em có giá trị đó sao?"

Đúng lúc Đinh Nhã gõ cửa vào. Cao Chân Ý thật sự đau bụng đến nghiến răng, Đinh Nhã không biết tại sao mình lại chạy đến đỡ lấy Cao Chân Ý sắp ngã đến. Chỉ mỗi Bạch Kỷ Niên vẫn an yên ngồi đó.

"Anh còn có thể ngồi đó? Gọi tài xế." Bị Đinh Nhã quát , Bạch Kỷ Niên cười thú vị.

"Vì sao anh phải gọi?"

Đinh Nhã nóng giận vội đỡ Cao Chân Ý đứng dậy một tay chóng ở eo Chân Ý , một ta rút điện thoại.

Cô còn muốn nhanh chóng rời đi đã thấy Bạch Kỷ Niên ánh mắt kìm nến đi đến thay cô bế Cao Chân Ý . Sau đó rất nhanh họ đến bệnh viện.

Bác sĩ bảo do đã từng bị  đau bao tử cấp tính lập lại càng nặng hơn.

Đinh Nhã biết kết quả hẳn đã muốn rời đi , lại bị Bạch kỷ niên cùng bỏ đi làm cô không thể đi tiếp.

"Không phải muốn về sao?"

Anh hỏi cô , cô lại nhíu mày thật sâu nhìn anh . Vẻ mặt của anh cho dù rata chi lạnh lùng vẫn là mang theo sự gợi cảm nhất định.

"Tôi muốn ra ngoài gọi cho người nhà cô ấy."

Anh bước đến dồn Đinh Nhã vào chân tường, nụ cười nham hiểm hiện lên. "Nhã Nhã... Cô ấy có chết cũng không liên quan em thì phải?"

Đinh Nhã khó khăn thở muốn đẩy anh ra anh đã bắt lấy tay cô kéo cô vào lòng mình , giọng anh rất lạnh lùng "Hay là em thích Phạm Duy Hoàng kia? "

"Anh nói cái gì ?" Cô tức giận quát.

Anh lại kéo giương nụ cười đáng sợ "không phải em rất thích Phạm Duy Hoàng sao? Hôm nọ còn đến tìm hắn trò chuyện , hôm nay lại vì hắn mà quan tâm đến Chân Ý. Tình cảm cũng thật mãnh liệt đáng tiếc hắn ta lại phải liệt giường rồi."

Đinh Nhã muốn đẩy anh ra vẫn thật sự yếu sức. "Anh... Thật điên rồi."..

Bị anh cắn lên môi bất ngờ Đinh Nhã có chút hoảng sợ.

Anh cắn rất đau mà trong lòng cô cũng rất đau.

"Đinh Nhã , em phải nhớ rõ em là của tôi. Em càng phải nhớ rõ đừng có dính liếu đến Phạm Duy Hoàng hay Cao Chân Ý, họ đều không cần em can dự vào."

"Anh"

Lúc này Cao Chân Ý đột nhiên tỉnh " Quả nhiên anh có tình cảm với Đinh Nhã..." Cao Chân Ý nói. Cô lain còn thừa biết anh chỉ muốn lợi dụng cô làm mồi nhử cho Đinh Nhã ...

"Chuyện này làm em ghen sao? Hay em thật sự thích tôi? "

Cao Chân Ý nhìn anh vẫn vây Đinh Nhã rất chặt cô ấy muốn vùng vằn đến cả đau rồi.

"Anh không phải bảo là muốn có em sao? Anh hay là giúp Phạm gia một tay , em cam tâm tình nguyện ở cạnh anh nha. " Cô không có nói sai, anh ta là muốn cô làm việc cho công ty anh ta , chỉ e Đinh Nhã không rõ cô đang nói gì d
Thôi.

Bạch Kỷ Niên vuốt tóc Đinh Nhã "Cô ấy bảo muốn thay thế em , em lại không có phản ứng?"

Đinh Nhã mệt mỏi nói "Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tôi. Chủ tịch anh nên buông tôi ra trước."

"Đinh Nhã ... Nếu không liên quan cô vậy cứ nhường tôi một chỗ ở cạnh anh ấy đi."

Đinh Nhã sâu trong nội tâm rất phức tạp lại nghĩ dù sao cô cũng không có gì phải nghĩ.

"Đó cũng là chuyện mà anh ấy tự sắp đặt, tôi cũng không có quyền hạn."

Đinh Nhã dẫm chân lên chân Bạch Kỷ Niên quả nhiên anh ta bị đau buông tay . Đinh Nhã nhanh chóng bỏ đi , nét mặt không rõ là tức giận hay là ghen tị.

Bạch Kỷ Niên không rõ là hài lòng hay chỉ thích xem kịch lại bảo "Em lại kích cô ấy, lại có thể làm cô ấy ghen !"

Cao Chân Ý cười "Ít ra anh giýp em em liền cho anh lợi nhuận. Lẫn nghĩa đen lẫn nghĩa bóng."

Bạch Kỷ Niên ung dung quay đầu rời đi "Anh tức nhiên giúp em , chỉ là nghĩ tình em hiểu chuyện như vậy hiểu lòng anh như vậy nên Phạm Duy Hoàng kia xem như may mắn."

Khi phòng bệnh đã an tĩnh cô mới sâu lắng nhìn cửa sổ .

Xin lỗi cô, Đinh Nhã. Tôi nếu không đem cô ra anh ta cũng sẽ chẳng thèm giúp đỡ . Từ đầu chí cuối tôi đều nhìn thấy anh ta vì cô mới đến đỡ lấy tôi , từ đầu chí cuối cũng là vì cô mới chịu ở lại nơi này nghe tôi trêu đùa cô.

Cô không nhận ra anh ta đối với cô là gì nhưng tôi nhận ra anh ta sẽ không vì ai mà chịu lỗ vốn ngoại trừ cô.

Đáng tiếc , Bạch Kỷ Niên là kiểu người không biết cách yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net