Chương 3: Em thích nhất anh trai nhất trên đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Martin dùng điều khiển từ xa mở cửa biệt thự, mùi thơm của đồ ăn biến thành từng làn từng làn khói trắng, từ bếp bay ra, xông thẳng vào khoang mũi hắn.

Inou bưng đĩa thịt xào từ trong bếp đi ra, tình cờ nhìn thấy Martin đang ngồi ở cạnh bàn ăn, sắc mặt vô cảm, cánh mũi hơi giật giật. Dù biết đối phương không nhìn thấy gì, thế nhưng Inou vẫn nở nụ cười mở lời.

"Ngài có muốn ăn chút gì không?"

Martin phớt lờ anh, quay người rời đi. Inou vội đuổi theo, giữa chặt xe lăn lại. Vẻ mặt Martin thoáng chốc tràn đầy ba chữ thiếu kiên nhẫn.

"Làm gì?"

Sau đó là một luồng khí nóng chạm vào chóp mũi hắn, mang theo mùi thơm đậm đà quen thuộc. Inou dùng đũa gắp một miếng thịt đưa lên bên miệng hắn.

"Ngài nếm thử chút xem, ngài cho tôi chút mặt mũi đi mà?"

Martin nghiêng đầu đi, lạnh lùng quát khẽ.

"Tôi đã nói với cậu tôi không thích Omega, vậy nên hãy tránh xa tôi ra."

"Vâng." Inou qua loa nói cho có lệ, miếng thịt gần như dính chặt vào đôi môi thô ráp và bong tróc của hắn. "Ngài ăn xong tôi sẽ đi ngay."

Hai người bọn họ trầm mặc giằng co một lúc lâu, Martin cuối cùng cũng thỏa hiệp mở miệng, đem miếng thịt cắn vào trong miệng.

Nước sốt đậm đà, hơi ngọt, lại mang vị cay của ớt xanh ớt đỏ, bùng nổ trong miệng, cũng gợi lại những kỷ niệm xa xôi của hắn.

Khuôn mặt tươi cười đầy nắng của Omega từ phía sau gốc cây lóe lên trước mặt, mỉm cười đưa hộp cơm trưa cho hắn.

"Ấy, anh đừng đến căn tin, em có mang bữa trưa cho anh đây."

Hắn mỉm cười vòng tay qua eo Omega, rồi hai người ôm ấp nũng nịu, leo lên chiếc thang rỉ sét nối đến sân thượng của tòa nhà giảng dạy, ngồi dưới lan can đầy bụi bặm và cùng nhau ăn trưa.

Cũng là món thịt heo xào, xào đến đỏ tươi và óng ánh, vô cùng hấp dẫn. Hắn nếm thử một chút, mỉm cười hỏi.

"Leia, là em làm món này à?"

Omega nâng lên khuôn mặt tươi cười, cười xấu xa nói.

"Anh trước tiên nói cho em biết nó có ngon hay không?"

"Ừm, ăn ngon lắm."

"Chỉ cần anh nói ngon thì sau này, ngày nào em cũng mang đến cho anh." Leia dùng đôi môi bóng loáng hôn lên miệng hắn một cách ngọt ngào. "Là do đầu bếp của nhà em làm, sau này em sẽ học hỏi thêm từ ông ấy. Em muốn anh có thể ăn đồ ăn do chính tay em làm càng sớm càng tốt."

Hóa ra... Là cậu ta làm.

Martin nhai mạnh miếng thịt rồi nuốt xuống, đột nhiên nói.

"Rốt cuộc cậu có phải đã từng là phu nhân của gia tộc Công tước không? Đây là lễ nghi mà phu nhân gia đình quý tộc phải làm à?"

Inou ngược lại hơi sửng sốt một chút, rồi thản nhiên cười rộ lên.

"Ngài muốn thử trải nghiệm cách tôi đối đãi với tiểu Công tước Korsi sao?"

"Không dám." Martin cười lạnh. "Sợ chết."

Inou bưng đĩa tới, đút cho hắn một miếng thịt khác, giọng nói ôn tồn mà vui vẻ.

"Tôi đã ở trong phòng giam ba năm, tôi rất sợ không gian yên tĩnh, tôi chỉ muốn tìm người để nói chuyện với tôi. Nếu ngài cảm thấy phiền phức..."

Martin sốt ruột ngắt lời, từng câu từng câu mà nói.

"Omega duy nhất mà tôi yêu đã chết. Tôi không muốn dính dáng gì đến bất kỳ Omega nào nữa. Tôi ký giấy hôn thú chỉ vì lòng lương thiện. Vì vậy, chúng ta nên giữ một khoảng cách an toàn."

"Giữa ngài và tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ là tôi nghĩ ngài là người tốt." Inou chân thành nói. "Tôi chỉ muốn tìm người để nói chuyện thôi. Vả lại tôi cũng có người tôi thích rồi. Tôi không muốn có chuyện gì dính dáng cùng với ngài đâu."

Thời điểm hắn gặp Inou vào thời niên thiếu, chính Inou đã nói với hắn rằng mình đã có hôn ước, thậm chí đến cái khuôn mặt cười còn không bày ra cho hắn. Tới hạn hôn ước, anh ngay lập tức được gả vào nhà Công tước. Lấy đâu ra thời gian để anh có thể tìm được người mà anh thích? Có lẽ Omega này đã phải lòng ai đó sau khi kết hôn chăng, quả là một Omega có tình yêu không kiên định, thật lẳng lơ.

Sự khó chịu không thể giải thích được bỗng dưng xông tới, xâm chiếm vào trong lòng Martin, làm hắn buột miệng thốt lên.

"Không muốn dính dáng gì đến? Ý cậu là cho dù Alpha nào thì cậu cũng có thể đút cơm đến tận miệng, có phải không?"

"A?" Inou bối rối, lại vô tội. "Bởi vì ngài không nhìn thấy, tôi chỉ muốn dỗ ngài nói thêm vài câu với tôi thôi."

Martin hừ một tiếng nặng nề, đẩy xe lăn ra xa, Inou ở phía sau vội đuổi theo gọi hắn.

"Ngài có muốn uống chút nước không? Tôi thấy thịt xào của tôi hơi mặn..."

Bóng dáng Martin nhanh chóng biến mất trong thang máy, Inou chỉ biết thở dài, quay trở lại bàn ăn, đổ phần thịt xào còn lại vào cơm, trộn đều rồi nhét từng miếng từng miếng một vào miệng. Chung quy, anh vẫn cảm thấy bầu không khí xung quanh quá mức yên tĩnh,  nên đi đến bật ti vi rồi điều chỉnh về chế độ tắt tiếng, một mình lẳng lặng xem bản tin cuối ngày của Liên Bang trên kênh trung ương.

Tình hình bên trong Liên bang dạo gần đây rất tốt, tỷ lệ sinh ra Alpha đang tăng lên; về chiến trường bên ngoài hành tinh thì đang ở giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, gặp nhiều khó khăn, lực lượng kháng chiến liên tục bại trận, đang trong tình thế rút lui; Thiếu tướng Liên Bang Drake đến nay vẫn chưa tìm được tung tích.

Khi anh nuốt xong miếng cơm cuối, tin tức cuối trong ngày cũng đang được phát đi trên bản tin: Quốc hội Liên Bang đang chuẩn bị sửa đổi dự luật chống bạo lực gia đình để bảo vệ tốt hơn các quyền lợi của Omega.

Inou cười nhạo một tiếng, mang chiếc đĩa trống vào bếp rửa sạch, lại lê thân hình mệt mỏi trở về phòng ngủ, từ trong đáy tủ sách lấy ra chiếc túi vải mỏng. Khi mở ra, chỉ có một phong bì phủ hoa diên vĩ màu tím, ở góc dưới bên phải có dòng chữ "Gửi tình yêu của anh" được viết bằng bút màu vàng, mỏng gầy, nhưng cứng cáp và mạnh mẽ.

Anh dường như lại quay trở lại cách đây rất lâu, trong một góc vắng vẻ của tòa nhà giảng dạy, bị một Alpha to lớn nhìn từ trên cao xuống, mặc dù pheromone quanh người chỉ phảng phất thoang thoảng nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự bá đạo bên trong đó. Ai biết được, Alpha, người vừa mới một giây trước còn đang mang dáng vẻ kiêu ngạo với cả thế giới, đột nhiên trở nên ngượng ngùng và lấy ra một chiếc phong bì mang theo ấm áp của nhiệt độ cơ thể, cầm trong tay và đưa đến cho anh.

"Bạn cùng lớp của Leia nói với tôi hôm nay cậu ấy bị ốm và xin nghỉ phép." Giọng nói của Drake vừa từ tính vừa ngọt ngào "Tôi sắp phải đến trường quân sự để báo cáo và khám sức khỏe. Anh có thể đưa cho cậu ấy lá thư này được không?"

Anh như bị sét đánh, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững giọng nói.

"Tôi hiểu rồi. Cậu bảo trọng nhé."

"Ừ, cảm ơn." Drake nhìn anh thêm vài lần rồi khẽ cau mày, "Anh cũng cảm thấy không thoải mái à?"

Anh hoảng sợ lắc đầu.

"Không. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."

"Thay tôi nói với cậu ấy một câu nữa." Drake không biết lại nhớ ra điều gì, khẽ mỉm cười, khuôn mặt nghiêm nghị như gió xuân thổi qua, khóe mắt và lông mày tràn đầy khí thế thiếu niên phấn chấn

"Cậu nói đi."

"Nói cho Leia, nói cậu ấy ở nhà đợi tôi, khi nào tôi có đủ điểm chiến công, tôi sẽ đem cậu ấy cưới về nhà."

Nhịp tim còn đập vài giây trước của anh đột nhiên yên tĩnh lại, rồi lại nhói lên từng cơn đau đớn. Anh cúi đầu, cố gắng không để Alpha nhìn thấy những giọt nước mắt sắp rơi xuống từ khóe mắt mình, anh nhỏ giọng.

"Được."

Tiếng chuông trường vang lên từ xa giữa sân trường trống trải, vọng đến từng tiếng chói tai. Xe của học viện quân sự đã đợi sẵn ở bên ngoài trường học, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng các Alpha khác đang gọi tên Drake. Drake không suy nghĩ gì nhiều, vẫy tay chào anh rồi chạy về phía sân nơi mọi người đang tập hợp.

Anh mím môi ngăn nước mắt, ngồi xổm trong góc nhìn bóng lưng người kia bước đi từng bước một, rồi dần dần biến mất thành một chấm nhỏ. Sau đó, anh mang phong bì trở lại lớp học, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.

Đột nhiên anh chợt phát hiện ra trên phong bì không có chữ ký.

Thật sự rất khó để có thể diễn tả niềm vui và sự hoảng sợ lúc đó của anh, một thiếu niên có một bí mật, mang theo tội lỗi ẩn giấu đang được kết sinh ra, cám dỗ anh đổi đi phong bì thư rồi lặng lẽ để lại chữ ký của Drake tự tay viết. Cứ như thể năm chữ (Gửi tình yêu của anh) đó, được viết riêng cho anh vậy.

Anh không thể nhớ mình bắt đầu có cảm tình với Drake từ khi nào. Có lẽ không bao lâu trước đây, chính là vào buổi chiều mùa hè năm ấy, Leia đưa Drake về nhà, còn anh thì đang học lễ nghi cùng thầy giáo, xuyên qua cửa sổ của căn phòng trống, anh lơ đãng thoáng nhìn sang, bắt gặp thân ảnh của hắn, cũng từ đây mà vụng trộm nảy sinh tình yêu thầm.

"Anh!" Leia gọi anh, kéo theo một Alpha, người đã cao hơn anh một cái đầu, chạy đến trước mặt anh và tự hào giới thiệu. "Đây là người bạn mới của em, Drake."

Alpha, người bằng tuổi anh, cả người bừng bừng sáng, đẹp trai đến nỗi đáng kinh ngạc. Anh đột nhiên giật mình, theo thói quen bày ra nở nụ cười lịch sự nhất.

"Xin chào. Tôi là Inou, anh trai của Leia."

Drake trong nháy mắt cũng hơi ngây người, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cũng cúi người về phía anh.

"Xin chào."

Cha của Drake chỉ là một sĩ quan bình thường. Ông không có cái gọi là được giáo dục từ một gia đình quý tộc như Inou, và ông cũng không muốn con cái của mình kết giao với một Omega quý tộc tự xưng là cao quý như họ.

Nghi thức đạo đức giả khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hắn muốn chơi với Leia một cách nhiệt tình và sôi nổi, nhưng Leia lại bướng bỉnh nắm tay Inou và nói rằng sẽ rất thú vị nếu ba người cùng chơi trốn tìm.

Giáo viên dạy lễ nghi của Inou cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngăn cản tiểu thiếu gia vô pháp, coi trời bằng vung.

"Thiếu gia Inou còn có chương trình khác còn phải học. Lớp học lễ nghi của cậu Leia cũng sắp bắt đầu rồi, giáo viên chưa tới sao?"

Leia lè lưỡi, hướng thầy giáo nói

"Thầy ấy không thể đến được đâu! Con đã thêm bột croton vào trà buổi sáng của thầy ấy rồi!" (gốc là 豆粉, mình không rõ uống bột này thì bị gì nên để tiếng anh)

Inou cố nén hai bên má đang khẽ cử động, nhưng vẫn gần như không thể kiềm chế được mà khóe miệng nhếch lên, bị giáo viên mạnh mẽ trừng mắt một cái. Leia cười hì hì, lôi Drake bỏ chạy. Inou liếc nhìn về hướng họ biến mất, lưu luyến cùng luyến tiếc,  nhưng cũng đành xoay người rồi đi theo bước chân của thầy.

"Thiếu gia Inou." Thầy đặt cuốn sách xuống, giọng tăng thêm vài phần trách móc "Hôm nay cậu không chuyên tâm lắm."

Inou hơi hoảng, ngẩng đầu lên áy náy.

"A, thật xin lỗi."

Thầy giao sắc mặt nghiêm túc, lông mày nhíu chặt.

"Thiếu gia, sau này cậu sẽ gả vào gia tộc của Ngài công tước. Gia tộc Công tước so với hiện tại còn có rất nhiều quy củ nghiêm khắc hơn, cậu không thể tiếp tục có thái độ học tập như vậy."

Anh xấu hổ cúi đầu.

"Thực xin lỗi."

Ánh mắt trầm tư của thầy nhìn Inou hồi lâu, cuối cùng mới nói.

"Hôm nay chúng ta tới đây thôi, ngày mai tiếp tục."

Sau khi thầy rời đi, anh chạy ngay ra sân vườn phía sau như được ân xá, đúng như dự đoán, anh nhìn thấy hai bóng người, một cao và một thấp đang chơi bóng đá.

Anh tựa người vào ván cửa toả ra mùi gỗ thông, lắng nghe tiếng cười giòn tan của các  thiếu niên lanh lảnh, vang vọng giữa rừng cây. Quả bóng bẩn được Drake đá vào cây mộc lan cổ thụ giữa vườn, những chiếc lá xanh rụng theo ánh nắng, khiến hai, ba chú chim vô tội giật mình.

"Cậu thật tuyệt vời!" Leia ở bên cạnh vỗ tay, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đá bóng cao hơn tôi đấy!"

"Cậu là Omega, còn tôi là Alpha."

Drake buồn cười nói, rồi hắn đi tới chỗ gốc cây nhặt bóng lên, ánh mắt tình cờ xuyên qua kẽ lá, gặp phải ánh mắt tò mò của Inou.

Inou vội vàng nhìn đi chỗ khác như bị điện giật, Leia nhanh chóng phát hiện ra anh, mỉm cười, kéo anh về phía khu vườn rồi nhét quả bóng vào trong tay anh.

Anh vô thức lùi lại một bước. Nghi thức mà anh đã rèn luyện từ khi còn nhỏ đã khiến anh không thể tưởng tượng mình đang chơi với quả bóng bẩn thỉu này. Drake nhìn thấy sự phản kháng của anh, khịt mũi hừ một tiếng khinh thường. Chỉ có Leia là không quan tâm để ý chút nào, ngẩng mặt lên cười ngây thơ hỏi anh.

"Anh ơi, anh không chơi với em à?"

"Em đi chơi với Drake đi." Anh mỉm cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Leia. "Em có muốn nghỉ ngơi và uống gì đó không?"

"Nước mật ong!"

Inou mỉm cười đáp lại, quay lại nhìn Drake, nho nhã mà lễ độ. "Còn cậu thì sao?"

"Tôi cũng giống cậu ấy, cảm ơn."

Inou rời khỏi khu vườn như đang chạy trốn, vào bếp chuẩn bị trà chiều, thậm chí còn nướng bánh quy sô cô la cho Leia. Nguyên liệu đều được đầu bếp chuẩn bị tối qua, anh dùng khuôn tạo hình rồi cho vào lò nướng. Anh đang tựa người vào tủ, nhìn những chiếc bánh trong lò dần trở nên bông xốp, giòn rụm, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa vui vừa tiếc. Một chút lý trí bị đè nén bỗng nhiên lại nhảy nhót dâng trào, anh phát hiện mình thực sự muốn đá một quả bóng, lăn trong bùn bẩn và cất tiếng cười to.

Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể buông bỏ sự dè dặt của mình, cuối cùng anh chỉ có thể trốn trong bếp dậm chân chán nản. Đột nhiên một giọng nói nghiêm nghị từ phía sau vang lên.

"Inou, con đang làm gì?"

Anh chợt giật mình, quay lại thì thấy một Alpha với vóc người thon gầy, có đôi mắt tinh tường, nhạy bén được ẩn giấu dưới cặp kính nửa gọng vàng.

"Cha." Anh kính cẩn nói. "Cha đã trở lại."

"Ồ, dự án phòng thí nghiệm đã kết thúc nên ta đã về nhà và nghỉ ngơi trong hai ngày." Người cha Alpha của anh, Ivan, nói. "Hãy chú ý đến lời nói và hành động của con, Inou. Ta sẽ đi gặp Ellie."

Inou thực sự hiếm khi gặp cha mình. Ông là một nhà khoa học nổi tiếng, suốt ngày bận rộn trong phòng thí nghiệm và chẳng mấy khi về nhà thăm anh cùng Leia. Mẹ Omega của bọn họ, Ellie, sức khỏe của bà không tốt và dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi trong phòng để tĩnh dưỡng. Inou cũng có thói quen không làm phiền bà. Người cha Ivan của anh có xuất thân tầm thường, dựa vào tài năng nghiên cứu khoa học phi thường của mình để vào phòng thí nghiệm sinh học của Liên Bang. Ngay sau đó, ông  dễ dàng chiếm được trái tim cô con gái bé nhỏ của Bá tước, Ellie, và trở thành người của giai cấp thượng lưu. Anh cũng có khế ước với Công tước quý tộc - Gia tộc Korsi, có thể nói là một bước lên trời, địa vị cùng danh tiếng chói lòa như ánh đèn sân khấu. Có lẽ vì ngày thường ít tiếp xúc với ông nên Inou có chút sợ hãi cha mình, luôn cảm thấy trong mắt ông có một loại cảm giác khó tả, khiến sống lưng anh lạnh toát.

Sau khi Ivan rời đi, Inou ở trong bếp một lúc, rồi mang theo bánh quy sô cô la thơm phức ra sau vườn tìm Leia, nhưng lại không thấy Omega bé nhỏ kia đâu cả.

Anh đặt khay lên chiếc bàn gỗ nhỏ, lo lắng gọi tên Leia, cuối cùng khi anh nóng lòng muốn tìm quản gia, anh lại nghe thấy một giọng nói tươi cười từ phía trên đầu vọng xuống.

"Anh ơi, em ở đây này."

Anh ngước lên theo tiếng động, nhìn thấy Leia đang ngồi trên bờ tường cao bằng một người lớn, đung đưa đôi chân thon dài, trên khuôn mặt non nớt đang nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.

"Drake đã dạy em trèo cây trước khi cậu ấy đi. Anh muốn lên đây không?"

Một tia tiếc nuối xuất hiện trong lòng nhanh chóng bị nhịp tim che đậy, anh ngập ngừng nhìn lên, trong mắt hiện lên sự háo hức mà chính bản thân anh cũng không thể nhận ra. Mãi một lúc lâu sau, anh mới thả lỏng nắm tay đang siết chặt, đưa tay về phía Leia.

"Dạy anh đi."

Đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong ký ức của Inou. Anh đem lễ phục là chiếc quần tây trắng sạch sẽ của mình nguệch ngoạc với đầy vết gạch và bùn đất màu xám đen.  Cuối cùng thì anh cũng học được cách trèo tường bằng cành cây lớn, từ bỏ mọi phép xã giao và đi lang thang khắp nơi mà không bị kiềm chế chút nào với Leia.

Ánh nắng thiêu đốt chiếu lên họ, tạo nên những hình ảnh phản chiếu thân mật trên mặt đất.

Leia nắm lấy cánh tay anh, giọng điệu tràn đầy hưng phấn.

"Drake nói sau này em có thể trèo tường ra ngoài chơi với cậy ấy, hoặc là cậu ấy có thể trèo vào tìm em, như vậy sẽ không cần đi bằng cửa chính, không bị quản gia mắng anh có muốn đi cùng không, chơi vui lắm!"

Lúc trước, khi xây dựng hai tòa biệt thự, người ta đã xây rất nhiều tường cao bao bọc bên ngoài. Chỉ có sân vườn ở sau là có hai bức tường liền kề sát nhau, quả thực có thể trèo qua và đi ra ngoài được. Inou lộ ra nụ cười có chút chua chát.

"Anh không đi." Anh đưa tay ra vòng qua đầu cậu bé, ấn chặt vào vai cậu. "Em ngồi với anh một lát."

Vào giữa mùa hè, ngay cả không khí cũng bồn chồn. Cậu bé không thể ngồi yên, chẳng mấy chốc đã bắt đầu trằn trọc trong tay anh và trò chuyện

"Anh ơi, sao anh không chơi cùng chúng em?"

"Anh đã có hôn ước." Inou bình tĩnh nói. "Gia tộc Công tước Korsi cần một Omega đáp ứng đủ tiêu chuẩn của một quý tộc."

"Vậy là anh sẽ cưới ngài Korsi khi anh đến tuổi trưởng thành sao?"

Inou đưa tay xoa đầu cậu.

"Ừ."

"Vậy anh đã thấy Alpha đó chưa?" Leia mong đợi hỏi. "Ngài ấy có đẹp trai không? Ngài ấy có tốt với anh không?"

"Anh không biết." Trên khuôn mặt thanh tú thanh tú của Inou hiện lên một tia bất lực. "Anh cũng chưa từng gặp qua ngài tiểu công tước Korsi..."

Leia cắn ngón tay, bỗng nhiên nói.

"Anh tốt như vậy, ngài ấy nhất định sẽ rất thích anh!"

Inou ngượng ngùng cười.

"Hy vọng là vậy."

Một cơn gió mạnh đột nhiên thổi lên, cuốn đi sự mong đợi sâu sắc trong giọng nói của anh. Những đám mây đen tụ lại phía trên hai người, trời sắp mưa to, Inou nhanh chóng kéo theo Leia và nhảy khỏi bờ tường. Thể lực của anh không tốt bằng Leia, người thường xuyên nô đùa bên ngoài, vậy nên trong một thoáng vội vàng hoảng hốt, anh bị bong gân một chân.

Bọn họ đỡ nhau lảo đảo mà trở vào căn biệt thự trước khi những hạt mưa lớn rơi xuống, bị quản gia tìm tới rồi mắng mỏ một trận lôi đình. Đối tượng bị trách cứ chủ yếu  là Inou, họ đã quá quen thuộc với một Leia muốn làm gì thì làm, thế nên quản gia già cũng lười không thèm quan tâm tới cậu. Inou cúi đầu nhận lời mắng, khi người quản gia già quay sang uống nước, Inou nhanh chóng ngẩng đầu lên và nháy nháy mắt với Leia.

Hai đứa trẻ gần ngầm hiểu ý nhau mà cùng cười rộ lên, lão quản gia quay đầu nhìn lại, tức giận đến mức mắng bọn họ thêm vài lời.

Sau đó, Inou kéo mắt cá chân sưng tấy của mình trở lại phòng ngủ, Leia lặng lẽ lẻn vào, trèo lên giường anh, hướng vào mắt cá chân anh thổi phù phù.

"Có đau không anh?"

"Không sao đâu." Inou nhướng khóe môi cong cong. "Không đau."

"Anh ơi, anh hãy mau chóng khỏe lại nhé." Leia bò vào lòng anh, giọng nói mềm mại như sáp. "Leia muốn chơi với anh trai."

Inou đưa tay nghịch mái tóc dày mềm mại của em, u sầu mà nói.

"Từ giờ trở đi, chắc có thể chỉ có em chơi cùng với Drake thôi... Quản gia vừa nói sẽ cho anh tham gia học thêm hai tiết học khác." Anh nhanh chóng dỗ dành Leia khi thấy cậu sắp khóc, nói.  "Nhưng anh cũng vẫn sẽ pha trà chiều cho em."

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má anh, mang theo hương thơm ngọt ngào của nước mật ong và bánh quy sô cô la.

"Được." Leia cười ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo
Ẩn QC