LOUIS ARAGONG (PHÁP)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CUỘC HẸN HÒ BẤT TUYỆT


Anh viết những lời thơ ngược chiều gió thổi

Mặc cho ai xuôi gió no buồm,

Gió càng to than hồng càng cháy đỏ.

Lịch sử và tình anh chung một bước đường

Anh viết những lời thơ ngược chiều gió thổi,

Mặc cho ai trong màn lúa chính vàng.

Không thấy ánh tương lai và cười anh chỉ biết

Nơi em qua là cửa ngõ và trời xanh chỉ giữa mắt em,

Mỗi chuyến tàu điện đi chở em theo một ít.

Dù gió ngược trong một ngày mây phủ

Anh viết theo lòng mặc kẻ điếc nghe ca,

Cứ tưởng như nghe những lời gian dối.

Tình yêu nào mà chẳng phải tình ta,

Dấu chân em vạch đường anh bước,

Đâu phải mặt trời, ngày sáng chính em cho.

Anh biết có mặt trời nơi tay em sạm nắng,

Mặt trời thiếu yêu đương là cuộc sống phiêu lưu,

Mặt trời thiếu yêu đương là thời gian đứt hẳn.

Trong những kẻ chia tay luôn có em cùng anh từ biệt,

Luôn có tình đôi ta trong những mắt lệ trào,

Luôn có tình đôi ta trong quãng đường lạc bước.

Có tình đôi ta và có em trên con đường bị cắt,

Anh thấy em khi tàu chạy xé tim đau,

Thấy em khi thà mất chiếc găng đi còn hơn dùng khăn xấu khác.

Có em trong bao ý nghĩ khiến chàng trai biến sắc,

Có em trong những khăn tay vẫy mãi không nguôi,

Vẫn là em trên những boong tàu bâng khuâng dạo gót.

Có em trong tiếng nghẹn ngào, trong lời tình thủ thỉ,

Và bên thềm chiều lặng lẽ ngỏ yêu thương,

Một tiếng thốt khôn ngăn, lời mơ trong giấc ngủ.

Một nụ cười bất chợt, tấm rèm cửa phất bay,

Giữa sân trường vọng xa quây quần tiếng trẻ

Một hai ba đàn em tập đếm thơ ngây.

Chim câu gù trên mái ngói ban đêm,

Tiếng than thở trong ngục tù. Ngọc châu kẻ mò đáy biển

Cao tiếng hát hay lặng tờ. Tất cả vẫn là em.

Và chỉ cho em anh mới hát XUÔI chiều gió lộng.


Nguyễn Viết Lãm dịch.

-----------------------------------------------------------------------


TÌNH YÊU VÀ HẠNH PHÚC


Chuyện nhân thế nhờ em anh biết được,

Anh nhìn đời theo con mắt của em.

Anh học em như người ta tìm nước suối,

Như người ta nhìn ngôi sao mơ ước

Như của khách qua lặp lại khúc êm đềm,

Một thoáng rung anh cũng rõ ràng thêm

Tất cả gì về anh nhờ em anh mới rõ.

Ngày đã đứng trưa trời có lẽ xanh rồi,

Hạnh phúc không phải ngọn đèn nơi quán nhỏ.

Em cầm tay anh trong cuộc đời đau khổ

Mà con người chưa biết nghĩa chung đôi,

Em cầm tay anh như một người yêu sung sướng nhất đời

Anh vừa thốt ra một lời tự nhủ

Câu thơ nào đã gợi câu thơ đây

Như biển với người bơi – Như bàn chân và cát lún,

Như tấm khăn bàn và trán người tựa ngủ,

Cửa sổ với cơn giông. Mặt gương và cánh chim bay

Bàn tay em ve vuốt chiếc bao tay.

Anh nói thế phải chăng trời bắt tội

Anh bán cả tâm tư bán cả bóng hình.

Anh đã để trái tim trên lẽ phải,

Anh đã nói điệu vần không cưỡng lại,

Không đắn đo anh đã tỏ tận tình

Ai chẳng run lên khi cho hạnh phúc về mình

Hạnh phúc là một tiếng vô cùng chua chát

Ma quái nào che dấu nghĩa làm chi.

Tóc ảo mộng và bàn tay huyền hoặc

Những cặp tình nhân ngày xưa đã mất.

Hạnh phúc như vàng kia ôi tiếng dị kỳ

Nó lăn trên sàn như con súc sắc lăn đi.

Ai nói đến hạnh phúc mắt thường buồn da diết

Như tiếng than dài nỗi tuyệt vọng chua cay.

Dây đàn đứt trong tay người đánh nhịp.

Nhưng tôi cho hạnh phúc con người có thật

Không phải trong mơ không phải trong mây

Mà nơi bến lạ bờ xa trên quả đất này

Các anh tin hay không lời tôi nói

Tôi đã khổ đau nên có đủ quyền.

Dầu mặt trời cứ xa khi người bước tới,

Dầu cổ con người dành cho tay đao phủ,

Dầu cánh tay giang chờ đinh đóng treo lên,

Hạnh phúc con người vẫn có và tôi tin.


Tế Hanh dịch

-----------------------------------------------------------------------


BÀI CA GƯƠNG VẮNG NGƯỜI SOI


Nàng đâu rồi mà trong tôi động đậy

Nàng mà trong tôi bỗng thấy sáng bừng

Và dáng điệu tay nàng

Khi thoa lên môi thắm đẹp màu son.

Nàng đâu rồi niềm vui ban tối của tôi,

Người đẹp thoáng qua và vội vàng biến mất,

Nữ hoàng của tôi bồng bềnh mái tóc

Và với đôi mắt đẹp màu mưa.

Tôi đợi chờ giây phút nàng lướt qua

Như mặt đất chờ mùa xuân tỏa đến,

Như nước hồ ao ngủ lặng

Chờ êm êm nhẹ lướt mái chèo...

Trong vòng khung sâu thẳm âm thầm

Tôi dâng nàng những cái nhìn thầm kín

Nàng hãy đến gần gần hơn gần nữa

Để chiếm lấy bóng tối chiếm lấy hoàn toàn.

Hãy chiếm lấy tôi như một đạo quân.

Hãy đoạt lấy những đồng bằng đồi núi,

Những công viên lâu đài ruộng muối,

Những giấc mơ những làn khói những ban đêm

Nàng hãy đến đây mặt liền sát mặt

Hãy soi đôi mắt nàng to vào thẳng mắt nàng

Nàng hãy trả lời tôi mây các khoảng trời xanh

Trả tôi cái nhìn và những gì nàng mộng ước


Phạm Hồ trích dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net