SANDOR PETOFI (HUNGARI)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHIẾC XE BỐN CON BÒ KÉO


Chuyện đẹp như thế này

Thủ đô ta ít có

Đường của ta lộng gió

Nẻo dài vắt vẻo ngồi xe

Bốn con bò đi, nặng nề bước một

Đêm trong chiếu sáng một vầng

Trăng kia nhẹ lướt trên tầng mây bông

Vợ ai đi kiếm mộ chồng

Hay làn gió thoảng trên đồng cỏ tươi

Hương thơm tỏa ngát lưng trời

Bốn con bò kéo, đường dài bước một

Tôi ngồi trên xe cùng bạn tốt

Tôi ngồi bên cạnh Eva

Người người vui hát gần xa chuyện trò

Chập chờn đôi mắt tôi mơ

Ghé tai khẽ bảo nàng cho tự tình:

"Không ngắt lấy vì sao xinh

Về cho đôi lứa chúng mình vui chơi?"

Bốn con bò kéo dài hơi

Đường xa bước một chân tôi nặng nề

Bên nàng tôi nói tỉ tê

"Không ngắt vì sao xa

Về cho đôi lứa chúng ta vui vầy?

Mai sau có phải chia tay

Em, anh có phải cách ngày cách đêm

Sao kia sẽ dẫn đường tìm

Nhớ ngày đôi trẻ trao duyên tự tình"

Chúng tôi giơ tay ngắt

Một vì sao cho đôi lứa chúng tôi

Trên xe ấm áp cùng ngồi

Bốn con bò kéo, đường dài bước một


Nguyễn Xuân Sanh dịch

___________________________________


MÂY ĐANG ĐÈ NẶNG


Mây đang đè nặng

Trên cành mưa sa

Lá cây đã rụng

Họa mi còn ca.

Không còn sớm nữa

Em ơi, ngủ chưa?

Có nghe chim ca

Những lời đau khổ?

Mưa không ngừng đổ

Họa mi còn ca

Nghe lời đau khổ

Ai không cảm hòa

Còn thức ư em

Hãy nghe chim nhỏ

Chim, chính tình anh

Hồn anh than thở


Hoàng Trung Thông dịch

___________________________________


TỰ DO, ÁI TÌNH


Tự do và Ái tình

Vì các ngươi ta sống

Vì tình yêu lồng lộng

Tôi xin hiến đời tôi

Vì tự do muôn đời

Tôi hy sinh tình ái.


Xuân Diệu dịch

___________________________________


VỢ VÀ GƯƠM


Con chim câu trên mái

Ngôi sao sáng trời xa

gần gụi bên tim ta

Vợ ta yêu say đắm

Ta ru nàng đầm ấm

Như run rẩy cành cây

Giọt sương đầu lá thắm

Và mỗi lần hôn nhau

– Sao lại không, hỡi bạn? –

Ta hôn nàng rất lâu

Môi ta nào biết chán,

Hai đứa chuyện bông lông

Lời chỉ nghe nửa đoạn

Nửa tiếng chìm im lặng

Trong khoảng những hôn nồng

Niềm vui ta mênh mông

Tình yêu ta vô hạn

Hạnh phúc ta tỏa sáng

Như hạt ngọc tươi trong

Ôi vì vậy, phải không

Mà gươm ta buồn nản

Trông nó ở góc phòng

Cứ nhìn ta, u ẩn

Vì sao, gươm ta ơi

Mắt mày trong giận dữ

Màu điên hay sao chứ

Mới sinh điều ghen tuông?

Thôi đi, anh bạn đường

Đừng yếu hèn như thế

Mày là trai, không thể

Chiếm được chỗ người thương

Rõ là điều vô cớ

Can chi mà lo âu

Mày hẳn hiểu từ lâu

Nàng ta yêu làm vợ

Tâm hồn kia rạng vỡ

Đẹp vô giá, tuyệt trần

Trời sinh mấy giai nhân

Có ai bì nàng được?

Đến khi nào Đất nước

Cần ta ra chiếnt rường

Thì chính nàng đến trước

Tự tay nàng mang gươm

Thắt vào lưng cho ta

Mà nói lời tiễn biệt:

Anh cùng gươm đi đi

Giữ cho tròn chữ tiết.


Tố Hữu dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net