116-117-118-119-120-121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 116:NGOAN THẬT ĐẤY

Bắc Minh Dục ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rạng rỡ muốn làm lành của Lương Nặc."Để ở đó, một lúc nữa tôi muốn uống thì sẽ uống.""Không được, vú Hà đặc biệt dặn dò tôi rồi, nhất định phải bảo anh uống hết, không được vì công việc vất vả quá mà làm ảnh hưởng tới sức khỏe!" Lương Nặc nheo nheo mày tiến lên phía trước, mở âu canh vẫn còn nóng ra, hương vị canh gà trong chốc lát đã bay ra khắp căn phòng."Có phải rất thơm không? Tôi nói cho anh nghe nhé, khi vú Hà nấu tôi cũng đứng bên cạnh nhìn xem, vú ấy dùng nguyên liệu đều là những loại....."Bắc Minh Dục nhìn cô ánh mắt chê bai: "Làm vợ tôi thế mà đem canh đến lại toàn là vú Hà nấu? Em không biết tự hầm à?""Tôi biết chứ!" Lương Nặc lắp ba lắp bắp, chột dạ nói: "Chỉ có điều...có điều tay nghề tôi không bằng vú Hà, tôi hầm chỉ đảm bảo được về dinh dưỡng, còn hương vị và màu sắc thì không được đẹp mắt cho lắm...."Cô đổ canh ra bát, cầm lấy thìa đảo qua đảo lại rồi khẽ thổi cho nguội bớt, đưa tới gần miệng anh: "Nếm một chút?"Bắc Minh Dục đẩy tài liệu sang một bên, mở miệng ra."Ngoan thật đấy!"Lương Nặc xoa xoa đầu anh như đứa trẻ, mái tóc đen nháy của anh được chải vào nếp bị cô làm cho rối tung lên, nhưng nhìn vậy lại càng thêm quyến rũ...bỗng nhiên cô cảm thấy thương anh vô cùng, trong mười năm qua, mỗi khi tới đêm trăng tròn anh lại phải chịu đựng cơn giày vò đó....Bắc Minh Dục nhìn cô khinh khỉnh: "Em đang dỗ dành trẻ con đấy à? Đưa bát đây cho tôi!"Vừa nói anh vừa với tay ra đỡ lấy bát canh từ tay cô, rất nhanh chóng cầm cả bát canh húp sùm sụp rồi lại trả bát lại cho cô.Sau khi uống canh gà, Bắc Minh Dục không chút do dự mệnh lệnh cho cô: "Canh gà tôi đã uống hết rồi, bây giờ em có thể rời khỏi đây rồi đấy, còn nữa, dặn dò thư ký Tôn giúp tôi, đừng để ai cũng có thể vào phòng làm phiên lúc tôi đang làm việc."Lương Nặc đang bước đi bỗng đứng khựng lại: "Ý anh muốn nói tôi đã quấy rầy anh làm việc à?""Có khi nào em vào mà công việc của tôi không bị gián đoạn không?""Tôi...." Lương Nặc giận dữ nhìn anh nhưng không nói lời nào mà cầm âu canh đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.Thư ký Tôn cười tươi đi đến hỏi thăm, Lương Nặc tức giận nói lại y nguyên lời Bắc Minh Dục vừa nãy, rồi lại buồn bực đem âu canh đưa cho thư ký Tôn.Đúng lúc đó, một cô thư ký xinh đẹp đang ôm một đống tài liệu đi gần tới phòng làm việc của anh.Cô ta nhìn thấy sắc mặc của Lương Nặc và thư ký Tôn đều không vui vẻ gì, có chút sợ hãi, hỏi dò: "Bắc tổng đang cáu gì ạ?"Lương Nặc xị mặt ra gật đầu: "Không hẳn cáu nhưng bóng gió mắng tôi!"Sắc mặt cô thư ký tỏ ra ái ngại, đem đống tài liệu đưa cho thư ký Tôn: "Thư ký Tôn, tôi nhớ ra tôi còn có một phần tài liệu quan trọng phải lập tức mang tới bộ phận tài vụ, đây là tài liệu về các công ty dự thầu dự án Hải Trung, phiền chú giúp tôi đưa cho thiếu gia!"Nói xong, cô ta liền quay đầu đi vội, thư ký Tôn đứng đơ người ra ở đó.Tài liệu về các công ty dự thầu dự án Hải Trung? Thư ký Tôn liếc nhìn Lương Nặc rồi lại đưa mắt về đống tài liệu trên tay, rồi lại cười cười đem tài liệu đưa cho Lương Nặc: "Thiếu gia chắc là vẫn còn giận việc thiếu phu nhân mấy ngày trước để lộ thông tin chỗ hai người ăn cơm làm cho Lương Bác Sinh đến làm phiền, ....tính cách thiếu gia có chút khó hiểu,...những tài liệu này thiếu phu nhân mang vào đi, tôi ..."Lương Nặc nhìn vào đống tài liệu, cô cắn môi, cuối cùng thì cũng dang tay ra đỡ lấy.Sau khi thư ký Tôn rời đi, cô vội vàng mở tài liệu ra xem, không thắc mắc gì nữa, ngay ở phía trên tờ giấy A4 đã viết rõ ràng tên những nhà thầu hàng đầu của thành phố Hải Thành, tìm mãi cô mới thấy những dữ liệu với cái tên Bác Thụy, cô rút ra rồi cẩn thận để lên trang đầu tiên.Khi Lương Nặc đi vào phòng làm việc, trước bàn làm việc không có ai ngồi, tiếng vòi nước chảy trong nhà vệ sinh truyền ra ngoài, cô ngay tức khắc để tài liệu xuống bàn rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.Khi Bắc Minh Dục trở lại bàn làm việc, nhìn thấy đống tài liệu mới được mang đến, anh tiện tay mở ra xem, khi nhìn thấy thông tin giới thiệu về công ty đầu tiên, đôi môi anh mím chặt, điều gì đó từ sâu trong tiềm thức bắt đầu hiện ra.Anh nhấc máy điện thoại gọi cho thư ký Tôn, Bắc Minh Dục hỏi luôn: "Vừa nãy ai mang tài liệu tới phòng làm việc của tôi?""Là thiếu phu nhân," Thư ký Tôn cười cười: "Vừa nãy thiếu phu nhân nói đã quấy rầy thiếu gia làm việc, nhìn nét mặt cô ấy không vui chút nào!""Ừm."Cúp máy xong, Bắc Minh Dục nhìn đống tài liệu trên bàn, dường như anh đang suy nghĩ cân nhắc điều gì đó.*Dự án Hải Trung sắp được khởi động tiến hành, Lương Nặc cũng rất ít khi gặp Bắc Minh Dục, nhớ tới bản báo cáo kết quả hóa nghiệm, cô tranh thủ lúc một mình thăm dò vú Hà xem Bắc Minh Dục đã uống thứ thuốc đó bao lâu rồi, vú Hà nói tầm 10 năm gì đó.Chỉ nói có thế, vú Hà từ chối cung cấp thêm thông tin, cô cảm thấy khá buồn bực khó chịu, liền gọi Kỷ Sênh đi lượn loanh quanh.Kết quả vừa mới gặp Kỷ Sênh cô liền phát hiện miệng cô ấy có vết thương nhỏ."Miệng cậu làm sao vậy?" Lương Nặc tò mò hỏi.Kỷ Sênh đột nhiên lấy tay sờ lên miệng suýt xoa, tức giận nói: "Là do nha đầu nhà Hình Sở Mặc, anh ta và bạn gái cãi nhau đòi chia tay, anh ta lấy tớ ra để chọc tức cô ta. Cái đưa tiểu thư nhà họ Lưu đó giờ nhìn tớ như kẻ thù ấy, mỗi lần gặp đều xông lên mắng tớ.""Anh ta....anh ta lấy câu ra để chọc tức bạn gái? Anh ta làm gì?""Hắn ta..." Kỷ Sênh phẫn nộ trừng trừng mắt: "Hắn ta đứng trước mặt Lưu Hàn rồi cưỡng hôn tớ. Trời! Nhớ lại cái miệng không biết đã hôn qua bao nhiêu cô gái của hắn ta mà tớ chỉ muốn đá cho hắn một cái thôi!"Lương Nặc rùng mình, nghiêng đầu nhìn Kỷ Sênh cười: "Không phải vậy chứ? Sao tớ cứ cảm thấy anh ta đối với cậu rất tốt mà? Hình như trước đây cũng là vì cậu anh ta mới đồng ý đóng giả chồng tớ giúp tớ chứ có vui vẻ tự nguyện gì đâu.""Không phải như cậu nghĩ đâu....hắn ta và bạn gái cứ như thế này bao nhiêu năm rồi, thực ra hai người đều yêu thương nhau, có điều cái cô tiểu thư chạnh chọe nhà họ Lưu kia đành hanh, kiểm soát hắn ta rất chặt! Với tính cách của hắn ta như thế chịu được mới là lạ đấy! Thế nên à, cứ ba ngày lại cãi nhau một trận nhỏ, mười ngày lại một trận lớn, trung bình cứ một tháng lại đòi chia tay một lần, trước đây thì còn đỡ, không thế này vì Hình Sở Mặc có một thời gian đi ra nước ngoài....""Thế anh ta hôn qua rất nhiều người là thế nào?""Cái này...hắn ta ở nước ngoài ăn chơi những mấy năm cơ mà!"Sắc mặt Kỷ Sênh lúc thì tái mét lúc thì tái xanh, cô cũng không trêu thêm nữa, đúng lúc hai người đang định đi ăn cơm thì bên đường có một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên dừng lại.Cánh cửa được mở ra từ phía trong xe, để lộ ra khuôn mặt Hình Sở Mặc.Anh ta đeo một cặp kính đen, miệng còn dán một miếng gạc nhỏ, trán thì dán mấy miếng urgo, khuôn mặt khôi ngô hôm nào giờ bỗng dưng trông nham nhở chẳng ra làm sao."Anh...anh thế này là bị làm sao vậy?" Kỷ Sênh cười lớn không nói thành lời, ôm bụng nhìn anh ta nói: "Không phải do bị bạn gái đánh chứ? Ha ha...cô nương đó ra tay cũng ghê đấy chứ, chẳng trách anh chịu không nổi cô ta.....""Cút!" HÌnh Sở Mặc đá chân vào cửa xe, tỏ rõ sự khó chịu, nói: "Em nói cho cẩn thận nhé, anh và cô ta chia tay rồi, cô ta là bạn gái cũ, ok?""Nói như vậy, đúng là bị cô ta đánh rồi?""Cái này...." HÌnh Sở Mặc tối sầm mặt lại, nhìn Lương Nặc, hắng giọng nói quả quyết: "Đương nhiên không phải cô ta đánh rồi, nếu mà bị con gái đánh thành ra thế này thì Hình Sở Mặc tôi còn mặt mũi mà gặp ai nữa? Là bọn du côn trước đây có xích mích với anh...bọn này ra tay đúng là muốn đẩy người ta vào chỗ chết, mẹ nó chứ, nếu mà ông tìm ra chúng mày, ông chặt tay chúng mày!"Hôm qua Hình Sở Mặc khi nói chia tay với Lưu Hàn, anh ta có gọi Kỷ Sênh đến để làm lá chắn tạm thời, lúc hai người căng thẳng, điên quá anh ta liền hôn Kỷ Sênh để chọc tức Lưu Hàn, kết quả trên đường về nhà liền bị bọn du côn chặn lại đánh úp cho một trận, tới lúc anh kịp quay ra phản kích thì bọn chúng đã đi cả rồi.


CHƯƠNG 117:THIẾU PHU NHÂN MẤT TÍCH RỒI

Lương Nặc luôn có cảm giác Hình Sở Mặc chẳng phải người tốt gì, những từ ngữ khó nghe đó mà hắn cũng có thể nói ra thuận miệng cứ như nói câu thời tiết hôm nay đẹp quá vậy, càng ngày cô càng kiên định với ý nghĩ nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta.Kỷ Sênh thì nhìn anh ta nói: "Anh đeo kính đen thế này không phải vì bị người ta đánh cho thâm mắt chứ? Ha ha, bỏ ra để bà cô này xem nào, xem rốt cuộc bị đánh đến mức thành ra thế nào?""Biến biến biến....có gì đáng xem chứ?"HÌnh Sở Mặc cáu lên mắng cô một câu rồi lại quay ra nói nghiêm túc: "Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất việc chính, mấy ngày nay em cẩn thận chút nhé, hôm qua sau khi nói chia tay với Lưu Hàn xong, cô ta hình như tìm bọn du côn đến đánh....hình như, muốn đối phó với em hay thế nào đấy? Cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm, thông tin này cũng là bạn anh ở quán bar nghe được!""Đối phó với em?" Kỷ Sênh đột nhiên nhìn HÌnh Sở Mặc với thái độ đề phòng: "Trời, hôm qua cô ta còn nói gặp em lần nào sẽ đánh em lần đó, hôm nay đã đi tìm người để xử lý em à? Hình Sở Mặc bà cô này sao lại quen biết một người bạn như anh chứ?""Thôi được rồi, anh đây không phải đã đến để thông báo cho em còn gì?"Lương Nặc nhìn Hình Sở Mặc khinh bỉ, đến bạn gái của chính mình mà còn không quản nổi để liên lụy tới Kỷ Sênh, cô nói chẳng vui vẻ gì: "Bên cạnh tôi lúc nào cũng có vệ sĩ, Kỷ Sênh, mấy ngày này cậu cứ đi cùng mình cho an toàn."Hình Sở Mặc cũng gật gật đầu: "A! Tôi quên cả mất, cô bây giờ là vợ của Bắc Minh thiếu gia, cũng chính là thiếu phu nhân của Bắc Minh gia rồi! Như vậy vệ sĩ bên cạnh cô công phu chắc cũng không tới nỗi nào, vậy thì tôi cũng không bố trí người bảo vệ Kỷ Sênh nữa, nhưng dù sao thì cũng phải chú ý đấy Kỷ Sênh."Lương Nặc cũng không nói gì thêm với anh ta, liền kéo tay lôi Kỷ Sênh đi.Hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa, buổi chiều Kỷ Sênh đột nhiên thấy rất đau bụng, muốn đi bệnh viện xem thế nào, Lương Nặc bảo mấy người vệ sĩ theo sát hai bọn họ rồi cùng đi tới bệnh viện, lúc đó tầm hơn hai giờ chiều, bệnh viện người đông nghìn nghịt.Lương Nặc đi ra khỏi thang máy liền nghe thấy một câu nói của Kỷ Sênh: "Cẩn thận" quay đầu nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì cô cảm thấy sau gáy có vật gì đó đập vào đau điếng, sau cảm giác đó cô không còn biết gì nữa.Trong lúc đó Bắc Minh Dục vừa mới xác định được nhà thầu cho dự án Hải Trung, mệnh lệnh còn chưa được truyền đi thì thư ký Tôn hốt hoảng kêu lên từ cửa lúc chưa bước vào phòng."Thiếu gia, có chuyện rồi!"Bắc Minh Dục nheo mày, anh không hài lòng với bộ dạng khoa trương của thư ký Tôn: "Có việc gì mà hốt hốt hoảng hoảng thế? Vào phòng tôi cũng không biết gõ cửa?"Thư ký Tôn lau lau mồ hôi trên trán: " Thiếu gia, thiếu phu nhân mất tích rồi!""Cái gì?"Anh đang ngồi bình tĩnh trên bàn liền đứng phắt dậy, ánh mắt tối sầm đầy sát khí: "Xảy ra chuyện gì rồi?""Thiếu phu nhân ở trong bệnh viện bị người ra bắt đi rồi, hơn nữa....những vệ sĩ bảo vệ thiếu phu nhân cùng với cô Kỷ Sênh đều bị đánh hôn mê rồi vứt ra cổng sau của bệnh viện, vệ sĩ thì vừa mới tỉnh lại, còn cô Kỷ Sênh vẫn đang hôn mê."Trong đầu Bắc Minh Dục hiện lên rất nhiều ý nghĩ khác nhau, sau cũng anh vẫn giữ được bình tĩnh nói: "Gọi điện ngay cho Lý Tranh Diễn, bảo người của cậu ta xem xem, kẻ nào không biết trời cao đất dày mà dám đụng tới người của Bắc Minh gia, còn nữa, lập tức báo cảnh sát, trong vòng 1 giờ tôi muốn có được toàn bộ video camera quay được về chiếc xe đó.""Vâng."Thư ký Tôn sau khi nhận lệnh lập tức đi làm theo lời anh, Bắc Minh Dục cũng không còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, sau khi ký vào mấy tập tài liệu còn đang xem dở, liền thông báo hủy hết các cuộc họp, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng tới chỗ Lý Tranh Diễn.Nhìn bề ngoài thì công ty của Lý Tranh Diễn cũng như bao công ty khác, nhưng trên thực tế, công ty anh ta có nguồn nhân lực lớn nhất về xã hội đen ở đất Hải Thành. Từ các câu lạc bộ tầm vừa như Pub tới những khu vui chơi câu lạc bộ giải trí tầm ca, dường như đều có dấu chân kinh doanh kiếm tiêng của anh ta.Có thể nói rằng, những người biết điều thì đừng có đụng tới hay gây sự với Lý Tranh Diễn, chính xác mà nói, thà gây sự với Bắc Minh Dục còn hơn gây sự với Lý Tranh DIễn, nhìn anh ta có vẻ như loại công tử chơi nhưng thực ra là kẻ thâm độc không đoán biết được.Nếu gây chuyện với Bắc Minh Dục thì anh sẽ đường đường mà giải quyết chúng nhưng với Lý Tranh Diễn thì....Khi nào bạn gặp tai ương, khi xuất hiện những sự việc bất ngờ ngoài ý muốn, bạn sẽ đều cảm thấy đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay vô tình, nhưng thực ra tất cả đều là một tay Lý Tranh DIễn tạo nên, Lý gia bao nhiêu năm nay ở cái đất Hải Thành này chưa bao giờ biết đến thất bại, có thể nói, tất cả mọi việc đều liên quan tới Lý Tranh Diễn.Nửa tiếng sau Bắc Minh Dục có mặt ở công ty của Lý Tranh Diễn.Đúng lúc đó thư ký Tôn cũng đem tất cả những video có liên quan tới chiếc xe bắt cóc gửi tới điện thoại Bắc Minh Dục, anh đưa cho Lý Tranh Diễn: "Xem xem, có ấn tượng gì với chiếc xe này không?"Khi Lý Tranh Diễn nhận được điện thoại của thư ký Tôn, anh ta sớm đã phái thủ hạ đi tìm người.Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất mờ không rõ ràng, Lý Tranh Diễn quay ra nói: "Ông bạn, tôi biết cậu rất lo cho Tiểu Nặc Nặc, tôi cũng biết trí nhớ của tôi hơn người, thế nhưng xe thì chiếc nào nhìn chả giống chiếc nào, lại còn không có biển, tôi làm sao mà biết được rốt cuộc là ai làm?""Ai thèm quan tâm cô ta?" Bắc Minh Dục trừng trừng mắt lên nhìn, rồi thu về chiếc điện thoại cho vào túi.Lý Tranh Diễn thở dài, đập vào vai anh: "Cứ mạnh mồm đi, rồi sẽ có một ngày cậu còn rơi nước mắt cơ.""Thôi được rồi, lo tìm người trước đi.""Tôi biết rồi, cho người ngả đi khắp nơi tìm rồi, nếu trong vài giờ đồng hồ nữa mà không tìm thấy người, vậy thì... điều chúng ta có thể làm chỉ có thể là đợi, Tiểu Nặc Nặc không phải là dạng người có kẻ thù, nói vậy có nghĩa là, muốn nhằm vào cô ấy khả năng cao là muốn đối phó với cậu thôi.""Tôi cũng không tin bọn họ bắt cóc cô ấy đi mà lại không làm gì cô ấy.""Đợi đến lúc bọn họ gọi tới, tôi sẽ cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra xem tín hiệu phát ra từ đâu, chúng ta cần xác định được một vùng cụ thể đã sau đó tính tiếp....nói thật xem nào, gần đây cậu có làm gì quá đáng đắc tội với ai không? ""Không." Bắc Minh Dục lắc đầu: "Có thể là do cô ấy vừa bị lộ thân phận, có người muốn tranh thủ cơ hội để tống tiền cũng nên."Tất cả đều còn là ẩn số, Bắc Minh DỤc và Lý Tranh Diễn đều đoán không ra rốt cuộc mục đích của đối phương là gì."Trước khi bị bắt cóc cô ấy ở cùng với bạn cùng phòng là Kỷ Sênh, bây giờ Kỷ Sênh vẫn còn đang hôn mê, đợi cô ấy tỉnh lại rồi tôi sẽ cho người đưa cô ấy tới đây.""Kỷ Sênh?" Lý Tranh Diễn nhếch mép, để lộ ra nụ cười đểu giả: "sao cái tên này nghe quen tai thế? Ông bạn, cậu có thấy thế không?""Kỷ Sênh?" Bắc Minh Dục suy nghĩ một lát rồi nói: "Ký sinh trùng? Đúng là có chút quen quen.""..........." Lý Tranh Diễn lườm anh một cái, thở dài: "Xem ra những chuyện ngày nhỏ cậu không có chút ấn tượng gì rồi, thôi bỏ đi, Kỷ Sênh, không cần để cô ta tới nữa, có tình hình gì cậu thông báo cho cô ấy là được rồi!""Tôi trời sinh ra đã không có cảm xúc gì với phụ nữa, ngày nhỏ cũng thế, mà tôi có quen biết với cô ấy à?""Ha ha, đúng là mắc bệnh có thâm niên, cô ta chính là em gái chẳng cùng cha cũng chẳng cùng mẹ với tôi."Bắc Minh Dục nheo mày: "Hình như có chút ấn tượng, trước khi trở thành em gái của cậu, dường như có lần cậu còn kéo tay tôi trèo tường vào trường học cô ấy để nhìn trộm cô ấy đúng không? Kết quả là vô tình đột nhập vào nhà vệ sinh nữ rồi còn bị người ta mắng là kẻ biến thái?""Những việc như thế cậu còn nhớ làm cái gì hả?" Lý Tranh Diễn nhìn Bắc Minh Dục: "Dù gì thì bây giờ cô ấy cũng là em gái tôi, Lương Nặc gặp chuyện như thế cũng không liên quan gì tới cô ấy, cậu đừng động tới cô ấy đấy.""Quan hệ của cô ấy và vợ tôi rất tốt, tôi cũng không muốn làm gì cô ấy cả."Ánh mắt Lý Tranh Diễn trầm xuống nhìn ảm đạm: "Ngày đó mọi người đều nói cậu chắc sẽ một mình cả đời, thế mà không ngờ được rằng cậu lại là người kết hôn đầu tiên."


CHƯƠNG 118:RẤT VUI LÒNG PHỤC VỤ CÔ

Kỷ Sênh khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô vẫn còn cảm thấy một cơn đau ê ẩm phía sau gáy.Cô vội vàng cầm lấy điện thoại thông báo cho Bắc Minh Dục: "Anh mau mau điều tra Lưu Hàn xem bây giờ cô ta ở đâu, cô ta chính là bạn gái cũ của Hình Sở Mặc, Tôi nghi ngờ bọn họ vốn dĩ muốn bắt cóc tôi nhưng cuối cùng lại nhầm người! ""Cô nói cái gì?" Những thiện cảm của Bắc Minh Dục đối với Kỷ Sênh bỗng nhiên tan biến hết, anh nghiến chặt hàm răng.Kỷ Sênh hắt xì một cái rồi cắn cắn môi, nói thành thật: "Lưu Hàn tưởng rằng vì tôi mà dẫn tới việc cô ta và Hình Sở Mặc phải chia tay, gần đây liên tục tìm tôi gây sự.... đúng hôm nay Lương Nặc lại ở cùng tôi, cho nên...."Tít tít.Điện thoại đột nhiên kêu lên tiếng tít tít, Kỷ Sênh nheo mày tắt máy đi, cô lại gọi điện cho thư ký Tôn để hỏi xem bây giờ Bắc Minh Dục đang ở đâu, rồi cô ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới câu lạc bộ cao cấp Giang Nam.*Khi Lương Nặc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế sắt cứng, toàn thân cùng với hai chân bị buộc chặt vào chiếc ghế bằng một sợi dây thừng to tướng, cô cố gắng cựa quậy nhưng chỉ càng làm cho những sần sùi trên sợi dây cọ sát vào da thịt làm đau nhức toàn cơ thể.Nheo nheo mắt, một lúc sau cô mới thích ứng được với ánh sáng xung quanh.Liếc mắt nhìn xung quanh những máy móc cũ kĩ bị bỏ lâu ngày, cô nhận thức được rằng mình đã bị bắt cóc, còn bị nhốt trong một kho thiết bị của một nhà máy bỏ hoang, không thể cựa quậy được.Ai đã bắt cóc cô?Lưu Hàn bắt cóc cô ư?Hay là.....Cộc cộc cộc.Tiếng giày cao gót đập xuống nền bên tông tạo ra thứ tiếng kêu vang khắp cái kho, nghe âm thanh phát ra thì tiếng bước chân càng ngày càng nhanh, âm thanh từ khắp mọi phía truyền tới tai Lương Nặc, cô nắm chặt tay lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của người phụ nữ đó.Cánh cửa gỗ mục nát bị người phía ngoài đẩy vào, Lương Nặc quay đầu ra nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng."Quả nhiên là cô!" Lương Nặc nhìn Thẩm Ưu có chút bất lực: "Cô không phải là đã kết hôn với Đổng Hàn Thanh rồi à? Tại sao vẫn còn muốn ....bắt cóc tôi?"Thẩm Ưu nhìn Lương Nặc với ánh mắt căm thù, nói với giọng căm ghét: "Cô đừng có mà giả vờ cái bộ dạng quyến rũ, đáng thương như vậy nữa, tôi không phải là Bắc Minh Dục cũng chẳng phải Đổng Hàn Thanh, cái nét mặt đó chỉ làm tôi thấy ghê tởm hơn mà thôi! "Nói tới Bắc Minh Dục, Lương Nặc lấy lại bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi đã là Bắc Minh thái thái, tôi sẽ chẳng làm gì ảnh hưởng gì tới hôn nhân của cô và Đổng Hàn Thanh, lần trước ở buổi bán đấu giá...đúng là tôi và Lý thiếu gia có chút không đúng, nhưng nếu không phải vì cô cố ý đẩy giá sản phẩm lên cao thì Lý thiếu gia cũng không tới mức làm cô bẽ mặt thế. "Câm mồm! Bốp!"Cô ta như lên cơn điên, vung tay tát Lương Nặc làm cho khuôn mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, vết tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng hồng của Lương Nặc, cô ta cười: "Không biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông"? cô nói xem, nếu như tôi hủy hoại nó, Hàn Thanh có còn mê muội vì nó nữa không?Tim Lương Nặc như đang nhảy lên gần cổ họng."Đợi đã, cô nghe tôi nói....Đổng Hàn Thanh, thực ra anh ta không hề thích tôi, anh ta chỉ là cảm thấy tôi giống với người yêu cũa của anh ta, vì chúng tôi đều biết thiết kế trang sức, thật đấy! Hơn nữa tôi và Bắc Minh Dục kết hôn rồi, tôi muốn người tôi yêu duy nhất chỉ có một người là Bắc Minh Dục, Thẩm tiểu thư, cô thả tôi ra đi, sự việc này tôi sẽ coi như không xảy ra, Đổng Hàn Thanh là chồng cô, lẽ nào cô còn muốn đợi sự việc này sau khi bị bại lộ anh ta sẽ phải tồn tại với danh nghĩa là chồng của một tội phạm bắt cóc người khác?"Thẩm Ưu lườm cô uất ức, tiến lại gần túm lấy một nắm tóc của cô kéo ngược ra phía sau: "Cô đúng là ngây thơ tới mức đáng yêu ấy, nếu tôi đã dám làm thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, chỉ cần ai cũng không thể điều tra ra là tôi, cô tưởng việc tôi bắt cóc cô sẽ bị lộ ra à?""Cô....""Cô tưởng chỉ cần cô yêu Bắc Minh Dục thì có thể ngăn cản được tình cảm của Hàn Thanh dành cho cô à? Cô có biết không, đêm tân hôn, anh ấy đến đụng vào tôi cũng không thèm mà ôm chăn ra ngủ ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net