CHƯƠNG 103-104-105-106-107-108-109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 103:NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG LƯNG TRẦN 

Thẩm Ưu chẳng vui vẻ gì bỏ bộ đồ trên tay xuống cùng đi ra, Kỷ Sênh nhìn cô ta chớp chớp mắt: "Tôi thấy cô nhìn rất quen." "Tôi là vị hôn thê của anh ấy." Thẩm Ưu vừa nói vừa lấy tay khoác vào tay Đổng Hàn Thanh, ngả đầu vào vai anh ta, tỏ ra hết sức tình cảm, rồi cười tươi như hoa nói: "Cô là bạn học của Lương tiểu thư đúng không? Hôn lễ của chúng tôi sẽ được tổ chức nửa tháng nữa, tiện thể mời cô hôm đó cùng đến chung vui, cô thấy thế nào?!" "Nhanh như vậy á?" Lương Nặc bất ngờ hỏi. Thẩm Ưu liếc nhìn Lương Nặc không mấy thiện cảm: "Nhanh á? Thế mà tôi lại cảm thấy chậm quá đấy! Nếu không phải lần trước Hàn Thanh bị thương ở chân thì tôi sợ bây giờ hai người chúng tôi khéo đã kết hôn rồi ấy chứ." Lương Nặc không hiểu tại sao cô ta bỗng nhiên coi mình như kẻ thù như vậy. Lương Nặc có chút bối rồi chưa biết nói gì thì Kỷ Sênh đột nhiên tiến lên phía trước một bước: "À, tôi nhớ ra rồi, cô chính là người phụ nữ lần trước đến cả trường tôi để tìm Nặc Nặc." "Lần trước là vô tình gặp thì ngồi nói chuyện vài câu chứ cũng không hẳn tôi cố ý đi tìm cô ấy." Thẩm Ưu nói với Kỷ Sênh nhưng mục đích chính là để giải thích với Đổng Hàn Thanh. Đổng Hàn Thanh khẽ cười xoa xoa đầu cô ta: "Ừm, anh biết rồi." Kỷ Sênh cười nhạt nhìn người phụ nữ cô cảm thấy chẳng tốt đẹp gì đang đứng trước mặt mình: "Đi đến nhà ăn trường đại học để chơi gì à mà cô lại còn nói là tình cờ!" Nói rồi, cô liền ngắm ngắm Đổng Hàn Thanh, cố tình nói: "Nặc Nặc, tớ thấy dáng chồng cậu và anh Đổng đây cũng gần giống nhau đấy, hay là cậu nhờ anh Đổng thử giúp đồ cậu muốn mua cho ông xã xem thế nào!" "Thế này...thế này không được hay cho lắm?" Sắc mặt Thẩm Ưu tối sầm lại tức giận. "Có gì mà không hay cho lắm, Anh Đổng, anh là công tử con chủ tịch thành phố, chúng tôi thì lại là con dân của chủ tịch, anh sẽ rất vui lòng giúp chúng tôi đúng không?" Kỷ Sênh cười tươi, không thèm để ý tới khuôn mặt đang tức điên lên của Thẩm Ưu. Đổng Hàn Thanh cười cười nhìn Thẩm Ưu, an ủi cô ta: "Ngoan, anh đi thử đồ một lát, chút nữa lại ra với em nhé!" Thẩm Ưu không can tâm cắn cắn môi, nhưng cũng bất lực không biết làm thế nào, ánh mắt nhìn Lương Nặc càng lúc càng lạnh nhạt, cô ta cứ nghĩ rằng Lương Nặc và Bắc Minh Dục kết hôn rồi thì Lương Nặc và Đổng Hàn Thanh sẽ không thể có quan hệ gì để cô ta phải lo lắng, nhưng ai biết được.... Có một đêm Đổng Hàn Thanh uống rượu say, nằm bên cô mà lại gọi tên Lương Nặc và Bắc Minh Dục! Gia đình cô ta - Thẩm gia cũng được coi là có máu mặt trong giới thương gia, cô ta lại là con gái rượu của Thẩm gia, hôn nhân của cô ta và Đổng Hàn Thanh thực ra chỉ là một cuộc giao dịch giữa hai dòng họ để tăng cường thêm thế lực, nhưng không ngờ được rằng, bản thân cô ta lại thua một con bé vô danh tiểu tốt. Lương Nặc rốt cuộc thì có gì tốt đẹp chứ? Sau khi Đổng Hàn Thanh giúp cô thử đồ xong, hai người họ rời đi, Lương Nặc quẹt thẻ mua hai bộ vest, tuy là không muốn qua lại gì với Đổng Hàn Thanh nữa nhưng bản thân cô cũng phải công nhận, anh ta và chồng cô có dáng người nhìn rất tương đồng nhau, anh ta mặc đồ vào đúng là càng nhìn càng thấy hoàn hảo. Cô nhìn anh ta mặc nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới hình ảnh đẹp trai khí chất phong độ của Bắc Minh Dục khi mặc những bộ đồ này. Kỷ Sênh ghé sát vào tai cô nói: "Người phụ nữ kia đúng là chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vừa gặp đã biết, mà cậu không biết đâu, lúc cậu và Đổng Hàn Thanh đem đồ đi thử, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu như kiểu hận không nhìn thủng được người cậu ấy!" Lương Nặc vỗ vỗ vào tay Kỷ Sênh, nói với giọng rất nghiêm túc: "Từ lần sau cậu đừng làm thế nữa, Bắc Minh Dục không muốn tớ thân với Đổng Hàn Thanh, hơn nữa, tớ cũng chuẩn bị sẽ cắt đứt mọi liên lạc với anh ta rồi." "Hả?" Kỷ Sênh cười lúng túng vội vàng giải thích: "Tớ thật sự không biêt quan hệ giữa cậu và anh ta lại không tốt tới mức ấy, lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa!" "Ừm, lần này thôi bỏ đi, ít nhất cũng mua được hai bộ vest mà tớ thích." Nhưng không biết Bắc Minh Dục có thích hay không? * Khi thư ký Tôn gọi điện đến rằng sẽ qua đón cô, Bắc Minh phu nhân dặn đi dặn lại nhất định làm gì thì làm cũng phải để ý tới đứa bé trong bụng, đồng thời cũng phải chú ý tới sức khỏe của Bắc Minh Dục, không được để anh tham công tiếc việc, làm việc quá sức. Lương Nặc gật gật đầu nhớ kỹ từng lời bà ta dặn. Sau khi tới khách sạn ở Hàn Quốc, Lương Nặc thấy vẫn còn sớm, cô liền tắm qua một cái rồi mặc đồ vào muốn đi tìm Bắc Minh Dục nhưng thư ký Tôn nói với cô rằng Bắc Minh thiếu gia giờ này vẫn đang ở công trường. Do đây là công ty bất động sản, nên việc phải đi công trường kiểm tra cũng là việc không có gì lạ. Vốn dĩ công ty này ở Hải Thành cũng được coi là một công ty nổi tiếng về bất động sản, từ trước tới này đều đảm nhận rất nhiều hạng mục nổi tiếng, bao gồm cả hạng mục hiện nay đang thu hút sự quan tâm chú ý của các lãnh đạo cấp cao của Hải Thành, đó được coi là một khi tổ hợp mang tính đại biểu mới nhất, hiện đại nhất cho thành phố Hải Thành. "Thư ký Tôn, chú có thể nói rốt cuộc vấn đề công ty gặp phải là gì không?" "Cái này...." thư ký Tôn có chút khó nói, từ trước tới nay ông không bao giờ nói chuyện công ty với người ngoài, thế nhưng Lương Nặc cũng không được tính là người ngoài, người trong công ty thì cũng không hẳn, ông chỉ có thể khẽ cúi đầu e ngại không nói lời nào. Lương Nặc khẽ hắng giọng, nói: "Trước khi đi, phu nhân có đặc biệt dặn dò cháu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của thiếu gia, không được để anh ấy thức đêm, thực ra cháu chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như vậy sẽ tiện để chăm sóc thiếu gia hơn thôi." "Đó là một công trình vừa mới hoàn thành, loạt phòng ốc đầu tiên sau khi hoàn thành thì lượng bán ra rất tốt, nhưng người mua vừa mới chuyển đến ở không lâu liền đồn thổi những thôn tin không hay, sau đó lại có một chủ căn hộ đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện do công trình sử dụng nguyên liệu không đảm bảo chất lượng dẫn tới hiện tượng fooc – man – đê – hít hóa, ben zen cùng với một số chất hóa học độc hại khác dẫn tới việc người bị hại rất có thể bị bệnh thần kinh, lúc đó người phụ trách công trình vì muốn bịt miệng họ mà đã bí mật cho gia đình người bị hại một khoản tiền, sự việc đó coi như đã tạm lắng xuống, nhưng sau đó không lâu, có rất nhiều hộ cũng có hiện tượng phát bệnh như vậy, bộ phận kiểm định chất lượng công trình đã tạm giữ người phụ trách – người mà đã dùng tiền để mua chuộc hộ gia đình đầu tiên kia.....vậy nên, người dùng đang tẩy chay phòng ốc của công ty chúng ta." "Nhưng vấn đề xây dựng không phải do công ty chúng ta chịu trách nhiệm, sao họ lại tìm đến công ty gây rắc rối? " "Ôi dào...." thư ký Tôn thở dài, nói: "Vì công ty chịu trách nhiệm xây dựng là do em trai người phụ trách công ty chúng ta mở, trong đó tồn tại những giao dịch liên quan tới lợi ích của cả hai bên." Lương Nặc: "......Bắc Minh Dục hiện nay giải quyết tới đâu rồi?" Thiếu gia đã liên hệ với giới truyền thông rồi, cùng với một số thế lực lãnh đạo cao cấp có liên quan cũng có mời cơm tiếp đãi nhờ vả họ, nhiệm vụ lớn nhất lúc này đó là lấy lại lòng tin của khách hàng để họ yên tâm trở lại sử dụng sản phẩm của chúng ta, thiếu gia hôm nay đích thân đi kiểm tra công trình thứ hai đang được tiến hành." "Vậy chú cũng đưa cháu qua đó đi, hôm nay ngồi trên máy bay cháu ngủ nhiều lắm rồi, hơn nữa giờ cháu cũng không thấy mệt." "Trên công trường bụi bặm ô nhiễm lắm, thiếu phu nhân làm thế này là làm khó tôi rồi." Thư ký Tôn cũng không suy nghĩ hay đắn đo do dự gì mà từ chối thẳng cô. Lương Nặc vẫn kiên quyết: "Nếu hôm nay chú không đưa cháu đi, lát nữa cháu sẽ tự bắt xe đi, để mà nói thì chú đưa cháu đi chú còn yên tâm hơn là để cháu tự bắt xe đi ấy, cháu không biết đâu, hôm nay nhất định cháu phải đi." Lúc thư ký Tôn đưa Lương Nặc tới công trường thì vừa hay đó là thời gian ăn trưa. Mùa hè ở Hàn Quốc dài hơn so với ở Hải Thành, cho dù thời gian đã là mùa thu nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, Lương Nặc vừa tới nơi đã nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Dục, anh đứng ở vị trí trung tâm, một đám người bao quanh anh, cho dù đứng trên công trường đầy bụm bặm bẩn thỉu nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, không tỏ ra chê bai ghê sợ và vẫn cười nói vui vẻ với mọi người. Người nhận thầu công trình đang đứng nói chuyện cùng anh với giọng nịnh hót, Lương Nặc khẽ mỉm cười rồi tiến lại gần chỗ anh hơn. Trên công trường đa số đều là đàn ông, thỉnh thoảng mới có một người phụ nữ làm những việc linh tinh nhỏ nhặt, bởi vì đúng lúc này là thời gian nghỉ trưa ăn cơm nên những người công nhân đang ngồi nghỉ cùng nhau ăn cơm, đa số những người công nhân nam đều cởi trần, trên vai chỉ vắt một chiếc khăn mặt dài. Lương Nặc từ trước tới nay chưa bao giờ đi tới những công trường như thế này, vượt qua từng đám đông những người đàn ông đang cởi trần cô cảm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.


CHƯƠNG 104:SỰ VIỆC ĐÁNG XẤU HỔ

"Uầy...uầy..." Những người công nhân trên công trương thi nhau huýt sáo lớn, cô vẫn đi không thèm để ý tới bọn họ dù có chút xấu hổ. Có người thì tò mò cũng có người nhìn cô trêu chọc, sự náo động xôn xao đó đã thu hút sự chú ý của Bắc Minh Dục, anh quay đầu ra nhìn liền bắt gặp hình ảnh Lương Nặc mặc một chiếc váy ngắn màu trắng đang băng qua cảm đám đàn ông cởi trần. Không ít người đã hướng ánh nhìn vào đôi chân trắng nõn nà của Lương Nặc. Mặt anh bỗng nhiên tối sầm lại, băng qua những người đang đứng nói chuyện cùng anh, đi thẳng về phía Lương Nặc, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã bước nhanh chóng như bay lên trước mặt cô nắm chặt lấy tay cô. "Aaa!" Lương Nặc giật mình, Bắc Minh Dục nhìn cô mặt lạnh tanh: "Sao cô tới đây làm gì? Không phải thư ký Tôn đã đưa cô về khách sạn rồi cơ mà?" "Tôi...tôi muốn tới thăm anh xem thế nào, hơn nữa từ trước tới nay tôi cũng chưa bao giờ được tới công trường, có chút tò mò nên...." Lương Nặc cúi đầu nói thấp giọng, cũng không dám nói lớn cứng đầu với anh, Bắc Minh Dục tức giận lắm nhưng cũng không thể ở đây thể hiện ra được, anh đành nhịn, cuối cùng vẫn cầm tay cô tiến thẳng lên phía trước. "Đi thôi, chúng ta đi lên lầu." "Vâng vâng!" Những người vừa đứng nói chuyện cùng anh không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Bắc Minh Dục nói vậy cũng liền ra lệnh cho mấy người công nhân khởi động thang máy để đi lên trên. Bắc Minh Dục thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lương Nặc, anh chỉ lên tầng thứ ba mươi mấy gì đó nói: "Tôi bây giờ phải cùng với các nhà thầu đi lên trên kiểm tra, cô đứng ở đây đợi đấy, tí nữa tôi xuống xem tôi sẽ xử lý cô thế nào!" Lương Nặc đảo mắt nhìn công trường một lượt, một lớp bụi dày đặc, cô vội vàng kéo kéo tay áo Bắc Minh Dục: "Tôi cũng muốn lên đó xem xem, anh đưa tôi đi cùng đi mà!" "Cô không sợ?" Bắc Minh Dục chỉ tít lên trên cao. Lương Nặc cắn môi: "Là anh bảo tôi đến Hàn Quốc, bây giờ tôi tới rồi, anh lại bỏ rơi một mình tôi ở đây? Không được, tôi phải đi lên trên đó cùng anh!" tiếng Lương Nặc nói cũng không to lắm nhưng ở một công trường rộng thế này, nó lại có độ vang nên có rất nhiều người đã nghe thấy. Cô ủ rũ mặt buồn bã. Bắc Minh Dục cười thích thú, anh cảm thấy cô ngốc vậy mà lắm lúc cũng thú vị, kéo tay cô lại gần anh sau đó cùng các nhà thầu bước vào thang máy. Thang máy được sử dụng ở công trường không giống với các thang máy ở các tòa nhà ở, xung quanh không được bao bọc kín mít mà đứng trong đó hoàn toàn có thể nhìn rõ xuống phía dưới, chiếc thang máy từ từ lên cao, khoảng cách với mặt đất là càng ngày càng xa. Lương Nặc vẫn tưởng cô không sợ độ cao thì sẽ không cảm thấy sợ hãi, nhưng khi chiếc thang máy vừa lên đến trên đỉnh tòa nhà, lúc nó dừng lại có phát ra một tiếng kêu làm cô giật mình, hai chân mềm nhũn ra, ngả đầu vào ngực Bắc Minh Dục, hai tay nắm chặt lấy tay áo anh, mắt thì nhắm nghiền lại. Bắc Minh Dục khẽ cười, một tay ôm chặt lấy người cô, dìu cô ra khỏi thang máy. Sau khi ra khỏi thang máy, Lương Nặc vẫn chưa hết sợ hãi. Bắc Minh Dục bỏ cô ra, anh ngửi thấy một chút mùi hương của sữa tắm từ người cô, vì trước khi tới đây cô đã tắm qua: "Ai vừa nãy nói là không sợ? Tôi thấy, cô như là con gấu không đuôi bám trên người tôi ấy!" Lương Nặc sắc mặt trắng bệch, vội vàng rời khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu xấu hổ nhìn những nhà thầu đang tò mò thích thú nhìn hai người họ, Lương Nặc lúng túng gật gật đầu, nhìn Bắc Minh Dục nói: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát, mọi người...mọi người cứ từ từ xem." Lương Nặc nói xong liền vội vàng bước đi như bay, cô tìm mãi nhưng không thấy cái nhà vệ sinh nào, mãi sau đó cô gặp một người nữ công nhân, nhờ cô ấy đưa đi, tới nơi cô thấy thực ra đó không được tính là cái nhà vệ sinh vì nó vô cùng đơn giản, bên ngoài có đặt một đường ống nước. Cô xong việc, vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra chuẩn bị đi ra ngoài rửa tay thì ở gần đó liền truyền tới tiếng nói của mấy người đàn ông nghe vô cùng thô bỉ, họ nói rít lên vẻ thèm thuồng. "Nhìn thấy chưa? Người ta là ông chủ lớn, đi tới đâu cũng có phụ nữ bên cạnh?" "Thì người ta đã là ông chủ lớn, có tiền thì làm gì chả được, các ông có thấy con bé đó trông ngon không? Trắng ngần nhìn lại cứ liễu yếu đào tơ, eo thì mỏng te như eo con kiến ấy, nếu như một ngày nào đó ông đây phát tài, ta sẽ bao lấy chục em, mỗi ngày thay một em!" "Thôi đi ông tướng ạ, cái ngữ ông á? Đừng có mộng tưởng nữa, chăm chỉ mà làm việc đi còn có cơm mà đút vào mồm." "Ha ha...chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy thích lắm rồi! Các ông thấy không, cái loại con gái đó nhìn bề ngoài thì có vè đơn thuần ngây thơ đấy nhưng trong đầu óc chúng thì toàn là những suy nghĩ trụy lạc thôi, vừa nãy mấy ông nhìn thấy ánh mắt của ông chủ không? Hồn bay phách lạc cả rồi! " Lương Nặc nghe thấy vậy hai tai nóng ran lên, cô cắn chặt lấy môi để không phát ra tiếng động nào. Chỉ tới khi những âm thanh đó cách xa hẳn cô không còn nghe rõ nữa mới từ từ bước ra từ nhà vệ sinh. Sau khi lượn một vòng xem xem, Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh Dục cùng các nhà thầu đang bàn bạc thảo luận rất nghiêm túc, tập trung nên cô cũng không qua làm phiền bọn họ nữa, cô ngồi gọn vào một góc nghịch điện thoại, đọc được một tin tức, công tử con chủ tịch tỉnh sẽ cùng với đương kim tiểu thư của Thẩm Thị là Thẩm Ưu tổ chức hôn lễ trong thời gian tới, hai bên gia đình muốn hôn lễ sẽ được tổ chức hoành tráng mang tính chất hôn lễ thế kỷ. Tin tức này được truyền bá nhanh chóng mặt với lượng người chia sẻ lên tới hàng vạn, những lời bình luận cũng lên tới mấy chục vạn. Có người thì ngưỡng mộ, có người ghen tỵ, cũng có người mắng nhiếc. Lương Nặc khẽ cười rồi lướt qua tin tức đó, xem mấy tin tức giải trí, kết quả cô lại bất ngờ phát hiện thím Hai của cô – Hứa Thư Á vốn dĩ là một người mẫu trong làng giải trí. Cũng đã từng đóng qua một số phim truyền nhưng có điều không được nổi tiếng, ít người biết đến. Lương Nặc liền nhớ lại cảnh tượng hôm đi ăn cùng bọn họ, cô cảm thấy đáng tiếc vì người phụ nữ giỏi diễn kịch như Hứa Thư Á mà lại không đạt giải gì về diễn xuất – cô ta đúng là diễn thật quá mà! Thời gian trôi qua khá nhanh, cũng đã vào đầu giờ chiều Bắc Minh Dục mới đưa cô cùng với các nhà thầu đi xuống bên dưới, nhìn thấy những người công nhân, cô lại nhớ lại những lời họ nói bên ngoài nhà vệ sinh, Lương Nặc cảm thấy có chút khó thở. "Làm sao thế hả?" Bắc Minh Dục nhìn cô lo lắng, nheo mày rút ra chiếc khăn ướt lau mồ hôi trên chán cô: "Buổi trưa thì không nóng không thấy toát mồ hôi, chiều rồi lại nóng à?" Lương Nặc vội vàng cầm lấy chiếc khăn ướt trong tay anh, cô vừa tự lau mồ hôi vừa cười nói: "Bản tính sinh ra đã không được tốt lắm, không có cách nào khác!" Nói xong, cô quay đầu ra nhìn mấy nhà thầu, mới phát hiện có người sắc mặt cũng không được tốt lắm. "Lưu tổng, ông cũng cảm thấy nóng à?" Lưu tổng lắc đầu nhìn Bắc Minh Dục nói: "Ông chủ, những nguyên liệu chúng ta đang sử dụng ở đây đều nghiêm khắc tuân theo bảng báo giá để mua, cũng không dám ăn bớt nguyên vật liệu." "Tôi biết rồi!" Bắc Minh Dục cười nhạt gật đầu: "Có điều, tôi muốn ông giải thích cho tôi, tại sao trong các góc nhỏ đều chất đống một số vật liệu mà không dùng đến khi thi công như thế kia?" "Cái này...." "Không dám nói hay không nói ra được?" Ánh mắt Bắc Minh Dục sắc lạnh, giọng nói thì như đang ép người. "Cái đó cũng là để đề phòng tránh việc nguyên vật liệu bị thiếu sẽ phải tạm ngừng thi công, sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ công trình, đợi tới lúc công trình thi công hoàn thành rồi, nếu những nguyên vật liệu đó thực sự không cần dùng đến thì chúng ta vẫn có thể đem trả lại...tiền cũng sẽ trả lại công ty...." Bắc Minh Dục nhếch mép cười khẩy lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mấy nhà thầu nói: "Sao tôi lại cảm giác thấy vẫn còn có những lí do khác nữa." "Tôi...." "Trong tay ông đang nắm giữ bao nhiêu công trình?" "Có vài cái, nhưng xin ông chủ yên tâm, điều này nhất định sẽ không làm ảnh hưởng tới tiến độ của công trình." "Công trình phải dùng tới bao nhiêu loại nguyên vật liệu như vậy nhưng các người không hề đánh dấu gì đúng không? Điều đó có nghĩa là, chỉ cần ông muốn, thì lúc nào cũng có thể đem những nguyên vật liệu này tới dùng cho những công trình khác mà ông đang làm, hơn nữa, tập đoàn Bắc Minh là một tập đoàn lớn, các ông nghĩ sẽ không có ai đi so đo tính toán số vật liệu này liệu có được dùng hết hay không, nếu thực sự như vậy thì các người có thể tiết kiệm được tiền vật liệu, lại có thể đồng thời tiến hành một lúc mấy công trình." Các nhà thầu toát hết mồ hôi hạt khi nghe anh vạch trần, miệng lắp bắp run lẩy bẩy mà không biết nói gì.


      CHƯƠNG 105:HẸN HÒ

Bắc Minh Dục giả vờ suy nghĩ rồi chuyển chủ đề câu chuyện: "Hàng năm các anh hối lộ bao nhiêu tiền cho người phụ trách vấn đề này ở công ty?" "Tôi....." "Thông báo với anh một câu để anh biết, người phụ trách của công ty ở Hàn Quốc này đã bị đuổi việc và thay vào đó là một người khác rồi, còn anh....thật là ngại quá, tôi gần đây tính khí thất thường, mắt thì liên tục bị cát bay vào, ngứa lắm....giấy mời của luật sư sẽ rất nhanh được gửi tới anh thôi, có gì muốn nói nữa thì chúng ta gặp nhau ở tòa án nói tiếp nhé." Bắc Minh Dục dùng cách nói chuyện này làm cho người đối diện anh toàn thân run lẩy bẩy, Lương Nặc lần đầu tiên thấy anh thế này, trước đây đúng là tính khí anh không tốt, toàn thích nói những lời độc mồm độc miệng, nhưng từ trước tới này đều rất thẳng thắn, không vòng vo tam quốc rồi dồn người khác đến bước đường cùng như thế này.... Sắc mặt nhà thầu nhìn như người sắp chết, muốn cầu xin, nhưng Bắc Minh Dục nhanh chóng cầm tay Lương Nặc lôi đi ra khỏi công trường. Bước vào trong xe, Bắc Minh Dục một tay xoa xoa trán, vùng giữa hai bên lông mày nhăn lại có vẻ như vấn đề này làm anh rất mệt mỏi, đau đầu. Lương Nặc có thể tưởng tượng những ngày qua anh đã phải chịu đựng áp lực công việc như thế nào, nhất định là vô cùng vất vả, nghĩ một lát rồi cô đưa tay mình ra bóp bóp nhẹ nhàng hai bên thái dương đầu cho anh. Nhưng hai người ngồi song song nhau, cô bóp một lúc đã cảm thấy cổ tay rất mỏi. "Mỏi tay rồi?" Bắc Minh Dục không biết từ lúc nào đã mở mắt nhìn cô. Lương Nặc gật gật đầu: "Hơi mỏi nhưng không sao, nhìn anh có vẻ mệt, tôi giúp anh xoa bóp thêm một lát nữa." Bắc Minh Dục nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh của cô, đặt vào lòng mình: "Đợi tới lúc về khách sạn, em muốn xoa thế nào thì xoa, giờ để tôi chợp mắt một lát, tối tôi vẫn còn có việc phải làm." Lương Nặc hiểu được ý anh ta muốn nói gì, cô quay ra lườm anh: "Không biết xấu hổ." "Ừm!" Bắc Minh Dục thực sự rất mệt rồi, ngay cả việc đấu khẩu với cô anh cũng không muốn nữa, anh dựa vào người Lương Nặc, rồi ngủ say lúc nào không biết, nhưng vẫn nắm chặt tay Lương Nặc không rời. 6 giờ 30 phút, chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng theo kiểu Hàn Quốc. Bắc Minh Dục vẫn còn đang ngủ, người tài xế xuống xe đi hút thuốc, không dám đánh thức Bắc Minh Dục, một bên vai Lương Nặc mỏi dã như sắp rời ra khỏi cơ thể nhưng cô vẫn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net