CHƯƠNG 109:EM CÓ MUỐN THỬ KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết quả điều tra cuối cùng cho thấy hàm lượng ben zen và fooc – man – đê – hit ở những tầng thấp và tầng cao là bị vượt quá, còn những tầng ở tầm trung thì có chất lượng tốt hơn nhiều, kết quả vừa mới được đưa ra, các nhà báo phóng viên lại không ngừng đặt ra các câu hỏi sắc bén.

"Dù sao thì kết quả kiểm tra cũng đã cho thấy có không ít các phòng có chất lượng thấp, vậy thì tập đoàn Bắc Minh có nguyện chịu toàn bộ trách nhiệm về những hậu quả đã gây ra không?"

Sau khi câu hỏi này được đặt ra nửa tiếng đồng hồ, thư ký Tôn đã cho người đi sơ tán toàn bộ dẫn cư ở gần khu vực tòa nhà không đảm bảo chất lượng, đồng thời mang theo một lực lượng lớn những vệ sĩ, chuyên gia về nổ mìn, mười phút sau, các phương tiện truyền thông đại chúng đã quay được một cảnh video làm mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Một chi nhánh của tập đoàn Bắc Minh ở Hàn Quốc do xây dựng một dự án nhà ở không đạt chất lượng theo kết quả điều tra của cục kiểm định chất lượng, do vậy, chủ tịch của tập đoàn Bắc Minh là Bắc Minh Dục đã hạ lệnh cho phá hủy toàn bộ tòa nhà, như hình ảnh đã thể hiện, cả tòa nhà sụp đổ sau vài tiếng đoàng, một lớp bụi dày đặc như sương mù.

Nhưng không lâu sau khi tòa nhà bị sụp đổ, ngước mắt lên bầu trời là hình ảnh của mấy chiếc trực thăng đang phun nước xuống dưới, nhanh chóng dập tắt lớp bụi mù mịt đó.

Cuối cùng, Bắc Minh Dục kết luận: "Tập đoàn Bắc Minh không kể trong lĩnh vực bất động sản hay các lĩnh vực khác, chúng tôi đều dốc toàn tâm toàn lực để cung cấp những sản phẩm, dịch vụ có chất lượng hàng đầu tới người tiêu dùng, nếu chất lượng nhà ở đã không đạt yêu cầu, chúng tôi sẽ phá hủy và xây dựng lại từ đầu. Nếu sự việc mang lại sự bất tiện cho mọi người, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường gấp 10 lần. Tập đoàn Bắc Minh đã được thành lập từ hàng trăm năm nay, chưa bao giờ để xảy ra tình trạng mất lòng tin của người tiêu dùng, bởi chúng tôi chỉ làm những việc mang lại lợi ích cho các bạn. Lần này, do người phụ trách của chi nhánh với những tư lợi riêng đã làm ảnh hưởng tới tập đoàn, mất đi lòng tin của mọi người – đây một phần cũng là do lỗi của tập đoàn chúng tôi, nhưng tôi xin đảm bảo, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Sau khi dự án tiếp theo của chúng tôi sắp hoàn thành, tôi cam kết sẽ bán ra với giá rẻ hơn thị trường, đó cũng được coi như một phần bù đắp của chúng tôi cho những người tiêu dùng đã tin tưởng và sử dụng sản phẩm của Bắc Minh...."

Lương Nặc đứng ở không xa nhìn anh, khóe mắt bỗng ướt cả đi.

Mọi người vẫn nói, mười năm trước anh đã đứng ra gánh vác tập đoàn, khi đó anh còn chưa tròn 18 tuổi, ở cái tuổi đó mà anh đã phải đứng ra đối mặt với những bầy lang sói nhằm hạ gục tập đoàn Bắc Minh, có phải anh đã nhiều lần như cột buồm vượt qua bão táp để chèo lái con thuyền Bắc Minh?

Khi mà Bắc Minh Dục đi qua những phóng viên báo chí tiến lại gần Lương Nặc, phản ứng của cô vẫn ngây ngô, ngốc nghếch.

Anh nhìn cô cười âu yếm: "Một tòa nhà sừng sững bốc chốc biến mất, em thấy vở kịch này có hay không?"

Trên bầu trời, những chiếc máy bay vẫn không ngừng xả nước xuống, cô lờ mờ có thể cảm nhận được bọt nước đang bay.

"Một phương pháp khắc nghiệt quá." Cô chủ động khoác tay vào eo anh, nói: "Như thế này có phải tổn thất rất lớn không? Còn nghe thấy anh nói rằng dự án sau sẽ bán ra với giá thấp hơn thì trường?"

"Thương hiệu thì bao nhiêu tiền cũng không mua được, chưa kể đến, thế lực của tập đoàn lớn mạnh như vậy, một tòa nhà nhỏ như thế này sụp đổ, tiền mất thì thôi, còn dự án sau bán với giá thấp hơn thị trường, điều đó cũng không có nghĩa tập đoàn sẽ không có lãi.

Lương Nặc nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Anh đúng là gian xảo thật đấy!"

"Tôi còn gian xảo hơn thế nữa cơ, em có muốn thử không?" Anh liếc mắt nhìn cô gật gù cái đầu, ánh mắt và nụ cười thì khó hiểu.

Lương Nặc nghe thấy vậy liên co người, rụt cổ lại: "Không muốn!"

"Chúng ta đi thôi!" Anh dang tay ra quàng lấy eo cô.

"Chúng ta đi đâu?"

"Bây giờ là 12 giờ rồi."

"Chúng ta đi ăn cơm?"

"Chả nhẽ lạ đi đâu khác?"

"Thế còn những phóng viên nhà báo và những người giám định chất lượng kia?"

"Cái gì cũng tới tay tôi thế thư ký Tôn thì để làm gì? Đồ ngốc!"

Hai người thân mật dắt tay nhau lên xe rời khỏi hiện trường, nhưng họ không chú ý rằng trong đám người đông đúc đó luôn có một ánh nhìn chằm chằm hướng vào họ, mãi cho tới khi bóng dáng chiếc xe họ ngồi đi khuất khỏi con phố nhưng ánh mắt đó cũng không hề chuyển hướng.

Đúng lúc cho nổ mìn tòa nhà, Lý Tranh Diễn đã kịp tới.

"Sao cậu lại tới đây làm gì?" Bắc Minh Dục nói với giọng không vui vẻ gì vì bị làm phiền lúc ăn cơm.

Lý Tranh Diễn mới đầu còn tức lườm Bắc Minh Dục, nhưng khi quay ra Lương Nặc anh ta lại cười típ mắt lại: "Tiểu Nặc Nặc, em xem ông xã em đối xử với bạn bè thế đấy? Làm gì có ai quá đáng như cậu ta đúng không? Nếu nó có đá em, cứ yên tâm, anh đảm bảo sẽ tìm cho em một người đàn ông diện mạo,tài đức vẹn toàn – đúng tiêu chuẩn của một người đàn ông thời hiện đại!"

Tâm trạng vui vẻ của Bắc Minh Dục trong phút chốc bị anh ta phá tan, tức giận nói: "Nói xong chưa hả? Luyên thuyên xong rồi thì cút đi nhé!"

"Tiểu Nặc Nặc...." Lý Tranh Diễn nhìn Lương Nặc vẻ oan ức.

Lương Nặc khẽ hắng giọng rồi quay sang kéo nhẹ tay áo Bắc Minh Dục: "Lý Thiếu gia từ xa tới cũng không dễ dàng gì, cùng nhau ngồi ăn cơm đi!"

"Đúng vậy đấy! Tôi là tôi đặc biệt muốn tới để giúp cậu, nghe nói công việc bên này ngập đầu ngập cổ, nhưng vừa tới nơi đã nghe thấy nói gì mà cậu cho nổ toàn bộ tòa nhà mới xây xong...."

Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: "Muộn rồi nhé ông bạn tốt."

"Haiz...hôm nay cậu mà không cho nổ thì có phải mai tôi có việc mà làm không?" Lý Tranh Diễn nheo mày.

Khi nhân viên nhà hàng đem đồ ăn lên Lý Tranh Diễn cũng tiện thể gọi thêm vài món, Bắc Minh Dục cũng không nói gì, mà chỉ ân ái ngồi ăn cùng Lương Nặc, thỉnh thoảng lại cố ý gắp thức ăn cho cô, thái độ rõ là kỳ lạ: "Người đàn ôn thế này, so với một số người đóng giả "đàn ông tốt" có mà tốt hơn cả mấy trăm lần."

Lương Nặc mắt nhấp nháy, thở dài: "Hai người có đúng là bạn tốt của nhau không vậy?"

"Không phải!" Bắc Minh Dục nói.

Lý Tranh Diễn nói: "Cùng nhau mặc một cái quần mà lớn lên, Nặc Nặc, em nói xem như thế có phải là bạn tốt của nhau không?"

Hai người đồng thanh nói, âm thanh chen vào nhau, Lương Nặc định nói gì đó rồi lại thôi, hai người họ chắc là chiến hữu thương nhau lắm cắn nhau đau.

Chiều tới, Bắc Minh Dục phải về công ty để sắp xếp tiếp một số vấn đề của nhân viên sau sự việc trưa nay, Lý Tranh Diễn cười cười kéo Lương Nặc về phía mình: "Cậu về sớm đi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc Tiểu Nặc Nặc."

Bắc Minh Dục mặt tối sầm nói: "Bỏ ngay cái tư tưởng trăng hoa của cậu đi đấy nhé!" sau đó anh quay ra nhìn Lương Nặc nói: "Ở đây không có việc gì khác nữa chắc khoảng hai ba ngày nữa là chúng ta sẽ về Hải Thành, thế nên có chỗ nào em muốn đi mà chưa kịp đi thì tranh thủ đi đi, thích gì thì mua đấy chứ đừng có suốt ngày chỉ biết xót tiền."

Lương Nặc gật gật đầu, tay nhận lấy một chiếc thẻ ngân hàng màu đen mà Bắc Minh Dục đưa.

Lý Tranh Diễn đứng cạnh huýt huýt sáo, ánh mắt sáng lên: "Ồ, không phải loại thẻ bình thường nhá!!! Tiểu Nặc Nặc, em trở thành người vợ giàu có rồi đấy, nhanh nhanh bao nuôi anh đi...."

"Chết ở xa một tí tên kia!" Bắc Minh Dục với tay ra định gõ vào đầu Lý Tranh Diễn nhưng anh ta đã nhanh chóng né đi, rồi nói với giọng giả vời sợ hãi: "Được rồi, nói đùa với cậu thôi mà, làm gì mà phải ứng ghê thế?"

"Vợ của bạn là không được lừa!"

Lý Tranh Diễn cười giống như con hồ li: "Lúc nãy ai vừa nói chúng ta không phải bạn bè?"

Bắc Minh Dục khinh bỉ lườm anh ta một cái rồi quay người đi luôn, Lý Tranh Diễn vẫn cố nói với theo: "Đến chết vẫn sĩ diện...." Rồi quay ra nói với Lương Nặc: "Tiểu Nặc Nặc, anh nghe nói ở đây tối nay có một buổi đấu giá lớn lắm, đêm nay chung kết sẽ có đấu giá một chiếc vòng cổ của nàng tiên cá từ theeskyr XVII, em có hứng thú không?"

"Đấu giá trang sức?" Mắt Lương Nặc sáng lên.

"Ừm, đúng vậy!"

"Nhưng tôi không có giấy mời....có thể vào được không?"

"Ha ha, em không có nhưng anh có, nếu không phải vậy anh xa xôi thế chạy tới đây làm gì?"

"Anh không phải nói là tới đây vì muốn giúp Minh Dục à?"

"Ha ha, sao em lại ngây thơ thế nhỉ?" Lý Tranh Diễn cười lớn, nói: "Là em không tin tưởng vào ông xã của em hay là em đánh giá anh cao quá thế, những sự việc thế này hắn ta giải quyết đến cả mấy chục lần rồi, căn bản không cần anh phải giúp, anh tới đây với mục đích chính là buổi bán đấu giá tối nay."

"Chẳng trách hai người các anh lần nào gặp nhau cũng như cãi nhau ấy....." Lý Tranh Diễn đúng là biết nói đùa quá thể, như thật ấy, làm cô cứ tưởng anh ta tới để giúp Bắc Minh Dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net