CHƯƠNG 110-111-112-113-114-115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 110:ĐỪNG CÓ MÀ SỚM ĐẮC Ý QUÁ

Buổi tối, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Lý Tranh Diễn đưa Lương nặc tới một khu thời trang thời thượng làm lại kiểu tóc và mua trang phục dự lễ hội, đợi đến khi cô xong hết bước ra, Lý Tranh Diễn đờ người ra ngạc nhiên, hai mắt sáng lên. "Woa! Quá xinh đẹp....Tiểu Nặc Nặc, đúng là người đẹp vì lụa, những bộ đồ trước đây của em trông hơi cổ hủ, từ sau đừng mặc nữa nhé!" Lương Nặc mặc một chiếc váy dài liền thân màu vàng kim, ôm sát vào người, bên dưới xòe ra hình đuôi cá, thiết kế theo kiểu Low – cut. Cô nhìn vào gương với hai má đỏ hồng như thiếu nữ, có chút xấu hổ, hai tay đỡ đuôi váy lên nói: "Lý thiếu gia....tôi thấy chiếc váy này không phù hợp với tôi lắm, hay là chúng ta đổi bộ khác?" "Sợ gì chứ?" Ánh mắt Lý Tranh Diễn liếc qua vùng ngực của Lương Nặc, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Chưa được 90, nhưng cũng không nhỏ đâu, có gì mà phải che đi chứ? Hơn nữa, Minh Dục cũng không ở đây, việc gì phải cẩn thận quá thế!" Lương Nặc vội vàng lấy tay che ngực khi bị anh ta liếc nhìn, mắt chừng chừng nhìn: "Anh...." "Đúng vậy tiểu thư, bạn trai cô nói rất đúng, cô mặc chiếc váy dài liền thân này rất tôn dáng, nhìn lại rất quý phái, tao nhã, cô đừng chối từ anh ấy nữa...." Lương Nặc vội vàng xua tay: "Không phải vậy, các cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai tôi." Nhân viên bán hàng đớ người ra, không người được rằng Lý Tranh Diễn lại quan tâm Lương Nặc thế, thậm chí lại còn biết số đo vòng 1 của cô, thế mà lại không phải là bạn trai: "Cái này...thực sự rất xin lỗi anh chị." Lý Tranh Diễn nở nụ cười lịch thiệp với nhân viên bán hàng, hất cằm nói: "Không sao, phụ nữ xinh đẹp có phạm sai lầm cũng không sao, hơn nữa đó chỉ là sự hiểu lầm tốt đẹp." Nhân viên bán hàng bị trêu cho đỏ mặt, còn không dám nhìn thẳng vào Lý Tranh Diễn. Buổi đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu. Trước đây Lương Nặc cũng từng Lương phu nhân đi tới một số buổi đấu giá nhưng không cao cấp như thế là, nghe nói những sản phẩm mang ra đấu giá ngay kể cả giá khởi điểm cũng cao như trên trời, Lương Nặc bỗng nhiên cảm thấy những người có tiền đúng là biết chơi. Lý Tranh Diễn trước đây không phải rất hứng thú với những buổi bán đấu giá trang sức như thế này, cho dù anh ta luôn cười tươi từ đầu tới cuối nhưng Lương Nặc cũng không cảm thấy rằng hôm nay anh tâm trạng anh ta rất tốt. Mãi cho tới khi, bộ sản phẩm đấu giá cuối cùng được ra mắt..... Mới đầu cô cứ tưởng đó chỉ là một chiếc dây đeo cổ, nhưng chiếc hộp vừa mới được mở ra Lương Nặc mới phát hiện đó là một bộ trang sức hoàn chỉnh. Ánh đèn trong hội trường bỗng nhiên tối mờ đi, một chiếc màn hình lớn trên sân khấu hiện lên để giới thiệu về bộ sản phẩm, vòng cổ là một sợ đá thủy tinh trong suốt, óng ánh, long lanh, lung linh sáng chói, mặt sợi dây chuyền thì là hình một giọt nước mắt saphire bóng tinh tế, quyến rũ. Chiếc nhẫn cũng cùng màu sắc với sợi dây chuyền, vừa nhìn liền biết đó là một bộ. Nhưng tất cả những điều này không phải là thứ khiến mọi người phải ngạc nhiên, thu hút ánh nhìn của mọi người nhất phải kể đến đó là chiếc vương miện gắn kim cương và ngọc bích lấp lánh dưới ánh đèn. Viên kim cương được chạm khắc hình bọt nước, bao quanh là đường nét của cánh hoa, khuếch đại thành những vòng tròn đối xứng nhau. Những giọt nước biển được chạm khắc từ đá ngọc bích xanh biếc, những gợn sóng lắn tăn nhỏ tí được tạo ra bởi 11 viên kim cương bao quanh. Chiếc vương miện "Hải Dương " này, bên trên nó có tổng cộng 833 viên kim cương sáng lóe, tổng trọng lượng vượt qua 1 cara, nó có thể dần dần chuyển màu, giá khởi điểm lên tới tiền tỉ, vừa được trưng bày ra dã khiển cả hội trường náo động. Lý Tranh Diễn là người đầu tiên giơ bảng,anh mua với giá tăng thêm 20 vạn. Buổi bán đấu giá có quy mô lớn hơn thế này cũng có rất ít người chịu bỏ ra tiền tỉ để mua một bộ trang sức, ở đây chỉ có vài người tranh với Lý Tranh Diễn thứ đồ xa xỉ này, Lương Nặc nói nhỏ với anh ta: "Tôi thấy anh cũng không có hứng thú nhiều với đồ trang sức, anh mua cái này....là để tặng...tình nhân à?" Lý Tranh Diễn khẽ cười ấm áp nhìn cô: "Không phải tình nhân mà là bà xã!" "Anh kết hôn rồi?" Lương Nặc tròn mắt ngạc nhiên. "Vẫn chưa, nhưng chắc là sẽ nhanh thôi." Anh tiếp tục giơ bảng, giá cuối cùng được chốt lại là 1 tỷ 50 triệu nhân dân tệ, khi mà người dẫn chương trình chuẩn bị chính thức tuyên bố giá chốt thì bỗng nhiên trong một góc nhỏ của hội trường vang lên tiếng một người phụ nữ: "1 tỷ 60 triệu!" Lý Tranh Diễn nở nụ cười gượng gạo trên môi, nheo mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Lương Nặc cũng vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn kiêu căng tự mãn của Thẩm Ưu, Lương Nặc đơ người ra một lát: "Sao lại là cô ấy?" "Em biết cô ta?" "Cô ấy là vị hôn phu của Đổng Hàn Thanh." "Ồ! Hóa ra là viên ngọc chân trâu nhà Thẩm Thị." Lý Tranh Diễn từ xa nhìn cô ta cười lạnh lùng, rồi quay ra tiếp tục giơ tấm bảng trên tay một cách dứt khoát và kiên quyết, Thẩm Ưu cũng không chịu yếu thế, hai người cứ như vậy tranh đi tranh lại bộ trang sức cho tới khi giá gần đạt 2 tỷ. Lương Nặc lo lắng nói: "Cái giá này đắt hơn với giá thị trường rất nhiều rồi." "Anh nhất định phải có được nó." Ánh mắt Lý Tranh Diễn tỏ rõ sự kiên định, Lương Nặc quay ra nhìn Thẩm Ưu, cô ta chỉ mỉm cười mà không nói gì, không biết cô ta thực sự muốn mua hay chỉ là muốn đưa giá sản phẩm lên cao. "2 tỷ 50 triệu!" Thẩm Ưu đột nhiên lớn tiếng, ánh mắt chằm chằm nhìn Lý Tranh Diễn. Lương Nặc thấy Lý Tranh Diễn đang định tiếp tục giơ bảng, cô vội vàng nói: "Thôi bỏ đi, nhỡ không có nhiều tiền thế mà trả thì sao...." "Cũng đúng, thực sự anh không có nhiều tiền như vậy." Nói xong, Lý Tranh Diễn hạ cánh tay xuống hẳn, có ý bỏ cuộc, Thẩm Ưu nhìn ra Lý Tranh Diễn, thấy Lương Nặc ngồi cạnh cô ta cũng đơ người ra, người dẫn chương trình gõ ba tiếng, sau cùng tuyên bố bộ trang sức thuộc về Thẩm Ưu. Lúc tuyên bố, Thẩm Ưu xông đến lại gần hai người: "Sao anh không giơ bảng? Hai người không phải là nhất định phải có được bộ trang sức à? Lương Nặc, rốt cuộc cô muốn làm gì?" Cô ta cùng với Đổng Hàn Thanh tới Hàn Thành, vốn dĩ chỉ là đi chơi, nhưng bất ngờ phát hiện Lương Nặc cũng ở đây, thậm chí cô ta còn phát hiện được rằng sáng nay Đổng Hàn Thanh còn liên tục đi theo Lương Nặc! Thật không may đó là, tối đến lại chạm mặt Lương Nặc, cô ta cứ tưởng mục tiêu của Lương Nặc và Lý Tranh Diễn là bộ trang sức này, cô ta chỉ muốn đưa giá nó lên cao hơn chứ chưa từng nghĩ, sắp tới lúc đạt được thì hai người họ lại bỏ cuộc. Mục đích chính của cô ta tới đây là đi chơi, lấy đâu ra những hơn 2 tỷ? Lương Nặc lắc lắc đầu: "Tôi chỉ là tơi đây xem thôi, không có tiền mua." Thẩm Ưu lại hướng ánh mắt về phía Lý Tranh Diễn: "Anh không phải là tình nhân của cô ấy à? Cô ấy thích bộ trang sức này như vậy, sao anh không mua tặng cô ấy?" "Cô à? Từ khi nào tôi trở thành tình nhân của cô ấy vậy? Miệng cô nói những lời sạch sẽ một chút, còn nữa, bây giờ ban tổ chức nhất định đang đợi cô tới để trả tiền đấy, trả bằng chi phiếu hay tiền mặt thì cô hãy xem xét đi, đừng đứng đây phí thời gian nữa." "Anh...." Ánh mắt Thẩm Ưu thể hiện rõ sự tức giận. Quả đúng như vậy, không lâu sau người phụ trách liền tìm đến Thẩm Ưu, mời cô đi thanh toán, khuôn mặt bất lực của Thẩm Ưu làm cho người phụ trách tối sầm mặt lại: "Cô à, buổi bán đấu giá của chúng tôi hôm nay chủ yếu là bộ trang sức này, mong cô đừng kéo dài thời gian nữa." Thẩm Ưu nắm chặt hay tay vào nhau, nhà cô ta đúng là có tiền nhưng cũng không thể để cô ta tùy tiện đốt tiền như thế này, hơn nữa, Đổng Hàn Thanh, tuy cha anh ta là chủ tịch thành phố nhưng làm quan liêm khiết trong sạch, lấy đâu ra hơn 2 tỷ? Cô ta lại quay ra nhìn Lý Tranh Diễn: "Anh cố ý đúng không?" Lý Tranh Diễn cầm tay Lương Nặc đứng lên, nói giọng hết sức nhẹ nhàng: "Sớm chịu thua đi thì có phải chẳng có chuyện gì xảy ra không?" "Anh...." "Đi thôi, đi thanh toán." Lý Tranh Diễn phủi phủi bụi ở hai tay áo rồi nói với Lương Nặc: "Đứng đây đợ anh." "Ừm." Thẩm Ưu tay nắm thành nắm đấm, siết chặt lại với nhau, nhìn trừng trừng Lý Tranh Diễn và Lương Nặc: "Đừng có đắc ý sớm quá, hôm nay do tôi không cẩn thận mà rơi vào bẫy của các người, nhưng các người coi chừng đấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người đâu...."


CHƯƠNG 111:HỞ HẾT CẢ NGỰC RA RỒI

Lý Tranh Diễn vừa mới cầm đến tay bộ trang sức tinh tế, giá trị đó Lương Nặc liền chạy tới chiêm ngưỡng một lát rồi lập tức quay về khách sạn vì cô nhớ ra đêm nay là đêm trăng tròn, công việc sắp xếp cũng đã hòm hòm, vậy thì Bắc Minh Dục sớm đã trở về rồi. Lương Nặc sau khi vào phòng khách sạn, ánh mắt Bắc Minh Dục gián liền vào cô. "Tối nay đi đâu chơi đấy? Ai để em mặc thành ra thế này?" Hở hết cả ngực ra rồi, anh còn có thể nhìn thấy khe giữa ngực đấy -.- Lương Nặc vừa đặt chiếc túi xuống liền nghe thấy tiếng của Bắc Minh Dục, khuôn mặt cô tối sầm lại: "Anh đang nói cái gì đấy? Tôi và Lý Tranh Diễn đi tham gia một buổi đấu giá trang sức, lẽ nào người ta đều ăn mặc lịch sự đẹp đẽ còn tôi phải mặc đồ thể thao mới được à?" "Một tiếng Lý thiếu gia, hai tiếng Lý Tranh Diễn, xem ra em rất thích khoảng thời gian ở cùng cậu ta hả?" "Lý thiếu gia rất nhẹ nhàng cũng rất chu đáo, thích ở gần anh ta cũng là điều bình thường mà!" Lương Nặc nhìn chằm chằm vào anh. Bắc Minh Dục nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ngữ khí càng lúc càng lạnh lùng: "Ha ha, xem ra tôi quên mất nhắc lại với em rằng những bộ đồ gợi cảm lần trước đều là Lý Tranh Diễn cho người mang đến tặng đấy, thế mà hôm nay em lại mặc thành bộ dạng như thế này....em đang muốn quyến rũ cậu ta à?" Chuyện về những bộ đồ gợi cảm đó là chuyện mà Lương Nặc không muốn nhắc đến nhất, sắc mặt cô có chút biến đổi: "Tôi chỉ là không muốn trong buổi đấu giá bị người ta nhìn như vật thể lạ, vậy mà anh lại luôn nghi ngờ tôi, Lý Tranh Diễn là bạn thân của anh, lẽ nào anh ta anh cũng không tin tưởng?" Bắc Minh Dục đương nhiên là tin tưởng Lý Tranh Diễn. Nếu đề tài này cứ tiếp tục được tranh luận rất dễ dẫn đến tình trạng mất kiểm soát mà làm tổn thương lẫn nhau, anh nheo mày: "Lại đây, hôm nay là ngày gì, tôi nghĩ chắc em không quên được đâu chứ?" Bắc Minh Dục vừa dứt lời Lương Nặc chỉ biết nhẫn nhịn cắn môi. Vừa mới một giấy trước anh vẫn còn nghi ngờ cô ngoại tình, vậy mà ngoắt một cái lại có thể rất tự nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.... Lương Nặc cười hắt ra một tiếng: "Tôi không hề quên hôm nay là đêm trăng rằm, mục đích cuối cùng để tôi đến thành phố này chẳng phải là vì ngày hôm nay à?" Tối qua vừa không thoát được, đêm nay đương nhiên là càng không thể rồi. Hơn nữa, đã gần ba tháng rồi, cái thai trong bụng cô chắc là...cũng ổn định hẳn rồi. Bắc Minh Dục nghe thấy những lời tự chế giễu bản thân trong ngữ khí của cô anh cảm thấy rất buồn bực, dứt mạnh chiếc cà vạt trên cổ ra vứt vào một bên, lạnh lùng nói: "Nếu đã biết vậy rồi thì còn đứng như trời trồng ở đó làm gì? Cởi quần áo ra!" Lương Nặc nhận lệnh giơ tay cởi đồ ra, làn da trắng mượt mà như nhảy bổ vào mắt Bắc Minh Dục. Chiếc váy được thiết kế sát người làm cho người nhìn có cảm giác cơ thể cô được mạ một màu vàng lấp lánh, khi cô vừa kéo khóa của chiếc váy xuống, cơ thể cô lờ mờ hiện ra, làm cho người đối diện có những cảm giác lâng lâng, mơ mộng xa vời. Bắc Minh Dục như bị mắc lời nguyền của phù thủy, anh xông thẳng lên phía trước, bế phốc cô đặt lên giường. Anh quỳ xuống hôn vào má vào cổ cô như đã thèm thuồng từ lâu lắm, hay tay thì ra sức lôi chiếc váy ra khỏi người cô. "Aaa...tôi còn chưa tắm!" trước mặt Lương Nặc là ánh mắt tàn bào, cô bị dọa cho sợ tới mức tim đập thình thình. Bắc Minh Dục vẫn không nói gì, vừa hôn cô vừa cố kéo đồ trên người cô ra, chỉ vài giây sau, bàn tay anh đã ôm trọn lấy cơ thể trắng ngần nõn nà của cô, lúc này mới nhìn cô cười nói: "Dù gì thì lát nữa cũng vẫn phải tắm, bây giờ chưa tắm thì tôi cũng có chê em đâu...." Mặt Lương Nặc đỏ bừng lên, vội vàng nắm lấy hai tay anh, nhìn anh vẻ cầu xin: "Vậy...vậy thì anh có thể nhẹ nhàng một chút được không?" "Xem tâm trạng tôi thế nào đã." Bắc Minh Dục nhếch mép cười, để lộ hàm răng trắng sáng, anh từ từ hạ thấp mình xuống, bức tường trắng của khách sạn phản chiếu hình ảnh hai người trên giường, không gian tĩnh mịch trong phòng bị phá vỡ bởi những tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp....chỉ những điều đó thôi làm cho người khác cũng phải đỏ mặt. * Ba ngày sau. Lý Tranh Diễn sau khi buổi đấu giá kết thúc hai ngày đã trở về Hải Thành còn Bắc Minh Dục và Lương Nặc thì ba ngày sau đó mới về, thư ký Tôn đã sắp xếp ổn thỏa, hai người họ sau khi xuống máy bay liền về thẳng căn biệt thự. Chú Trương nhìn thấy hai người trở về, vội vàng chạy ra xách giúp đồ, cười cười nói: "Thiếu phu nhân, cô không phải vẫn luôn không muốn để lộ thân phận là vợ của thiếu gia mà? Sao lần này lại nghĩ thông rồi à?" "Thì cháu vẫn không muốn để lộ thân phận mà, xảy ra chuyện gì vậy chú Trương?" Lương Nặc đang không hiểu chú Trương nhắc tới chuyện gì. "Hả?" Ánh mắt chú Trương bỗng nhiên trùng xuống, khẽ liếc nhìn Bắc Minh Dục, chắc chắn rằng anh không chú ý chú mới dám nói: "Hai người ở bên đó cùng nhau đi thả đèn, ngày hôm sau lại cùng nhau xuất hiện ở hiện trường vụ nổ tòa nhà, các phương tiện thông tin đại chúng đều đăng rất nhiều ảnh của hai người, chẳng lẽ không phải đều được sắp xếp trước à?" "Đó là bị chụp trộm chú ạ, chỉ có ở vụ nổ mới được sắp xếp trước." "Vậy thì...nói thế có nghĩa là cô vẫn chưa biết những bức ảnh được chụp bên đó đều được đưa tin ở Hải Thành này? Bây giờ truyền thông rồi trên mạng đang bàn tán xôn xao, có không ít người muốn biết rốt cuộc thân phận thực sự của thiếu phu nhân!" "Sao lại có thể như thế chứ?" Lương Nặc mặt trắng bệch, vội vàng chạy lại gần Bắc Minh Dục kéo kéo áo anh: "Để lộ thân phận rồi, trong trường....trong trường nhất định sẽ lại phiền phức, thiếu gia, làm thế nào bây giờ?" Một cơn gió thổi ngang qua, Lương Nặc hắt xì một cái, cô đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong trường sẽ như thế nào. Lại chuốc thêm phiền phức rồi! Một giây sau, đang thấy lạnh bởi cơn gió vừa thổi qua, cô liền cảm thấy ấm áp hơn, Lương Nặc tỉnh táo ngẩng đầu lên mới phát hiện một chiếc áo măng tô được khoác lên cơ thể mình, đứng cạnh là khuôn mặt bình tĩnh của Bắc Minh Dục. Cô cảm thấy trong lòng cũng ấm áp. "Hải Thành này có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn làm vợ của tôi, công khai thì công khai chứ sao, chả nhẽ như thế thì thiệt thòi cho em lắm à?" "Thế nhưng..... Tôi chỉ là người Bắc Minh gia mua về, Cô cũng chỉ là coi trọng đứa cháu tôi đang mang trong mình nên mới miễn cưỡng đồng ý để tôi ở cạnh anh thế này...." "Tôi nói em là vợ tôi thì em chính là vợ tôi!" "Vậy phu nhân...." "Bây giờ em vẫn còn tâm trạng mà lo sợ cô à, không đi lo chuyện ở trường đi, xem ra việc công khai thế này không mấy ảnh hưởng tới tâm trạng của em nhỉ?" "Không phải vậy!" Lương Nặc đang đơ người ra suy nghĩ thì đột nhiên phản ứng lắc đầu: "Chỉ là tôi bị phu nhân phạt nhiều lần quỳ ở từ đường quá nên sợ thôi.....chuyện ở trường, làm thế nào bây giờ?" "Em nói xem làm thế nào?" Bắc Minh Dục lạnh lùng nói rồi cùng với chú Trương đi thẳng vào nhà, Lương Nặc nhăn mặt lại, cô chỉ cảm thấy đang có một cơn phong ba bão táp đang chờ cô, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cô cũng vội vàng bước bước dài đi theo sau vào nhà. Bước vào nhà với tâm trạng lo sợ không gì so sánh được, cô biết phu nhân chỉ đợi cô vào để nổi cơn thịnh nộ, nhưng không, lần này cô đã sai, bà ta chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm liếc nhìn cô một cái rồi cầm cốc trà lên thưởng thức như không có chuyện gì xảy ra, không khí yên lặng nhẹ nhàng như làn hơi bốc lên từ cốc trà bà ta đang thổi. "Ngoan ngoãn sinh đứa cháu của ta ra khỏe mạnh thì khác có danh phận, nếu không sinh được ra, kể cả công khai quan hệ rồi thì nhất định cũng phải ly hôn, hiểu không?" Bà ta tưởng là cô cố ý làm lộ thân phận? "Phu nhân, sự tình không phải như Cô nghĩ đâu ạ, con không ngờ....." "Cô à, Cô yên tâm, đương nhiên là đứa trẻ sẽ được sinh ra khỏe mạnh rồi!" Lời Lương Nặc chưa dứt thì Bắc Minh Dục đã nắm chặt lấy tay cô rồi nói chen ngang, Bắc Minh Dục cười nói: ""Đưa bé sinh ra còn đợi Cô đặt tên cho nó nữa ấy!" "Ừm." Bắc Minh phu nhân uể oải nói một tiếng rồi đứng lên đi vào phòng thờ phật niệm kinh. "Thiếu gia, sự việc lần này thực sự không phải như thiếu phu nhân nghĩ, sao anh không để tôi giải thích rõ ràng? Cô đang hiểu lầm tôi đấy!" "Giải thích thì có tác dụng gì chứ? Cô tôi chỉ tin vào những gì Cô nhìn thấy thôi!" Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn bụng Lương Nặc, nói: "Bây giờ em cứ nghĩ cách làm sao để giải quyết chuyện trong trường đi thì tốt hơn đấy, một khi mà ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của em thì em đợi đấy mà xem Cô tôi sẽ xử lý em thế nào?"


CHƯƠNG 112:TÔI SẼ KHÔNG RỜI XA THIẾU GIA

Từ sau khi bị lộ thân phận, điện thoại của Lương Nặc không được nghỉ chút nào, liên tục có các cuộc gọi đến. Lúc thì là tác giả của mấy tạp chí muốn phỏng vấn cô làm thế nào để từ một người con gái bình thường, thậm chí còn là ở với dì ghẻ mà bỗng chốc xoay mình trở thành Bắc Minh thái thái; lúc thì mấy người con nhà giàu gọi điện mời cô đi đánh gol. Đến gậy đánh gol cô còn chưa cầm qua nói gì đến đánh? Không tự đánh vào đầu mình là tốt lắm rồi! Lương Nặc chán chả muốn nghe thấy chuông điện thoại thêm, cô rút cả pin ra. Ngày hôm sau, cô đeo một cặp kính gọng đen, tóc thì buộc cao lên, cô tự làm cho mình nhìn trông già hơn đến mấy tuổi, như vậy rồi mới dám đến trường, thế nhưng ở cổng trường vẫn có rất nhiều người nhận ra cô. "Chính là cô ấy! Nhìn rõ là xấu mà! Tại sao lại có thể là khẩu vị của Bắc Minh thiếu gia chứ?" "Hoặc là do người ta sống tốt đẹp nên được trời phù hộ! Nghe nói bạn trai cũ của cậu ta bị chính chị gái ruột mình cướp mất, chắc bị cắn một vố đau như thế nên quyết định tu luyện kỹ thuật giường chiếu rồi!" "Ha ha....cậu đúng là không biết xấu hổ!" "Có điều nói thực lòng, tôi xinh đẹp hơn cô ta cả trăm lần, vậy mà sao Bắc Minh thiếu gia không đến nhà tôi hỏi tôi chứ? Cũng không biết trên mạng đang truyền đi câu chuyện tình yêu của bọn họ là thật hay là giả nữa?" .................... Lương Nặc ôm chặt lấy chiếc túi xách, cúi mặt đi thẳng, không cẩn thận đã va phải một người đàn ông, túi xách rơi xuống đất, sách vở đồ dùng học tập cũng văng hết ra ngoài. "Xin lỗi, thực sự xin lỗi!" Cô vội vàng quỳ xuống cùng người đàn ông nhặt đồ lên, lọt vào tầm mắt cô là một bàn tay quen thuộc với các ngón tay dài, khớp tay rõ ràng; lọt vào tai cô là tiếng nói của ai đó: "Bắc Minh Dục à?" Cô vội vàng ngẩng đầu lên, đơ người ra vài giây. "Anh Đổng? Sao anh lại ở đây?" "Cô và Bắc Minh Dục sau khi bị lộ thân phận, sao anh ta không cùng cô đối mặt với dư luận mà lại để cô một mình chịu trận thế này? Cô có biết những người này mắng cô thế nào không? Nói rằng cô vì tiền mà bán mình cho một lão già, kể cả diện mạo thực sự của Bắc Minh Dục cũng được công khai nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều người không tin, nói rằng hình ảnh anh ta đều được photoshop mới được như vậy!" Những cái chỉ trỏ, những lời bàn tán ngay từ khi bước vào cổng trường cô đã được nếm trải rồi. Vẫn tưởng rằng bản thân sẽ chẳng quan tâm tới những lời nói đó nhưng sự trách móc của Đổng Hàn Thanh làm cho Lương Nặc cảm thấy chua xót không gì so sánh được: "Thiếu gia, anh ấy... có thể đang bận những việc khác, hơn nữa....những người đó đều là vì ghen tỵ tôi được gả cho gia đình giàu có nhất đất Hải Thành này, anh Đổng, chắc anh biết đấy, tiền của Bắc Minh gia nhiều tới mức chắc tiêu mấy đời cũng không tiêu hết." Cô rõ ràng là đang cố gượng cười tỏ vẻ không sao trước những lời bàn tán của dư luận. Nụ cười của cô càng cố bao nhiêu thì nó càng lộ rõ sự miễn cưỡng bấy nhiêu. Nói rồi nước mắt cô rơi xuống đọng lại trên tay. Cô vội vàng đưa tay lên lau nước mắt. Đổng Hàn Thanh nắm lấy cổ tay cô, đưa cho cô một tờ giấy để lau nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net