CHƯƠNG 157:THEO SÁT THIẾU PHU NHÂN CHO TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người phụ nữ mang bầu đó cảm ơn liên tục, còn sắc mặt của người thiếu nữ bên cạnh thì trắng xanh ra, Lương Nặc đặt hai chiếc túi xách của người phụ nữ mang bầu xuống cạnh chân chị ấy, lúc này cô mới quay đầu nhìn sang người thiếu nữ tóc vàng kim: " Bây giờ người ngồi ở chiếc ghế đó không phải là một người đông phương mà là một phụ nữ đang mang bầu, xin hỏi cô có còn muốn nói chị ấy nên nhường ghế lại cho cô không?"

Người thiếu nữ trong phút chốc khuôn mặt kiêu ngạo đã đỏ bừng lên xấu hổ, không nói ra được lời nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lương Nặc.

Người thanh niên thì nhìn cô với ánh mắt tán thành và khen ngợi.

Khi tới điểm dừng tiếp theo, không biết người thiếu nữ chịu không nổi ánh nhìn của những hành khách trên xe hay đúng là tới điểm cô ta muốn xuống mà cô ta liền bước xuống xe.

Dần dần, chiếc xe càng đi càng xa thành phố hơn, sau cùng, ghế trống trên xe cũng nhiều hơn.

Lương Nặc ngồi cùng hàng ghế với người thanh niên vừa nãy.

"Chào cô, tôi tên là Michelson, nếu cô đồng ý chúng ta có thể kết bạn?" anh ta cười cười nhìn Lương Nặc, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền không thật rõ nét, anh ta vừa mang sức quyến rũ rất riêng biệt của người phương tây lại có nét gì đó hài hòa trong diện mạo của người phương đông.

"Tôi tên Lương Nặc." Lương Nặc đưa tay ra bắt tay anh ta lịch sự.

"Cô đến từ Trung Quốc à?" anh hỏi.

"ĐÚng vậy, tôi đến từ Hải Thành của Trung Quốc, đó là một thành phố rất đẹp."

"Vừa nhìn thấy cô tôi đã cảm thấy được vẻ đẹp của người phương đông, tôi đoán là cô đến từ Trung Quốc, nói về người phương đông, 1/8 dòng máu đang chảy trong người tôi là dòng máu Trung Hoa." Anh ta nói tiếp: "Ở đây vẫn còn một số người vẫn có tư tưởng phân biệt chủng tộc, kỳ thị, đặc biệt là đối với người Trung Quốc và người Châu Á, cô vừa rồi có những hành động rất đẹp, đã rất lâu rồi tôi không thấy có người phản kích lại hiện tượng phân biệt chủng tộc như vậy."

Lương Nặc cười ngại ngùng: "Tôi cũng chỉ là phản ứng tự nhiên nhất thời chứ cũng khong suy nghĩ gì nhiều."

Từ giây phút rời khỏi Hải Thành, cô luôn luôn tự nhắc nhở bản thân, tới một đất nước hoàn toàn xa lạ, có một cuộc sống mới, cô sẽ không được giống với trước đây, yếu đuối và luôn để người khác bắt nạt.

Cô phải độc lập, phải kiên cường.

Cô phải dùng khả năng của bản thân để chứng minh giá trị tồn tại của bản thân.

Đợi tới khi cô có thể kiên cường không sợ những lời đồn đại, những lời dự đoán vô căn cứ, những bức ảnh kia nữa thì cô sẽ lại theo đuổi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, kể cả không phải là Bắc Minh Dục, cô tin sẽ có ngày cô sẽ gặp được một người đàn ông phù hợp với bản thân mình.

Michelson là người đàn ông lịch sự, trên đường anh ta nói với cô về rất nhiều điều nên chú ý, đề phòng.

Đợi tới khi chiếc xe tới điểm cuối cùng, hai người mới xuống xe, Lương Nặc chỉ tiện miệng hỏi xem đi điền viên thì nên ngồi xe nào đi sẽ thuận tiện nhất, Michelson ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô sau đó nói: "Tôi cũng đi điền viên, trời ạ, chúng ta đúng là thật có duyên....."

"Vậy thì chúng ta có thể cùng đi không?" Lương Nặc chớp chớp mắt hỏi.

Michelson gật đầu: "Cầu còn không được! Đi đi đi. Tôi đưa cô đi bắt xe....điền viên cách đây cũng không xa lắm. Ngồi xe thêm nửa tiếng nữa là tới nơi, trước đây tôi đã đi qua một lần rồi, bên trong có rất nhiều các tác phẩm nổi tiếng của các nhà thiết kế danh tiếng, cô cũng là nhà thiết kế trang sức à?"

"Tôi là một sinh viên thôi."

"Trùng hợp thật đấy! tôi cũng là sinh viên, có điều trước mắt đang chuẩn bị đi thực tập rồi....."

........

Tại thành phố Hải Thành.

"Anh nói gì? Sau khi Lương nặc đi Pháp, Đổng Hàn Thanh cũng đi theo sau đó không lâu?" Bắc Minh Dục nheo mày nhìn thư ký Tôn: "Sau khi tới nơi hai người họ có gặp nhau không?"

"Không." Thư ký Tôn vội vàng nói: "Hơn nữa hình như Đổng Hàn Thanh cũng không phải vì Lương tiểu thư mà đi Pari, anh ta sớm đã lên kế hoạch cho hành trình này, chỉ là vì thiếu gia nên mới hoãn tới bây giờ."

Hai mày Bắc Minh Dục nhíu lại như sắp dính liền vào nhau.

"Tìm vài người theo sát thiếu phu nhân, từ trước tới giờ cô ấy chưa bao giờ một mình đi xa như thế, cái loại thỏ non như cô ấy tên sói già chỉ cần một miếng là có thể nuốt chửng luôn!"

Thư ký Tôn gật gật đầu.

Trong đầu thư ký Tôn tự nghĩ: thiếu phu nhân đúng là, ép hai người không được gặp mặt nhau, biểu hiện cũng không muốn gặp nhau nhưng không biết được rằng thiếu gia đã ngầm phái bao nhiêu người để chăm sóc cô trên đường, thế này có khác gì là vẫn có quan hệ với nhau?

"Thiếu gia không cần lo lắng, thực ra Lương tiểu thư....thiếu phu nhân một mình ở bên ngoài cũng không phải chuyện gì không tốt, một thời gian có thể trưởng thành hơn, tôi nghe thuộc hạ nói, thiếu phu nhân trước mặt người phương tây ứng phó với sự kỳ thị sắc tộc của người phương tây với người phương đông rất tốt."

Thư ký Tôn đem lời của thuộc hạ nói với Bắc Minh Dục từng từ từng chữ một.

Bắc Minh Dục nhướn mày lên, cười lạnh lùng: "Ứng phó giỏi những chuyện như thế thì có tác dụng gì chứ, trước mặt Cô tôi chỉ cần chỉ tay một cái cũng dọa chết được cô ấy!"

Anh trước sau vẫn cứ tưởng rằng sự rút lui của cô chính là vì sự uy hiếp của Bắc Minh phu nhân cùng với sự yếu đuối của cô.

*

Căn nhà của Lương Vân được phủ một lớp sơn màu trắng có hai tầng.

Nội thất bên trong được bày biện rất thanh lịch, rực rỡ.

Còn có một hành lang rộng, hàng ngày mỗi khi mặt trời mọc liền chiếu thẳng vào đó, buổi chiều là có thể ngồi trên xích đu phơi mình dưới ánh nắng không quá gay gắt, đó đúng là một căn phòng đẹp hoàn hảo khó kiếm.

Công ty mà cô thực tập lại nằm cùng con phố với căn nhà này, cô nhẩm nhẩm ước lượng thời gian, nếu có đi bộ nhiều nhất cũng chỉ mất không đến 20 phút.

Cô đem toàn bộ hành lí treo lên, sau đó đi tới siêu thị gần đó nhất mua một số vật dụng hàng ngày, bắt đầu cuộc sống ở Pari.

Lương Nặc dành thời gian ra nghiên cứu về lịch sử hình thành cũng như phát triển của công ty thiết kế, đem tất cả những sản phẩm thiết kế nổi tiếng ra tìm hiểu qua, từ ý niệm thiết kế tới phong cách thiết kế, cô dành toàn bộ ba ngày để nghiên cứu về những vấn đề này.

Vì một mình ở một đất nước xa lại, ngôn ngữ cũng có những trở ngại nhất định.

Buổi tối khi cảm thấy cô đơn, cô liền cùng KỶ Sênh và Liều Tiêu Hàn gọi điện video nói chuyện, sau đó ba người cùng hẹn nhau buổi tối khi không bận gì sẽ thường xuyên gọi cho nhau, có hai người bạn luôn bên cạnh động viên, tâm trạng của Lương Nặc khá hơn rất nhiều, đem hết tinh thần và sức lực đầu tư vào việc thực tập ở công ty thiết kế.

Lương Vân ũng gọi điện tới hỏi rằng cảm giác về căn phòng thế nào, Lương phu nhân cũng nhắc nhở cô phải tự chăm sóc tốt lấy bản thân, lần nào cũng thế, Lương Nặc đều không nhịn được mà khóc lên nức nở.

Thời gian thấm thoắt, đã đến ngày thực tập sinh tới công ty báo danh có mặt.

Lương Nặc đặc biệt chọn cho mình một bộ trang phục của người đi làm và trang điểm đứng đắn hơn, cô biết nhập gia thì phải tùy tục đi tới công ty báo danh, tới nơi rồi cô mới biết, thực ra thực tập sinh có rất nhiều người, bởi vì đây là công ty nổi tiếng về thiết kế, sau khi các cuộc thi thiết kế diễn ra công ty cũng chọn ra được không ít nhân tài.

Vì quá nhiều người, nên để tránh tình trạng quá tải, trước khi kỳ thực tập chính thức diễn ra, sẽ có một tuần để bồi dưỡng thêm cho các thực tập sinh, chỉ có những ai tham gia vào đợt bồi dưỡng đồng thời vừa qua được kỳ thi sát hạch thì mới có thể chính thức tham gia thực tập ở công ty.

Tuy là điều kiện tham gia khắc nghiệt nhưng đối đãi với thực tập sinh vô cùng tốt, lương thậm chí còn cao hơn cả một nhà thiết kế mới vào nghề.

Sau khi nhân viên của bộ phận nhân lực nói với thực tập sinh hết về các quy định, nhân viên đưa các thực tập sinh đến một phòng học, Lương Nặc vừa đi qua hành lang liền nghe thấy phía sau có tiếng ai đó gọi cô: "Lương Nặc."

Tiếng người đàn ông khá quen thuộc nên Lương Nặc đã quay đầu lại nhìn.

"Michelson? Sao lại là anh?"

"Có thật là cô không vậy!" Michelson ngạc nhiên, vui mừng nhìn Lương Nặc, nói: "Vừa nhìn thấy một cô gái phương đông xinh đẹp, tôi còn đang nghĩ thật có duyên với cô, không ngờ cô lúc trang điểm với lúc không trang điểm lại khác nhau đến vậy!"

Lương Nặc khẽ cười: "Bình thường tôi trang điểm rất nhẹ nhàng, hôm nay là ngầy đầu tiên nên...."

"Cô cũng là thực tập sinh của công ty này à? Tôi cũng vậy đấy!" Michelson ngạc nhiên nhìn cô rồi đổi chủ đề câu chuyện, nói: "Đúng rồi, cô cẩn thận chút nhé, hình như lúc nãy tôi còn nhìn thấy cô gái mà hôm trước đòi cô nhường ghế cũng có mặt ở đây dấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net