CHƯƠNG 173:LÀ MƠ HAY SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi ăn một mình cũng không sao."

Trong lời nói tỏ rõ sự đắc ý, Lương Nặc dường như tức mà nghiến răng lại, cuối cùng Lương Nặc không biết làm thế nào, tranh thủ lúc anh đang ăn mà không để ý đã đi cầm lấy điện thoại và túi xách định rời khỏi nơi đây.

Đùng đùng đùng....

Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp, Lương Nặc vừa bước ra khỏi cửa, mưa lớn liền đổ xuống ào ào, cô thất vọng như không tin vào mắt mình nhìn lên bầu trời.

Thời tiết Nam Phi rất đặc biệt, bình thường không mấy khi mưa, cô chọn cả năm mới có mấy ngày tới tham quan mỏ khai thác kim cương, không ngờ lại gặp mưa lớn?

Lương Nặc đứng trước cửa nhìn ra, khoanh hai tay lại co ro người, mới đầu tới nhiệt độ tầm khoảng 20 độ nên cô mặc cũng không nhiều, bây giờ mưa gió lạnh như thế này tràn về, làm cô lạnh run lên.

Căn gác này buổi tối chỉ có một chiếc đèn chùm lớn nhưng ánh sáng thì rất yếu ớt, Lương Nặc cắn răng ngước mắt nhìn lên căn gác, không hề có ý định đi lên.

Một lúc sau, cô ngồi ngoài cửa ở bậc cầu thang lối lên căn gác nghịch điện thoại, tín hiệu không phải rất tốt, lướt web cũng phải đợi một lúc lâu mới mở ra được, nháy mắt đã qua được nửa tiếng đồng hồ.

Mưa đã ngớt đi một chút.

Lương Nặc tìm trên mạng để thuê một phòng trong thời gian ngắn ở gần đó, xác định được đường đi rồi, cô chuẩn bị liều đội mưa đội gió đi tới đó, vừa mới đứng dậy, ngẩng đầu lên thì bắt gặp hình ảnh Bắc Minh Dục tay đang kẹp một điếu thuốc, người anh đang ngả dựa vào tường, một chân làm trụ một chân đang co lên.

Lương Nặc giật mình.

Điếu thuốc vẫn chưa được châm lửa, Bắc Minh Dục chỉ kẹp để đó, yên lặng đứng đó, hướng ánh mắt nhìn cô, không biết anh đứng đó bao lâu rồi.

Cô cúi đầu nói: "Tôi nghĩ rồi, cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi đã thuê một phòng ở gần đây rồi, đợi lát nữa mưa ngớt tôi sẽ đi qua đó."

"Không muốn ở cùng tôi thế à?"

"Không phải, chỉ là trên nhà chỉ có mỗi một phòng ngủ, chúng ta đã chia tay rồi, cũng không nên ở cùng nhau nữa."

"Lẽ nào em chưa ngủ ở ghế sô pha bao giờ?" Bắc Minh Dục cười lạnh lùng trêu chọc: "Cũng không nhìn lại mình, người thì như quả đậu đũa khô ấy, ai thèm đụng vào em chứ?"

"Anh...."

"Muốn đi thuê phòng ngủ? Hoan nghênh, có điều em phải cẩn thận đấy, mấy ngày trước vừa có một vụ, mấy tên lưu manh hãm hiếp một cô gái xong rồi giết, thi thể đến lúc bốc mùi rồi mới được mọi người phát hiện, Ha ha...có điều, nhìn em thế này, chưa chắc có tên lưu manh nào thèm đâu!"

Đây tuyệt đối là kế dương đông kích tây.

Lương Nặc tức lắm, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, rất muốn xông lên đánh cho anh ta một trận, chất vấn xem thân thể cô có thế nào thì trước đây anh cũng đã một thời muốn ngủ cùng cô? Nhưng tình hình bây giờ cô rất rõ ràng, bản thân cô không còn tư cách đó nữa.

"Kể cả cơ thể tôi có không được hoàn hảo nhưng cũng không bằng cơ thể lúc nào cũng phải dựa vào thuốc thang như anh!"

"Lẽ nào em vẫn còn nhớ cơ thể tôi không tốt? Haha."

Tiếng nói của anh còn chưa dứt, đột nhiên anh không còn dựa vào tường nữa, mà cúi mặt xuống ho liên tục thành cơn, cảm giác như phổi sắp nhảy ra ngoài vậy.

Lương Nặc cắn môi có chút lo lắng: "Anh sao thế? Nghiêm trọng không?"

"Chia tay nhau rồi, vẫn còn quan tâm tôi sống chết thế nào à?"

"Anh nói lời có thể bớt khó nghe một chút không?" Lương Nặc cắn chặt môi, ôm lấy chiếc túi xách, cuối cùng vì lo lắng mà cô đã tiến lên phía trước, đỡ lấy anh, vỗ vỗ vào lưng anh giúp anh có thể dễ thở hơn: "Ngoài này gió lớn, anh vào phòng trước đi."

"Vào làm gì? Bên trong chẳng có ai, nhỡ tôi chết ra đấy còn không có người đến nhận thi thể ấy!"

"Nói linh tinh." Lương Nặc buột miệng.

Vừa dứt lời, Bắc Minh Dục đột nhiên lại lên cơn ho dữ dội hơn, nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả ban nãy.

Ánh mắt Lương Nặc hiện rõ sự lo lắng tột cùng, cô dìu Bắc Minh Dục, thấp giọng nói: "Anh lợi hại như thế, làm sao mà chết được? Tôi....tôi tối nay sẽ không đi nữa, sẽ ở lại đây chăm sóc anh, anh vào trong đi có được không hả?"

"Em ở lại? Không đi nữa?" ánh mắt Bắc Minh Dục sáng lên.

Lương Nặc gật gật đầu: "Vào trong nhanh lên, ngoài này gió lớn."

Cơ thể cô lạnh như sắp đóng đá vậy còn Bắc Minh Dục không biết đã ở ngoài này chịu gió mưa cùng cô bao lâu rồi, cơ thể anh cũng lạnh ngắt cả đi.

Lại một lần nữa đi vào căn gác, bát đũa đã được thu dọn đi, Lương Nặc đang ngạc nhiên nghĩ xem từ khi nào mà Bắc Minh Dục biết rửa bát thì liền nhìn thấy trong thùng rác có mấy mảnh vỡ bát đĩa trong đó.

Cô đun nước sôi, rót ra cốc rồi đưa cho Bắc Minh Dục đang ngồi trên ghế sô pha: "Uống chút nước nóng đi."

Bắc Minh Dục giơ tay ra không phải để đón lấy nước mà anh nắm lấy cổ tay cô!

Lương Nặc theo phản xạ co tay lại nhưng Bắc Minh Dục vẫn không chịu bỏ ra.

"Thiếu gia, anh nên uống chút nước nóng đi."

Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc từ đầu tới chân, cơ thể vốn dĩ yếu ớt của cô trong lúc này trong mắt anh lại có chút đẫy đà đầy sức sống, anh đột nhiên cười: "Xem ra em rời xa tôi thời gian này cuộc sống cũng không tới nỗi nào nhỉ?"

"Tôi...Tôi...."

Lương Nặc bị ánh nhìn khác lạ chĩa vào người, khuôn mặt cô đỏ lên, Bắc Minh Dục cầm lấy chiếc cốc trong tay cô, cúi đầu uống vài ngụm nước rồi đứng lên đi vào nhà tắm.

"Tôi đi tắm đây."

Vì quyết định bất ngờ đến đây nên anh cũng không mang gì nhiều quần áo, tiện tay với ra cầm lấy chiếc khăn tắm vắt lên vai, cầm theo chiếc túi mua đồ ở siêu thị ra.

Lương Nặc liếc nhìn trộm anh, chiếc túi màu đen đựng bên trong là một chiếc quần trong của nam.

Trời!

Vậy mà cô cứ tưởng là.....!

Mặt đỏ lên, cô úi sụp đầu xuống, cầm cốc nước cố uống cho hết, ngẩng mặt lên liền đối diện với khuôn mặt cười mà như không cười của Bắc Minh Dục, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cô, anh chỉ vào cốc nước trong tay Lương Nặc, nói: "Hình như....đó là cốc nước tôi vừa uống còn thừa lại..."

"Bịch."

Lương Nặc theo phản xạ đặt mạnh cốc nước xuống bàn như muốn quăng đi, phát ra thứ âm thanh bịch giật cả mình, Bắc Minh Dục ngoắc chiếc quần vào một tay xoay thành từng vòng lơ lửng trên không trung, cười lạnh lùng: "Nước bọt người ta cũng đã nếm bao nhiêu lần rồi, bây giờ chỉ là dùng cốc nước người ta đã uống qua thôi, làm gì mà phản ứng ghê thế?"

Nói xong, anh ngông nghênh đi vào phòng tắm, mặc kệ Lương Nặc vẫn đang ngồi xấu hổ trên ghế sô pha.

Nghĩ tới sức khỏe Bắc Minh Dục không được tốt, Lương Nặc chủ động ôm một chiếc chăn ra ghế sô pha, đi tắm xong cô chui vào chăn, Bắc Minh Dục cũng không hề bảo cô ngủ trên giường.

.......

Hôm nay là một ngày quá mệt mỏi với cô, Lương Nặc vừa nằm đã ngủ say.

Trong cơn mơ, cô cảm thấy như tứ chi đang vung ra bốn hướng, không giống với đang nằm trong ghế sô pha chút nào mà thoải mái như đang nằm trên giường vậy.

Đột nhiên, dường như có thứ gì đó đang nhằm vào cô mà xông tới.

Cơ thể như bị đè xuống, không phải là thứ gì đó rất nặng nhưng nhiệt độ có phần nóng ấm hơn bình thường, trong cơn mơ, cô kêu lên vài tiếng, vung tay muốn đẩy thứ đang đè lên người mình ra.

Bà tay nhỏ bé như đang chạm phải một làn da mượt mà ấm áp, trong đầu cô bỗng thoáng qua hình ảnh ngọt ngào lúc cô và Bắc Minh Dục bên nhau, đúng lúc đang muốn tỉnh dậy đột nhiên miệng cô liền bị khóa chặt lại.

Đôi môi ấm nóng áp vào môi cô, một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng nó vẫn như một dòng điện đang chạy qua người cô vậy, toàn thân cô bỗng nhiên như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào.

"Aaaa," Lương Nặc cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ vậy, nhưng cũng rất giống với lúc đang tỉnh táo: "Không....."

Trong lúc cô kêu lên thì Bắc Minh Dục vẫn được thế áp chặt lấy người cô, thô bạo, lỗ mãng, thậm chí còn cắn cả miệng cô, Lương Nặc nhăn mặt nheo mày, vùng vẫy, cô giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ.

Bắc Minh Dục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net