Chương 18-19-20-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-SINH CHO TA MỘT ĐỨA CON

"Không sao!" Đôi mắt to tròn long lanh của Lương Nặc tỏ rõ sự kiên định: "Cuộc thi này vô cùng quan trọng với tớ, bất kể chuyện gì xảy ra tớ sẽ đều cố gắng hết sức...."Sau khi chia tay các bạn cùng phòng, đáng lẽ cô sẽ cùng với bạn trai Châu Thụy nói chuyện một lát nhưng điện thoại của anh mặc dù liên lạc được nhưng mãi vẫn không có người nhấc máy.Châu Thụy và cô học cùng trường có điều chuyên ngành của anh là y học lâm sàng, anh đã là sinh viên năm 4, cô mới năm 2, anh cũng là con nhà khá giả.Lương Nặc lo lắng hay anh gặp chuyện gì rồi, cô hỏi thăm tình hình qua bạn học của anh thì được biết anh ra nước ngoài tham gia một khóa tập huấn, nửa tháng sau mới trở về.Thời gian cứ thế trôi qua, kể từ ngày hôm đó, cô không gặp lại Bắc Minh Dục nữa.Cô sống trên tầng hai của căn nhà lớn còn Bắc Minh Dục sống ở căn gác nhỏ của anh ta, anh ta không tới tìm cô sẽ bớt được đi những lời trách mắng của phu nhân với cô, cô có thể toàn tâm toàn ý lo cho cuộc thi, có thời gian thì về Lương gia thăm gia đình.Hôm cô đi nộp sản phẩm tham dự cuộc thi, thời tiết đẹp vô cùng, Lương Nặc cùng với hai người bạn thân cùng nhau đi ăn xong, cô trở về nhà Bắc Minh thì trời đã sâm sẩm tối, cô không ngờ rằng Bắc Minh phu nhân đang ngồi ở đại sảnh đợi cô.Lương Nặc nhìn thấy bà ta liền khép nép: "Phu nhân, đã muộn rồi sao phu nhân chưa nghỉ ngơi, còn ngồi đây đợi con ạ?" bà ta trợn mắt nhìn cô: "Cô có biết hôm nay là ngày gì không?""Con không biết." Lương Nặc bị ánh mắt sắc lạnh của bà ta dọa cho không nghĩ được gì nhiều, khẽ đáp: "Hôm nay con tham gia một cuộc thi ở trường, nộp xong sản phẩm con cùng bạn bè ra ngoài đi ăn.""Bạn?" Sắc mặt bà ta càng khó nhìn hơn: "Nam hay nữ?""Nữ, đều là nữ, không có ai là nam cả."Nghe xong sắc mặt bà ta mới dễ chịu hơn một chút: "Lần trước ký vào hợp đồng, có phải cô không đọc kỹ nội dung?" "Con , con dã đọc rất kỹ." Lương Nặc không dám nói cô chỉ mới nhìn qua, vội vàng đáp: "Vú Hà phô tô cho con một bản con vẫn để dưới gối ngủ, những lúc không có việc gì con lại bỏ ra xem.""Hôm nay là ngày trăng tròn!" Bà ta nhìn cô khinh khỉnh: "Chưa xem kỹ thì bảo chưa xem kỹ, còn dám nói dối trước mặt ta, ta vừa nhìn là biết."Đêm trăng tròn....Cô bắt buộc phải quan hệ với Bắc Minh Dục.Vừa nghĩ tới hành động dã man thô bạo của anh ta từ lần trước, trong lòng cô đã trào lên một nỗi sợ hãi, đảo mắt nhìn bốn phía: "Vậy thiếu gia bây giờ đang ở đâu?"Bắc Minh phu nhân nhìn vú Hà, dặn dò: "Dẫn cô ta đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt sẵn cô ta lên giường, rồi thông báo cho thiếu gia." Nói xong bà ta nhìn Lương Nặc: "Tôi bảo nhà bếp hầm một nồi canh thuốc bắc, hãy uống nó trước nửa tiếng khi quan hệ với thiếu gia."Canh thuốc bắc?Cô nhìn phu nhân trong lòng cảm thấy không hiểu."Chỉ cần cô sinh cho nhà Bắc Minh một thằng cháu trai mập mạp ngộ nghĩnh, tôi sẽ suy nghĩ về việc trả tự do cho cô sau 10 năm nữa." "Sinh cháu trai?" Lương Nặc giật mình ngồi sụp xuống đất, mắt mở to: "Con vẫn còn nhỏ, không biết chăm sóc trẻ con, bây giờ sinh con có phải sớm quá không?""Ai cho cô chăm sóc nó?" Bắc Minh phu nhân nói với giọng khinh bỉ.Lương Nặc đứng dậy, mím môi miễn cưỡng nói: "Nhưng con vẫn còn đang đi học.""Sinh một đứa trẻ có 10 tháng, cô bảo lưu không phải là xong chuyện à?"Bắc Minh phu nhân ngắt lời cô, sau đó để vú Hà đưa cô đi tắm, sau đó lấy chăn cuộn tròn cô lại, đặt lên giường.Mãi cho tới khi nằm trên giường rồi, bên tai cô vẫn là tiếng nói của Bắc Minh phu nhân.Nghỉ học để sinh con.

  -TÔI VẪN CÒN QUÁ TRẺ ...  

Lương nặc nằm trên giường mà lòng không yên, trong lúc đó có người mang canh thuốc bắc đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, dặn dò cô phải uống hết trước khi thiếu gia tới, cô gật đầu rồi quay mặt đi, rồi cũng quên luôn bát canh để đó.Thời gian này vì vất vả thiết kế sản phẩm tham gia cuộc thì, cô buồn ngủ quá liền ngủ quên mất.Trong cơn mơ màng, cô cảm giác ngực lạnh lạnh như có gì đó đang chạm vào vuốt ve, cô giật mình tỉnh khỏi sự mơ màng, dụi dụi mắt, cô liền nhìn thấy một người đàn ông thân hình cường tráng hai tay đặt ở mép giường, toàn thân anh ta cách cô chỉ một gang bàn tay, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới.Trong màn đêm tối, cô không nhìn rõ mặt anh ta nhưng có thể cảm nhận được hơi thở, cũng như mùi cơ thể anh ta – cái mùi thuốc bắc nhè nhẹ không nồng nặc nếu không chú ý sẽ không ngửi thấy.Lương Nặc tự giác không phản kháng lại anh ta: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất!"Vì cô biết trong hợp đồng thỏa thuận đã nghi rõ, đêm trăng tròn phải làm cái việc này, cô biết cô thoát không nổi, chỉ là có chút sợ hãi những hành động thô bạo của anh ta.Bắc Minh Dục nhìn bát canh thuốc bắc để trên bàn, anh ta dùng một tay nắm chặt lấy cằm cô: "Cũng muốn mang thai đứa con của tôi vậy à?" "Không phải vậy."Lương Nặc tròn mắt phản bác: "Nếu có thể tôi chỉ mong muốn mình lập tức rời khỏi đây, hoàn toàn không muốn dùng đứa con để trói buộc anh, hơn nữa tôi vẫn còn quá trẻ để....""Nói vậy có nghĩa là tôi nhìn nhầm cô rồi?" anh ta dùng lực bóp chặt hàm cô: "Vậy thì tôi nên bù đắp cho cô đúng không?"Rời khỏi nơi này?Cô nghĩ!Là cô sống chết muốn ở lại nhà Bắc Minh Dục, bây giờ lại nói muốn rời đi? Hành động củ anh ta làm cô sợ hết hồn, đáp lại câu nói của anh cô lắp bắp: "Anh...Anh nói gì cơ?"Cô vừa nói dứt câu môi cô liền bị anh ta khóa chặt, mãnh liệt nhưng man rợ, anh tấn công cô một cách điên cuồng ép cô cố tự trượt mình về phía sau, làm cho hơi thở của cô cũng không được bình thường, cô không biết làm gì liền chỉ biết lấy tay đập vào vai anh ta.Bắc Minh Dục từ từ rời trận địa, nhìn cô: "Tên gian phu đó không dạy cô phải hôn thế nào à? Hôn mà cũng không biết cách!"Một lúc lâu sau, Lương Nặc mới cảm thấy bình thường, cảm thấy khi bị anh ta hôn cơ thể cô như không còn là cô vậy, đột nhiên giận dữ đá vào người anh ta và nói: "Tôi nói rồi không có tên gian phu nào cả!"Bắc Minh Dục không để ý rằng chú thỏ non yếu ớt cũng có lúc có thể hóa thân thành con sói hung dữ, cú đá của cô lúc anh đang nằm ở mép giường đã đẩy anh ngã lăn xuống đất.Một lúc sau mà cô không thấy anh phản ứng gì, trong màn đêm chỉ thấy tiếng thở của hai người. "Này, đừng có giả vờ, cú đá đó của tôi có mạnh đến thế đâu.""Thiếu gia, anh lại muốn chơi trò gì nữa đây."Lương Nặc nói liên tục nhưng Bắc Minh Dục nằm trên sàn nhà lại không có bất kỳ phản ứng gì, cô bắt đầu hoảng loạn, vội vàng khoác chiếc áo ngủ từ trên giường bước xuống, đến gần và lật người anh lại.Khi mà chạm vào cơ thể anh lúc đó cô mới cảm giác rõ ràng được rằng cơ thể anh đang co giật không ngừng."Thiếu gia?" Sắc mặt cô cắt không còn giọt máu."Bắc Minh Dục? Tôi không cố ý! Anh làm sao vậy?"Cô cố gắng để dìu anh lên giường, cô phát hiện lúc này anh ta không có một chút sức lực gì, yếu ớt và rất dễ bị tổn thương, cô không ngờ Bắc Minh Dục – một con người tồi tệ xấu xa tưởng chừng chỉ biết nói những lời cay độc lại có lúc cũng đáng thương như vậy....Lúc cô đặt anh lên giường, cơn co giật bỗng nhiên dừng lại, anh gần như khôi phục về trạng thái bình thường, Lương Nặc chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, chỉ biết gọi nhỏ xem anh ta có phản ứng gì không: "Thiếu gia?"

-PHÁT BỆNH

Nghe thấy tiếng Lương Nặc, Bắc Minh Dục bất thình lình mở mắt nhìn cô, dưới khóe mắt là những tia mạch máu đỏ ngàu, Lương Nặc nuốt nước bọt ừng ực, giải thích, "Vừa nãy, tôi,... tôi không phải....Aaaa"!Lúc cô chưa nói hết câu anh ta liền lật ngược người cô lại, cô nằm gọn trong vòng tay anh.Anh ta như một con thú điên, kiêu căng ngạo mạn, một tay giữ chặt vai, tay kia giữ đầu cô không cho cô động đậy, anh ta hướng vào vùng cổ thô bạo cắn chứ không phải hôn cô như con sói muốn ăn thịt con mồi vậy."Aaaa...."Tiếng hét của Lương Nặc vang lên chói tai, toàn bộ ngôi biệt thự cổ bỗng nhiên vang lên tiếng côn trùng và tiếng chim hót, trong lúc đó, tất cả mọi người đều bị làm tỉnh giấc."Không, Không, Bỏ tôi ra....cứu, tôi không muốn chết....aaa......."Lương Nặc cảm thấy như vùng cổ như bị cắn rời ra vài miếng thịt, lúc đó cô chỉ tìm cách kiếm vật gì đó, cô với lấy cái đèn ngủ bên bàn, không nói gì nữa mà đập vào đầu anh ta, Bắc Minh Dục khẽ rên lên một tiếng, chiếc đèn cũng rơi xuống.Bị chiếc đèn ngủ đập, cơ thể Bắc Minh Dục như mất kiểm soát, anh không còn cắn cô nữa mà cơ thể từ từ trượt từ trên giường xuống dưới đất, nằm co quắp trên tấm thảm đúng như hình hài đứa trẻ nằm trong bụng mẹ.Lương Nặc sờ lên cổ mình, thứ duy nhất cô cảm nhận thấy là máu trên cổ đang chảy ra.Anh ta bị quỷ nhập đi ăn thịt người à?Chẳng trách còn có cả đạo sĩ, Lương Nặc sợ hãi tim đập thình thịch, cô hận vì không thể lập tức rời khỏi nơi quỷ tha ma bắt này.Mặc quần áo xong, cô định chạy ra cửa nhưng trong căn phòng thứ cô ngửi thấy duy nhất là mùi tanh của máu, chạy ra tới cửa cô bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ của Bắc Minh Dục, cô bỗng dừng bước.Dù gì thì Bắc Minh Dục đã làm theo đúng thỏa thuận là đầu tư vào Bác Thụy, bây giờ anh ta đang trong cơn nguy kịch thế này, cô tự thấy mình không thể như vậy mà bỏ đi.Cô nhớ khi trước Châu Thụy có nói với cô các kiến thức cơ bản về sơ cứu, cô xé ga giường lấy một mảnh vải sau đó vành miệng anh ta ra, trong lúc đang định nhét miếng vải vào miệng để tránh việc anh ta tự cắn vào lưỡi mình, nhưng đúng lúc đó Bắc Minh Dục lại phát bệnh, vung tay cô ra, vung luôn cả miếng vải rơi xuống đất.Càng lúc cô lại ngửi thấy rõ hơn mùi máu, cô phát hiện anh ta đang bắt đầu tự cắn vào lưỡi. Lương Nặc vô cùng hoảng loạn, cô chỉ biết ôm anh vào lòng, chợt cô nghĩ tới một cách, cô đưa cánh tay mình ra trước mặt anh, không chút do dự, anh túm lấy tay cô mà cắn, nỗi đau không diễn tả được, cô cảm giác như vết răng đã chạm vào tới tận xương vậy, gương mặt cô co nhúm lại và chỉ biết khóc.*Lần đầu tiên Bắc Minh Dục phát bệnh mà vẫn còn có cảm giác. Anh ta cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, lúc thì như bị rơi vào vực băng đá, lúc thì như bị đẩy vào lò lửa, cơn đau khiến anh ta chỉ muốn cắn nát bất cứ thứ gì trong tầm tay với, khi phát bệnh, anh thô bạo như một con thú điên.Trong cơn mơ hồ, được người khác ôm trong lòng, hơi ấm từ sống lưng lan truyền ra cơ thể, trên gương mặt thanh tú đó, những giợt nước như trân châu lăn từ trán xuống má rồi môi, anh cảm thấy được vị vừa mặn vừa chát.Anh cố gắng gượng mở đôi mắt để nhìn xem ai đang ôm anh trong lòng nhưng cố gắng lắm thì trước mắt vẫn là bóng tối, một lúc sau, anh cảm thấy cơ thể đang bị khiêng đi, rời xa dần sự ấm áp đó, tiếp theo đó, anh thấy cánh tay ngứa ran, cơ thể rã rời rồi rơi vào trạng thái mơ hồ.Anh biết, bác sỹ đã kịp thời tới, anh đã được uống thuốc an thần.Quy trình đó cứ vào đêm trăng tròn lại được lặp lại, chưa bao giờ dừng lại


-CHĂM SÓC THIẾU GIA

Bác sỹ khiêng Bắc Minh Dục đi còn cô tựa lưng vào thành giường thở hổn hển, cổ và cánh tay vẫn chảy máu nhưng không ai để ý tới cô. Lúc này có vài người xuất hiện trước mặt cô bao gồm cả phu nhân, cô đứng dậy, Bắc Minh phu nhân đi thẳng tới tát vào mặt cô: "Tôi bảo cô chăm sóc thiếu gia cẩn thận, cô chăm sóc thế này đấy hả?"Lương Nặc bị cái tát làm cho điếng người đi, lắc lắc đầu cô mới tỉnh táo lại, nhìn bà ta nói: "Con cũng không biết tại sao, con đã rất cố gắng để giúp anh ấy rồi."Cô nói mà giọng cứ nhỏ dần đi, cô biết cũng vì tại cú đá của cô mà Bắc Minh Dục mới ngã khỏi giường và phát bệnh.Vẫn chưa nguôi giận, bà ta quay người sang nhìn vị đạo sỹ trung niên: "Đạo trưởng Lý, chẳng phải đạo sỹ đã nói chỉ cần tìm thấy người phụ nữ thiên mệnh của Bắc Minh Dục thì nó sẽ không phát bệnh, thế này là thế nào?"Đạo trưởng Lý cầm chiếc la bàn xoay xoay: "Đúng, chắc chắn là như vậy"Lương Nặc hôm nay đã ở đây rồi, vậy tại sao Minh Dục vẫn phát bệnh? Đạo trưởng Lý, ông ở nhà Bắc Minh nhiều năm như vậy rồi, tính khí tôi ông không phải không rõ, nếu ông không thể cho tôi một câu trả lời hợp lí...."Đạo trưởng Lý khẽ rùng mình sợ hãi, quay nhìn Lương Nặc: "Thiếu phu nhân, tôi hỏi cô, cô và thiếu gia đang tiến hành tới đâu rồi?""Cái gì?" Lương Nặc chớp mắt tỏ vẻ không hiểu."Đạo trưởng lý nhẹ nhàng giải thích: "Thiếu gia phát bệnh sau khi hai người quan hệ hay trước đó? Trước khi phát bệnh, thiếu gia có chịu tác động gì khác lạ không? Ví dụ như "Đập đầu vào đâu không?""Tôi...""Phu nhân, bác sĩ tới rồi." Lương Nặc chưa nói hết câu, vú Hà đột nhiên đi vào nói với phu nhân, theo sau là một vị bác sỹ, bác sỹ nói: "Phu nhân, tháng này thiếu gia tái phát tới hai lần, điều này được coi là một cảnh báo không lành, ngoài ra, vết thương trên đầu thiếu gia không phải quá nghiêm trọng, tôi đã tiến hành băng bó rồi.""Vết thương trên đầu?" Sắc mặt Bắc Minh phu nhân đột nhiên tối sầm lại, quay đầu nhìn Lương Nặc: "Thế này mà cô nói là cố gắng hết sức để chăm sóc đấy à?""Con..."Bắc Minh phu nhân nhìn trên nền nhà thấy chiếc đèn ngủ nằm chỏng chơ, bà ta cười lớn trong tích tắc, chỉ vào chiếc đèn ngủ nói: "Cô dùng chiếc đèn này đập vào đầu thiếu gia đúng không? Đạo trưởng Lý, vết thương trên đầu có tính là nguyên nhân dẫn đến phát bệnh?""Tính tính tính..." Đạo trưởng gật đầu lia lịa.Bác sỹ đứng đó cũng không nói không phải, Bắc Minh phu nhân quay sang phía cô giáng xuống mặt cô một cái tát trời giáng: "Cô chỉ là đứa tôi mua về để thiếu gia giải trí, làm trò tiêu khiển chứ không phải rước về là thiếu phu nhân, thế mà cô lại dám đánh nó?"Lương Nặc bị đánh mạnh tới mức ngã xuống đất, các vết thương thì không ngừng chảy máu, nước mắt cứ thế tuôn ra, cô chỉ biết cắn môi và lau nước mắt trong sự căm hận."Lúc đó tình hình nguy cấp, nếu tôi không làm vậy thì bây giờ tôi đã chết rồi! Lẽ nào trong tình huống đó tôi vẫn phải áp sát anh ta cho anh ta cắn chết? Phu nhân, kể cả tôi đã ký bản hợp đồng đó nhưng mạng của tôi cũng là một mạng người mà!""Hai tỷ để mua cái thái độ này của cô đấy à?" Chỉ một câu nói của bà ta làm cô không biết phải phản bác lại thế nào, thực sự mà nói, dùng tiền để tính thì việc cô đánh chủ nhân làm anh ta phát bệnh, Bắc Minh phu nhân hoàn toàn có đủ lí do để mà tức giận.Cơn giận của Bắc Minh phu nhân không hề giảm, bà ta nhìn chiếc nhẫn gắn đá thủy tinh màu xanh trên tay Lương Nặc nói: "Vú Hà, đưa cô ta tới phòng thờ, còn nữa, rút chiếc nhẫn tổ tiên truyền lại trên tay cô ta ra, hại Minh Dục thành ra thế này, cô ta không xứng đáng để đeo nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net