CHƯƠNG 211-212-213-214-215

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 211 : EM SẠCH SẼ HƠN AI HẾT

Bắc Minh Dục thấy trong tim mình như nhói lên, căn bản anh không ngờ rằng tối hôm đó sự phản ứng của anh lại để lại cho cô sự ảnh hưởng như vậy.

"Bây giờ em lại trở thành khắc tinh, chỉ hại anh mà thôi....thiếu gia, anh buông tay đi, sau này đừng quan tâm tới em nữa...."Cô vừa khóc vừa nói, cái cảm giác tội lỗi xấu hổ đó không phải chỉ hai ba câu uy hiếp của Bắc Minh Dục là có thể hóa giải được.Bắc Minh Dục bây giờ không biết là đang tức giận với sự yếu đuối trong những lời nói của cô hay đang giận bản thân mình tối hôm đó đã phản ứng quá kích động để làm cho cô ra nông nỗi này.Anh lập tức ôm lấy cô, đặt cô lên chiếc giường với chiếc ga trắng muốt.Chạm mình vào chiếc ga trắng, Lương Nặc như đang bị ngàn mũi kim đâm vào người, cô nhất quyết muốn thoát ra khỏi cái màu sắc ám ảnh đó.Thế nhưng, Bắc Minh Dục nhanh chóng đè mình lên."Anh chỉ nói một lần, tối hôm đó anh chỉ là giận bản thân mình không biết sớm chuyện Thẩm Ưu đối xử với em như thế, càng giận bản thân mình hơn vì không thể bảo vệ em, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ, chưa có một giây phút nào chê em cả!""Có, anh có!" Lương Nặc kích động vùng vẫy, dường như cô đã cắn môi mình chảy máu cả ra: "Trong đêm tân hôn anh đã ruồng bỏ em hơn ai hết, anh chê em là người con gái không còn trinh trắng, vì Lương gia, thậm chí em đã quỳ trước mặt anh, vậy mà anh lại lạnh lùng cười mắng em là đồ hàng phế phẩm, là loại cũ nát."Bàn tay anh đang ôm cô bỗng dưng khựng lại.Những chuyện quá khứ đã qua đó anh gần như quên mất rồi, nhưng tất cả đã như in hằn vào trong đầu Lương Nặc, hóa ra đó mới là nguồn gốc vì sao cô lại sợ những bức ảnh bị lộ ra như vậy.Cô không muốn một chút hình ảnh tốt đẹp của mình trong anh cũng không có.Có giây phút nào đó, Bắc Minh Dục đã rất muốn nói cho Lương Nặc biết rằng cô rất sạch sẽ, rằng cô còn trong trắng, lần đầu tiên của cô cũng là do anh phá, nhưng anh lại cố nhịn để không nói ra.Nếu như anh nói hết ra, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.Không thể giải thích được, Bắc Minh Dục lại đè chặt lấy người cô, xông vào hôn cô cuồng nhiệt, hết môi lại đến khắp khuôn mặt nhỏ nhắn đó."Không, em sạch sẽ hơn bất kì ai khác!" Anh giữ chặt lấy hai tay cô, gằn giọng tuyên bố: "Kể cả em có không còn trong trắng, không sạch sẽ thì anh cũng chỉ cần em, chỉ có em mới có thể là vợ của anh!"Lương Nặc tròn mắt nhìn anh như không tin vào tai mình, một màu đen bao phủ trước mặt cô, cô lịm đi.Khi Bắc Minh Dục ôm cô chạy ra ngoài thì chạm ngay phải cặp mắt lờ đờ vì vừa tỉnh giấc của Vũ Thần, anh ta nheo nheo mày, dường như không vui chút nào khi giấc ngủ bị làm phiền như vậy.......Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn lần lượt nhìn thấy những bức ảnh trên mạng, vội vàng tìm tới Lương Nặc để an ủi, đầu tiên họ tìm đến Lương gia nhưng không có người, sau đó liền đi tới ngự cảnh viên nhưng lại bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa.Thông qua việc phải trả lời hàng tỉ câu hỏi khác nhau Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn mới được cho vào trong."Nặc Nặc đâu?" Liễu Tiêu Hàn tìm khắp một lượt cũng không tìm thấy Lương Nặc, cô nhìn Bắc Minh Dục: "Cô ấy giờ ở đâu?""Ở căn phòng bên cạnh đó, ngủ rồi." Bắc Minh Dục giơ tay chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía đối diện: "Ngồi đi.""Chúng tôi có thể đi thăm cô ấy không?" Liễu Tiêu Hàn hỏi với giọng lo lắng."Không được!" Bắc Minh DỤc không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn: "Tôi để hai người lên đây là muốn đợi cô ấy hồi phục về trạng thái ban đầu rồi hai người an ủi cô ấy chứ không phải để đi làm phiền cô ấy bây giờ.""Chúng tôi cam đoan chỉ nhìn cô ấy thôi, không làm cô ấy tỉnh giấc đâu." Kỷ Sênh vội vàng nói giọng đảm bảo.Bắc Minh Dục với ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Sênh, không nói gì, đứng lên đi thẳng tới căn hộ phía đối diện, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn nhìn nhau chớp mắt, đang chuẩn bị cùng anh qua đó, nhưng vừa đi được hai bước thì liền bị thư ký Tôn chặn lại."Xin lỗi, không có sự cho phép của thiếu gia thì không ai được phép lại gần căn phòng đó.""Chúng tôi thực sự sẽ không đánh thức cô ấy đâu!"Thư ký Tôn với thái độ cứng rắn: "Thiếu gia không cho phép."Khi các giác quan của Lương NẶc trở về với trạng thái bình thường, cô quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, nhìn vào tấm lưng của anh thì có vể là một con người rất trưởng thành.Vì căn phòng kéo rèm nên cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh, có điều có thể cảm nhận được sự cô đơn của anh."Thiếu gia." Lương Nặc mấp máy đôi môi: "Lúc sáng em kích động quá, xin lỗi anh nhé!"Bắc Minh Dục như không để ý tới lời cô, đưa tay ra vuốt lên khuôn mặt cô nhưng rất rõ ràng, cô quay đầu tránh đi, bàn tay anh lơ lửng trong không trung, anh chỉ có thể bối rối rút tay về."Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn tới rồi, em có muốn gặp bọn họ không?""Hai người họ..." Ánh mắt cô sáng lên trong giây lát sau đó có chút lưỡng lự, Bắc Minh Dục thấy vậy liền nói: "Có bọn họ bên cạnh em, những ngày sóng gió sẽ qua nhanh thôi!""Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng không anh?"Lương Nặc nhìn chằm chằm Bắc Minh Dục mong chờ, anh gật đầu: "Thứ em muốn có chắc chắn sẽ xuất hiện!"Khi Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đi vào, cảm thấy không khí trong căn phòng rất ngột ngạt, nơi trung tâm của căn phòng là chiếc giường, hai người đi tới, nhìn thấy Lương Nặc với khuôn mặt trắng bệch không còn hồn người."Để tớ đi kéo rèm ra." Kỷ Sênh hai mắt đỏ ngầu vội vàng chạy ra kéo rèm.Lương Nặc ngồi dậy dựa đầu vào thành giường, giọng nói yếu ớt: "Các cậu...có chê bai tớ không?""Không bao giờ." Liễu Tiêu Hàn tiến lên ôm cô vào lòng: "Cậu quên hết rồi à, ngày xưa bọn mình từng nói với nhau là sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện yêu đương, cùng nhau kết hôn, cả cuộc đời này chúng ta là bạn tốt của nhau.""Hu hu...." Lương Nặc thấy cay cay sống mũi, cô không nhịn được nữa mà khóc ra thành tiếng.Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, chiếu rọi vào khuôn mặt của ba cô gái.Kỷ Sênh cũng tiến lại gần, ba người họ ôm lấy nhau mà khóc.Bắc Minh Dục đứng im lặng ở cửa nhìn ba cô gái mà không nói gì.Một lúc sau, Lương Nặc khóc đến phát mệt ra, khi đó ba người họ mới bỏ nhau ra, Liễu Tiêu Hàn vừa lấy tay lau nước mắt đã nhìn thấy trên ngón tay Lương Nặc có vết thương, cô ngạc nhiên hết mức gọi: "Nặc Nặc, tay cậu bị làm sao thế này?""Trời! thế này là thế nào?" KỶ Sênh cũng tức giận bất bình: "Chiếc nhẫn đâu? Lẽ nào là mụ phù thủy già đó, bà ta....""Không phải đâu." Lương Nặc vội vàng co tay lại cho vào trong chăn, giải thích trong sự bất an: "là do tớ tự nguyện, không liên quan gì tới lão phu nhân cả.""Đúng là bà ta?" trong lòng Kỷ Sênh như đang có một ngọn lửa bùng cháy lên, quay đầu lớn tiếng chất vấn Bắc Minh Dục: "Bắc Minh Dục, chẳng phải là anh thích Nặc Nặc à? Sao lại để cô ấy chịu khổ như thế này? Đau vào đến tận tim...sao anh lại có thể?""Kỷ Sênh..." Lương Nặc kéo tay Kỷ Sênh vội vàng nói: "Thực sự không liên quan gì tới anh ấy, lão phu nhân....cũng là do tớ tự nguyện, đó là chiếc nhẫn dành cho con dâu của Bắc Minh gia, tớ đúng là không xứng để có nó."Liễu Tiêu Hàn đột nhiên òa khóc, chỉ tay vào Bắc Minh Dục trách móc: "Nặc Nặc, chúng ta đi, Bắc Minh gia đúng là một nơi nguy hiểm, chúng ta đừng ở lại đây nữa, nơi này chắc chắn chỉ làm cho cậu phải chịu thêm nhiều đau khổ thôi.""Tớ...."Lương Nặc nhìn Bắc Minh Dục, cô mếu máo không biết làm thế nào.Bắc Minh Dục đặt tay lên tim mình, anh cảm giác như đang có một hòn đá nặng đè lên ngực mà không thể chuyển nó đi, đột nhiên nói lạnh lùng: "Lương Nặc cần phải nghỉ ngơi, hai người có thể đi rồi!""Chúng tôi không đi đâu cả!""Đúng vậy! Nếu hôm nay anh không thể nói rõ ràng với chúng tôi thì chúng tôi.....""Thư ký Tôn, mời bọn họ rời khỏi đây!" không đợi hai người họ nói hết, Bắc Minh Dục liền ra lệnh cho thư ký Tôn.Bốn tên vệ sĩ tiến vào bao vây lấy hai người với thái độ nếu họ không tự giác thì buộc sẽ bị cưỡng chế nhưng đương nhiên Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn không chịu rời đi, ánh mắt liếc nhìn như muốn động tay động chân phản ứng lại."Đừng...Kỷ Sênh, Tiêu Hàn, các cậu cứ về trước đi, tớ thật sự không sao cả."


  CHƯƠNG 212 : TẶNG NHẪN CHO CÔ  

"Thế nhưng....""Yên tâm đi, tớ không sao đâu."Lương Nặc khẽ cười với hai cô bạn động viên họ hãy yên tâm.Cuối cùng Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn không làm gì được mà chỉ có thể để mấy tên vệ sĩ dẫn ra ngoài.Không có Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn, không khí trong phòng lại trở về với sự u ám lạnh lùng.Mãi cho tới khi Bắc Minh Dục từ từ đi tới trước mặt Lương Nặc, rút ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn tinh sảo.Khi nhìn thấy hộp đựng chiếc nhẫn, tim Lương Nặc đập rộn ràng rồi lại như ngừng lại ngay lập tức, cô mở tròn mắt vụng về nhìn anh."Anh...."Bắc Minh Dục ngồi xuống, đặt chiếc hộp vào tay cô, từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn được làm vô cùng tinh sảo hình chiếc lá liễu trên bề mặt, nhìn đơn giản nhưng thanh nhã sang trọng."Hôm đó khi anh về căn biệt thự thì sự việc đã xảy ra rồi. anh không có cách nào để ngăn chặn sự việc đáng tiếc đó, chỉ có thể bây giờ cố gắng bù đắp cho em. chiếc nhẫn này là anh cho người thiết kế riêng cho em, đợi sau này khi vết thương trên tay "em liền hẳn em hãy đeo nó lên, như vậy thì sẽ không có ai biết về sự việc đã xảy ra với tay em, cũng giống như những bức ảnh ngày hôm nay, thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả....Anh rất ít khi dài dòng mà nói những lời tình cảm nhẹ nhàng như thế này, Lương Nặc nhìn vào chiếc nhẫn cùng với việc nghe những lời anh nói mà cảm động vô cùng, nhưng cô cố kìm nén bản thân, không để nước mắt tuôn ra.Lương Nặc cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn anh gật đầu."Có phải anh cảm thấy em bị người ta tung ra những bức ảnh đó, anh...anh muốn dỗ cho em vui nên mới cố ý tặng nhẫn cho em, nói những lời như vậy với em?""Không phải." Bắc Minh Dục không hề đắn đo mà phản bác lại.Lương Nặc vẫn cảm thấy có chút bất an, một tay mân mê vết thương trên ngón tay áp út không dám nhìn thẳng vào anh: "Minh Dục, anh thực sự không chê em chứ?""Em muốn anh phải nói lại bao nhiêu lần nữa hả?" giây thần kinh trên thái dương anh giật lên, cúi thấp đầu nhìn cô: "Từ trước tới nay anh chưa bao giờ chê em!""Vậy ngày trước....""Ngày trước coi như anh bị mù mắt đi!" Bắc Minh Dục mím môi nói, Lương Nặc ngẩng mặt nhìn anh cười đưa tay lên đặt lên má anh vuốt vuốt: "Đầy là lần đầu tiên em nghe thấy anh tự mắng bản thân mình đấy!""Vui rồi?""Cái này....hức!"Bắc Minh Dục đột nhiên xông lên, đem cả người cô đè xuống dưới thân mình, đôi môi anh đặt lên môi cô trao cho cô một nụ hôn bá đạo, ngược lại hẳn với sự nhẹ nhàng trong những lời vừa nói, sự lỗ mãng của anh như cướp đi không khí để cô có thể thở.Trong sự ngọt ngào, anh vẫn không quên khuyên cô: "Sự việc lần này rất rõ ràng là có người cố ý nhằm vào em, nếu em càng yếu đuối thì kẻ đó càng đắc ý, nghe lời anh, đừng tự ti, đừng tự nhốt mình, anh sẽ luôn ở bên cạnh em!"Lương Nặc nhìn anh gật đầu: "Điều em lo sợ nhất đó là anh sẽ ruồng bỏ em và em làm liên lụy tới anh, chỉ cần anh không chê em....em...em cũng sẽ mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện!""Đồ ngốc!" Bắc Minh DỤc nói xong liền hôn chặt giữ lấy môi cô như không muốn cho cô nói thêm nữa, anh ôm cô chặt trong lòng mình: "Từ nay về sau không cho phép em nói tới chuyện rời xa anh!"Lương Nặc cũng dang tay ôm lấy eo anh, nói nhẹ nhàng: "Từ trước tới nay em chưa bao giờ muốn rời xa anh....ngày trước, nếu không phải lão phu nhân dùng những bức ảnh này để uy hiếp em thì căn bản em sẽ không bỏ anh ở lại mà đi, em luôn tin tưởng anh, em tin anh sẽ không bỏ em...."Bắc Minh Dục nghe thấy lời cô nói, cơ thể anh bỗng nhiên khựng lại, nới lỏng cô ra, nhìn chằm chằm vào cô."Em vừa nói gì? Cô... đã dùng những bức ảnh này để uy hiếp em? khi trước em bỏ đi Pháp không phải vì không tin tưởng anh?""Không phải! em tin anh! Em chưa bao giờ từng nghi ngờ anh, thế nhưng trong tay lão phu nhân có những bức ảnh này, bà ấy ép em phải đi, ép em rời xa anh, nếu em không làm vậy bà ấy sẽ tung những bức ảnh này ra, sẽ cho anh nhìn thấy chúng..." Lương Nặc với hai mắt đỏ ngầu không ngừng lắc đầu: "Em sợ, em sợ anh sẽ chê em không sạch sẽ. Em không muốn đánh mất những gì tốt đẹp của em trong suy nghĩ của anh...."Bắc Minh Dục như có tiếng sấm ngang tai, cả người anh đờ đẫn ra.Anh chưa bao giờ nghĩ được rằng, hóa ra Bắc Minh phu nhân còn từng làm những chuyện như thế này!Anh lại dùng lực ôm chặt lấy Lương Nặc hơn như sợ cô sẽ chạy mất, sẽ bị ai bắt mất, ẩn sâu trong ánh mắt là sự tức giận thù hận: "Không sợ, anh sẽ không chê em, mãi mãi không bao giờ!""Thế nhưng lão phu nhân...." Lương Nặc mắt ậng nước, bất lực tủi thân nói: "Lão phu nhân đã đồng ý với em sẽ không ngăn cản chúng ra nữa, thế nhưng những bức ảnh này...bà ấy đã nói lời không giữ lời....""Anh sẽ cho em một câu trả lời mãn ý!"*Khi Bắc Minh phu nhân nghe thấy những lời đưa tin của Vú Hà, mặt bà ta tái xanh đi, như không tin vào tai mình liền hỏi lại: "Thế mà Minh Dục lại không ruồng bỏ cô ta? Ngược lại còn giúp cô ta rửa tội?"Vú Hà cúi mặt xuống đất: "Không chỉ vậy, thiếu gia còn tìm tới rất nhiều người để điều tra xem kẻ nào đã tung những bức ảnh đó ra ngoài!"Vốn dĩ bà ta cứ tưởng chỉ cần những bức ảnh đó bị lộ ra thì danh tiếng, trinh tiết của Lương Nặc coi như mất hết, kể cả khi Lương Nặc không chịu thấy khó khăn mà rút lui thì Bắc Minh Dục cũng sẽ vì những bức ảnh đó mà dành tình cảm như trước cho cô.Thế nhưng sự việc lại đi ngược lại hoàn toàn với dự liệu của bà ta."Tất cả những điều này đều là do Lương Nặc thật biết đóng kịch, sau khi sự việc bị bại lộ, cô ta với bộ dạng kẻ bị hại yếu đuối, thế nhưng nếu không phải thật sự những sự việc đó đã xảy ra thì làm gì có những bức ảnh đó? Thiếu gia đúng là bị cô ta làm cho mờ mắt rồi!"Bắc Minh phu nhân với ánh mắt của kẻ sẵn sàng chiến đấu: "Ta nhất định sẽ không để cho cô ta tiếp tục hại Bắc Minh gia."Tại phòng sách của Bắc Minh Dục ở ngự cảnh viên.Sau khi thư ký Tôn đưa địa chỉ IP- nơi đăng những bức ảnh của Lương Nặc cho Bắc Minh Dục, anh không cảm thấy bất ngờ chút nào.Bắc Minh phu nhân từ trước tới nay luôn là người để đạt được mục tiêu mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, người như vậy thì làm sao có thể chỉ vì chặt đứt ngón tay của Lương Nặc mà bỏ qua việc bảo vệ gia tộc Bắc Minh?Chỉ sợ khi bà ta cho dù có tính toán đâu vào đấy rồi, dù miệng bà ta có nói là đồng ý chẳng qua cũng chỉ là cho đối phương nới lỏng đề phòng."Thiếu gia, nếu thực sự những bức ảnh đó là do phu nhân tung ra thì....thiếu gia...định làm gì ạ?"Bắc Minh Dục mím chặt môi, một lúc sau mới nói: "Phu nhân cũng đã già rồi, nhưng tập đoàn thì không!"Thư ký Tôn nghe thấy vậy vẫn không hiểu ý anh lắm.Sau khi những bức ảnh được truyền đi thì càng không khống chế được nữa, thậm chí trên mạng còn có người đi tìm hiểu thân phận của Lương Nặc và chỉ sau có vài giờ đồng hồ, đã đưa thân phận cô công bố rộng rãi trên mạng xã hội.Còn có những kẻ độc mồm độc miệng truyền đi thông tin, nói rằng khi Lương Nặc ở trường thì chẳng khác nào chiếc xe bus công cộng, đã ngủ với tất cả các nam sinh trong học viện.Cả buổi chiều Lương Nặc đều dán mắt vào điện thoại để xem bình luận của dân mạng, Bắc Minh Dục đã cố để cướp lấy điện thoại không cho cô xem nữa nhưng Lương Nặc không chịu mà cướp lại, cầm lấy điện thoại, cô nhìn anh với ý chí kiên cường."Em muốn xem rõ xem bọn họ rốt cuộc mắng em thế nào, như vậy, đợi sau này khi em một lần nữa đứng trước mặt họ thì mới không phải đề phòng e dè gì nữa!"Bắc Minh Dục nhìn cô thương xót: "Nếu em đồng ý đi nước ngoài một thời gian thì sự việc sẽ đơn giản đi nhiều đấy!""Không!" Lương Nặc lắc đầu: "Em sinh ra ở Hải Thành, lớn lên cũng ở đây, Hải Thành chính là nhà của em, nếu gặp chuyện mà em chỉ biết trốn tránh thì cả đời này em cũng sẽ không trưởng thành được! Minh DỤc, chỉ cần anh tin em, chỉ cần anh không ruồng bỏ em thì em cũng không sợ điều gì cả...."Nếu cô sớm biết tấm lòng chân thật của Bắc Minh Dục đối với cô thì lúc trước cô đã không đi Pari để lãng phí mấy tháng trời.Bắc Minh Dục đột nhiên kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô."Được!"Buổi tối, hai người sớm đã ăn xong bữa tối, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc về biệt thự nhà Bắc Minh, muốn làm rõ mọi chuyện.Lương Nặc có chút lo lắng: "Làm thế này....chẳng khác nào tuyên chiến công khai với lão phu nhân à? Có đáng không anh?"""Lẽ nào em muốn cả đời này cứ phải sống trong sự sợ hãi và cái bóng của Cô à?Chiếc xe từ từ chạy vào căn biệt thự, đám bảo vệ bao quanh căn biệt thự làm cho nó có cảm giác u ám và lạnh lẽo vô cùng.Vú Hà trước đó đã nhận được điện thoại của thư ký Tôn, sớm đã đang đứng đợi.Khi nhìn thấy Bắc Minh Dục trở về cùng với Lương Nặc, sắc mặt bà ta cũng không thay đổi, thậm chí còn khẽ cười đầy ẩn ý, nhìn thì có vẻ ấm áp nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được sự thăm dò trong ánh mắt và nụ cười đó, thậm chí còn có sự nhạo báng và khinh bỉ."Thiếu gia, Lương tiểu thư, phu nhân đã đợi hai người rất lâu rồi!" bà ta chỉ vào hướng từ đường nói.


  CHƯƠNG 213 : CÁI ĐỒ NUÔI MÃI KHÔNG LỚN  

Bắc Minh Dục nắm tay Lương Nặc đi vào hướng từ đường.Nhìn vào khung cảnh quen thuộc, trong lòng Lương Nặc có chút sợ hãi khi nghĩ tới từ đường, ngoài những lần quỳ trong từ đường thì đó còn là nỗi sợ hãi để lại sau khi bị chặt đi ngón tay, Bắc Minh Dục vừa mới chú ý thấy điều này nhưng càng lại gần từ đường hơn, cơ thể cô lại càng run lên."Sau này anh sẽ bảo vệ em!""Em...em biết!" Lương Nặc trả lời với giọng yếu ớt: "Chỉ là nhất thời chưa thích nghi được thôi!"Một lần bị rắn cắn sẽ nhớ cả đời, nỗi sợ hãi chính là như vậy.Đẩy cửa của phòng từ đường ra, Bắc Minh phu nhân đang quỳ trên chiếc đệm tròn, hai tay chắp vào nhau, nhìn đúng với hình ảnh của một tín đồ thành tâm tin đạo.Nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, ba ta cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Ta biết, con sẽ tới tìm ta!""Vậy thì chắc Cô cũng biết lý do con tới tìm Cô?"Bắc Minh Dục tiến lên phía trước, nheo mày rồi nhìn chằm chằm vào Bắc Minh phu nhân, Lương Nặc thì vừa bước chân vào hình ảnh hôm bị chặt ngón tay lại hiện lên trong đầu cô, trong đầu toàn là màu máu đỏ, tim đập thình thịch nhưng cô tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế, phải bình tĩnh."Con tưởng những bức ảnh đó đều là do ta tung ra à?""Lẽ nào không phải?" Bắc Minh Dục không chịu nhịn: "Hơn nữa Cô à! Từ trước tới nay con còn không biết cô cũng dùng cả những thủ đoạn mà lẽ ra chỉ để đối phó với người ngoài để đối phó với cháu của mình, lúc trước một mặt thì cô uy hiếp con, một mặt thì lại dùng những bức ảnh đó để uy hiếp Lương Nặc, ép cô ấy phải rời xa Hải Thành!"Bắc Minh phu nhân mở mắt ra."Không sai, khi trước là ta dùng những bức ảnh đó uy hiếp thì cô ta mới chịu đi, thế nhưng Minh Dục, từ trước tới nay con luôn ghét loại người bẩn thỉu, không sạch sẽ và phản bội con, thế nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, thế mà con vẫn có thể nhịn được?"Bắc Minh Dục bực dọc kéo lỏng chiếc cà vạt ra, ngữ khí không vui vẻ nói: "Vậy cô cảm thấy con sạch sẽ hơn cô ấy bao nhiêu?""Đúng là cái đồ nuôi mãi không lớn!" Bắc Minh phu nhân lạnh lùng nói bâng quơ rồi tiếp tục: "Có điều lần này con đoán sai rồi, những bức ảnh đó không phải là ta tung lên, ta giờ già rồi cũng lười mấy việc đó, muốn ăn một cái Tết trong sự bình yên thôi!""Ngoài Cô ra thì còn ai có những bức ảnh đó?""An Tử Đan." Bắc Minh phu nhân nói: "Những bức ảnh đó ta chỉ để trong phòng sách, nhưng An Tử Đan cô ta đi trộm vào đó và lấy chúng đi, khi ta phát hiện ra thì cô ta đã tung những bức ảnh đó lên rồi!""An Tử Đan bây giờ cô ta đang ở đâu?""Tròng phòng của nó, ta đã cho người coi cô ta, vì vẫn nhớ khi trước Lương Nặc ngoan ngoãn nộp lại chiếc nhẫn mà ta cũng không nuốt lời, sự việc này không hề liên qua gì tới ta, hôm nay con tới đây chẳng phải vì muốn tìm ra câu trả lời à, An Tử Đan con cũng có thể đưa đi rồi!"Sắc mặt Bắc Minh Dục tối sầm lại: "Cô, Cô nghĩ là con sẽ tin à?"Phòng sách của bà ta luôn là trọng điểm bảo vệ của căn biệt thự này, máy quay thì được giăng ở khắp nơi không biết có tới bao nhiêu cái, sao lại có thể dễ dàng để An Tử Đan đạt được mucjh đích? Rất rõ ràng là bà ta cố ý cho cô ta làm như vậy!Bắc Minh phu nhân liếc nhìn Lương Nặc, rồi lại nhìn bài vị bày trong từ đường: "Ta đã nói rồi, đứng trước bài vị của tổ tiên, ta không bao giờ nói dối!"Bắc Minh Dục còn đang định nói gì đó nhưng Lương Nặc đột nhiên kéo tay áo anh, nhìn anh lắc lắc đầu."Phu nhân, con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net