Chương 22-23-24-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-MỤ PHÙ THỦY GIÀ

Quỳ trong phòng thờ tối om, cứ ngửng đầu lên là nhìn thấy vô số bài vị, cứ từng tầng từng tầng một, Lương Nặc cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, mất máu quá nhiều làm cô chỉ muốn ngã luôn xuống nền nhà.Cót két.Cửa phòng thờ bị đẩy từ ngoài vào, vú Hà đi vào, quay ra hướng các bài vị cúi chào rồi nói với Lương Nặc: "Phu nhân bảo tôi lấy chiếc nhẫn trên tay cô ra."Lương Nặc vừa đói vừa mệt, đưa tay ra để rút chiếc nhẫn nhưng rút thế nào cũng không ra, vú Hà nheo mày rồi cũng dùng lực kéo chiếc nhẫn ra, cuối cùng thậm chí còn dùng tới dầu bôi trơn nhưng vẫn không có kết quả."Đi nói với phu nhân, chiếc nhẫn không rút ra được." Vú Hà nói với một người giúp việc.Người giúp việc trở lại ngay sau đó không kiêng nể gì nói: "Phu nhân nói... lần này tạm thời để vậy, nếu lần sau thiếu phu nhân tiếp tục hại thiếu gia phát bệnh nữa thì dù có phải chặt tay thiếu phu nhân cũng phải lấy chiếc nhẫn ra bằng được, người phụ nữ lòng dạ độc ác không xứng đáng để đeo chiếc nhẫn do tổ tiên Bắc Minh truyền lại."Lương Nặc nghe thấy câu nói đó, mặt cô tối sầm lại.Cô mà là người lòng dạ độc ác thì đã đập chết Bắc Minh Dục rồi, chứ không đưa tay ra cho anh ta cắn thế này!Bà ta...đúng là mụ phù thủy già.*Bắc Minh Dục nằm trên giường bệnh, bên tai vẫn luẩn quẩn lời bác sỹ và Bắc Minh phu nhân trước khi đi nói rằng để anh nghỉ ngơi. Đạo trưởng Lý hỏi anh trước khi phát bệnh có triệu chứng gì lạ thường không, anh chỉ lắc đầu không nói gì cả.Trong lúc hôn mê anh nhớ đã cắn một người phụ nữ tới mức bán sống bán chết nhưng sau khi ngủ dậy thì không còn nhớ gì nữa.Lật chăn đi ra khỏi giường, anh đứng bên cửa sổ của căn gác nhìn sang cửa sổ của căn phòng ở khu nhà lớn, căn phòng đó là căn phòng của Lương Nặc, đèn vẫn sáng, anh nheo mày, đi gọi một cuộc điện thoại.Biết được câu trả lời như những gì anh nghĩ, anh liền mặc áo khoác, đi ra ngoài dưới ánh sáng của ánh trăng.Đi đến phòng của Lương Nặc, nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch do mất máu nhiều, đầu tóc thì bù xù lộn xộn trông rất đáng thương, anh lại gần đầu giường, khẽ vuốt tóc cô, liền phát hiện ra xung quanh cổ cô là những vết thương vẫn còn hằn sâu vết răng.Anh nhíu mày, ánh mắt lại hướng về cánh tay cô, nơi có những vết thương y như vết thương trên cổ, anh nhắm mắt nhăn mặt như biết đó là lỗi của mình."Cốc cốc - -"Cửa phòng bỗng nhiên có ai đó gõ nhẹ, vú Hà đứng ngoài nói nhỏ: "Thiếu gia, phu nhân gọi cậu đi ra phòng khách.""Tôi biết rồi."Bắc Minh Dục quay người đi ra cửa, tới cửa anh nhìn vú Hà dặn dò: "Tìm vài người chăm sóc thiếu phu nhân, để ý việc cô ấy uống thuốc, nhìn còng queo như cây giá đỗ ấy, ảnh hưởng tới việc của tôi."Vú Hà tròn mắt lên không thể tin vào tai mình, nhìn theo Bắc Minh Dục, khi bà hiểu ra thì Bắc Minh Dục đã đi rồi, bà liền vội vàng chạy theo.Bắc Minh phu nhân nhìn trên đầu Bắc Minh Dục vẫn phải cuốn tấm băng gạc màu trắng, nét mặt tỏ ra khó chịu: "Vết thương của con thế nào rồi? Lại còn không nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh đã chạy khắp nơi.""Nằm trên giường mãi cũng khó chịu, con muốn vận động một chút.""Vết thương trên đầu con là do con nha đầu đó gây ra đấy, con xem xem sẽ xứ lý nó ra sao?"Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, Bắc Minh Dục biết bà cô không thích nhưng vẫn nói: "Việc này đến đây là kết thúc, trách phạt thế nào sau này cũng đừng nhắc đến nữa cô ạ!""Thế sao được?" Bắc Minh phu nhân nhìn Bắc Minh Dục tỏ vẻ không vui: "Sau này nhỡ con lại phát bệnh, cô ta lại lấy đồ đập vào đầu con thì làm thế nào? Lần này là đèn ngủ, lần sau là cái gạt tàn, có mà đập vào đầu con lại thành cái lỗ.""Cô à." Bắc Minh Dục vuốt vuốt đôi môi nhợt nhạt, vẻ mặt thờ ơ nói: "Con nói rồi, sự việc này đến đây là kết thúc."Bắc Minh phu nhân cũng hiểu tính cách đứa cháu trai này như thế nào, anh đã nói như vậy thì coi như là quyết định không thay đổi được, bà ta chỉ có thể nghe theo nhưng chủ đề câu chuyện lại chuyển theo một hướng khác: "Con quyết định như vậy có phải là do đã thích con nha đầu đó rồi không?"

-ĂN CẮP BẢN THIẾT KẾ

"Con thích cái người muốn chết không muốn sống đấy á?" Bắc Minh Dục khẽ cười nhếch mép nói giọng ghê tởm: "Cô ơi, Cô thấy con mắt chọn người của con nó kém tới nước ấy rồi cơ à?" Cũng đúng, con gái xinh đẹp hơn cô ta cô cũng chưa thấy con động lòng." Phu nhân Bắc Minh gật gật đầu: "Có điều đạo trưởng Lý nói rồi, Lương Nặc là người phụ nữ thiên mệnh của con, nếu con muốn không phát bệnh vào đêm trăng tròn thì bắt buộc con phải ở cùng cô ta, Cô cũng chẳng quản nhiều, nếu con không muốn hàng ngày cô lải nhải bên tai thì con phải đồng ý với cô là đêm trăng rằm hàng tháng nhất định phải ở cùng cô ta!"Bắc Minh Dục không bao giờ tin vào những lời ma quỷ đó, anh càng không tin chỉ cần một người phụ nữ ở bên cạnh thì anh sẽ không phát bệnh nhưng Bắc Minh phu nhân lại một mực tin theo lời tên đạo sỹ đó không thôi."Lần trước chẳng phải cô nói cô gái đó là người phụ nữ thiên mệnh của con đấy gì? Nhưng kết quả thì sao?"Bắc Minh phu nhân lườm anh một cái: "Lần trước là đạo trưởng Lý bị nhầm, lần này đạo trưởng tính đi tính lại mấy lần rồi, chính tận mắt cô nhìn ông ta xem mà, tuyệt đối không thể sai được. ""Được rồi, những lời này trước cô đã nói qua rất nhiều lần rồi!"Bắc Minh phu nhân nhìn anh ra vẻ trách mắng, lườm yêu nói: "Nhanh nhanh sinh cho ta một đứa cháu trai, nhân lúc ta còn khỏe mạnh để ta bế bồng lấy vài năm, con cũng hai tám tuổi đầu rồi chứ có phải mười tám đâu, con xem nhà Tôn phu nhân, Lưu phu nhân, ở nhà thì có cháu trai, ra ngoài có cháu gái rồi.... ây dà, đừng có mà bỏ đi, ta còn chưa nói hết."*Lương Nặc ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau, tinh thần khá hơn một chút.Vú Hà bê bữa sáng lên, để trên mặt bàn, quan tâm: "Thiếu phu nhân, thân thể cô vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng bước xuống giường vội.""Vú Hà, có phải bà cũng ốm rồi không?" Không thì sao lại có thể đối tốt với cô như thế?"Không có!" Bà ta nhanh nhảu đáp, đem bữa sáng lên cho cô rồi lại bảo người giúp việc dìu cô ngồi dậy dựa vào thành giường: "Thiếu gia trước khi đi dặn tôi là phải chăm sóc tốt cho cô, để cô tĩnh dưỡng cơ thể!" "Anh ta?"Lương Nặc đưa tay ra đỡ đồ ăn sáng mới nhớ ra những vết cắn trên tay từ đêm hôm trước, cô cảm thấy sợ hãi, co rúm người lại.Vú Hà nhìn thấy vậy, lặng lẽ đứng lên: "Thiếu gia chỉ là bị bệnh, cũng không phải là muốn ăn thịt người, thiếu phu nhân đừng quên bây giờ cô đã là người phụ nữ của thiếu gia, tôi khuyên cô đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này!"Nói xong vú Hà liền bỏ đi.Cô nhớ lại từng chi tiết đêm hôm đó, thực sự trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.Ăn xong bữa sáng, cô chuẩn bị đến trường, người giúp việc nói với cô vú Hà đã giúp cô xin nghỉ học, hôm nay cô hãy ở nhà nghỉ ngơi. Cô đặt điện thoại sang một bên đang đắn đo suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại di dộng reo lên, số gọi đến lại đúng là của thầy giáo vụ."A lô!""Lương Nặc à?" Phó đạo diễn nói với giọng không vui lắm: "Cô ốm có nghiêm trọng không?""Không nghiêm trọng lắm, có việc gì vậy ạ?" Cô tham gia cuộ thi thiết kế mấy bữa trước ấy, có kết quả rồi, cô đứng thứ nhất." Giọng thầy thấp xuống: "Có điều cô bị tước danh hiệu rồi, lần sau cô đừng làm những việc tốn công vô nghĩa chỉ vì muốn đạt được kết quả cao như vậy nữa, nếu buổi chiều thấy khỏe hơn thì đến phòng làm việc của tôi!""Thầy nói gì em không hiểu?""Cô đừng giả vờ nữa, nhà trường đã kiểm tra rồi, bản thiết kế của cô là bản ăn cắp!" "Không thể nào! Bản thiết kế đó từng nét từng nét đều là em vẽ, tuyệt đối là bản thiết kế của em!"Thầy giáo vụ thấy cô nhất nhất không nhận thì thái độ càng lúc càng lạnh nhạt: "Tình hình cụ thể tới văn phòng tôi rồi nói, mọi người đều biết hết rồi, nhà trường cũng có quyết định rồi, tôi khuyên cô hãy chuẩn bị tâm lý dần đi."Nói xong, đầu dây bên kia là tiếng cúp điện thoại tít tít, Lương Nặc ngồi thần người ra trong phòng, đầu óc trống rỗng.Tác phẩm của nhà thiết kế đều được bảo mật, kể cả với bạn bè, dù có bàn luận thì cũng chỉ nói sơ sơ, bản thân cô cũng rất chú ý tới tính bảo mật của bản thiết kế, ngoài trường học, cô cũng chỉ ở nhà thiết kế, cơ bản chưa bao giờ để lộ ra ngoài, bây giờ lại nói là cô ăn cắp bản thiết kế của người khác?Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, cô hốt hoảng vội vã chạy ra ngoài....


-ÂM THANH PHÁT RA TỪ TRÊN LẦU

Lương Nặc bắt xe về nhà họ Lương, cả căn biệt thự tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngay cả người giúp việc ở đại sảnh cũng không nói lời nào, chỉ biết lẳng lặng làm phần việc của mình."Cô Hai."Người giúp việc chào hỏi khi nhìn thấy cô nhưng lại dùng một ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô.Lương Nặc ngồi ở đại sảnh để đợi Lương phu nhân đi đánh bài về, bởi vì có lần Lương phu nhân ốm, đúng hôm đó là trước hai ngày khi cô nộp bản thiết kế, khi đó bản thiết kế của cô đã hoàn chỉnh, vì lí do thời gian gấp gáp, không muốn về nhà rồi quay lại nhà Bắc Minh, tối hôm đó cô cầm bản thiết kế về nhà, chăm sóc Lương phu nhân cả một đêm.Nhà trường rất chú trọng tới việc bảo mật các bản thiết kế, cô thấy chính nhà mình – Lương gia là nơi cô đáng nghi ngờ nhất.*Từ trên lầu vang xuống một thứ âm thanh nghe không thật rõ nhưng có thể thấy nó vừa có cảm giác vừa vui vẻ hạnh phúc vừa đau đớn, Lương Nặc cảm thấy có chút gì đó không bình thường, cô nhìn người giúp việc: "Trên lầu...là tiếng của ai vậy?" Người giúp việc mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Là cô cả và bạn trai của cô ấy!""Chị tôi về rồi?" Trước đó cô không nghe thấy thông tin gì về chuyện chị cô đã về nước."Cô cả về nước và ở khách sạn một thời gian rồi, hai ngày gần đây mới về nhà."Lương Nặc đi lên tầng hai tới phòng của Lương Vân, qua khe hở nhỏ của cảnh cửa, cô thấy trên chiếc giường màu trắng là hình ảnh hai người một nam một nữ đang quấn quýt hòa và nhau, khi Lương Nặc nhìn rõ mặt người đàn ông đó, cô vô cùng ngạc nhiên, đứng không vững mà loạng choạng chút nữa thì ngã xuống nền nhà.Người đó chính là Châu Thụy, người yêu cũ của cô – người bạn trai mà cô đã yêu say đắm hai năm trời.Lương Vân nghe thấy có tiếng động nhỏ ngoài cửa, cô ta liếc mắt nhìn, bắt gặp sắc mặt trắng bệch, đôi mắt thờ thẫn thất thần của Lương Nặc, miệng cô ta nở một nụ cười nham hiểm, một chân quấn quanh eo Châu Thụy, nhìn hắn ta cười quyến rũ: "Châu Thụy, anh nói xem em tốt hay em gái em tốt hơn!""Ngốc ạ, đương nhiên là em rồi, cái đồ đầu đất Lương Nặc làm sao quyến rũ bằng em được!""Vậy thì...Châu Thụy, khi nào anh với cô ta chia tay rồi cưới em? Anh phải nhớ là trong bụng em đang mang đứa con của anh rồi đấy....""Con bé đó, em không cần lo!" Hơi thở hắn ta bắt đầu có phần dồn dập, nặng nề, hắn nói: "Công chúa nhỏ của anh, đẩy eo cao lên một chút, không thì chút nữa lại bắt anh xoa bóp cho em đấy..."Lại là thứ âm thanh đó – tiếng thở hổn hển của hai kẻ khốn nạn, thật ghê tởm, cô đứng đó, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, đôi mắt ọng nước cố gắng mở to mới có thể đứng vững ở trước cánh cửa đó.Chả nhẽ để yên cho bọ họ?Không nghĩ thêm , cô liền dùng chân đạp mạnh cánh cửa, tiếng cửa đập vào tường làm cho hai con người đó dừng lại mọi hành động, Châu Thụy quay đầu nhìn ra phía cánh cửa, nhìn thấy hình ảnh Lương Nặc đang đứng đó,vẻ mặt tức giận nhưng lạnh lùng, hắn đột nhiên lăn từ trên giường xuống dưới đất.Lương Nặc bước từng bước dài tiến vào bên trong căn phòng, bình tĩnh rút điện thoại, nhằm vào hình ảnh của hai kẻ đó, liên tiếp bấm máy chụp ảnh: "Đúng là đồ không biết xấu hổ! Một người là chị gái tôi, một người là bạn trai tôi, các người không thấy các người làm thế này thật là ghê tởm à?"Ánh đèn điện thoại và tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, Châu Thụy và Lương Vân đi từ sự ngạc nhiên đến sợ hãi, mặc quần áo rồi đứng lên: "Đừng chụp nữa, xóa hết ảnh đi!""Nặc Nặc, không phải như em nghĩ đâu...Anh và Lương Vân, cô ấy...""Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào?" Lương Nặc cầm chắc chiếc điện thoại tránh không để lọt vào tầm tay đang định cướp nó từ tay cô của Lương Vân, lạnh lùng cười: "Anh coi Lương Vân là tôi hay là chị ta cho anh uống thuốc gì rồi? Châu Thụy, anh đúng là cái loại không biết xấu hổ!"Lương Vân nước mắt cá sấu nhìn Lương Nặc nói: "Nặc Nặc, không phải vậy, người mà Châu Thụy thực sự yêu là em, chị... chỉ là em bây giờ đã được gả cho Bắc Minh Dục, chị nhìn thấy anh ấy suốt ngày mượn rượu giải sầu nên, nên... chị muốn an ủi anh ấy...."" Chị tốt quá nhỉ! An ủi tới mức cùng nhau lên giường?" Lương Nặc giận dữ hét vào mặt cô ta.Đã có lúc cô từng nghĩ, cô sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời, cho dù bây giờ không còn cách nào có thể ở bên cạnh anh nữa, thế nhưng, cô cũng không có cách nào để chấp nhận được anh lại lên giường cùng với chị gái cô. Bây giờ nghĩ lại cô thấy khéo khi lúc cô gọi điện cho anh ta nhưng không ai bắt máy thì họ đã đang ở cùng nhau rồi.

-GIAN PHU DÂM PHỤ

Thái độ Châu Thụy lại chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên, đôi lông mày nhăn lại nhìn Lương Vân: "Lương Vân, em vừa nói gì? Lương Nặc đã gả cho Bắc Minh Dục?!"

"Đúng vậy." Lương Vân túm lấy tay áo Châu Thụy, khẽ gạt nước mắt nói: "Nửa tháng trước em ấy được gả cho Bắc Minh Dục rồi, lẽ nào anh không biết?""Lương Nặc, cô là loại con gái đê tiện rẻ tiền." Châu Thụy đột nhiên chạy lại gần cô, một tay bóp cổ cô: "Tôi coi cô như báu vật, nói không đụng tới cô là không đụng tới cô, chưa một lần đi quá giới hạn, tôi tôn trọng cô, kết quả cô lại đến với Bắc Minh Dục – cái lão già bệnh tật ấy? Dám phản bội tôi? Đúng là loại con gái rẻ tiền! " Lương Vân liếc nhìn hai người, nhếch mép cười, rồi lại giả vờ tiến lại gần, kéo tay Châu Thụy ra."Châu Thụy, anh bỏ tay ra đi, Lương Nặc bây giờ đã là thiếu phu nhân của Bắc Minh Dục rồi, nhỡ anh làm cho Lương Nặc không vui, em thì không sao nhưng tiền đồ của anh làm thế nào?"Câu nói của Lương Vân như đổ thêm dầu vào lửa, Châu Thụy càng mạnh tay hơn: "Thiếu phu nhân nhà Bắc Minh ? Tôi thì thấy chả khác gì con đĩ! Ông ta có làm thỏa mãn cô không? Cái ông già sắp rụng hết răng ấy mà cô cũng chấp nhận được?"Lương Nặc bị bàn tay cứng như thép không chế cùng những lời nói bỉ ổi của hắn làm cô đầu óc hoảng loạn, không làm thế nào để thoát khỏi hắn.Lương Vân giả vờ khuyên anh ta nhưng hắn liền đẩy cô ta ra, cô ta mượn thế liền giả vờ ngã xuống đất, nói: "Lương Nặc vì tiền mà chịu gả cho nhà Bắc Minh thì đó cũng là lựa chọn của em ấy, Châu Thụy, anh mau bỏ tay ra đi!"Lương Nặc có nằm mơ cũng không nghĩ, rồi có một ngày Châu Thụy lại nhẫn tâm muốn bóp cổ cô tới chết như thế này.Cô cố hít thở, dồn toàn bộ sức lực của cơ thể vào đôi chân, sau đó cố gắng nhấc một bàn chân lên, tuy không thể nhìn xuống nhưng cũng cố định vị và đạp mạnh vào phần cơ thể dưới của Châu Thụy, giọng cô khàn khàn hét vào mặt hắn: "Tôi không những phản bội anh, tôi còn muốn làm anh phát điên lên, đồ đểu cáng!""Aaaaa!"Châu Thụy hét lên như một kẻ tâm thần, lấy tay ôm chặt lấy điểm yếu của mình, người còng xuống, hai chân luống cuống nhảy trên sàn nhà như con kănguru vậy rồi ngồi sụp xuống, cú đá đau tới nỗi làm mặt hắn ta biến sắc, Lương Nặc với tay lau mồ hôi trên trán, tay cầm điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài."Châu Thụy, anh sao rồi? Nhanh, để em đưa anh đi bệnh viện....." Lương Vân dìu hắn đứng lên, đi nhanh xuống tầng 1, Lương Nặc vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, chưa tới cổng cô đã nghe tiếng chị gái mình nói với người giúp việc: "Cô Hai đánh người ta bị thương, các người nhanh giữ cô ta lại, tôi phải báo cảnh sát tố cô ta tội cố tình gây thương tích!"Những người giúp việc chỉ biết trợn tròn mắt nhìn Lương Vân vì họ cơ bản không tin vào những gì cô ta nói nhưng cũng không thể không làm theo lệnh cô ta. Lương Vân để Châu Thụy ngồi xuống, chỉ vào khuôn mặt mếu máo, tái xanh của hắn ta nói: "Tội nghiệp Châu Thụy, bị cô ta hại tới mức chấn thương nặng thế này...!""Tôi sẽ kiện cô ta! Kiện cô ta...." Châu Thụy tiếp lời Lương Vân.Có thế nào Lương Nặc cũng không thể nghĩ rằng Châu Thụy và Lương Vân lại có thể làm những việc vô liêm sỉ như vậy, cô cắn môi nghe xong hết lời họ nói rồi muốn chạy ngay ra khỏi ngôi nhà đó nhưng những người giúp việc đã giữ chặt cô lại, cố gắng thế nào cô cũng không thoát ra được, Lương Vân và Châu Thụy ngồi ở đại sảnh đợi người đưa cô vào, vừa vào tới nơi, Lương Vân tiến lại gần cô, giật chiếc điện thoại trên tay cô, nhanh chóng rút thẻ nhớ ra khỏi điện thoại."Em gái, sao em lại nỡ đối xử như vậy với Châu Thụy? Là em cắm sừng anh ấy trước mà, lẽ nào em lại muốn thiên hạ nói anh ấy là kẻ thứ 3?" Vừa nói cô ta vừa quay ra nhìn Châu Thụy:"Nặc Nặc bây giờ đã gả cho nhà Bắc Minh, giờ đã là thiếu phu nhân, nếu báo cảnh sát, liệu chúng ta có thể hi vọng họ làm việc chính trực, ngay thẳng trừng trị, không có chuyện nể nang gì?"Sắc mặt của Châu Thụy có vẻ khá hơn chút, tỏ vẻ hoài nghi: "Không ngờ giờ cảnh sát làm việc còn phải nhìn nét mặt cô... cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm giây phút nào nữa."Lương Nặc chẳng thèm nghĩ nhiều, cô móc trong túi ra một sấp tiền nhân dân tệ đỏ chói, vứt thẳng vào mặt hắn: "Cũng đúng, giờ tôi đã là thiếu phu nhân con nhà danh giá, vừa rồi đá vào anh như thế cũng có phần ảnh hưởng không tốt tới thân phận của tôi, bây giờ... tôi coi như bồi thường cho anh đấy! Không ít đâu, một phần là để tôi mua vé xem vở kịch vừa rồi! Đúng là gian phu dâm phụ...."Nói xong, cô quay đầu bước thẳng đi ra khỏi ngôi nhà của chính mình, hòa mình vào dòng người đông đúc trên đường phố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net