CHƯƠNG 312-313-314-315-316-317

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 312: PHẪU THUẬT PHÁ THAI

  Văn phòng luật sư được thuê ở tầng bảy của một tòa nhà, cô vốn dĩ muốn đi thang máy xuống dưới nhưng vì sau khi khóc, hai mắt sưng húp lại đỏ ngầu nên cô đã cùng với người phụ nữ câm đi cầu thang bộ.

Bắc Minh Dục và lão phu nhân cùng với vú Hà đương nhiêu là đi cầu thang máy, hai bên cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa.

ở cổng cầu thang bộ sau đó, vú Hà đột nhiên chạy ra nhằm về hướng cô đi.

Lương Nặc lập tức lùi mình về phía sau, người phụ nữ câm cũng sợ sệt lo lắng đỡ lấy cô.

"A! Lương tiểu thư à? tôi không nhìn thấy cô, cô thế nào rồi? không nên vội chứ...." vú Hà lớn tiếng nói, quay về phía có Bắc Minh Dục: "Thiếu gia, xin lỗi tôi đã va phải Lương tiểu thư rồi, mau gọi bác sĩ..."

Bắc Minh Dục nheo mày nhưng lại rất nhanh trở về trạng thái bình thường, ánh mắt anh lóe qua sự thương xót.

"Dù sao thì cũng chỉ là đồ dã chủng, chết đi rồi thì đã sao?"

Lão phu nhân mỉm cười sung sướng, giơ tay ra hiệu: "Thôi bỏ đi, nói gì thì nói cũng là một mạng người, để ta gọi điện thoại..."

Bắc Minh Dục đi thẳng không quay đầu lại.

Lương Nặc ôm lấy bụng, nhìn anh bình thản bước đi, một sự thù hẳn sôi lên trong cô: "Bắc Minh Dục, tôi nguyền rủa anh, cả đời này đều không bao giờ có được hạnh phúc, cô độc đến già cũng không có con!"

Đó là con của anh, sao anh lại có thể nói là dã chủng?

Mắng xong một câu như vậy, trước mắt cô tối đen lại, cô ngất xỉu đi.

Bắc Minh Dục dừng chân lại một giây sau đó tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

............

Khi tỉnh lại, cô đang nằm trong bệnh viện, Lý đạo trưởng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh giường cô, ngón tay không ngưng bấm bấm, mồm thì lẩm bẩm niệm chú.

"Sao rồi? đã li hôn rồi, bản mệnh của cô ta sẽ không có ảnh hưởng gì nữa chứ?"

Lão phu nhân đứng bên cạnh sốt sắng hỏi.

Người phụ nữ câm cũng đứng bên cạnh giường cô, nhìn những người đứng cạnh với ánh mắt phòng bị hơn bao giờ hết.

Lý đạo trưởng dường như có chút do dự, một lúc mới nói: "Vẫn còn có ảnh hưởng!"

"Cái gì?" Lão phu nhân tức giận, mắng Lý đạo trưởng một tràng: "Rõ ràng ông nói kết hôn sẽ có ảnh hưởng, đeo chiếc nhẫn của tổ tiên để lại cũng có ảnh hưởng, bây giờ cô ta chia tay với Minh Dục rồi không còn chút liên hệ gì vậy mà vẫn còn ảnh hưởng?! Lý đạo trưởng, có phải bấy lâu nay ông đang đùa tôi không?

Lý đạo trưởng toát mồ hôi hột, lập tức thay đổi lời nói: "Không không không, lão phu nhân hiểu nhầm ý của bần đạo rồi."

"Vậy ý ông là gì?!"

"Ý bần đạo là, đứa trẻ trong bụng cô ta."

"Ông muốn nói..."

Lý đạo trưởng gật đầu, nói rất nghiêm túc: "Thiếu phu nhân cô ta không ngoại tình, đứa trẻ này chính là con của thiếu gia, tuy thiếu gia hiểu nhầm rằng nó không phải nhưng trên thực tế thì đây chính là mối liên hệ, chỉ cần đứa trẻ còn ở đó một ngày thì thiếu phu nhân vẫn còn ảnh hưởng tới vận mệnh của Bắc Minh gia."

Lão phu nhân có chút do dự: "Đó là con của Minh Dục...?"

Vú Hà cũng không đành lòng: "Phu nhân, thiếu gia rất hiếm khi chạm vào người phụ nữ khác, cơ hội mang thai là vô cùng hiếm hoi, nếu làm thế này với đứa trẻ thì sau này phu nhân muốn bế cháu...."

"Vú Hà, không thể nói như vậy được, thiếu gia vẫn còn trẻ, bây giờ việc quan trọng nhất là giúp thiếu gia và phu nhân quay trở lại công ty, đợi sau này khi mà đã ổn định lại rồi, mang thai chẳng phải là dễ thôi à? lại nói thêm, bây giờ thụ tinh nhân tạo có ở khắp mọi nơi...."

"Lão phu nhân...."

"Thôi được rồi, có gì mà phải cãi nhau?" lão phu nhân do dự một lát, quay đầu hỏi vú Hà: "Đi tìm bác sĩ lấy kết quả báo cáo, ta muốn biết chính xác đứa trẻ trong bụng cô ta là con trai hay con gái!"

"....Vâng!"

Vú Hà đi tìm bác sĩ mà không vui vẻ gì, trước khi đi bà ta còn ném cho Lý đạo trưởng cái nhìn căm tức, ông ta đáp lại bà bằng một nụ cười lạnh lùng, dường như không hề lo lắng về kết quả kiểm tra.

Khi vú Hà cầm tập báo cáo kết quả đi về thong dong, lão phu nhân như trợn trừng mắt lên nhìn bà ta.

"Kết quả thế nào?"

Vú Hà đem tập báo cáo giao nộp cho Bắc Minh phu nhân, bà ta nhìn Lương Nặc với ánh mắt bất lực.

Lương Nặc nhìn nét mặt của vú Hà và Lý đạo trưởng là có thể biết được kết quả, đứa bé trong bụng cô...là một bé gái!

Quả nhiên, lão phu nhân khi thấy được kết quả, mặt bà ta lạnh tanh đi.

"Là cái bụng của cô không biết đường giành lấy cơ hội, trách được ai!"

Lão phu nhân nói chỉ đủ để bà ta nghe thấy, Lương Nặc không biết bà ta nói gì nhưng cũng có thể cảm nhận được rằng cô sẽ phải phá thai khi nhìn phản ứng do dự của vú Hà.

Cô lập tức ngồi dậy: "Chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ không phá thai đâu, lão phu nhân bà bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi."

"Ngăn cô ta lại!"

Lão phu nhân ra lệnh cho vệ sĩ đứng ở cửa chặn cô lại, người phụ nữ câm chạy tới trước mặt Lương Nặc để bảo vệ cô nhưng hai người họ không thể chạy được ra ngoài vì sự chênh lệch về thể lực là quá lớn.

Mấy tên vệ sĩ ghì người Lương Nặc xuống giường, lão phu nhân nhìn cô từ đầu tới chân: "cái bụng này của cô cũng đã sáu tháng rồi, nếu cô không chịu hợp tác, phá thai hoặc là đùa với cái mạng của cô, cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi...."

Lý đạo trưởng cười đắc ý: "Để tôi đi liên hệ bác sĩ sắp xếp làm phẫu thuật."

"Đứng lại!" vú Hà đột nhiên gầm lên: "Đây dù gì cũng là cốt nhục của thiếu gia, ông – một người ngoài tốt nhất là đừng có nhúng tay vào."

Lý đạo trưởng nhếch mép cười, lão phu nhân cũng đưa ánh mắt liếc về phía ông ta, nói: "Lý đạo trưởng, mấy ngày nay ông không cần tới bệnh viện nữa!"

Lý đạo trưởng nghiến răng tức giận, chỉ có thể hậm hực rời đi.

Hơn mười phút sau, vú Hà thông báo với cô: "Phẫu thuật phá thai được sắp xếp vào lúc bốn rưỡi chiều, cô hãy giữ lấy tinh thần cho tốt, đứa bé này...đã được định sẵn có duyên và không có phận với thiếu gia."

.............

Bệnh viện này được sở hữu bởi Lý Tranh Diễn, điều duy nhất Lương Nặc có thể nghĩ đó là không ai có thể cứu cô lúc này ngoài Lý Tranh Diễn.

Vì vậy, cô lén lút mượn điện thoại của y tá, nhờ cô ta gọi điện cho viện trưởng, lại nhờ vả viện trưởng đi tìm Lý Tranh Diễn, hơn nữa còn nói dối đứa trẻ này chính là con của Lý Tranh Diễn.

Đương nhiên viện trưởng không tin.

Dù gì thì Lương Nặc cũng là vợ của Bắc Minh Dục, mà Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn lại là bạn tốt của nhau.

Nhưng Lương Nặc nhắc đến việc bây giờ lão phu nhân đang muốn cô phá thai bỏ đứa trẻ đi càng nhanh càng tốt, vì vậy mà viện trưởng có phần nghi ngờ, đúng lúc này, điện thoại của Lý Tranh Diễn gọi đến.

"Lý thiếu gia?"

"Có phải Lương Nặc đang ở trong bệnh viện chúng ta không?"

Viện trưởng ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: "Cô ấy thực sự đang mang thai đứa con của thiếu gia sao?"

"Đó là con tôi!" Bắc Minh Dục không kìm nén được, hét lên, rồi giật lấy chiếc điện thoại trong tay Lý Tranh Diễn, anh ra lệnh cho viện trưởng: "Không cần biết lão phu nhân bảo các người làm gì, các người cũng không được làm, lặng lẽ để cho Lương Nặc và người phụ nữ câm kia một lối thoát, những cái khác không cần quan tâm...."

Anh sẽ phái người ở bên ngoài tiếp ứng cho cô, đưa cô tới một nơi an toàn.

"Cái này...?"

Viện trưởng ngạc nhiên hết sức!

Lý Tranh Diễn dặn dò: "Làm theo những gì ông bạn tôi nói đi!"

Tắt máy xong, Lý Tranh Diễn nhìn Bắc Minh Dục, giơ chân đá vào chân ông bạn: "Nếu cậu đã quan tâm cô ấy thế này thì tại sao không đi nói rõ với cô ấy? người như lão phu nhân sẽ không tha cho cái mạng cô ấy đâu."

"Không thể được!" Bắc Minh Dục lắc đầu, trong ánh mắt che giấu sự lo lắng: "Đằng sau Lương Bác Văn nhất định có ai đó giật dây, đó mới là người đạo diễn tất cả những chuyện này, nếu tôi và Lương Nặc có bất kì liên hệ gì với nhau thì hắn ta nhất định sẽ tìm cách dùng cô ấy để đối phó với tôi."

Lý Tranh Diễn cười như không cười: "Cậu nói xem cậu đã làm những gì mà đắc tội nhiều người thế chứ?"

"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?"

Ánh mắt Lý Tranh Diễn nhìn xa xăm về phía xa, khẽ cười lạnh lùng không ra tiếng, cũng không nói thêm gì.  

CHƯƠNG 313: GIÚP TÔI GIỮ LẤY ĐỨA BÉ

  Ba giờ chiều, dưới sự giúp đỡ của y tá và người phụ nữ câm, cô đi ra nhà vệ sinh nữ, mấy tên vệ sĩ đi theo cô từng bước không rời, nhưng vì phòng vệ sinh nam nữ nên cuối cùng chúng chỉ có thể đứng bên ngoài nhà vệ sinh im lặng chờ đợi.

Cô lại mượn điện thoại của y tá.

Lần này, cô gọi cho Bắc Minh Dục.

Nghe tiêng tít tít trong máy, Lương Nặc không biết lúc này bản thân cô gọi điện cho anh thì có tác dụng gì, hoặc là do tâm lí bất an, hoặc là do cái bụng cô đã to quá rồi.

Cô muốn nói cho anh biết, đứa trẻ này thật sự là con của anh.

Cô cũng muốn nói rằng...từ trước tới nay cô chưa làm gì phản bội anh.

Nhưng,đợi đợi mãi cho tới khi có tiếng nói của tổng đài báo rằng không có người bắt máy thì tiếng nói của Bắc Minh Dục cũng không được đưa tới tai cô.

Trốn trong nhà vệ sinh có vách ngăn, cô bất lực dựa mình vào tường, hai tay ôm lấy đầu, cô tự cười nhạo bản thân mình, đáng lẽ cô đừng nên mong chờ một cách xa xỉ.

Y tá đứng đợi bên ngoài một lát, Lương Nặc vẫn không nói gì cả.

Y tá thấy nóng ruột, cô gọi cửa: "Lương tiểu thư? Cô còn ở đó không? Nếu như không gọi đi được thì cô nhanh ra đây đi, lão phu nhân không cho phép chúng tôi cho cô mượn điện thoại đâu."

"Được, tôi ra ngay đây."

Uỵch.

Khi vừa mở cửa buồng vệ sinh ra, Lương Nặc không chú ý thấy trên nền nhà từ khi nào đã có một lớp chất lỏng lau sàn rất trơn, chân cô bị trượt, toàn cơ thể không kiểm soát được mã ngã nghiêng về phía chiếc bồn rửa tay bên cạnh

"Trời ơi! Lương tiểu thư...."

Y tá sợ hãi tim đập thình thịch, người phụ nữ câm cũng như nín thở lại trong giây phút đó.

Sau khi Lương Nặc ngã vào chiếc bồn rửa tay thì lại ngồi trượt xuống nền nhà, bụng cô đau nhói, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đau tới mức không ngồi thẳng lưng lên được, khuôn mặt tái xanh.

"Cứu...cứu con tôi...con tôi...cứu..cứu với...."

Phần cơ thể dưới của cô dường như đang có thứ chất lỏng gì đó âm ấm chảy ra.

Cô có thể cảm giác thấy đứa trẻ trong bụng cô vì có sự va chạm mạnh mà đang muốn thoát ra ngoài.

Đây là đứa con đầu tiên của cô.

Trong lúc hoảng loạn, cô chỉ nghĩ được một điều là phải cố gắng giữ lấy đứa bé.

Nghĩ tới đoạn này, Lương Nặc vừa sợ vừa hoảng, cô nắm chắc lấy cánh tay của người phụ nữ câm, cô nấc lên cầu khẩn: "Giúp em...giữ lấy nó...đừng để em....mất đi đứa con này!"

Người phụ nữ câm cũng cuống cuồng làm những động tác ra hiệu.

Y tá đem chiếc điện thoại đặt gọn vào một bên, đang nghĩ xem có nên để mấy tên vệ sĩ vào rồi đưa cô tới phòng phẫu thuật không.

Nhưng nếu như thế thì phẫu thuật phá thai nhất định sẽ được tiến hành.

Khi mà người y tá đang do dự, ở một buồng khác trong nhà vệ sinh đột nhiên bước ra một người đàn ông, khi mà người phụ nữ câm chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì ông ta đột nhiên đánh chị ta làm cho ngất xỉu.

Y tá tròn xoe mắt, không tin vào mắt mình, cô chỉ tay: "Viện...viện trưởng, sao ông lại ở đây? Lại...còn còn đánh..."

"Lại đây giúp một tay."

Viện trưởng không nhiều lời, liền đỡ Lương Nặc lên.

......

Bắc Minh Dục sau khi họp bí mật cùng với một số cổ đông có quan hệ thân thiết, anh nhìn đồng hồ thì đã gần bốn giờ.

Nghĩ tới việc ca phẫu thuật sắp được tiến hành ở bệnh viện, anh định rút điện thoại ra gọi cho Lý Tranh Diễn muốn hỏi về tình hình ở bệnh viện thế nào.

Nhưng khi đưa tay vào túi áo thì mới phát hiện ra điện thoại không ở bên người.

"Thư ký Tôn!"

"Thiếu gia?" thư ký Tôn đẩy cửa đi vào, ánh mắt tò mò: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Nhìn thấy điện thoại tôi đâu không!?"

Thư ký Tôn lắc đầu: "Không ạ! Chẳng phải lúc trước anh ở cùng với Lý thiếu gia vẫn còn dùng là gì?"

Bắc Minh Dục lo đến đỏ cả mắt lên, anh cũng không thèm quan tâm xem điện thoại mình ở đâu nữa mà bảo thư ký Tôn rút điện thoại của anh ta ra gội cho Lý Tranh Diễn.

Vừa mới bắt máy, tiếng cười của Lý Tranh Diễn truyền tới tai anh: "Ồ, ông bạn, không biết bây giờ cậu đang sốt sình sịch lên không? Điện thoại đều vứt cả ở nhà tôi đây, khi nào thì tới mà lấy?"

Quả nhiên là ở chỗ anh ta.

Bắc Minh Dục giọng trầm xuống: "Lát nữa tìm ai đó mang tới cho tôi."

"OK." Lý Tranh Diễn khẽ cười, lại nói: "TÌm tôi có việc gì?"

"Tình hình Lương Nặc bên phía bệnh viện thế nào?"

"Tôi cũng không rõ lắn, viện trưởng vẫn chưa thông báo gì cho tôi cả, nhưng cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho mụ phù thủy già nhà cậu làm gì đứa bé đâu,..nói gì thì nói...nó cũng là cháu gái của tôi."

Bắc Minh Dục đảo mắt suy nghĩ, một lát mới nói: "Sắp xếp cho tôi qua đó xem tình hình thế nào một lát."

"Chẳng phải cậu đã nói càng những lúc như này cậu càng không thể lộ diện à?"

Anh im lặng rồi trả lời với giọng khàn khàn: "Quan tâm nhiều thế làm sao được?"

......

Khi mà các giác quan trên cơ thể Lương Nặc quay trở về trạng thái có thể cảm nhận được, thì cô đang nằm trên chiếc giường bệnh với tấm ga giường trắng muốt.

Cô lập tức đưa tay lên sờ vào bụng mình, cái bụng to phình của cô bây giờ đã trở về với trạng thái phẳng lì như xưa, không có dấu hiệu gì cho thấy đứa trẻ còn ở trong bụng cô nữa, cô dường như phản ứng có điều kiện mà ngồi phắt dậy.

"Con...con của tôi đâu?"

Lúc này vì Hà và lão phu nhân đẩy cửa đi vào, trong lòng vú Hà đang bế một đứa trẻ sơ sinh bé tí tẹo.

Ánh mắt Lương Nặc sáng lên: "Trả con lại cho tôi!"

Lão phu nhân không nói gì, vú Hà cũng không có động tĩnh gì.

Lương Nặc cố gắng ngồi dậy: "Không được cướp con tôi, lão phu nhân, cầu xin bà hãy trả con lại cho tôi...cầu xin bà..."

Không ai có thể ngờ rằng cô đã sinh ra đứa bé sớm hơn một tiếng so với thời gian dự tính.

Sáu tháng, dường như không thể tính là sinh non.

Là sảy thai.

Nhưng nếu là sảy thai rồi thì vú Hà sao lại có thể bế đứa bé, vì thế, con cô vẫn còn sống.

Lương Nặc kiên định tin rằng con cô vẫn còn sống.

Lão phu nhân thở dài, bà ta xua xua tay: "Đây đều là số mệnh, ta vẫn còn đang nghĩ ta đã làm sai chuyện gì nhưng bây giờ...tất cả đều là sự sắp đặt của chúa trời."

"Không! Để tôi nhìn con tôi một cái, chỉ một cái thôi có được không? Dù bà có cướp nó từ trên người tôi cũng phải để tôi nhìn thấy nó..."

"Thiếu phu nhân, cô đừng nhìn nữa, nhìn chỉ đau lòng thêm thôi."

"Không!" Lương Nặc kêu lên ngã từ trên giường xuống dưới đất, cô cũng không có tâm trạng nào mà quan tâm vì sao không thấy người phụ nữ câm nữa, cũng chẳng thèm đến ý xem cơ thể mình bây giờ đang đau như thế nào.

Cô quỳ gối bò đến chân vú Hà, cô ôm chặt lấy chân bà ta: "Cho tôi xem con của tôi, vú Hà, vú Hà..."

Vú Hà trộm quay ra liếc nhìn lão phu nhân, bà không đành lòng, từ từ quỳ xuống tay vẫn đỡ đứa bé.

Lương Nặc cảm kích dập đầu: "Cảm ơn..cảm...."

Cô chưa nói dứt lời, khi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh được đặt trong chăn của trẻ sơ sinh, hơi thở cô đột nhiên như ngừng lại, mặt đứa bé tím ngắt, môi thâm sì, trên cơ thể có nhiều vết đốm li ti.

Cho dù có nheo chặt mày lại cũng không nhìn rõ được khuôn mặt em bé.

Nhưng có một điều rất rõ ràng đó là em bé không hề thở! Không hề động đậy.

Không hề có một chút gì cho thấy có sự sống.

Đôi môi đứa trẻ cứng đơ lại giống như một tượng gôc đã bị hút hết linh hồn.

"Thiếu phu nhân, thực ra phu nhân cũng đã hối hận rồi, sau cùng phu nhân cũng đã bảo các bác sĩ cố gắng để cứu lấy em bé nhưng...mới có sáu tháng thực tình vẫn còn quá nhỏ, khi em bé được sinh ra nặng chưa được chỉ nặng có hơn một cân, vừa mới sinh ra đã là một cái thai chết...."

"Không thể nào!" Lương Nặc nhìn như một người điên, mái tóc dài cô lòa xòa, hai mắt nhìn đứa bé lạnh lùng: "Đây không phải là con tôi! Con tôi nhất định là bị người ta bế đi rồi....sao nó có thể chết rồi chứ? Nhất định là các người đang lừa tôi...nhất định là đang lừa tôi...."

Cô đau khổ suy nghĩ sáu tháng trời, ngày nào cũng nghĩ cách làm thế nào để cho con cô được sống, vậy mà lại chết khi nó đã được sáu tháng rồi.

Lương Nặc nhìn đứa bé như người mất trí, cô ngơ ngẩn như đang tự lừa dối bản thân.

Mắt lão phu nhân cũng hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào đứa bé một lát, mới nói: "Lý đạo trưởng nói không sai, đây đều là số mệnh, sau này, tôi sẽ không làm gì gây khó khăn cho cô nữa, tất cả cứ thế này đi!"

Bà ta quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh.

Ánh mắt Lương Nặc đột nhiêu lóe lên sự thù hận, cô đứng dậy khỏi sàn nhà với thái độ hoàn toàn khác.

Oán hận bùng phát lên ngay tại thời điểm này.

Cô xông lên phía lão phu nhân, đưa tay bóp chặt cổ bà ta, miệng hét lên: "Tất cả đều tại bà, tại bà nhốt tôi ở đây ép tôi phải phá thai nên mới hại chết con tôi thế này! Rõ ràng bác sĩ đã nói sức khỏe tôi rất tốt, em bé cũng rất khỏe mạnh, là bà, Tại sao bà lại hại chết con tôi?! Bà trả con lại cho tôi, đền cho tôi...."  

CHƯƠNG 314: ANH ĐANG NÓI DỐI EM

  Khi đám vệ sĩ kịp chạy vào lôi Lương Nặc ra cô vẫn không quan tâm tới điều gì khác ngoài việc xông lên lão phu nhân với ý nghĩ nhất thì cùng chết, ánh mắt cô chỉ còn lại sự thù hằn – đó chính là cái nhìn ghê tởm nhất trên thế gian.

"Điên rồi, quả thật là điên rồi!" khi lão phu nhân được giải thoát ra khỏi bàn tay cô, bà ta không ngừng hít thở, trong cơn tức giận mặt bà ta đỏ lên, gân cổ nói lạnh lùng: "Rõ ràng là tại cái bụng cô, ta giam cô trong này nhưng chính cô tự mình ngã trong nhà vệ sinh thì còn có thể trách ai? Chân cô đứng không vững lẽ nào cũng đổ lên đầu tôi?!

"Thả tôi ra! Thả ra....tôi phải làm lễ tang cho con gái tôi!"

"Đánh ngất cô ta đi! Làm cô ta ngất xỉu..." lão phu nhân vừa ho vừa vội vàng nói: "Đừng để cho con điên này ra ngoài hại người."

Mấy tên vệ sĩ cảm thấy hơi xấu hổ và khó nghĩ, vì dù gì cũng là một phụ nữ vừa với sinh xong.

Nhưng bọn chúng vẫn nghiến răng nhắm mắt ra tay, chuẩn bị đưa tay đập vào sau gáy cô.

"Dừng tay!"

Một tiếng nói đanh thép từ ngoài cửa truyền vào, vệ sĩ lập tức dừng tay lại, cúi người nói: "Thiếu gia!"

Bắc Minh phu nhân cũng vội vàng tiến lên phía trước kể khổ: "Minh Dục, cái con này nó đúng là điên rồi, con xem nó dám định bóp chết ta! Lát nữa liên hệ với bệnh viện thần kinh ở nước ngoài rồi vứt cô ta tới đó."

"Cô!"

Bắc Minh Dục liếc nhìn bà ta rồi không nói thêm gì nữa.

Sau khi Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh Dục, ánh mắt cô không còn đờ đẫn nữa mà có chút động tĩnh, cô di chuyển ánh mắt nhìn về hướng cơ thể anh.

"Thiếu gia, con của chúng ta...con không còn nữa rồi."

Một bàn tay của Bắc Minh Dục nắm chặt thành nắm đấm.

Thế nhưng, lúc này, anh không thể thể hiện một chút quan tâm nào với cô được, bằng không, tất cả những sự lạnh lùng anh từng làm với cô sẽ đều vô nghĩa.

"Tôi sớm đã nói rồi, đó không phải là con tôi, không còn nữa thì thôi chứ làm sao?"

"Bắc Minh Dục." Lương Nặc gọi tên anh với sự trách móc: "Lương Nặc tôi có thể thề với trời đất, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm chuyện đó với người đàn ông khác, đứa trẻ đó cốt nhục của chính anh, bây giờ nó không còn nữa, lẽ nào anh không nên vì con mà đòi lại công đạo à?!"

"Thề thốt cũng chẳng có tác dụng gì, trên thế giới này sao lại còn có nhiều lời nói dối như thế chứ?" Bắc Minh Dục cố gắng kìm nén mọi cảm xúc, gân xanh trên ngón tay nổi lên: "Công đạo là cái gì? Cũng chỉ là lời nói đùa của người có tiền có quyền mà thôi, lẽ nào cô còn muốn Cô tôi đền mạng cho nó? Đừng có mơ đi."

Lương Nặc đờ đẫn, dường như tất cả những lời anh nói cô đều không nghe thấy.

Trong thời khắc đó cô mới thực sự được biết thế nào gọi là bi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net