CHƯƠNG: 322-323-324-325

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 322:  AI CHO PHÉP CÔ GẢ MÌNH CHO ĐỔNG HÀN THANH

  Lương Nặc quay người liền đi thẳng, để lại một nhóm người đang hết sức ngạc nhiên.

Đương nhiên là Đổng Hàn Thanh sẽ đuổi theo.

Châu Dương tự lẩm bẩm một mình: "Sao cái con bé này trông quen thế nhỉ?"

Một cô gái trang điểm rất đậm bên cạnh tiến lại gần, cô ta ôm eo Châu Dương, ngả người vào vai anh ta nói: "Đây chẳng phải là nữ chính của những bức ảnh phơi da thịt một thời à, lại thêm cái danh là vợ của Bắc Minh Dục nữa?"

"À à, không ngờ Đổng đại ca lại có khẩu vị nặng như thế?" Châu Dương tròn xoe mắt, uống một hớp rượu rồi hà hà nói: "Lần sau tặng anh ấy một bà bầu xem anh ấy có chơi không....."

...........

Lương Nặc chạy được một đoạn thì bị Đổng Hàn Thanh đuổi kịp.

Anh ta nắm lấy cổ tay cô: "Đợi đã!"

"Bỏ ra!" Lương Nặc dùng lực vùng tay ra: "Có phải anh cố ý gọi tôi đến sau đó để cho các anh em của anh cười nhạo tôi không? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không khóc đâu!"

Bọn họ dừng lại đúng chỗ góc hành lang, nhân viên phục vụ đi đi lại lại nhìn họ với ánh mắt tò mò.

Đổng Hàn Thanh hơi nheo mày: "Đi lên tầng thượng, anh có chuyện muốn nói với em."

Lương Nặc quay mặt sang một bên không thèm nhìn anh ta: "Tôi không đi, hôm nay tôi nghe lời anh tới đây đã là một sai lầm."

"Thật sự không đi? Nếu anh nói có cách giúp Bắc Minh Dục thì sao?"

Lương Nặc giật mình, cô nhìn anh ta nói: "Thật...thật không?"

Đổng Hàn Thanh không nói gì, anh ta bước những bước dài đi ra phía tầng thượng, trên đó gió thổi từng trận, lại cũng sắp về đêm, Lương Nặc mặc quần áo khá mỏng vì vậy cô cảm thấy hơi lạnh.

Đổng Hàn Thanh cởi chiếc áo ngoài khoác lên người cô.

Nhưng Lương Nặc không cảm nhận được sự ấm áp, vì anh ta chắc chắn có lời muốn nói.

Quả nhiên, chỉ một giây sau cô đã nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng anh ta rất nhẹ nhàng: "Bố mẹ tuổi cũng nhiều rồi, gần đây liên tục giục anh, muốn anh sớm yên ổn chuyện gia đình, cho nên....nếu em muốn anh giúp em kéo được Bắc Minh Dục ra thì điều kiện chính là em phải gả cho anh!"

"Không thể nào!" Lương Nặc dường như không suy nghĩ mà nói luôn, nói xong cô mới thấy hối hận, lúc này đáng lẽ không được đắc tội với anh ta.

"Chẳng phải anh từng nói là với năng lực của anh thì không giúp được Bắc Minh Dục còn gì?"

Ánh mắt ấm áp của anh ta hướng về những chiếc đèn neon li ti: "Thế nhưng thân thế của những người trong căn phòng vừa nãy không phải bình thường, liên hợp lại thì có thể biến những điều không thể thành có thể!"

"Tôi từng li hôn, từng phá thai, lại còn những bức ảnh anh cũng từng biết nữa, cả những nhạo báng của người đời....anh mà lấy tôi thì chỉ có thiệt, anh thực sự bằng lòng?"

"Xem em có bằng lòng gả cho anh không thôi!"

"Tôi...tôi phải suy nghĩ thêm đã."

Lương Nặc không từ chối thẳng mà cũng không đồng ý, đương nhiên lúc này cô không muốn dây dưa chuyện tình cảm với Đổng Hàn Thanh, nhưng đúng là người khác không có nghĩa vụ phải giúp cô không công.

"Anh cho em thời gian là ba ngày, trong khoảng thời gian này em vẫn có thể đi gặp Bắc Minh Dục, sau ba ngày, nếu anh không có được kết quả mà anh mong muốn, vậy thì....anh cũng sẽ không linh động được cho em nữa đâu."

Lương Nặc đột nhiên trợn tròn mắt, giống như sắp có một cơn sấm sét sắp nổ ra từ mắt cô.

Hiện thực thực là khốc liệt.

...............

Hai ngày nay, ngày nào Lương Nặc cũng đi tới văn phòng luật sư với hi vọng anh ta sẽ nhận vụ án này, đồng thời hỏi gần hỏi xa rất nhiều người về việc của tập đoàn Bắc Minh.

Thậm chí, đến bệnh viện mà lão phu nhân đang nằm cô cũng lén lút tới đó một lần.

Cuối cùng kết quả có được cũng chẳng giúp gì được cô.

Đúng là Bắc Minh Dục đã trộm đem bán cổ phần của lão phu nhân đi, đem số tiền đó để lại cho cô, dẫn tới việc lời nói lão phu nhân trước mặt các cổ đông khác không còn chút tác dụng gì, lại thêm áp lực tới từ nhiều phía nên bà ta mới ngã bệnh như vậy.

Bây giờ buồng bệnh của lão phu nhân đang nằm cũng được vệ sĩ đứng canh vòng trong vòng ngoài, không cho bất kì ai tới làm phiền.

Thờ thẫn bước đi trên đường, Lương Nặc cũng không biết rốt cuộc cô có nên đồng ý với điều kiện của Đổng Hàn Thanh hay không – hi sinh bản thân mình để cứu anh....

Cô lại không thể nào làm vậy mà trong lòng không chút do dự.

Chỉ cần nghĩ tới đứa con, cô lại đau lòng đến tột độ.

Lúc này, điện thoại cô đột nhiên rung lên, là điện thoại được gọi đến từ phía cảnh sát, nói rằng Bắc Minh Dục làm loạn lên muốn đòi gặp cô, Đổng tiên sinh bảo bọn họ hỏi ý kiến cô.

Tim Lương Nặc như thắt lại, cô có một dự cảm chẳng lành.

Cô đi nhanh tới nhà tù, vẫn là trong căn phòng được cách li lần trước.

Hình như anh còn gầy hơn cả lần trước, trên ngực vẫn được quấn với một lớp băng gạc dày, cho dù đã được quần áo che đi nhưng chỉ vừa nhìn cô đã nhận ra.

"Anh lại bị người ta đánh à? Sao anh không thể hạ mình cầu xin người ta một tiếng?"

Lương Nặc nhìn mà đau xót, sống mũi cô cay cay, cô cố kìm nén không để nước mắt rơi, dựa vào cái gì mà bản thân lại dễ mủi lòng như thế?

Hai mắt Bắc Minh Dục đỏ ngầu, hai tay đập mạnh xuống bàn cùng chiếc còng số tám.

"Ai cho phép cô gả mình cho Đổng Hàn Thanh? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám gả mình cho Đổng Hàn Thanh thì việc đầu tiên tôi làm sau khi ra khỏi đây đó là xử hắn!"

Trong lòng Lương Nặc lại càng lo lắng hơn.

Bản chất anh đúng là không thể thay đổi, anh vẫn bá đạo, độc đoán, mạnh mẽ như trước kia, không cho phép cô tiếp xúc với người đàn ông khác, thế nhưng, anh lại giả vờ với bộ dạng không quan tâm gì!

"Tôi gả cho ai thì liên quan gì tới anh? Anh tưởng anh là ai chứ? Anh chẳng qua chỉ là một kẻ ăn cơm tù! Nhìn lại bộ dạng anh bây giờ xem, đợi tới lúc lên vành móng ngựa đi, tại sao tôi lại không thể gả cho anh ấy? Cha anh ấy là chủ tịch thành phố, tự bản thân anh ấy có sự nghiệp có tiền đồ, còn anh, đến khi nào được ra còn chưa biết!"

Bắc Minh Dục đột nhiên đạp chiếc ghế sắt bên cạnh đổ xuống đất làm Lương Nặc giật cả mình.

"Anh làm cái gì đấy hả? Chú ý hành động của anh đấy? Lại muốn tự tìm phiền phức à?" một cảnh sát đứng cạnh nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng cảnh cáo: "Còn làm tổn thất đồ công, giam anh ba ngày vào phòng đặc biệt đấy."

Lương Nặc hắng giọng, họng cô như có thứ gì đó nghẹn chặt bên trong.

Trong vòng có nửa năm ngắn ngủi, anh từ chỗ một người nhận được sự tôn trọng kính nể của tất cả mọi người lại biến thành kẻ tù nhân bị uy hiếp như ngày hôm nay, đến một tên cảnh sát bình thường với cấp hàm thấp nhất cũng có thể tùy ý làm gì anh thì làm.

Đôi mắt cô ướt đi.

Những thù hận vốn dĩ trong lòng cô bỗng chốc chuyển thành sự lo lắng và cảm thông khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh lúc này.

"Bỏ cái ánh mắt đáng thương của cô đi! Lão tử đây không cần cô thương hại."

Bắc Minh Dục tỏ ra ghê tởm ánh mắt đó của cô, nó đối với anh giống như đang chế giễu bản thân không thể bảo vệ người phụ nữ của chính mình, đã thế lại còn bị giam lại thế này.

Để cho Đổng Hàn Thanh tự mãn, kiêu ngạo khoe khoang rằng anh ta sẽ kết hôn với người phụ nữ của anh!

"Tôi đang thương hại anh á?" Lương Nặc nhếch mép cười, không ngừng kích động anh: "Tôi đang chế nhạo anh, khinh bỉ anh! Một tháng trước, anh nói tôi ngoại tình còn bao che cho thủ phạm đã hại chết con tôi, một tháng sau anh đã bị quả báo rồi, tại sao tôi còn phải thương hại anh chứ? Bắc Minh Dục, anh đừng có tưởng bở, hôm nay tôi đồng ý đến gặp anh là muốn nói với anh rằng, tốt nhất anh bớt hống hách đi một chút, nếu anh ở trong này mà bị người ta đánh chết thì tôi cũng có thể nở mày nở mặt mà gả cho Đổng Hàn Thanh, cũng không có ai nói rằng chồng cũ của tôi là một tên tội phạm nữa, người ta chỉ nói anh ta đã chết rồi!"

Dây thần kinh trên đầu Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, hai mắt anh như sắp nổ tung ra.

Anh nghiến chặt răng, dường như lời nói của anh sẽ to hơn nếu không bị hai hàm răng chặn hơi lại: "Cô dám thử nói một câu nữa rằng gả cho Đổng Hàn Thanh tôi xem nào..."

"Tôi muốn gả đấy!" Lương Nặc nhìn anh chằm chằm, nhìn anh nói thách thức: ""Thế nào được gọi là vợ chồng? Đó là cùng nhau đi đến hết đời hết kiếp chứ không phải là lừa dối nhau, Đổng Hàn Thanh bằng lòng quan tâm tới cảm nhận của tôi, cũng không chê tôi đã từng có một đời chồng, tôi chắc chắn sẽ gả mình cho anh ấy!

Bắc Minh Dục như phát điên lên, anh dường như không còn kìm chế nổi tính khí của mình nữa.

"Kết hôn? Chó má, hãy đợi đấy! xem được yên ổn không! Lão tử nhất định sẽ thoát ra được trước khi hôn lễ của chúng mày diễn ra."

Sau khi tranh cãi kịch liệt, cảnh sát nhắc đã hết giờ thăm, Lương Nặc quay người bước đi, trên miệng còn nở nụ cười đắc ý, xem ra, cô không cần lo lắng về việc anh sẽ bị người trong này đánh nữa rồi.....  

CHƯƠNG 323: CÔ ĐÃ SINH RA MỘT TIỂU THIẾU GIA

  Rời khỏi cục cảnh sát, tâm trạng Lương Nặc cũng khá tốt, cô chuẩn bị về nhà.

Trên đường về cô lại luôn cảm thấy dường như đang có người đi theo với khoảng cách không gần cũng không xa, Lương Nặc nheo mày, vừa tìm chỗ đông người để đi vừa rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

"Lương tiểu thư!" cô đang định báo cảnh sát thì người đó lên tiếng.

Đợi tới khi nhìn rõ diện mạo của người đó, thiếu chút nữa thì cô đưa tay lên tát: "Vú Hà, hóa ra là bà? Bà còn có mặt mũi để xuất hiện trước mặt tôi à?"

Vú Hà tự biết mình cũng có phần trong chuyện đứa trẻ, bà ta thở dài, nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta có thể tìm một nơi khác ngồi nói tử tế với nhau không?"

"Không cần thiết!" Lương Nặc từ chối thẳng thừng.

"Về việc tại sao thiếu gia đột nhiên thay đổi cô cũng không muốn nói sao?"

Bước chân Lương Nặc đột nhiên khựng lại, vú Hà nói tiếp: "Tôi biết thiếu phu nhân lòng dạ lương thiện, thực ra thiếu gia cậu ấy...."

"Đủ rồi! Nếu bà tới để tâng bốc tôi thì chúng ta không có gì để nói đâu."

Vú Hà vội vàng nắm lấy tay cô, nói: "Cô đi theo tôi...."

...........

Ở khu ổ chuột, môi trường vô cùng kém về mọi mặt.

Rác rưởi có ở khắp mọi nơi, bụi mù mịt, bốn phía nam nữ ai cũng cầm một điếu thuốc, bọn họ cười như một kẻ điên không có lí do, nhìn chằm chằm vào người đi qua đường.

"Vú Hà, rốt cuộc bà đưa tôi tới đây làm gì?"

"Sắp tới nơi rồi."

Đứng trước một căn nhà đã cũ và lâu rồi không được sửa chữa, Lương Nặc do dự một chút rồi sau đó cũng cùng vú Hà đi vào trong.

Để phòng trường hợp bị vú Hà hại, cô trước đó đã gửi tin nhắn cho thím Lưu, nói rằng nửa tiếng sau mà không thấy cô nhắn tin lại thì hãy báo cảnh sát.

Lối đi vào căn nhà cũ rất ẩm ướt, còn có mùi thum thủm thối.

Tiếng cửa két một cái rồi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông đang thay đồ quay lưng ra mặt cô.

Lương Nặc giật mình: "Vú Hà...bà...."

"Thiếu phu nhân?" Người đàn ông từ từ quay người lại, Lương Nặc nhìn thấy thư ký Tôn trước ngực là cuộn băng gạc trắng bị thẩm máu đỏ cả một khoảng, cô ngạc nhiên há hốc mồm: "Anh....anh...thư ký Tôn, tại sao anh lại ở đây? Vết thương...đã xảy ra chuyện gì với anh thế?"

Thư ký Tôn cũng luống cuống, một lát mới lấy lại bình tĩnh.

"Vú Hà, sao vú lại đưa thiếu phu nhân tới đây?"

"Mấy hôm trước tôi ở ngoài phòng bệnh của lão phu nhân nhìn thấy thiếu phu nhân, lại phát hiện ra thiếu phu nhân vì việc của thiếu gia mà chạy đôn chạy đáo vì vậy đã đưa thiếu phu nhân tới."

Lương Nặc gãi đầu gãi tai, một lúc sau mới định tâm lại.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thư ký Tôn và vú Hà quay ra nhìn nhau, sau đó nói với cô: "Thiếu phu nhân, thực ra sự việc không phải như cô nghĩ đâu, thiếu gia từ trước tới nay chưa bao giờ nghi ngờ cô, cũng chưa từng có ý định bỏ mặc cô...."

"Vậy thì tại sao anh ấy lại bao che, dung túng cho lão phu nhân hại chết con của chúng tôi?"

Thư ký Tôn hơi cúi mặt xuống, anh ta lẩm bẩm hai chữ "đứa bé", một lúc như mới tỉnh lại, nói: "Đứa bé gái đã chết trong bệnh viện không phải là con của cô và thiếu gia, cô sinh ra là một tiểu thiếu gia, chỉ là....không biết đã bị ai bế đi mất rồi!"

"Cái....cái gì?"

Lương Nặc hai chân loạng choạng như không tin vào tai mình, suýt nữa thì cô ngã gục xuống đất.

Vú Hà sợ hãi, vội vàng chạy lại gần đỡ lấy cô, nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, cô hãy bình tĩnh một chút."

"Không! tôi không tin...đó là con tôi, tất cả mọi người đều nói đó là con của tôi, các người chắc chắn là đang lừa tôi, muốn mượn tay tôi để cứu Bắc Minh Dục ra có đúng không? vết thương trên ngực anh cũng chỉ là giả thôi đúng không?"

Cô điên loạn xông lên phía trước kéo tấm băng gạc trước ngực thư ký Tôn ra.

Khi mà vết thương bung ra chảy máu đẫm tấm gạc cô mới đơ người ra.

Thư ký Tôn đau đến nỗi anh phải nghiến chặt răng lại, mồ hôi hạt chảy ra ướt đẫm trán, nói: "Đây tất cả chỉ là một cái lưới, Lý đạo trưởng sớm đã bị người ta mua chuộc, muốn Bắc Minh gia nội tộc loạn lên, Lương Bác Văn tranh thủ lúc đó suy yếu mà nhảy vào, đưa tập đoàn vào tình trạng hôn loạn, người ngoài nhìn vào thì thấy là Lương Bác Văn đạo diễn tất cả, nhưng thực ra ông ta chỉ là một con cờ, có một người đằng sau giật dây ông ta tất cả, sau cùng là lợi dụng cái chết của ông ta để hãm hại thiếu gia!"

"Đúng vậy, thiếu phu nhân...." vú Hà thêm vào sau đó bà tay quỳ sụp xuống đất, hai mắt đỏ ngầu: "Phu nhân cũng hối hận rồi, nhưng đợi tới khi phát hiện ra tất cả những điều này thì Lý đạo trưởng đã khống chế căn biệt thự, còn đẩy lão phu nhân từ trên lầu xuống!"

"Bà ấy..bà ấy chẳng phải là bị huyết áp cao sao?" Lương Nặc ngạc nhiên hỏi.

"Làm gì có chuyện huyết áp cao? Lý đạo trưởng muốn có được cổ phần của phu nhân, ai mà biết được rằng thiếu gia sớm đã bán cổ phần của phu nhân đi, Lý đạo trưởng vì tức giận quá mà đẩy phu nhân từ trên lầu xuống, phu nhân bị gãy chân sau đó rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài, tôi cũng đã dùng hết sức của cái thân già này mới có thể thoát khỏi căn biệt thự, nếu không phải có thư ký Tôn thì tôi sớm đã chết đến mấy lần rồi...."

"Không có bên thứ ba ở đó thì ông ta làm sao có thể có được cổ phần?" Lương Nặc hoài nghi.

"Ông ta nịnh nọt rồi lừa dối phu nhân, nói rằng chỉ cần nhượng lại cổ phần là có thể cứu được thiếu gia ra, cho nên lão phu nhân cũng nhất thời vội vàng, không suy nghĩ kỹ đã đồng ý với ông ta."

Những tin tức này quá sốc, nhất thời Lương Nặc chưa thể tiêu hóa hết được.

Trong đầu cô giống như đang diễn ra một vở kịch, tất cả những sự việc xảy ra suốt những ngày qua giống như những thước phim được chiếu trên truyền hình vậy.

"Lý đạo trưởng lấy đâu ra cái bản lĩnh đó?"

"Cái này thì lại quy về người đứng đằng sau Lương Bác Văn rồi!" thư ký Tôn nghiến răng, phẫn nộ nói: "Lý đạo trưởng đã bị mua chuộc từ mấy năm trước rồi, nhiệm vụ của ông ta là li gián lão phu nhân và thiếu gia, sau đó là lừa để có được số cổ phần trong tay phu nhân! Chỉ là thiếu gia hiếu thuận, từ trước tới nay chưa bao giờ thật sự phản bội lại phu nhân, chỉ cho tới khi gặp cô...âm mưu từ vài năm trước mới bắt đầu được tiến hành thực hiện! Mỗi bước đều được tính toán cẩn thận, sự xuất hiện của cô làm cho quan hệ giữa phu nhân và thiếu gia càng ngày càng lạnh nhạt, tập đoàn càng ngày càng rối loạn, những người đó nhân cơ hội liền kéo Diệp Thành Minh và một số bọn chó săn vào, giúp anh ta tiếp quản tập đoàn, thậm chí còn mưu đồ để cho thiếu gia bị người ta đánh chết trong ngục, còn tôi...cũng nhiều lần bị người ta hại giống như là chó chết mất chủ."

"Tại sao chứ? Chỉ vì tập đoàn Bắc Minh sao? Vì vậy mà làm liên lụy tới bao nhiêu con người như vậy?"

Thư ký Tôn lắc đầu: "Tôi cũng không biết người đứng đằng sau tất cả rốt cuộc là ai, nhưng mục đích của hắn không phải tập đoàn mà là Bắc Minh gia!" anh ta thở dài, nói tiếp: "Lần này đúng là một trận đánh lén tuyệt mệnh, chỉ cần những người từng có quan hệ với Bắc Minh gia thì đều bị liên lụy, không ai là không bị nguy hiểm, bao gồm cả Lý thiếu gia...."

Lương Nặc khịt khịt muiz: "Vì vậy, anh ấy chia tay với tôi cũng là vì không muốn tôi bị liên lụy?"

"Thiếu gia sớm đã có dự cảm rằng lần này không giống những thủ đoạn bẩn thỉu tép tiu như những lần trước, lại thêm với sự ngăn cản của Lương Bác Văn trước đó, bắt hai người phải chia tay, thiếu gia lập tức nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với cô, vì thiếu gia sợ người đứng đằng sau Lương Bác Văn sẽ ra tay với cô."

"Vậy đứa con tôi? Con trai...là nghe ai nói?"

"Đó là sự thật! Cô có còn nhớ vị bác sĩ thường tới khám cho cô trên đảo không? thực ra vị bác sĩ đó đã kiểm tra ra là một bé trai...."

Tim Lương Nặc trong chốc lát dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Con tôi thực sự vẫn chưa chết?"

"Đúng vậy! đó là sự thật!"

Vú Hà lại không ngừng dùng tay tự tát vào mặt mình: "Thiếu phu nhân, là tôi đã sai, là tôi đã không ngăn phu nhân lại, chỉ cần cô có thể tha thứ thiếu gia cứu phu nhân ra, chỉ cần cô có thể tìm thấy dòng máu của Bắc Minh gia, kể cả tôi có phải chết tôi cũng không một lời oán trách!"

"Tôi mà có thể cứu thì tôi sớm đã cứu rồi, bây giờ nói với tôi thì có tác dụng gì?"

Vú Hà hai mắt sáng lên: "Có cách, Đổng Hàn Thanh thích cô, chỉ cần cô chịu giao dịch với hắn, thiếu gia nhất định sẽ được cứu ra!"

Thư ký Tôn liếc mắt lườm vú Hà, ra hiệu bà ta im mồm lại: "Vú Hà!"

Lương Nặc cười hắt ra một tiếng, cô thấy lạnh hết cả người: "Nói từ nãy tới giờ, bây giờ mới là trọng tâm đúng không?"  

CHƯƠNG 324: THIẾU PHU NHÂN CÔ THAI ĐỔI RỒI

  Vú Hà biết rõ ràng bà ta nói vậy sẽ làm cho Lương Nặc thấy phản cảm nhưng lão phu nhân đang nằm trong bệnh viện và chịu sự giám sát của người khác, cảm giác này làm cho bà ta thà chết nhưng cũng bất lực không làm được gì.

Nói một thôi một hồi sau đó bà ta dùng hai gối bò tới chân Lương Nặc.

"Thiếu phu nhân, cả cuộc đời này tôi chưa từng gả cho ai, cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất là lão phu nhân, cô nói tôi vô liêm sỉ cũng được, khốn nạn cũng được, tôi chỉ cầu xin cô hãy cứu lấy lão phu nhân và thiếu gia...."

Lương Nặc đến nghĩ cũng không thèm nghĩ bèn từ chối luôn.

"Không thể nào, tôi sẽ không gả mình cho Đổng Hàn Thanh đâu, kể cả đó chỉ là kế sách tạm thời tôi cũng sẽ không làm vậy!"

"Tại sao?" Vú Hà vừa mếu máo vừa tròn xoe mắt: "Lẽ nào cô thực sự có thể trừng trừng mắt nhìn thiếu gia và phu nhân đi vào chỗ chết? Nếu tiểu thiếu gia bị người ta bế đi vậy thì trên thực tế phu nhân cũng không làm gì hại cô cả, tại sao cô lại không đồng ý cứu bọn họ?"

Lương Nặc cười lạnh lùng: "Nếu Bắc Minh Dục đã quyết định chịu trách nhiệm tất cả và đẩy tôi ra ngoài thì tôi việc gì phải tự dấn thân mình vào nữa? Còn cả lão phu nhân? Xin lỗi, không biết những điều các người vừa nói là thật hay là giả, nhưng bà ta đúng là muốn hại chết con tôi, thậm chí còn muốn vứt tôi xuống sông cơ mà, tôi có nhân từ tới đâu cũng không có được cái lòng tốt để đi cứu kẻ địch của mình?"

Ánh mắt vú Hà dần dần trở nên lạnh lùng.

"Thiếu phu nhân, cô thay đổi rồi."

"Đó cũng là bị các người ép mà thôi!" hai tay Lương Nặc nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân: "Bắc Minh Dục đã từng nói dối tôi, lão phu nhân từng muốn giết tôi, lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn như con cá trên thớt để các người muốn làm gì thì làm à?"

Thư ký Tôn hít thở sâu, đỡ vú Hà từ dưới đất lên: "Thiếu phu nhân nói không hề sai chút nào, hơn nữa, thiếu gia cũng sẽ không đồng ý để thiếu phu nhân gả cho Đổng Hàn Thanh."

"Thế nhưng phu nhân phải làm thế nào? Còn cả thiếu gia nữa?"

Thư ký Tôn nheo mày: "Sẽ có cách khác!"

.................

Về tới Lương gia, Lương Nặc ngâm mình trong bồn tắm cho thoải mái.

Vì quá lao lực, cô dựa mình vào thành bồn mà ngủ đi lúc nào không biết, trong cơn mơ màng, dường như cô lại trở về với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net