CHƯƠNG 340-341-342-343

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  CHƯƠNG 340: ĐÚNG LÀ CẢNH TRẺ CON KHÔNG NÊN XEM  

Khi Lương Nặc tỉnh lại thì cô đang ở trong bệnh viện, cô đã không còn nhớ nổi trong có nửa năm nay cô đã phải bao nhiêu lần vào viện rồi.Bắc Minh Dục ngồi bên cạnh giường cô, hoặc cũng có thể nói Trầm Duệ đang ngồi trông cô.Anh vẫn với khuôn mặt đầy vết sẹo như rết bò đó.Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo không ngừng, Lương Nặc nằm trên giường nhìn lên trần nhà cảm thấy có chút buồn bực, cô chẳng muốn động đậy gì nữa.Một đôi bàn tay đột nhiên kéo chăn đắp lên tận cổ cô."Em tỉnh rồi?"Giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên bên tai cô, cô từng mong ước nghe thấy giọng nói này hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ lại có chút nghi ngờ không chắc chắn, cô quay đầu sang một bên, Bắc Minh Dục đưa tay ra vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.Lương Nặc đột nhiên co rúm, thu mình lại né tránh anh.Bàn tay anh lơ lửng trong không trung."Trách anh à?"Lương Nặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Lẽ nào em không nên trách anh à? Từ đầu tới cuối anh đều để em ngoài cuộc, bây giờ....còn lợi dụng em!"Hơn nữa, lúc trước đó cô còn hại chết Diệp Thành Minh.Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng cô đạp và anh ta rơi xuống đất vỡ đầu, trái tim cô lại như bị một tảng đá đè chặt lên, cả người cô lại run lên hốt hoảng.Cô cố gắng kìm nén cảm xúc không cho phép bản thân mình tiếp tục suy nghĩ thêm nữa."Tình thế bất đắc dĩ mà thôi!" Bắc Minh Dục giải thích: "Bây giờ anh thú nhận hết với em, em muốn biết điều gì?"Cuống họng Lương Nặc nghẹn lại, cô đang đấu tranh với hình ảnh khi DIệp Thành Minh bị rơi xuống đất.Cuối cùng, cô kìm nén hết lại, đem sự chú ý hướng về phía Bắc Minh Dục, giả vờ với bộ dạng như không làm sao."Thư ký Tôn sớm đã thông đồng với anh rồi đúng không?"Anh không nói gì, đưa tay với lấy tờ giấy vệ sinh bên cạnh giúp cô lau mồ hôi trên trán, Lương Nặc tự cho rằng anh thầm thừa nhận rồi, trong lòng càng thấy phản cảm hơn."Bây giờ em không muốn biết thêm điều gì nữa!" cô ngồi dậy, sau đó nói: "Em muốn về nhà!""Được! Thư ký Tôn đã giúp chúng ta chuẩn bị phòng rồi!""Xin lỗi anh, ý em nói là em muốn về Lương gia, chứ không phải là đi cùng anh."Sắc mặt Bắc Minh Dục có phần hơi khó coi: "Em có thể đừng nhõng nhẽo được không?"Lương Nặc khẽ cười, để lộ hàm răng trắng: "Tôi thích nhõng nhẽo đấy, Trầm tiên sinh! Anh đi mà làm Trầm Duệ của anh chẳng phải tốt hơn à, làm Bắc Minh Dục làm cái gì? Bây giờ Bắc Minh Dục là kẻ phạm tội chạy trốn đấy, anh thừa nhận làm gì? Lại muốn lợi dùng tôi à? Thế nhưng Lý đạo trưởng và Diệp Thành Minh đều chết rồi, anh muốn lợi dụng tôi làm cái gì? Lẽ nào muốn tôi gả cho Đổng...aa..."Lồng ngực rộng của anh đột nhiên áp sát vào người Lương Nặc, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, rồi hôn cô cuồng nhiệt ngăn lại toàn bộ hơi thở của cô.Cách xa mấy tháng trời, giống như sự kiên nhẫn của anh tới giờ đều được giải tỏa hết ra.Anh đột nhiên đè cô xuống giường, hai tay giữ chặt vai cô hôn cô một lúc lâu, rồi mới từ từ mở mắt ra nói: "Anh biết em đang giận anh, sau này anh sẽ không làm cho em tức giận nữa, đều nghe em hết, em bảo anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó...."Hai mắt Lương Nặc đỏ ngầu lên, cô đưa hai tay đập vào vai anh giận dỗi, cánh cổng tình cảm lại được rộng mở, mọi cảm xúc được thổ lộ hết ra."Anh là đồ lừa đảo! Tên lừa đảo lớn nhất thế giới~""Ừm, anh là kẻ lừa đảo đã lừa dối em."Bắc Minh Dục liên tục gật đầu, dùng làn da mặt sần sùi của mình cọ sát vào làn da mềm mại của cô, đôi mắt lờ mờ, bàn tay quờ quạng khắp cơ thể cô."Đừng....đừng như thế!" Lương Nặc đẩy anh ra, có chút khó chịu: "Anh dậy đi, đừng có lần nào cũng dùng cái chiêu này, em còn chưa nói hết, em sẽ không bị ảnh hưởng bởi anh đâu, em rất kiên định đấy!"Càng nói, âm thanh phát ra từ miệng cô càng lớn, rồi không nhịn được mà òa khóc.Vì cơ thể phải chịu sự đè nén nên nhịp thở không đều, hơi thở hổn hển của cô làm cho người khác có cảm giác muốn ăn thịt cô ngay vậy.Bắc Minh Dục cười nụ cười nhìn đểu đểu, một tay vòng qua cổ cô, cơ thể dưới của anh ghì chặt lấy cơ thể cô.Cảm giác cơ thể phía dưới mình như đang có gì đó đè nén, sắc mặt Lương Nặc càng đỏ lên tức giận: "Em bảo anh đứng dậy!"Ngày hôm bay Bắc Minh Dục nhẹ nhàng ngọt ngào điềm đạm hơn bất cứ khi nào, anh cúi đầu chạm nhẹ đôi môi mọng nước của mình vào tai cô, nhìn tai cô đang đỏ rực lên anh càng lấy làm thích thú, anh cười hỏi: "Em chắc chắn là muốn bây giờ anh đứng lên chứ không phải ấn mạnh hơn à? Anh cứ tưởng tối nay em rất cần anh đấy!""Ai thèm vào mà cần anh!" hơi thở Lương Nặc càng không ổn định, cô run run nói: "Anh là đồ lừa đảo, tới bây giờ em cũng không biết Lý đạo trưởng có phải là anh hại chết không, đứa con của Diệp Thành Minh chỉ là bất ngờ sảy thai hay do anh hãm hại, em thực sự không hiểu được anh rồi.....""Thương nhân thì có quy tắc của thương nhân, anh có thể bước chân vào chỗ tối nhưng tuyệt đối không bao giờ cố ý chà đạp lên thế giới này." Bắc Minh Dục cắn môi mình vào tai cô, vị trí đó càng làm cho Lương Nặc kích thích: "VÌ vậy, em cứ yên tâm đi!"Lương Nặc vẫn còn đang suy nghĩ anh lừa cô bao nhiêu lần, nhưng không kịp tố cáo anh, đột nhiên cơ thể lạnh toát, anh cầm lấy một tay cô đi tháo chiếc thắt lưng da trên người anh ra.Cô tròn xoe mắt: "Không được, đây là bệnh viện, chúng ta....""Quan tâm nhiều thế làm gì? Khi mà em ép anh phải thừa nhận anh là Bắc Minh Dục thì em nên biết trước điều anh sẽ làm với em khi gặp em là thế này rồi chứ!"Nói xong, anh điên loạn hôn lên môi để ngăn lại mọi sự phản kháng của cô, trong giây phút ngắn ngủi, Lương Nặc dường như cảm thấy anh như muốn nuốt chửng lấy cô....Tình cảm mãnh liệt của hai người làm họ quấn chặt lấy nhau, họ phớt lờ đi nơi họ đang làm chuyện đó là bệnh viện.Trong đúng giây phút đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.Két két...Tiếng cửa đột nhiên bị mở làm cho Lương Nặc toát mồ hôi sợ hãi, chẳng quan tâm được gì nhiều, như một phản xạ tự nhiên, cô đẩy mạnh Bắc Minh Dục ra, kéo chăn chùm kín lên đầu.Lý Tranh Diễn sau khi đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh đó còn cố ý đi ra ngoài nhìn lại tấm biển ghi là phòng bệnh dán trên cửa, anh ta cười cợt nhả đi vào: "Ồ! Đúng là cảnh trẻ con không nên xem, may màu tôi không đưa con trai tôi tới!"Bắc Minh Dục thả lòng cơ thể nằm xuống giường, nhìn anh bạn hỏi: "Nghe nói con trai cậu đáng yêu lắm?""Ừm, tuy mới được có hai tháng nhưng dù gì cũng là do được thừa hưởng gen của tôi mà lại."Ánh mắt Bắc Minh Dục hơi trùng xuống không nói gì.Lý Tranh Diễn dường như cái gì cũng biết, liếc nhìn khuôn mặt Bắc Minh Dục hỏi: "Khi nào cậu định bóc cái lớp da ghớm ghiếc trên mặt cậu đi? Nghe nói đeo lâu sẽ làm cho da co lại xấu đi đấy."Nói tới chuyện này, Lương Nặc mới từ từ thò đầu ra từ trong chăn: "Anh đeo mặt nạ à?""Chẳng lẽ em tưởng anh bị thành ra thế này thật à?" Bắc Minh Dục có vẻ không vui lắm liếc mắt nhìn cô, Lương Nặc bĩu môi: "Bị thành ra thế này cũng tốt, đỡ ra ngoài mua ong tìm bướm!"Bắc Minh Dục: "........"Lý Tranh Diễn ra ngoài để cho hai người họ chỉnh lại quần áo, Lương Nặc cũng làm luôn thủ tục xuất viện, nhưng trước khi đi, Bắc Minh Dục để cô lên xe trước, anh có vài lời muốn nói cùng Lý Tranh Diễn.Lương Nặc cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn lên xe, sắc mặt tự nhiên trắng bệch ra.Hai người đàn ông quay người bước đi khá lâu, bọn họ men theo mép đường cứ thế đi thong thả, cuối cùng Lương Nặc không nhìn thấy bóng dáng họ đâu nữa.Hai người đi vào một một con hẻm tối om.Bắc Minh Dục đột nhiên đấm vào mặt Lý Tranh Diễn, không biết có chảy máu không nhưng tay anh thấy ướt ướt."Nói rồi là đừng có đánh vào mặt!"Lý Tranh Diễn cười lạnh lùng sau đó cũng đáp trả lại bằng một cú đấm vào bụng Bắc Minh Dục, cứ như vậy, hai người anh một cú tôi một cú đánh đối phương không lương tay.Mười mấy phút sau, cả hai đều mệt rồi, mặt đối mặt dựa lưng vào tường của con ngõ hẹp.Trước mắt cả hai đầy những ngôi sao lởn vởn.Hai người đều rút thuốc ra hút.Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tóc mái ướt đẫm dính vào trán.Không biết cả hai im lặng bao lâu, đột nhiên Lý Tranh Diễn mở miệng xóa tan bầu không khí trầm lặng: "Có biết tại sao tôi theo đuổi Kỷ Sênh bao nhiêu năm như thế không?"


  CHƯƠNG 341: TÔI THÍCH SỰ THÀNH THỰC CỦA CẬU   

Bắc Minh Dục không nói gì.Lý Tranh Diễn lại tiếp tục: "Khi còn nhỏ, tôi đã tận mắt thấy ông già nhà tôi tìm đến hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác, với đủ các thể loại người, lúc đó tôi khinh bỉ vô cùng cái thứ gọi là tình yêu, cảm thấy trên thế giới này thứ không đáng tin nhất chính là nó.""Hoặc là tôi đã quá kiêu ngạo, gặp Kỷ Sênh chính là số kiếp mà thượng đế tạo ra cho tôi."Lý Tranh Diễn hít một hơi thuốc sâu sau đó phả hơi khói ra phía đối diện.Bắc Minh Dục bị khói thuốc của Lý Tranh Diễn làm cho lờ mờ trước mắt đi, anh cũng hít một hơi thật dài sau đó thổi vào mặt Lý Tranh Diễn, nói vẻ khó hiểu: "Không nhìn ra cô ấy có ưu điểm gì mà thu hút cậu như thế!""Tôi thích sự thành thực của cậu!" Lý Tranh Diễn nheo đôi lông mày rậm, cười như tự chế nhạo mình: " Tôi cũng không phát hiện ra ưu điểm gì của cô ấy, thế nhưng tôi như kẻ mất hết tự trọng ấy.""Nói lại từ đầu xem nào!""Từ nhỏ tôi đã không biết bơi, có một năm vì sự cố ngoài ý muốn mà tôi bị rơi xuống nước, vốn dĩ cứ nghĩ rằng bản thân chết chắc rồi, kết quả đột nhiên có một bé gái bơi đến kéo tôi lên, lại còn bình tĩnh làm hô hấp nhân tạo cho tôi nữa, có biết khi đó cô ấy mấy tuổi không?""Tầm mười tuổi?"Lý Tranh Diễn không nói gì, tiếp tục kể: "Sau đó tôi dùng rất nhiều cách thức mới tìm được cô ấy, nhưng không ngờ được rằng, cô ấy lại luôn yêu thầm cậu từ rất lâu rồi.""Vì vậy nên cậu mới xử tôi như thế?""Cả cuộc đời này của tôi đều nằm trong tay cô ấy, cô ấy thậm chí còn bỏ đi hai đứa con của tôi! Cậu có biết nhìn còn mình chỉ còn là một cục máu đỏ tươi cảm giác nó thế nào không? giống như đang bóp nghẹt trái tim cậu ấy, làm cho cậu đau tới mức thà chết đi còn hơn...."Con tim Bắc Minh Dục đập nhanh hơn bình thương, cổ họng anh nghẹn lại."Đừng nói nữa.""Tại sao tôi lại không nói? Cậu có biết không, khi cậu vào ngục, tập đoàn rơi vào tay kẻ khác, tôi cũng đã cố gắng nhúng tay vào, nhưng Kỷ Sênh cô ấy không hề quan tâm, tôi chỉ có thể làm cách cuối cùng đó.""Làm cho tô phải chết."Bắc Minh Dục đột nhiên vứt điếu thuốc xuống đất.Đôi giày da bóng lộn của anh di nát điếu thuốc."Đúng vậy, tin tức cậu chết được truyền đi, cô ấy lập tức trở về....cậu nói xem, điều này có phải là như tát vào mặt tôi không?"Bắc Minh Dục đột nhiên trong giây phút đó không tìm được bất kì lý do gì để trách phạt anh ta, vì tình yêu liền trở nên ích kỷ như vậy?Không, trong thế giới của tình yêu, không có sự phân biệt đúng sai, trong thế giới của tình yêu mù quáng thì chỉ có tình yêu là điều đáng trân trọng nhất."Thế thì lần cuối cùng tôi nói với cậu, so với Lương Nặc, thì Kỷ Sênh chỉ là đường thẳng không bao giờ cắt, sau này, tôi sẽ cách xa cô ấy không có bất kì sự liên quan nào.""Tôi biết." Lý Tranh Diễn mím môi, hơi cúi mặt xuống để che giấu đi sự trầm lắng trong ánh mắt!" vì thế khi dựng lên vụ tai nạn xe, tôi không hề cắt đường sống của cậu, bằng không bây giờ đứng trước mặt tôi chỉ còn là một thi thể.Bắc Minh Dục lạnh lùng chế giễu: "Ý cậu là tôi còn nên cảm ơn cậu à?""Ít nhất thì cũng đã để cậu thoát khỏi trại giam."Trong đêm tối, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, đột nhiên đồng thời lớn tiếng cười ha ha, nhưng trên thực tế thì chẳng có điểm gì đáng phải cười cả, giữa đôi bên cũng không biết tại sao họ lại bật cười....*Khi hai người xuất hiện trước mặt Lương Nặc với khuôn mặt tím bầm, cô ngạc nhiên tròn xoe mắt: "Các anh....các anh làm gì thế hả?"Hai người nhìn nhau sau đó đồng thanh nói: "Việc của đàn ông em đừng có quan tâm!"Lương Nặc bĩu môi: "Đàn ông có nhiều đặc quyền thế à? Lần sau tôi cũng sẽ nói chuyện của chị em phụ nữ các anh cũng đừng có mà quan tâm."Lý Tranh Diễn gõ tay vào cửa xe, cười như một con hồ li: "Tiểu Nặc Nặc, giữ người đàn ông của em cẩn thận đấy, nửa năm sau anh sẽ tặng em một điều bất ngờ.""Điều bất ngờ?" Lương Nặc tò mò nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt hoài nghi, liền hỏi anh: "Thiếu gia, anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác à? Tại sao phải giữ anh cẩn thận?"Bắc Minh Dục giơ chân đá vào chân Lý Tranh Diễn, cú đá khá đau."Miệng cẩu thì không bảo giờ nói ra được lời tử tế."Lý Tranh Diễn cũng như phối hợp mà kêu lên: "Ôi ôi ôi! Lời đó được nói ra từ miệng Tiểu Nặc Nặc đấy chứ, đã tôi làm cái gì? Muốn bịt miệng tôi lại hả? Đáng tiếc bây giờ thế lực của cậu ở Hải Thành còn kém lắm, không diệt khẩu được tôi đâu!"Nói tới cục diện thế lực ở Hải Thành hiện nay, Lương Nặc lại hỏi Lý Tranh Diễn, nhưng Lý Tranh Diễn hất mắt sang phía Bắc Minh Dục, trả lời một cách mơ hồ."Hỏi người đàn ông của em ấy, anh chẳng biết cái gì đâu."Trên đường lái xe về nhà, Lương Nặc và Bắc Minh Dục xảy ra tranh cãi về điểm trở về cuối cùng."Em muốn về Lương gia.""ĐI theo anh!""Không được!" Lương Nặc chống tay lên má nói vẻ hết sức nghiêm túc: "Mẹ em bị ốm chưa khỏi, em phải về để chăm sóc bà ấy!""Thư ký Tôn sẽ chăm sóc cho bà ấy rất tốt!""Anh ta là đàn ông!""Bệnh viện còn có y tá nam nữa là, em không thể nói y tá nam không coi trọng nghề nghiệp hay không làm hết trách nhiệm chứ? Em làm thế là phân biệt chủng tộc giới tính đấy nhé!"Lương Nặc: "....nói tóm lại là em không đi cùng anh đâu."Bắc Minh Dục nghiến răng, một tay túm lấy tay Lương Nặc đặt vào phần dưới cơ thể mình: "Vậy em đi cùng nó, nó nhớ em nhớ cả nửa năm nay rồi!"Vừa chạm tay vào chỗ đó mặt Lương Nặc đỏ ửng lên."Anh...anh...cái đồ lưu manh!"Cô cứ nghĩ nửa năm nay cô rèn luyện bản thân mình trở nên rất mạnh mẽ, thế nhưng tới bây giờ mới phát hiện, có tỏ ra mạnh mẽ kiên cường tới mức nào cũng chỉ là thể hiện cho người ngoài xem, đối với Bắc Minh Dục, cô mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu đuối.Kể cả trước đó hận anh đã lừa dối cô như thế nào, ghét bỏ những lời nói dối của anh tới tận cùng cực, trải qua sống chết, cuối cùng cô vẫn phát hiện, trong cuộc tình này cô mới là kẻ thua mà là thua một cách triệt để, vô phương cứu chữa.Lần nào cũng thế, cô không thắng nổi anh..............Cuối cùng, Bắc Minh Dục cũng không miễn cưỡng Lương Nặc mà tôn trọng ý kiến của cô, đưa cô tới cửa biệt thự Lương gia.Trước khi xuống xe, Lương Nặc còn vui mừng nhắc lại lời anh nói trong bệnh viện: "Nói rồi đấy nhé, sau này đều nghe em hết, em nói anh đi về hướng đông thì tuyệt đối anh không được đi về hướng tây đâu đấy!"Bắc Minh Dục khẽ cười rồi nheo mày hỏi lại: "Theo em thì anh sẽ thế nào?"Nghe thấy vậy, Lương Nặc cố ý vỗ nhẹ vào má anh: "Anh nói thế nên em mới không giận anh nữa đấy, nếu lần sau còn dám lừa em, không đúng, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau thì chúng ta over luôn không nói nhiều, lần đầu tiên anh lừa em muốn cắt đứt mọi thứ với em em đã nhượng bộ anh vô điều kiện rồi! Quá tam ba bận..."Bắc Minh Dục không nói lại được cô, anh xoa đầu Lương Nặc rồi gật đầu: "Được rồi, anh biết rồi, tối nay đều nghe lời em đấy thôi, để em về nhà đây còn gì?""Hức!" Lương Nặc hức một tiếng rồi đi thẳng vào căn biệt thự."Đợi đã!"Bắc Minh Dục đột nhiên lớn tiếng gọi giật cô lại, Lương Nặc quay đầu lại nhìn anh vẻ ngây ngô: "Sao đấy?"Trong lòng Bắc Minh Dục dường như có gì đó không thoải mái.Anh lấy tay chỉ vào một bên má: "Không thể hiện gì em đã bỏ đi như thế? Đêm nay chẳng lẽ không được tính là đêm đầu tiên mình làm hòa với nhau à?""Đợi tới khi nào anh dỗ cho em vui, đợi tới khi nào em biết hết mọi chuyện đã, tới lúc đó em sẽ làm anh vui." Lương Nặc lắc lư cái đầu sang hai bên trêu anh.Trong lòng Bắc Minh Dục có vẻ như có điều gì đó không yên."Việc này vẫn chưa kết thúc, sau này sẽ nói với em.""Ồ!" Lương Nặc bĩu môi: "Thế thì sau này gặp lại anh nhé, bye bye, mẹ em chắc chắn là ngủ rồi...."Cô đang định quay người thì đột nhiên eo cô bị một bàn tay to lớn dùng lực kéo lại.


  CHƯƠNG 342: THÍM XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC HƯỞNG NHỮNG ĐIỀU TỐT HƠN THẾ  

Vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, một khuôn mặt đầy những vết sẹo áp sát vào mặt cô.Môi cô bị phủ lên bởi một đôi môi mọng nước...Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, Lương Nặc dường như cảm thấy vẫn chưa đủ: "Kể cả em có trừng phạt anh thì anh cũng phải có được chút lợi tức đã!""Lưu...lưu manh!"Mặt Lương Nặc hơi đỏ lên, cô mắng một câu rồi quay người bỏ chạy.Bắc Minh Dục nhìn theo bộ dạng luống cuống của cô mà bật cười.Khi Lương Nặc vừa vào tới nhà liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không bình thường.Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á đang ngồi trên ghế sô pha, thím Lưu đứng ở bên cạnh, cố gắng ra hiệu bằng mắt cho Lương Nặc, Lương Nặc đặt túi xách xuống, ngồi xuống đối diện với hai người."Thím Lưu, thím đi rót trà cho chú Hai và thím Hai giúp cháu.""Ồ! Xem tôi trí nhớ đúng là quên mất cả...." thím Lưu cũng phối hợp với Lương Nặc, chạy vội đi pha trà.Hứa Thư Á bĩu bĩu môi, cảm giác chủ khách phân ra rõ ràng thế này đúng là không dễ chịu chút nào."Tiểu Nặc, vừa rồi người đàn ông đưa cháu về nhà là ai đấy? cháu mới để tang chồng chưa được ba tháng, bên ngoài biết bao phương tiện truyền thông vẫn đang quan tâm tới cháu đấy, vừa mới chân trước cùng với thư ký Tôn bước cho người ta đàm tiếu bây giờ lại cùng với người đàn ông khác có quan hệ không rõ ràng, thế này chẳng khác nào.....""Thím Hai, nếu tối nay thím tới đây chỉ là để nhắc lại tôi về việc phận làm vợ phải thế nào thì thím có thể ngậm miệng lại được rồi đấy!" Lương Nặc ngắt lời Hứa Thư Á không chút nể tình.Hứa Thư Á nhíu mày lại: "Cái con nha đầu này lại dám....""Thôi được rồi!" Lương Bác Sinh kịp thời giữ tay Hứa Thư Á lại tỏ ý bảo cô ta hãy bình tĩnh một chút, nói tiếp: "Tiểu Nặc, là thế này, sau khi anh cả mất đi, chúng ta vẫn chưa có thời gian bàn về phân chia tài sản do anh cả để lại, bây giờ cháu cũng tới Bác Thụy rồi, gì thì gì chúng ta cũng phải phân cho nó rõ ràng."Lương Nặc nhếch mép cười, nói vẻ thản nhiên: "Cháu tưởng tài sản của ba để lại là của ba mẹ con cháu chứ, làm gì liên quan gì tới chú Hai?""Sao lại như thế được?" Lương Bác Sinh lo lắng, nói lạnh lùng: "Khi chú ngã cầu thang rơi vào trạng thái mơ hồ, anh cả mới tranh thủ cơ hội để nắm lấy cổ phần trong Bác Thụy của chú, bây giờ chú tỉnh lại rồi, có năng lực làm việc rồi, số cổ phần thuộc về chú thì cũng nên trả lại chú chứ?""Nhưng mẹ cháu vẫn đang bị bệnh, lúc này mà phân chia tài sản thì không được hợp lý cho lắm?""Chị dâu bệnh nhưng cháu cũng vẫn tới Bác Thụy đấy thôi?" Lương Bác Sinh cười lạnh lùng: "Còn nữa, trước khi cháu đến, tất cả mọi người đều cung kính gọi chú là Lương tổng, ngầm thừa nhận rằng chú là người có tiếng nói ở Bác Thụy, nhưng cháu vừa tới, cháu lại liên hợp với thư ký Tôn để đè nén chú, nếu không phải cháu ép chú tới nước này thì chú cũng không muốn phân tài sản đâu!""Vậy ý chú là, chỉ cần cháu rời khỏi Bác Thụy thì chú sẽ không ngấp nghé đòi chia tài sản của ba cháu để lại nữa?"Hứa Thư Á không kìm được tức giận, lớn tiếng chỉ trích: "Bác Thụy là do Bác Sinh một tay phát triển, dựa vào cái gì mà không trả lại cho chúng tôi? Muốn ăn tất một mình à? Đừng có mơ!""Vì vậy nên thím Hai đã tìm người cho bắt cóc tôi?"Lương Bác Sinh nheo mày thù hận: "Lương Nặc, cháu thật sự một chút tài sản cũng không chia cho ta à?"Thực ra Lương Nặc cũng không phải là người cứng rắn được như thế, chỉ là trước mắt nền tảng của cô và thư ký Tôn ở Bác Thụy vẫn chưa vững chắc, còn lòng dạ Lương bác Sinh thì trước sau luôn muốn đối đầu với hai người họ.Thở dài một tiếng. Lương Nặc lắc đầu: "Chú Hai, chú đừng vội, đợi mẹ cháu sức khỏe khá hơn cháu sẽ thương lượng thêm với bà ấy."Lương Bác Sinh cười hắt ra một tiếng."Không có Bắc Minh Dục mày chẳng qua cũng chỉ là một con tiểu nha đầu, đừng có ép tao quá đáng quá!""Thỏ có bị ép tới đường cùng thì cũng sẽ cắn người đấy!" Hứa Thư Á thêm vào, nói giọng hơi run run: "Hơn nữa còn nói cái gì mà tôi muốn bắt cóc cô, có chứng cứ không? đoạn ghi âm đó tôi đã tham khảo luật sư rồi, tôi thậm chí còn có thể cắn ngược lại cô một miếng, nói rằng cô vu khống tôi!"Lương Nặc nhướn nhướn đôi lông mày, không muốn cãi nhau thêm với bọn họ."Cửa ở đằng kia kìa, chú Hai thím Hai đi đi!"Sau khi Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á đi về, Lương Nặc lên tầng thăm Lương phu nhân, trong vòng có hai tháng ngắn ngủi mà Lương phu nhân gần như gầy đi cả yến thịt, mơ mơ màng mang nằm trên giường, tinh thần có vẻ rất kém.Khi Lương Nặc đẩy cửa đi vào, phát hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net