CHƯƠNG 350-351-352-353-354

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  CHƯƠNG 350: HẢO HẢO TRÚNG ĐỘC RỒI   

Thợ làm tóc cũng không cố khuyên Lương Nặc thêm nữa, bắt đầu công việc tạo mẫu của mình, Lương Nặc ngồi chán thì nghịch điện thoại, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện vài câu với Bắc Minh Dục.Vì đây là nơi công cộng nên hai người vẫn nói chuyện với thân phận là anh em họ."Tiểu thư, cô và anh họ cô tình cảm thân thiết thật đấy!""Vậy sao? Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ!" Lương Nặc khi nói dối, hai mắt chớp lia lịa, nhưng trong lòng thì thấy vui vui.Trong lúc làm cô đã ngủ đi một lát, đợi tới khi tỉnh lại thì phát hiện tóc mình đã thay đổi – đuôi tóc cụp vào trong, từ đỉnh đầu xuống vẫn là tóc thẳng, nhìn có vẻ quyến rũ và lạ mắt hơn.Bắc Minh Dục đứng phía sau lưng cô: "Con mắt anh chọn cũng không tới nỗi nào nhỉ!"Lương Nặc cười cười nhìn anh: "Mặt em hợp nữa!""Đúng vậy, khuôn mặt Lương tiểu thư cực kì phù hợp với kiểu tóc này, nhìn vào giống như cô gái mới lớn vậy, nói chỉ mới học cấp ba cũng đầy người tin."Bắc Minh Dục đột nhiên nheo mày, lại nói một câu: "Anh chỉ nói kiểu tóc này được, em làm kiểu tóc này khó coi chết đi được!"Lương Nặc trợn mắt: "Rõ ràng anh nói em hợp mà!""Nói tóm lại là xấu!"Bắc Minh Dục lạnh lùng nói một câu quay người bước đi, Lương Nặc còn chưa biết tại sao anh lại tức giận, đang định đuổi theo anh thì đột nhiên cô thấy đau ở vùng ngực bên phía tim."Lương tiểu thư!" nhân viên cửa hàng vội vàng đỡ lấy cô.Bắc Minh Dục nghe thấy tiếng gọi liền lập tức quay đầu chạy lại, hai tay ôm lấy cô: "Em sao vậy?""Quai Bảo....." Lương Nặc tim đập nhanh hơn, nhăn mặt nói: "Quai Bảo, em cảm giác Quai Bảo xảy ra chuyện rồi...."Vì còn có nhân viên cửa hàng ở đó, Bắc Minh Dục không nói thêm gì mà bế cô chạy ra ngoài."Quai Bảo không sao cả, em đừng suy nghĩ mà lo lắng quá."Lương Nặc lập tức túm chặt lấy tay anh: "Không phải, linh cảm của em....em có thể cảm nhận thấy Quai Bảo nhất định xảy ra chuyện rồi.""Đừng lo lắng quá, anh nhất định sẽ sớm tìm Quai Bảo trở về."Ánh mắt Bắc Minh Dục là sự lạnh lùng và có chút sợ hãi...............Cùng lúc đó, tại biệt thực Lý gia.Đặng Diểu Diểu hấp ta hấp tấp chạy tới thư phòng của Lý Tranh Diễn, mắt ậng nước: "Không hay rồi thiếu gia, Hảo Hảo...Hảo Hảo cứ không chịu uống sữa, dỗ thế nào cũng không chịu uống!"Kỷ Sênh bị tiếng nói của Đặng Diểu Diểu làm ồn, cũng kéo cửa đi ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Lý Tranh Diễn và Đặng Diểu Diểu không ai quan tâm tới câu hỏi của cô, Lý Tranh Diễn thì càng tức giận, đột nhiên đứng lên: "Tôi bảo cô ở bên Hảo Hảo không được rời nửa bước cơ mà, tại sao đột nhiên lại không chịu uông sữa?""Em cũng không biết, em thực sự không biết tại sao...." Đặng Diểu Diểu sợ hãi, toàn thân run lên: "Em đã làm đúng theo yêu cầu của anh, không trang điểm, không dùng nước hoa, lại gần Hảo Hảo thì cũng phải tắm, rửa tay sạch sẽ...."Lý Tranh Diễn không chỉ trích thêm cô ta nữa mà chạy thẳng tới phong của đứa bé.Kỷ Sênh mím chặt môi, cũng chạy theo sau.Hảo Hảo ốm còn có bố mẹ ở bên thương yêu lo lắng.Nhưng Khả Khả của cô bị ốm rồi, cô thì ở nơi xa cách ngàn vạn cây số, cha thì thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của nói, Kỷ Sênh lắc đầu, một cảm giác đau khổ lây lan ra khắp cơ thể cô.Lý Tranh Diễn vừa đi vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Kim, nhưng nhận lại được tin là cô ấy mấy ngày trước đã ra nước ngoài tham gia một hội nghị giao lưu chuyên môn, tạm thời không có cách nào tới được.Ngay sau đó, anh lại gọi điện cho một vị bác sĩ đáng tin cậy khác.Bác sĩ sau khi tới kiểm tra đưa ra kết quả làm tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên."Đứa bé bị trúng độc rồi, loại chất độc này từ từ ngấm vào cơ thể sẽ không đòi mạng kẻ trúng ngay nhưng thời gian lâu sẽ làm ảnh hưởng xấu tới cơ thể, dẫn tới sức đề kháng cơ thể kém đi, chỉ cần một trận cảm cúm cũng có thể lấy đi mạng của đứa bé.""Trúng độc?" Đặng Diểu Diểu chăm sóc đứa bé lâu như thế, cũng có cảm tình, cô sốc quá mà ngã khụy hai chân xuống đất: "kẻ nào lại nhẫn tâm ra tay hạ độc với một đứa bé mới sinh như vậy chứ? Đúng là không có tính người!"Hảo Hảo không chịu uống sữa, cũng không chịu uống thuốc, cả người cứ thơ thẩn ra, hai mắt đảo nhìn xung quanh.Lý Tranh Diễn ôm lấy đứa bé dỗ dành một lúc."Đồ ăn thức uống của Hảo Hảo đều có người chuyên phụ trách riêng, những người đó tôi cũng đã tự mình điều tra qua, không thể có vấn đề gì cả." Lời anh vừa nói xong liền quay ra hỏi Đặng Diểu Diểu: "Gần đây cô có uống thuốc gì không?""Thuốc? Không có!" Đặng Diểu Diểu lắc đầu: "Em chỉ ăn một số đồ bồi bổ sức khỏe và đồ có tác dụng giữ gìn nhan sắc, một chút thuốc cũng không có"Bác sĩ nói: "Em bé vừa sinh ra khá là yếu, nhưng cũng không nhất định là có người cố ý làm hại, cũng có thể là một số thực phẩm có hại, mọi người lại không hiểu rõ nên đã cho em bé ăn nhầm."Lý Tranh Diễn bảo Đặng Diểu Diểu đưa ra những loại thực phẩm chức năng mà gần đây cô ta uống.Kỷ Sênh liếc mắt nhìn một lượt, loại nào cũng là những hàng cao cấp, chỉ một hộp thôi cũng ít nhất lên tới tiền vạn.Đặng Diểu Diểu sợ Lý Tranh Diễn hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Em cũng sợ Hảo Hảo không thể ăn, những đồ này em đều nhờ bác sĩ xem qua, cô ấy nói là có thể uống."Lý Tranh Diễn hất cằm bảo bác sĩ kiểm tra."Đều là những thứ rất bình thường."Sau khi cho bác sĩ lùi đi, Hảo Hảo cũng ngủ say rồi, giống như ngủ không đủ vậy, nhắm mắt cái đã ngủ say, hơi thở nghe cũng yếu ớt hơn trước vài phần.Ánh mắt Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé nhỏ của Hảo Hảo, nói với Kỷ Sênh: "Cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Diểu Diểu."Kỷ Sênh đi ra ngoài, sau khi đi ra cô lập tức rút điện thoại gọi ra nước ngoài, muốn nghe thấy âm thanh ọ ọe của Khả Khả hơn bao giờ hết.Khả Khả của cô có khi nào cũng bị giống như Hảo Hảo, chỉ ăn nhầm thứ gì đó cũng có thể yếu ớt như vậy............"Hãy nhớ cô đồng ý với tôi điều gì?" Lý Tranh Diễn ngồi lên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Đặng Diểu Diểu.Sau lưng Đặng Diểu Diểu ướt đẫm mồ hôi: "Một từ tôi cũng không dám quên, tôi giúp anh chằm sóc Hảo Hảo, cho Hảo Hảo uống sữa, giả vờ làm mẹ của nó, anh giúp tôi nuôi con tôi ở quê nhà!"Cô vốn dĩ là quả phụ ở vùng nông thôn của Hải Thành, đứa trẻ sinh ra không có người nuôi.Lúc trước Lý Tranh Diễn vô tình gặp cô ta ở bệnh viện, lập tức đưa ra điều kiện, cô ta muốn ăn ngon mặc đẹp, còn muốn có người chăm sóc đứa con của bản thân mình nên đã đồng ý ngay với điều kiện của anh."Cái gì nên là của cô thì là của cô, Hảo Hảo mà gặp chuyện thì con trai cô cũng giống vậy – hết đường sống!"Đặng Diểu Diểu sợ nhũn người ra, suýt nữa thì quỳ xuống đất."Không phải tôi, không phỉa tôi, tôi không hề muốn hại Hảo Hảo....tôi cũng vừa mới sinh con trai, nhìn thấy Hảo Hảo giống như nhìn thấy con trai của chính tôi vậy, sao tôi có thể hại nó chứ? Kỷ tiểu thư, Kỷ tiểu thư mới là người đáng hoài nghi nhất! Cô ấy và anh quan hệ từ trước tới nay không tốt, nói không chừng nhìn thấy Hảo Hảo đáng yêu liền trút giận lên người Hảo Hảo."Lý Tranh Diễn không nói gì, đặt Hảo Hảo lên giường, quay người bước đi.Khi anh vừa mở cửa bước ra thì liền nhìn thấy Kỷ Sênh đứng ở góc hành lang gọi điện thoại, anh khẽ khàng tiến lại gần."Tôi nói rồi cô không cần tiết kiệm tiền! Con bé dị ứng với sữa, cô làm thế chẳng khác nào đòi mạng nó à? Tiền tôi sẽ cố gắng sớm gửi qua cho cô, nếu lần sau cô lại thế này tôi sẽ kiện công ty cô đấy...."Cô cúp điện thoại với tâm trạng tức giận, quay đầu liền nhìn thấy Lý Tranh Diễn đứng phía sau lưng, đột nhiên cô toát mồ hôi hột.Lời cô nói, anh nghe được bao nhiêu rồi?"Anh...sao anh lại ở đây?"Lý Tranh Diễn nheo mày, bên tai vẫn còn văng vẳng lời cô nói, mắt hơi nheo lại nhưng sắc lạnh vô cùng nhìn chằm chằm vào cô."Cô gần đây rất hay chơi một mình với Hảo Hảo?"


  CHƯƠNG 351: XẤU NHƯNG LÀM PHỤ NỮ HÀI LÒNG LẮM   

"Anh nghi ngờ tôi hại Hảo Hảo?" hai mắt Kỷ Sênh đỏ lên, nghe thấy vậy càng thêm phẫn nộ, hai tay khoanh trước ngực cười lạnh lùng: "Vậy thì thật sự phải xin lỗi anh rồi, Kỷ Sênh tôi tuy không phải hạng cao quý gì nhưng cũng không tới nỗi xấu xa tới mức muốn hại chết một đứa trẻ sơ sinh!"Nói xong, cô đi thẳng về phòng mình.Khi đi qua người Lý Tranh Diễn cô còn cố tình lấy vai mình hất vào vai anh ta.Lý Tranh Diễn nghiêng cả người sang một bên, khi bóng Kỷ Sênh đã khuất, anh ta rút điện thoại ra."Đi điều tra xem tiền của Kỷ Sênh được gửi đi đâu!""Bắt đầu từ Hải Thành chuyển đi, không được để sót bất kì một giao dịch nào!""Một ngày sau, tôi cần có những tài liệu về chuyện này."..............Lương Nặc sau khi ra khỏi cửa hàng làm tóc vẫn không ngừng nghĩ về đứa con của mình, rồi cô thơ thẩn lên mạng xem các sản phẩm đồ của trẻ sơ sinh, cô cho vào giỏ hàng một đống đồ trong vô thức.Nhưng chỉ có thể xem, không thể mua.Cô biết Bắc Minh Dục cũng giống cô – đều rất nhớ con, mua về cũng chỉ tức cảnh sinh tình thêm mà thôi.Ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh lại phát hiện điện thoại có rất nhiều tin nhắn, xem một lượt, tất cả đều là tin nhắn cảu Tô Khuynh Khuynh.Tin nhắn chẳng có gì ngoài sự khiêu khích, lại còn là vài bức hình về những trang phục làm hở da thịt."Đồ thần kinh, những bức ảnh kiểu này muốn gửi thì gửi cho anh họ tôi ấy, gửi cho tôi tôi cũng chẳng thèm quan tâm, ghê tởm!" cô tức sôi máu gửi đi tin nhắn, rồi Lương Nặc định chặn số cô ta lại.Nhưng Tô Khuynh Khuynh đúng là nhanh tay thật, một giây sau cô ta đã gửi tin nhắn lại."Anh họ cô đang hẹn hò với tôi ở khách sạn này, muốn xem không? gọi một tiếng chị đi, tôi cho cô xem cơ bụng của anh họ cô, nói thực, anh họ cô diện mạo xấu, nhưng làm phụ nữ như tôi hài lòng lắm."Lương Nặc tức giận thiếu chút nữa thì vứt cả điện thoại đi."Thư ký Tôn!" cô kéo cửa chạy ra ngoài tìm thư ký Tôn, hỏi: "Bây giờ thiếu gia đang ở đâu?""Thiếu gia?" Thư ký Tôn hắng giọng, che giấu sự lúng túng: " Gần đây hơi bận, cụ thể đang ở đâu tôi cũng không rõ lắm!""Có phải đang ở khách sạn không?" Lương Nặc hỏi thẳng, rất dứt khoát.Tuy là tin vào tình cảm của bọn họ nhưng chỉ cần nghĩ anh đang lén lút ở khách sạn với một người phụ nữ đang thèm muốn anh là cô thấy rất không vui rồi.Thư ký Tôn vội vàng xua tay: "Không chỉ có thiếu gia và Tô tiểu thư đâu, còn có rất nhiều người khác nữa!"Lương Nặc đã hiểu: "Quả nhiên là như vậy!"Thư ký Tôn nheo mày, tự mắng bản thân mình ngốc."Không phải như cô nghĩ đâu, thiếu gia đúng là có việc phải làm....""Tôi biết, tôi cũng sẽ không làm loạn lên vô lý đây." Lương Nặc dùng lực giậm giậm chân, lấy lại bình tĩnh mới nói: "Chỉ là nhìn thấy người phụ nữ đó tôi thấy bực mình! Bực mình không chịu được....""Thiếu phu nhân, thực ra thiếu gia anh ấy....""Tôi đều hiểu, anh đừng nói nữa." Lương Nặc kịp thời ngắt ngang lời anh ta, sau đó nói: "Đã mấy ngày không tự tay nấu cơm rồi, thư ký Tôn, buổi tối anh ở lại ăn cơm, tôi đi mua đồ!"Nói xong, Lương Nặc lại hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, hoàn toàn không cho thư ký Tôn có thời gian để phản ứng lại.Thư ký Tôn nghển đầu lên suy nghĩ.Thế này là tức giận hay không tức giận đây?...............Lương Nặc không cho thư ký Tôn đi cùng, tự cô bắt xe đi siêu thị, lượn khắp một lượt cô mua cả đống đồ ăn.Vừa đi ra khỏi siêu thị, một chiếc Bentley đỗ ngay trước mặt cô.Cô đang định đổi hướng đi, cửa sau xe được đẩy ra."Lương Nặc!" cô nghe thấy tiếng nói đã đoán biết được ra ai: "Đổng tiên sinh?"Kể từ sau khi cô nói với Đổng Hàn Thanh một số biểu hiện không bình thường của Laurel, hai người không hề có liên lạc gì nữa, Lương Nặc có chút ngạc nhiên."Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với em!"Lương Nặc cũng nghĩ chắc có việc gì nghiêm túc nên anh ta mới tới tìm cô, cũng không do dự, cô mang túi lớn túi nhỏ lên xe, Đổng Hàn Thanh liếc nhìn đống túi cô xách trên tay."Khi li hôn Bắc Minh Dục không để lại tiền cho em à? Em tự mình đi mua đồ ăn?""Không phải!" Lương Nặc buộc gọn các túi lại, tránh làm bẩn xe anh ta, lắc đầu nói: "là tự tôi muốn nấu cơm, chứ không liên quan tới chuyện tiền, đúng ròi, anh tìm tôi có việc gì?"Chiếc xe bắt đầu khởi động chạy trên đường với tốc độ tiến lên phía trước chầm chậm."Laurel từng uy hiếp em?""Hả...?" Lương Nặc đơ người ra mất một giây rồi mới gật đầu: "Cũng gần như thế, dường như cô ấy có ý nghĩ muốn độc chiếm anh, không muốn bên cạnh anh có bất kì người phụ nữ nào, nhưng lại rất bảo vệ anh, không cho phép bất kì người nào không chấp nhận anh."Đổng Hàn Thanh nheo mày , trầm mặc một lúc, Lương Nặc lại nói: "Đại ý là muốn tất cả mọi người đều phải yêu anh, thích anh nhưng lại không muốn người khác cướp mất anh.""Tôi muốn làm một vụ giao dịch với em!" Đổng Hàn Thanh đột nhiên nói.Hai tay Lương Nặc hơi nắm chặt hai tay lại."Giao dịch gì?""Nói trắng ra đó là tôi muốn lợi dụng em." Đổng Hàn Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Điều kiện là tôi sẽ giúp em tìm lại Bắc Minh Dục, cách đây không lâu có người nói rằng nhìn thấy anh ta ở Hàn Thành, vì vậy ta vẫn chưa chết."Trong lòng Lương Nặc hết sức hồi hộp, nếu Đổng Hàn Thanh đã đoán ra Bắc Minh Dục vẫn chưa chết, vậy bàn tay vô hình – kẻ đứng đằng sau tất cả kia....Nét mặt này mà để lộ dưới ánh mắt Đổng Hàn Thanh sẽ chứng minh cho việc cô còn rất quan tâm tới Bắc Minh Dục."Cũng có thể lực lượng của mình tôi thì không tìm thấy Bắc Minh Dục nhưng cha tôi có nguồn nhân lực hùng mạnh, ở Hải Thành cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nếu em bằng lòng hợp tác với tôi thì sớm muộn Bắc Minh Dục cũng sẽ được tìm ra."Lương Nặc hơi nheo mày lại: "Tôi biết anh muốn tôi làm gì nhưng như vậy thì tôi sẽ gặp nguy hiểm.""Nguy hiểm của em với tung tích về Bắc Minh Dục, xem em tự đưa ra sự lựa chọn thế nào thôi."Đổng Hàn Thanh đã nói vô cùng rõ ràng."Anh hãy cho tôi thời gian suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ trả lời anh!""Được!" Đổng Hàn Thanh cho người dừng xe lại, vào giây phút mà cửa xe được mở ra, anh ta lại nói thêm một câu: "Tôi dùng người phụ nữ khác để lợi dụng cũng sẽ đạt được mục đích như vậy thôi, nhưng giao dịch với em, chẳng qua cũng vì em có sức uy hiếp nhất định đối với Laurel."Lương Nặc cầm túi đi xuống xe, lặng lẽ gật đầu."Tôi biết! Tôi sẽ sớm trả lời anh thôi."Bây giờ tình hình giữa cô và Bắc Minh Dục không tốt cũng không xấu, tuy không biết kẻ đứng đằng sau tất cả là ai nhưng trước mắt hắn chưa làm gì được cô và anh.Có điều, bàn tay vô hình đó đang từng bước từng bước dần dần loại bỏ sạch sẽ tất cả những người và việc đang làm hại tới Bắc Minh Dục.Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ tới lúc chết cũng không biết kẻ đó là ai...........Lương Nặc cầm túi lớn túi bé về nhà, thư ký Tôn đột nhiên thấy yên tâm hơn: "Thiếu phu nhân, cô về rồi à? Để tôi giúp cô cầm đồ, ồ, cũng nặng thật đấy!"Lương Nặc đưa tất cả các túi cho anh ta."Anh không cần đề phòng thế đâu, tôi biết bây giờ là lúc then chốt, thiếu gia có làm gì tôi cũng sẽ không cãi lộn với anh ấy, càng không cố ý đi tới khách sạn để làm hỏng chuyện của anh ấy."Chỉ là trong lòng thấy có chút không vui.Rõ ràng là vợ chồng mà phải giả vờ đóng kịch là anh em họ, lại còn phải nhìn người phụ nữ khác tán tỉnh anh mà không thể làm gì, nếu không sẽ là loạn luân.Thư ký Tôn bị Lương Nặc nhìn thấy rồi, lúng túng: "Tôi cũng chỉ là lo lắng.""Được rồi, tôi đều hiểu." Lương Nặc nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều rồi, sau đó cô nói: " Thiếu gia có nói tối nay sẽ về ăn cơm không?""Có chứ! Tôi đã gọi điện bảo thiếu gia rằng hôm nay đích thân thiếu phu nhân xuống bếp, anh ấy sẽ cố gắng về sớm!"Ánh mắt Lương Nặc khẽ lướt qua nụ cười không được thiện ý lắm: "Vậy thì tốt!"Buổi tối, khi Bắc Minh Dục trở về, trên người còn thoang thoảng mùi hương nước hoa của phụ nữ, tuy là nhìn anh xấu xí nhưng lại là người đào hoa, thêm với việc lắm tiền, chỉ thế thôi cũng đủ làm con tim của các cô gái dậy sóng, thậm còn nói nhìn anh rất cá tính.


  CHƯƠNG 352: MƯỚP ĐẮNG GIẢI ĐỘC   

Đứng ở cửa thay giày, lại đem áo khoác vứt cho thư ký Tôn đang đứng cạnh."Lương Nặc đâu?"Thư ký Tôn chỉ tay vào bếp: "Vẫn đang nấu cơm, nhưng chắc là sắp xong rồi.""Ừm!"Bắc Minh Dục đi tới cửa bếp, anh đứng ở ngoài ngó đầu vào bên trong nhìn Lương Nặc, cô đang đeo một đôi gang tay chống nóng lấy một món ăn từ nồi hấp ra.Có thể là do hơi nóng, trên trán cô xuất hiện những hạt mồ hôi li ti.Phụ nữ khi vào bếp thật quyến rũ."Ấy? sớm thế anh đã về rồi à?" Lương Nặc vừa mới rửa tay đã nhìn thấy anh đang đứng ngoài cửa, đơ người ra một lát sau đó anh mới tiến vào, hai tay dang ra ôm lấy cô vào lòng, làm như thể căn phòng chỉ có hai người, anh hôn vào tai cô, vừa cười vừa nói trêu chọc: "Có phải nhớ anh rồi không? dùng trăm phương ngàn kế để làm cho anh về sớm mà tới lúc về lại giả vờ cái bộ dạng ngốc nghếch này!"Lương Nặc: "....thèm vào nhớ anh!"Cô khẽ cười, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh, chỉ vào một đống việc còn chưa làm xong, nói: "Anh cứ ra ngoài trước đi, em sẽ làm xong ngay thôi!"Bắc Minh Dục cười cười, cảm thấy hôm nay cô vừa nhiệt tình, vừa lạnh lùng, chẳng nghĩ thêm nhiều, anh quay người bước ra ngoài..............Chưa tới mười phút sau, Lương Nặc đã bắt đầu cho đồ ăn lên."Có thể ăn cơm rồi, rửa tay ăn cơm thôi."Cô cởi chiếc tạp dề ra treo lên ngoắc, Bắc Minh Dục rửa tay xong tiện thể giúp cô: "Nhìn em bận bao lâu như thế rồi, để anh giúp em bưng đồ ăn lên.""Không cần đâu!"Lương Nặc dùng một ngữ điệu hơi lạ lùng như thể không muốn đụng tay vào việc của cô vậy, anh đi qua người cô đem đồ ăn đặt gọn gàng trên bàn ăn.Từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc mắt nhìn anh âu yếm lấy một cái.Bắc Minh Dục nheo mày: "Anh đến khách sạn gặp Tô Khuynh Khuynh làm em tức giận à?""Làm gì có!" Lương Nặc cười cho có lệ, lại vô cùng nhiệt tình xới cơm và canh đặt trước mặt anh, chỉ tay vào bàn ăn nói: "Mau ăn cơm!"Bắc Minh Dục chẳng nghĩ thêm làm gì, cầm bát đũa lên ăn cơm, nhưng lại nhìn thấy cả bàn ăn các món đều được làm từ một loại thực phẩm.Thư ký Tôn cũng nhìn bàn ăn đầy ắp các món với bộ dạng lúng túng."Đây là cái gì?"Lương Nặc ngơ ngác, rồi cười híp mắt lại: "Chẳng phải anh đều nhìn thấy rồi à? Đây là món nộm mướp đắng, đây là canh mướp đắng nấu sườn, đây là mướp đắng nhồi thịt, đây là mướp đắng xào trứng....đây là mướp đắng hầm với đầu cá!"Bàn ăn đột nhiên yên lặng lạ thường, thư ký Tôn cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn hai người.Bắc Minh Dục gắp hai miếng mướp đắng rồi nói vẻ chê bai: "Từ khi nào mà em thích ăn mướp đắng đến vậy?""Hôm nay ở siêu thị họ giảm giá mướp đắng.""Giảm giá cũng không tới mức ngập bàn ăn đều là mướp đắng chứ?" mặt Bắc Minh Dục có vẻ nghiêm nghị: "Lại còn dám nói là không tức giận à?""Em tức được á?""Ting ting!"Lương Nặc còn chưa nói hết những gì muốn nói thì chuông cửa reo lên, thư ký Tôn lập tức đứng lên với nét mặt đề phòng, bởi vì ở đây được coi là một căn cứ bí mất, hầu như không ai biết!Nhìn qua chiếc gương lồi trên cửa thăm dò xem ai, thư ký Tôn nhìn rõ đó là người quen thì mới yên tâm."Lý thiếu gia, sao anh lại tới lúc này?"Thư ký Tôn vừa mở cửa vừa nói.Lý Tranh Diễn một tay bế Hảo Hảo, đá đôi giày da ở chân ra, chọn bừa một đôi dép trong nhà đi sau đó tiến vào phía trong, ngửi thấy mùi mướp đắng nồng nặc, anh ta nhăn mặt nheo mày lại."Sao lại một bàn ăn toàn mướp đắng thế này? Ai muốn giải độc đấy?"Hảo Hảo vốn dĩ vẫn đang ngủ, lúc này ngửi thấy mùi mướp đắng nên cũng tỉnh rồi, đôi mắt bé tí chớp chớp, quay đầu sang hai bên nhìn vào không gian lạ hoắc."Sao anh tới đây vậy?" Lương Nặc lúng túng hỏi."Sao hả? Tôi không thể tới chắc?""Không phải!" Lương Nặc vội vàng giải thích: "Anh sớm gọi điện thì tôi đã không làm nhiều mướp đắng như thế này."Lý Tranh Diễn kéo ghế ra, ngồi xuống hết sức tự nhiên.Cầm đũa thử gắp một miếng nhỏ nếm."Khó ăn quá! Ông bạn, tôi nhớ khẩu vị của cậu kén hơn ai hết mà nhỉ!"Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn Lương Nặc oán trách: "Hôm nay tôi đi tới khách sạn gặp Tô Khuynh Khuynh rồi."Lý Tranh Diễn tròn xoe mắt: "Không phải thế chứ....ha ha, chẳng trách Tiểu Nặc Nặc làm cho cậu nhiều mướp đắng để ăn thế này, giải độc đây! Thế là tốt, nào, ăn nhiều một chút...."Nói rồi Lý Tranh Diễn đem cả nửa đĩa trứng xào mướp đắng đổ vào bát Bắc Minh Dục.Hảo Hảo cũng bắt đầu ọ ọe rồi, lúc trước uống sữa ở nhà lại chớ ra."Sao hình như Hảo Hảo gầy đi rồi?"Lương Nặc vội vàng lấy giấy ăn lau miệng cho Hảo Hảo, vừa lau vừa nói giọng cảm thán, muốn lại gần đứa bé hơn ai hết.Lý Tranh Diễn thấy vậy liền lập tức đưa Hảo Hảo cho Lương Nặc bế."Không được chớ ra, không là sau này không cho con ăn nữa đâu đấy." Lý Tranh Diễn giáo dục Hảo Hảo rất nghiêm túc, lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net