CHƯƠNG 372-373-374-375

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 372: LƯƠNG NẶC MẤT TÍCH RỒILaurel bị nhốt trong căn biệt thự của Lý Tranh Diễn, có người chuyên phụ trách canh giữ cô ta, phòng trường hợp Đổng Hách cho người tới cứu.Tiếp theo chính là cuộc chiến với Đổng Hách, xem nước cờ của ai cao hơn.Buổi chiều, Lương Nặc trở về căn nhà của cô và Bắc Minh Dục để lấu một số đồ dùng hàng ngày lại chỗ Lý Tranh Diễn, hai chiếc xe đưa cô đi.Mấy tiếng đồng hồ sau, Bắc Minh Dục vẫn không thấy người quay về.Đang định gọi điện cho Lương Nặc, tin tức của vệ sĩ liền truyền tới: Lương Nặc mất tích rồi..........Lương Nặc bị chúng dùng thuốc mê bịt chặt vào mũi làm cho ngất đi, khi tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong một căn gác vô cùng tối.Căn gác đã bị bỏ trống rất lâu, khắp nơi đều tràn ngập mùi hôi thối.Cộc cộc cộc.Tiếng giàu da và nền nhà đập vào nhau phát ra vừa gần lại vừa xa, Lương Nặc tập trung suy nghĩ, hít thở thật sâu, yên lặng chờ đợi người đó xuất hiện.Két két.Cánh cửa đã nhiều năm không được sửa của căn gác được mở ra, khuôn mặt độc ác của Đổng Hách xuất hiện trước mặt cô: "Quả nhiên là ông, chính ông mới là thủ phạm của tất cả mọi việc!"Đổng Hách nhếch mép cười, đứng trước mặt cô: "Là tôi thì làm sao? Lúc trước Lương Bác Sinh vẫn chưa xử lý cô, xem ra đúng là tai họa!""Ông bắt cóc tôi tới đây làm gì?"Lương Nặc trợn trừng mắt, trong lòng đang rất sợ hãi."Đừng có nhìn tôi thế chứ!" Đổng Hách đưa tay lên vỗ vỗ vào má cô, nói lạnh lùng: "Giữ lấy cô còn có tác dụng, tôi sẽ không làm gì cô đâu!"Nói rồi, ông ta dặn dò mấy tên thuộc hạ nới dây trói ra, đưa cô tới một căn phòng tới của một tòa nhà nào đó.Trên dường treo đầy các loại loại công cụ tra tấn, góc tường còn có mấy cuộn xích to, chắc phải to gần bằng cổ tay cô mất, thuộc hạ của ông ta tháo dây xích ra quàng vào chân tay Lương Nặc."Đừng động vào tôi, bỏ ra...."Chân Lương Nặc vốn dĩ đã bị thương, chiếc xích lạnh kẹp vào cô đau tới nỗi nghiến răng lại.Đang lúc vùng vẫy, thuộc hạ liền giáng cho cô một cái tát, đánh cô ngất xỉu luôn.Đổng Hách chỉ chờ tới lúc đó và chụp hai bức ảnh sau đó gửi vào một hòm thư đã định sẵn, sau đó ông ta yên lặng chờ đợi vở kịch hay sắp bắt đầu.Cùng thời khắc đó, điện thoại Bắc Minh Dục rung lên thông báo nhận được thư từ một hòm thư lạ, mới đầu anh vẫn lo lắng tìm cách tìm Lương Nặc nên không chú ý, một lúc sau, đối phương lại gửi tới một thư nữa.Lúc này Bắc Minh Dục mới mở hòm thư ra, trong đó chỉ có một địa chỉ web.Khi kết nối thì nhận được thông báo là cần có mật khẩu mới truy nhập được.Thư ký Tôn: "Ai mà rỗi hơi thế?"Bắc Minh Dục nhanh chóng làm theo những chỉ dẫn trong hòm thư, nhập những chữ cái vào thành một mật khẩu, màn hình đột nhiên liền được mở ra – một căn phòng âm u, Lương Nặc bị dây xích quấn chặt."Là thiếu phu nhân!" thư ký Tôn kêu lên ngạc nhiên.Bắc Minh Dục một mặt lặng lẽ ra hiệu cho thư ký Tôn hãy điều tra địa chỉ, một mặt nhìn vào ống kính nói: "Đổng tiên sinh, ông giấu đúng là kỹ thật đấy!""Cũng có bằng cậu đâu!" Đổng Hách đang kết nối trực tiếp với Bắc Minh Dục qua video chỉ để lộ ra một bên mặt, có một sự lạnh lùng không nói được thành lời: "Nếu không phải gần đây cậu liên tục bí mất tiến hành điều tra mọi việc thì tôi thực sự không ngờ được nhân vật Bắc Minh Dục nổi tiếng của Hải Thành lại có khuôn mặt đầy rắn rết bò như bây giờ!""Nếu như ông đã biết rằng tôi đang điều tra ông, vậy thì hãy ngoan ngoãn chờ bị bắt đi.""Ha ha...." Đổng Hách đột nhiên cười lớn: "Tôi rất tò mò cậu lấy đâu cái dũng khí lớn như vậy để dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi? Đừng quên rằng vợ cậu bây giờ đang ở trong tay tôi đấy!""Con gái ông cũng đang ở trong tay tôi, hơn nữa, ông thương con gái cũng không kém gì tôi thương vợ đâu.""Cũng đúng!"Đổng Hách lại cười khểnh nhưng là nụ cười bí hiểm, sau đó đưa tay ra cầm lấy chiếc roi da đang treo phía bên cạnh, cố ý làm ướt nó bằng nước ớt rồi hướng về phía Lương Nặc mà quất vào người cô.Bốp!Tiếng chiếc roi đập vào người cô vang lên khắp căn phòng, Bắc Minh Dục nắm chặt hai tay thành nắm đấm: "Dừng tay!"Đổng Hách chẳng thèm quan tâm tới lời anh, lại tiếp tục quất vào người cô một roi nữa."Con gái tôi trong tay cậu chắc cũng chịu không ít cay đắng, bây giờ, có đi có lại là đúng rồi!"Máu trong người Bắc Minh Dục đang nóng lên: "Bây giờ tôi đưa Laurel tới đây, tôi đảm bảo, nếu ông dám động tới cô ấy lần nữa, tôi sẽ để lại trên người con gái ông một lỗ thủng đấy!""Được!"Đổng Hách vứt chiếc roi da sang một bên cho thủ hạ, Lương Nặc đang cúi đầu lúc này đã tỉnh lại do bị đánh đau quá!Ý thức được chân tay của mình đang bị xích quấn lại không động đậy được, cô cắn răng nói: "Đổng Hách, chắc chắn ông sẽ gặp phải báo ứng, ông hại chết bao nhiêu người, nhất định ông sẽ không được yên thân đâu...."Đổng Hách lườm cô lạnh lùng: "Bây giờ tâm trạng của tôi không tới nỗi nào, tốt nhất cô hãy im mồm lại đi."Lương Nặc đột nhiên chú ý thấy phía đối diện có một ống kính, lập tức nói: "Thiếu gia, là anh đúng không? anh mặc kệ em, bây giờ hãy báo cảnh sát đi, Đổng Hách bắt cóc, dùng cực hình, giam người phạm pháp, một loạt tội trạng như thế nhất định sẽ không chạy thoát được."Bắc Minh Dục không nói gì, sắc mặt vô cùng ảm đạm.Rất nhanh Laurel đã được lôi đến, rõ ràng là đã được thay một bộ quần áo."Ba...." cô ta nhướn cơ thể mệt mỏi về phía ống kính hét lớn: "Ba nhanh nhanh cứu con, những người ở đây đều là ác quỷ, bọn họ không ngừng giày vò con, con không muốn ở lại đây nữa."Lý Tranh Diễn nói muốn làm cho hai cánh tay cô ta tàn phế, thế này thì sao được chứ?Đổng Hàn Thanh thích nghe đàn piano, sao đôi tay của cô ta có thể tàn phế được?"Laurel, con gái yêu quý của ta, con phải chịu khổ rồi...." Đổng Hách nhìn vào khuôn mặt tiều tụy hốc hác của Laurel nói nhẹ nhàng động viên: "Con yên tâm, ba sẽ nhanh đưa con về nhà thôi, con chịu đựng thêm một chút."Bắc Minh Dục di chuyển ống kính: "Người ông cũng đã nhìn thấy rồi, nói đi, khi nào thì trao đổi!"Anh không tin Đổng Hách không nguyên có gì mà tìm anh "nói chuyện phiếm.""Ba giờ chiều ngày mai, còn về địa điểm...người của anh chắc đã tìm ra được địa chỉ, nhớ lấy, tôi muốn Laurel một sợi tóc cũng không được mất."Một giây sau, màn hình điện thoại đột nhiên chỉ còn là hình ảnh tuyết trắng.Đổng Hách đã ngắt kết nối.Laurel kiêu ngạo như một con khổng tước, không coi ai ra gì: "Hức, tôi đã nói rồi các người nhất định sẽ phải ngoan ngoãn thả tôi ra, có điều lấy tôi để đối lấy người phụ nữ rẻ tiền kia thì đúng là hậ thấp bản thân ....."Bốp!Bắc Minh Dục cho cô ta nếm mùi bạt tai của anh, cái bạt tai làm cho mặt cô ta vẹo sang một bên, hai tai ù đi."Không động được vào cha cô, thì thôi chơi cô cũng được mà!"Bắc Minh Dục cười nham hiểm, sau đó bảo thư ký Tôn tới phòng Kỷ Sênh gọi Lý Tranh Diễn ra, Laurel vốn dĩ còn muốn phát điên lên, nhưng vừa nghe thấy cái tên Lý Tranh Diễn thì liền run lên, trợn trừng mắt sợ hãi."Anh....các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, cha tôi là Đổng Hách chứ không phải ai khác!""Thiên vương lão tử cũng không cứu nổi cô!"............Bắc Minh Dục đối xử thô lỗ với Laurel, thủ hạ của Đổng Hách và ông ta cũng không tha cho Lương Nặc, chiếc roi da được quất vào người cô không kể chỗ nào, Lương Nặc chỉ có thể cắn răng chịu đựng.Mắt cô nheo lại mờ ảo, không có chút sức lực nào nhìn về bốn phía thuộc hạ đang bắt đầu đào hố ở góc tường.Những thứ gì đó đen đen được vứt xuống dưới."Ông...ông chôn thứ gì?"Đổng Hách cười nụ cười khát máu: "Cô đoán ra rồi lại còn hỏi tôi?""Ôn chôn thuốc nổ để giết chết tôi?""Cô hãy ngồi đấy mà cầu cho chồng cô mau tới đi!"Lương Nặc nghiến chặt răng, nhìn ông ta ghê tởm: "Thiếu gia anh minh, khôn ngoan, nhất định sẽ không bị ông lừa đâu, ông đừng có hi vọng nữa....""Bịt mồm nó lại, đừng để cho nó nói lung tung nữa."Đổng Hách vừa ra lệnh, thuộc hạ đã cầm một nắm rẻ rách nhét vào miệng cô, Lương Nặc sợ hãi trợn trừng mắt, cô cố kêu lên, trong lòng chỉ biết cầu nguyện, hi vọng rằng anh sẽ không bị trúng kế.


  CHƯƠNG 373: CỨ NGHĨ LÀ CHẾT CHẮC  

Buổi chiều, mặt trời chói chang khác thường, không khí nặng nề, ngột ngạt.Đổng Hách đứng trên ban công tầng hai của căn gác, từ xa nhìn chiếc xe của Bắc Minh Dục cách ông ta càng ngày càng gần, nụ cười đắc ý trên môi càng lúc càng rõ.Bắc Minh Dục nhanh chân bước tới gần căn gác: "Laurel tôi đã đưa tới rồi, Lương Nặc đâu?""Ở ngoài thời tiết nóng nực, vào trong rồi nói."Đổng Hách giơ tay ra hiệu cho thủ hạ để bọn họ vào, thư ký Tôn đi sát phía sau Bắc Minh Dục, luôn ở trong thế phòng bị, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ở đây.Trạng thái tinh thần của Laurel vô cùng kém, thư ký Tôn đẩy cô ta đi về phía trước, cô ta liền gào lên: "Không....đừng...cút đi, đừng có lại gần đây...."Đổng Hách nhìn trạng thái tinh thần của Laurel là biết nhất định cô ta đã phải chịu đựng sự giày vò gì đó rất khủng khiếp.Phòng khách tầng một, mấy tên thuộc hạ đang áp tải Lương Nặc, bắt cô quỳ xuống.Lương Nặc lắc lắc đầu, không biết là hôn mê hay đã tỉnh."Cô ấy sao vậy?""Cậu đã làm gì với Laurel thì tôi làm cái đó với cô ta." Đổng Hách thô lỗ chế nhạo: "Cậu tưởng tôi sẽ tin cậu – Bắc Minh Dục là kẻ quân tử à? Sẽ giữ đúng lời hứa?""Đổng tiên sinh cũng chẳng tốt hơn là bao!"Đổng Hách đứng dựa người vào cửa, miệng cười nhưng ánh mắt đầy sự nham hiểm độc ác: "Xem ra chung ta kẻ năm lạng người nửa cân, trước đây không thể đánh gục cậu một lần, sau này cơ hội đúng là hiếm gặp.""Đổng tiên sinh có hứng thú nói với tôi chuyện Bắc Minh gia không, rốt cuộc chúng tôi đã làm gì khiến ông không vui mà ông lại ra tay diệt tận gốc thế này?"Đổng Hách bình thản, lại cười: "Hải Thành có vị trí địa lý thuận lợi, lại là Hải cảng quan trọng, thuyền bè qua lại làm ăn giao dịch đông đúc, sầm uất, nếu tôi nói đơn thuần là thấy miếng bánh kem Hải Thành này béo bở, muốn đánh bại gia tộc thống trị Hải Thành cậu có tin không?""Tin một nửa!" Bắc Minh Dục nheo mày, nói với vẻ nghiêm túc: "Đổng Tồn Thụy là anh trai ruột của ông, nếu ông muốn tiến quân vào Hải Thành thì đã có ông ấy nâng đỡ, căn bản không cần tổn hao tâm sức để loại trừ Bắc Minh gia, lại còn ra tay thâm độc thế này!""Anh trai ruột? Ha ha...." Đổng Hách cười sảng khoái, nói: "Xem ra thông tin của cậu đúng là quá ít, lẽ nào cậu không biết hai mươi năm trước chính người anh trai tốt bụng của tôi liên minh với nhạc phụ của cậu là Lương Bác Văn để hãm hại tôi phải vào tù? Cậu tưởng ông ta sẽ đồng ý cho tôi tiến quân vào Hải Thành à?"Bắc Minh Dục khẽ nhăn mày suy nghĩ, những sự việc này đúng là lần đầu anh nghe tới."Không cần hoài nghi, những gì tôi nói đều là sự thật, hai mươi năm trước tôi không ở Hải Thành mà ở Âu Thành, một tay xây dựng công ty về lĩnh vực công nghệ mới, khi đó anh trai tôi cũng chưa làm quan to như bây giờ, Lương Bác Văn thì chỉ là chân chạy lon ton bên cạnh tôi, đáng tiếc là, một kẻ thì chán ghét và từ bỏ tôi để đi con đường ngang ngõ tắt, còn một kẻ thì tham quyền hám lợi, vì vậy đã liên kết để tống tôi vào ngục.""Lương Bác Văn thì ông có thể ra tay trả thù, nhưng Đổng Tồn Thụy sao ông lại không thể bao dung chứ?"Đổng Hách kéo kéo tay áo nói vẻ từ từ: "Ai nói tôi có thể bao dung ông ta? Mỗi ngày ông ta uống canxi tôi đã đều đổi thành loại thuốc độc có tác dụng từ từ, cũng may là có Laurel nó mê muội Hàn Thanh, không thì....việc đầu tiên tôi về Hải Thành là chơi cho ông ta chết trước!""Ông nói hai mươi năm trước ông ở Âu Thành, vậy ông và Thẩm gia ở Âu Thành có quan hệ như thế nào?""Thẩm gia?" Đổng Hách khẽ nhăn mặt lại, nói với ngữ khí hơi ngạc nhiên: "Cậu muốn nói tới gia tộc Thẩm gia lớn nhất Âu Thành sao? Tôi có thể có quan hệ gì chứ? Nếu thực sự có quan hệ gì thì tôi còn phải chạy tới thành phố bé tẹo này tranh miếng cơm với cậu à?"Bắc Minh Dục hoàn toàn không thể nhìn thấu được những lời Đổng Hách nói đâu là thật đâu là giả, chủ yếu là do anh có được thông tin về con người này quá ít.Những lời ông ta nói nghe thì có vẻ cũng hợp lý nhưng không thể không cẩn thận.Ông ta nói ông ta vào tù hai mươi năm, nhưng Lý đạo trưởng tiếp cận Bắc Minh gia đã mấy năm rồi, căn bản không phải chuyện của thời gian gần đây, đặc biệt là câu lạc bộ Giang Nam, chắc là cũng do Đổng Hách đứng tên, nhưng lại kinh doanh ở Hải Thành bao nhiêu năm rồi....Ư ư...Lương Nặc đột nhiên ho lên hai tiếng, dường như đã tỉnh lại, đột nhiên thu hút sự chú ý của Bắc Minh Dục.Những việc vừa rồi có thể sau này lại điều tra, bây giờ việc quan trọng chính là đổi người trước đã."Làm cho cô ta tỉnh hẳn đi." Đổng Hách nói với thuộc hạ.Bọn thuộc hạ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, chúng túm tóc Lương Nặc ra đằng sau giật mạnh, cô giật mình tỉnh lại, nhưng trong miệng vẫn bị nhét rẻ, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Bắc Minh Dục ra hiệu giục anh: hãy mau đi đi."Tôi đếm một hai ba chúng ta đồng thời thả người." Bắc Minh Dục gằn giọng nói."Được!"Đổng Hách lại tiến ra phía cửa vài bước nữa, Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào Lương Nặc, ba tiếng cất lên, đôi bên đồng thời thả người, tinh thần Laurel không được tốt lắm, nhưng nhìn thấy Đổng Hách thì chạy nhanh về phía ông ta."Ba, những kẻ này đều là kẻ xấu....ba mau giết chết bọn họ đi.""Con bé ngốc này, sớm đã bảo hãy ở bên cạnh ba nhưng đằng này nhất định phải tự bản thân ra tay, bây giờ thì biết thế nào là khổ chưa?" Đổng Hách vén tóc trên trán Laurel ra, hôn lên trán cô ta, nói: "Sau này không được phép dọa ba như vậy nữa."Thân thể Lương Nặc yếu ớt không còn chút sức lực nào, cô cố gắng lấy hết sức chạy tới bên cạnh Bắc Minh Dục nhưng lại bị ngã gục xuống đất."Lương Nặc!"Bắc Minh Dục chạy lại bên cô và kéo cô vào lòng, đỡ lấy nửa thân người cô, giúp cô bỏ mảnh vải trong miệng ra rồi hỏi: "Em sao rồi? Bị thương ở đâu?"Lương Nặc vạn phần hốt hoảng, đẩy anh ra ngoài như một kẻ thần kinh: "Mau đi, ở đây đã chôn thuốc nổ."Hai người vừa đứng lên thì liền nhìn thấy Đổng Hách đưa Laurel và thủ hạ nhanh chóng giải tán, đồng thời còn đóng cửa lại, trong tay ông ta còn cầm một chiếc điều khiển từ xa màu đen."Lần này thì xem mày chạy đi đâu?"Ông ta đột nhiên dùng lực ấn mạnh vào nút màu vàng, ánh mắt ngập tràn sự đắc ý, vừa kéo tay Laurel ra ngoài vừa nói: "Ba báo thù giúp con rồi.""Vâng, tốt quá rồi!" Laurel nhảy cẫng lên vui mừng.Vài giây sau, tiếng nổ như dự kiến đã không vang lên, sắc mặt Đổng Hách tối sầm lại: "Sao thế này?"Ông ta lại ấn thêm mấy lần nữa, nhưng căn gác không hề có bất kì động tĩnh gì.Đột nhiên, sắc mặt ông ta tái đi, lôi tay Laurel chạy về phía con đường nhỏ: "Nhanh chạy, ở đây không an toàn!""Sao lại không nổ? Ba, sao ở đây lại không an toàn, con không muốn đi, con muốn xem đám người xấu bọn chúng từng người từng người phải chết.""Nghe lời ba!""Con không!"Đúng thời khắc đó, mấy chiếc xe cảnh sát liền chạy tới, trong chớp mắt đã bao vây vòng quanh Đổng Hách và các thuộc hạ của ông ta, Đổng Tồn Thụy từ từ bước ra từ trong xe."A Hách, đã bao nhiêu năm như thế, không ngờ chú vẫn ngựa theo đường cũ.""Tôi làm sai điều gì?" Đổng Hách không can tâm hét lên với Đổng Tồn Thụy: "Tôi chỉ là muốn có được nhiều hơn, dùng thủ đoạn dã man hơn, năm xưa chính anh đã hại tôi vào ngục? Nhưng tôi là em trai ruột của anh đấy, bây giờ chẳng lẽ anh lại muốn một lần nữa tống tôi vào tù?""Nếu ngồi tù có thể giúp chú thay đổi được tính ác thì kể cả có phải ngồi cả đời tôi cũng sẽ đưa chú đi."Đổng Hách nghiến chặt răng, nhìn số người đang bao vây xung quanh ông ta, lấy hết bình tĩnh lại để quyết chiến một trận sống mái: "Đừng có đắc ý, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!""Chú bỏ cuộc đi, chiếc máy bay trực thăng cách đây 500 mét của chú đã bị cảnh sát khống chế rồi, tài sản, bất động sản cũng với tài khoản các nhân của chú đều bị đóng băng hết rồi, chú chạy không thoát được đâu!"Đổng Tồn Thụy khuyên bảo chân thành: "Đừng có sai lầm hết lần này tới làn khác nữa."Cót két.


  CHƯƠNG 374: ÁC GIẢ ÁC BÁO   

Cánh cửa vốn dĩ bị khóa lại lúc này bị người ở phía trong đẩy ra, Lương Nặc đã hôn mê rồi, Bắc Minh Dục bế cô đang bước ra ngoài, sự chú ý của Đổng Hách bỗng nhiên bị phân tán.Bắc Minh Dục bước gần hơn về phía ông ta, cười hỏi: "Muốn biết tại sao không nổ đúng không?"Laurel kêu lên: "Sao anh ta vẫn chưa chết ba, ba mau giết chết anh ta đi....anh ta là người xấu! "Laurel!" lúc này, một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau Bắc Minh Dục.Laurel cứng đơ người ra ngạc nhiên, mắt nhìn chừng chừng Đổng Hàn Thanh bước ra từ tầng phụ của căn gác.Cô ta ngạc nhiên: "Anh Hàn Thanh? Sao anh lại ở bên trong đó?"Ánh mắt anh ta thể hiện tâm trạng phức tạp lúc này."Tôi vẫn luôn nghỉ ngờ em có liên quan tới cái chết của Tô Tư và Thẩm Ưu, dựa vào tuổi đời cũng như tâm tính của em, nếu đằng sau không có người hẫu thuẫn thì nhất định sớm em đã bị lộ những sơ hở rồi, người đó không thể là ba tôi, vì vậy người còn lại chỉ có thể là ba em, nếu đã biết ba em có dấu hiệu đáng nghi ngờ, đương nhiên tôi sẽ tìm người luôn theo sát ông ấy, không để cho ông ấy muốn làm gì thì làm nữa...."Laurel trợn trừng mắt, tức giận giậm chân đập tay: "Anh theo dõi ba em? Sao anh có thể làm như thế với ba em? Ông ấy là chú Hai của anh, em là em của anh, chúng ta là người một nhà, chúng ta phải yêu thương lẫn nhau chứ?""Yêu thương lẫn nhau?" Đổng Hàn Thanh đột nhiên cười lạnh lùng: " Tô Tư và Thẩm Ưu đều sẽ trở thành chị dâu tương lai của em, nhưng em đã từng thương yêu họ chưa?""Laurel, đừng phí lời với cậu ta nữa." Đổng Hách kéo tay áo Laurel, ý đồ muốn xông chạy ra ngoài.Đôi bên cứ đổi lỗi cho nhau như vậy, Bắc Minh Dục không yên tâm về Lương Nặc, nhất thời chỉ có thể tìm người giúp cô sơ cứu trong xe.Cô chỉ bị thương da thịt bên ngoài không nghiêm trọng, nhưng mặt lại bị roi da quất vào.Chiếc roi da đã làm xước da ra nhưng lại được tẩm thêm nước ớt nên nhìn vào thực sự cảm thấy rất thương xót cho cô.Tiếng tranh cãi bên ngoài dần dần lắng xuống, Bắc Minh Dục nhìn thấy Lương Nặc đã ngủ rồi mới đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Đổng Tồn Thụy, anh nói: "Tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi Đổng Hách."Đổng Tồn Thụy gật đầu đồng ý.Bắc Minh Dục đứng trước mặt Đổng Hách, liếc nhìn ông ta từ trên xuống dưới: "Tôi không biết ông đã ngồi tù bao nhiêu năm, dựa vào thủ đoạn của mình ông thì không thể bày mưu tính kết nhiều như vậy, đằng sau ông còn có ai nữa?"Lúc này Đổng Hách đã bị cảnh sát còng số tám, ép ông ta quỳ dưới đất, nhưng ông ta vẫn ưỡn thẳng ngực, thái độ không hề có chút ăn năn hối cải."Tại sao không thể là tôi? Cậu đừng có đánh giá tôi quá thấp!""Vậy thì chúng ta đổi chủ đề khác để nói!" Bắc Minh Dục lạnh lùng liếc nhìn Laurel, không chút do dự lên tiếng: "Cô ta sống hay chết quyết định bởi ông, ba mươi giây, tự ông suy nghĩ cho kỹ.""Mày....."ĐỔng Hách đột nhiên trợn trừng mắt nhìn Bắc Minh Dục."Còn hai mươi giây nữa, ông có thể nhìn tôi thêm một lúc nữa."Bắc Minh Dục giơ tay lên xem đồng hồ, nhìn chiếc đồng hồ trên tay từ từ chạy, Đổng Hách thương yêu Laurel như vậy, rõ ràng biết cô ta tâm lý biến thái vậy mà còn dung túng cho cô ta tất cả.Ông ta không thể để cho Laurel chết cùng ông ta.Kể cả chỉ còn một sợi dây hi vọng mỏng manh ông ta cũng nhất định không bỏ qua.Quả đúng như dự đoán, khi chỉ còn có năm giây, ông ta đột nhiên hất hai tên cảnh sát ra đứng lên: "Bắc Minh Dục, coi như mày đủ hận đấy, nhưng mày phải thề với tao nhất định phải bảo đảm sự sống cho Laurel bằng không kể cả có phải xuống 18 tầng địa ngục tao cũng sẽ không tha cho mày.""Bây giờ ông còn có tư cách để thương lượng với tôi sao?" miệng Bắc Minh Dục nở nụ cười nhạo báng: "ông nên biết, Laurel làm cho một cánh tay của Kỷ Sênh bị tàn phế, chỉ một ngón tay của Lý Tranh Diễn cũng có thể dùi chết cô ta, kể cả cô ta vẫn còn là vị thành niên sẽ không bị phán án tử hình, thì cũng không chịu nổi ba tháng trong tù."Ánh mắt Đổng Hách dần mờ đi.Sự việc của ông ta bị bại lộ, coi như ông ta đã là một con cờ bỏ đi."Âu Thành, Thẩm gia."Ông ta từ từ nhổ ra bốn từ, hai tay Bắc Minh Dục nắm chặt thành nắm đấm: "Quả nhiên là bọn họ."Thẩm gia là gia tộc lớn nhất ở Âu Thành.Anh là con thứ ba của Thẩm gia, là đứa con trai bị ghét bỏ nhất.Họ thật của anh là họ Thẩm, sau đó đến Hải Thành liền đổi thành họ Bắc Minh."Hơn hai mươi năm trước, tôi ở Âu Thành thành lập một công ty, khách hàng chủ yếu là Thẩm gia, giao dịch qua lại, tôi và Thẩm gia liền trở nên thân thiết, sau đó tôi gặp chuyện phải đi tù, cũng là Thẩm gia có người ngấm ngầm giúp tôi sớm được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net