CHƯƠNG 386-387-388-389

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  CHƯƠNG 386: BỆNH CŨ TÁI PHÁT  

Lương Nặc cũng không biết trong số hai người phụ nữ này rốt cuộc ai là mẹ cả, ai là mẹ hai, cũng nhìn theo Bắc Minh Dục mà khẽ gật đầu chào: "Mẹ cả, mẹ hai!"Hai người phụ nữ tới nhìn cũng không thèm nhìn Lương Nặc, coi như cô không tồn tại.Một người phụ nữ bên cạnh trang điểm có vẻ nhạt hơn một chút đột nhiên đứng lên, muốn kéo tay Bắc Minh Dục nhưng lại bị anh né tránh đi."Tam thiếu gia, con đi chắc cũng phải hơn mười năm rồi đấy nhỉ? Nếu không phải như lão tam mất thì cũng không biết phải bao nhiêu năm mới có thể nhìn thấy con?"Lương Nặc đoán người phụ nữ này chắc là nhị thái thái.Đại thái thái chắc chắn sẽ không khách sáo thế này."Nếu mẹ hai mà nhớ con, con ở Hải Thành ấy! lúc nào cũng hoan nghênh.""Ồ! Hải Thành cái nơi đó mùa đông thì không ấm, mùa hè thì không nóng, có cái gì tốt đẹp chứ? chẳng bằng ở Âu Thành, cả nhà chúng ta cùng hưởng thụ niềm vui thú của gia đình?"Đại thái thái ngồi bên cạnh đột nhiên thở hắt ra có vẻ khinh bỉ, sau đó nheo nheo mắt nhìn anh: "Nếu lão nhị đã nhớ các con như vậy thì chẳng bằng ở lại thêm một thời gian nữa?""Không cần, con sớm đã nói là con chỉ tới để tham dự lễ tang của mẹ, Âu Thành tuyệt đối con sẽ không ở lại lâu."Bắc Minh Dục trả lời không chút do dự, tiếng nói còn có chút dứt khoát và lạnh lùng.Lương Nặc ngầm đoán rằng đại thái thái và nhị thái thái cố tình nói như vậy, chính là muốn lừa Bắc Minh Dục, muốn thử anh xem rốt cuộc anh có ý định ở lại Âu Thành hay không.Quả đúng thật, đại thái thái bỏ chiếc vòng sang hô màu đỏ trên tay xuống: "Âu Thành không chịu ở lại lâu vậy thì tranh thủ còn sớm hãy về Hải Thành đi, hôm nay cũng muộn rồi, ta đã cho người đặt vé máy bay vào sáng mai rồi đấy!""Không cần làm phiền như vậy!" Bắc Minh Dục cười khểnh, ánh mắt đầy sự khinh bỉ: "Tuy Hải Thành không giàu có và phồn hoa bằng Âu Thành, Bắc Minh gia cũng không so được với Thẩm gia về sự giàu có và làm ăn trắng đen lẫn lộn, nhưng tiền vé máy bay, con tin là con vẫn có thể trả được!"Đại thái thái ánh mắt dần dần hòa dịu hơn chút ít, lời nói đột nhiên thay đổi: "Nghe nói, mấy năm trước con đắc tội với người ta, suýt nữa thì mắc bẫy mà chết ?"Nhị thái thái cũng thêm vào với nụ cười khủng khỉnh: "Đúng vậy, tôi còn nghe thấy bảo á bị người ta vườn hết cuộc này tới cuộc khác, ngay cả tới tập đoàn Bắc Minh cũng bị mất đi quyền làm chủ! Oh, cô gái bên cạnh đây chắc là cô vợ con cưới ở Hải Thành đấy hả? Nhìn còn trẻ thế này, tin con chết được thông báo ra chắc cô ấy đau buồn thương xót lắm hả?""Mẹ cả, mẹ hai." Lương Nặc hít thở thật sâu, kìm nén cơn giận, nói: "Con không yếu đuối như hai người nghĩ đâu, hơn nữa, con tin chồng con, anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ con mà đi, cũng không dễ dàng bị người xấu hãm hại mà chết! Cũng giống như bây giờ, sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, chúng con vẫn có thể đứng trước mặt hai người đấy thôi!"Đúng là cô muốn bịt miệng hai người phụ nữ này lại!Đại thái thái liếc nhìn Lương Nặc với ánh mắt đáng ghét, không nói gì.Còn nhị thái thái thì không nén được cơn tức, thở hắt ra một tiếng, nói: "Ai muốn cô đứng trước mặt tôi hả? Sớm đi đi! Đứng trước mặt tôi đúng là ngứa mắt, giống với lão tam đã chết kia ấy, cả ngày chỉ biết nịnh hót cho ai xem?"Hai tay Bắc Minh Dục đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.Lương Nặc cũng có thể tưởng tượng được ngày bé Bắc Minh Dục đã phải sinh tồn như thế nào dưới miệng lưỡi của những người phụ nữ này, càng nghĩ cô càng thương anh."Lão nhị," đại thái thái đột nhiên ném cho nhị thái thái cái nhìn lạnh lùng, gằn giọng cảnh cáo: "Đừng có để mất đi phong phạm trước mặt con cháu.""Em biết rồi ạ!"Nhị thái thái nói không can tâm."Đi đường mệt rồi, vé máy bay cũng là ngày mai, ta đã cho người đặt phòng khách sạn cho cả hai rồi, lát nữa Phúc Bác sẽ đưa hai đứa đi, có điều hãy nhớ lấy, Âu Thành không phải thành phố nhỏ như Hải Thành, đừng có đi lung tung."Về tới căn phòng hạng tổng thống đã được đặt trước, Annna giống như kẻ từ quê mới lên thành phố, nhìn hết chỗ nọ tới chỗ kia."Trời ơi, chị Lương mau tới xem này, đây là "Thục Sơn Xuân Vũ " sao? Nghe đồn bức tranh này của Lý Khả Nhiễm bản gốc có giá lên tới hàng chục triệu đấy.....khách sạn vậy mà có thể treo nó ở đây chỉ để làm vật trang trí..... "Lương Nặc nhìn Bắc Minh Dục từ khi ra khỏi Thẩm gia sắc mặt đều không được tốt cho lắm, cô trả lời cho có lệ: "Đúng vậy đúng là bức đó!""Không hổ danh là khu tiêu vàng!" Anna đi khắp bốn phía, nhìn thấy cái gì cũng bình luận hoặc trầm trồ."Thôi đừng đi lung tung nữa, buổi tối chúng ta còn hẹn với người ta đi bàn về chuyện hợp tác bán sản phẩm nữa kia kìa!""Đúng rồi, vậy thì em đi nghỉ trước một lát vậy!"Nói rồi Anna lại về phòng mình trong trạng thái vừa đi vừa nhảy, bớt đi tiếng ồn của cô ấy, Lương Nặc đột nhiên cảm thấy hai tai lạnh cả đi.Cả người Bắc Minh Dục đang buông mình dưới ghế sô pha, hai mày nheo chặt lại với nhau."Thiếu gia, anh vẫn ổn chứ?" Lương Nặc rót một cốc nước đưa cho anh, an ủi: "Bọn họ cố ý giẫm vào vết thương của anh thôi, anh đừng có để ý làm gì."Bắc Minh Dục đột nhiên ôm trầm lấy Lương Nặc, đôi mắt u ám, nét mặt ảm đạm."Anh.....""Đừng động đậy, để cho anh ôm em một lát!"Cằm anh đặt lên vai cô, không làm bất cứ điều gì cả, chỉ là cố hít thở thật sâu để cảm nhận được hơi ấm của đối phương.Lương Nặc sợ anh bị hai người phụ nữ đó kích động quá mức, lại an ủi nói: "Thực ra chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em, sống một cuộc sống hạnh phúc, những điều khác đều không quan trọng."Bắc Minh Dục không nói gì.Lương Nặc nhẹ nhàng vỗ tay vào lưng anh như dỗ dành.Một lúc lâu sau, khi cô cảm thấy cánh tay mình tê cả đi rồi, mới phát hiện Bắc Minh Dục đã dựa vào người cô ngủ sau..........."Là nó đã hại chết lão gia!""Chính nó là hung thủ giết người! Lão gia bơi giỏi như thế, còn là quán quân khi thi bơi, kể cả thuyền bơi có vấn đề, dựa vào bản lĩnh của ông ấy cũng có thể thoát được dễ như trở bàn tay! Nhất định là mày, cố ý làm liên lụy tới lão gia....." nhị thái thái hung dữ chỉ tay vào mặt anh mà trách móc, chỉ trích.Đại thái thái lòng dạ độc ác như loài rắn độc, nói với tam thái thái: "Bóp chết nó, ta sẽ để ngươi tiếp tục ở lại Thẩm gia, hưởng thụ sự giàu sang phú quý của một tam thái thái!"Người mẹ nghe thấy vậy, cười độc ác tiến lại gần anh, hòng bóp chết anh.Anh còn chưa tới mười tuổi, nhìn thấy cảnh này, sợ hãi vô cùng, trong căn phòng khách của Thẩm gia chạy đông chạy tây, muốn thoát khỏi số phận của một con cá sắp bị đưa lên thớt.Không bóp chết được anh, mẹ đẻ lại cầm ra một chiếc túi máu trắng ấn vào mũi anh, điên dại hét lên: "Hít! Nhanh hít đi, chỉ khi nào mày chết đi tao mới có thể giữ được sự vinh hoa phú quý của tao........."Tít tít tít.Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Bắc Minh Dục tỉnh lại thoát khỏi cơn ác mộng.Mồ hôi nhỏ thành từng giọt, chân tay dường như đang run lên bần bật.Kể từ khi mười tuổi tới Hải Thành, anh chưa từng mơ giấc mơ như thế này. Bỏ chăn ra đứng lên đi vào phòng tắm, anh để mặc cho nước lạnh chảy dội vào làn da màu đồng, đánh thức mọi cảm quan.Anh đột nhiên đấm một cú vào tường.Anh là một người đàn ông vậy mà lại yếu đuối thế này................ Lương Nặc và Anna đi bàn công chuyện xong về tới khách sạn, đảo mắt nhìn bốn phía cũng không thấy Bắc Minh Dục đâu."Sao không thấy thiếu gia đâu nhỉ?" Anna nhìn khắp phòng với vẻ hoài nghi.Lương Nặc trong lòng lo lắng: "Không phải hai mụ yêu quái kia cố ý tìm anh gây phiền phức chứ. hay lại tranh thủ cơ hội đuổi thiếu gia đi?""Vậy thì phải làm....."Lốp bốp.....Trong phòng tắm đột nhiên có tiếng động truyền ra, giống như vật gì đó bị rơi xuống đất vậy, Lương Nặc và Anna bốn mắt nhìn nhau đơ người, sau đó lập tức chạy vào.Đẩy cửa ra, bề mặt phòng tắm có một lớp nước dày.Toàn thân Bắc Minh Dục đang nằm dưới sàn, cả người anh ươt sũng và đang co giật.


  CHƯƠNG 387: BÉ TRAI VA PHẢI TRÊN ĐƯỜNG   

Bệnh của Bắc Minh Dục lại tái phát rồi.Kể từ khi gặp Bắc Minh Dục cho tới nay thì đây là lần mà cô nhìn thấy anh phát bệnh trong tình trạng mất kiểm soát nhất.Anh nằm dưới nền nhà lúc thì co giật giống như một kẻ bị động kinh, lúc thì giống như một kẻ mất trí tới mức phát điên lên, cầm được thứ gì cũng nhét vào miệng nghiến răng nghiến lợi cắn.Khi Lương Nặc và Anna đỡ anh dậy đưa đi bệnh viện, trên người anh có những vết tím, không phải bị cắn thì cũng là vết va đập.Vừa vào tới bệnh viện bác sĩ đã tiêm ngay thuốc an thần cho anh."Thuốc an thần! Nhanh lên....."Nhìn Bắc Minh Dục cuối cùng cũng không còn lên cơn nữa, Lương Nặc thở phào một hơi: "Bác sĩ, thiếu gia anh ấy thế nào rồi?""Người bệnh có khuynh hướng bạo lực đáng nghiêm trọng, người nhà không nên đón anh ấy về nhà!" bác sĩ nói với vẻ nghiêm túc: "Bắt buộc phải cho anh ấy tới bệnh viện chuyên điều trị về những trường hợp như thế này, ở đó có người chuyên quản lý và chăm sóc, ngộ nhỡ thuốc an thần mà không được tiêm kịp thời, có thể sẽ dẫn tới hậu quả chết người!""Không đâu!" Lương Nặc chạy đến bên Bắc Minh Dục, không cho bọn họ đưa Bắc Minh Dục đi: "Anh ấy không hề có khuynh hướng bạo lực, càng không làm hại tới người khác! Hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, tôi đảm bảo!"Bác sĩ lắc đầu thở dài: "Cô làm thế này là hại anh ấy đấy!""Không phải, bác sĩ, thực sự hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, ông nhìn xem, trên người tôi làm gì có vết thương nào? Không có đúng không! Anh ấy từ trước tới nay chưa bao giờ thế này cả."Lương Nặc kiên quyết không muốn đưa Bắc Minh Dục tới nơi điều trị được cách li, bác sĩ cũng không có cách nào, sau khi kê một số loại thuốc an thần thì để anh ở lại bệnh viện quan sát vài hôm.Đây là lần đầu tiên Anna nhìn thấy Bắc Minh Dục thế này, cô hết sức sốc: "Thiếu...thiếu gia có bệnh ạ?""Ai bảo thế?" Lương Nặc lườm Anna: "Trong lòng tôi, anh ấy là người hoàn mỹ nhất, không hề có bệnh gì cả!""Ồ, ồ!" Anna nhìn Lương Nặc hơi cổ quái một lúc, sau đó mới nói rất nghiêm túc: "Cũng đúng, nếu như Bắc Minh thiếu gia mà có bệnh thật thì chị cũng đã không quyết một lòng theo anh ấy bao nhiêu năm nay như thế!"Lương Nặc cả đêm ở trong bệnh viện với anh."Không....mẹ.....con là A Duệ.""Không phải con hại chết Ba đâu, không phải......"Trong cơn mơ màng Lương Nặc nghe thấy có tiếng người đang nói, cô cứ tưởng là Bắc Minh Dục đã tỉnh lại rồi, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, thì phát hiện ra Bắc Minh Dục đang nói mơ, mồ hôi ướt đẫm trán."Thiếu gia? Anh tỉnh đi, không sao, em ở đây, em sẽ luôn ở bên cạnh anh....."Lương Nặc lập tức không ngủ nữa, dựa người vào đầu giường ôm lấy Bắc Minh Dục, để anh dựa người vào mình,Đôi tay khẽ vỗ vỗ vào lưng anh, nhìn thấy anh dần dần ổn định trở lại, cô lại hát ca dao để dỗ anh ngủ.Cứ trằn chọc tới tận hơn bốn giờ sáng Bắc Minh Dục mới ngủ thiếp đi.Lương Nặc cũng đã đoán được phần nào, nguyên nhân mà anh bị mắc bệnh.Chắc là có liên quan tới việc ba anh gặp sự cố ngoài ý muốn chết đi, mẹ đẻ anh vì muốn giữ lại vinh hoa phú quý mà muốn hại chết anh, tính tuổi mà ra thì khi đó anh còn chưa tới mười tuổi, nhỏ như vậy mà đã gặp phải bao nhiêu chuyện chẳng lành....Trong lòng bị ám ảnh nên dẫn tới bệnh thần kinh.Hôm sau, Anna mang bữa sáng tới."Chị lương, cả đêm chị không ngủ đấy à? hai mắt sao đỏ thế kia?""Vậy à?" Lương Nặc chớp chớp mắt, lắc đầu sang hai bên vài cái cho tỉnh táo hơn, rồi mới nói: "Tôi thấy vẫn ổn, cũng không phải là không ngủ, chỉ là ngủ hơi ít thôi!""Đúng rồi, sáng nay có một người tên Phúc Bác gọi điện tới hỏi sao không lên máy bay, em đã mắng cho một trận nhưng sau đó mới nhớ ra, người này hình như là người nhà của thiếu gia?""Người nhà của thiếu gia? Sau này không cần nghe điện thoại của bọn họ, nếu còn gọi tới làm phiền lập tức báo cảnh sát nói rằng bọn họ quấy rầy!"Lương Nặc cười lạnh lùng, cái loại người mà ngay cả khi Bắc Minh Dục bị bệnh thế này cũng chẳng thèm quan tâm mà chỉ muốn anh sớm rời đi thì gọi gì là người nhà chứ!Anna không ngờ được rằng Lương Nặc lại phản cảm như thế, đơ người ra vài giây sau đó mới nói: "Vâng, chị Lương!"Sau bữa sáng, Lương Nặc ở trong bệnh viện nghỉ ngơi qua loa một lúc, nhớ ra trong bệnh viện không có quần áo gì để thay, liền chuẩn bị trở về khách sạn cầm mấy bộ quần áo tới.Vừa đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp qua đường , đột nhiên có một bé trai đâm sầm vào cô.Vì bị tác động bất ngờ, Lương Nặc ngã xuống đất, cậu bé cũng ngồi dụp xuống, sau đó nhanh chóng ôm lấy hai đầu gối của mình, đầu kẹp vào giữa hai đầu gối, không hề động đậy, giống như một bức tượng vậy.Anna vội vàng đỡ Lương Nặc đứng lên, lại định đi mắng cậu bé kia."Đi đường kiểu gì thế hả thằng bé này....a....là em à!" Lương Nặc đang xoa xoa đoạn eo, đột nhiên trong lúc đó nghe thấy tiếng gọi của Anna: "Chị Lương chị lại đây mau lên! Là bé trai đó! Là thằng bé nhìn đáng yêu cực kì đấy đấy...."Trong đầu Lương Nặc bây giờ chỉ suy nghĩ về tình hình bệnh của Bắc Minh Dục, làm gì có tâm trạng mà quan tâm thằng bé đáng yêu nào."Có bị thương ở đâu không, đỡ nó lên kiểm tra xem nào, nếu như không sao thì chúng ta mau đi đi, còn phải đi lấy quần áo cho thiếu gia nữa."Anna quỳ xuống, cười cười với bé trai nói: "Em bé, có bị đau ở đâu không? Để chị đỡ em lên nhé?"Anna đưa tay ra định bế thẳng bé lên nhưng thằng bé đột nhiên như phát khùng, đẩy mạnh cô ra, hét lên."A...."Anna lập tức bịt chặt hai tai lại, Lương Nặc cũng giật mình đứng đơ ra, nhìn chằm chằm vào cậu bé từ phía sau lưng, cô thất thần.Thằng bé sau khi gầm lên thì lại im bặt nhìn xuống đất.Dường như tất cả những chuyện trước đó chưa từng xảy ra."Em...em trai, em đừng có hét lên được không, chị không phải là người xấu, chị vừa nãy cũng không phải cố ý đâm vào em đâu, thế này nhé, để chị mua kẹo cho em ăn, em tự đứng lên được không nào?"Thằng bé vẫn ngồi im bất động, không hề có một chút phản ứng nào.Anna thở phì ra, nhún vai bất lực nhìn Lương Nặc, Lương Nặc cũng không biết tại làm sao, bước chân tự nhiên hướng về phía thằng bé: "Để tôi thử xem nào?""ĐƯợc! Giao cho chị đấy!"Lương Nặc quỳ xuống, dường như không nhìn thấy mặt thằng bé, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trắng mềm non nớt và mái tóc ngắn được chải chuốt không một sợi vương ra ngoài."Cô là Lương Nặc, con đừng sợ nhé, vừa nãy cô không cẩn thận nên va vào con, có thấy đau chỗ nào không? Cô sẽ không làm hại con đâu, con để cô đỡ con lên xem có bị thương ở đâu không nhé?"Thằng bé không nói một lời nào, cánh tay nhỏ từ từ đưa ra, ngón tay trỏ vẽ trên đất một hình tròn."Con muốn viết gì à? bố mẹ con là ai, để cô bảo bọn họ tới đón con nhé?"Khi thằng bé nghe thấy tiếng mẹ, ngõn tay của nó đột nhiên dừng lại, sau đó lại như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục vẽ.Lương Nặc không dám tự nhiên đi bế nó.Lúc này Anna đột nhiên kéo Lương Nặc về một bên: "Chị Lương, đứa bé này có phải mắc bệnh không? Em nghe nói á, những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ thì thường như thế này, không muốn gia tiếp giao lưu với người khác, chỉ nhốt mình trong thế giới của riêng nó thôi, làm việc riêng của mình."Lương Nặc không nói gì, mím chặt môi nhìn về phía bé trai.Anna lại thở dài, nói liên hồi: "Quả nhiên ông trời đúng là công bằng, nhìn thì đáng yêu hết mức nhưng lại bị bệnh....haiz, nói không chừng đứa bé này còn bị bố mẹ bỏ rơi ấy, hình như ở Âu Thành những người không nuôi nổi con cũng....""Được rồi đừng nói nữa! " Lương Nặc đột nhiên có chút bực dọc cắt ngang lời Anna: "Con cái đều là cha mẹ đứt từng khúc ruột mà đẻ ra, họ không nhẫn tâm như vậy đâu, nhất định là do không cẩn thận nên đi lạc thôi, hơn nữa, nó cũng không có bệnh, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi...."Lương Nặc cũng không biết tại sao khi nghe Anna nói về bé trai đó thì thấy không vui, nhưng trong thâm tâm cô thì chính là không muốn nghe thấy bất kì lời không hay nào.


  CHƯƠNG 388: CON TRAI TÔI KHÔNG CÓ BỆNH   

Lương Nặc và Anna không làm thế nào để giao tiếp nói chuyện được với thằng bé này, trong sự bất lực chỉ có thể báo cảnh sát, khi cảnh sát tới nơi và kiểm tra lại nhân khẩu mất tích thì liền lắc đầu."Gần đây không có ai báo án là có con cháu bị mất tích, có phải các người không cần nó nữa nên cố ý báo cảnh sát không?""Làm gì có chuyện đó?" Anna lập tức phản bác: "Rõ ràng là các anh vô dụng, còn nói cái gì mà chúng tôi cố ý không cần tới đứa trẻ?""Vị tiểu thư, xin cô hãi chú ý tới lời nói của mình."Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nhìn đồng hồ cũng đã 12 giờ rồi, Lương Nặc chẳng có tâm trí nào mà quản thêm nữa: "Anh cảnh sát, đứa bé này không phải con chúng tôi, tôi còn có chống phải chăm sóc, đứa bé này giao lại cho các anh.""Không được, hai người bắt buộc phải cùng chúng tôi về cục cảnh sát!"Ting ting ting....Chuông báo 12 giờ vang lên.Ngay sau đó, thằng bé vốn dĩ ngồi dưới đất lấy tay vẽ vẽ bây giờ lại lặng lẽ đứng lên, rồi tự mình đi dọc phía con đường mà chẳng để ý tới ai, khuôn mặt anh tú sáng sủa của đứa bé như viết rõ hai chứ lạnh lùng."Chị Lương chị mau nhìn kìa, thằng bé nó tự đứng lên rồi...."Lương Nặc quay đầu ra nhìn theo, khuôn mặt anh tú đẹp trai, mái tóc màu đen, đôi mắt to tròn, cái mũi cao, đôi môi đỏ mọng, ngũ quan hòa hợp trông không có gì để chê!Đáng yêu, đẹp trai!Từ một góc độ nào đó nhìn mà nói, Lương Nặc lại nhìn thấy thấp thoáng hình dáng của Bắc Minh Dục trên người cậu bé.Thằng bé cúi đầu nhìn xuống đường và lẳng lặng bước đi thẳng về phía trước, đường phố Âu Thành xe cộ nhiều nhưng dường như nó không có ý tránh đi, đột nhiên, một chiếc xe xích lô nhằm vào hướng thằng bé!"Cẩn thận!"Lương Nặc chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà chạy tới, ôm lấy eo thằng bé bế lên, thằng bé nhanh chóng liếc mắt nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống, nó không chút sợ hãi hay ngạc nhiên hoặc có bất kì một thái độ gì, chính như vậy lại làm cho người khác sợ hãi.Nhưng, nó đã có phản ứng, nó đã liếc mắt nhìn cô."Chị Lương, chị không sao chứ?" Anna vội chạy lại gần."Không sao!" Viên cảnh sát nói lạnh lùng: "Thế này mà bảo không có quan hệ gì à? cô liều mạng để cứu một đứa bé không có quan hệ gì sao? Nếu đã sinh ra nó thì hãy đối xử với nó cho tốt, lạm dụng trẻ em, mua bán trẻ em đều là phạm pháp đấy!"..............Lương Nặc bị ép làm người giám hộ tạm thời của bé trai đó.Cô bế thằng bé đưa về nhà, chỉ có thể để Anna đem quần áo cho Bắc Minh Dục, sau đó cô đưa đứa bé ra ngoài đi ăn và mua một số đồ dùng cá nhân.Trên xe, Lương Nặc cẩn thận thắt dây an toàn cho thằng bé.Thằng bé vẫn không nói một lời nào, nếu không phải lúc trước nó có hét lên một tiếng thì cô còn tưởng rằng nó bị câm rồi cơ! "Em bé, con nói cho cô biết con tên là gì được không nào? Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau vài ngày, con không cần phải sợ, cô không phải là người xấu, cô sẽ không làm hại con đâu!"Thằng bé không đáp lời cô.Thần sắc Lương Nặc cũng ảm đạm đi, nếu Hảo Hảo của cô vẫn còn ở bên cạnh cô thì chắc cũng lớn thế này rồi?"Không nói chuyện, vậy cô gọi con là Tiểu Bắc nhé?"Lương Nặc lại nở nụ cười hiền dịu: "Tiểu Bắc, bây giờ cô sẽ đưa con đi ăn cơm và mua quần áo, sau đó đưa con đi tìm ba mẹ con, hoặc con nói cho cô biết nhà con ở đâu, bây giờ cô sẽ đưa con về nhà....""Aaa...."Bé trai đột nhiên kích động, hai tay vung loạn trước mặt, hai chân không ngừng giậm xuống."Ngoan nào, không sao cả...." Lương Nặc vội vàng đỡ lấy thằng bé ôm nó vào lòng, khẽ vỗ về: "Cô ở đây, cô sẽ không đưa con về nhà nữa, không về nữa....ngoan, ngoan...không sao cả."Đứa bé trấn tĩnh lại dần dần.Khi ăn cơm ở cửa hàng dành cho trẻ em, Lương Nặc lại chú ý thấy động tác thanh lịch cao quý của Tiểu Bắc, lại nhìn những thứ nó mặc trên người, từ đôi giày da tới chiếc áo khoác, chiếc quần màu nâu, hình như tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng.Nhà cậu bé chắc chắn rất khá giả, hoặc là, người nhà ngược đãi nên nó mới chạy ra ngoài thế này....Khi vào siêu thị, Lương Nặc bế Tiểu Bắc cho nó tự chọn đồ nó thích, nhưng cậu bé vô cùng cứng nhắc và dập khuôn, chỉ chọn một thứ đồ sau đó không ngừng chọn lại, chọn lại thứ đó."Đủ rồi, những thứ này đều giống nhau, chúng ta mua một thứ là được rồi."".........."Cậu bé nghe lời bỏ tay xuống, để mặc Lương Nặc đem những thứ đồ cậu chọn trùng lặp cho lại lên giá treo.Nhìn trong xe một đống đồ, cô lặng lẽ ôm chặt lấy Tiểu Bắc.Nếu không phải có sự xuất hiện của Tiểu Bắc thì chắc cô cũng chẳng có cơ hội mà đi vào khu bán đồ trẻ em thế này..............Tại Thẩm gia.Đại thái thái vứt cốc trà trên tay vào đầu Phúc Bác:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net