CHƯƠNG 411-420

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 411: TRỪ KHI MẶT ĐÓ CỦA ANH KHÔNG ĐƯỢC

  Cổ họng Lương Nặc vẫn chưa khỏi, cô nói khẽ: "Đỗ Minh Hàn chắc là bị bệnh rồi, hơn nữa là bệnh không hề nhẹ!"

"Ừm!

Bắc Minh Dục vuốt vuốt má Lương Nặc rồi lại cúi đầu xuống hôn cô: "Bác sĩ riêng của ông ta trùng hợp là anh cũng có quen biết, nghe nói hai mươi năm trước ông ta đã mắc bệnh thần kinh, khi phát bệnh thì có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng."

Cái cảm giác bị người khác bóp cổ ngăn lại mọi hơi thở, chỉ cần nghĩ lại cả người Lương Nặc co rúm vào.

Bắc Minh Dục ôm chặt cô vào lòng, khẽ dỗ dành: "Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ấy, sau này sẽ không để ông ta làm hại tới em nữa."

"Vâng!"

Lương Nặc ở cùng một bệnh viện với nhị thái thái.

Dù sao thì cô cũng chưa thể ra viện ngay nên có lúc đã đi tới phòng của nhị thái thái nói vài câu chuyện thường ngày, đa phần thời gian đều cố gắng tránh xa những chuyện không vui.

"Không ngờ cô còn chịu tới thăm tôi!" nhị thái thái nói vẻ cảm động.

Nhị thái thái bị thương ở cổ vì vậy vận động khó khăn, Lương Nặc giúp bà ta đắp lại chăn rồi nói: "Dù sao thì tôi cũng không có việc gì, tới nói chuyện cho đỡ buồn, thực ra nhị thái thái chỉ là miệng nói lời có vẻ khó nghe nhưng tôi biết trong lòng bà không hề có ác ý."

"Ai nói vậy chứ?" nhị thái thái bĩu môi, lại hỏi: "Tịch Nam mấy ngày nay không thấy tới thăm tôi, cô có tin tức gì của nó không?"

Lương Nặc lắc đầu: "Tôi và nhị thiếu gia không thân nhau."

"Cũng đúng, nó chẳng thân với ai ở Thẩm gia cả." Nhị thái thái ánh mắt đượm buồn: "Nếu không phải tôi, thì chắc giờ cuộc đời nó tươi đẹp hơn nhiều rồi."

"Nhị thiếu gia bây giờ thực ra cũng khá ổn đấy chứ!" Lương Nặc nhớ tới chuyện hôm trước: "Lần trước tôi còn nhìn thấy anh ấy và bạn gái chơi với nhau rất vui vẻ mà!"

Chỉ có điều hình ảnh không được dễ kể lại cho lắm.

Nhìn thái thái cười khểnh tự chế giễu: "Đợi tới khi tôi chết đi rồi thì cuộc sống nó mới ổn thực sự được."

..................

Khi Lương Nặc quay về Thẩm gia thì đã là hai ngày sau đó.

Sau sự viêc xảy ra với cô Đỗ Minh Hàn gọi điện tới tỏ ra rất hối hận, nhưng Lương Nặc cũng chỉ nói cùng một hai câu qua quýt cho xong chuyện, sau đó cũng không nhận điện thoại của ông ta nữa.

Cô không để cho Bắc Minh Dục tới đón cô mà tự mình bắt xe về.

Nhưng khi vừa về tới Thẩm viên, người làm dùng ánh mắt thật không bình thường để nhìn cô, dường như có chút thương hại, lại có chút khinh bỉ.

Người làm chạy đi thông báo với Phúc Bác.

Phúc Bác lập tức chạy ra tiếp đón: "Tam thiếu phu nhân nhanh thế đã xuất viện rồi à? sao không nói với tôi, để tôi cho người đến bệnh viện đón."

"Không sao, dù gì tôi cũng không có hành lý."

Lương Nặc nói xong liền đi lên lầu, Phúc Bác đột nhiên chặn đường cô lại: "Tam thiếu phu nhân đợi đã."

"Sao thế?"

"Đại thái thái nói phòng ở trên lầu cần phải sửa sang lại, vì vậy cô chịu thiệt thòi chút, ở tạm dưới tầng một một thời gian." Phúc Bác nhìn cô chằm chằm, nói khách khí nhưng lại như có sự ra lệnh.

Lương Nặc đơ người ra: "Nhưng tôi đâu có nhìn thấy thợ sửa đâu?"

"Lát nữa sẽ tới!"

"Tầng một chẳng phải là tầng mà người làm ở à?" Lương Nặc biết rõ nhưng cố hỏi: "Đại thái thái làm vậy là muốn...."

"Phúc Bác, ai đến đấy?"

Lúc này, tiếng một người phụ nữ õng ẹo vang lên nghe trầm bổng lúc gần lức xa, tiếng nói đó nghe lại rất quen thuộc, quay đầu ra nhìn, trong giây phút đó, Lương Nặc đần người ra.

"Hóa ra là cô?" Đặng Tử Manh chỉ tay vào Lương Nặc, sau đó hất mái tóc mình ngược lên, đặt mình ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên với nhau vể che phần giữa đi vì mặc máy quá ngắn, để lộ ra hai chân trắng nõn nà, nói với Phúc Bác: "Tôi muốn ăn trứng ốp lòng đào, bảo nhà bếp làm cho tôi!"

"Vâng, Đặng tiểu thư."

Lương Nặc nhìn cảnh này nhưng vẫn như chưa thật tin vào mắt mình: "Sao cô lại ở đây? Cô và nhị thiếu gia....."

"Hức!" Đặng Tử manh đưa ngón tay trỏ đặt lên môi vẻ gợi cảm rồi nhếch mép cười, đuôi mắt kéo dài ra: "Tôi và nhị thiếu gia bây giờ không hề có bất kì quan hệ gì, sau này chúng ta là chị em cũng phục vụ một người đàn ông là tam thiếu gia."

Lương Nặc nghe như sét đánh ngang tai: "Cô....cô nói cái gì?"

"Tôi nói, mẹ cảm đã chọn tôi làm người phụ nữ của tam thiếu gia, có điều tam thiếu gia chẳng mấy mặn mà với tôi, vì vậy, bây giờ tôi tới đây trước một thời gian sống ở đây cùng với tam thiếu gia để gây dựng tình cảm."

Lương Nặc tức giận chỉ muốn nhảy bổ vào cô ta: "Nhưng ngày hôm đó rõ ràng cô và nhị thiếu gia, lại còn có một người đàn ông khác cùng nhau....." Lương Nặc không nói được hết câu vì ngượng mồm.

Đặng Tử Manh huýt sáo một tiếng, tỏ ra khinh bỉ: "Ba người cùng nhau chứ gì? Như thế thì đã làm sao? Mọi người ai cũng là người trưởng thành rồi, tình nguyện chơi đùa với nhau mà thôi, lẽ nào còn phải yêu cầu tôi vẹn nguyên khi gả cho người khác?"

"Cô....cô đúng là cái đồ không biết hổ thẹn."

Lên giường với nhị thiếu gia, bây giờ lại còn quyến rũ em trai của nhị thiếu gia, đúng là không còn coi luân lí ra cái gì.

Lúc này Phúc Bắc bê hai đữa trứng ốp lòng đào ra, đưa cho Lương Nặc và Đặng Tử Manh mỗi người một đĩa: "Đặng tiểu thư, trứng ốp lòng đào cô yêu cầu đây ạ!" ông ta lại quay ra nói với Lương Nặc: "Tam thiếu phu nhân, cô có muốn thử không?"

"Cô ta bây giờ còn có thể nuốt được à? để đấy đi, lát nữa tam thiếu gia sẽ về."

Đặng Tử Manh đột nhiên nói.

Lương Nặc nhận lấy cũng không được, không nhận cũng không xong, cô lập tức cầm lấy đĩa trứng đổ thẳng vào thùng rác: "Thiếu gia không thèm ăn cái này, tự cô ăn hết đi!"

"Thế mà tối ngày hôm đó, chúng tôi ăn với nhau vui vẻ lắm!" Đặng Tử Manh ướn ẹo người nói.

Nói tới tào tháo thì tào tháo đến.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói kính cẩn của người làm: "Tam thiếu gia."

Cả Lương Nặc và Đặng Tử Manh đều quay đầu cùng lúc ra nhìn, Bắc Minh Dục vừa mới bước vòa, còn chưa kịp chú ý thấy Lương Nặc đã xuất viện, Đặng Tử Manh liền nhày bổ đến.

Hai tay cô ta ôm lấy cánh tay Bắc Minh Dục rồi sờ mó lung tung, hếch mặt lên nhìn anh nhõng nhẽo: "Tam thiếu gia, sao bây giờ mới về, trứng ốp nguội hết cả đi rồi kia kìa!"

Dây thần kinh trên trán Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, lạnh lùng kéo tay cô ta ra.

"Đừng động vào tôi!"

"Chúng ta cặp vợ chồng chưa cưới đấy!" Đặng Tiểu Manh lấy tay che miệng cười điệu đà, cả người như đang rung lên: "mẹ cả bảo chúng ta gây dựng tình cảm, em không chạm vào anh thì em biết gây dựng tình cảm với anh kiểu gì chứ?"

"Tôi không có cảm giác gì với cô cả!"

Bắc Minh Dục không chút nể mặt, lấy tay kéo mạnh tay cô ta đẩy ra xa.

Khuôn mặt Lương Nặc vốn dĩ cũng ảm đạm nhưng nhìn thấy như thế cô nở nụ cười, khẽ gọi: "Thiếu gia!"

Lúc này Bắc Minh Dục mới chú ý thấy phía trong kia còn có một người phụ nữ.

"Ai cho phép em xuất viện hả?"

Lương Nặc nhìn anh vẻ vô tôi, chỉ tay vào cổ họng: "Bác sĩ nói cổ họng em khỏi rồi, nếu anh thích em còn có thể hát cho anh nghe nữa này."

Đặng Tử Manh tắt hẳn nụ cười, cô ta phụng phịu giả vờ thân thiết: "Tam thiếu gia, anh đúng là thiên vị quá đấy!"

Bắc Minh Dục tiến lên phía trước kéo Lương Nặc vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nói: "Cô ở lại Thẩm gia cũng chỉ là tự chuốc khổ vào thân thôi."

"Ha!" đôi mắt Đặng Tử Manh sắc như dao, khẽ cười nói: "Nhưng em có hứng thú với anh."

Ngoài Thẩm Tịch Nam ra, đây là người đàn ông đầu tiên cô ta thấy đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Kể cả không phải vì nhan sắc của cô ta thì cũng nên vì thanh thế Đặng gia của cô ta chứ?

"Tự hạ thấp mình!"

Nụ cười Đặng Tử Manh càng thêm lạnh lùng, với bộ dạng nhất định sẽ giành được thứ mình muốn" "Cứ đợi đấy rồi xem, nhất định em sẽ làm cho anh phải lên giường của em." nói xong, cô ta đột nhiên ngưng lại, cố ý liếc nhìn Bắc Minh Dục từ trên xuống dưới, cười ha ha: "Trừ khi phương diện đó của anh không được, không làm thỏa mãn được em."

Lương Nặc thực sự muốn hỏi xem rốt cuộc da mặt cô ta dày tới cỡ nào.

"Đặng tiểu thư, cô tự trọng một chút!"

"Sinh con trai rồi còn giả vờ thuần khiết cái nỗi gì?"

Lương Nặc phẫn nộ, kéo tay Bắc Minh Dục đi ra khỏi phòng khách, đúng là không chấp nhận được khi đứng cùng con người như Đặng Tử Manh, người ở lại thì thở hắt ra một tiếng, quay người bước chậm rãi lên trên cầu thang giống như một con mèo.

Đúng lúc đang nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt hận thù của Thẩm Tịch Nam như đang muốn bóp chết cô ta ngay lập tức.  


CHƯƠNG 412: TIN ĐỒN XẤU VỀ ĐẠI THIẾU GIA

  Thẩm Tịch Nam rất nhanh sau đó đã thu ánh nhìn về, hai tay cho vào túi quần, quay người rời đi.

Đặng Tử Manh hai mắt đảo như rang lạc, rồi đột nhiên chạy lên phía trước, bàn tay cô ta túm lấy chiếc cà vạt của Thẩm Tịch Nam: "Đứng lại."

"Bỏ tay ra."

"Không thích bỏ đấy!" Đặng Tử Manh cười típ mắt lại, đôi môi cô ta phát ra một sự quyến rũ tới chết người, giả vờ một bộ dạng ngây thơ: "Cái chú ba của anh thật chán ngắt, không thú vị bằng anh."

"Người ta lại đẹp trai!" Thẩm Tịch Nam cười lạnh lùng: "Cô cũng có thể để mẹ cả cho chú ấy uống thuốc rồi đặt chú ấy lên giường cô."

"Nếu cứ chỉ dùng một thủ đoạn để chơi với đàn ông Thẩm gia nhà anh thì còn gì là thú vị nữa?"Đặng Tử Manh vểnh mặt lên, tiếng cười ma quỷ, kéo Thẩm Tịch Nam đi ra ngoài: "Cùng tôi đi xem xem con trai vị hôn phu của tôi, nghe nói là một thằng bé đầu óc có vấn đề."

Trong lòng Thẩm Tịch Nam cười nhạt, nhưng lại không nói gì.

..........

Trong nhà tự nhiên lại thêm một Đặng Tử Manh để tranh giành người đàn ông của cô, Lương Nặc thực sự cảm thấy không thoải mái.

Đặc biệt là, có mấy lần cô tới chơi với Tiểu Bắc đều nghe người làm nói rằng Tiểu Bắc bị Đặng Tử Manh đưa đi rồi.

Đặng Tử Manh và cô không giống nhau, Đặng Tử Manh được đại thái thái yêu quý, cô ta có thể tự do đưa Tiểu Bắc đi.

Nhưng bản thân cô thì không được.

Đại thái thái sợ cô sẽ đưa Tiểu Bắc chạy chốn.

...........

Hội nghị cổ đông toàn cầu hằng năm của tập đoàn Thẩm Thị sắp đến.

Hội nghị cổ đông lần này không giống với hội nghị cổ đông lần trước khi tuyên bố việc Bắc Minh Dục vào tập đoàn, hội nghị lần này là các cổ đông tới từ toàn cầu, triệu tập để đưa ra các quyết định quan trọng và có sức ảnh hưởng lớn nhất.

Quyết định hướng đi trong một năm tới của tập đoàn.

Đại thái thái cũng vô cùng coi trọng, sự việc sẽ được phân ra nặng nhẹ, quan trọng hay không quan trọng, gần đây bà ta bận tới nỗi còn chẳng có thời gian mà để ý tới Lương Nặc chỉ bảo Đặng Tử Manh hãy coi chừng cô, bà ta phải tự tay đi chuẩn bị những việc của hội nghị cổ đông, lôi kéo cũng như có kế sách trước những cổ đông bất đồng quan điểm.

Nhưng nửa tháng trước khi hội nghị cổ đông được diễn ra, trên mạng lại đột nhiên truyền đi một đoạn video quay cảnh diễn ra ở phòng làm việc của tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm gia.

Rõ ràng đoạn video đó được quay trộm, hình ảnh không được rõ nét lắm, chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông bò ra bàn đang hút thứ gì đó.

Bên cạnh người đàn ông còn có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh.

"Là Thẩm Cách!"

Lương Nặc ngạc nhiên hết mức nhìn lên màn hình, trong lòng cô đoán thời gian dài như vậy Bắc Minh Dục không có động tĩnh gì, bây giờ có phải là lúc bắt đầu hành động không?

Đoạn video Thẩm Cách hút thuốc phiện được truyền ra ngoài lập tức làm xôn xao dư luận.

Thẩm Cách đảm nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn, đại diện cho hình ảnh của cả tập đoàn.

Tin tức đó chẳng khác nào việc một quan lớn ruồng bỏ vợ con, tin tức như vậy đem đến ảnh hưởng tiêu cực hết sức nghiêm trọng cho tập đoàn.

Đại thái thái tại trận cho vệ sĩ đi tìm bắt Thẩm Cách về, lại cho những đơn vị liên quan nhanh chóng xử lý vụ việc.

"Mày xem mày đã làm việc tốt gì đây!" đại thái thái tức giận vứt chiếc điện thoại vào đầu Thẩm Cách: "Sớm tao đã cảnh cáo mày rồi, cả ngày mày chỉ đàn đúm trai gái thì thôi tao không thèm nói, nhưng bây giờ còn ra nông nỗi này thì rốt cuộc mày muốn làm gì hả? Không biết là sắp triệu tập hội nghị đại cổ đông à?"

Trạng thái tinh thần của Thẩm Cách không được tốt cho lắm, bị ném vào đầu hắn nghiến răng chịu đựng: "Đây rõ ràng là có người muốn hãm hại con! Chắc chắn là lão tam, hắn ta tranh thủ cơ hội để hại con!"

Đặng Tử Manh chẳng hứng thú gì với những chuyện lục đục gia đình thế này, cô ta cong người ngáp một tiếng: "Đại thái thái, con hơi mệt nên đi nghỉ một lát đây."

Nói xong cô ta chẳng đợi đại thái thái trả lời, liền đứng dậy đi thẳng.

"Anh cả, đồ thì có thể ăn vớ vẩn được, nhưng lời thì không thể nói linh tinh." Ánh mắt Bắc Minh Dục sắc lạnh nói.

Thẩm Cách chống tay lên hông, lớn tiếng: "Người có thể vào được phòng làm việc của tôi chỉ có mấy người, rõ ràng là chú báo thù lần trước tôi bắt chú tăng ca tới nửa đêm, bắt chú chạy đi công trường thu nợ xong còn bị người ta đánh đúng không?"

Con tim Lương Nặc thắt lại: "Thiếu gia, anh...."

"Anh không sao!" Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào tay Lương Nặc biểu thị rằng cô đừng lo lắng, sau đó lại nhìn chằm chằm Thẩm Cách: "Con mắt nào của anh nhìn thấy là tôi làm? Nếu anh đã nói tôi cũng bận đi công trường thu nợ xấu, vậy thì tôi làm gì có thời gian mà chơi cái trò này chứ?"

"Mày...."

"Đủ rồi!" đại thái thái nheo mày, giơ chiếc gậy lên đập vào lưng Thẩm Cách, chặn lời hắn ta lại, tức giận nói: "Mày mà tử tế thì ai làm gì được mày, còn trách ai hả?!"

Thẩm Cách kêu giật lên đau đớn: "Đây cũng không phải là điều con muốn, bây giờ mẹ mắng con thì làm gì có tác dụng gì?"

Thẩm Tịch Nam đột nhiên đứng lên, khuyên bảo: "Mẹ cả bớt giận, anh cả biết sai rồi ạ!"

"Đúng vậy, mẹ, con biết con sai rồi."

Thẩm Cách nheo mày, nói hùa vào với Thẩm Tịch Nam.

Đại thái thái trước mặt bọn họ lại gọi điện cho người giúp xử lý tai tiếng để hỏi về tình hình.

Bên đó nói rằng đã qua lại với phía cảnh sát, sẽ lấy hình thức công bố công khai để nói ra những chất bột kia chỉ là loại bột bình thường được đưa ra để thử chứ không phải thứ gì độc hại, nhưng điều này chỉ là giải pháp tạm thời, bịt không nổi miệng của thiên hạ, càng không giấu nổi những con mắt sáng suốt của những cổ đông.

Đại thái thái tắt máy, nhìn Thẩm Tịch Nam: "Lão nhị, con có cách nào để có thể giải quyết việc này không?"

Ánh mắt Thẩm Tịch Nam đột nhiên liếc nhìn Bắc Minh Dục.

Lương Nặc lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không bình thường, quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy anh ta nói: "Chỉ cần hi sinh lão tam một chút, là có thể giải quyết được vấn đề một cách dễ dàng."

Đại thái thái cầu còn không được: "Nói ra nghe xem nào?"

Thẩm Tịch Nam liếm môi, ánh mắt anh ta nhìn rất nguy hiểm, nói: "Đoạn video đó được quay rất mờ, chỉ nhìn liền biết là quay trộm, nhưng sự việc xảy ra trong phòng làm việc của Tổng giám đốc là không thể chối cãi được, chúng ta chỉ cần đổi nhân vật chính trong video đó là được....."

"Không sai!" ánh mắt Thẩm Cách đột nhiên sáng lên: "Để cái đồ rẻ tiền đó đi hứng chịu."

"Không thể nào!" Lương Nặc lập tức lên tiếng bảo vệ Bắc Minh Dục: "Nhị thiếu gia, lẽ nào anh cả là anh em của anh còn thiếu gia thì không phải à? sao anh lại có thể nói như vậy được?"

"Lương Nặc, hãy chú ý tới thân phận của cô." Đại thái thái nhắc nhẹ nhàng nhưng lời lẽ sắc sảo, lại nói: "Lão tam, nếu bảo con hi sinh một chút, con có đồng ý không?"

Bắc Minh Dục nheo mày, bàn tay anh nắm chặt lấy tay Lương Nặc: "Con không làm những giao dịch mà phải chịu lỗ!"

Thẩm Tịch Nam đột nhiên nheo mày: "Chẳng phải chú luôn muốn làm giám đốc à? thế này đi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một kẻ nhàn rỗi, chỉ cần chú đồng ý, tôi sẽ nhường vị trí của tôi cho chú!"

Thẩm Cách đơ người ra, cái người em trai Thẩm Tịch Nam này từ trước có bao giờ ngồi chung thuyền với anh ta đâu?

Lúc nhỏ, cậu ta còn giở đủ trò để chọc tức Thẩm Cách.

"Chú...chú Hai, anh cả xin lỗi chú...." Thẩm Cách hiếm khi thể hiện được một chút áy náy, Thẩm Tịch Nam làm như không hề để ý tới sự cảm kích của anh ta, thần sắc không đổi nói: "Chú ba, chú cảm thấy thế nào?"

Bắc Minh Dục nói lời lạnh lùng: "Em quen làm vị trí trợ lý của anh cả rồi, bây giờ bảo em đi làm giám đốc quản lý cả một bộ phận, em sợ em làm không tốt."

Đại thái thái hỏi thẳng: "Vậy con muốn gì?"

Lương Nặc trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ cần dính phải tin đồn thất thiệt, sau này Bắc Minh Dục sẽ rất khó mà rửa sạch được vết dơ, nhưng anh dường như không hề để ý tới điều đó, nhìn Lương Nặc sau đó nói: "Con muốn được nghỉ một ngày làm việc!"

"Cái...cái gì?"

Đại thái thái và Thẩm Cách đồng thanh lên tiếng giật mình.

Bắc Minh Dục nắm chặt lấy tay Lương Nặc, nhắc lại: "Con muốn nghỉ làm việc một ngày, đưa vợ và con trai con đi chơi!"

............

"Sao anh lại có thể đồng ý chứ?" sau khi kết thúc giao dịch rời đi, Lương Nặc lo lắng tới nỗi sắp khóc nói: "Nói không chừng đây là cái bẫy mà đại thiếu gia dựng lên để hại anh đấy!"  


CHƯƠNG 413: CHƠI THỨ KÍCH ĐỘNG MỘT CHÚT

  Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng lo lắng của cô, anh khẽ vuốt vuốt mái tóc sau gáy cô.

"Yên tâm đi, anh sẽ không gặp chuyện gì đâu."

"Thế nhưng...."

"Nghĩ xem ngày nghỉ ngày mai chúng ta sẽ làm gì?" Bắc Minh Dục không cho cô có cơ hội hỏi thêm, anh đổi chủ đề câu chuyện: "Muốn chơi trò kích động một chút hay chỉ nhẹ nhàng thôi?"

Lương Nặc giận dỗi, đấm vào ngực anh một đấm.

"Em biết anh không nói với em vì sợ em lo lắng, nhưng anh nhất định phải đồng ý với em, phải tự biết bảo vệ bản thân mình."

Sáng sớm ngày hôm sau, Bắc Minh Dục bảo Lương Nặc đi thay đồ cho Tiểu Bắc, Tiểu Bắc tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại thích những màu sắc không sặc sỡ mà thích những màu trầm ví dụ như màu nâu hoặc màu đen.

Lương Nặc đã thay cho cậu bé một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời.

Tiểu Bắc khẽ nheo mày, hình như có chút không thích, Lương Nặc nắm lấy tay cậu bé đưa cậu ra đứng trước gương, chỉ tay vào người trong gương nói: "Bên trong gương có một cậu bé nhìn rất đẹp trai, Tiểu Bắc có biết cậu bé đó không?"

Hai mắt Tiểu Bắc tròn xoe ngẩng đầu lên nhìn Lương Nặc rồi gật gật.

"Bộ quần áo này Tiểu Bắc mặc vào nhìn đẹp trai lại đáng yêu, sau này con phải mặc những đồ thế này nhiều hơn nhé?"

Tiểu Bắc mím môi không nói gì.

Rất nhanh sau đó ba người gặp nhau ở cổng, trong phòng khác, cặp mắt của đại thái thái, Thẩm Cách, Thẩm Tịch Nam và Đặng Tử Manh đang nhìn chằm chằm vào ba người.

Đặng Tử Manh đá chân vào Thẩm Tịch Nam nói hậm hực: "Anh đưa ra ý kiến quái quỷ gì mà để nhà họ ba người cùng nhau ra ngoài đi chơi thế kia, vậy tôi thì là gì?"

Thẩm Tịch Nam chậm rãi phủi bụi trên tay áo: "Thì là kẻ thứ ba, hay kẻ thứ tư gì đấy, cô không biết à?"

Ba người thực ra gần như là mặc đồ gia đình, Bắc Minh Dục có chút không thích lắm vì màu đó anh mặc lên nhìn có vẻ buồn cười.

Rời khỏi cửa lớn của Thẩm viên, đúng lúc giáo sư Cảnh đi tới, nhìn thấy cảnh này liền hết sức ngạc nhiên.

"Tam thiếu gia, thế này là...?"

"Liên quan gì tới ông." Bắc Minh Dục không biết giáo sư Cảnh, thái độ của anh cũng không khách sáo lịch sự gì, Lương Nặc vội vàng đỡ lấy: "Xin lỗi giáo sư Cảnh, có thể là do anh ấy tâm trạng không được tốt lắm."

"Không sao." Giáo sư Cảnh cúi thấp người trước mặt Tiểu Bắc, đưa cho cậu bé một cuốn sách: "Đây là cuốn sách có liên quan tới máy tính mà ta đã đồng ý sẽ tìm giúp cháu."

Tiểu Bắc khuôn mặt không biểu cảm nhận lấy cuốn sách.

Lương Nặc nheo mày, khẽ dỗ: "Người khác cho con đồ thì lúc thế này con nến nói một câu cảm ơn như thế mới đúng phép lịch sự chứ!"

"Không sao, tôi quen rồi!" giáo sư Cảnh từ chối.

Lương Nặc nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net