CHƯƠNG 491-500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 491: HỦY BỎ HÔN ƯỚC

  Pha trà theo nghệ thuật cần có dụng cụ, đương nhiên Bắc Minh gia không có.

Vốn dĩ Lương Nặc muốn chuẩn bị tại nhà, sau này cũng có thể nghiên cứu, tìm hiểu một chút, nhưng Bắc Minh Dục chê phiền phức, lại nói cô sinh em bé chưa được một tháng, lo cho sức khỏe của Lương Nặc nên anh lập tức bảo mọi người ra quán trà.

Lý Tranh Diễn cũng đồng ý.

Gọi một cuộc điện thoại là mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.

Quán trà ở Hải Thành không ít, lần này bọn họ đi tới quán trà Tri Ân, nghe nói là được truyền lại từ đời nhà Minh, từ xưa tới nay chuyên chịu trách nhiệm dâng trà cho triều đình, vì vậy trà ở đó rất: Đắt!

Đi qua những dãy hành lang dài, người phục vụ đưa họ tới một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Trong căn phòng rộng rãi có hai bức bình phong, hai bên đều có người đang đánh đàn tì bà, miệng hát những câu hát nhẹ nhàng thanh lịch theo tiếng nhạc.

"Bắc Minh thiếu gia, Lý thiếu gia, mời!"

Tiểu nhị đưa bọn họ ngồi xuống chỗ có bức đệm cói.

Lý Tranh Diễn hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Lý thiếu gia yên tâm, sớm đã chuẩn bị xong rồi ạ!"

Lời của tiểu nhị vừa dứt, liền có một người phụ nữ trung niên từ cửa chậm rãi bước vào, mái tóc đen được buộc lên, ngũ quan hài hòa cân đối, đó là một trong số những người chủ của quán trà này – Mạc phu nhân, người phụ nữ vừa bước vào miệng vừa nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn mọi người.

"Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, mời đi theo tôi!"

Tiểu Bắc và Khả Khả bốn mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ tới trước chiếc bàn, trên bàn bày la liệt các công cụ phục vụ cho việc hãm trà.

Mạc phu nhân cầm lấy bình trà làm nóng lên, lại dùng một mảnh vải mềm được thấm rượu cồn để lau xung quanh bình trà.

Khả Khả nhìn các động tác của người phụ nữ rồi nheo mày, khi trước khi Lý Tranh Diễn đưa cô bé tới đây đúng là cô đã nhìn thấy những động tác này, nhưng khi đó chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ liếc nhìn mà cũng chẳng để ý và ghi nhớ gì.

"Mùi kinh quá, sao không đem đi mà rửa luôn lại còn dùng còn để lau?"

"Bước này được gọi là tỉnh bình, không giống với khi tỉnh bình cho rượu, tỉnh bình cho rượu nhằm mục đích làm cho hương rượu nồng và thơm hơn, còn tỉnh bình cho trà là vì tránh lát nữa khi pha trà sẽ bị nhiễm những mùi vị từ bản thân mình mang theo." Mạc phu nhân vừa cười vừa nhìn Khả Khả: "Cồn rượu rất dễ bay hơi đi, sau khi lau xong sẽ làm nóng như vậy sẽ không còn mùi rượu nữa."

Ngay sau đó Mạc phu nhân làm nóng bình trà, mùi rượu bay ra không trung, mùi của dụng cụ cũng không còn nữa.

"Bước thứ hai, gọi là cho trà vào ấm, cũng là bước dùng thìa để lấy trà...."

"Bước thứ ba, đợi sôi, đợi nước sôi lên, bình thường mọi người sẽ nghĩ rằng đây là bước đơn giản nhất, nhưng trên thực tế đây là bước cần chú ý nhất, phải chú ý thời gian nước sôi không được để lâu quá...."

"Bước bốn, cho nước vào trà...."

"Bước năm, hớt bọt trà...."

"Bước sáu, làm nóng cốc...."

"Bước bảy, cũng là bước cuối cùng, đó chính là rót trà ra cốc, rót trà ra cốc cũng có hai điều cần chú ý...."

Mạc phu nhân thực hiện các động tác vô cùng thuần thục, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp mắt.

Tiểu Bắc chống tay lên cằm nhìn, cảm giác thật vô vị, nhẫn nại lại thấy không thoải mái, cô bé ngẩng đầu nhìn trộm Tiểu Bắc ở phía đối diện, cậu bé ngồi quan sát rất nghiêm túc, Khả Khả bĩu môi rồi cũng lại tiếp tục vừa nhìn vừa nghe.

"Xong rồi, mời cả nhà thưởng trà!"

Tiểu nhị đem trà do Mạc phu nhân đã pha xong bê xuống cho mọi người, Lương Nặc liếc nhìn cốc trà, màu sắc rất đẹp.

Khả Khả cũng nghiêng đầu ra nhìn thử xem cốc trà này trải qua nhiều công đoạn thế thì sẽ có mùi vị như thế nào.

Cô bế lập tức bê cốc trà lên định uống, Mạc phu nhân lại cười rồi nói: "Đợi đã tiểu tiểu thư, uống trà thực ra cũng rất cần chú ý, đầu tiên phải bê lên đặt trước mũi hít hà hơi trà, sau đó một tay cầm nắp cốc đẩy về phía trước, rồi sau đó mới đưa lên gần miệng, nếu uống luôn thì sẽ không thể thưởng thức được hết mùi vị của trà."

Khả Khả tròn xoe mắt: "Sao lại phiền phức thế chứ?!"

"Nghệ thuật trà đạo rất coi trọng sự nhẫn nại, đây cũng là một trong số những điều khó khăn nhất đối với người trẻ khi tiếp cận trà đạo, Tiểu tiểu thưu tuổi còn nhỏ, cảm thấy phiền phức là điều hết sức bình thường." Mạc phu nhân nói xong lại quay ra nhìn Tiểu Bắc, cậu mà thưởng xong một cốc trà, Mạc phu nhân lại rót cho cậu một cốc nữa, hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Tiểu Bắc uống hết cốc thứ hai, mới lễ phép trả lời: "Cả mũi và miệng đều cảm nhận được mùi thơm, nuốt vào tới họng thì lại thấy ngọt, nuốt hết rồi vẫn thấy mùi thơm phảng phất ở mũi ạ."

Mạc phu nhân cười rất tươi: " Pha trà là một canh bạc nhìn không rõ được thắng thua, có người đi được nửa đường liền bỏ cuộc, có người không chịu được sự cô đơn, cũng có người vừa đi vừa dừng lại, những người chẳng bao giờ nghĩ tới việc lùi bước mới đi được đến cuối cùng."

Tiểu Bắc gật gật đầu: "Phu nhân nói thật chí lí!"

"Không dám không dám!" Mạc phu nhân lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn mọi người, sau đó đứng lên, nói với Lý Tranh Diễn: "Không cần thi nữa, thắng thua đã rõ."

Lý Tranh Diễn cũng nhìn thấy ngay được Khả Khả không có đủ sự kiên nhẫn, anh cũng không biết làm thế nào khác.

"Tôi công nhận, Tiểu Bắc đúng là....."

"Không được!" Khả Khả nghe không hiểu đoạn hội thoại phía trước của Mạc phu nhân và Tiểu Bắc, tới lúc này thì hiểu rồi, rõ ràng là nói cô đã thua, cô bé đột nhiên đứng dậy, nghiến răng nói: "Con không phục, dựa vào cái gì chưa thi mà đã nói con thua, không chịu, không chịu...."

Lý Tranh Diễn nheo mày: "Khả Khả, thua cũng phải thua cho đường hoàng chứ!"

Bắc Minh Dục nói thản nhiên: "Nếu Khả Khả đã muốn thi thì cứ thi một cuộc đi, Tiểu Bắc, con thấy thế nào?"

"Để em ấy thua một cách rõ ràng, con không có ý kiến gì!"

Giọng nói rõ ràng, làm cho Khả Khả đang tức sôi sùng sục lên, cô bé nhìn chằm chằm vào Tiểu Bắc vẻ tức giận, liền bước lên phía trước ra bàn trà để pha trà, Tiểu Bắc thấy vậy cũng đứng lên và đi ra, trên bàn đã bày đầy đủ dụng cụ.

Thao tác tỉnh bình, động tác của hai người không khác nhau là mấy, nhưng dần dần, các động tác của Khả Khả liền trở nên liến thoắng, cố gắng để pha trà xong trước Tiểu Bắc.

Khả Khả đắc ý nhìn Tiểu Bắc: "Em nhanh hơn anh nhé!"

Tiểu Bắc không phản ứng lại, từ từ thực hiện các bước thứ sáu thứ bảy chậm rãi, nho nhã, thanh lịch....

Rất nhanh, hai người đều hoàn thành xong tất cả các bước.

Cốc trà được bày ra trên bàn, cốc dùng để rót trà của hai người là khác nhau, hai người rót trà đưa cho mọi người.

"Thế nào ạ lão ba? Có phải con pha ngon hơn không?" Khả Khả chớp chớp mắt, chời đợi câu trả lời.

Thần sắc của Lý Tranh Diễn không được tốt lắm, vốn dĩ cứ tưởng rằng anh từng đưa Tiểu Bắc tới quán trà thì kiểu gì cô bé cũng có chút ấn tượng....

"Khả Khả, chúng ta thua rồi."

"Cái gì?" Khả Khả không tin: "Rõ ràng con nhanh hơn anh ấy mà, tại sao con vẫn thua?"

Mạc phu nhân mỉm cười bước lên phía trước, giải thích cho hai đứa trẻ.

"Tiểu tiểu thư, nếu cháu muốn biết cho rõ ràng thì ta sẽ giải thích cho cháu hiểu, từ bước thứ hai trở đi bước nào cháu cũng làm sai rồi, ta đã nói khi cho lá trà vào trong ấm thì phải đổ một lần nước trà đi hãy, rồi tới khi đợi nước sôi, cháu không thể nước vừa sôi đã nóng vội đổ nước vào ấm trà, bọt trà cháu cũng chỉ hớt qua loa, tất cả những điều trên ta đã nói rồi nhưng dường như cháu đã quên hết...."

Khả Khả như không tin vào tia mình tròn xoe mắt, trong ánh mắt vẫn như thể không tin rằng mình đã làm sao.

Lương Nặc từ ánh mắt của Khả Khả có thể thấy rằng cô bé rất buồn, cô nheo mày, không muốn hai đứa trẻ vì chuyện này mà làm tình cảm sứt mẻ, cô nói với Tiểu Bắc: "Tiểu Bắc! Vòng này chúng ta nhận thua, Khả Khả là em, con là anh, anh thì phải nhường em chứ!"

Tiểu Bắc đặt cốc trà xuống: "Hủy bỏ hôn ước thì con sẽ nhận thua."

"Anh...." Khả Khả giậm chân: "Anh ghét em đên thế à?"

"Không cần thiết tới mức phải ghét."  


CHƯƠNG 492: HỒI XUÂN

  Khả Khả tức giận chạy về nhà, tuyên bố sau này sẽ không chơi cùng Tiểu Bắc nữa.

Kỷ Sênh cũng chỉ biết thở dài bất lực.

Lý Tranh Diễn cũng tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Bắc: "Sau này tôi sẽ tìm cho con gái mình một người đàn ông hơn gấp mười lần thế này!"

Lương Nặc chỉ biết gãi đầu không nói được gì.

Sau khi tất cả mọi người đều đi rồi, cô quỳ xuống bên cạnh Tiểu Bắc, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu bé: "Tiểu Bắc, Khả Khả bị con chọc tức tới phát khóc rồi."

"Em ấy lúc nào cũng chỉ biết khóc."

"Hôn ước của hai đứa...."

"Mẹ!" Tiểu Bắc đột nhiên cầm lấy tay cô, nói vẻ kiên định, nghiêm túc: "Bọn con đều còn nhỏ, điều cần nhất bây giờ là an định, còn nhỏ tuổi thì không nên yêu sớm mà phải lo học hành."

Lương Nặc cạn lời: "......."

Kể từ ngày hôm đó trở đi, Khả Khả không còn tới Bắc Minh gia thêm một lần nào nữa.

Ngay đến cả trường mẫu giáo, Khả Khả cũng đã chuyển tới một trường mẫu giáo theo kiểu quý tộc, đoạn tuyệt mọi liên hệ với Tiểu Bắc, Lương Nặc cũng hỏi Bắc Minh Dục: "Liệu do việc của Tiểu Bắc và Khả Khả mà sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của anh và Lý thiếu gia không?"

"Vậy em cảm thấy em và Kỷ Sênh sẽ bị ảnh hưởng à?" Bắc Minh Dục nói thản nhiên một câu.

Lương Nặc gật đầu: "Nói không bị ảnh hưởng thì là nói dối."

"Đúng rồi đấy!" Bắc Minh Dục vuốt vuốt mái tóc cô: "Không sao, hai đứa nó vẫn còn là trẻ con, Tiểu Bắc nó không thích Tiểu Bắc lại nói thẳng ra như thế, đương nhiên trong lòng hai người họ cũng có chút không thoải mái, đợi qua một thời gian nữa chúng ta chủ động nói chuyện với bên đó là được thôi mà!"

Lương Nặc ngạc nhiên: "Từ khi nào anh lại trở nên...."

"Trở nên làm sao?"

"Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chịu nhường bước tỏ ra mình là kẻ yếu cơ mà."

"Chúng ta chủ động làm lành với hai người đó không có nghĩa là chúng ta tỏ ra chúng ta yếu thế!"

Lương Nặc:"...."

..............

Một năm sau, Tiểu Bắc được cho đi Mỹ.

Những đứa trẻ có IQ cao trong quá trình học tập sẽ có sự khác biệt nhất định với những đứa trẻ thông thường, nếu để chúng học tập cùng một môi trường sẽ không tận dụng và phát huy hết khả năng của trẻ, vì vậy Bắc Minh Dục lập tức cho Tiểu Bắc đi Mỹ học, nhưng Tiểu Bắc vừa đi, Khả Khả - cô bé nói cả đời sẽ không bao giờ tới Bắc Minh gia liền chạy tới.

"Tiểu Tiểu Bắc sao lại phải đi Mỹ? Anh ấy đúng là cái đồ quỷ đáng ghét....nói với con một câu xin lỗi là người ta có thể tha thứ cho anh ấy mà...."

"Anh Tiểu Tiểu Bắc phải ra nước ngoài học tập, học xong sẽ lại về nước!" Lương Nặc ngẩng đầu nhìn theo chiếc máy bay chở Tiểu Bắc cứ bay xa dần cô, xa dần Hải Thành, ánh mắt thoáng chút buồn: "Cũng có thể đợi khi Tiểu Bắc trở về Hải Thành đã trở nên khác hoàn toàn."

Khả Khả khóc òa lên hỏi: "Vậy khi nào thì anh ấy trở về ạ?"

"Sẽ rất lâu rất lâu."

Trong lòng Lương Nặc cũng rất buông, Tiểu Bắc sau khi được sinh ra đã ít thời gian ở bên ba mẹ rồi, nhưng ra nước ngoài học tập đó là do cậu bé tự nguyện, Bắc Minh Dục cũng từng khuyên Tiểu Bắc không phải đi xa thế làm gì, nhưng ý chí của cậu kiên định, đã quyết định việc gì thì rất ít khi thay đổi.

Kể cả có thương con nhưng Lương Nặc cũng không ngăn lại được.

Năm năm sau, Khả Khả kết thúc chương trình học tiểu học và bắt đầu lên học cấp hai.

Từ chỗ Lương Nặc, Khả Khả có được số điện thoại của Tiểu Bắc, nhưng khi cô bé gọi đi thì đều không có ai bắt máy, những ngày lễ tết Khả Khả cũng viết thư cho Tiểu Bắc, thỉnh thoảng sinh nhật cậu cô còn gửi quà sáng, cho dù Tiểu Bắc chưa bao giờ trả lời lại cô bé nhưng Khả Khả dần dần cũng quen với sự lạnh lùng của cậu.

Câu nói sẽ không bao giờ tới tìm cậu dường như trở thành câu nói đùa.

Lại năm năm nữa trôi qua, Khả Khả lúc này đã là một cô học sinh lớp 12, giáo viên ngày nào cũng bên tai bọn họ nhắc nhở, thậm chí là dọa nạt rằng phải chăm chỉ học hành.

Một Lý Khả Khả mười sáu tuổi của bây giờ không còn là cô bé láu táu, nghịch ngợm như năm xưa nữa.

Bây giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp, cô thừa hưởng hết những ưu điểm của cả Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh, đương nhiên, nhược điểm cũng không ít.

"Ngày mai sẽ tiến hành họp phụ huynh."

Trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm với nét mặt tức giận nhìn Lý Khả Khả và Hứa Mộc Mộc: "Không biết hai em dùng cách gì, ngày mai nhất định phải mời được phụ huynh hai em đến! Đúng là không coi trời đất là gì...."

Hứa Mộc Mộc là bạn chiến hữu từ nhỏ tới lớn của Khả Khả.

Khả Khả ôm lấy chiếc ba lô, một tay giơ lên: "Báo cáo cô giáo!"

"Nói!"

Khả Khả đứng thẳng lưng nói vẻ nghiêm túc: "Em không có phụ huynh ạ!"

"Ăn nói linh tinh." Sắc mặt cô giáo chủ nhiệm tái đi: "Lý tiên sinh tháng trước vừa nói chuyện điện thoại với hiệu trưởng xong, nói rõ là phải quan tâm đặc biệt với em! Lý Khả Khả, em đừng có tưởng em có người chống lưng phía sau mà tôi không thể làm gì em nhé! Em đánh cho Tống Tử Văn phải vào nhập viện thì có còn lý gì không hả? Nếu không phải vì Lý tiên sinh năm nào cũng quyên góp cho cái trường này thì không biết em đã bị đuổi ra khỏi trường bao nhiêu lần rồi?!"

Lý Khả Khả nghiên đầu gãi gãi tai.

Đúng, những lời này nghe nhiều tới nỗi tai cô không muốn nghe nữa rồi.

Mộc Mộc nhìn giáo viên chủ nhiệm càng lúc càng tức giận, cũng rụt rè giơ tay lên: "Báo cáo cô giáo, em cũng có chuyện muốn nói."

"Không phải là em cũng không có phụ huynh chứ?"

"Đương nhiên không phải ạ!" Mộc Mộc hơi cúi mặt xuống nói: "Nhưng ba mẹ em đều đi công tác ở Mỹ rồi, tuần sau mới về.... cô cứ yên tâm, chúng em đều biết kì thì đại học là vô cùng quan trọng, chúng em nhất định sẽ thay đổi và nỗ lực học tập, ngày ngày nỗ lực để có thể đi đỗ vào trường đại học tốt nhất....."

Rầm!

Mộc Mộc và Khả Khả đều bị giáo viên chủ nhiệm đẩy ra khỏi phòng làm việc, hai cô gái bốn mắt nhìn nhau. Rồi lại đủng đỉnh đeo ba lô vào và rời khỏi trường học.

Tại sân bay.

Người đi lại nườm nượp, người làm của Bắc Minh gia sớm đã đứng đợi ở cửa ra.

"Đại thiếu gia! ở đây...."

Lọt vào tầm mắt là một cậu thanh niên mặc chiếc áo sơ mi màu trắng từ từ đi ra, người làm vội vàng giơ tay lên vẫy, một nơi không xa, một cậu thanh niên với mái tóc đen cắt chải gọn gàng, khoác trên người bộ vest màu đen, sải bước đi những bước dài lịch lãm, đôi lông mày hơi nheo lại.

Bắc Minh Huân, bây giờ không còn là cậu bé Tiểu Bắc nhút nhát ngày xưa nữa, chớp mắt đã trở thành một đại thiếu gia.

"Ừm!" cậu đi tới và chỉ nói một câu ngắn gọn, lạnh lùng, mắt khẽ đánh về phía sau ra hiệu: "Hành lý ở số 23."

"Vâng!"

Người làm đi nhận hành lý, Bắc Minh Huân đứng ở sân bay, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh hết một lượt.

Sân bay vẫn giống với cái ngày mà cậu đi.

..............

Khả Khả về đến nhà, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cô vứt chiếc ba lô cho người làm, chạy nhanh vào bếp, tiện tay với lấy một chiếc chân gà vừa ăn vừa nói: "Mẹ, con về rồi!"

Kỷ Sênh từ trong phòng đi ra, thời gian dường như không để lại chút dấu vết gì trên khuôn mặt cô, ngược lại nhìn cô càng đằm thắm mặn mà hơn mà thôi.

Trên tay Kỷ Sênh cầm hai chiếc váy màu hồng: "Mẹ nuôi con bảo lát nữa qua đó ăn cơm, con muốn mặc chiếc váy nào?"

"Mẹ nuôi hồi xuân ạ?"

Kỷ Sênh chép miệng lườm con gái: "Con có dám nói câu đó trước mặt cha mẹ nuôi của con lần nữa không hả?"

"Ha ha, hôm nay thời tiết hình như rất đẹp thì phải?" Khả Khả cười híp mắt lại nói: "Hai em con vẫn chưa về ạ, đợi hai đứa nó thêm một lúc, còn nữa, mẹ à, con dù gì cũng là thiếu nữ người đẹp không có đối thủ, mẹ chọn hai bộ đó đều out."

"Biến! Mẹ mày không phải không biết thế nào là thời trang đâu nhé!" Kỷ Sênh đem hai bộ váy màu hồng vứt vào phòng, suy nghĩ một lát, lại nói thêm một câu: "Hai em con hôm nay lớp tổ chức liên hoan với các bạn nên không đi, còn nữa, Tiểu Bắc đã về rồi, con xem con có phải chú ý tới hình thức bên ngoài một chút không, sửa lại ngay cái kiểu đầu khác người đó đi."

Khả Khả đang gặm chân gà đột nhiên dừng lại mọi động tác.

"Mẹ...mẹ nói cái gì? Ai về rồi cơ?"  


CHƯƠNG 493: CHẲNG CÒN GÌ NỮA KÌA

"Không nghe rõ thì thôi."

Kỷ Sênh hức một tiếng, quay người đi vào phòng, Khả Khả xúc động đặt tay lên trước ngực, rồi lại sờ lên đầu, không phải đang nằm mơ đấy chứ?

Sao tên đó lại đột nhiên trở về?

Không được.

Cô phải kiên quyết.

Năm xưa đã từng nói là mãi mãi sẽ không themg quan tâm tới cậu.

Nhưng....cô đã viết thư bao nhiêu năm như thế, lại còn năm nào cũng tặng quà...giải thích thế nào đây?

Kỷ Sênh kéo Tiểu Bắc tới Bắc Minh gia trước, Lý Tranh Diễn tới sau, những năm vừa qua hai gia đình qua lại với nhau và có tình cảm rất tốt, trong những năm đó có một hạng mục bất động sản đã xây mới một khu biệt thự, vì vậy cả hai nhà đều chuyển tới đó.

Một nhà thì ở khu sổ 7, một nhà thì ở khu số 9.

Trên đường, Kỷ Sênh chớp chớp mắt hỏi Khả Khả: "Con mặc thế có phải "tùy tiện" quá không?"

Khả Khả cúi đầu nhìn bộ dạng mình lúc này, phía trước thì hở ngực, phía dưới thì hở đùi, Khả Khả lặng lẽ kéo cổ áo lên cao một chút, mặt thản nhiên nói: "Năm xưa khi anh ta bỏ rơi con, bây giờ con phải làm cho anh ta phải hối hận! Sao hả? con vẫn có giá của con chứ?"

Kỷ Sênh giơ ngón tay trỏ lên ấn vào trán Khả Khả nói: "Số tiền Lý gia tiêu vào người cô có mà đi nuôi chó còn có giá trị hơn ấy!"

Khi bọn họ tới nơi, Lương Nặc đã đang đứng đợi rồi.

Mười năm đã qua đi, bây giờ cô đã là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong giới thiết kế.

Có công ty riêng của mình, đạt được vô số các giải thưởng giá trị.

"Mẹ nuôi!" Khả Khả đưa tay lên vẫy vẫy, chạy lại gần liền dang tay ra ôm lấy Lương Nặc, rồi còn nũng nịu hỏi: "Mẹ nuôi có nhớ Khả Khả không?"

Lương Nặc vỗ nhẹ tay vào lưng cô: "Đương nhiên là nhớ rồi, Khả Khả đáng yêu và xinh đẹp thế này, ai mà không nhớ chứ?"

"Hức!" Khả Khả nghe thấy cô nói vậy cũng thấy vui, bỏ tay ra rồi nhìn Lương Nặc hỏi: "Vậy mẹ nuôi, anh Tiểu Tiểu Bắc có phải đã về rồi không? Anh ấy giờ ở đâu?"

Lương Nặc vẫn tỏ ra có chút áy náy, nói vẻ nghiêm túc: "Khả Khả à, việc năm xưa mẹ nuôi vô cùng xin lỗi con, bây giờ không phải thời kì phong kiến nữa, hôn ước sao có thể do người lớn định đoạt nữa? Nghe Kỷ Sênh nói con ở trường có rất nhiều người theo đuổi đúng không? Tiểu Bắc nó tính cách lạnh lùng, con đừng để ý nhé!"

Khả Khả không để ý lắm tới lời nói của Lương Nặc, chỉ tay lên tầng hai nói: "Anh ấy ở trên tầng hai ạ?"

"Ừm!"

Vậy là Khả Khả liền chạy lên tầng hai, Lương Nặc còn muốn gọi cô lại cùng ngồi uống trà nhưng đã không thấy bóng dáng đâu, Kỷ Sênh thở dài cầm tay Lương Nặc: "Thôi bỏ đi, mặc kệ con nha đầu đó, con gái tính lại hướng ngoại, lớn rồi nên càng không quản được nữa."

.....................

Bắc Minh Huân tắm rửa xong, bởi vì nhà hôm nay có khách, vì vậy nên cậu đương nhiên phải thay một bộ đồ mới.

Bàn tay chậm rãi đơm cúc áo lại, chiếc áo sơ mi trắng bốp được là phẳng lì, cậu thắt thêm một chiếc cà vạt, sau đó mặc chiếc áo vest được đặt may vào, đứng trước cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếc lên người cậu rực rỡ, lúc này nhìn cậu như một người có thể phát quang vậy.

Phía sau lưng truyền tới một âm thanh nghe như tiếng bước chân rầm rầm, cậu từ từ quay đầu lại nhìn.

Khả Khả lúc này đã lên tới nơi và dựa người vào của với một dáng đứng có thể khoe ra toàn bộ các đường con trên cơ thê, cô dựa lưng vào cửa,, một chân co lên, hất tóc ra phía sau, đôi mắt đầy sự mời gọi.

Cô khẽ nhoẻn miệng cười, nháy mắt một cái.

"Hello!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net