CHƯƠNG 501-509

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 501: TIỂU YÊU TINH ĐÁNG CHẾT

  "A...."

Khả Khả hét lên lanh lảnh, muốn ngửa đầu ngồi thẳng dậy, ai biết được luống cuống thế nào, không có đà nên cô vừa ngoi lên lại ngã rụp xuống, lần nào cũng ngã đúng vào điểm đen đó, cô rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong xe càng lúc càng trở nên lạnh thấu xương.

Cô lặng lẽ ngẩng mặt lên nhưng lại nhìn vào chỗ đó, hậu quả là Bắc Minh Huân tối sầm mặt lại, nhìn chằm chằm cô.

"Lý Khả Khả!"

"Có!"

Cô giống như một cô học sinh ngoan ngoãn, dựa đầu vào đùi anh, giơ tay lên nói: "Này...tại....sai bảo anh đột nhiên đổi phương hướng, em...em ngồi không chắc, không trách được em....."

"Ngồi dậy."

Bắc Minh Huân nói như ra lệnh, Khả Khả nhún vai rồi ngồi thẳng người lên.

Vô tình, hơi thở ấm nóng quanh quẩn phía dưới cơ thể anh.

Cảm xúc của Khả Khả cuối cùng cô lại cảm nhận một cách vừa thật, vừa không thật.

Ực ực.

Cô nuốt nước bọt ừng ực, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của anh, cô gân cổ lên nói: "Hình như biến thành to hơn rồi thì phải, có phải bị em đập vào bị đau lắm không?"

Bắc Minh Huân rõ ràng là tức giận không hề nhẹ: "Xuống xe!"

Trong lòng Khả Khả vẫn còn ôm lấy chiếc ba lô, cô lắc đầu kiên quyết: "Không được, là anh đã bảo thầy cô giáp phạt em đứng, bây giờ hai chân em tê hết cả đi rồi, em không xuống đâu, nếu như anh bị đau vậy thì đi khám là được mà? không có tiền em cho anh mượn, nói thực là lực bản thân em đụng vào đó thế nào em biết, không gãy được đâu....a....đừng có động tay động chân, em tự mình đi....."

Rầm!

Cửa xe bị đóng lại, rồi chiếc xe nhanh chóng được lái đi.

Khả Khả đã bị vứt lại trên đường như vậy đấy!

Cô vừa lê lết hai chân tê mỏi đi về phía trước, vừa lẩm bẩm: "Phát xít, Hít le....nói đuổi người ta xuống là đuổi xuống thật.....có điều hình như không đúng....lần trước cô đá vào cái đó của Tống Tử Văn thì làm gì thấy nó to lên như thế nhỉ...."

Khả Khả tuy nói rằng khi lên cấp ba thường chơi với đám con trai, nhưng trên thực tế đối với những việc thế này cô vẫn là một cô bé không biết gì....

Ngược lại, Mộc Mộc nhìn thì có vẻ rất ngây thơ nhưng cái gì cũng biết.

Cô quả quyết phải tìm đến Mộc Mộc nhờ tư vấn.

"A lô? Mộc Mộc, tớ hỏi cậu cáu này, tớ vừa nãy không cẩn thận đã va vào cái đó của nam thần, sau đó anh ấy mặt tối sầm lại đuổi tớ xuống xe....."

Khả Khả còn chưa nói hết, Mộc Mộc liền kêu lên cắt ngang lời cô: "Aaaa....! cậu chạm vào chỗ đó rồi à? trời đất, to không? Chị mày đây đọc truyện bao nhiêu năm nay mà chưa thấy của thật nó thế nào! Cảm giác thế nào hả?"

".........." Khả Khả nheo mày, gầm lên trong điện thoại: "Cậu có biết đâu mới là trọng điểm không hả?"

"He he!" Mộc Mộc cười xấu xa rồi mới hắng giọng hai tiếng, nói nghiêm túc: "Chỗ đó của đàn ông là không chạm vào được, anh ta sầm mặt vào cũng là bình thường, ví dụ như lần trước cậu đá vào chỗ đó của Tống Tử Văn đấy, người ta cũng vừa mới được xuất viện không lâu đấy thôi."

"Cái đó của anh ấy to lên, Tống Tử Văn có thế đâu...." Khả Khả hỏi với giọng khó hiểu, nói vẻ oan ức: "Vậy tớ có nên mua ít đồ cho anh ấy rồi nói xin lỗi không?"

"Ố ồ!"

Mộc Mộc tỏ ra ngạc nhiên rồi rõ ràng nuốt ực nước bọt mà Khả Khả cũng nghe thấy, sau đó nói: "Chỗ đó to lên à? đây không chỉ đơn thuần là đau đâu, đây là phản ứng sinh lý! Bài học sinh lý được học từ năm trước cậu đều quên hết cả rồi à? đúng là óc chó! Đừng có nói với người khác là cậu với tớ là bạn, hủy hoại sự anh minh của tớ ra!"

Khả Khả đột nhiên tròn xoe mắt, rồi rùng mình một cái.

Cô đến kiến thức cơ bản về sinh lý cũng đều quên sạch sành sanh rồi, cô rốt cuộc là ngốc tới mức độ nào đây không biết nữa?

Không nói thêm một lời nào, cô lập tức chạy tới một hiệu sách gần đó nhất, tìm kiếm một quyển sách toàn tập về kiến thức sinh lý, cô dựa lưng vào giá sách trong một góc nhỏ bắt đầu đọc, nhoáng cái trời đã tối rồi.

Cũng hiểu phần nào rồi, Khả Khả mới ý thức được rằng Bắc Minh Huân có phản ứng với bản thân mình.

Cô lại có chút lâng lâng phơi phới trong lòng, xấu hổ lấy hai tay áp vào má đang nóng đỏ lên, sau đó ra khỏi hiệu sách và bắt xe về nhà.

Vú Lý nhìn thấy cô về, sắc mặt có vẻ lo lắng: "Đại tiểu thư, sao cô bây giờ mới về? Tôi đã gọi điện thoại cho cô không biết bao nhiêu cuộc mà cô không nhận? Suýt nữa thì tôi tưởng cô gặp chuyện gì mà báo cảnh sát đấy!"

"Không có gì ạ, chẳng phải trước đây cháu đều muộn thế này mới về à?"

"Thế nhưng Minh Huân thiếu gia đang đợi cô!" Vú Lý nheo mày, bình thường khi Bắc Minh Huân tới cô đều về nhà rất sớm mà.

"Anh ấy?" Khả Khả như không tin vào tai mình, hai mắt tỏ vẻ hoài nghi: "Cháu tưởng anh ấy về nhà anh ấy rồi chứ, vậy vú giúp cháu làm gì đó để ăn, cháu lên lầu trước xem anh ấy thế nào...."

"Được!"

Khả Khả phi như bay lên phòng mình, lập tức mở tủ quần áo ra, tìm đông tìm tây, cuối cùng vừa tìm quần áo vừa cười ngốc nghếch.

..............

Bắc Minh Huân thực ra là đã về nhà mình rồi, nhưng Kỷ Sênh lại gọi điện về như thường ngày, Lương Nặc cũng giục anh đến giúp Khả Khả học bài, anh đến thế này chẳng khác nào bị ép cả.

Lúc này, anh đang đứng trước cửa sổ ngắm những vì sao sáng lấp lánh trên trời.

Sự việc lúc chiều vẫn như hiện ra rõ mồn một trước mắt.

Đây tuyệt đối là một hiện tượng không tốt đẹp gì.

Anh tới đây là để làm gia sư cho cô.

Khi mà anh đang chuẩn bị gọi điện cho Khả Khả hỏi xem khi nào cô về thì cửa phòng có người từ ngoài gõ, anh lập tức mở cửa ra, Khả Khả đang đứng dựa lưng vào cửa, mặc trên người là một chiếc áo màu trắng cổ hình chữ V gợi cảm, phía dưới...mặc một chiếc váy ngắn!

Một chiếc váy vừa đủ để che lại hai bên mông!

Bàn tay nhỏ bé đang quấn lấy mấy sợi tóc vương ra trước ngực, đôi mắt to tròn đưa đẩy, hỏi anh với bộ dạng vừa xấu hổ lại cố tỏ ra đáng yêu: "Tiểu Tiểu Bắc, em có xinh không?"

Bắc Minh Huân hắng giọng, mặt vẫn tối sầm nhìn cô: "Anh nói rồi, sau này em không được mặc như vậy nữa! Đi thay ra!"

Khả Khả chẳng để ý tới lời anh nói, cô luồn vào phòng, đóng cửa lại, hai tay ôm lấy eo Bắc Minh Huân: "Em cứ thích mặc thế này đấy, nếu thay thì cũng không phải không thể, có điều....anh giúp em thay? Nào, hôm nay em quên mình vì nghĩa...."

Bắc Minh Huân nheo chặt mày lại, lập tức đẩy cô ra: "Em có biết cấu hổ không hả?"

"Đương nhiên là không rồi!"

Khả Khả nói không ngượng mồm, lại cười cười: "Buổi chiều em đã đi xem bách khoa toàn thư rồi, anh có phản ứng với em đúng không? Ây za, nói thực lòng em biết thừa trong lòng anh vẫn có em, lúc nhỏ tuy là bỏ em làm em mất mặt, có điều không sao, anh phải chủ động cầu hồn em, coi như bồi thường cho em là được...."

Nói rồi cô đưa tay lên cổ anh luồn vào trong sờ.

Mềm mại, trơn trơn, trời, cảm giác thật tuyệt!

Bắc Minh Huân đột nhiên nắm lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của cô, muốn đẩy cô ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng, Khả Khả biết rõ rằng anh không phải là không có cảm giác với mình, lúc này nhất định sẽ không đi, đột nhiên cô nhảy lên, hai chân kẹp chặt lấy eo anh.

Cơ thể cô thì mềm mại như một con rắn còn cơ thể anh thì cứng đơ ra.

"Biến!"

"Không biến....em thích ôm anh đấy, hôm nay anh bỏ lại em một mình trên đường em còn không giận anh đấy!"

"Biến hay không hả?"

"Không biến, không biến đấy, có bản lĩnh thì đá em ra ngoài đi?"

Đối diện với cái miệng dẻo như kẹo của cô, Bắc Minh Huân đột nhiên không biết đầu óc mình bị sao thế này, thấp giọng mắng một câu: "Đáng chết!" tiếp sau đó, hai cánh tay như không khống chế được mà ôm lấy cô, quay người đặt cô lên chiếc ghế sô pha.

Đôi môi ấm nồng đặt xuống môi cô.....  


CHƯƠNG 502: CHIẾM LẤY NAM THẦN

  Khả Khả bị động đón nhận nụ hôn này.

Cô đơ người ra nhìn vào cơ thể anh.

Nụ hôn anh đặt xuống môi cô nhẹ nhàng tinh tế, hai hàng lông mi dài cong hơi run lên.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp.

Dần dần, cô mới như trở lại với thực tại, ý thức được sự việc hai người đang làm, cô lập tức đưa hai tay ra ôm vào cổ anh.

Lúc này cô phải cổ vũ mình để có được nam thần!

Cô cũng phải chủ động một chút.

Một nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế nhưng không chút kĩ thuật của tuổi mới lớn cứ thế tiếp diễn, cô sợ anh sẽ chạy mất mà cố gắng thể hiện rằng mình đang rất nhiệt tình tuy là vụng về.

Ngoài kia ánh sao nhấp nháy trên bầu trời.

Bàn tay của anh không biết từ khi nào đã đặt vào eo cô, ngón tay luồn quan lớp vải áo mơn trớn vào làn da cô.

Đột nhiên, Khả Khả như là bị sặc khói, cô lấy tay che miệng lại ho lên vài tiếng rồi nhìn anh.

Một mùi tanh tanh của máu tuy không rõ nét bắt đầu lan ra.

Miệng cô bị anh cắn bị thương cả rồi!

Bắc Minh Huân nghe thấy tiếng kêu của cô, đột nhiên mở mắt, nhìn tiểu nha đầu mới 16 tuổi đang nằm dưới cơ thể mình, ánh mắt anh thoáng qua sự hối hận và xấu hổ, anh đứng lên, lập tức muốn tránh đi, nhưng Khả Khả nhanh chóng đưa hai chân lên kẹp vào eo anh, dùng lực kéo lại: "Không cho phép đi!"

Anh lại ngã xuống người cô.

Sự tiếp xúc quá gần gũi làm cho hơi thở của cả hai đều trở nên dồn dập vào đối phương đều cảm nhận được hơi thở đang phả vào mặt mình.

Hai người cuộn lấy nhau trên ghế sô pha, Bắc Minh Huân cuối cùng nửa người anh vẫn đè lên cô, trong đôi mắt u ám đó đang che giấu dục vọng của anh lúc này, anh cúi đầu nhìn cô: "Em có biết bây giờ em đang làm gì không?"

Tiếng nói của anh không còn giống với thường ngày nữa,khàn khàn vô cùng cuốn hút.

Khả Khả nhìn anh như thế giới lúc này chỉ có mỗi hai người, cô liếm môi: "Chiếm lấy nam thần!"

Bắc Minh Huân: "........."

Hai hàng lông mi dài và cong vút của Khả Khả thỉnh thoảng lại rung lên, cô nhìn anh cười cười thú vị, rồi bàn tay lại đặt lên ngực anh: "Này, có phải đây là lần đầu tiên anh hôn một cô gái không? Tuy là kĩ thuật hôn của em cũng chẳng tốt gì, nhưng anh cũng bình thường thôi, cái bộ dạng hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì, lại còn cắn cả vào môi em nữa!"

Dây thần kinh trên trán Bắc Minh Huân dường như đang giật lên.

Khả Khả cười trêu chọc, hai tay đặt lên hai má anh: "Đừng có như thế, cười một cái xem nào, sau này chúng ta cũng sẽ là những người có kinh nghiệm thôi, mặt xị ra như thế cho ai xem chứ, cùng lắm thì em để cho anh hôn em vài lần nữa, có điều khi cầu hôn, em muốn nhẫn kim cương 10 cara, em không cần xe ô tô nhưng cần có bạch mã, anh phải giống như thời cổ đại ấy, cưỡi ngựa đến....."

"............."

Anh đột nhiên như không biết nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô một cách tức giận, ánh mắt dường như muốn giết người vậy.

Cái bộ dạng hồn nhiên đó của cô làm anh tức chết mất.

Khả Khả lại vừa cười vừa nhìn anh lại đang định nói gì đó.....

"Cót két!"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ phía bên ngoài.

Vú Lý tay bê hai bát cháo đậu xanh, miệng nói: "Đại tiểu thư, Minh Huân thiếu gia, ăn chút gì đó rồi học.....a....hai người đang làm cái gì vậy?"

Choang!

Hai bát cháo trên tay đột nhiên rơi xuống đất vỡ toang, bà giật mình nhìn toàn bộ cảnh này, ánh mắt đầy sự lúng túng vụng về và kinh ngạc.

Lúc này, Khả Khả đang bị Bắc Minh Huân đè xuống dưới ghế sô pha, mặt đỏ lên như gấc, chiếc áo cổ hình chữ V đẩy ngược lên trên, hở hết phần bụng ra, còn chiếc váy ngắn thì không gì che lại được.

Hai người bọn họ đang chơi trò gì thế này?

Thế nhưng....hai người mới đều có 16 tuổi mà.

"Hai...hai người....."

Khả Khả miệng đang cười đột nhiên mím môi lại xấu hổ, vội vàng bỏ chân đang kẹp trên người anh xuống, co rúm mình vào một góc ghế sô pha, chỉnh lại quần áo, nhưng chiếc váy ngắn có kéo thế nào nó cũng không dài thêm ra được.

Đúng lúc đó, đôi vai cô cảm thấy thật ấm áp.

Ngẩng đầu nhìn lên, Bắc Minh Huân đang cởi chiếc áo khoác ngoài ra đắp lên người cô, nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cô vài giây rồi thấp giọng nói: "Yêu cầu của anh đó là chúng ta sẽ trở về với tình trạng trước đây!"

Khả Khả bĩu môi: "Lẽ nào anh còn muốn bỏ rơi em một lần nữa?"

Bắc Minh Huân chẳng quan tâm tới lời cô nói, mà nhìn về phía vú Lý: "Thu dọn dưới sàn nhà đi, sự việc này cháu sẽ tự mình giải thích với cô Kỷ."

Vú Lý lúng túng gật đầu.

Dù gì thì anh mới có 16 tuổi....

"Cậu nói với phu nhân đương nhiên là tốt, nhưng đại tiểu thư mới 16 tuổi, hai người.....hay là, mời một gia sư nữ cho đại tiểu thư, cô ấy cũng có thể ở lại luôn trong Lý gia, cũng không phải phiền đến cậu nữa."

Vú Lý không biết về câu chuyện của Tiểu Bắc và Tiểu Bắc khi còn nhỏ, đương nhiên là sẽ không muốn để cho hai đứa trẻ lại có cơ hôi gần nhau như thế này nữa.

Trong tiềm thức của bà, con gái nhất định phải tự biết yêu lấy mình và biết giữ mình.

Kể cả là có bạn trai, ít nhất cũng phải 18 tuổi mới có thể trao bản thân mình cho đối phương, huống hồ, cô bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa có năng lực phán đoán cũng như nhận định, không cẩn thận rất dễ bị người khác lừa.

Khả Khả ngẩng đầu lên: "Không được! Cháu chỉ muốn Tiểu Bắc làm gia sư cho cháu thôi...."

Vú Lý khó xử: "Nhưng từ hôm Minh Huân thiếu gia qua đây, tôi chưa thấy tiểu thư học bài một lần nào cả."

"Bắt đầu từ tối ngày hôm nay!"

Bắc Minh Huân nói cắt ngang lời vú Lý, đem theo một sự cuốn hút khó mà từ chối: "Cháu sẽ giúp cô ấy thi đỗ vào trường đại học tốt nhất."

Vú Lý bất lực cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ nhắc nhở: "Cậu nhớ nói với phu nhân!"

Khả Khả nhìn vú Lý đi rồi, lấy tay bịt miệng cười thích thú rồi cuộn mình trên ghế sô pha.

"Vú Lý bây giờ phòng anh như phòng trộm rồi!"

"Nhờ có em hết đấy!"

"Sao lại trách em chứ? tự anh không khống chế được chứ, em chỉ muốn quyến rũ anh có một tí tí thôi, đúng rồi, anh thực sự sẽ nói với mẹ em đấy à? anh sẽ nói thế nào? Khi nào thì cầu hôn em?"

"..........."

Bên tai là tiếng nói luyên thuyên không ngừng của cô nhưng Bắc Minh Huân không để ý cũng không thấy phiền phức.

Liếc nhìn cô, rồi ung dung đi đến trước bàn học, rút từ ngăn kéo bàn ra một tập tài liệu dày và những đề thi thử vứt cho cô.

"Đây là cái gì?"

"Xuống nhà ăn tối trước đã."

"Số học và vật lý? Sinh học? Hóa học...trời, nhiều thế này á?" Khả Khả nheo mày, mặt xị ra: "Em không muốn làm những bài này đâu, có thể không làm không?"

"Không muốn ăn cơm à?"

Bắc Minh Huân liếc nhìn cô lạnh nhạt, cái bộ dạng như đang nói với cô nếu không đi ăn cơm thì ngay bây giờ đi làm số bài tập đó, vậy là Khả Khả lập tức ngồi dậy từ trên ghế sô pha, chạy ra cửa, vừa chạy được hai bước thì phía sau có tiếng nói: "Đợi anh!"

"Phát hiện ra mình có lương tâm rồi?"

Bắc Minh Huân cười lạnh lùng: "Về phòng anh thay đồ lại đi rồi hãy xuống! Nếu còn để anh nhìn thấy em mặc loại quần áo và váy ngắn thế này thì sau này em đừng nghĩ tới việc gặp lại Hứa Mộc Mộc!"

"Anh uy hiếp em?" Lý Khả Khả hai tay khoannh trước ngực: "Có điều đáng tiếc, gia đình Mộc Mộc cũng không phải hạng vừa đâu, không dễ dàng để anh đối phó như những gì anh đã từng làm đâu!"

"Nhưng ba mẹ cô ấy rất muốn cô ấy ra nước ngoài. Đúng không?"

Khả Khả há hốc mồm trợn mắt lên, giậm chân nói: "Coi như anh giỏi!"

Nói xong rồi cô đi giậm châm huỳnh huỵch tức giận về phòng để thay đồ, nói thực, những đồ thế này chắc chỉ nên mặc khi hai người yêu nhau ở bên nhau thôi, vậy mà cô lại lấy nó làm đồ mặcs ở nhà.

Khi đi xuống tầng, vú Lý nhìn nét mặt cô vẫn rất thương xót, lại có phần tức giận.  


CHƯƠNG 503: NỤ CƯỜI XẤU XA

  Khả Khả coi như không nhìn thấy, chạy thẳng về phía bàn ăn ăn bữa tối.

Khi cô ăn được gần nửa rồi thì Bắc Minh Huân mới từ trên tầng đi xuống, vẫn cái bộ dạng lạnh lùngđó, vú Lý cũng không lấy bát đũa cho cậu, chỉ cố ý đặt ở một chỗ rất xa Khả Khả.

"Minh Huân thiếu gia, cậu còn muốn ăn thêm gì nữa không?"

"Không cần nữa đâu!"

Bắc Minh Huân tuy nói như vậy, nhưng vẫn ngồi đối diện khá xa với Khả Khả, vú Lý thở phào một tiếng, lại thử hỏi: "Khi nào thì cậu gọi điện cho phu nhân? Việc thế này không nên kéo dài làm gì, e rằng không được hay cho lắm, cậu thấy thế nào?"

"Vú đang vặn hỏi cháu đấy à?"

Trong ánh mắt Bắc Minh Huân là suy nghĩ và thái độ khó đoán được, anh nhướn mày nhìn vú Lý vẻ không vui.

Vú Lý vẫn có chút gì đó sợ Bắc Minh Huân, liền lắc đầu nói: "Làm gì có làm gì có, tôi chỉ là,,,chỉ là đứng ở góc độ đại tiểu thư mà nghĩ cho cô ấy thôi, dù gì thì cô ấy cũng là con gái, hơn nữa lại vẫn còn nhỏ."

Bắc Minh Huân nhìn vào Khả Khả khi nghe vú Lý nói vậy.

Khả Khả vẫn đang cúi đầu ăn cơm, cái bộ dạng như chẳng quan tâm điều gì, nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc lên, dường như cũng đang nghe ngóng và quan tâm đến câu chuyện hai người đang nói mà mình là nữ chính.

Một lúc lâu sau anh đột nhiên mới nói: "Cháu đã nói với cô Kỷ rồi."

"Cái...cái gì?" vú Lý tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Vậy phu nhân nói gì?"

Bắc Minh Huân chẳng quan tâm tới bà ấy nữa, cũng không trả lời thêm bất kì câu hỏi nào, mà lấy điện thoại ra ngồi nghịch, trong ánh mắt là sự suy nghĩ và tính toán không che giấu được.

Khi Khả Khả ăn cơm xong, phát hiện Bắc Minh Huân đang nhìn cô.

Không phải là cái ánh nhìn chỉ liếc qua không thôi, mà là....

Cái nhìn xấu xa!

Đúng, anh nhìn cô chằm chằm như đang tính toán điều gì.

"Anh...anh muốn làm gì?"

Bắc Minh Huân thản nhiên thu ánh mắt về, anh đi qua cô bước thẳng lên tầng, mười mấy giây sau trong tay cầm một tờ giấy và vài đề thi, Khả Khả tò mò ngước nhìn lên, trên tờ giấy toàn là những dãy số.

"73, 39, 21, 98...."

Sao lại có cảm giác quen thế nhỉ?

Đây là kết quả kiểm tra kì trước của năm học lớp 11 mà!

Xem tiếp phía sau, phát hiện đều là điểm sổ những lần kiểm tra trong mấy năm cấp ba, ba gồm cả những kì thi thử, thi giữa kì cuối kì đều đủ cả, thỉnh thoảng còn có lời phê của giáo viên, nói rằng môn học nào cũng chểnh mảng chỉ nghĩ tới chơi....

Còn chưa xem hết, Bắc Minh Huân đã thu tờ giấy về.

Trong lòng cô vẫn đang không hiểu, không biết Bắc Minh Huân rốt cuộc muốn làm gì, một giây sau, liền thấy anh đưa bảng điểm đó cho vú Lý rồi nói: "Dán lên tường ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, phô tô và dán cả vào bếp giúp cháu!"

Vú Lý nhìn vào các con số.

Vật lý và sinh học điểm lại thấp thế này?

"Ồ, tôi lập tức đi làm ngay!"

Khả Khả nhảy dựng lên, nhanh chóng ngăn vú Lý lại: "Không được dán, việc này có hay ho gì đâu, ngộ nhỡ bạn học cháu đến nhìn thấy thì làm thế nào? Cháu còn mặt mũi nào nữa?"

"Chẳng phải em vẫn không biết xấu hổ là gì à?"

Chỉ một câu nói bâng quơ làm cho Khả Khả càng tức hơn, cô hai tay chống vào hông nói với nét mặt ghê ghớm: "Nói chung không được dán là không được dán."

"Dán vào!"

"Không được!"

"Dán vào!"

............

Hai người vừa đấu khẩu mắt vừa trợn trừng nhìn nhau, Bắc Minh Huân đột nhiên không đấu khẩu vowisc ô nữa, mà cầm lấy chiếc điện thoại, Khả Khả đơ người ra, lập tức hỏi: "Anh gọi điện cho ai đấy?"

"Có thể mua vé máy bay đi nước ngoài cho Hứa Mộc Mộc rồi."

"............" Khả Khả xông lên định cướp lấy chiếc điện thoại nhưng vô ích, cô giậm chân, miễn cưỡng nói với vú Lý: "Đừng dán ở những chỗ dễ nhìn thấy nhất, dán trong góc tường ấy, trong bếp thì dán vào chỗ bên cạnh thùng rác cũng được!"

Vú Lý suy nghĩ vài giây, rồi nói: "Đại tiểu thư, Minh Huân thiếu gia thực ra rất muốn cổ vũ cô mà, thế này là muốn tốt cho cô."

Nói xong bà liền đi lấy keo dán tường để bắt đầu dán bảng điểm của cô lên.

Vừa liếc nhìn, tất cả đều là những nơi dễ thấy nhất.

Khả Khả hai tay ôm lấy mặt, miệng lẩm bẩm: "Sau này ai cũng không được đến cái nhà này.....đuổi hết đi cho cháu....mất mặt không thể mất hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net