CHƯƠNG 510-515

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 510: DÁM CƯỚP NGƯỜI CON TRAI TÔI THÍCH

  Mắt trừng trừng nhìn Bắc Minh Huân lên một chiếc xe Bugatti Veyron màu đen đỗ bên đường, và người ngồi ở ghế lái phụ đó là một cô gái mà cô ta đang đi tìm mà tìm không thấy là Lý Khả Khả.

Hai tay của Hán Tình Tình đột nhiên nắm chặt lại, móng tay chọc vào cả lòng bàn tay mà cô ta cũng không biết đau.

Bạn trai của Khả Khả không ngờ lại là người thanh niên đó!

Còn đẹp trai anh tú hơn cả Tống Tử Văn.

Cô ta nghiến răng lại, ánh mắt lại hướng về phía góc đường, ở đó camera vẫn còn sáng....

Khả Khả về tới nhà, lập tức bị đưa vào khuôn khổ học hành.

Cô lẩm bẩm ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân lại: "Đã lâu lắm rồi em không có thời gian giải trí, ngày nào về tới nhà cũng lao đầu vào học, đi tới trường các thầy cô giáo cũng giám sát em chặt chẽ, chỉ sợ em không chăm chỉ không nghiêm túc....."

Bắc Minh Huân từ từ xắn tay áo lên, vừa giúp cô sắp xếp lại các tài liệu học tập vừa mở miệng nói bâng quơ: "Mấy ngày trước chẳng phải em đã nói là phải thi đại học A à?"

"Cái đó...." Khả Khả lắp ba lắp bắp, lại chớp chớp mắt, nhìn anh vẻ đáng thương: "Em nói là thi đại học A, nhưng 16 năm trước đây của em đều ăn chơi thoải mái như thế rồi, anh bất chợt bắt em thay đổi đi vào một guồng quay mới, em sao thích nghi nhanh thế được....."

Nói rồi, cô đột nhiên hai mắt hướng về phía trước, hai hàng lông mi dài cong vút mấp máy: "Trừ khi...."

"Trừ khi cái gì?"

Bắc Minh Huân phân loại tài liệu học tập xong rồi, liếc mắt nhìn cô biểu thị hãy tiếp tục đi.

Khả Khả lập tức nhổm người lên, chỉ tay vào đôi môi anh đào của mình: "Em cần phải chiến đấu vất vả, anh cho em chút động lực là được! Nhanh lên nào....."

Cái tư thế của cô như đang chờ đợi khát khao lắm!

Ánh mắt Bắc Minh Huân thoáng qua một ý nghĩ, anh gật gật đầu, cười như không cười rồi nói: "Em chắc chắn cần anh cho em động lực để chiến đấu à?"

"Chắc chắn, khẳng định!"

Khả Khả quyết đoán đi lại ngồi xuống gần anh, đôi mắt nheo lại, khoác tay vào tay anh, vô cùng ngọt ngào, Bắc Minh Huân vẫn giữ nụ cười trên môi: "Em thân là con gái thì phải biết thận trọng giữ mình một chút chứ?"

"Không có khí phách để bỏ nhà ra đi!" Khả Khả nhìn anh mãi không hôn lên môi cô, lập tức quàng tay lên cổ anh, nhướn mày nói: "Thực ra em biết hết, lúc trước khi mà anh ôm em ấy, chỗ đó của anh nó to lên, lại cứng nữa, chạm vào em rất khó chịu! Trong sách nói rằng đó là phản ứng sinh lý, điều đó chứng minh anh...có...hứng thú...với em!"

Khi nói những lời này cô ngại ngùng vô tình liếc nhìn xuống phần dưới cơ thể anh.

Hơi thở ấm áp đặc trưng của thiếu nữ ngay phía trước phả vào mặt anh.

Làn da mỏng và căng trắng hồng dưới ánh đèn lấp lánh nhìn như một lớp kem mềm mại.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một chỗ nào đó ở phía thân dưới của người thanh niên lại đột nhiên phồng lên một cách nhanh chóng, sau đó một cảm giác kì lạ lan ra toàn bộ cơ thể, hướng thẳng lên não bộ, máu trong người nóng lên như được điều khiển.

Khả Khả chớp chớp mắt: "Anh xem này, lại to lên rồi!"

Đột nhiên, Bắc Minh Huân đứng lên và đi lên tầng.

Sắc mặt anh tối sầm, nhưng vẫn cô kiềm chế được cảm xúc trong cơ thể lúc này.

Bước chân nhanh như bay, rất nhanh sau đó không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

"Này, sao anh lại bỏ đi thế? Em cũng có cười anh đâu, đừng đi mà...." Khả Khả nhìn bóng dáng anh khuất dần khỏi tầm mắt, rồi cô lại ôm lấy chiếc gối dựa bên cạnh cười lớn: "Ha ha ha! Nhìn anh kiêu ngạo lại còn giả vờ lạnh lùng cao quý, làm em thấy anh đáng yêu quá...."

Nửa giờ đồng hồ sau, Bắc Minh Huân thay một bộ quần áo ở nhà, khuôn mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm khắc.

Trong tay lại đang cầm một tập đề thi dày cộp.

Tập đề thi được để trên bàn giống như một ngọn núi, mặt cô biến sắc, nhìn tập đề thi mà muốn khóc: "Chỗ này....."

Lúc này hơi thở của anh đã trở về ổn định, anh nói với cô khá nhẹ nhàng: "Nhiệm vụ ngày hôm nay."

"Ứ ứ đâu....em làm không hết!"

"Ồ, quên mất, em cần anh cho em chút động lực."

Hai mắt Khả Khả đột nhiên sáng lên, tiếp ngay sau đó liền nhìn thấy anh rút từ trong túi một chiếc roi dài khoảng mười centimet làm bằng bạc, rồi anh nói lạnh nhạt: "Sai một câu đánh một cái!"

"Bốp!" Khả Khả đập tay xuống bàn: "Sao anh lại trừng phạt? Em muốn kháng nghị!"

"Kháng nghị không có hiệu quả!"

"Ai nói vậy?"

"Một giờ đồng hồ làm một đề, vượt qua một phút đánh một cái."

Khả Khả: "..........."

Buổi tối, tại biệt thự Hán gia.

Hán Tình Tình vừa tắm xong đi ra, mặc nên người bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm, mái tóc thả xuống ngang lưng.

Cốc cốc cốc.

"Mời vào!"

Chú Mã quản gia đấy cửa đi vào liền nhìn thấy bên tay phải của Hán Tình Tình các ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, hai tay khoanh vào nhau đứng trước cửa sổ.

"Tiểu thư, dựa theo đoạn video tải về mà tiểu thư mang về lúc chiều, đã điều tra ra thân phận của người đàn ông đó, có điều....tốt nhất cô đừng đi dây vào anh ta, anh ta không phải là người chúng ta có thể đụng vào?"

"Không thể đụng vào sao? Ha ha...." Hán Tình Tình kiêu ngạo cười lạnh lùng một tiếng, trong tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc: "Bây giờ không phải tôi đụng vào anh ta mà là anh ta đụng vào tôi!"

Quản gia biết có nói thêm nữa cũng chẳng tác dụng gì, bèn đưa số tài liệu trong tay ra: "Tiểu thư đọc những tài liệu này đi rồi lại tính tiếp!"

"Hức!"

Hán Tình Tình lật những trang tài liệu, lọt vào ánh mắt là bức ảnh của một người thanh cao, cho dù độ phân dải của bức ảnh là rất cao nhưng dường như vẫn chưa toát hết được vẻ thanh lịch, ưu tú của người đó.

Bỏ qua bức ảnh, cô ta tiếp tục xem nội dung phía sau, càng xem càng thấy ghen tỵ: "Bắc Minh Huân....không ngờ anh ta chính là....chính là Bắc Minh đại thiếu gia, theo lời đồn thì đây chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc Bắc Minh? Thế nhưng chẳng phải anh ta vẫn luôn học ở nước ngoài à? bọn họ có khi nào nhầm rồi không?"

"Đã kiểm tra đi kiểm tra lại rồi ạ, là cậu ta không sai." Quản gia nói tiếp: "Chắc là thời gian gần đây đã về nước, bức ảnh này được tìm thấy trên facebook của một người bạn của cậu ta khi ở nước ngoài."

Hán Tình Tình lại nhớ tới việc Tống Tử Văn bị công khai yêu cầu xin lỗi Lý Khả Khả, lại còn việc Khả Khả đi muộn về sớm, thái độ học tập ngoan ngoãn của Khả Khả.....

Trong đầu tất cả các sự việc được sâu chuỗi lại với nhau.

Chính là vì người thanh niên này!

Lý Khả Khả đã thích người thanh niên này!

Vì Khả Khả suốt thời kì cấp ba chưa từng để lộ ra thân phận của bản thân, Hán Tình Tình không ngờ rằng cô chính là con gái của một gia đình quyền thế ở Hải Thành, cùng lắm cũng chỉ nghĩ là con gái của một doanh nghiệp nhỏ nào đó thôi, "Người thanh niên này tôi muốn có được anh ta!"

Quản gia giật mình: "Thế nhưng lão gia đã chuẩn bị bàn bạc với Tống tiên sinh về việc đính hôn của cô và Tống thiếu gia rồi....."

"Ba tôi muốn tôi đính hôn với Tử Văn chẳng phải cũng là vì muốn tìm đồng minh phục vụ cho việc làm ăn sao? Nếu tôi và Bắc Minh Huân có thể trở thành một đôi, tới lúc đó cả cái Hải Thành này đề là nhà của chúng ta, ông ấy còn phản đối không?"

Quản gia nheo chặt mày này: "Nhưng tiểu thư cô vẫn luôn rất thích Tống thiếu gia mà, bằng không sao lại liên tục đòi lão gia tạo cơ hội cho hai người? bây giờ sao lại...."

Ánh mắt Hán Tình Tình hướng xuống bức ảnh của Bắc Minh Huân, rõ ràng là ánh mắt si mê: "Chú không cảm thấy anh ấy so với Tử Văn càng menly hơn à?"

"Nhưng đó là Bắc Minh gia......"

"Vậy thì sao chứ? lẽ nào tôi còn phải thua cái đứa con gái rẻ tiền Lý Khả Khả kia à?" Hán Tình Tình nắm chặt tay thành nắm đấm: "Cướp người con trai tôi thích, tôi phải cho cô ta xuống 18 tầng địa ngục!"

Quản gia nhìn nét mặc tức giận và hận thù của Hán Tình Tình cũng chỉ biết thở dài.  


CHƯƠNG 511: ÁO ĐÔI

  Những năm gần đây vợ chồng Hán gia đều bận việc của công ty mà không quan tâm tới vấn đề giáo dục của Hán Tình Tình, lại thêm với việc luôn chiều chuộng cô ta, gần như cô ta muốn gì có nấy, vì vậy mà lớn lên cô ta trở thành một cô gái với tính cách kiêu căng ngạo mạn.

Sau đó lại quen biết với một đám bạn toàn những kẻ chơi bời, dần dần những người bạn hư hỏng càng lúc càng nhiều.

"Vậy tiểu thư muốn làm thế nào?"

Hán Tình Tình nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Bắc Minh Huân, nhếch mép cười: "Trình An An bị Lý Khả Khả làm cho phải vào nhà giáo dưỡng, anh nó là cái tên rắn địa đầu chắc sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này chứ?"

............

Thời gian cứ như vậy trôi đi.

Tổng cộng số học sinh lớp 12 đạt gần 2500, mà danh sách sách xếp hạng của Khả Khả cuối cùng cũng thoát khỏi nằm trong số 800 người kém nhất mà xếp hạng đã được tăng lên 1600, Bắc Minh Huân xoa xoa đầu cô biểu thị hãy tiếp tục cố gắng.

Một tháng sau, cô đã có thể ở vững trong vị trí 1000.

Tối hôm đó, cô dựa mình vào lòng Bắc Minh Huân, anh đồng ý với cô nếu lần sau xếp hạng đạt nằm trong danh sách 500 vậy thì anh sẽ cho cô nghỉ hai ngày.

Hai tháng sau, bài thi cuối tháng vừa mới kết thúc, giáo viên thu bài làm lại.

Vào đúng thứ sáu, Khả Khả đang thu dọn đồ dùng để về nhà, trên miệng nở nụ cười hài lòng, Mộc Mộc vỗ tay vào vai cô giống như gặp phải quỷ vậy: "Cậu thời gian gần đây làm sao thế? Nói là chăm chỉ học hành vậy mà chăm chỉ học hành thật à?"

"Chẳng thế thì sao!" Khả Khả hất cằm lên: "Người ta bây giờ là đang trong thời kì thực sự trưởng thành đấy!"

"Thôi được rồi đấy, cậu mà trưởng thành à?" Mộc Mộc nhìn cô xua xua tay, rồi nói tiếp: "Để tớ đêm trên đầu ngón tay xem cậu còn giữ được tâm thế này trong bao lâu."

Khả Khả vẫy tay chào Mộc Mộc rồi quay đầu chạy về nhà.

Nếu chỉ có một mình cô thì đúng là cô chắc chắn không kiên trì được bao lâu, nhưng bây giờ không phải chỉ có một mình cô, còn có Tiểu Tiểu Bắc.....

Do Bắc Minh Dục có ý định bồi dưỡng Bắc Minh Huân để anh trở thành người kế thừa tập đoàn, vì vậy gần đây ban ngày khi Khả Khả đi học thì anh sẽ tới công ty, thời gian buổi tối anh mới dành để kiểm tra bài tập cho Khả Khả, người đưa đón cô đi học bây giờ cũng là tài xế rồi.

Vừa mới lên xe, điện thoại trong túi quần cô đột nhiên rung lên.

Nhìn số điện thoại hiện trên mà hình, ánh mắt Khả Khả sáng lên: "Lão ba, con nhớ ba chết mất, ba có nhớ con không hả?"

"Con nói xem?" tiếng nói của Lý Tranh Diễn nghe có phần uể oải, lại nghe hơi không rõ ràng, hình như vừa mới ngủ dậy.

"Hức!" Khả Khả dựa lưng vào ghế xe, nói chuyện cùng Lý Tranh Diễn: "Con lớn như thế này rồi nhưng từ trước tới giờ bố mẹ có bao giờ chẳng nói chẳng rằng đột nhiên lại đi những mấy tháng thế, hai em mấy hôm trước nói chuyện với con còn hỏi ba mẹ sao vẫn chưa về....."

"Vậy ba mẹ tuần sau về nhé?"

"Không đâu!" Khả Khả nghĩ chẳng thèm nghĩ, liền nói: "Con bây giờ đang chăm chỉ cố gắng học hành đây, ngộ ngỡ ba vừa về lại ảnh hưởng tới con thì làm thế nào?

Ba mẹ cứ đi chơi đi, nhất định phải chơi thật vui vẻ vào đấy!"

"Nha đầu thối!" Lý Tranh Diễn làm gì mà không nhìn thấu được cô con gái yêu quý, cười như không cười nói: "Học tập chỉ là giả thôi, trộm cười mới là thật đúng không?"

"..........làm gì có ai tự nói con gái mình như thế chứ?"

Lý Tranh Diễn nhướn mày: "Làm gì có đứa con gái nào bảo ba mẹ đi chơi mà không cho về nhà?"

"Cái đó...."

"Thôi được rồi, khi con còn chưa sinh ra lão ba con đã cân bằng giang sơn rồi, ba biết hết không phải giấu!" Lý Tranh Diễn cắt ngang lời con gái, chuyển chủ đề câu chuyện, thấp giọng hỏi: "Nói thật lòng nhé, con vào cái tên tiểu tử đó phát triển tới bước nào rồi?"

Khả Khả cắn ngón tay, mặt đỏ lên: "Cũng ổn ạ, bây giờ anh ấy cũng khá thương con."

"Lên giường chưa?"

"Này!" Khả Khả hai tai đỏ nóng bừng lên, lập tức che che điện thoại, hình như sợ tài xế nghe thấy, cô thấp giọng nói: "Lão ba sao lại hỏi thẳng thế hả?"

"Khi con chủ động theo đuổi con trai nhà người ta sao không kín đáo một chút?" Lý Tranh Diễn cười hức lạnh lùng một tiếng: "Yêu nhau nắm tay và hôn nhau thì có thể, còn dám lên giường thì ba đánh gãy chân đấy! cái tên tiểu tử đó khôn như chấy ý, ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng chỉ ồ à, ma quỷ mới biết được nó có muốn lừa con lên giường không....."

"Anh ấy còn chẳng thèm ấy!" gần như lần nào cũng là cô chủ động mà!

Lý Tranh Diễn ở đầu dây bên kia gằn giọng nói: "Nói chung phải đợi con 20 tuổi, nghe rõ chưa hả?"

Khả Khả bĩu môi: "Vâng" một tiếng rồi cúp máy, trong đầu liền nghĩ linh tinh.

Nói thật, Tiểu Tiểu Bắc rất láu cá.

Giữa bọn họ, cũng nói tới vấn đề này sao?

Thật tò mò, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?

..........

Vừa về tới nhà, ăn uống đơn giản một chút rồi học bài, nghiêm túc làm hết số bài tập mà buổi sáng Bắc Minh Huân chuẩn bị cho cô, đợi buổi tối anh về kiểm tra, đồng thời lại tính xem kì nghỉ sẽ làm những gì.

Cô có sự tự tin, nhất định sẽ nằm trong số 500.

Khi Bắc Minh Huân trở về, trên người mặc một chiếc áo vest mới màu xanh đậm, chiếc quần màu đen, hình như được thiết kế để đi tham dự một buổi yến tiệc.

Khả Khả rất ít khi nhìn thấy anh mặc lễ phục thế này.

Vì vậy cô nhìn anh đơ người ra.

Đẹp trai quá!

Nhưng Bắc Minh Huân vừa vào tới phòng khách đã cởi cà vạt và cúc áo ra, dường như muốn cởi đồ, sắc mặt còn có gì đó không vui.

Khả Khả quen với nét mặt thế này rồi, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, liền hỏi: "Bộ trang phục này được cắt may rất đẹp, là thiết kế của nhà thiết kế nào vậy? hôm nào em cũng đi may một....."

Bắc Minh Huân liếc mắt nhìn cô: "Em thích à?"

"Lẽ nào anh không cảm thấy đẹp?"

"Nếu có một người tối nay cũng mặc một bộ như anh, màu sắc và thiết kế giống hệt để cùng đi tham gia một buổi tiếc?"

Khả Khả cảm thấy câu nói này của anh rất kì lạ, cô đưa bút lên miệng cắn đầu bút.

"Anh đụng hàng với người ta à? đụng thì đụng chứ sao, điều đó cho thấy bộ đồ này có rất nhiều người thích, người đàn ông khác có mặc chắc chắn cũng không mặc đẹp bằng anh."

Bắc Minh Huân đang cởi cúc áo đột nhiên dừng tay lại, tiến về phía trước hai bước nhìn từ đầu tới chân, cười lạnh lùng hoài nghi: "Giả dụ đó còn là một người con gái, hơn nữa lại là người mà vô tình hoặc cố ý ngả vào lòng anh, làm cho tất cả mọi người đều tưởng rằng anh và cô ta rất thân thiết?"

".........." Khả Khả im lặng vài giây, sau đó nhảy lên: "Trời đất, có người đã tìm hiểu trước xem anh thích hoặc sẽ mặc như thế nào sau đó thì giả vờ cùng anh mặc đồ đôi à? không được, đồ đôi chỉ được em mặc cùng anh thôi!"

Bắc Minh Huân nghe cô nói có chút hài lòng.

Hơi thở lạnh lùng từ người anh cũng được giảm đi phần nào, anh từ từ hỏi cô: "Em đoán xem cô gái đó là ai?"

"Anh mới về được thời gian chưa lâu, lại mới tới tập đoàn được vài hôm, càng không chạy đi làm các nghiệp vụ, cô gái nào mà thần thông quảng đại vậy nhỉ, không những biết anh là ai, lại còn biết trước anh sẽ mặc đồ gì!"

Hơn nữa lại còn là trong hoàn cảnh mà đến cô cũng không biết.....

"Em đoán không ra!" cô lắc đầu thật thà.

Bắc Minh Huân cúi đầu xuống nhìn cô, không chút do dự nói: "Bạn cũ của em, Hán Tình Tình!"

Khả Khả tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Cô ta chẳng phải là thích Tống Tử Văn à?!

Không đúng, sao anh lại biết Hán Tình Tình, lại còn biết bọn họ là "bạn cũ"?

Khả Khả đột nhiên giật bắn người lên, nhảy chồm lên người anh, hai chân kẹp vào eo anh, hai tay vắt lên cổ, ánh mắt như ép buộc: "Nói, sao hai người lại biết nhau, từ trước tới giờ em chưa bao giờ đưa anh tới trước mặt cô ta, có phải anh giấu em điều gì không?"  


CHƯƠNG 512: HẸN HÒ

  Bắc Minh Huân không ngờ được rằng Khả Khả lại nhảy bổ lên người anh nên bất ngờ anh loạng choạng lùi về sau hai bước nhỏ, lại lùi đúng vào ghế sô pha, hai chân Khả Khả bị đập vào ghế, cô kêu lên.

Bắc Minh Huân liền kéo chân cô ra.

"Làm gì có cô gái nào lỗ mãng như em chứ!"

Khả Khả làm mặt xấu nhứ vào sát mặt anh, sau đó đưa hai tay ra kẹp chặt vào hai má anh nói: "Không phải đánh trống lảng, mau nói đi...."

Bắc Minh Huân lạnh lùng liếc nhìn cô: "Mang bài tập lại đây anh kiểm tra."

"Anh còn chưa trả lời em."

Anh nhướn mày, lại chuyển chủ đề câu chuyện: "Nghe nói hôm nay em kiểm tra cuối tháng à?"

Khả Khả nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, đột nhiên vỗ tay vào ngực, miệng cười cười: "Đúng thế, hơn nữa em cảm thấy em làm bài cực kì cực kì tốt! Lúc trước chẳng phải anh đã đồng ý với em rằng chỉ cần em lọt vào tốp 500 thì anh sẽ cho em nghỉ ngơi hai ngày đúng không?"

Cô vừa nói vừa hào hứng xoa xoa hai má anh.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở bọn họ hòa vào nhau.

Và vốn dĩ chiếc áo cô mặc thì khác rộng cổ, hành động của cô làm cho cổ áo càng trễ xuống dưới, chiếc bánh bao mà chỉ con gái mới có khẽ rung lên, rồi lờ mờ hiện ra.....

Bắc Minh Huân nghiêm mặt quay đầu đi, hơi thở có chút không ổn định: "Đứng lên!"

"Còn lâu, chúng ta bên nhau lâu như thế rồi, anh với em còn chưa bao giờ hẹn họ nhau, xem một bộ phim cũng được...." cô quấn lấy anh không biết xấu hổ, rồi nói: "Ngày mai lại đúng là cuối tuần, hay là ngày mai chúng ta đi đi? Mà hình như không đúng, anh bây giờ đi làm rồi, không thể nói đi là đi được....vậy thì để tuần sau đi, tuần sau anh nhớ phải lên lịch trước đấy nhé...."

Khuôn mặt Bắc Minh Huân càng lúc càng tỏ ra gượng gạo, càng lúc càng cố kìm nén.

"Ngồi ra đó!"

"Em...."

Lý Khả Khả, anh bảo em xuống ngay!

Anh đột nhiên lạnh lùng nói gằn giọng xuống, tiếng nói lạnh nhạt vang lên bên tai đột nhiên làm cho Khả Khả cảm thấy sợ hãi, cô e dè ngẩng đầu nhìn anh, dần dần, lại cảm thấy phía dưới hình như có thứ gì đó đang ấn vào người cô.

Chắc không phải là....

Mặt Khả Khả bỗng chốc đỏ lên, đơ người ra, khi mà đang định rời khỏi không quấn lấy người anh nữa, ánh mắt anh vô tình lại liếc qua cổ áo Khả Khả.

"Đáng chết, em đừng có mà động đậy nữa!"

Anh nghiến răng lại, dường như khó khăn lắm mới nói được một câu.

Khả Khả cảm thấy môi mình khô hết cả đi, cô mím môi lại, sau đó dựa đầu vào lòng anh, bàn tay cô đặt lên ngực anh, thấp giọng hỏi: "Có phải anh thấy khó chịu không?"

Bắc Minh Huân không trả lời lại, lại còn chưa rõ ràng chắc?

Khả Khả có chút đắn đo do dự: "Ba em đã gọi điện thoại cho em, ba nói rằng em phải biết giữ mình, chưa tới 20 tuổi thì không được cùng anh..... có điều nếu như anh thấy khó chịu như vậy thì thực ra sớm hơn một chút cũng không phải là không thể....."

Ánh mắt anh cho thấy sự choáng váng và ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất mà thay vào đó là sự yêu thương làm người khác nhìn như muốn tan chảy ra.

Bàn tay anh đặt lên vòng eo thon thả của cô, dựa cằm mình lên vài cô.

"Chú Lý là vì muốn tốt cho em."

"Thế nhưng em không muốn anh khó chịu...." tiếng nói Khả Khả có phần yếu ớt: "Hơn nữa trong sách cũng nói, con trai mà kìm nén lâu quá sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe."

".........." Bắc Minh Huân khẽ cười: "Sau này không được xem những loại sách linh ta linh tinh đó nữa."

"Anh....."

"Tuần sau đưa em đi hẹn hò."

Anh lại nhanh chóng nói ra một câu, hoàn toàn cắt ngang lời cô muốn nói tiếp sau đó, rồi đôi bàn tay anh không kìm được mà chạy khắp lưng cô....

Ba ngày sau bảng xếp hạng của kì thi tháng đã có kết quả, Mộc Mộc vừa nhìn thấy kết quả liền dùng điện thoại chụp lấy, sau đó đưa cho cô xem.

"Khả Khả, cậu tiến bộ nhanh quá thể đáng, không ngờ lại ở vị trí 250."

Khả Khả đang tập trung làm bài, nghe thấy câu này liền nhấp nháy mắt vẻ vui mừng: ".........con số này nghe thật hay."

"Ha ha! Cậu xếp 250....."

Mộc Mộc chợt như giật mình, cười cười ngưỡng mộ rồi lại nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net