CHƯƠNG 55-56-57-58-59-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C55: BỊ LỘ TẨY

Sao lại có thể trẻ thế này? Không phải là ốm sắp chết rồi à?Lương Nặc chưa kịp đáp lại Lương Vân thì Hình Sở Mặc bèn đưa tay ra ôm lấy eo cô, nhìn Lương Vân với thái độ lạnh lùng, khinh bỉ: "Đây là chị gái em đấy à? Giọng điệu gì mà khó nghe thế không biết? Đi! Chúng ta vào trong." Nói xong, anh ta quay ngoắt người đi không thèm nhìn Lương Vân và Châu Thụy một giây nào nữa, dắt Lương Nặc đi vào đại sảnh của khách sạn. Trước hành động không chút lịch sự của Hình Sở Mặc, Lương Nặc không những không vui mà còn tức điên lên nhưng không làm gì được, chỉ có thể nắm hai tay thành nắm đấm, vừa đi vừa quay ra nhìn Châu Thụy và Lương Vân, chỉ sợ hai người đó phát hiện. Đi được vài bước nữa, Lương Nặc mới nhớ ra: "quà mẹ chồng tôi gửi tôi còn chưa tặng cho người ta, mẹ chồng tôi nói nhất đinh phải đem tặng, không thể để mất mặt được..."Hình Sở Mặc đúc một tay vào túi quần, nói chả suy nghĩ gì: "Tôi nghe Kỷ Sênh nói rồi, chị gái cô là cái đồ đạo đức giả, xảo quyệt, không từ một thủ đoạn nào, cô còn định tặng quà gì cho cô ta chứ? Cô cứ giữ lấy mà dùng, lúc nào cần tiền thì chụp ảnh đưa lên mạng....ơ này, cô đi đâu thế?"Lương Nặc luôn cảm thấy con người này đúng là không đáng tin cậy chút nào, ăn nói không suy nghĩ gì cả, cô liền lôi hộp quà từ trong túi xách ra, đi thẳng tới chỗ Lương phu nhân.Hình Sở Mặc cũng không dám gọi thêm nữa sợ bị lộ, nhưng cũng không chạy theo cô mà quay người đi tìm và bắt chuyện cùng mấy cô gái tới tham dự hôn lễ. Lương phu nhân cười tươi như hoa nhận hộp quà từ tay Lương nặc, mở hộp quà ra nhìn thấy đồ trang sức có gắn kim cương, bà ta ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Lương Nặc nói: "ôi! Mẹ chồng con chu đáo, cẩn thận quá....ơ, thế chồng con đâu? Tiểu Vân nói là hôm nay chồng con cũng sẽ tới!" "Anh ấy....""Không phải là con làm gì cho cậu ấy giận đấy chứ, đến mức hôn lễ của chị vợ cũng không tới tham dự, không nể mặt gì cả!" Lương phu nhân sầm mặt lại,Lương Nặc nhìn thấy vậy liền lập tức cười nói: "Không phải, anh ấy đương nhiên là đến chứ ạ, hôm lại mặt đã không tới rồi, hôn nay hôn lễ đương nhiên là tới ạ!" "Vậy thì tốt, mẹ đi tiếp khách hãy, lát nữa con dẫn con rể tới gặp mặt cho mẹ xem xem nhé!"Lương Nặc gượng cười nhìn Lương phu nhân đi ra tiếp khách, khách khứa ai cũng chúc mừng bà, cong gái lớn hôm nay kết hôn, con gái thứ hai cũng đã lấy chồng, là con dâu gia tộc Bắc Minh, con rể Bắc Minh Dục lát nữa cũng sẽ tới chúc mừng, nhìn nét mặt rạng rỡ của Lương phu nhân không thể vui mừng hơn được nữa.Tại buổi hôn lễ cũng không ít anh tài, những người tai to mặt lớn trong giới làm ăn, khuôn mặt và tác phong của Hình Sở Mặc có thể lừa được Lương Vân chứ làm sao có thể lừa được bao nhiêu người ở đây cơ chứ?Hội trường tổ chức hôn lễ rất lớn, các nhân vật lớn bé của Hải Thành đều có mặt, khách khứa đến càng ngày càng đông, Lương Nặc càng lúc càng lo lắng hơn, cô đang muốn tìm Hình Sở Mặc, thương lượng với anh ta một chút, để anh ta giả bệnh rồi rời hôn lễ sớm đi, nhưng tên đó đang nói chuyện rất nhiệt tình vui vẻ với một cô gái, không kể cô dùng cách gì ra hiệu cho anh ta rời cô gái đó nhưng anh ta như giả vờ không nhìn thấy vậyChết tiệt!Kỷ Sênh ơi là Kỷ Sênh, anh bạn của cậu đúng là không thể tin tưởng được lần hai nữa.Lương Nặc vẫn đang cố gắng để ra hiệu cho Hình Sở Mục thì lúc đó nghi thức của hôn lễ đã kết thúc, người dẫn chương trình tuyên bố lễ nghi đã được hoàn thành, mời đôi vợ chồng trẻ nhảy khai màn cho buổi khiêu vũ, đồng thời mời các vị khách nâng ly chúc mừng tân lang tân nương.Lương Vân đứng ở trung tâm của hội trường, mỉm cười nhìn Lương Nặc, sau đó bình tĩnh tươi cười liếc mắt nhìn một lượt quan khách, nói: "cảm ơn mọi người không quản bận trăm công nghìn việc đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến chung vui với gia đình và hai vợ chồng con, em. Nhận được lời chúc phúc của mọi người hai vợ chồng con, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có điều, trước khi mở màn cho buổi tiệc khiêu vũ, có một người mà hai vợ chồng con, em muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến, đó chính là em gái...Lương Nặc!"Ánh đèn chạy khắp hội trường một lượt rồi chiếu thẳng vào người Lương Nặc, ánh đèn chiếu thẳng vào người làm cô có chút bất ngờ, không biết phải ứng phó thế nào,Lương Nặc liền nhanh chóng tránh khỏi ánh đèn, đứng gọn vào một góc.Lương Vân quay ra ôm, hôn Châu Thụy trong tiếng vỗ tay không ngớt của mọi ngời, sau đó cô ta nói tiếp: "Chắc mọi người cũng biết, trước đây không lâu, tập đoàn Bác Thụy có gặp mốt số khó khăn, để có thể giải quyết được những khó khăn này, bên cạnh sự cố gắng nỗ lực hết mình của chú hai thì tất cả còn phải nhờ vàoLương Nặc! Có thể nói, không có em ấy thì không có Lương Vân và Châu Thụy của ngày hôm nay, cho nên... điệu nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ ngày hôm nay, tôi muốn mời Lương Nặc cùng với chồng cô ấy – Bắc Minh Dục sẽ nhảy đầu tiên." Nghe những lời Lương Vân nói, máu trong người Lương Nặc như đông cứng lại, cơ thể run rẩy, hai chân như sắp không đứng vững được nữa, lúng ta lúng túng không làm được gì, cô làm sao có thể nhảy cùng tên họ Hình đó chứ?"Không phải nói là chồng cô ta cũng tới sao? Sao không nhìn thấy Bắc Minh Dục đứng cạnh cô ta chứ?""Trời ạ! Cậu không biết rồi, hai chị em nhà Lương gia bằng mặt nhưng không bằng lòng, luôn đấu đá nhau đấy, Bắc Minh Dục là người thế nào cậu còn không biết à? Đã già yêu lại còn xấu, bị suy thận nữa, có mà nhảy được mới là lạ đấy!""Hóa ra là tân nương đang chơi đểu em gái mình....""Sai rồi! Lúc nãy tớ còn nhìn thấy em gái tân nương khoác tay một người đàn ông đi vào, người đàn ông đó còn trẻ lắm, trông không già cũng không xấu chút nào." Nhìn Lương Nặc đứng bất động như trời chồng ở một góc, những lời bàn tán xon xao của khách khứa càng lúc càng sôi nổi, khen có chê có, ngay lúc này Lương Nặc chỉ hận là mình không vừa mù vừa điếc để không phải nghe nhìn thấy những lời nói đó. "Em gái, sao em không động đậy thế? Anh chị đang đợi hai em nhảy mở màn đấy!" Lương Vân đứng trên sâu khấu cầm micro vừa cười vừa nói.Mọi người đều đồn Bắc Minh Dục là một ông già đến đi còn không vững, co ta không tin người đàn ông mà Lương Vân đi cùng lại là Bắc Minh Dục! Lương Nặc vẫn đứng đơ người ở đó, chỉ có ánh mắt liếc nhìn bốn phía, đúng lúc đó ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Hình Sở Mặc, cô nheo mày, nhìn anh ta mấp máy môi: làm thế nào bây giờ? Hình Sở Mặc thở dài hai cái mới dứt người con gái đó ra, bước về phía Lương Nặc.Trước ánh mắt của bao nhiêu người, anh ta đi tới cạnh Lương Nặc, gằn giọng nói nhỏ: "Đúng là bị cô hại chết rồi, cô không nói trước với tôi là phải nhảy trước mặt bao nhiêu người thế này!" nhớ ra....nhỡ ra... bố anh ta cũng được mời đến tham gia hôn lễ thì anh ta đúng là thảm rồi!"Hóa ra đây chính là thiếu gia Bắc Minh Dục?""Sao có thể trẻ thế này được? Không phải mọi người đều nói vừa già vừa xấu à?" "Sao tôi thấy cái cậu thanh niên này nhìn quen lắm!" ......... Lại một trận bàn tán rầm rầm nữa nổi lên, Lương Vân nheo mày mời hai người nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ, đồng thời liếc mắt xung quanh nhìn phản ứng của khách khữa, cô ta chỉ đợi ai đó phát hiện ra điều gì.... Tiếng nhạc piano từ từ vang lên nhẹ nhàng.Trước ánh mắt tò mò đầy nghi vấn của bao nhiêu khách khứa, Lương Nặc và HÌnh Sở Mặc rụt rè bước vào giữa sân khấu, tay hai người nắm lấy nhau, một tay anh ta đặt vào eo cô, một tay Lương Nặc đặt lên vai anh ta, cùng với tiếng nhạc hai người cất những bước nhảy đầu tiên."Tôi cũng không biết là Lương Vân sẽ bắt chúng ta nhảy." Lương Nặc cũng sợ Hình Sở Mặc sẽ bị lộ liền nói: "Chúng ta từ từ nhảy rồi tạt vào một góc nào đó, nhỡ ra có bị phát.....""Hình Sở Mặc!"Từ đại sảnh phát ra tiếng lanh lảnh của một cô gái, trong đầu Lương Nặc lúc này chỉ có hai từ: "Thôi xong!"Mọi người trong đại sảnh hướng hết ánh nhìn về phía cô gái vừa phát ra thứ tiếng lanh lảnh đó, cô ta ăn mặc trang điểm nhìn rất thanh lịch đoan trang nhưng lời nói và hành động thì thật không tương xứng chút nào.Bước những bước dài, đi nhanh về phía trung tâm sân khấu, cô ta giơ tay lên túm lấy tai của Hình Sở Mặc: "Anh đã nói là sẽ kết hôn với em cơ mà? Sao đột nhiên lại đi nước ngoài, mấy năm liền cũng không thèm gọi điện cho em...em hận anh! Đi theo em, em phải đưa anh đi gặp mẹ anh...." "Cô ta là ai?" "Đến cô ta cậu cũng không biết? Cô ta chính là tiểu thư của tổng giám đốc công ty bất động sản khu vực phía đông của thành phố Hải Thành, nổi tiếng hống hách....nhưng không đúng, cô ta có quan hệ gì với Bắc Minh Dục chứ? Vẫn nói từ bé tới lớn cô ta luôn theo đuổi công tử nhà họ Hình mà?" "Ây ya, tôi nhớ ra rồi! Tôi nói mà, cái cậu thanh niên đó sao tôi thấy quen thế, cậu ta rõ ràng là thiếu gia Hình Sở Mặc của nhà họ Hình mà...." "Cái gì? Thế thì Bắc Minh Dục thật đâu?" "Có lẽ nào là vì vừa già vừa xấu mà không dám xuất hiện? ĐÚng là...Lương phu nhân luôn mồm nói Bắc Minh thiếu gia sẽ tới, tôi sớm đã lên kế hoạch và chuẩn bị chút quà để gặp mặt Bắc Minh thiếu gia làm quen muốn hợp tác làm ăn!" Lương Vân nhìn rõ ràng thái độ, nét mặt của tất cả khách khứa, cuối cùng chớp chớp mắt tỏ vẻ tò mò nói: "Em gái, Lưu tiểu thư có quan hệ gì với chồng em sao cô ấy lại làm như thế? Lẽ nào anh ta...."


C56: BẢN CHÍNH XUẤT HIỆN

"Cái gì mà chồng? Chồng ai? Đây là chồng tôi!" Lưu Hàn tay vẫn túm lấy tai Hình Sở Mặc, trợn trừng mắt nhìn Lương Vân: "Cô mà còn dám nói linh tinh một câu nữa, tôi lập tức phá nát hôn lễ của cô, rồi đem cô vứt xuống biển cho cá mập ăn thịt."Lương Vân tức lắm nhưng vẫn phải bình tĩnh, cố ý nói: "Thế nhưng.... em gái tôi lại nói đó là chồng em ấy – thiếu gia của nhà Bắc Minh? "Cô...!" Lưu Hàn lập tức quay mặt về phía Lương Nặc, bỏ tay tên họ Hình ra chỉ thẳng vào Lương Nặc, lại chỉ thẳng tay vào Hình Sở Mặc: "Cô nói lại một lần nữa, anh ấy là ai?""Thôi được rồi, em đừng có mà làm loạn lên nữa!" Hình Sở Mặc khó khăn lắm mới thốt được ra một câu, kéo mạnh tay áo của Lưu Hàn: "Em làm anh mất mặt quá đấy có biết không hả?""Em không biết, anh rõ ràng đã nói là sẽ cưới em, vì đợi anh mà em sắp thành bà cô gì rồi đây này...."Lương Vân nhìn Lương Nặc với vẻ đắc thắng ẩn sau sự ngạc nhiên, rôi trầm giọng cay đắng nói: "Em gái, chị biết mặc dù em hiếu thắng, muốn giữ thể diện, thế nhưng chồng em không thể đến tham gia, sao em lại giấu và có thể...lừa mọi người như thế này được?""Tôi....""Là chị em ruột với nhau, nếu chồng em có việc thực sự không thể tới tham gia hôn lễ của chị thì chỉ cần em nói một tiếng là được, sao lại có thể tìm người mạo danh như thế này? Đánh lẽ buổi hôn lễ sẽ diễn ra tốt đẹp nhưng lại bị em và Hình thiếu gia làm thành ra thế này, lại còn làm ảnh hưởng tới mọi người cũng như Hình thiếu gia và Lưu tiểu thư! " Ánh mắt cùng những lời nói dị nghị của mọi người càng lúc càng tăng lên, Lương nặc bị ép tới mức như đang đứng trước một vách núi đá cao không có đường thoát thân.Nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm, lấy hết dũng khí, cô ngửa khuôn mặt trắng bệch đáng thương lên nói: "Chồng tôi anh ấy....""Ai nói tôi không thể tới?" Một giọng nói mạnh mẽ dõng dạc nhưng cũng vô cùng ấm áp vang lên từ phía cổng chính của đại sảnh đã cắt ngang lời giải thích chưa kịp nghĩ ra của Lương Nặc.Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng về phía âm thanh phát ra.Lương Nặc không bao giờ nghĩ sẽ có một người từ trên trời rơi xuống, không sợ sự trách phạt của ông trời mà anh dũng đối mặt với tất cả mọi người để nói: Bắc Minh Dục ở đây và cứu cô ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng thế này."Chỉ là tôi có chút việc tới muộn mất một lúc, liền nhờ Hình Sở Mặc đưa vợ tôi đi lòng vòng một lượt, sao nào? Các người có vẻ rất hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi và vợ tôi thì phải? Nếu thế thì tôi cũng không ngại để bớt chút thời gian của mình cùng với mọi người nói về cuộc sống của hai vợ chồng son chúng tôi...."Bắc Minh Dục bước đi chậm rãi chắc chắn,với tư thế rất thanh lịch điềm đạm bước tới trước mặt Lương Nặc, thái độ có chút lạnh lùng, trong câu nói tỏ rõ sự kiêu hãnh nhưng không ai là không cảm thấy có cả ngữ khí uy hiếp trong đó.Tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói thêm lời nào, chỉ thấy trong ánh mắt họ sự tò mò thắc mắc: đây là Bắc Minh Dục thật hay giả?Lương Nặc vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác ấm ức và tuyệt vọng lúc nãy, Bắc Minh Dục liền dang tay ôm ấy eo cô kéo nhẹ vào lòng vỗ về rồi lại quay ra HÌnh Sở Mặc."Hình thiếu gia, xem ra anh không nhớ gì về những lời tôi đã nói với anh nhỉ, lát nữa chúng ta gặp nhau một chút rồi anh nói xem hôm nay anh đã đưa vợ tôi đi những đâu?"Hình Sở Mặc lắp ba lắp bắp, miễng cưỡng nở nụ cười gượng gạo: " Cô ấy là bạn của Kỷ Sênh – là một người bạn tốt của tôi, tôi cũng chỉ là giúp bạn bè...không phải là....Bạn gái của tôi ở đây. Sự việc ngày hôm nay mong là Bắc thiếu phu đừng để bụng.... "Lưu Hàn nghe thấy anh ta công nhận về thân phận của mình như thế cũng tự đắc nhếch mép cười, nhưng cũng không hài lòng với thái độ của Bắc Minh Dục đối với bạn trai cô ta như vậy, cũng không đành nghe những lời khép nép của Hình Sở Mặc, liền tiến lên định đôi co với Bắc Minh Dục nhưng liền bị Hình Sở Mặc lôi ra ngoài, hai người vừa đi vừa đôi co, mãi một lúc mà vẫn nghe thấy âm thanh lanh lảnh cô ta phát ra.Hình Sở Mặc đã chứng minh thân phận của Bắc Minh Dục, nhưng trong đám đông vẫn có những lời thì thầm bàn tán.Lương Vân chau mày: "Em gái, tất cả mọi người đều biết Bắc Minh Dục thân thể suy yếu, tuổi cũng lớn rồi, Hình thiếu gia bị lộ tẩy rồi, em lại tìm đến một người như thế này! Nếu chị không nhớ nhần thì lần trước khi ở bệnh viện em không có nói đây là chồng em! Sức ảnh hưởng của Bắc Minh gia ở Hải Thành em cũng biết rồi đấy, chỉ cần họ dậm dậm chân là cũng ảnh hưởng lớn tới thị trường tài chính, em gái à, em làm thế này đúng là....đùa hơi quá rồi đấy! "Lương Nặc trong lòng hoảng loạn, hít một hơi thật sâu."Chồng tôi đúng là cơ thể không được khỏe, hôn lễ ngày hôm nay lúc đầu đúng là anh ấy nói không thể đến, chỉ là....""Chỉ là tôi đột nhiên muốn biết đại tiểu thư nhà họ Lương – người luôn bắt nạt vợ tôi là người như thế nào, cho nên đã đặc biệt từ nước ngoài bay về tham gia hôn lễ.""Anh..." Sắc mặt Lương Vân đột ngột thay đổi, nén tức giận nói: "Anh nói anh là em rể tôi thì anh sẽ là à? Bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng ra đây!""Cô muốn bằng chứng thế nào?""Chứng minh thư nhân dân!" Lương Vân tiếng lên phía trước."Không vấn đề." Bắc Minh Dục giơ tay lên liền có thuộc hạ cung kính đem chứng minh thư của anh đến đưa cho Lương Vân và Châu Thụy, Lương Nặc sợ hãi nhắm mắt lại, trên chứng minh thư viết họ tên đúng là Bắc Minh Dục.Nhưng ở mục tuổi chỉ ghi là 28!Lương Nặc càng chột dạ, tuy rằng Bắc Minh Dục không phải rất gì nhưng cũng không thể nào mới 28 tuổi, ít nhất cũng phải 32, 33 rồi....Bằng không, làm sao anh ta có thể gánh vác tập đoàn Bắc Minh những 10 năm nay?Kéo kéo tay áo Bắc Minh Dục, Lương Nặc nói nhỏ: "Lát nữa khi bọn họ không chú ý anh hãy lấy cớ gì đó rời khỏi đây đi, việc ở đây cứ để tôi giải quyết."Bắc Minh Dục khẽ lườm cô một cái: "Nên nhớ, là chính cô mời tôi tới đây đấy.""Nhỡ bị lộ nữa thì làm thế nào?" Lương Nặc mấp máy môi, nhắc nhở anh đừng có mà thể hiện quá: "Tham gia hôn lễ hôm nay đều là những người có máu mặt, nhỡ ra có người quen với nhà Bắc Minh hoặc chồng tôi thì sao? Tới lúc đó tôi lại phải vào quỳ ở từ đường thì xong đời.""Đồ ngốc!" tới nước này rồi mà cô vẫn nghĩ anh chỉ là người mạo danh.Lương Vân và Châu Thụy nhìn thấy họ tên tuổi tác được viết trên chứng minh thư mặt đều trắng bệch cả ra, có nằm mơ hai người họ cũng không tưởng tượng được rằng người đàn ông khôi ngô tuấn tú còn trẻ măng này lại là Bắc Minh Dục – người vẫn bị thiên hạ đồn là già yếu bệnh tật....Khách khưa cũng đủ các loại người, những lời bàn tán cứ rì rầm không ngớt.Lương phu nhân và Châu phu nhân thấy sự việc có vẻ đi quá mức rồi, liền vội vàng đứng ra giải cứu, hòa dịu bầu không khí, cười cười cầm lấy chứng minh thư đưa trả lại cho thư ký của Bắc Minh Dục, hai người đứng trước khách khứa nói: "Điệu nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ còn chưa chính thức, nếu con rể và Nặc Nặc đã đến rồi thì hai con cùng nhay một điệu đi!"Đây đúng là cướp đi cơ hội và quyền lợi của tân lang tân nương.Lương phu nhân chỉ là khách sáo nói như vậy nhưng không ngờ Bắc Minh Dục cũng không thèm đáp lại, chỉ hắng giọng một tiếng rồi khoác tay Lương Nặc đi ra giữa sân khấu, Lương Nặc vẫn chưa hết sợ hãi thì tiếng nhạc vang lên, bước nhảy của cô cứ loạng choạng không đâu vào đâu, mấy lần giẫm cả lên giày của Bắc Minh Dục."Cô dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Lương, đến một điệu nhảy cũng không biết!" Bắc Minh Dục chau mày nhìn cô.Vừa dứt lời, mũi giày cô lại giẫm lên giày anh, đau đến nỗi anh chỉ biết nghiến răng chịu đựng, mặt Lương Nặc đỏ lựng lên: "nhảy cái gì mà nhảy, anh tưởng anh thành công lắm đấy à? Mẹ tôi sau này nhất định sẽ gặp thiếu gia Bắc Minh, tới lúc đó mẹ tôi biết được tôi tìm người mạo danh thì tôi chỉ có nước....""Nước làm sao? Nhảy cho cẩn thận vào!" "Đã thỏa thuận rồi, anh chỉ cần xuất hiện một lát là có thể rời đi, bây giờ lại còn để tình hình tới nước này, đúng là hại chết tôi rồi...Cũng còn không biết Bắc Minh gia còn có những thủ đoạn tra tấn nào nữa...."Cô không để tâm một chút nào vào việc nhảy, cho nên liên tục giẫm lên chân Bắc Minh Dục, đau tới mức sắp không chịu được nữa, Bắc Minh Dục gằn giọng tức giận: "đừng ở đó mà lo thủ đoạn tra tấn của nhà Bắc Minh mà hãy lo cho tôi đây này! Tôi cảnh cáo cô, còn giẫm vào chân tôi nữa tôi sẽ nói với tất cả mọi người ở đây rằng cô dẫn một tên trai bao đến tham dự hôn lễ."


C57: MUỐN CHƠI THẾ NÀO THÌ CHƠI

Lương Nặc mở tròn đôi mắt long lanh nhìn anh, phải mất một lúc cô mới thấy đỡ lo, trở về trạng thái bình thường, tập trung vào những bước nhảy. Lương Vân nắm lấy cánh tay Châu Thụy, thái độ rõ ràng là không vui vì bị Lương Nặc và Bắc Minh Dục cướp đi cơ hội mở màn buổi khiêu vũ, lạnh lùng lườm hai người nói với Châu Thụy: "Lấy được một người chồng vừa giàu có lại giỏi giang tuấn tú như thế mà cứ lùa chúng ta là anh ta vừa già vừa xấu, tới hôn lễ trước mặt bao nhiêu người thế này mới giới thiệu, nhằm chọc tức chúng ta đây mà, Châu Thụy....anh xem, Nặc Nặc đúng là tâm địa thâm thật đấy!" Châu Thụy cũng chỉ biết ngước mắt ra nhìn hình ảnh hai người đang nhảy tình tứ giữa sân khấu, ánh mắt vẫn chứa đựng sự nghi ngờ: "Em không phải đã nói đây chưa chắc là Bắc Minh Dục à?" "Thế nhưng chứng minh thư..." Lương Vân trùng mặt xuống thất vọng, rồi đọt nhiên nói: "Không đúng, chứng minh thư thì cũng có thể làm giả được mà, Lương Nặc nếu đã có dã tâm chọc tức chúng ta, thì người này chắc cũng chỉ giống với Hình Sở Mặc thôi!" Đúng là hối hận, lúc nãy lại đi tin bọn họ, lại còn để cơ hội nhảy điệu nhảy mở màn cho hai người đó chứ! Mẹ cũng đúng là, thế mà cũng không sáng suốt đi tin lời nói dối của Lương Nặc! "Vậy em có cách nào để xác minh chắc chắn anh ta không phải Bắc Minh Dục không?" Lương Vân nắm chặt lấy tay Châu Thụy, suy nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu: "Em nhớ ra một người, anh ta nhất định gặp Bắc Minh Dục rồi!" "Ai?"* Càng ngày những bước nhảy của hai người đứng ở trung tâm sân khấu càng trở nên nhịp nhàng, khi mà Bắc Minh Dục đỡ lấy eo cô, để cô ngả người ra phía sau, đôi mắt nhìn anh với vẻ biết ơn và sự ngưỡng mộ với khí chất, phong thái cũng như những bước nhảy hết nhịp nhàng, thợ chụp ảnh bất ngờ và lấy làm vui mừng trước vẻ đẹp của đôi trai tài gái sắc, liên tục bấm máy trong đầu chắc mẩm sẽ có những tấm hình đẹp. Ánh mắt Bắc Minh Dục bắt gặp ống kính của thợ ảnh, liền nở nụ cười mê hoặc làm cho người thợ ảnh cũng cảm thấy tự hào và mãn nguyện. Một giây sau, anh liền đưa tay lên giữ chặt lấy gáy Lương Nặc, đẩy cô ghé sát vào mình, rất tự nhiên liền đặt đôi môi mình lên đôi môi đỏ căng mọng của cô. Trong đầu Lương Nặc như vừa có một quả lựu đạn nổ tung. Trong đầu chỉ kịp nghĩ: thế này thì chết chắc, đã bị cưỡng hôn rồi lại còn bị người ta chụp ảnh, tuyệt đối không thể để Bắc Minh phu nhân nhìn thấy những bức ảnh đó. Tiếng vỗ tay vang rền như sấm. Âm thanh như thức tỉnh LƯơng Nặc, vội vàng dùng lực đẩy Bắc Minh Dục ra nhưng có vẻ như anh không đồng ý cô làm vậy, nhất quyết giữ chặt cô ở tư thế đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net