CHƯƠNG 62:MANG THAI THẬT RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba cô gái đọc kỹ hưỡng dẫn sử dụng trên bìa của hộp đựng que thử, nắm rõ cách dùng rồi, sau đó Lương Nặc cầm que thử vào nhà vệ sinh, lúc kiểm tra, mặt cô trắng bệch, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, hồi hộp xen lẫn sợ hãi, cô nhắm nghiền hai mắt lại.

Nhưng khi cô vừa mở mắt ra, trên que thử hiện rõ ràng hai vạch màu đỏ. Cô sợ tới mức tay run lên cầm cập, que thử tự động trên tay rơi xuống bồn cầu, cô vội vàng xả nước cho nó trôi đi.

"Có rồi à?" Kỷ Sênh chớp chớp mắt, ánh mắt tỏ rõ sự tò mò.

Lương Nặc khẽ gật đầu: "Mới dùng có một cái không biết có chuẩn không."

"Ở đây còn có 7 que nữa, cậu cầm vài cái vào thử lại xem!" Liễu Tiêu Hàn đưa cho cô như kiểu dâng báu vật, Lương Nặc cầm lấy 7 que thử, trong lòng có một chút vui mừng và nghĩ đó là điều may mắn nhưng hơn thế là sự lo lắng bất an đang chiếm lĩnh trong cô.

Cô vẫn còn quá trẻ, cô còn muốn lấy được tư cách đại diện của công ty đá quý Bảo Ngọc để tham gia cuộc thi thiết kế, sao đột nhiên lại có thai như thế này?

Cầm đống que thử trong tay, lòng Lương Nặc càng lúc càng trùng xuống, một tâm lý hỗn độn đang đấu tranh trong cô.

Tít tít tít....

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phát ra từ túi xách của cô, cô vội vàng mở túi xách cầm lấy chiếc điện thoại, tiện thể vứt luôn mấy que thử vào túi, như kiểu cô muốn giấu chúng đi vậy.

Điện thoại của vú Hà gọi đến, bà khéo léo cho cô biết rằng Bắc Minh phu nhân đã nhìn thấy những bức ảnh được đăng trên mặt báo, hơn nữa phu nhân cũng rất tức giận và yêu cầu cô trở về căn biệt thự ngay lập tức, Lương Nặc tắt máy xong, nét mặt càng ở nên buồn rầu ủ rũ hơn.

Cô biết nếu Bắc Minh phu nhân nhìn thấy những bức ảnh trên báo nhất định sẽ nối cơn lôi đình.

Bắc Minh Dục từ trước tới nay luôn có thái độ hết sức thận trọng với giới truyền thông, hầu như không bao giờ xuất hiện trên bất kỳ tạp chí nào....chứ đừng nói tới mặt báo về những tin tức nóng hổi, nhưng lần này, vì cô mà anh đã đi tham gia hôn lễ của Lương Vân, lại còn để thân phận bản thân bị lộ ra như vậy.

Ngay từ đầu, Bắc Minh phu nhân đã nói rất rõ ràng với cô rằng Bắc Minh Dục sẽ không đi tham dự hôn lễ.

Hơn nữa bà đã chu đáo chuẩn bị một món quà rất giá trị coi như đó là phần bù đắp cho sự vắng mặt của người nhà Bắc Minh.

Nhưng...tất cả đã bị cô phá hủy.

Lương Nặc tạm biệt hai cô bạn cùng phòng, bắt xe về nhà trong trạng thái bất lực, khi bước vào tới đại sảnh, cô nhìn thấy ngồi trên chiếc ghế quen thuộc đó là Bắc Minh phu nhân, cô sợ hãi không biết bám víu vào đâu, hai tay nắm chặt lấy chiếc túi xách đang đeo trên người, dường như làm vậy giúp cô có được một chút cảm giác an toàn.

Bắc Minh phu nhân đem tờ báo vứt trước mặt cô, lạnh lùng cười: "Tôi đã nuôi cái loại cháu dâu gì đây không biết?"

"Phu nhân, việc này...con muốn giải thích một chút." Lương Nặc nói với giọng lí nhí vừa đủ cho bà ta nghe thấy: "Con với thiếu gia có hẹn trước, anh ấy nói để xem tâm trạng thế nào đã, nếu tâm trạng tốt anh ấy sẽ tới tham gia buổi hôn lễ, hôm qua đột nhiên anh ấy tới, con cũng không biết và cũng bất ngờ!"

"Minh Dục nó là đứa thận trọng, từ trước tới nay chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn của bất kỳ tạp chí hay tờ báo nào, thế mà lại để lộ hết thân phận chỉ vì một buổi hôn lễ....cô có biết vì cô...cô sẽ mang đến cho nó bao nhiêu rắc rối không?" Bắc Minh phu nhân lần này tức giận khác hẳn với những lần trước, mặt đỏ tía tai, mắt rực lửa nhìn Lương Nặc: "Có phải cô nghe những lời đồn đại không tốt ngoài kia về nó, cảm thấy xấu hổ nên cố tình đem những bức ảnh này đi cho người ta đăng lên để thỏa mãn sự đắc thắng , lòng hư vinh của cô không?"

Cũng khó mà trách được phu nhân vì những bức ảnh được đăng trên báo, nhìn góc độ chụp có thể biết là người chụp trong tư thế chụp trộm.

Lương Nặc lắc đầu lia lịa: "Không phải vậy đâu ạ! Con chưa bao giờ quan tâm tới việc rốt cuộc thiếu gia nhìn như thế nào, những lời đồn đại bên ngoài con cũng chủ là nghe vậy thôi, căn bản không nghĩ tới việc để anh ấy xuất hiện trên mặt báo để xóa tan những lời đồn đó....việc những bức ảnh bị đăng lên báo, con thực sự không biết gì ạ!"

"Còn dám giảo hoạt?!" Bắc Minh phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, quay ra nhìn nói với vú Hà: "Đem gia pháp ra đây cho ta, đánh cô ta tới khi nào nhận lỗi thì thôi!"

Đây chẳng phải là dùng cực hình ép cung sao?

Lương Nặc chỉ biết nắm chặt lấy chiếc túi xách trong tay, co rúm người lại: "Phu nhân, con thực sự không cố ý làm vậy, hơn nữa mỗi lần con gặp thiếu gia đều là trong đếm tối, con chưa hề biết thiếu gia nhìn như thế nào, làm sao có thể có mưu đồ để anh ấy xuất hiện trên mặt báo để xóa những lời đồn kia chứ?"

"Đánh!" Bắc Minh phu nhân càng tức giận, nghiến chặt răng .

Bao nhiêu năm nay, bà ta vất vả không để thân phận, hình ảnh Bắc Minh Dục bị lộ ra ngoài, thế nên anh mới được bình yên vô sự như vậy, thế mà tới hôm nay lại bị một con nha đầu làm hỏng chuyện, phí bao công sức ngần ấy năm của bà ta, nỗi tức giận này, dù thế nào đi nữa bà cũng phải chút cho bằng nguôi mới thôi.

Vú Hà cầm sợi roi mây, có chút không nhẫn tâm, quay mặt ra nhìn thì gặp phải ánh mắt thờ ơ và sự mong đợi hành động của Bắc Minh phu nhân, không có cách nào khác, chỉ có thể tuân lệnh.

Lương Nặc cúi người xuống lấy chiếc túi xách đặt vào lòng, hai tay ôm túi xách che bụng lại, cô chưa thực sự chắc chắn mình đã mang thai hay chưa nhưng cô biết niềm vinh hạnh cũng như trách nhiệm của một người mẹ là như thế nào, trong tiềm thức cô bắt đầu suy nghĩ cô phải bảo vệ đứa con nhỏ bé còn chưa thành hình hài của mình.

"Phu nhân, phu nhân không thể đánh con!"

"Nực cười, đừng quên là cô đã ký vào bản hợp đồng, cô sống hay chết đều phụ thuộc vào một câu nói của ta, vậy mà ta lại không thể đánh cô?" Bắc Minh phu nhân phẫn nộ nhìn cô trừng trừng, rồi nói với vẻ nhạo báng: "Trừ khi trong bụng cô đang mang đứa cháu vàng bạc của ta, bằng không, kể cả hôm nay cô có quỳ đó khóc lóc cầu xin ta cũng sẽ không tha cho cô, vú Hà, thực hành gia pháp cho ta."

"Phu nhân, con...."

Lương Nặc mặt trắng bệch, đang định giải thích thì lúc đó vú Hà cầm chiếc roi mây tiến lên phía cô, đồng thời ra hiệu cho hai người hầu nữ đến gần lôi hai tay cô ra giữ chặt lấy, lúc này chiếc túi xách văng ra ngoài, mấy que thử thai trong túi cũng theo đó mà văng ra.

Vú Hà không hề để ý tới những thứ văng ra từ trong túi cho tới khi lúc tiến lên phía trước chân bà giẫm phải một trong số bảy que thử thai, nhấc chân lên, cúi đầu nhìn, vú Hà đơ người ra, bà đã nhận ra đó là vật gì.

"Phu nhân!"

Bắc Minh phu nhân như chút được phần nào cơn giận đang thư thái cầm cốc chà lên uống, nghe thấy tiếng vú Hà liền nhìn xuống đất, những que thử thai lăn lóc, mắt bỗng sáng quắc lên, giơ tay ra hiệu cho vú Hà thả cô ra, nhìn cô với vẻ hoài nghi: "Chắc không phải cô dự liệu được trước việc hôm nay ta sẽ không tha cho cô nên đã chuẩn bị để sẵn trong túi những thứ này chứ? Nói, rốt cuộc cô mang thai thật hay chỉ là đóng kịch?!"

Lương Nặc khẽ thở phào, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống co rúm lại, cô nghĩ nếu cô có thai thật, khi bị đánh nhất định sẽ không giữ được được bé.

"Lúc con ở ký túc trong trường có dùng một que để thử, hiện ra hai vạch màu đỏ."

Bắc Minh phu nhân nhanh chóng đứng lên, tiến tới trước mặt cô đỡ cô lên, dặn dò vú Hà: "Lập tức gọi điện thoại cho thiếu gia, không biết thiếu gia đang bận việc gì, nói với nó tạm thời dừng hết mọi việc cho ta. Nói rằng vợ thiếu gia mang bầu rồi, chuyện vui lớn như thế này sao nó lại không biết cơ chứ?"

Nói xong, bà ta lại nhìn Lương Nặc nói: "Con nha đầu này đúng là, sao không nói ngay từ đầu rằng trong bụng đang mang đứa cháu bảo bối của ta? Nói sớm có phải ta đã không lôi gia pháp ra làm gì! Nhưng cũng may, đứa cháu ta mong đợi bao lâu nay không làm sao cả, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"

Bắc Minh phu nhân cười ngoác hết mồm ra, chưa bao giờ thấy bà ta vui như thế, những nếp nhăn trên khóe mắt và trán đều hiện rõ ra, tay xoa xoa bụng Lương Nặc, nói rất nhẹ nhàng: "Một tháng trước con và Bắc Minh DỤc ở cùng nhau, mới đó mà....tốt tốt tốt! Vú Hà, nhanh nhanh mời bác sỹ tới khám cho thiếu phu nhân..."

Lương Nặc quá bất ngờ với sự thay đổi thái độ của Bắc Minh phu nhân, cô nghĩ, nếu trong bụng mình không mang đứa cháu vàng ngọc của bà ta thì hôm nay nếu cô không bị bà ta đánh chết chắc cũng bị lột một lớp da, nhưng nếu thực sự mang thai rồi Bắc Minh phu nhân sẽ đối với cô như là với con gái ruột vậy, sự thay đổi quá nhanh chóng này làm cô thật sự cảm thấy không quen.

Cô hít một hơi thở sâu, nghĩ bụng: Con à, có phải con biết được kiếp nạn trong cuộc đời mẹ cho nên đã cố ý chọn đúng thời điểm này để cho mẹ biết đến sự tồn tại của con?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net