CHƯƠNG 67-68-69-70-71-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C67: ĐỨNG ĐỢI NGOÀI HÀNH LANG

Ánh mắt của những người nhân viên bán hàng càng không thay đổi, cho dù họ có giả vờ cúi xuống làm việc không quân tâm nhưng vẫn làm cho Lương Vân cảm thấy khó chịu, muốn phát điên lên. Lương Vân với tay lấy bừa vài bộ quần áo chẳng thèm xem cũng chẳng thèm thử, liền vứt trước mặt nhân viên bán hàng, cười lạnh lùng: "Tôi là Châu phu nhân, tôi có thẻ VIP của cửa hàng này, phiền các người, từ nay về sau thấy tôi thì nhớ lấy và tự động giảm giá 20%" Nét mặt những người nhân viên có chút khó coi, họ hoài nghi không biết rốt cuộc cô ta có phải thẻ VIP thật không, liền lén lút gọi điện cho cửa hàng trưởng. Ngô Mộng Dao cũng theo đó mà lấy hai bộ đồ cầm đến, nhìn Lương Vân với ánh mắt đáng thương, nói với giọng nhờ vả: "Chị Lương Vân, vừa nãy không phải em cố ý đâu, thẻ VIP của chị có thể cho em mượn em mua hai bộ đồ này không?" "Không vấn đề gì! Từ lần sau báo tên tôi, như vậy cũng sẽ được giảm 20%." "Cảm ơn chị Lương Vân!" "Thôi bỏ đi, vừa nãy đúng là không thể trách cô được, đều là do con bé rẻ tiền Lương Nặc đó, nếu không pahir cô ta....thì Châu Thụy đã vui vẻ đi mua sắm cùng tôi." Nhắc tới đó, cô ta vội vàng rút điện thoại trong túi ra gọi cho Châu Thụy. Lâu như thế rồi sao còn chưa đi ra? Nhưng đầu dây bên kia vừa mới reo lên ba chuông thì có người ấn nút từ chối cuộc nhận, cô ta gọi thêm một cuộc nữa thì đã tắt máy. Cô ta tức giận đá chân vào kệ hàng gần đó, ánh mắt đảo quanh nhìn bốn phía, cô ta nghĩ chắc chắn là do Lương Nặc ở trong đó đã quyến rũ chồng cô ta! Đúng lúc đó, trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh của một người khá quen thuộc. Bắc Minh Dục? Anh ta sao lại ở đây nhỉ? Đôi mắt nhìn thẳng vào bóng dáng đó, tiến lên phía trước, nở nụ cười chào hỏi: "Bắc Minh thiếu gia, chào anh, tôi là chị gái Nặc Nặc, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong buổi hôn lễ, anh còn nhớ không?" Bắc Minh Dục liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt, nói: "Quên rồi." "...." Lương Vân cảm thấy như bị ai đó nhé rẻ vào miệng, cắn cắn môi: "Những nhân vật nhỏ bé không tiếng tăm như chúng tôi Bắc Minh thiếu gia không nhớ cũng đúng thôi, có điều, tôi vẫn phải nhắc Bắc Minh thiếu gia một điều, có một số người từ thời cha sinh mẹ đẻ đã có cái tính quyến rũ người khác, kết hôn rồi mà còn không giữ đúng đạo làm vợ, nhìn thấy chồng tôi cứ dán mắt vào rồi tìm cách như bỏ bùa lôi anh ấy đi theo." Đồng tử mắt Bắc Minh Dục sâu hoắm, lạnh lùng nhìn Lương Vân: "Ý của cô là gì?" "Chồng tôi tính khí rất tốt, không bao giờ biết từ chối người khác, như thế lại là tạo cơ hội cho vợ anh, Bắc Minh thiếu gia, tuy vẫn biết trước đây chồng tôi và vợ anh có một thời gian cũng có tình cảm với nhau nhưng tất cả chỉ là quá khứ, cô ấy sao có thể vẫn không chịu buông tha cho chồng tôi chứ?" "Cô nói gì? Hai người hộ trước đấy đã từng yêu nhau?" Bắc Minh Dục khẽ nheo mày ngạc nhiên. Từ trước tới nay anh cũng chẳng quan tâm tới chuyện yêu đương trong quá khứ của Lương nặc, lúc mới cưới cô về, anh tuy là luôn ra vẻ lạnh lùng, thậm chí còn luôn nhạo báng cô không phải là người con gái còn trinh tiết nhưng chân tướng của sự việc anh là người rõ nhất. "Đúng vậy! Bây giờ vẫn còn đang đứng ở hành lang phía bên ngoài nhà vệ sinh để níu kéo chồng tôi kia kìa! Hi vọng Bắc Minh thiếu gia giúp đỡ, quản vợ anh nghiêm một chút." Bắc Minh Dục tuy là tò mò và có chút khó chịu nhưng vẫn giữ bình tính, lườm cô ta cười nhạt: "Tốt hơn hết là cô tự tìm cách giữ cho chặt chồng mình đi." Vừa dứt lời, anh liền đi ra ngoài về phía nhà vệ sinh, Lương Vân nhìn thấy bóng dáng anh nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt liền nhếch mép cười nham hiểm, để lộ hàm răng trắng muốt.* Bên ngoài nhà vệ sinh. Lương Nặc vệ sinh xong, ra rửa tay, vuốt lại tóc tai, cầm túi xách đi ra bên ngoài, vừa bước ra khỏi của nhà vệ sinh nữ thì cổ tay cô bị nắm chặt làm cho một cơn đau xuất hiện chạy khắp cánh tay, cả người cô nhanh chóng bị người phía sau kéo lại . Châu Thụy kéo tay cô rồi dang tay mình ra ôm chặt cô vào lòng, gục đầu vào vai cô, thở dồn dập, nói: "Nặc Nặc, anh phát hiện ra anh vẫn còn yêu em, em mới là người phù hợp với anh!" Lương Nặc hết sức bất ngờ, lấy hết sức để thoát ra khỏi người anh ta: "Bỏ tôi ra, anh đừng quên anh đã kết hôn rồi, bây giờ anh còn là anh rể của tôi nữa." "Anh rể thì làm sao? Kết hôn rồi thì làm sao? Kết hôn rồi thì có thể ly hôn, đúng không?" Anh ta nói như những điều đương nhiên, quá dễ dàng vậy. Lương Nặc nhổ một bãi nước bọt, nói với giọng khinh bỉ: "Tôi ngày trước không biết mắt mũi gì nữa, lại có thể đi yêu một kẻ cặn bã như anh!" "Đừng nói những lời như sát muối vào tim anh như thế, chẳng phải lúc em nhìn thấy anh và Lương Vân ở trên giường với nhau, em tức điên lên như muốn giết người à? Chả nhẽ đó đều là em đóng kịch thôi? Đừng cố che giấu cảm xúc nữa, anh biết trong tim em vẫn có anh!" "Anh..." "Đợi đã..." anh ta nới nhẹ cô ra, lấy một tay nâng cằm cô lên nói: "Em bình tĩnh nghe anh nói hết hãy, em hiểu anh rất rõ, từ khi trưởng thành, bên cạnh anh luôn có phụ nữ nhưng từ khi yêu em, em lại không đồng ý cho anh làm chuyện đó, sau đó, có một hôm anh ở hộp đêm anh đã gặp Lương Vân, hai người là chị em, rất giống nhau, lúc đó anh lại uống hơi nhiều...nên... anh đã tưởng nhầm đó là em, rồi đã lên giường với cô ta." "Cô ta trên giường rất biết chiều người khác, anh thì lại một thời gian dài rồi không được thỏa mãn nhu cầu, thời gian đó anh đã nhầm tưởng, lẫn lộn giữa dục vọng và tình yêu. Mãi cho tới hôm diễn ra hôn lễ, nhìn thấy em và Bắc Minh Dục nhảy cùng nhau anh mới thấy ngưỡng mộ anh ta, anh ghen tỵ với anh ta, anh như muốn phát điên lên! Anh không quan tâm tới việc em đã từng kết hôn, đã từng là người phụ nữ của người đàn ông khác, anh cũng không để ý tới việc em đã tưng nhìn anh với con mắt khinh bỉ và có những suy nghĩ không tốt về anh, chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, em muốn gì anh cũng đều đáp ứng hết! Như vậy có được không?" Anh ta bỏ tay trên cằm cô ra, Lương Nặc nghe xong mà thấy buồn nôn: "Ngày trước tôi bị Lương Vân hãm hại, ăn cắp bản thiết kế, lúc đó ai đã nói tôi là đồ rẻ tiền, là tôi đi ăn cắp bản thiết kế của cô ta? Châu Thụy, Anh thực sự rất đáng ghê tởm, nhanh nhanh bỏ tôi ra nếu không tôi sẽ kêu lên, gọi người đến đấy." Châu Thụy ôm cô càng chặt hơn: "Ở đây bao nhiêu là người qua lại, em mà hét lên cho người ta đến thì chỉ làm trò cười cho người ta thôi, ngày mai sự việc sẽ được đưa lên báo, anh là đàn ông con trai bị người ta lời ra tiếng vào cũng chẳng sao, nhưng em thì sao? Đồ rẻ tiền, đồ ngoại tình, kẻ thứ ba...em thấy những từ đó dễ nghe không?" Com tim trong lồng ngực Lương Nặc đập liên hồi, hoàn toàn không dự liệu trước được con người khôi ngô tuấn tú ăn mặc sang trọng thế này lại có thể nói ra những lời bẩn thỉu như thế. Ngay lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên cặn bã này. Nhưng dù cô có phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay anh ta, lúc này trong tim cô lẳng lặng gọi tên Bắc Minh Dục. "Chồng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu." "Anh ta?" Châu Thụy cười nhạt: "Bên ngoài có rất nhiều đồn đại về anh ta, không phải tất cả đều là sự thật nhưng cũng không phải đều là giả, không có lửa làm sao có khỏi. Anh không tin là anh ta không có điểm yếu, thiếu sót nào. Nếu không thì làm gì bị đồn những lời lẽ khó nghe như vậy chứ?" Em nói cho anh biết, có phải anh ta chỉ còn có ba năm sinh mệnh nữa không?" "Anh..." "Tôi có phải chỉ còn có ba năm sinh mệnh hay không hình như không liên quan gì tới anh thì phải anh Châu?" Đầu hành lang đột nhiên truyền vào một giọng nói lạnh lùng nhạo báng. Hai người cứng đơ không động đậy, quay đầu ra nhìn, Bắc Minh Dục đúng lúc đó đứng quay lưng về phía ánh sáng, hai tay đút vào túi quần, trong có vẻ như rất bình tĩnh , bỏ mặc sự việc nhưng hai môi đang ngậm chặt, đồng tử mắt sâu như một cái động tối ôm đó làm cho người khác không lạnh mà run lên cầm cập sợ hãi. Anh ta đang tức giận. Trong đầu Lương Nặc giờ chỉ nghĩ được bốn từ đó. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào người Lương Nặc vẫn đang được Châu Thụy ôm trong lòng , nói với vẻ nhạo báng: "Với anh Châu ở đây trong không gian chỉ có hai người cảm thấy thế nào?" Lương Nặc thở gấp, mắt đỏ ngầu, dùng lực đẩy mạnh Châu Thụy ra, vội vàng đi về hướng Bắc Minh Dục giải thích: "Không phải như anh nhìn thấy đâu, tôi và anh ta không có gì cả....Tôi vẫn luôn đợi anh." Câu nói cuối cùng của cô được nói lí nhí, không biết rốt cuộc Bắc Minh Dục có nghe thấy hay không. Nét mặt Châu Thụy cũng có vẻ khó coi, trước khi vào nhà vệ sinh anh ta rõ ràng đã nhìn bốn bề, không thấy có sự xuất hiện của Bắc Minh Dục, cũng không muốn để Bắc Minh Dục nhìn thấy cảnh này, anh ta nheo mày, lấy hết dũng khí nói vẻ tự nhiên: "Bắc Minh thiếu gia, Nặc Nặc vừa nãy không cẩn thận suýt bị ngã, tôi chỉ là lịch sự đỡ cô ấy thôi, xin anh đừng hiểu lầm, nếu anh vẫn không tin, có thể hỏi lại Nặc Nặc."


C68: CẢ ĐỜI NÀY SẼ KHÔNG THOÁT KHỎI ANH

Nét mặt Châu Thụy cũng có vẻ khó coi, trước khi vào nhà vệ sinh anh ta rõ ràng đã nhìn bốn bề, không thấy có sự xuất hiện của Bắc Minh Dục, cũng không muốn để Bắc Minh Dục nhìn thấy cảnh này, anh ta nheo mày, lấy hết dũng khí nói vẻ tự nhiên: "Bắc Minh thiếu gia, Nặc Nặc vừa nãy không cẩn thận suýt bị ngã, tôi chỉ là lịch sự đỡ cô ấy thôi, xin anh đừng hiểu lầm, nếu anh vẫn không tin, có thể hỏi lại Nặc Nặc."Lương Nặc tối sầm mặt lườm Châu Thụy, thấp giọng nói: "Ban nãy đúng là tôi trượt chân suýt nữa thì ngã."Bắc Minh Dục ném cho Châu Thụy cái nhìn sắc như dao, dang tay ra kéo Lương Nặc vào lòng mình, nói với giọng cảnh cáo và uy hiếp: "Vợ tôi tôi không cần người khác đụng vào, nếu ai đó động tới một sợi tóc của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo mà còn trả lại anh ta gấp 10 lần như thế."Dứt lời, anh kéo tay Lương Nặc lôi ra khỏi hành lang, Lương Nặc vẫn còn trong trạng thái đơ người ra.Những lời anh ta vừa nói....Là đang bảo vệ cô?Trở lại cửa hàng quần áo, Bắc Minh Dục nhìn cô nói như ra lệnh: "Đi chọn lấy hai bộ đồ!" "Vâng vâng." Lương Nặc gật đầu.Lương Vân đột nhiên nhìn thấy hai người trở lại, quay mặt ra phía sau nhìn nhưng lại không thấy Châu Thụy đâu, lại nhìn hai người như có vẻ vừa cãi nhau, lẽ nào anh ta đã hiểu lầm Châu Thụy và Lương Nặc rồi?Lương Nặc đi chọn hai bộ đồ, cô chỉ nhìn giá, sau cùng chọn hai bộ giá rẻ nhất, nhưng tổng tiền cũng lên tới gần 10 vạn, cô ái ngại đưa đồ cho nhân viên, quay ra nhìn báo cáo Bắc Minh Dục: "Tôi chọn xong rồi."Bắc Minh Dục lạnh lùng nhìn cô, cười như không cười, nói: "Nhìn đồ mặc trên người xem, chẳng trách có người nói là đồ không có con mắt!"Cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, có đến nỗi nào đâu?"Tôi...."Bắc Minh Dục chẳng thèm nhìn cô nữa, nói với nhân viên bán hàng: "Chọn cho vợ tôi vài bộ nữa thời thượng một chút.""Ở nhà có rất nhiều rồi...." lần trước trước buổi hôn lễ, Bắc Minh phu nhân đặc biết đã sai người đưa đến rất nhiều treo trong phòng đồ."Người ta giẫm cả lên đầu cô rồi mà cũng không biết đường giẫm lại?" Bắc Minh Dục đang ám chỉ Ngô Mộng Dao, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc bù rù của cô: "Sao tôi lại có thể lấy môt người vợ ngốc thế không biết?"Lương Nặc chẳng nói lời nào, vẫn biết bị anh bắt nạt đấy nhưng cũng chỉ có thể trừng trừng mắt lên nhìn.Lúc đó cửa hàng trưởng cũng đã tới, vừa nhìn thấy Bắc Minh Dục liền vội vàng chạy đến chào hỏi.Lương Vân đúng là khách hàng VIP của cửa hàng này, nhìn thấy cửa hàng trưởng định đi qua chào hỏi vài câu nhưng cô ta như bị phớt lờ đi nên không nói được lời nào.Nhân viên cửa hàng nhanh chóng chọn được vài bộ phù hợp với Lương Nặc, Lương Nặc thử xong, đều rất vừa với người cô, Bắc Minh Dục dang tay ôm lấy cô, rồi nói: "Nhớ, sau này đến đây mua quần áo, là vợ của Bắc Minh Dục có thể được giảm 80%."Anh nhìn cửa hàng trưởng như nói hãy nhớ đây là vợ tôi.Cửa hàng trưởng như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, cười ngọt ngào nhìn Lương Nặc nói: "Đúng vậy, có thể đón tiếp khách quý như Bắc Minh phu nhân vào cửa hàng là niềm vinh hạnh của chúng tôi, thẻ của Bắc Minh thiếu gia đúng là có thể được giảm 80%."Lương Nặc há hốc mồm choáng váng, giảm tới 80%.Lương Vân tức điên lên, kể cả là kẻ ngôc cũng có thể nhận ra, rõ ràng lúc nãy Bắc Minh Dục đã nghe hết được cuộc trò chuyện của cô ta và Ngô Mộng Dao, bây giờ đưa Lương Nặc trở lại là để đáp trả đây mà.*Cầm túi đồ lớn bé bước ra đến quảng trường của trung tâm mua sắm đã nhìn thấy chú Trương lái xe tới đợi ở bên đường.Lương Nặc đang định lên xe thì nhìn thấy Bắc Minh Dục đi lên cửa trên của xe, gõ gõ vào kính, nói với chú Trương: "Hôm nay tôi sẽ tự lái xe, chú cứ về trước đi."Chú Trương rút khóa xe ra đưa cho Bắc Mịnh Dục rồi bước ra khỏi xe.Anh ta hất cằm bảo Lương Nặc ngồi lên cửa trước, cô vừa bước vào thắt dây an toàn xong anh liền khởi động xe, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt.Lương Nặc sợ tới nỗi tim đập thình thình, một tay bám lấy tay cầm trên xe, mặt trắng bệch nhìn anh nói: "Thiếu....thiếu gia, anh có thể lái chậm một chút được không?""Sợ tôi không có tiền nộp phạt à?" Anh cố ý nói."Không phải vậy, tôi chỉ là...." Lương Nặc đặt một tay lên bụng, nói tiếp: "Tôi thấy hơi say xe, anh lại lái nhanh như thế, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyền gì thì sao?"Bắc Minh Dục nhìn thấy hành động đặt tay lên bụng của cô nhưng cũng không thèm quan tâm, anh còn đạp ga phóng nhanh hơn nữa, cô quay mặt ra cửa xe nhìn, xe cô đang vượt lên tất cả những xe khác, nhưng vẫn không có cảnh sát giao thông nào động đến anh ta.Trong chốc lát, chiếc xe đã rời ra khỏi trung tâm thành phố, tiến vào vùng ngoại ô."Tôi thực sự...cảm thấy rất khó chịu..." Lương Nặc siết chặt tay cầm trên xe.Bắc Minh Dục thấy lúc này cách căn biệt thự không xa nữa liêng lái xe đỗ sang bên đường, Lương Nặc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang nhìn Bắc Minh Dục liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô tình đang nhìn cô."Anh....Anh...""Cô với Châu Thụy nghĩ tôi là tên ngốc à?" Anh bóp chặt cằm cô hất lên cao: "Không cẩn thận suýt trượt chân ngã, lại ngã đúng vào lòng anh ta như thế? Ở cái tư thế đó, cô nghĩ tôi mắt mù à? Có phải hôm nay tôi mà không xuất hiện, cô liền ngã lên giường hắn rồi không?""Anh...Anh nói gì vậy!"Lương Nặc hất tay anh ra, mắt đỏ ngầu nhìn anh: "Tôi đã gả cho anh thì là người của anh rồi.""Thế cô giải thích thế nào về việc hai người ôm nhau chặt như vậy?"Lương Nặc lúc này ý thức được rằng, sự tức giận của anh chưa hề nguôi ngoai, nhưng lúc nãy trước mặt mọi người sự tức giận đó được anh kìm nén, bây giờ chỉ có hai người, anh mới bùng phát ra thô bạo như vậy."Là anh ta ép tôi."Cô giơ tay lên đặt trên môi, Bắc Minh Dục nhìn cô với con mắt toàn màu đen, lôi cô về phía mình, nói với ngữ khí làm người khác thấy sợ: "Sao trước mặt Châu Thụy cô không nói vậy? Vẫn còn muốn lừa tôi! Đánh lẽ ngay từ đầu tôi nên nhìn rõ bản chất con người cô, so với hai người phụ nữ trước, động cơ của cô còn khủng khiếp hơn! Cô nghĩ ba năm sau tôi sẽ chết, sau đó cô sẽ đạt được tài sản của gia tộc Bắc Minh, rồi sau đó sẽ cùng Châu Thụy sống nốt quãng đời còn lại trong hạnh phúc đúng không? Cô đừng có mà nằm mơ!""Bắc Minh Dục!" Lương Nặc tức tới mức mắt đỏ ngầu, dùng lực đấm mạnh vào ngực anh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Châu Thụy anh ta đã kết hôn rồi, lại còn là anh rể tôi nữa, lẽ nào anh còn muốn anh ta chết đi? Rốt cuộc tôi nói thế nào anh mới chịu tin? Tôi không hề có ý định xấu xa đó, hơn nữa, bây giờ tôi đã mang trong mình đứa con của anh, còn ký hợp đồng với Bắc Minh phu nhân nữa, tôi biết, cả cuộc đời này của tôi đã được định sẵn rồi, cả cuộc đời này tôi sẽ không thoát được anh...."Nói xong, đột nhiên cô nhận thấy bản thân thật thiệt thòi oan ức, nhìn anh với hai mắt ọng nước: "Sao anh lại không tin tôi chứ? Sao anh lại có thể nghĩ tôi là con người xấu xa như vậy chứ?"Nước mắt lăn dài trên má rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đúng tay Bắc Minh Dục.Anh đơ người ra trước những câu nói của cô hoặc là trước những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên tay, bàn tay lỗ mãng của anh lúc này tự động rời khỏi cằm cô, thu tay về cầm vào chiếc khóa áo khoác kéo lên kéo xuống anh nói: "Nếu cô nhìn thấy tôi và một người phụ nữ khác ôm nhau như thế thì cô còn có thể tin tôi không?"Mùi hương của Tuyết Liên Hoa như phảng phất trước mặt cô.Im lặng một giây, cô cắn cắn môi rồi nói: "Tin.""Tin? Cô mới biết tôi bao lâu chứ? Nói tin là tin à? Mấp máy môi có thể lừa được người khác, thật đơn giản quá thể." Bắc Minh Dục cười lạnh lùng một tiếng, điều chỉnh cho ghế ngồi ngả về phía sau một chút, ánh mắt vẫn rực lửa, Lương Nặc cảm gì đó không được bình thường, liền vội vàng nói tiếp: "Tôi tin anh, thật đấy, vì tôi biết anh ghét phụ nữ."Bắc Minh Dục vẫn đang chuẩn bị ngả lưng vào ghế vừa được ngả ra phía sau, nghe thấy cô nói vậy liền dừng lại mọi động tác, cứng đờ người không động đậy.


CHƯƠNG 69 THIẾU GIA LẠI PHÁT BỆNH RỒI

"Ghét phụ nữ?""Đúng vậy!" Lương Nặc nhìn chằm chằm vào anh: "Còn nhớ đêm tân hôn, anh đã rõ ràng nói rằng không muốn chạm vào người tôi, hơn nữa cũng không cho phép tôi chạm vào anh, thậm chí về sau anh còn nói, nếu không phải do cô anh yêu cầu anh còn chẳng muốn nhìn thấy tôi, các biểu hiện của anh đều làm tôi nghĩ rằng thực ra anh rất ghét phụ nữ.""Thế cô thấy tôi ghét cô tới mức nào?"Lương Nặc im lặng, không biết trả lời thế nào, cô tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn hi vọng anh phản bác lại, ví dụ nói...anh không hề ghét cô.Một giây sau, cổ tay cô đột nhiên bị anh nắm chặt, rồi lôi về phía Bắc Minh Dục, anh nhoài người về phía cô ép chặt cô vào ghế, cô không thể không co rúm người lại, sợ hãi nhìn Bắc Minh Dục."Anh muốn làm gì?"Bắc Minh Dục lỗ mãng cởi áo cô ra, ghé sát mặt vào mặt cô, tay nắm lấy xương đòn: "Như thế này, tôi hận là không thể ăn thịt cô....""Không...." Lương Nặc giãy giụa, muốn đẩy anh ra: "Bỏ tôi ra, anh bình tĩnh một chút đi, đừng đối xử với tôi như vậy..."Bắc Minh Dục bỗng nhiên dừng lại mọi hành động, nhìn cô một lượt rồi cười lạnh lùng: "Không phải cô nói là gả cho tôi thì là người của tôi à? Cả đời này sẽ không thoát nổi tôi, bây giờ lại là thái độ gì vậy?" Sắc mặt Lương Nặc nhợt nhạt đi, căn môi nhìn anh nói: "Đó là những lúc bình thường, bây giờ tôi mang thai rồi, ba tháng đầu rất nguy hiểm, rất dễ ảnh hưởng tai cái thai, anh không được làm vậy với tôi nữa,...nếu như đứa bé có làm sao, phu nhân nhất định sẽ không tha cho anh đâu.""Ha ha! Cô đúng là biết dùng Cô tôi để dạo tôi đấy!"Anh ta cười ha ha rồi lại tiếp tục hành động ban nãy, Lương Nặc vội vàng cầm những túi đồ để dưới chân đập mạnh vào lưng Bắc Minh Dục: "Đó cũng là con anh sao anh không có chút nhân tính nào vậy?"Mắt Bắc Minh Dục cũng đỏ ngầu cả lên, lấy tay giật lấy những túi đồ vứt sang một bên, rồi lấy tay bóp chặt cằm cô nâng lên cao, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau: "Lúc cô và Châu Thụy ôm nhau chặt như thế sao không nói đến nhân tính của một người vợ hả?""Anh...."Lương Nặc cắn môi trừng trừng nhìn anh, dường như không chút do dự đưa tay lên tát thẳng vào mặt anh: "Tôi đã nói rồi, tôi và anh ta bây giờ không có quan hệ gì cả."Bốp.Tiếng kêu của cái tát vang lên.Đầu Bắc Minh Dục như ngẹo về một bên, đến lúc lấy lại cân bằng nhìn cô thì đôi mắt như rực lửa cháy bên trong, Lương Nặc thấy sợ hãi, co rúm minh flaij, dường như tiếng bốp của cái tát đưa cô trở về với thực tại: "Là...là do anh nói những lời không có căn cứ, tôi tức giận quá nên mới...."Cô vừa dứt lời liền nhìn thấy Bắc Minh Dục mắt đỏ ngầu rồi lờ đờ nhắm lại, sắc mặt biến đổi trở nên trắng bệch, toàn thân bắt đầu lên cơn run rẩy, tay anh cũng rời khỏi cằm cô.Lương Nặc biết đó là điều bất thường, liền đỡ lấy người anh rồi đột nhiên người anh mềm nhũn ra, gục vào ngực cô.Cơ thể anh như đứa trẻ, co rúm lại, dựa vào người cô rồi thỉnh thoảng lại lên cơn co giật.Tinh thần cô hoảng loạn, lấy lại bình tĩnh, cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net