Chương 7-8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ai Đồng Ý Cho Cô Về Nhà Mẹ Đẻ

Lương Nặc bị vú Hà lôi đi, chẳng kịp súc miệng hay trang điểm gì cả, sau lưng thì đầy các vết sẹo, quần áo thì bị đánh rách tơi tả, không thể mặc được những bộ đồ bó sát người, chỉ có thể khoác một chiếc áo choàng dày nặng đê có tình che lấp đi những vết thương đỏ tấy sau lưng, nhìn cô thật đáng thương.Chú Trương là lái xe của Bắc Minh Dục, có chút cảm thương cô liền hỏi: "Thiếu phu nhân, cô vẫn ổn chứ?""Ra khỏi nhà Bắc Minh, tôi không còn là thiếu phu nhân nữa rồi." Lương Nặc trong lòng thấy có chút hi vọng, lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt: "chú về chuyển lời giúp tôi đến thiếu gia là tôi cảm ơn, nếu không phải anh ta kịp thời bảo chú đưa tôi về nhà, tôi chắc chắn sẽ tiếp tục bị đánh"Chú Trương không ngờ cô bị đánh đến mức như vậy nhưng vẫn rất hòa nhã, chú chủ cười."Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời."Ngôi biệt thự cổ được xây dựng ở lưng chừng núi, từ cánh cổng sắt đi ra lái xe không lâu là có thể nhìn thấy khu vườn của khu biệt thự, đi được nửa đường, bỗng nhiên chú Trương có điện thoại gọi đến.Sau khi kết thúc cuộc gọi, chú Trương liền có chút ngập ngừng nhìn cô: "Xin lỗi thiếu phu nhân, có thể...sẽ không có cách nào để đưa cô về nhà được nữa rồi.""Tại sao?" Lương Nặc nhìn người lái xe đầy vẻ hoài nghi.Chú Trương lúng túng nói: "Thiếu gia nói....vết thương của cô cũng không phải quá nghiêm trọng, vì thế...bỏ cô lại giữa đường, để cô tự đi về nhà họ Lương."Lương Nặc tròn xoe hai mắt, tâm trạng cô lúc này đi từ khó hiểu tới ngạc nhiên và sau cùng là cảm thấy phẫn nộ.Sau khi bước xuống xe, Lương Nặc không ngừng nguyền rủa Bắc Minh DụcĐồ khốn nạnĐồ đểu cáng*Khi mà Lương Nặc về tới nhà thì thân thể đã mệt lử rã rời, Lương phu nhân thì vẫn đi đánh bài, cô đã quen với cảnh này rồi, liền để người giúp việc chuẩn bị bữa sáng, sau đó cô ăn ngốn nghiến như hổ đói rồi lập tức lên giường ngủ như chết.Người giúp việc quan tâm hỏi han cô cô cũng không thèm trả lời.Tối đến, Lương phu nhân mới về nhà, nhìn bộ dạng thì chắc là bị thua không ít, Lương phu nhân bản tính thích cờ bạc nhưng mỗi lần đánh đều thua, nếu không phải nhà họ Lương có chỗ dựa là tập đoàn Bác Thụy thì có lẽ nhà họ Lương đã thua sạch hết rồi."Phu nhân, cô hai...cô hai về rồi ạ." Người giúp việc nói.Lương phu nhân kinh ngạc nhìn lên phòng Lương Nặc ở tầng hai : "Cái gì? Sao lại về?""Tôi cũng không rõ, phu nhân vừa đi ra ngoài không lâu thì cô ha đã đem hành lí trở về rồi ạ."Lương phu nhân lên lầu gõ cửa phòng Lương Nặc, Lương Nặc uể oải trả lời bằng một thứ âm thanh nghe không rõ, cô liền bỏ chăn xuống giường ra mở cửa, bước trên tấm thảm dày mà cảm thấy đầu nặng trĩu, chân thì mỏi rụng rời, cô mơ hồ cảm thấy hình như hôm qua cô bị cảm cúm vậy."Mẹ.""Còn biết gọi tôi là mẹ à?" Lương phu nhân nhìn hành lý của cô, lạnh nhạt nói: "Hôm nay mới là ngày đầu tiên về làm dâu nhà Bắc Minh, sao lại đã có thể về nhà mẹ đẻ thế này, ai cho con hành động tùy hứng thế hả? Thu dọn đồ đạc, quay về nhà Bắc Minh ngay!"Lương Nặc không biết nên giải thích thế nào về việc mình không còn trinh tiết, lại còn bị nhà Bắc minh đánh đuổi ra khỏi nhà, cô chỉ có thể tìm cách nói dối."Con..con nhớ mẹ, nhớ nhà mình, cho nên mới về.""Hồ đồ!" Thái độ Lương phu nhân kiên quyết: "Nhớ mẹ thì cũng phải đợi tới ngày lại mặt mới về rồi đem con rể về gặp mẹ, đến lúc đó còn có thể ở nhà thêm vài hôm, bây giờ về thế này còn ra thể thống gì nữa? Người không biết lại tưởng Bác Văn dạy con gái không ra gì, đến cái quy tắc đơn giản thế này mà cũng không hiểu!" Quay về nhà Bắc Minh?Cô thực sự không muốn trở lại nơi đó!"Mẹ..." Lương Nặc nũng nịu kéo tay Lương phu nhân, vội vàng giải thích: "Thực ra con, con... Bắc Minh Dục để con về!""Tại sao?" Lương phu nhân trợn mắt nhìn cô, tức giận hỏi: "Lẽ nào mày lại gây ra chuyện gì à? Nói trước là 1 tỷ tiền thách cưới tao đã tiêu hết rồi, đến giờ một đồng cũng không còn đâu nhé, nếu mà nhà Bắc Minh có đòi lại tiền là tao không có đâu đấy!""Con chẳng làm sai gì cả...." Lương Nặc cúi đầu nói giọng nhi nhí.Chuyện mà cô bị cưỡng hiếp trong giấc mơ nói ra chỉ sợ làm trò cười, Lương phu nhân chắc chắn sẽ không tin và thương xót cô, mà sẽ nói cô đã làm bại hoại nề nếp gia phong.Nhưng. Cô không nghĩ tới một điều là...


-Đi Cầu Xin Anh Ta

Sau bữa cơm tối, Lương phu nhân không quên việc Lương Nặc bỗng nhiên về nhà, bà chất vấn xem có phải bọn họ cãi nhau không, Lương Nặc lúng túng dùng mọi cách để trả lời cho qua chuyện, đúng lúc cô chuẩn bị lên phòng đi nghỉ thì chuông cửa reo lên.Có khi nào là Bắc Minh Dục bắt cô quay trở lại nhà anh ta?Cơ thể Lương Nặc bỗng nhiên co rúm lại, trong tiềm thức chỉ nghĩ tới nhà Bắc Minh cô đã thấy sợ hãi. Trong khi người giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa, Lương Nặc thậm chí vẫn nghĩ, là anh ta chủ động để cô trở về, bây giờ có nói gì cô cũng không quay trở lại nhà đó nữa.Nhưng người bấm chuông lại là chú Hai của cô, Lương Bác Sinh."Bác Sinh, sao chú lại đến đây vậy?" Lương phu nhân nhìn thần sắc nôn nóng lo âu của chú Hai, trong lòng cũng có chút lo lắng.Lương Bác Sinh nhìn Lương Nặc với vẻ khó chịu, nói : "Nặc Nặc, có phải cháu và Bắc Minh Dục cãi nhau không? Mấy hôm trước vừa mới rót tiền đầu tư, một tỷ cầm còn chưa ấm tay, hôm nay anh ta đã đòi rút vốn?" "Cái gì?" Lương phu nhân giật mình đang ngồi ở sô pha đứng phắt dậy, thái độ còn tức giận hơn cả Lương Bác Sinh, kích động nói: "Không phải đã thỏa thuận gả Lương Nặc qua bên đó là hắn sẽ đầu tư à? Sao lại có thể nuốt lời như vậy chứ!"Lương Nặc cảm thấy sợ hãi, không dám ngẩng mặt nhìn bộ dạng tức giận máu như sôi lên của mẹ và chú."Con, con không biết." Cô thoái thác."Thật là không cãi nhau?""Không có, đêm động phòng hội con gặp mặt một lần, sau đó anh ta để con về, bọn con không cãi nhau!""Vậy thì tại sao anh ta lại rút vốn? Hơn nữa, lại còn hành động trong đêm, người phụ trách công việc đàm phán đã đến cổng Tập đoàn Bác Thụy rồi!""Có thể là.... Hoặc là,... Chắc là do anh ta già quá rồi, nhìn thấy con còn trẻ đầy sức sống, cho nên cảm thấy hai người không tìm thấy tiếng nói chung, không phù hợp nên không muốn cưới con nữa..." Lương Nặc lắp ba lắp bắp, cố tìm ra lí do đáng tin một chút.Lương Bác Sinh với con mắt tinh anh vừa nhìn đã thấy được sắc mặt nhợt nhạt của Lương Nặc, với vóc dáng cao lớn hơn hẳn liền xoay người cô một vòng, nói: "Nặc Nặc, vết thương trên người cháu là thế nào? Hôm qua gả cháu qua nhà Bắc Minh làm gì có những vết thương này?"Nhắc tới vết thương là cô liền nhớ tới gia pháp nhà Bắc Minh, nghĩ lại mà rùng mình, cánh mũi thấy cay cay, mắt thì đỏ lên.Lương phu nhân thầm suy đoán: "Lẽ nào... Bắc Minh Dục già quá rồi, cho nên... cho nên thích chơi những thứ thật thấp hèn đê tiện ?"Nghĩ tới cảnh tượng lạnh lẽo trong đêm ở nhà Bắc Minh cùng với lời đồn về người vợ già nhảy lầu tự sát, Lương Nặc cảm thấy sống mũi càng cay hơn, đến cả lời phản bác cũng không thể nói ra nữa.Lương Bác Sinh và Lương phu nhân nhìn nhau, trong mắt hai người đều thể hiện sự xót xa nhưng ẩn sâu bên trong lại là tâm địa không che giấu được. "Nặc Nặc, dù gì thì con cũng là người nhà người ta rồi, thôi thì theo bổn phận, con hãy ngoan ngoãn quay về nhà Bắc Minh đi, giúp tập đoàn Bác Thụy vượt qua cơn hoạn nạn này, anh cả có trên thiên đường cũng mới an lòng." Lương Bác Sinh nói.Lương phu nhân cũng hùa theo: "Đúng vậy, con mà làm cho hắn tức giận thì gặp tai ương là tập đoàn Bác Thụy, nếu mà Bác Thụy có vấn đề gì thì mẹ và Lương Vân biết làm thế nào?"Lương Nặc không ngờ rằng khi mà họ được biết về sự "biến thái" của Bắc Minh Dục mà vẫn muốn lợi dụng cô nhằm đổi lấy lợi ích.Cô vung tay đẩy hai người ra: "Con cũng muốn bảo vệ tập đoàn nhưng con đã bị người ta đuổi đi rồi, bây giờ còn có cách nào khác nữa? Khi tập đoàn làm ăn phát đạt thì các người cùng nhau hưởng lợi, không mảy may quan tâm đến con, bây giờ tập đoàn rơi vào cảnh khó khăn, hai người lại chỉ đẩy có mình con vào nồi lửa.....Tại sao?""Bắc Minh Dục mở mồm muốn cưới con, chắc chắn là hắn có ý với con, bây giờ chỉ cần con đi cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ không làm khó Bác Thụy!" Lương phu nhân còn nhẫn tâm nói: "Dù sao thì cũng bị đưa ra làm đồ chơi rồi, bây giờ lại bị như vậy thì có khác gì?"Lương Nặc nghe mà tim như bị đâm từng nhát, cố gắng cắn môi chịu đựng để không khóc trước mặt họ, từ khi Lương Bác Văn qua đời, cô luôn biết Lương phu nhân không ưa gì cô, chỉ thích chị cô là Lương Vân, nhưng khi thực sự bị bỏ rơi, cô vẫn cảm thấy hiện thực đang tát một cú trời giáng vào mặt cô."Các người muốn tôi quay về đó, tôi đồng ý, nhưng tôi có một điều kiện!"Lương Nặc cứng rắn bình tâm trở lại....

-Tôi Không Phải Gái Làm Tiền

Sau bữa tối.Lương Nặc cắn răng bắt xe đi đến nhà Bắc Minh ngay trong buổi tối, trong ánh sáng lờ mờ, ngôi biệt thự nằm sừng sững ở cuối tầm nhìn, nhuộm lên nó là một không khí hiu quạnh và hoang vắng.Cô hạ quyết tâm, không kể lát nữa người nhà Bắc Minh làm nhục cô thế nào đi chăng nữa, cô nhất định phải nhẫn nhịn. Chỉ cần Bắc Minh Dục không rút vốn khỏi tập đoàn Bác Thụy.*"Xin thứ lỗi thiếu phu nhân, phu nhân đã dặn dò, không được để cô bước chân vào nhà Bắc Minh dù chỉ nửa bước." Vẫn còn đứng phía bên ngoài cổng sắt, cô bị bảo vệ chặn đường đứng ở bên ngoài.Lương Nặc kích động nắm lấy tay áo người bảo vệ: "Nhưng... Tôi có việc rất quan trọng muốn tìm thiếu gia Bắc Minh, làm ơn giúp tôi với, để tôi vào trong được không? Tôi đảm bảo, xong việc tôi sẽ đi ra luôn, sẽ không làm khó anh đâu.""Thiếu phu nhân, mời cô đi cho." Bảo vệ nhất quyết đẩy cô ra ngoài.Lương Nặc chỉ biết nhăn mặt lại, nhìn vào ngôi biệt thự cổ, nơi mà có người có thể cứu được tập đoàn Bác Thụy nhưng cô lại bị cánh cửa sắt kia ngăn lại không cho tiến vào."Bắc Minh Dục vẫn chưa đưa tôi giấy ly hôn thì tôi vẫn là vợ của anh ấy..." Lương Nặc cố tỏ ra cương quyết: "Tôi lấy thân phận là thiếu phu nhân của nhà Bắc Minh ra lệnh cho anh, đi nói với Bắc Minh Dục, tôi đến tìm anh ta, nói anh ta ra gặp tôi!"Người bảo vệ liền cười lớn như thể đang nói chuyện với một kẻ thần kinh."Thiếu phu nhân, đừng ép tôi phải động tay động chân đuổi cô đi."Đúng lúc tên bảo vệ định dùng vũ lực với cô thì có tiếng: "Dừng tay". Chú Trương đang lái một chiếc xe màu đen lại gần, nhìn Lương Nặc và nói: "Thiếu phu nhân, cô tới tìm thiếu gia ạ?""Đúng vậy, chú Trương, nhờ chú để cho tôi vào trong một lát." Trong lòng Lương Nặc bỗng bùng lên ngọn lửa hi vọng.Chú Trương nheo mày lắc đầu: "Xin thứ lỗi, tôi không thể để cô vào trong được." Nói xong chú liền nhìn tên bảo vệ: "Đây là thiếu phu nhân, không được vô lễ." Tên bảo vệ cúi mặt gật đầu.Ngọn lửa hi vọng trong lòng Lương Nặc vừa được thắp lên thì đã bị một gáo nước lạnh hất vào dập tắt: "Thế nhưng, tôi thật sự có một việc rất quan trọng muốn tìm Bắc Minh Dục, Chú Trương, chú có thể giúp tôi lần này được không?" Chú Trương suy nghĩ hồi lâu liền nói: "Đêm nay thiếu gia sẽ ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam để thảo luận về vấn đề hợp tác làm ăn, thiếu phu nhân tự nắm bắt cơ hội vậy." Nói xong chú Trương liền lái xe đi ra, chắc là đi đón ai đó.Lương Nặc vô thức lấy tay sờ vào đôi môi khô nẻ, nhắc đi nhắc lại mấy chữ: "Câu lạc bộ cao cấp Giang Nam."*Trang trí sang trọng xa hoa, ánh đèn ngũ sắc sặc sỡ soi rọi chói cả mắt, tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc, khi Lương Nặc bắt xe đến câu lạc bộ Giang Nam đã qua 9 giờ 30 phút, cô không biết Bắc Minh Dục có còn bên trong đó hay không.Nghiến chặt răng, thở thật sâu lấy dũng khí nắm lấy tay một người bồi bàn: "Cho hỏi phòng nào là phòng VIP chuyên phục vụ thương gia trao đổi việc làm ăn?"Nhìn ánh mắt của bồi bàn có vẻ không hiểu cô lại nói tiếp: "Nơi cao cấp dành cho những người có tiền đến để bàn công chuyện làm ăn ấy?"Một hồi lâu, người bồi bàn mới mới nhếch môi cười dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô nói: "Cô đi tới thang máy phía đằng kia lên tầng 5, phòng VIP."Câu lạc bộ Giang Nam không chỉ cung cấp các dịch vụ nói chung mà còn bao gồm cả cowboy, khiêu vũ, sòng bạc và một loạt các dịch vụ vui chơi giải trí khác, cũng là câu lạc bộ lớn nhất và hot nhất của thành phố Hải Thành.Lương Nặc đi thang máy lên tầng 5, vừa bước ra khỏi thang máy cô liền gặp ngay một đôi nam nữ, chính xác mà nói thì đó là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi đang ôm một thanh niên còn trẻ măng tiếng vào thang máy.Cô nheo mày chỉnh lại trang phục, vừa ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy trên hai bức tường của hành lang dán đầy những áp phích quảng cáo.Tường bên phải dán đầy ảnh hình các cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, tường trên trái dán ảnh của các chàng trai nhìn khỏe mạnh cường tráng.Cô bỗng hiểu ra tại sao vừa nãy nhân viên bồi bàn lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu vậy, họ nghĩ cô là gái làm tiền đến tìm những đại gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net