Chương 11: 10 cách làm đàn ông mê đắm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp cảm thấy đầu nó hỏng mất rồi.

Từ lúc ở nhà Đăng về nó cứ nghĩ mãi về Đăng, sau đó nghĩ thêm vài lần lại thấy thằng này có được cái nước gì đâu mà mình phải nhớ đến hắn, ngoài việc cậu ta đẹp trai cao ráo học giỏi ra?

Trong lớp rất nhiều con gái sợ Đăng, nếu không sợ Đăng thì cũng kêu Đăng chảnh chó nên Đăng gần như chỉ chơi với con trai thôi. Chẳng lẽ nó thích bị ngược đãi hay sao mà lại đi thích Đăng?

Tuy giống "thích" nhưng đây tuyệt đối không phải là "thích", chỉ là nó bị ám ảnh quá mức với Đăng thôi! - Nó tự nhủ như vậy.

Nếu thích người ta chỉ vì người ta đẹp thì nông cạn quá, nó không muốn như vậy.

Thứ hai đầu tuần chào cờ, đứng từ xa mắt nó không nhịn được liếc về phía Đăng, đột nhiên lại thấy cả thằng Quân lọt vào trong tầm mắt.

Quân trên đường đi lấy ghế nhựa, hai tay xách hai hàng ghế đủ dùng cho cả lớp mà trông không có vẻ mệt nhọc chút nào. Hồi trước ghế nhựa để ngồi chào cờ thường được để cuối lớp, về sau thầy cô thấy để vậy mất thẩm mỹ lớp học quá nên các lớp đều chuyển hết ghế vào phòng kho của trường. Việc nặng như vậy tất nhiên sẽ đến tay mấy thằng con trai, mà chúng nó tự bàn bạc lấy ghế luân phiên hàng tuần hay là cùng bê thì người khác cũng không rõ lắm.

Thấy Diệp, Quân thuận miệng hỏi: "Sao mày đứng tận đây? Lớp mình ở kia mà?"

Lúc hỏi cũng không dừng lại, tay bê hai hàng ghế đi thẳng về phía trước.

Diệp trông vậy đi theo Quân: "Sao mày cầm lắm thế? Con trai lớp mình đâu hết mà để mày đi một mình vậy?"

"Bọn tao tự phân công. Hôm nay tới lượt tao với hai thằng Dũng, Hải. Mà chúng nó đi học muộn hay sao ấy, không thấy bọn nó đâu."

"Mày nhờ người khác là được mà. Làm gì mà như tập tạ thế?"

Diệp đè đống ghế Quân đang ôm xuống, nhấc mỗi hàng ra một đoạn để giảm bớt trọng lượng rồi bê hộ Quân phần ít.

"Cảm ơn mày nha Diệp. Dăm ba cái ghế này thì nhằm nhò gì với tao đâu. Chỉ hơi cồng kềnh nên khó di chuyển thôi."

"Ò."

Diệp nhìn xung quanh cũng chẳng thấy học sinh lớp nó quanh đây. Thường thì chào cờ cả trường sẽ quay mặt về phía dãy A, mà phòng kho thì ở dãy B. Vừa rồi Diệp ghé thư viện một lát nên mới tình cờ có mặt gần đó.

Chào cờ mỗi sáng thứ hai đều nhạt nhẽo như nhau, duy chỉ có đoạn đọc điểm thi đua các lớp khiến người ta nổi lên chút hứng thú. Trường Ngô Quyền có tổng 30 lớp, mỗi khối 10 lớp, trong đó 3 lớp A1, A2, A3 là lớp chọn, còn lại là lớp thường. A10 có lẽ nên gọi là lớp cá biệt đi. Điểm thi đua thì không tính đến học giỏi hay không, chỉ cần điểm sổ đầu bài mỗi tiết được cô giáo chấm cao, lớp vệ sinh sạch sẽ, học sinh trong lớp mặc đồng phục gọn gàng, không đi muộn thì sẽ được điểm cao. Thường thì các lớp chọn sẽ có ý thức thi đua mấy thứ này hơn, nhưng cũng chẳng phải là lớp thường hay cá biệt thì không làm được. Như lớp 12A5 của nó trông không có gì đặc biệt nhưng nhờ được đi theo đường lối đúng đắn của hệ tư tưởng Hoàng Nhật Đăng nên vẫn thường xuyên chui vào được top 10. Top 5 trở lên thì hơi khó nhưng từ đó trở xuống top 10 thì dễ như trở bàn tay. Tuần này lớp nó xếp thứ 6 cả trường, cũng không có gì bất ngờ.

Nói lại nhớ.

Đăng lớp nó là một con quái vật, điểm tổng kết mỗi kì không phải 9.9 thì cũng là 9.8, luôn bỏ xa người đứng nhì cả trường trong mức khoảng 0.6 điểm, chẳng hiểu sao cậu ta lại học ở lớp 12A5 này chứ không phải lớp chọn.

Có phải Đăng bị xe tải đâm nên trọng sinh về quá khứ làm bá chủ học đường không?

Không đúng, nếu đổi lại người bị Isekai là nó thì nó cũng không làm được như vậy. Do bản thân thằng Đăng quá thông minh mà thôi.

Tiết học đầu tiên của ngày thứ hai là môn Giáo dục công dân, thấm đẫm tư tưởng trồng người. Lớp học ổn định xong, cô Hồng giáo viên bộ môn Giáo dục công dân mỉm cười duyên dáng đặt câu hỏi khởi động: "Bạn nào học giỏi nhất lớp đứng dậy trả lời một câu hỏi khó nào."

Hỏi ai học ngu nhất lớp thì còn khó lựa chọn giữa thằng Hải và thằng Quân. Nhưng giỏi nhất thì chắc chắn là thằng Đăng rồi.

Tất nhiên Đăng không kiêu ngạo đứng dậy ngay. Mọi người réo tên cậu ta đinh tai nhức óc một lúc cậu ta mới lù lù nhấc mông khỏi ghế.

"Cô hỏi đi ạ." Đăng đứng thẳng lưng nhìn cô giáo.

Cô Hồng nhẹ nhàng hỏi: "Theo em, tình yêu là gì?"

Cả lớp nghe câu này không nhịn được nổi lên tiếng cười. Bên dưới bắt đầu có người động não để thử trả lời câu hỏi.

Bỏ mặc tất cả những lời thì thầm của đám bạn cùng lớp, Đăng nhàn nhạt trả lời: "Em thưa cô, tình yêu là sự rung cảm và quyến luyến sâu sắc giữa hai người. Ở họ có sự phù hợp về nhiều mặt, làm cho họ có nhu cầu gần gũi, gắn bó với nhau, tự nguyện sống vì nhau và sẵn sàng hiến dâng cho nhau cuộc sống của mình."

Cả lớp vỗ tay.

Đúng là Đăng.

Cô Hồng mỉm cười hỏi một câu không có trong quyển sách đang mở trước mặt Đăng: "Thế lớp trưởng đã có người mà mình thích chưa?"

Cả lớp nín thở.

Tội nghiệp đứa nào bị Đăng thích.

Ngược lại với cả lớp thì Diệp ngồi dưới hưng phấn tới mức cả cơ thể run nhẹ. Ối dồi ôi đây là câu hỏi nó nhịn từ lâu lắm rồi, nghĩ nát óc cũng không ngờ được có ngày được trực tiếp chứng kiến cảnh Đăng bị hỏi như vậy. Trả lời đi, mau trả lời đi Đăng!

Đăng trả lời: "Không có ạ."

"Thế em không để ý ai à?" Cô giáo hỏi tiếp.

"Em có ạ." Đăng trả lời, cả lớp ủ uôi ủ uôi ủ uôi hết nửa phút.

Diệp cũng há hốc mồm không tin được. Dù nó mong Đăng trả lời có, nhưng trả lời xong nghe cũng khó tin thật đấy.

"Bạn ấy có ở lớp mình không."

Đăng im lặng.

Cô giáo che miệng cười: "Thôi ngồi xuống đi. Cô cũng trêu vậy thôi. Nói chung là không khuyến khích yêu đương trong lớp nhưng mà có một tí tình yêu cũng vui đúng không các em, ahihi. Thôi chúng ta hôm nay bắt đầu bài học mới, chủ đề về tình yêu, hôn nhân và gia đình nhé. Bạn nào lau bảng bẩn vậy?"

Đăng ngồi xuống.

Sáng nay Diệp tới thư viện thám thính, phát hiện thư của nó đã được lấy rồi. Nhưng vấn đề là không có thư hồi đáp của Đăng.

Đây có lẽ được gọi là "đã xem", "seen" phiên bản thư tay.

Chắc nó phải kiên trì viết thư tiếp thôi.

Diệp mở điện thoại ra thấy trang Facebook Beatvn đăng tải: 10 CÁCH LÀM ĐÀN ÔNG MÊ ĐẮM BẠN

1. Nếu bạn ghét một thứ gì đấy, đừng tỏ ra quyết liệt mà hãy thêm chút bất lực để tỏ ra mình yếu đuối mặc dù ghét lắm nhưng không làm thế nào được, ví dụ: "Ứ ừ hận ghê"

2. Tập rung lắc cơ thể khi nói, đặc biệt là khi tức giận hãy rùng mình rồi lắc lắc tay, sử dụng ngôn ngữ cơ thể nhiều sẽ khiến bạn trai mê mệt bạn, nghe lời bạn một cách cực kì ngoan ngoãn.

3. Học cách bĩu môi, dậm chân, lắc đầu, cau mày và hất tóc, sử dụng linh hoạt các động tác nhỏ này, anh ấy sẽ phải đầu hàng bạn

4. Nói chậm, kéo dài chữ, thêm nhiều âm đuôi sau câu nói ví dụ như: "um", "aaa", "nya" "nyan và cười hi hi sau mỗi câu nói, nhớ là giọng phải thật cao, nghe thật trong sáng, đàn ông sẽ không thể cưỡng lại được. Ví dụ: "20/10 em thích iphone 13 lắm anh nyan ~, hihi"

5. Đổi cách xưng hô "em, mình, tớ" thành "bé, cục vàng của anh, công chúa của anh", gọi bạn trai bằng "Onichan" hoặc "ộp pa", nghe dễ thương như một đứa trẻ vậy. Ví dụ: "Cục zàng của Onichan thích cái này lắm, umm~, hihi"

6. Tập mở to mắt khi nhìn mọi vật, tỏ ra ngạc nhiên với tất cả mọi thứ, đôi mắt mà to tròn ngấn nước nữa thì đàn ông nào cũng mềm lòng

7. Học cách sợ đau, tỏ ra yếu đuối bất lực, không chịu được mưa gió, không chịu được bão, không làm được gì cả, lột con tôm cũng bất lực

8. Hay hỏi những câu thật ngây ngô, kể cả những điều rất cơ bản, ví dụ: "Tại sao chân dài hơn tay", "Tại sao đầu lại có tóc"...tại sao và tại sao, hỏi thật nhiều vào và anh ấy sẽ bị khuất phục bởi sự dễ thương của bạn

9. Thường xuyên tổ chức các buổi đuổi bắt nhau trong nhà, ví dụ bạn ném vào mặt anh ấy 1 cái gối rồi bảo: "Lêu lêu bắt em đi, hihi", khi anh ấy đuổi theo bạn, bạn phải tỏ ra hoảng sợ, la hét thật lớn, tuy nhiên cũng phải cười nữa để anh ấy thật sự phấn khích

10. Tập nói tiếng động vật như: "Meo meo", "gâu gâu", "ụt ịt", tuy nhiên hãy dùng meo meo nhiều nhất kết hợp với biểu cảm rung lắc cơ thể

Ví dụ cụ thể tổng hợp: "Onichan, bé thích iphone 13 nhắm, nyan~ meow~, hihi"

Sắp tới ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 rồi, hãy hành động ngay và luôn để bạn trai sẽ không thoát được sự dễ thương này và nôn quà ra cho mình bạn nhé!

Diệp mắng chửi: "Mịa, con mụ tác giả toàn đi copy paste để tăng số từ cho chương!"

Mắng xong lại ngó xuống thấy bài viết được hơn 100k likes, Diệp lặng lẽ chụp màn hình. Nó kê điện thoại đứng thẳng cho dễ nhìn, trên bàn lại là tờ giấy hồng ma ám.

"Ngày 10/10/2021,

Hoàng Nhật Đăng Onii-chan nya, hum nay là một ngày đẹp đó nya~ Meow meow.

Cái đồ ngốc onii-chan có bik cục zàng của ộp pa đợi thư trả lời lâu lắm gòy khum nha~~ Gâu gâu.

Quên mất hum coá nói zới cái đồ ngốc onii-chan tên ngừi ta, nếu khum biết phải gọi là gì cứ gọi là Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu cũng được nyan nha í a~~~ Ụt ịt.

Nếu ộp pa đẹp zai còn không rep là Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu sẽ giận đó nya, rất là dận~~~ Khẹc khẹc.

Ngừi ta vẫn nhận thư ở thư ziện nya~

Nhớ chết được chít chít.

Ký tên: Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu NHẤT THẾ DỚI."

Đừng có chê cười trí thông minh của Diệp. Nó biết thứ này lố bịch, tất nhiên nó vẫn gửi vì nó cố tình muốn thu hút sự chú ý của Đăng thôi.

Diệp lấy trong hộp bút ra một cục tẩy bút chì, sau đó bọc cục tẩy bằng tờ thư tình mình vừa viết để tạo sức nặng, kế tiếp nhân lúc Đăng vừa ló đầu ra khỏi tầng một nó đứng trên hành lang tầng hai cầm cục tẩy bọc thư ném cái "bốp" trúng đầu thằng Đăng. Để luyện được kỹ năng ném tẩy này nó đã ở nhà ném thử vài lần, tỉ lệ trúng lên tới 96,69%. Vì Đăng là lớp trưởng nên rất thường xuyên bị cô giáo sai đi đâu đó một mình, nó chỉ vận dụng một chút IQ và khả năng quan sát tích lũy hai tuần này là ra được chiến thuật.

Đăng thấy thứ bay tới có màu hồng quen thuộc, cậu quay đầu nhìn hành lang tầng trên chẳng có ai nhưng lần này chẳng buồn đặt câu hỏi nữa.

Cậu ta mở tờ giấy nhăn như giấy chùi ích đang bọc cục tẩy mòn cả bốn góc, vừa đi vừa đọc.

"Cái éo gì đây?"

Đăng nhìn đống chữ rối mắt tự hỏi.

Vào giờ học, Diệp cứ mãi sầu não vì bức thư lần này tốn nhiều công viết lại chẳng nhận được bao nhiêu phản ứng. Nó ngồi nhìn Đăng chằm chằm, không để ý nghe giảng.

"Nguyễn Linh Diệp, đọc tiếp ý thứ ba của bài đọc cho cô."

Bị gọi tên, Diệp ngơ ngác đứng dậy, quay ra nhìn Phong cùng bàn cầu cứu.

Phong lắc đầu, ý là cậu ta cũng không biết nãy giờ đang học cái gì.

Nhi ở bên còn lại nhắc khẽ: "Trang 39, giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt."

Diệp vội vã lật sách và cầm lên đọc một cách cực kì tự tin. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà càng đọc giọng càng nhỏ lại:

"Phải biết bảo vệ tiếng Việt. Để bảo vệ tiếng Việt, điều quan trọng là phải chống lại bệnh lạm dụng từ ngữ tiếng nước ngoài khi nói và viết. Trước đây, đó là bệnh lạm dụng tiếng Hán, "bệnh nói chữ". Hiện nay, đó là bệnh lạm dụng tiếng Anh, một bệnh có nguy cơ lây lan trong nhiều bài viết trên sách báo. Chủ tịch Hồ Chí Minh từng phê phán căn bệnh này: "Của mình có mà không dùng lại đi mượn của nước ngoài, đó chẳng phải là đầu óc quen ỷ lại hay sao?"..."

Diệp vừa đọc vừa thấy tự nhột. Sau khi đọc xong, nó ngồi im thin thít nghe cô Vân giảng giải thêm về việc dòng chảy ngôn ngữ cũng như một dòng sông, một mặt phải giữ bản sắc cố hữu của dân tộc nhưng không được phép gạt bỏ, từ chối những thứ mà thời đại đem lại...

Vậy là từ đó đến cuối tiết nó ngồi ngoan ngoãn học bài, không thắc mắc vì sao bức thư của mình kém hiệu quả và cũng không ngắm oni-chan của nó nữa.

Giờ ra chơi tiết sau, Quân ngồi bàn cuối hốt hoảng hô lên: "Chết rồi! Tiết cuối bọn mình có bài kiểm tra toán! Phải nộp vở bài tập nữa!"

Thằng Tú ngồi cạnh nó bình tĩnh nói: "Ừ, đúng rồi."

Quân gào thét: "Nhưng bọn mình chưa làm bài!!"

Thằng Tú ngồi cạnh nó bình tĩnh nói: "Có mày chưa làm thôi."

Quân nhìn mấy thằng ngồi xung quanh: "Chúng mày làm rồi à?"

Thằng Tú ngồi cạnh nó bình tĩnh nói: "Ừ, đúng rồi."

Lúc này mấy đứa chưa làm cũng như chợt nhớ ra, nháo nhào chạy đi mượn vở để chép.

Quân còn đang lơ ngơ đã thấy lớp trao đổi vở với nhau xoành xoạch rồi. Nhi ngồi trên Quân một bàn, lúc này rất tốt bụng vứt cho Quân một cuốn vở. Quân thấy vậy cũng lấy ra chép vội. Lén lén lút chép bài trong tiết Sinh học, vất vả lắm mới không bị giáo viên phát hiện.

Hết giờ nó nhìn nhãn vở xem ai vừa cho mình mượn, thấy ở bìa vở ghi ba chữ "Nguyễn Linh Diệp".

Quân nói lớn: "Diệp ơi trả vở này. Yêu lắm cơ."

Diệp đang uống nước, nghe ai đó nói to như vậy thì giật mình tí sặc: "Cái gì cái gì?"

Quân để vở của nó lên bàn nói: "Mày vừa cho tao mượn vở để chép bài mà?"

Diệp nhìn vở, chưa kịp nhớ ra là hôm qua nó cho Nhi mượn nên hôm nay Nhi tiện tay ném cho Quân chép thì Quân dùng cả hai tay đặt lên vai Diệp lắc lấy lắc để: "Cảm ơn cảm ơn nhá."

Thể hiện lòng biết ơn xong Quân quay đầu bỏ đi.

Thực ra Quân trước giờ vẫn là một thằng hồn nhiên như vậy, cũng rất thích cầm tay cầm chân người khác. May là cậu ta vẫn biết con trai và con gái khác nhau, chứ gặp phải thằng nào đó chắc là Quân nhào tới ôm ấp sờ mó rồi.

Diệp xoa cằm.

Vừa nãy Quân nói yêu nó kìa, sao nó không có cảm giác gì nhỉ?

Diệp suy nghĩ đăm chiêu rồi "À" một tiếng. Có lẽ do nó biết Quân nói đùa nên không có cảm giác.

Lúc này Đăng quay xuống nhìn nó: "Cho bạn mượn vở cơ à, tốt bụng nhở."

Diệp nhìn Đăng toát mồ hôi. Nó tự làm rồi cho người khác mượn chép thì chẳng sao, đây lại đương nhiên cho người khác mượn rồi nhận lời cảm ơn như không. Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, tại sao nó thấy căng thẳng vậy nhỉ?

"Cảm ơn Đăng nhé."

Đăng không nói gì.

Linh ngồi dưới Đăng, là người ở giữa nhìn hai bên đấu mắt, sốt ruột hỏi: "Chúng mày lườm nhau xong chưa? Tao thấy căng thẳng quá."

Diệp cầu cứu: "Tao cảm giác bị lớp trưởng bắt chẹt."

Linh cau mày: "Ai mà thằng Đăng chẳng bắt chẹt. Mày xin lỗi nó đi."

Diệp: "Tao xin lỗi."

Đăng "Ờ" sau đó quay lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net