Chương 29: Chương truyện viết vì bị giục chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trích nhật kí Hoàng Bảo Trâm.

"Ngày 24 tháng 11 năm 2021.

Anh Đăng dạo này hay quên.

Buổi chiều còn quên đến trường đón mình về.

Mình gọi điện anh mới nhớ ra.

Mình không giận vì hôm nay học bài thơ làm anh khó lắm.

Biết là làm anh khó rồi nhưng sao tối vẫn phải ăn thịt luộc?

Anh Đăng bảo thịt luộc có nhiều chất."

_________

Diệp thấy tình thế hơi khác thường, tự nhiên đầu nhảy số nhìn Vũ nói: "Được rồi được rồi chị đi với em. Còn mày cứ vào lớp trước đi Đăng."

"Hử?"

Đăng cau mày.

Đăng nhìn nó, sau đó nhìn thằng nhóc lớp 11.

Đăng đi thẳng về lớp.

Diệp gào thét trong lòng: Sao nhà ngươi lại đi một mạch như vậy? Không ghen à?

Diệp đang định đi theo nhưng bị Vũ kéo lại: "Chị thật là thú vị. Rõ ràng đồng ý đi với em nhưng mà lại chạy về lớp."

"À ờ. Đi."

Thời tiết hôm nay bắt đầu chuyển lạnh nên Diệp đã mặc thêm bên ngoài áo khoác đồng phục mùa đông. Vũ kéo tay áo rộng thùng thình của Diệp đi ngang qua cửa lớp 12A5 về phía cầu thang cuối dãy, đi qua nơi Đăng từng kabedon Diệp, sau đó dừng ở hành lang vách núi trải đầy hoa bắt đầu nói chuyện.

Khuôn viên trường Ngô Quyền có một mặt tựa núi, hai dãy học chính được đặt vuông góc với vách núi này nên nhà trường nhanh trí làm thêm cái hành lang tầng hai men theo vách núi và lợp thêm mái che đầy đủ để học sinh có thể di chuyển từ dãy này qua dãy kia mà không bị mưa nắng tới đầu. Ngoài ra hành lang này từ đầu đến cuối đều có chậu hoa đặt hai bên, trông rất thơ mộng. Hiện mới là sáng sớm nên cũng chẳng có học sinh nào đi con đường này, chỉ có Diệp và Vũ. (tác giả tả ngu, mọi người ghé fb . com / thduongfake để xem video trường)

Em trai này rất đẹp trai, từ đầu đến cuối vẫn giữ gương mặt tươi cười, trông ấm áp dễ chịu nhưng dường như nụ cười này không thuần khiết bằng vẻ mặt hớn hở của thằng Quân lớp nó. Nụ cười này có gì đó không trong sạch.

"Hôm qua em có nhắn tin Facebook cho chị đấy, chị có đọc được không ạ?"

"Có... à không đọc hết được. Hôm qua nhiều tin nhắn quá." Diệp thành thật trả lời.

"Thật ra em để ý chị từ lâu rồi. Nhưng hôm qua đột nhiên chị nổi tiếng quá, em sợ mất cơ hội nên hôm nay phải nói với chị. Em thích chị, chị làm bạn gái em nhé?"

Diệp đứng đực ra một lúc.

Khi bị Phong tỏ tình, nó thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không khó chịu. Nhưng thằng nhóc này còn chưa quen biết đã vào vấn đề khiến nó cảm giác có gì đó không bình thường.

"Chị với em vừa gặp mặt, em nghĩ chị sẽ đồng ý à?" Nó hỏi thử.

Vũ vẫn cười, cậu ta bắt đầu nói: "Nhà em giàu lắm. Bố em làm giám đốc ngân hàng, mẹ em kinh doanh bất động sản, ô tô mấy cái nhà mấy căn. Em thì đẹp trai cao ráo thông minh học giỏi. Chắc chị cũng nghe tên em rồi, em là Đoàn Thiên Vũ lớp 11A1, Bí Thư Ban chấp hành Đoàn."

Mày bị bệnh tự luyến à em? - Diệp tự hỏi.

Nãy giờ cậu em này cứ nhắc mãi cái chức vụ Bí Thư. Cảm giác như cậu ta muốn... so kè với Đăng?

Theo như nó biết thì Đăng cũng có mặt trong ban chấp hành nhưng chỉ nhận chức Ủy viên. Ủy viên là chức vụ thấp nhất trong ban chấp hành, nhưng có vẻ Đăng còn đang muốn tỏ ý muốn từ chức. Năm lớp 11 Đăng được đề bạt sau khi Bí Thư năm trước tốt nghiệp, giờ nhớ lại có lẽ Đăng từ chối bởi bản thân cậu ta đã ôm đồm bao nhiêu thứ việc, nếu nhận thêm cái danh Bí Thư nữa thì chẳng còn thời gian cho bản thân nữa. Diệp đoán việc Đăng chăm tham gia các hoạt động của trường chỉ để sau này sẽ dễ ghi điểm trên đại học và làm đẹp hồ sơ xin việc chứ chẳng phải tham công tiếc việc gì.

Cảm thấy không muốn dây dưa với tên này, Diệp tìm cớ đuổi người: "Em bảo em học giỏi, thế kì trước tổng kết được bao nhiêu?"

Dường như câu hỏi của nó động đúng vấn đề Vũ không muốn trả lời nên cậu ta hơi ngập ngừng: "Chín... chấm năm ạ."

"Chị thích 9.9 cơ."

Nói xong Diệp đi thẳng.

Nam phụ hết đất diễn.

Lý do: điểm tổng kết cuối kỳ được mỗi 9.5.

Trở về lớp, ngồi xuống bàn học Diệp cố tình nói: "Em Vũ lớp 11A1 đẹp trai ghê á."

Phong ngồi cạnh nghe vậy đáp lời luôn: "Lại được tỏ tình đấy à?"

"Mày biết?"

"Ngồi ở đây nhìn thấy mà."

Phong hất cằm về phía ngoài cửa sổ, nhìn ra đúng cái nơi Diệp và Vũ vừa đứng. Phòng học 12A5 ở tầng hai, tầm nhìn vừa vặn hướng về phía hành lang hoa.

"Nhìn rõ quá nhỉ..." Diệp lẩm bẩm.

"Thế sao? Mày chọn tao hay chọn làm bà già lái máy bay?" Phong chống cằm hỏi.

"Lái hay không thì không biết, nhưng nếu mày trong sạch một chút thì tốt rồi."

"Èo, tiêu chuẩn nông cạn thế. Ngồi cùng bao nhiêu năm mà không có tình cảm gì à."

"Ngồi cùng nên mới không ưa mày đó!!"

Phong nhún vai: "Lần đầu tao thất bại đấy."

"Vãi, vậy trước giờ đều thành công hết à?"

"Ừ. Dễ mà. Chắc tại mày hơi khác người. Mày nên đi khám não đi." Phong lại dùng tay gõ gõ đầu Diệp.

Diệp lén lút ngó đầu sang bên trái, thấy đầu Đăng hơi cử động. Thật ra thì vừa nãy nó cũng để ý thấy Đăng dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn xuyên cửa sổ về phía nó và Vũ nói chuyện rồi.

Rõ ràng Đăng để ý nó. Vậy thì tại sao cứ mãi im lặng thế?

Từ ngày diễn kịch xong, những đứa ít nói chuyện với nhau cũng có cảm tình hơn nhiều. Giờ ra chơi Diệp hay sang tổ 1 chơi vì đám diễn viên hầu như tụ tập hết ở đây.

Cả đám ngồi nói chuyện rôm rả, riêng Dương vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.

Diệp tò mò hỏi: "Mày tự kỉ thế Dương? Đang làm gì đấy?"

"Tao viết truyện." Dương trả lời, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại, tay liên tục gõ với tốc độ nhanh không tưởng được.

Diệp thử ngó qua, thấy màn hình của Dương đầy chữ.

Dương thấy có người ngó đầu xem thì tắt màn hình ngay. Tuy Dương đã kịp giấu đi nhưng nó vẫn vô tình đọc được một đoạn viết thế này:

"Hoàng Nhật Đăng áp Nguyễn Linh Diệp lên tường, tựa tiếu phi tiếu nói: Diệp, tôi cho phép em thích tôi."

Diệp sợ hãi hỏi: "Mày viết cái mịa gì đấy Dương???"

"Tao viết ngôn tình hắc đạo ngược luyến tàn tâm. Nam chính lạnh lùng bá đạo nữ chính ngốc bạch ngọt."

Diệp: "Tên truyện là gì tao vào ủng hộ."

"Không cần. Mày tốt nhất không nên biết."

Đám xung quanh nghe vậy cũng lao vào trêu: "Viết cái thứ đồi truỵ gì đó nên không cho đám người khác xem đúng không? Đưa đây xem nào!"

Dương vứt cái điện thoại đã được cài mật khẩu lên mặt bàn hùng hổ nói: "Đấy, chúng mày mở được mật khẩu thì cứ vào mà đọc. Tao có Trang với Ánh làm độc giả mà, chúng nó có thể làm chứng là tao hoàn toàn viết truyện trong sáng."

Cả lũ nghe vậy vẫn không nể tình vào spam dò mật khẩu vô số lần khiến máy Dương bị khoá cưỡng chế trong vòng một tiếng đồng hồ vì nghi ngờ có kẻ gian cố tình mở máy.

Dương thấy vậy gào khóc: "Huhu hôm qua tao không đăng chương mới, độc giả của tao giục quá trời. Sắp qua hai mươi tư tiếng không có chap mới rồi. Chúng mày phá máy tao rồi thì tao lấy gì viết?"

"Xin lỗi mày, bọn tao quên mất vụ khoá máy."

Dương lau hai hàng nước mắt trong tưởng tượng hỏi: "À này, chúng mày muốn để tiền thưởng ba triệu kia để làm gì chưa? Hôm qua cô Vân có hỏi thì cả lớp cũng chưa chốt được nhỉ?"

"À ờ, cô Vân có bảo Đăng về tạo bảng thăm dò ý kiến trong nhóm lớp mà chưa thấy thằng Đăng nó tạo. Trước giờ có thấy thằng Đăng nó quên cái gì đâu?"

"Ừ nhỉ? Chắc sau hôm diễn kịch ăn phải cú sốc đầu đời. Đang từ nam thần đột nhiên biến thành nam rapper kịch trữ tình nên đầu óc không hoạt động được bình thường nữa."

Cả đám nghe vậy cười lăn cười bò. Diệp cũng giả vờ cười ha ha.

"Tao nghĩ tiền đấy để hôm nào góp vào liên hoan hoặc đi đâu đó chơi là được rồi."

"Tự nhiên muốn đi tắm biển quá, mà trời lạnh mất rồi."

"Lạnh như vậy cũng có cái hay mà. Làm một nồi lẩu là hợp lí. Lẩu thái hải sản, nhắc đến đã muốn chảy nước miếng."

Diệp lên tiếng: "Tao thì muốn mua gì đấy cho Trâm."

"Ừ nói mới nhớ, chuyện nhà Đăng giờ mình mới biết. Hôm đó tội nghiệp Trâm quá." Trang buồn buồn nói, "Vậy mà mình còn định lợi dụng Đăng để không phải trả tiền học thêm nữa, mình thật tồi tệ."

"Hay mình trích thưởng mua quà cho Trâm?" Trà hỏi thử.

Diệp giật mình nói: "Tao nói vậy ý là tao muốn tự bỏ tiền mua thôi, chứ lấy tiền thưởng ra thì..."

"Có sao đâu, bọn tao cũng muốn thế mà."

Thấy mấy đứa khác cũng lầm rầm đồng ý, Diệp hạ giọng xuống nói: "Vậy tao sẽ hỏi ý kiến mấy đứa khác nữa, trích một ít ra mua quà cho con bé. Nói mấy chuyện này với Đăng sợ Đăng sẽ không duyệt."

"Tao cũng đồng ý, mày cứ làm đi. Hôm trước vào phòng Trâm thấy đồ chơi của con bé xấu vãi. Thằng anh trai chẳng biết chọn mua đồ chơi gì cả, haha."

Cái này thì Diệp công nhận.

Cuối ngày Dương viết xong chương mới đăng lên E có gửi thêm tới độc giả một câu: Xin lỗi độc giả rất nhiều, mình viết giải trí nên thi thoảng sẽ có mấy chap ngu đần kiểu này, mọi người hãy đọc giải trí để giải trí.

Độc giả đọc xong ném điện thoại: Đậu xanh rau má tốn năm phút cuộc đời để đọc cái thứ này à? Đăng của tôi đâu? Skinship đâu? Phản ứng hoá học đâu? Bao giờ thì hôn, à không, bao giờ nắm tay?

Dương rep tin nhắn độc giả: Tôi không biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net