Chương 42: Thưa chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả thi giữa kì vừa có, Diệp tự nhiên vụt lên như ngôi sao sáng. Bảng điểm của nó thậm chí ngang ngửa được với Chi lớp phó - người có số điểm cao nhì lớp.

Bố mẹ tuy không biết điểm của học sinh khác trong lớp nhưng nhìn bảng điểm với mấy con số cao khác thường được cô chủ nhiệm gửi về qua tin nhắn mà vui vẻ không thôi: "Cuối cùng thì mày cũng tu thân dưỡng tính, biết tập trung vào việc học rồi hả con! Cứ giữ vững phong độ nhé, tập trung học hành đừng có chơi bời yêu đương gì hết."

Diệp híp mắt, không biết có nên nói ra việc cái kết quả này dựa vào việc yêu đương mà ra hay không? Nếu không vì Đăng thì nó đã chẳng phấn đấu đến vậy, mà nếu không có Đăng thì nó cũng chẳng được đốc thúc học hành tử tế đến thế.

Lúc này chợt nghe ngoài sân có tiếng Bin sủa một câu rồi thôi, sau đó là chuông cổng nhà Diệp vang lên.

Diệp ra mở cổng, phát hiện ra người vừa bấm chuông cửa là...?

Hoàng Nhật Đăng?

"Sao mày dám bấm chuông cửa luôn vậy? Hôm nay là Chủ Nhật nên bố mẹ tao đang có nhà." Diệp nói khẽ.

Đăng nhìn Diệp đang đứng chắn trước cổng, bình tĩnh nói: "Hôm nay qua để gặp bố mẹ. Tao định thưa chuyện mình quen nhau."

"Gì? Điên à? Thưa để làm gì? Bị cấm thì sao? Với lại, bố mẹ ai cơ?"

Đăng nhìn vẻ mặt lo lắng của nó nhưng không căng thẳng theo, rất thản nhiên xoa đầu nó nói: "Mở cổng ra đi."

Diệp nhìn đôi mắt cười của Đăng mà ngẩn ngơ mở cổng, miệng hỏi: "Mày cười cái gì?"

"Thấy mày sợ bị cấm yêu đương với tao nên cười." Đăng dựng xe, nói tiếp, "Xin lỗi vì chưa báo trước, nhưng dù sao cũng là chuyện sớm muộn. Hôm trước đi công viên trò chơi, tao hơi lo nếu tao đưa mày đi chơi không thưa gửi gì, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không tốt. Rõ ràng một chút để người lớn yên tâm."

Chủ Nhật tuần trước hai đứa đi công viên trò chơi, thử qua mấy trò mạo hiểm đến thót cả tim. Lúc đó Diệp vừa chơi vừa sợ tự nhiên cái tàu lượn chệch khỏi đường ray bay vào không trung hoặc là sợ tuột đai bảo hiểm văng lên chín tầng mây, chết không kịp nhắm mắt. Nó liên tục gào lên là "tôi chưa muốn chết tôi chưa muốn chết" nhưng lúc Đăng hỏi chơi tiếp không thì nó bảo là "có".

Diệp cảm thấy suy nghĩ này khá chín chắn, nhưng vấn đề là chẳng mấy đứa tầm tuổi này dám làm như vậy vì chúng biết nguy cơ bị phụ huynh từ chối là 99,9% với lí do: bố mẹ cho tiền ăn học, yêu với đương cái gì?

Bố mẹ và bà nội Diệp ngồi chung một bên sô pha dài, Diệp và Đăng mỗi đứa ngồi vào một chiếc ghế sô pha đơn ở đối diện.

Sau màn chào hỏi, Đăng nói:

"Hôm nay cháu qua để thưa chuyện ạ."

Năm người ngồi ở bàn phòng khách với năm vẻ mặt khác nhau.

Đăng vốn lạnh lùng nhưng hôm nay bày ra vẻ mặt nhu hoà ngoan ngoãn, miệng hơi cong một chút tạo thiện cảm, trông rất chuyên nghiệp.

Bà nội Diệp cười tươi ngắm cháu rể tương lai.

Bố Diệp phong thái bình tĩnh.

Diệp đặt hai tay trên đầu gối, mắt đảo liên tục như rang lạc, nhưng cứ đảo đến chỗ mẹ nó lại đảo ngay sang chỗ khác.

Bởi vì mẹ nó lúc này mắt trợn như sắp rơi con ngươi ra ngoài, không hiểu đầu nghĩ gì mà mắt dáo dác quanh phòng như đang tìm vật thể có thể dùng làm vũ khí để vừa nghe xong sẽ rút ra đánh Diệp liền.

Chuyện gì khiến một thằng nhóc cuối cấp 3 lại sang thưa chuyện đàng hoàng thế này?

Có em bé chứ còn gì nữa!

Đáng ra lần trước nghe con Diệp hỏi cái gì mà cưới xin là phải mang nó đi khám luôn rồi! - Mẹ Diệp lúc này tràn ngập tư tưởng suy bụng ta ra bụng Diệp.

"Ừ, cháu cứ nói đi." Bố Diệp gật đầu cười nói.

Đăng rất bình tĩnh đáp lại, giọng nhẹ nhàng trấn định: "Vâng ạ. Cháu muốn thưa chuyện với cô chú chuyện cháu và Diệp đang quen nhau ạ."

Mẹ Diệp nhẫn nhịn lắm mới nói bằng giọng bình thường: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

"Dạ, được khoảng hai tuần ạ."

Mới hai tuần đã có em bé rồi?? - Mẹ Diệp vẫn quay cuồng trong những viễn cảnh mà não tự bịa ra.

"Ừ, vậy là cũng mới đây thôi. Mà vừa nãy thấy cháu giới thiệu là học cùng lớp với nó từ hồi lớp 10 nhỉ?" Vẫn là bố Diệp hỏi.

Đăng gật đầu: "Vâng, cháu thích bạn ấy từ hồi lớp 10, nhưng gần đây mới bày tỏ ạ."

Nghe câu tâng bốc giá trị con gái ruột như vậy, phụ huynh nghe xong cũng hơi mát lòng, còn Diệp thì hoang mang không hiểu tên này đang chém gió hay nói thật. Cái gì mà từ tận lớp 10? Có điêu quá không?

Bố Diệp mỉm cười, kiên quyết chỉ nói những chuyện bên lề chứ không đi vào trọng tâm vì lo quả bom ngồi cạnh sẽ phát nổ: "Ừ ừ, Diệp nhà chú trông cũng đáng yêu, nhở."

Đăng gật đầu đồng tình: "Rất đáng yêu ạ."

Trên mặt không hề có nét giả dối nào.

Nói là Đăng không căng thẳng thì cũng không đúng. Tuy Đăng đã phải tự lo liệu gia đình từ sớm, khả năng giao tiếp với người lớn không gặp nhiều vấn đề như bạn cùng trang lứa nhưng nói đi nói lại thì đối tượng tham gia cuộc nói chuyện này không bình thường. Kể cả có là đàn ông trưởng thành cũng có những lo lắng riêng khi lần đầu ra mắt nhà vợ nữa là một thằng nhóc 18 tuổi như cậu.

Vì vậy trước khi đến đây cậu đã tham khảo trên mạng cũng như hội nhóm Facebook rất kĩ càng, từ việc mua hộp trà hộp bánh trước khi tới cho đến việc lên Youtube xem cách chặt gà chuyên nghiệp.

Mặc dù là vẫn chưa biết chặt gà.

"Cháu hiểu là hai đứa cháu vẫn hơi nhỏ để thưa chuyện này, nhưng cháu thật sự nghiêm túc với Diệp và bản thân cháu khi nghiêm túc thì không muốn giấu giếm. Hôm nay cháu tới thưa chuyện, mong nhận được sự đồng ý của cô chú nữa ạ."

Thấy vợ mình vẫn không nói gì, bố Diệp lại vòng vo: "Cậu này mới học sinh mà nói chuyện như người lớn ấy nhỉ, hiếm gặp đứa nào tuổi này mà chững chạc như vậy đấy."

Lần này mẹ Diệp tiếp lời: "Ừ, cháu nghiêm túc và thành thật như vậy thì tốt. Nhưng mà cô nghĩ tầm tuổi này không nên yêu đương gì hết, ảnh hưởng học hành."

Diệp ngồi nghe mà thắc mắc vô cùng. Rõ ràng mẹ là người đẻ anh trai nó năm 18 tuổi, bữa cơm lần trước còn kêu muốn lớp trưởng làm con rể mà nay đã quay ngoắt 180 độ. Đúng là tuyệt đối không thể tin lời phụ nữ.

"Nhưng mà mẹ ơi, Đăng kèm con học nên kì này điểm cao nhì lớp đấy ạ."

Diệp chen lời. Mặc dù đứng thứ ba thôi nhưng nó trắng mắt nói dối là thứ nhì.

Mẹ Diệp thì biết con gái mình từ năm lớp 10 vẫn chỉ ngụp lặn trong hạng mười mấy hai mươi, nay bò lên hẳn vị trí thứ nhì với cái bảng điểm thuyết phục như vậy thì quả thực là có bên thứ ba tác động.

Diệp hắng giọng nhắc nhở: "Cái lần trước con bảo bố mẹ, là có chỗ, tiết kiệm tiền học thêm ấy ạ."

Cả nhà nghe vậy đều bất ngờ. Mẹ Diệp lại nhớ đến bữa cơm hôm trước khi chính bản thân là người hết lời khen ngợi Hoàng Nhật Đăng muốn nhận làm con rể. Giờ thì lại bị chính cái lí do "tập trung học hành" phản công mà không biết nên vui hay nên buồn, ngồi nghĩ đến mức sắp thần kinh cũng không ra thêm được lí do để từ chối.

Bà nội Diệp thấy mẹ nó sắp ngộ rồi thì đi đến giúp thanh lọc tư tưởng: "Ngọc ơi, mày đừng cố chấp nữa. Chúng nó cuối tuần trước kéo theo mấy đứa bạn sang học nhóm đấy, yêu đương mà ý thức được như thế là giỏi rồi. Với lại Diệp con gái mày, nó giống mày một tí thì có làm sao, vẫn ô kê đấy thôi."

"Giống là giống thế nào được hả mẹ!" Mẹ Diệp kiên quyết.

Nhìn mẹ quyết tuyệt như vậy, Diệp hơi lo lắng nên bụng tự nhiên quặn lên, vô thức đưa tay lên ôm bụng. Hành vi này trong mắt mẹ Diệp lại thành nó đang ôm em bé. Mẹ nó không nhịn được thốt lên: "Nhưng mới tuổi này đã làm mấy cái chuyện ấy là không được!"

Bốn người còn lại trong phòng mặt hơi uốn cong thành dấu hỏi chấm. Bố Diệp là người đầu tiên ra mặt hỏi ý: "Nghĩa là thế nào hả em?"

"Ăn cơm trước kẻng!" Mẹ chỉ tay vào Diệp, người đang dùng tay ôm bụng.

Sợ Diệp bị oan nên Đăng vội vã giải thích: "Chuyện này thì cô chú yên tâm, bọn cháu sẽ không đi quá giới hạn khi chưa đủ tuổi ạ."

Mẹ Diệp ngơ ngác hỏi: "Ơ thế hai đứa chưa... chưa... à?"

"Dạ không có ạ."

Dù Đăng nói chuyện rất bình tĩnh nhưng Diệp thấy rõ ràng hai tai của cậu đang đỏ ửng lên.

Bố Diệp kéo tay mẹ nó: "Em này, nghĩ cái gì vậy chứ. Đúng là suy bụng ta ra bụng người."

"Không phải hả? Con Diệp nó, nó ôm bụng." Mẹ Diệp chỉ chỉ.

Diệp xấu hổ nhăn nhó thì thầm nói: "Con đang đến kì mà mẹ..."

Bố và bà nội tự nhiên cảm thấy ngại thay. Kì thực gia đình Diệp trước giờ đều có tư tưởng rất thoải mái, khi thấy bạn trai Diệp là cậu nhóc thông minh sáng sủa, nói chuyện chững chạc không lươn lẹo như vậy thì rất thích. Chẳng qua mẹ Diệp cứ bị trăn trở mối nghi ngờ Diệp có em bé nên mới gây sự như vậy.

Mẹ Diệp hắng giọng, ngồi thẳng lưng lại: "Ừm... mấy đứa hiểu được thì tốt. Cô là người đi họp phụ huynh cho Diệp, cũng biết cháu là học sinh ưu tú, sẽ không... sẽ có ý thức trong những chuyện này."

Nghe vợ mình nói vậy, lúc này bố Diệp mới thở phào bày tỏ ý kiến: "Diệp được điểm cao vậy, chú cũng muốn nói cảm ơn cháu đã quan tâm nó. Con bé này từ bé đều được thầy khen là đầu óc thông minh, nhưng mà lười. Bảo mãi chẳng chịu học."

"Dạ, cháu làm những việc trong khả năng thôi ạ. Kì thi cuối kì và tốt nghiệp sắp tới cháu cũng sẽ để ý bạn ấy hơn."

"Vậy thì đành phiền cháu!"

Bố mẹ nghe đến việc con mình có ngôi sao sáng kèm riêng như vậy thì hết ý, suýt quên đi ưu đãi tặng kèm của free học phí là...

"Vậy còn chuyện cháu và Diệp quen nhau..." Đăng ngập ngừng hỏi.

Thật ra Đăng không có ý mời chào bản thân bằng việc dạy thêm như thế, nhưng chuyện này là do mọi người gợi ra, cậu chỉ gắng thực hiện mục đích ban đầu thôi.

Bà nội ra mặt thay bố mẹ Diệp luôn: "Tất nhiên là đồng ý rồi! Ngọc nhể?"

Bố Diệp quay ra nhìn mẹ Diệp. Mẹ Diệp ậm ừ: "Ừ thì... cũng được. Lo học hành đừng mải mê yêu đương quá."

"Bố thì lúc nào cũng theo mẹ."

Cảm giác nhẹ nhõm như trút được tảng đá trong lòng khiến cơ mặt Đăng giãn ra: "Cháu cảm ơn bà, cảm ơn cô chú. Cháu sẽ để ý và quan tâm bạn Diệp ạ."

Hai bên nói chuyện qua lại một lúc thì gia đình ngỏ ý mời Đăng ở lại ăn cơm nhưng cậu đành từ chối vì đang có em gái ở nhà một mình.

Nhớ đến việc bố mẹ cậu đã mất, giờ đang trong cảnh gà trống nuôi em làm các bậc phụ huynh càng tăng thêm hảo cảm: "Ừ, có gì đâu. Hôm nào nhớ đưa cả em gái sang đây nhé!"

"Vâng ạ."

Lúc còn mỗi Diệp đứng tiễn Đăng ngoài cổng, nó có cảm giác hơi quyến luyến, tay chủ động đưa ra cầm lấy tay Đăng.

"Chẳng thấy ai như mày." Diệp nói.

Mười tám tuổi mua dây chuyền vàng cầu hôn, ăn mặc chỉnh tề mua giỏ quà đạp xe sang nhà bạn gái thưa chuyện yêu đương. Đúng là tên thần kinh không bình thường.

Tay Đăng cũng vô thức siết chặt lấy tay nó hơn: "Tao cũng đâu thấy ai như mày."

Trước khi đi, Đăng nhìn ngó xung quanh thấy đường phố vẫn có người qua lại nên đành thôi ý định, chuẩn bị ra về.

Diệp thấy cậu ta ngó nghiêng cũng ngầm hiểu, nghĩ ngợi một lúc liền rướn tới hôn chụt vào má Đăng một cái.

Nó nói: "Không sợ mang tiếng xấu dụ dỗ con gái nhà lành nhé."

Khóe môi Đăng không kìm được treo lên một nụ cười.

Khi quay vào nhà, Diệp phải đối mặt với ánh mắt sắc như dao của mẹ.

"Ranh con tí tuổi đầu hôn với chả hít."

"Con thơm má thôi mà."

"Mày thích cãi không??"

Nhưng con nói sự thật mà huhu.

[Ngoại truyện nhỏ]

Một ngày nào đó khi Diệp bị hôn đến mụ mị đầu óc, nó như chợt nhớ ra điều gì, cố gắng tách ra để lấy hơi hỏi: "Tuổi nào thì được đi quá giới hạn nhỉ?"

"Mười sáu." Đăng không chần chừ đáp lại như thể đã biết câu trả lời từ rất sớm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net