Chương 46: Tết Dương lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài hôm sau là Tết Dương lịch, bố mẹ Diệp định đặt một chuyến du lịch Đà Nẵng Hội An hai ngày ba đêm cùng hội bạn bè thân, cả bà nội và Diệp cũng được đi cùng. Ban đầu Diệp rất vui và hào hứng với chuyến đi, nhưng từ vài hôm trước Diệp đã suy nghĩ rất lâu sau đó báo với bố mẹ rằng mình không muốn đi để bố mẹ đỡ mất tiền đặt vé máy bay trước. Khi được hỏi lý do thì nó đáp rất qua loa rằng nó bận ôn thi...

Mẹ Diệp đa nghi như Tào Tháo nên vạch trần ngay: "Ở nhà chơi với Đăng chứ gì. Tao lạ gì mày. Mê trai có mức độ thôi, đi du lịch cho mở mang đầu óc."

"Đầu con mở sau cũng được. Mẹ không thấy cậu ấy suốt ngày quanh quẩn chăm sóc em gái chẳng được đi đâu, đáng thương lắm ạ? Con là bạn gái cậu ấy mà lại đi chơi hưởng thụ cuộc đời trong khi cậu ấy phải lủi thủi ở nhà vào ngày lễ tết, đó thật sự là..."

"Thôi đừng nói nữa tao đau đầu quá. Cho mày ở nhà, sau này tiếc đừng có mà khóc với tao." Mẹ Diệp phẩy tay.

Diệp vui mừng nói: "Vâng ạ. Đồng thời con đã giúp mẹ tiết kiệm mấy triệu tiền vé máy bay tiền đặt phòng và ăn uống các thứ nên con xin phép được lấy 10% hoa hồng ạ."

Diệp vừa nói vừa xòe tay, nói xong bàn tay Diệp lập tức hằn lên vết bàn tay năm ngón của mẹ.

Dù đánh Diệp nhưng cuối cùng mẹ vẫn nhận ra là lời nó nói có lý nên thảy cho nó ít tiền để mua đồ ăn khi ở nhà. Diệp hạnh phúc tột độ khi thấy số tiền này còn nhiều hơn số tiền ăn sáng đã ứng trước, thầm nghĩ sẽ nhịn ăn nhịn mặc để đi mua bánh sinh nhật cho Đăng.

"Đừng có nhịn ăn nhịn mặc để mua đồ cho giai đấy." Mẹ Diệp nói.

"Ơ hơ hơ hơ hơ." Diệp cười cho qua chuyện.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Đăng nên nó đã giả vờ nói với Đăng là sẽ đi du lịch, nhưng cuối cùng lại xuất hiện trước cổng nhà Đăng vào sáng mùng 1.

"Không đi du lịch à?" Đăng hỏi, dường như bị nó làm cho bất ngờ thật.

"Không đi, chỉ có bố mẹ đi thôi."

"Tại sao?"

"Thì ở lại để qua chơi với mày ấy. Không vui hả?"

"Mày ở lại vì tao thật?"

"Không vì mày thì ai?"

Lúc này dường như Đăng... tức giận?

Lông mày của cậu nhăn tít lại, tông giọng hơi cao hơn bình thường nói với nó: "Mày nghĩ gì thế? Lễ tết không đi chơi với gia đình, qua đây làm gì?"

Không ngờ Đăng lại phản ứng như vậy, Diệp kinh ngạc không thốt nên lời.

"Tao qua chơi với mày mà..."

"Ngày nào chẳng qua? Được hôm lễ tết không đi du lịch mà lại ở nhà, chẳng hiểu mày nghĩ gì luôn đấy."

Bị cái giọng gắt gỏng khác thường của Đăng tác động, mắt nó chẳng hiểu sao lại long lanh toàn nước chực rơi xuống. Đù má nó ấp ủ kế hoạch trong lòng bấy lâu, trải qua trăm đắng ngàn cay bị mẹ đánh chửi mới được miễn đi du lịch, cốt để mang lại niềm vui cho Đăng, vậy mà bị cậu ta dùng cái giọng điệu như vậy để mắng. Lòng vừa ấm ức vừa hờn dỗi, nó cắn chặt răng ngăn không cho nước mắt lăn xuống, không ngại tức giận ngược lại với Đăng, trèo lên yên xe đạp vùng vằng nói:

"Bố mày về."

Diệp vừa đặt chân lên bàn đạp thì bị Đăng kéo tay lại.

Đăng nói: "Diệp."

"Cái gì?"

"Tao xin lỗi." Đăng nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi vì cái gì?"

"Vì đã cáu gắt."

"Cũng biết là cáu gắt cơ à? Thế sao mà cáu?"

Đăng kéo nó xuống khỏi xe đạp, giúp nó đẩy xe vào trong sân, sau đó lôi lôi kéo kéo nó vào trong nói chuyện.

"Vì mày thần kinh chứ sao. Giờ tính đi, mình ngày nào cũng gặp mặt, nhưng du lịch thì không phải hôm nào cũng được đi. Thế mà mày lại lựa chọn thế này. Giá trị trao đổi phải tương đương mới được chứ?"

"Tương đương cái đầu mày ấy. Nghĩ đơn giản là ngày lễ tết tao muốn ở cạnh mày, mày đáng giá hơn chuyến du lịch cho dễ hiểu đi. Vậy được chưa?"

Đăng mím môi, đứng đực một lúc sau đó vẫn không nhịn được nhào lấy ôm nó, lẩm bẩm: "Đồ ngốc này."

Dù Đăng nói là "đồ ngốc này" nhưng trong tâm trạng tức giận Diệp tự dịch đồng nghĩa thành "con ngu này", thế là nó dùng phần hờn dỗi chưa vơi bớt đẩy Đăng ra chất vấn: "Bảo ai ngu thế hả? Mày mới là thằng đầu óc không bình thường đấy."

Đang dỗi không có tâm trạng ôm ấp, thế mà Đăng vẫn tiếp tục bước tới ôm nên nó làm mình làm mẩy vùng vẫy, mà càng giãy thì Đăng ôm càng chặt như muốn ấn nó vào trong lòng cậu luôn.

Ngoài đường có bác hàng xóm đi ngang qua nhìn hai đứa ôm nhau ở bậc tam cấp, Đăng ngại ngùng kéo nó vào trong nhà. Bin đang ngồi trong giỏ xe đạp thấy vậy cũng nhảy xuống đất chạy vào theo.

Đăng đóng cửa lại.

Sau đó mới để ý nước mắt của Diệp rơi xuống rồi.

"Tao quan tâm mày nên mới ở lại. Cũng đắn đo lắm ấy. Cứ tưởng mày sẽ vui vẻ, thế éo nào mày lại mắng tao. Hư hư hư..." Diệp không dám khóc to nên miệng phát ra tiếng hư hư hư nghe qua rất kì quái.

"Thôi đừng khóc nữa, xin lỗi mà."

Đăng lấy tay áo lau nước mắt nước mũi cho Diệp, lau một hồi thấy nó không còn cố đẩy cậu ra nữa mới cúi đầu xuống hôn lên cái miệng đang mếu máo của nó.

Vừa nãy Diệp khóc nên cái miệng ươn ướt mềm mềm hơn mọi ngày, cảm xúc tốt đến mức Đăng cũng bị bất ngờ.

Cả hai chìm vào nụ hôn sâu bất thường, được một lúc Diệp thấy mình bị đẩy ngã ngồi trên đệm ghế sô pha còn môi Đăng thì chưa từng rời khỏi môi nó.

Thật ra hôn môi là hành vi vô cùng trong sáng của những cặp yêu nhau. Hôn không vào môi mới đáng sợ.

Khoá zip áo khoác của nó bị kéo xuống, nụ hôn của Đăng rơi xuống vùng cổ mẫn cảm, sau đó một đường khám phá phần xương quai xanh.

Bàn tay nóng rực của cậu không ôm lấy lớp áo quần bên ngoài nữa, chúng như bị ma xui quỷ khiến mà mò mẫm vào bên trong, tiếp xúc trực tiếp với phần da thịt trên eo của Diệp.

Dòng điện chạy thẳng từ não xuống nơi bị đụng chạm, Diệp hốt hoảng khẽ gọi: "Đăng..."

Lúc này cậu mới giật mình tách ra, nhìn nó hối lỗi nói: "Xin lỗi, tao hơi mất kiểm soát."

Mặt nó đỏ rực, không nói gì.

Trong trí nhớ của Diệp, nó rất hay ý kiến về việc bọn học sinh thời nay đầu óc quá đen tối. Nhưng mà vừa rồi nó không thể phủ nhận rằng cảm giác thân mật da thịt với người mình yêu thật là thích thú, không hề phản cảm chút nào.

"Không cần xin lỗi đâu." Nó nói.

Nghe vậy, mắt Đăng hơi sáng lên: "Mày không ghét à?"

Nếu bảo là không thì mất giá quá. Diệp nghĩ vậy nên lưỡng lự mãi, cuối cùng nó trả lời: "Tao đói. Có gì ăn không?"

***

Mấy ngày sau, cuối cùng thì sinh nhật Đăng đã tới, Diệp cũng đan xong chiếc khăn. Tuy đan có nhiều lỗi, các móc đan cũng không đều nhưng lòng thầm nghĩ khăn tối màu nên chắc không ai thấy đâu, với lại ấm áp là được rồi mà ha!

Chiều thứ hai lớp có tiết học thêm Toán nhưng Diệp rủ Đăng trốn học. Đăng khá bất ngờ và lưỡng lự một hồi lâu, sau đó vẫn gật đầu đồng ý trốn học cùng. Đăng thì chỉ cần nhắn tin xin phép thầy cô, còn trường hợp của Diệp phải viết đơn xin nghỉ và nhờ Nhi giả chữ kí của mẹ nó.

Xem phim xong về đến nhà, Diệp lôi từ trong balo ra một chiếc khăn len tối màu tự đan, đã hoàn thành.

"Quà sinh nhật nè."

"Không có hộp quà à?" Đăng hỏi.

Diệp nghe vậy mới giật mình nhớ ra, đêm qua nó mới thức cố để hoàn thành chiếc khăn nên quên béng luôn.

"Ơ... tao..."

Diệp đang định giải thích thì Đăng cười, nói với nó: "Trêu thôi. Đeo hộ đi."

Nó nhớ lần trước Đăng tặng nó con gấu bông Doraemon đựng trong túi bóng đen, loại dùng để đựng rác, lúc này mới thấy chuyện này cũng chẳng quan trọng thật.

Diệp giúp Đăng đeo thử chiếc khăn mới đan lên cổ, chỉnh qua chỉnh lại một hồi cũng thấy khá ổn, không đến mức xấu quá. Nó ngẩng đầu nhìn Đăng hỏi: "Ấm không?"

"Ấm."

Đăng nhìn nó, đáp ngắn gọn.

Tối hôm sinh nhật Đăng, Diệp và Trâm lén cùng nhau đi lấy bánh sinh nhật sau khi ăn cơm xong. Cửa hàng bánh ở rất gần nhà, chỉ cần đi bộ là tới.

Trước lúc đi Diệp đã giả vờ nhờ Đăng rửa bát, sau đó tận dụng thời gian đi lấy bánh gây bất ngờ. Về đến nơi, Trâm nhanh tay chạy đi tắt đèn bếp, còn Diệp bê chiếc bánh sinh nhật sáng lung linh đi vào.

"Bật đèn lên để anh rửa nốt cái bát."

"Happy..."

Diệp còn chưa hát xong chữ đầu thì bị Đăng nói chèn, Trâm thì nghe lời bật điện lên.

Phòng bếp lại sáng trưng.

Diệp: "..."

Đăng: "..."

Trâm: "..."

"Chúc mừng sinh nhật!" Diệp nói.

Đăng úp nốt cái bát lên chạn, bình tĩnh lau tay, sau đó tới cạnh Diệp nhận lấy chiếc bánh nói: "Cảm ơn nhé."

Trâm lao tới nói: "Bánh em chọn đấy anh Đăng! Đẹp không anh Đăng?"

"Đẹp lắm."

Đăng khen ngợi, sau đó đặt bánh lên bàn. Trâm và Diệp mau chóng ngồi xuống hai bên đợi Đăng cắt bánh.

Hôm nay Trâm biết sẽ được ăn bánh kem nên đã ăn rất ít cơm, một mình xơi hết nửa cái.

Trâm vung vẩy cái chân dưới gầm bàn, nói: "Bao giờ sinh nhật em, anh Đăng chị Diệp cũng bí mật tổ chức cho em nhé!"

Hôm nay là tiệc sinh nhật Đăng nhưng người vui nhất lại là Trâm, cô bé cứ léo nhéo từ đầu đến cuối buổi, toàn nói linh ta linh tinh mấy chuyện nghe mãi cũng không hết. Đăng thì chỉ chú ý tới Diệp, hỏi: "Sao mua nhiều thứ thế? Đã đan khăn rồi."

"Sinh nhật phải có bánh chứ. Trâm vui mà." Diệp vừa ăn bánh vừa nói.

Đăng rũ mắt nói: "Xin lỗi... hôm sinh nhật mày tao không mua bánh kem. Tại tao nghiên cứu chưa kĩ."

Hôm đó Đăng đã lên Google tra rất kĩ xem sinh nhật nên tặng bạn gái cái gì, thấy người ta bảo là gấu bông thì cũng mua gấu bông chứ quên hẳn là sinh nhật cần có một cái bánh.

"À, không sao hết. Tao nhận tấm lòng là được rồi."

Đăng hơi nhíu nhíu mày, đột nhiên vươn ngón tay ra lau đi phần kem còn dính trên khoé miệng Diệp: "Ăn uống kiểu gì vậy?"

"Lâu lắm rồi không ăn bánh kem, ngon quá hê hê hê."

Diệp vừa nói vừa tiếp tục ăn, ăn miếng nào liền bị dính mép miếng ấy, Đăng nhìn Trâm đang cắm đầu ăn bánh bên cạnh, sau đó quay về phía Diệp cúi đầu liếm đi phần kem dính trên mép nó bằng một tốc độ cực nhanh.

Diệp thấy vậy ngơ ngác ngừng ăn, nhìn Đăng.

Đăng nói: "Cảm ơn nhé."

Chẳng biết Đăng cảm ơn vì cái gì, Diệp cầm thìa bánh kem bôi thêm kem lên môi mình.

Tí thì Đăng cười ra tiếng, sau đó cậu vẫn cúi đầu liếm hết phần kem dính trên môi Diệp.

Trâm cắm đầu ăn bánh kem uống Coca.

____

ps: xem các ngoại truyện khác và tám nhảm tại https://www.facebook.com/daibongthd


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net