bốn mươi chín | scorpio

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng trước cửa nhà Daniel, bỗng dưng thấy hành động của mình thật ngu ngốc. Tự dưng lại vì mấy câu hỏi của lũ kia mà đâm đầu chạy tới đây lúc mười giờ đêm, dở hơi thật.

Nhưng sau cùng, tôi vẫn quyết định bật điện thoại và gọi cho Daniel một cú. Và hắn không nghe máy.

Thấy chưa, cái vụ việc này đã điên rồ ngay từ lúc khởi đầu rồi!

Tôi quay người lại, định bỏ đi thì thấy một chiếc xe bảy chỗ đi tới, dừng lại trước mặt mình - cũng là trước cửa nhà Daniel. Bên trong xe là một người phụ nữ. Hi vọng mong manh trong lòng tôi chính thức đổ sụp.

"Cháu là ai vậy, sao lại tới đây giờ này?" Một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi bước xuống xe. Nghe giọng của bà thì có vẻ như là người Anh. Từ từ đã, mẹ Daniel cũng là người Anh...

"Cháu là Scarlett Scorpio. Bác là mẹ Daniel ạ?" Tôi cố tỏ ra tử tế và ngoan ngoãn hết mức có thể. Đây là điều không bao giờ thừa, đặc biệt là trước bố mẹ người có-thể-trở-nên-đặc-biệt-trong-tương-lai a.k.a người yêu hay crush gì đó của mình.

"Phải. Cháu tới tìm Daniel à? Nó đi với bố và bác nó rồi, chắc sẽ trở lại sớm thôi. Cháu muốn vào nhà một lát chứ?"

Tôi ngẫm nghĩ một lát, gật đầu.

oOo

Phòng khác nhà Daniel Taurus còn rộng hơn và sang trọng hơn lần cuối tôi tới đây. Ngồi trên chiếc sofa với những gối ôm màu kem kiểu hoàng gia, tôi bỗng dưng thấy hành động của mình ngu ngốc không tả nổi.

"Sao cháu lại tới đây giờ này? Cũng muộn rồi, bố mẹ cháu không lo lắng à?"

"Họ hay đi xa lắm. Cháu chủ yếu sống với chị cháu thôi, mà chị ấy thì bận."

Tôi hiểu mẹ Daniel đang nghĩ gì. Tôi là một đứa con gái chơi bời lêu lổng, có lẽ còn hư hỏng nữa. Nói chung là chả ra gì, ai cũng biết mà.

"Vậy cháu..."

Và tôi đã đưa ra quyết định điên rồ nhất cuộc đời mình.

"Cháu thích Daniel." Tôi nói, ngồi thẳng lưng và nhìn thẳng một cách tự tin và chắc chắn. "Cháu thích Daniel Taurus. Không biết cậu ấy thấy thế nào, nhưng cháu muốn theo đuổi cậu ấy."

Và mẹ Daniel bật cười. Bật cười, chính xác là như vậy. Nhưng rồi nụ cười của bà nhạt dần và mọi chuyện lại trở nên nghiêm túc.

"Ừm, bác muốn nói thẳng với cháu một số chuyện. Cháu thích Daniel và muốn theo đuổi thằng bé, đó không phải việc của bác. Nhưng bác hi vọng cháu chắc chắn về tình cảm của mình, đó là tốt cho cả hai đứa. Hơn nữa, bác cũng đang có ý định cho Daniel sang Anh học sau khi nó hoàn thành chương trình học ở St.Marion. Vậy đến lúc đó cháu định thế nào?"

"Cháu..."

"Cháu là một cô gái tốt, Scarlett ạ. Có thể ngoại hình và cách cháu thể hiện thì hơi khác biệt, nhưng cháu thực sự là một cô gái tốt, vậy nên bác mong cháu hãy suy nghĩ cẩn thận về những lựa chọn của mình. Cá nhân bác xem yêu đương là chuyện nghiêm túc, dù ở bất cứ thời điểm nào, và bác tin là Daniel cũng vậy." Bác ấy nhìn tôi, dịu dàng nhưng tựa như đang soi thấu tất cả. "Cháu hiểu chứ, Scarlett?"

"Cháu hiểu." Tôi mím môi, vặn những ngón tay với nhau. Cuối cùng, tôi đáp lại, dứt khoát. "Cháu sẽ suy nghĩ, nhưng cháu mong bác đừng nói cho Daniel chuyện này."

"Tất nhiên." Bà mỉm cười, và dành cho tôi một cái ôm thân thiện trước khi tôi ra về. Daniel có một người mẹ rất tốt, hẳn đó cũng là lý do tại sao hắn có thể trở thành một con người đáng yêu đến như vậy.

oOo

Tôi nằm trên giường, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ nổi. Càng nghĩ lại những lời mẹ Daniel nói, tôi càng cảm thấy mọi chuyện rối ren hơn.

Tôi thích Daniel không? Có chứ, chắc chắn rồi. Thế Daniel có thích tôi hay không? Ai mà biết được, chính hắn còn bảo Nathaniel "muốn làm gì thì làm" cơ mà! Mà hắn có biết tôi thích hắn không nhỉ? Chắc là không đâu, tôi cũng chỉ mới nhận ra thôi mà.

Mẹ nó, yêu đương đau đầu thật!

Điện thoại tôi kêu. Gần mười hai giờ đêm rồi, thằng điên nào dở chứng vậy?

Và trên màn hình điện thoại, người gọi là Daniel Taurus. Ha, lắm lúc tôi cũng chỉ muốn đạp cho cái thứ gọi là "số phận" một cái.

"Sao vậy?" Áp điện thoại lên tai, tôi lầm bầm.

"À, ban nãy cô gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"

Mẹ nó, có cần tử tế đến mức đấy không?

"Không có gì đâu." Tôi đáp lại, cố gắng xua mấy chi tiết về cuộc nói chuyện kia ra khỏi não mình. Càng nghĩ càng đau đầu.

"Vậy thì thôi." Daniel cười cười. "Xin lỗi vì đã làm phiền."

"Này!" Đúng lúc hắn định tắt máy, tôi lại kêu một tiếng.

"Sao?"

Ừ nhỉ, giờ làm sao? Sao tự nhiên lại gọi hắn ta lại làm gì?

"Ờm..." Cuối cùng, tôi cũng quyết định hỏi thẳng. "Anh đã đồng ý cho Nathaniel theo đuổi tôi đấy à?"

"Cái gì?" Ở đầu dây bên kia, Daniel Taurus có vẻ như vừa giật nảy mình, suýt nữa làm rơi điện thoại. "Tôi nói thế lúc nào cơ?"

"Nathaniel nói rằng cậu ta đã nói chuyện với anh về việc này, và anh bảo cậu ta muốn làm gì thì làm." Tôi nói, đã bình tĩnh hơn.

Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh Daniel vò đầu bứt tai ở phía bên kia. Đáng yêu thật!

"À, vụ đấy hả?" Dường như hắn đã nhớ ra. "Hôm đấy thằng Nathaniel đứng ngoài cửa phòng hỏi tôi cái khỉ gì đấy, đúng lúc tôi đang nói chuyện điện thoại. 'Mày muốn làm gì thì làm' là tôi nói với thằng Tyler trên điện thoại mà!"

Ồ, chuyện thật như đùa! Đời lắm thứ máu chó tưởng như mơ!

"Thế nó định theo đuổi cô thật đấy à?" Hắn hỏi lại, giọng có vẻ không vui cho lắm.

"Ừ, dựa trên tình hình hiện tại thì là như vậy." Tôi trả lời, bỗng dưng thấy vui vui.

"Vậy thì để tôi nói chuyện lại với nó. Xin lỗi nhé Scarlett, thằng nhóc làm phiền cô rồi!"

Và hắn tắt máy. Còn tôi thật sự không hiểu cái quái gì đang diễn ra cả.

Mọi chuyện lại càng trở nên rối ren hơn. Những gì đã được coi là không chắc chắn giờ lại càng không chắc chắn hơn nữa.

Chúa ơi, con biết làm sao bây giờ?


.

Hihi troll người thấy vui phết các cậu ạ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net