hai mươi bảy | scorpio

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe từ từ tiến vào bãi đỗ của khu trượt tuyết. Bên ngoài gió khá mạnh nhưng không có tuyết rơi. Thế kể ra cũng tốt, nếu không thì còn lạnh nữa.

Tôi khoác thêm một chiếc áo khoác bằng dạ dài màu đen, kéo ba lô xuống xe.

Ngoài trời rất lạnh, lạnh hơn chỗ tôi sống nhiều. Nhưng nói thật thì tôi thích cái lạnh kiểu này, rất thích.

"Ba người sẽ ở một phòng, các em tự phân công rồi cử người đại diện tới gặp cô để lấy chìa khóa phòng nhé!" Một bà cô nào đấy nói.

Tôi kéo tay Ember Leo.

"Tao ở chung phòng với Ember."

"Tao sẽ ở với chúng mày." Lorelei nói. "Tao nghĩ tốt nhất là tao nên tránh xa cái con mê ngôn tình kia ra."

"Ờ, tao cũng thấy vui vì không phải ở chung với một đứa 'khuyết tật khả năng đọc ngôn tình' như mày." Ashley ôm chặt cái laptop của nó. "Melody, mày đi lấy chìa khóa đi."

"Tao sẽ lấy hai phòng ở gần nhau." Melody ấn cái ba lô to sụ của nó cho Ashley rồi ra chỗ mấy cô giáo lấy chìa khóa.

Hội của Daniel và Edward đi qua sau lưng tôi. Có tiếng Tyler Pisces đang cười.

"Mẹ nó mày cũng may thật đấy Daniel ạ, tự dưng đúng ngày đi chơi thì lại ốm."

"Tao biết đâu được, còn không mang thuốc theo nữa." Giọng Daniel Taurus nghèn nghẹt.

Quay đầu lại, tôi chạm phải gương mặt hơi ửng hồng của Daniel. Trông hắn đáng yêu tới nỗi tôi bật cười một tiếng. Hoàng tử thì kệ Hoàng tử, lúc bị ốm thì hình tượng cũng mất hết sạch thôi!

Tôi lại thấy Edward Gemini đang nhìn Avery Cancer bên cạnh tôi. Ánh mắt của hắn có một thứ gì đấy rất khó diễn tả.

Tự dưng tôi muốn đạp cho Avery một cái vì câu "không yêu nên giải tán" của nó.

Mà không, có lẽ trước khi biến đi nghỉ, Edward Gemini và Avery Cancer đúng là "không yêu nên giải tán" thật, còn giờ thì khác rồi.


oOo

"Mày đi trượt tuyết không Scarlett?" Lorelei vén cái rèm cửa màu nâu sẫm. "Tao muốn thử ra đó xem thế nào."

"Ờ." Tôi đứng dậy. Phòng chỉ có hai đứa bọn tôi, vì Melody đã qua gọi Ember đi chơi trước. "Qua gọi cả Avery với Ashley nữa."

"Nếu mày gọi được bọn nó, tao cho mày hết mấy cái túi snack khoai tây kia luôn." Con bé bĩu môi. "Ashley ghét trời lạnh, còn Avery lúc nào cũng lười. Cứ đi chơi là hai đứa nó lại ru rú ở trong phòng."

"Cứ chờ xem." Tôi đứng dậy, vào phòng tắm thay cái quần skinny jeans tối màu với áo nỉ màu xám. "Biết đâu bọn nó lại tự dưng lên cơn."

Ờ, biết đâu Ashley Libra lại nổi hứng kéo Avery Cancer ra ngoài.


oOo

Lúc Ashley Libra ra mở cửa cho tôi, tôi đã biết ngay là mình nên tin Lorelei Aries từ trước. Ashley mặc cái váy ngủ dài gần chạm đất, tóc xõa tung. Avery đang cuộn thành một đống trên giường lướt mạng bằng điện thoại, bên cạnh là cái loa Bluetooth đang bật một bài nhạc rap nào đấy rõ to.

"Sao thế?" Ashley vuốt lại tóc, quay người vào phòng.

"Định qua rủ chúng mày đi chơi." Lorelei vào phòng, thản nhiên lấy túi chocolate trên giường Avery bóc một cái.

"Tao còn mười chương truyện nữa."

Tôi nhìn sang Avery.

"Cái gì? Tao sẽ không ra ngoài đấy hóng gió và nghịch tuyết như một lũ trẻ trâu đâu."

Lúc đấy, tôi mới hiểu ra một vấn đề. Có lẽ tôi nên thuyết phục Avery như cách Ashley Libra đã làm.

"Hình như Megan Winston đang thể hiện trò mèo gì ở ngoài bãi trượt tuyết. Tự dưng tao muốn đi phá quá!"

Mắt Ashley sáng lên, nó nhìn sang Avery.

"Tại sao lúc nào tao cũng cảm thấy như thể bị chúng mày sai khiến thế?" Nó giơ tay lên một cách bất lực. "Chờ tao một lát."

Rồi con bé nhảy xuống khỏi giường, mở tủ lấy một cái áo dài tay màu trắng, quần jeans và áo cardigan tối màu dài lượt thượt.

"Mày định trượt tuyết thế nào với cái áo kia?" Tôi hỏi con bé.

"Tao có định trượt tuyết đâu." Nó đáp tỉnh bơ. Và tôi biết rằng chịu lết xác ra khỏi phòng đã là cái giới hạn nhượng bộ cuối cùng của Avery Cancer.


oOo

Chỗ trượt tuyết chỉ toàn một màu trắng. Tôi bắt đầu tự hỏi rằng nhỡ mình mặc áo trắng rồi đi lạc thì có ma nào tìm được hay không.

Melody và Ember đang cùng nhau trượt tuyết dọc một dốc núi, và trông hai đứa nó thật tuyệt. Lorelei kéo tay tôi và Avery tới chỗ cái nhà cho thuê đồ dùng trượt tuyết, Ashley Libra đi theo sau.

"Mày có trượt tuyết không, Scarlett? Trông có vẻ vui." Lorelei tỏ ra hào hứng.

Tôi nhìn thấy Daniel Taurus ngồi trên cái ghế của cửa hàng tiện lợi nho nhỏ bên cạnh khu trượt tuyết. Tôi quay sang nhìn Lorelei.

"Đi trước đi, tao qua cửa hàng tiện lợi một lát."

Rồi tôi chạy vụt tới chỗ Daniel Taurus.

"Xin chào, Hoàng tử Bảy phút." Tôi đứng lại, dậm dậm chân trên nền tuyết trắng, thở hồng hộc. Daniel ngước lên nhìn tôi, gương mặt đỏ bừng vì sốt. "Trông anh không khỏe lắm, nhỉ?"

"Cảm một chút thôi." Daniel co người trong cái áo phao to sụ. "Và ở đây thì không có thuốc hạ sốt. Hiệu thuốc gần nhất cách đây mười lăm phút đi bộ."

"Ồ." Tôi mím môi, nhìn xung quanh. Cửa hàng tiện lợi này không lớn lắm, nên cũng chẳng lạ gì nếu nó thiếu cả tá đồ. "Tôi có mang ít thuốc hạ sốt để trên phòng nghỉ, anh qua đó nhé?"

Daniel nhìn tôi, mím môi do dự. Rồi hắn gật đầu, loạng choạng đứng dậy.

Tôi bật cười. Hoàng tử Anh của chúng ta quả là người dễ thương.

.

Đúng ra là tớ định ngâm phần này thêm mấy hôm nữa cơ mà chiều nay lại được nghỉ nên đăng luôn. Mọi người thấy thế nào?? Chương sau sẽ có một vụ khá hot đấy =))

Vote/comment nếu mọi người thích nhé. Love you all <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net