mười ba | aries

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng trước tủ quần áo, gãi gãi cằm. Ember rủ bốn đứa bọn tôi qua nhà nó tối nay, và điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên bởi nó ít khi mời ai đến nhà. Không phải là vì nhà nó chật hay xấu, mà đơn giản là vì người nhà nó. Bố mẹ Ember làm bác sĩ phẫu thuật, họ gần như là sống trong phòng mổ, vậy nên tôi chẳng phải lo về họ. Anh trai con bé là một người dễ mến, bọn tôi đều quý anh ấy. Vấn đề nằm ở người chị hơn Ember ba tuổi. Chị ta luôn nghiêm túc và bánh bèo một cách thái quá, và bà ấy luôn trong trạng thái bom-hẹn-giờ-sắp-nổ kể từ khi Ember trở nên badass và cool ngầu một cách vi diệu.

Quay trở lại vấn đề chính, tôi tiếp tục nhìn cái tủ quần áo của mình với một đống dấu hỏi trong đầu. Tôi không biết mấy đứa fashionista như Ashley đã làm gì để có thể chọn ra một bộ đồ thật đẹp trong gần ba phút, trong khi tôi vẫn sẽ mặc như một con dở kể cả khi đã được tặng hẳn nửa tiếng đồng hồ.

Sau đó, tôi tự nhắc lại với bản thân rằng mình chỉ đang đến chơi nhà con bạn thân, không phải tới một Tuần lễ Thời trang, và tôi đã chọn xong một cái áo oversize màu xám với quần short màu đen trong chưa tới một phút.

Well, tâm lý con gái luôn là một vấn đề.

Sau khi trang điểm cẩn thận, tôi xuống garage, lấy xe qua đón ba đứa kia. Lý do khá đơn giản, Avery lúc nào cũng lười, Ashley thì luôn cho rằng nó quá fabulous cho việc lái xe ra ngoài, còn Melody chỉ nói rằng vì đằng nào tôi cũng phải dính với hai đứa kia nên qua vác nó đi luôn cho đủ một xe. Và tôi luôn phải đi đón ba đứa bọn nó thật, khốn khổ cái thân tôi!


oOo

Ember là người ra mở cửa khi bọn tôi tới nhà nó. Nó lôi bọn tôi đi qua đằng sau lưng bà chị và ông bạn trai của bà ấy, lên thẳng trên phòng nó. Và đang ngồi trên giường con bé là Scarlett Scorpio, troublemaker kiêm nhân-vật-hot-nhất-hiện-tại, trong bộ quần áo ngủ màu xám. Thậm chí, nó còn vẫy tay chào bọn tôi.

Oh. My. Fucking. God.

"Có ai muốn ăn gì không?" Scarlett ném cho bọn tôi mấy gói snack, và Ashley nhìn nó như thể vừa thấy người ngoài hành tinh.

"Cái mẹ gì đang xảy ra vậy?"

"À, chuyện hơi dài." Ember đóng cửa phòng. "Tóm lại, tao và Scarlett là bạn thân."

"Ồ, hay đấy." Melody gật đầu. "Vậy còn bọn tao thì sao, Ember? Tao sẽ đau lòng đến chết đi sống lại nếu mày bỏ rơi bọn tao đấy."

"Bọn mày cũng là bạn thân." Ember cười.

"Ờ, thế thì được." Melody khoác vai con bé. "Thế giờ chúng ta làm gì?"

"Tao có mang phim kinh dị tới." Scarlett mở cái ba lô đủ màu cầu vồng của nó. "Và mấy bộ phim hành động nữa."

"Phim hành động đi." Avery nói. Nó chúa ghét phim kinh dị, nhưng lại thích xem người máy đánh nhau (mẹ kiếp, con bé đúng là kì dị).

"Được rồi, vậy tao xuống làm bỏng ngô." Ember quay người ra cửa. Scarlett nhảy xuống khỏi giường, cầm cái đĩa phim tới chỗ cái TV trong phòng Ember.

"Tao đi với." Tôi chạy theo Ember. Tôi hay tò mò, và bây giờ thì tôi đang muốn biết cái mẹ gì đã xảy ra giữa nó và troublemaker.

Xuống dưới tầng, tôi cùng Ember vào bếp.

"Này, rốt cuộc là mày và Scarlett thân nhau như thế nào?"

Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của tôi, Ember hơi mỉm cười.

"Bọn tao đã uống cùng nhau ở tiệc của Edward Gemini. Và sau đó cái gì đến thì đến." Nó nhún vai.

"Ừ." Tôi gật đầu. "Tao khát nước."

"Trong bếp hết nước rồi." Nó nhìn xung quanh một lượt. "Trong góc phòng khách có một bình nước đấy."

"Ừ, vậy tao sẽ ra đó."

Phòng khách chỉ còn lại mỗi gã bạn trai của chị Ember, hình như chị ta vừa lên tầng. Ánh mắt của anh ta ngay lập tức dán lên người tôi khi tôi bước vào phòng khách.

"Em là bạn của Ember à?" Chẳng hiểu sao, nụ cười của gã khiến tôi hơi buồn nôn.

"Và anh không phải bạn nó." Tôi quay lưng lại, hơi cúi người xuống rót nước, bình tĩnh đưa ra một câu khẳng định.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của gã kia đang lướt một lượt từ vòng ba xuống đôi chân của tôi. Mấy gã khốn đói khát, rẻ tiền và đáng khinh.

"Thế thì có sao chứ?" Anh ta rời khỏi ghế, tới gần chỗ tôi.

"Chả sao cả." Tôi uống một ngụm nước, quay lại đứng đối diện với anh ta.

"Vậy tức là..." Gã cúi người xuống, mắt hơi sáng lên.

"Tức là?" Tôi nhướn mày khiêu khích.

"Em có muốn đi đâu đó tối nay không?"

"Nhà anh chăng?" Tôi khẽ mỉm cười.

"Rất vui lòng, em yêu." Bàn tay gã lướt qua tóc tôi, vuốt ve cổ tôi. Tôi hơi rướn người, thì thào vào tai hắn với chất giọng đầy quyến rũ.

"Rất tiếc, anh không phải gu của tôi."

Một cú lên gối thật mạnh, và cái tên đểu cáng kia ngã lăn ra đất. Hai chị em nhà Ember đang đứng ở cửa và nhìn bọn tôi với đôi mắt trợn tròn.

"Sao thế?" Con bé hỏi tôi.

"À, người thứ n muốn lôi tao vào khách sạn." Tôi uống nốt cốc nước, lại gần hai người họ và hất cằm về phía gã kia. "Chị gái, trả chị."

Nên nhớ, Lorelei Aries tuyệt đối không phải người dễ chơi.

.

Không chỉ có Ashley "nữ thần chợ búa" thôi đâu, bây giờ ta lại có cả Lorelei Aries đanh đá cá cầy nữa =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net