sáu mươi mốt | cancer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau Lorelei và Aiden, hai người tiếp theo trúng suất vào trong tủ đồ là Nathaniel Taurus và Tiffany Kenner. Ừ thì công nhận là tôi cũng thấy nó sai trái kinh khủng khiếp, nhưng tôi còn có thể nói gì hơn được đâu?

Sau khi hai kẻ trúng số đã bị đuổi lên tầng, chúng tôi lại ngồi nói chuyện với nhau. Những câu chuyện nhạt nhẽo vô thưởng vô phạt, tất nhiên, vì chẳng ai ngu mà đi nói toàn bộ chuyện ân oán cá nhân ra giữa một căn phòng đầy lũ hóng chuyện như thế này được.

Tôi thấy hơi chán. Hơi ngột ngạt và khó chịu thì đúng hơn, bởi Edward Gemini cứ nhìn tôi suốt, lâu đến nỗi ngay đến cả Lorelei - cái đứa mà dây thần kinh tinh tế đã thô như cái dây cáp điện còn phải liếc mắt ra hiệu cho tôi mấy lần. Còn Megan Winston, không rõ cô ả còn thích Edward hay không nhưng cũng đã dành cho tôi mấy cái nhìn đầy chán ghét rồi.

Thế đấy, tại sao người ta cứ phải giữ thái độ xã giao nhạt nhẽo ở bên ngoài rồi quay sang nhìn nhau tóe lửa như vậy chứ?

Không chịu nổi nữa, tôi đứng dậy.

"Mày đi đâu đấy?" Melody hỏi tôi.

"Tính bỏ cuộc à?" Megan hỏi, hơi mỉm cười mỉa mai.

"Suy nghĩ về việc bỏ cuộc chỉ đến với những đứa thất bại thôi." Tôi mỉm cười và đáp lại QueenB với ánh mắt sắc như dao. Cô ả im lặng ngay lập tức, còn Ashley Libra trông như kiểu sắp đứng lên vỗ tay giống ở trong lễ trao giải Oscar tới nơi.

Tôi bỏ ra ngoài. Vườn nhà Hunter thì không rộng lắm, nhưng sân sau nhà có một bể bơi. Tôi đứng cách cái bể một quãng, vừa đủ gần để cảm nhận được hơi lạnh từ hồ nước ban đêm nhưng cũng đủ xa để không trượt chân lao luôn xuống bể.

Tôi không biết mình đang nghĩ gì, hay là mình nên nghĩ gì. Tôi chỉ tự nhủ trông mình sẽ thật ngầu nếu có thêm một điếu thuốc lá. Nhưng hình như ở đây không có. Mà kể cả có, tôi cũng sẽ chẳng vui vẻ gì với một cái váy xinh đẹp sặc mùi thuốc lá đâu.

"Avery." Tất nhiên, tôi nhận ra giọng nói này. Nó luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi hàng đêm, và vào khoảnh khắc này, thực và mơ tựa như đang lẫn lộn.

Tôi vẫn còn yêu Edward. Có lẽ không đến mức đấy, nhưng ít nhất cũng là thích. Tôi còn tình cảm với hắn. Bạn không thể nhổ tận gốc mấy cái mầm cây yêu thương trong tim và giẫm nát nó ngay trong vài ngày được.

"Em... ổn chứ?"

"Tất nhiên là ổn." Tôi nhún vai. "Rất ổn."

Edward không biết nói gì, hẳn là thế. Hắn bước đến bên cạnh, nhìn tôi một lát rồi thở dài.

"Em vẫn luôn rất xinh đẹp."

"Tôi không dám nhận mình 'xinh đẹp' đâu, nhưng 'nổi bật' thì chắc là có đấy."

Hắn bật ra một tiếng cười thật khẽ. Rồi cả hai chúng tôi cùng phóng tầm mắt xuống cái bể bơi, với những ánh đèn lập lòe dưới nước.

"Hôm đấy, anh với Tiffany Kenner nói chuyện về em. Về chúng ta. Anh bảo cô ấy tránh xa chúng ta ra. Cô ấy đã làm thế." Hắn nói, giọng đều đều. Nhưng tôi biết Edward chẳng vui vẻ gì khi nói về chuyện này, và tôi cũng vậy. "Còn cô gái ở cửa hàng nhẫn hôm trước là Kylie Gemini, em họ anh. Con bé đã khuyên anh nên đi mua cái gì đó để làm hoà với em."

"Thế thì sao chứ?" Tôi hỏi lại. "Dù sự thật có như thế nào, chúng ta cũng đã chia tay rồi."

"Avery, em có thể đừng như thế được không?" Hắn nói, dường như đang cố kìm nén một cơn giận hay cái gì đó đại loại thế. Nhưng tôi thì không. Tôi chẳng vui chút nào, và tôi hoàn toàn có quyền bộc lộ cảm xúc ấy.

"Tôi cứ như thế đấy. Tôi cứ tự một mình quyết định chia tay, tự mình giấu kín chuyện bố mẹ phản đối tôi và anh, tự một mình giải quyết hết tất cả theo cách tiêu cực nhất đấy, thế thì sao nào?"

Edward có vẻ ngạc nhiên. Hắn bàng hoàng, rồi nuối tiếc, rồi khổ sở. Tất cả những cả xúc ấy hiện lên trong mắt hắn, rõ mồn một, và chúng tựa như đang tóm lấy trái tim tôi và quăng thẳng nó xuống bể bơi lạnh lẽo đằng kia vậy. Và cũng lúc ấy, tôi chợt nghĩ rằng có lẽ chuyện với bố mẹ tôi cũng chẳng nên cho hắn biết làm gì. Thà cứ để bản thân đóng vai người xấu cho hắn đỡ lưu luyến còn hơn.

"Sao em không nói với anh sớm hơn, hả Avery?" Hắn thở dài, nói khẽ. "Ta có thể cùng giải quyết chuyện bố mẹ em cơ mà."

"Tất nhiên là ta có thể. Nhưng tôi không muốn, cũng không cần. Mọi chuyện cũng xong cả rồi còn đâu."

Mấy tiếng ồn vọng ra từ trong nhà xen vào giữa chúng tôi. Bên trong và bên ngoài, ồn ã và im lặng, khoảng cách tựa như hai thế giới song song. Như kiểu là bạn có thể mỉm cười và tỏ ra là mình rất ổn khi ở trong một thế giới nào đó, rồi khi bước ra khỏi nó, bạn nhận ra là mình chẳng ổn chút nào.

"Avery, anh vẫn luôn yêu em. Luôn là như thế."

"Cảm ơn anh vì điều đó, nhưng anh có thể bỏ nó đi được rồi." Tôi đáp lại, dứt khoát quay đầu. "Tạm biệt."

Tiếng gót giày gõ lên sàn khiến tôi bình tĩnh hơn đôi chút. Tôi không khóc, không thể khóc vào lúc này. Bây giờ tôi cần phải mạnh mẽ, và bỏ đi. Lòng thì đau, nhưng đằng nào cũng không thể níu kéo gì nữa rồi.

Edward không lên tiếng, không cản tôi, cũng không kéo tôi lại. Hẳn hắn cũng hiểu, hai chữ "tạm biệt" kia tức là mọi chuyện đã chấm dứt hoàn toàn rồi. "Tạm biệt" hay là "vĩnh biệt", cũng chẳng ai rõ.

Lúc này, tôi chỉ ước mình có thể hút một điếu thuốc, hoặc uống thật say, và rồi sáng mai, khi thức dậy trên giường một thằng cha lạ mặt nào đấy, tôi sẽ không phải nghĩ về những chuyện như thế này nữa.

"Mày đây rồi, Avery." Giọng Scarlett vang lên. Tôi nhận ra mình đã quay về bàn chơi Bảy phút trên Thiên đường từ lúc nào. "Chuẩn bị bắt đầu lượt chơi mới rồi đấy."


.

Các cậu nghĩ phần trước đã là ngược Avery - Edward? Vậy thì các cậu nhầm rồi nhé, đây mới là ngược này :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net