CHAP 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 16: NGƯU VẮNG NHÀ (2)

Kim Ngưu vắng nhà quả là một thảm họa. Chăm sóc Nhân Mã là đã đủ khổ, nay chúng nó còn phải đối đầu với những cảm xúc nhớ nhung sướt mướt và sến súa của cậu. Hàng loạt các câu hỏi huyên thuyên cũng như câu ca thán được lặp đi lặp lại với tần suất 0,001s/lần.

"Anh Ngưu sắp về chưa?"

"Em hỏi câu này mười chín lần tính từ cách đây ba mươi phút rồi đấy! Lần cuối cùng: Năm giờ chiều nay mình sẽ ra sân bay đón ảnh!"

"Em nhớ Ngưu, hức hức... Em đã kể cho anh nghe lần em gặp biến thái và Ngưu đến cứu em chưa?"

"Em kể nó lần này là lần thứ tám rồi. Anh thuộc lòng như cháo đó!"

"Vậy bao giờ Ngưu về?"

"Arghhh!!!!!"

Đây gọi là 'giết người không cần dao'. Tụi nó bắt đầu thấy khó chịu và không ngừng cầu xin thời gian trôi càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng Thượng Đế cũng mỉm cười với những con người khốn khổ.

Đúng năm giờ chiều ngày hôm sau chúng nó lục tục đi đón Kim Ngưu ở sân bay.

Bọn này là dân thành phố mà cứ như nhà quê mới lên tỉnh. Vừa đặt chân xuống là chúng nó đổ xô đi mua quà lưu niệm rồi đồ ăn thức uống đủ kiểu, cứ như là chưa bao giờ ra sân bay vậy. Ăn uống chán chê rồi mà Kim Ngưu vẫn chưa xuất hiện. Chúng nó bắt đầu sốt ruột: đứa bắt ruồi, đứa đập muỗi, đứa đếm kiến (dù chẳng có kiến mà đếm)... Miễn sao giết thời gian cho đỡ chán là được. Được một lúc nữa thì chúng nó bắt đầu bu vào cào cấu Ma Kết với Thiên Yết, lắc lư điên cuồng người ba má, cằn nhằn sao đợi lâu thế. Hai anh đại bị thế thì chỉ muốn đập cho mỗi đứa một chưởng, nhưng thôi, bản tính 'thương con' ngấm vào máu của những người làm cha làm mẹ, anh đây không nỡ xuống tay với tụi nó (Nói trắng là đánh không lại!)

Xà Phu nhìn cả đám mà chán nản chẳng biết nói gì, vừa may có cuộc gọi đến, anh liền bỏ cả đám nằm đấy như không quen biết rồi chạy ra chỗ khác nghe điện thoại.

"Máy bay SFX40XX từ Anh chuẩn bị hạ cánh...", tiếng tiếp viên hàng không thông báo trên loa phát thanh như chiếc phao cứu sinh, cứu vớt chúng nó thoát khỏi sự buồn chán vì phải chờ đợi.

"Sắp được gặp lại Kim Ngưu rồi, em vui chứ Mã?"

Không có tiếng trả lời.

5

4

3

2

1

"ARRRRRR!!!!! NHÂN MÃ MẤT TÍCH RỒI!!!!!!!!!!!!!!", một âm thanh gây chấn động trời đất vang lên.

Trong lúc chúng nó mải mê chơi mấy trò ngớ ngẩn giết thời gian thì cậu em út ngơ ngơ Nhân Mã, bảo bối của Ngưu ma vương, đã... Ôi, chúng nó còn chẳng dám nói từ đó ra. Rồi đời chúng nó sẽ đi về đâu? Chưa chi đã nước mắt đã giọt ngắn giọt dài, tụi nó ôm nhau gào khóc nức nở.

Ngay lúc này, ba lớn Thiên Yết đột nhiên vùng dậy như lãnh đạo khởi nghĩa:

"Mấy đứa tụi bây om sòm quá. Nhân Mã có thể bị lạc, nhưng chắc chắn chỉ nằm trong phạm vi sân bay này thôi. Mình chia nhau ra, một đội tìm, một đội ở lại đánh lạc hướng Kim Ngưu. Ngồi ở đây kêu réo chẳng được tích sự gì cả!"

Nói là làm, mười thằng vội chia nhau đi tìm. Năm đứa tìm ở phạm vị rộng, năm đứa tìm ở phạm vị hẹp và đánh lạc hướng Kim Ngưu. Hội tìm ở gần được một lúc thì bắt đầu mất kiên nhẫn, cãi nhau chí chóe. Đang lúc chúng nó chuẩn bị nhảy vào túm tóc đánh nhau theo kiểu đàn bà con gái thì một giọng nói không nặng không nhẹ nhưng mang uy lực lạ thường cất lên:

"Mấy người đang làm gì đấy?"

Kim Ngưu đeo kính râm, tay cầm túi xách, tay đút túi quần trông rất oách, đưa mắt nhìn bọn kia như vật thể lạ rơi xuống Trái Đất. Năm thằng kia vừa thấy Ngưu thì chột dạ, tranh nhau đứng xếp thành một hàng xiêu vẹo, trông rất lồi lõm ra diện kiến anh:

"Chúng em chào anh Ngưu (ma vương) ạ!"

Kim Ngưu nhìn cái đám trước mặt mình, bất giác thấy rợn gáy tóc. Nhưng sau khi tút lại vẻ đạp trai thường ngày, anh tằng hắng giọng:

"Ờ, chào mấy đứa. Nhân Mã đâu?"

"Anh mới về. Đi đường xa có mệt không?"

"Anh có mua quà gì cho bọn em không?"

"Nhà anh có việc gì mà anh phải về gấp thế? Giải quyết ổn thỏa rồi chứ?"

"..."

Năm thằng kia nghe xong thì vội đánh lơ câu hỏi của Kim Ngưu, mồm năm miệng mười hỏi chuyện anh như ra vẻ rất quan tâm. Kim Ngưu sau khi nghe một loạt câu hỏi muốn điếc lòi cả tai thì tức quá gào lên:

"TRẬT TỰ!!!! ĐỨNG HẾT LẠI THÀNH MỘT HÀNG CHO TÔI!!!!!!"

Tụi nhóc nghe được lời sấm truyền thì ngay lập tức đùn đẩy nhau xếp lại thành cái hàng siêu vẹo như ban đầu, đứng im thin thít:

"Đứng đó và trật tự, nghe chưa?"

"Dạ!"

"Nhân Mã đâu?"

"Dạ, dạ... Nó... Nó kêu đói nên bọn em cử năm thằng kia dẫn nó đi ăn rồi ạ!"

Kim Ngưu nghe xong câu trả lời thì có vẻ xuôi xuống. Bọn kia thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ được một lúc sau lại bắt đầu sợ. Ngưu đứng chờ được gần nửa tiếng thì bắt đầu phát rồ lên vì vẫn chưa thấy ai quay lại, đặc biệt là Mã của anh ta. Mà khi Kim Ngưu đã cáu thì đố có ai dám động vào. Cả lũ đứng ôm nhau run rẩy nhìn quả bom chuẩn bị phát nổ. Ngay khi Kim Ngưu sắp phá nát cái cổng chờ của người ta thì một giọng nói gấp gáp thảm thiết vang lên, không những chả giúp ích được gì mà còn góp phần làm mức độ thảm hại của cái cổng tăng lên nhiều lần:

"Hu hu hu hu hu hu hu, mấy anh ơi, thằng Ngựa mất tích thật rồi ~"

.

.

.

Song Ngư sau khi phun ra cái câu có tính phá hủy ngang tầm bom nguyên tử thì cũng thộn cả mặt ra nhìn Kim Ngưu. Đầu tự rủa xả: "Cái số mình khốn nạn, tại sao anh Ngưu lại ở đây chứ???". Rồi các dây thần kinh trong đầu bắt đầu chuyển hóa thành hai tư tưởng đối lập như Angel & Devil, bay lởn vởn hai bên léo nhéo:

Devil: Chạy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ~ Run for your life ~ Ở lại chết ráng chịu!!!

Angel: Không được! Còn Nhân Mã thì sao? *ngóc dậy*

Devil: *đá* Im mồm!

Angel: *đấm* Mày im thì có! Giờ ra nhận tội với Kim Ngưu may ra còn được khoan hồng. Mà có phải lỗi của mỗi mình mình đâu. Tụi kia cũng có phần mà.

Devil: Xong rồi ăn đòn tập hai. Có ngu mới làm thế!

Angel: Ngư, ta nghĩ lại rồi! Trước tiên cứ bứt đầu cái con ngu si kia đi đã!!!

Devil: *trợn mắt* Gì? Ngu si? Mày chết đi!!!

Angel: Mày ngon vào đây!

Devil: Đồ đàn ông mặc váy!

Angel: Đồ đã hói còn bày đặt vuốt keo!

Bla bla bla ~ Vân vân và vân vân ~

Song Ngư: Chúng mày im ngay không ông búng cho chó gặm bây giờ!!!!

.

.

.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy một thằng khùng không đâu gào ầm ĩ trong khi chả có ai nói gì. Đã vậy còn nhảy tưng tưng lảm nhảm một mình như lên đồng.

Song Ngư sau khi bóp nát hai cái con ngớ ngẩn vô dụng trong tay thì cũng nhận thức được vấn đề của chính mình. Nó trợn mắt lên, lùi một chân về đằng sau lấy thế, ném vèo cái túi trông như cái bị rách của mình về phía trước rồi quay đầu chạy như bị chó rượt.

Tụi kia đứng theo dõi toàn bộ quá trình phát điên của thằng em, mắt trợn lên phát sợ. Cả lũ cứ đứng đần ra đó nhìn một thằng điên vừa la hét vừa chạy cho tới khi bóng nó khuất dần trong đám đông mà vẫn chưa hoàn hồn. Chỉ khi cảm nhận được có một sức nóng kinh khủng cùng với tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên bên cạnh, tụi nó mới nhận ra, đại đế của chúng nó phát điên thật rồi.

Ba sáu kế, chuồn là thượng sách.

.

.

.

Song Ngư chạy như điên về phía bốn thằng kia, hiện đang đứng lố nhố trước cửa WC của sân bay, mồm ngoạc ra gào như cháy nhà. Bốn đứa kia đứng nhìn thằng em chạy một mạch vụt qua cả người chúng nó xông thẳng vào WC, chui vào một phòng, đóng sập cửa đến 'rầm' một cái. Còn chưa hiểu chuyện gì thì chúng nó lại nghe thêm một loạt tiếng la hét nữa hướng về phía mình. Đưa mắt về phía thằng Cá xuất hiện lúc nãy, chúng nó chỉ kịp nhìn thấy năm mạng người lao tới với tốc độ mà tên lửa gọi bằng cụ. Và rồi...

RẦM

Cả chục mạng người nằm đè lên nhau ngay trước cửa nhà WC. Tụi nó nằm rên rỉ vì đau. Sau phút choáng váng, Thiên Yết - người bị đè bẹp suýt lòi cả ruột - đã không chịu nổi tình trạng 'bị đè' nên đã vùng lên, đá cho mỗi đứa bay về một ngả. Anh đứng như siêu nhân, tay giơ lên trời, áo bay phấp phới, trên vùng xác người la liệt.

Bảo Bình do quá uất ức vì bị tấn công bất ngờ, cậu nằm lăn ra sàn ăn vạ, chân tay giãy đành đạch, miệng gào thét thê lương:

"Hu hu hu hu hu hu đau quá ~ Mẹ ơi nó đánh con hu hu hu hu ~ Cừu ơi em gãy chân rồi, chảy máu trong, chuột rút, bệnh nan y khó chữa... Hu hu hu hu hu hu ~", vừa gào vừa giãy, mắt khô queo chả có giọt nước nào mà cứ nằm nấc dụi cật lực.

Đám đông quay lại nhìn cái lũ đang đóng đô trước của nhà WC sân bay với ánh mắt kì thị. Tụi nó đứng đó thì còn ai dám vào nhà WC giải quyết nữa chứ? Đã vậy lại còn có một thằng chơi trội khóc lóc ầm ĩ, một thằng đứng ngửa mặt, giơ tay lên trời, chân rộng bằng vai, biểu cảm như kiểu 'quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh'. Mặt phải dày như cái thớt may ra mới dám vào đó để 'giải quyết'.

Sư Tử đảo mắt một vòng, phát hiện tình trạng đáng xấu hổ của cả lũ thì nhanh chóng lôi kéo từng đứa một tống hết vào WC không kịp suy nghĩ gì thêm. Chỉ là anh không ngờ đến tình huống mà ai cũng có thể dễ dàng suy ra.

Đám đông lại được phen trợn mắt nhìn một túm mười thằng con trai mới phút trước còn vồ lấy nhau lăn lộn, bây giờ lại còn dắt díu nhau vào WC, trong đầu có chung suy nghĩ: "Một lũ biến thái đi vệ sinh tập thể!". Nếu Sư Tử mà biết được cái suy nghĩ như tư tưởng lớn gặp nhau đó, dám cá anh sẽ thắt cổ tự tử tại chỗ.

Sau khi đã bình yên an toàn trong nhà WC, chúng nó nghe thấy tiếng sụt sịt phát ra từ cái phòng cuối cùng. Tới lúc đó chúng nó mới nhớ ra cậu bé Song Ngư tội nghiệp, liền phi ngay đến đập cửa rầm rầm:

"Cá! Cá à! Mở cửa!"

"..."

"Song Ngư ~ Mày chết rồi sao?"

"Nếu ngoài đó là Kim Ngưu đại vương thì vâng, em chết rồi! Còn nếu là người khác thì... Em Ngư đây! Cứu em huhu ~"

"Không có Kim Ngưu đâu, mau ra đi!"

"Thật không?"

"Thật!"

"Điêu là mất **** đấy nhá!"

"Ờ!"

CẠCH

Cánh cửa mở ra. Một thằng ngốc lò dò đi ra, mắt mũi tèm lem trông phát tội. Vừa nhìn thấy lũ anh em của mình, nó xồ tới ôm chặt lấy một người, mà cụ thể là Ma Kết, khóc lóc thê thảm, còn tiện thể xì mũi vào áo má lớn làm cậu ta tái mặt.

"Đệt! Thằng không ra gì!!!! Dám xì mũi vào áo anh sao? Đi ra đây, anh dẫn mày ra chỗ Kim Ngưu!!!", Ma Kết uất hận lôi kéo thằng em - người đã mềm oặt khi nghe tên Kim Ngưu - ra cửa nhà vệ sinh. Lũ còn lại tá hỏa, vội vàng giữ anh lại.

"Không được má lớn! Em sẽ không gọi ba lớn là 'vô năng khoai teo' nữa ~ Đừng lôi người yêu em ra đó! Cùng là anh em cả mà ~", Thiên Bình túm chân Ma Kết.

"Phải đó! Anh mà lôi Cá ra là chết cả lũ đó!", Song Tử giữ chân còn lại.

"Giờ em mà lôi nó ra thì mất hình tượng lắm, nhìn mặt nó đi này. Khác nào gặp ma giữa ban ngày!", Thiên Yết cũng đế thêm vào.

"Tụi bây bỏ anh ra ~"

"Không!"

"Bỏ ra!"

"Không!"

"BỎ!"

"KHÔNG!"

"KYAAAAAAA ~"

Anh tung chưởng như siêu nhân, mỗi đứa bắn một hướng. Sau khi hoàn hồn, tụi nó lại xông vào, mỗi đứa hét một câu, mỗi câu một thứ tiếng tạp nham hết sức. Ma Kết lại tung chưởng, tụi nó lại bắn, nhưng vẫn quyết tâm giữ hình tượng bằng mọi giá mà không hề biết, cứ mỗi lần gào thét như thế, hình tượng của chúng nó giảm dần theo cấp số nhân bởi đám đông bên ngoài.

Đám đông sau khi trông thấy một túm con trai chui vào nhà WC, đã chắc mẩm đó là một lũ biến thái không để đâu cho hết nên cũng biết đường không lảng vảng gần đó nữa. Nhưng được một lúc im lặng thì họ bắt đầu nghe thấy những âm thanh kì quái. Một đoạn hội thoại thú vị dễ làm cho người nghe nghĩ bậy, ví như:

"Bỏ ra ~"

"Không!"

"Kyaaaaa ~"

"Ahhhhhhh ~"

"Tuổi trẻ thời nay thật táo bạo!" - Trích suy nghĩ đám đông.

"Ha ha ha ha ha ha!!!!" Song Ngư do quá sợ, không biết nói gì nên cười như điên.

"Bảo làm gì đó? Mau lại đây giúp đi chứ!"

"Mặc xác nó, nó đang đếm kiến!"

"HA HA HA HA HA HA HA HA ~ HU HU HU HU HU ~ HA HA HA HA HA ~"

Suy nghĩ của đám đông: "Ôi trời, sướng quá nên cười chăng? Giới trẻ ngày nay suy thoái đến mức giữa nơi công cộng mà vẫn..."

Và còn hàng lô hàng lốc những tiếng gào, rú, la, gầm, khóc, cười... phát ra từ cái WC ấy, kèm theo hàng loạt những suy nghĩ sai lệch của đám đông bên ngoài. Ngay cả bảo vệ sân bay cũng sợ tới mức đứng run lập cập, cách xa cả trăm mét không dám liều mạng đi vào kiểm tra.

"Vào đó nhỡ chúng nó phát bệnh cắn cho phát, lây bệnh dại thì tịt đời!", chú bảo vệ đó đã nghĩ như thế đấy.

.

.

.

Tạm bỏ qua cái nhà WC đầy rẫy thị phi và đám đông không đứng đắn, chúng ta cùng quay lại với nhân vật khiến cả bọn khiếp sợ.

Kim Ngưu lúc này đang thực sự tức giận. Không tìm thấy Nhân Mã, cũng không thấy bóng dáng tên nào trong nhóm cả, anh đứng chửi rủa cái lũ chết tiệt kia tới nỗi nếu chúng nó mà đứng đây chắc đã lõm cả mặt rồi. Rút điện thoại ra bấm điên cuồng như muốn đâm nát cái màn hình đáng thương, anh nhắn tin cho cả mười thằng ăn hại không biết đang ở cái xó nào, rồi nhét nó lại vào túi quần.

.

.

.

Cả lũ đang oánh nhau khí thế thì điên thoại cả mười tên cùng rung lên kịch liệt. Chúng nó đồng loạt bỏ nhau ra giơ điên thoại lên như khoe của. Là tin nhắn từ 'Ngưu ma vương'. Song Ngư nhìn thấy tên người gửi thì ngất ngay tại chỗ, khiến Thiên Bình gào khóc đến khản cả giọng.

"Mấy người giỏi lắm! Bảo bối của tôi mà có vấn đề gì, thì mấy người tự luộc sống mình đi là vừa!"

.

.

.

Kim Ngưu sau khi đi mọi ngóc ngách của cái sân bay vẫn không thấy Nhân Mã đâu cả. Chỉ có cái mỗi nhà vệ sinh là anh chưa có vào. Không phải là không có ý định xông vào nhưng đã bị đám đông bên ngoài ngăn lại. Họ nói: "Nếu không muốn chết thì đừng dại chui vào, trong đó có mấy thằng biến thái đáng sợ lắm!". Lúc đầu cũng định mặc kệ mà vào kiểm tra, anh đây có võ nên chả sợ, nhưng rồi ngẫm lại Mã của anh không thể điên như cái lũ mà đám đông mô tả được. Hơn nữa bảo vệ còn sợ không dám chui vào giải tán lũ điên đó thì kể cũng ớn thật (Thế tức là anh vẫn sợ chứ gì?!).

Thế là Kim Ngưu phẩy tay bỏ qua. Anh còn lên cả loa của sân bay gào ầm trời: "Bé Nhân Mã mười sáu tuổi về ngay sảnh VIP có người nhà đang chờ!" nhưng cũng không ăn thua. Đang không biết làm thế nào thì điên thoại của anh réo lên inh ỏi. Là Xà Phu.

"Ngưu, cậu đang ở đâu đấy? Xuống sân bay chưa? Có gặp tụi kia không? Tụi nó mất tích rồi, anh tìm không thấy!"

"Anh, Nhân Mã mất tích rồi, em không tìm thấy em ấy đâu cả. Tụi kia trốn mất dạng rồi!"

"Cậu nói gì đấy? Mã ở với anh suốt mà?!"

Một phút im lặng...

"CÁI QUÁI GÌ??? CHỖ ĐÓ LÀ CÁI CHỖ CHẾT TIỆT NÀO HẢ???"

"Ngoài sân bay, chỗ bãi đậu xe đó!"

CỤP

TÚT TÚT TÚT

"Sao đấy anh?", Nhân Mã miệng nhai nhóp nhép hỏi.

"Nó lảm nhảm cái gì mà em bị lạc rồi bọn kia trốn đi đâu ấy...", nhăn mặt khó hiểu.

"Cái gì cơ?"

"MÃ!"

Nhân Mã đang định hỏi lại thì nghe có người gọi tên mình liền quay ra và ngay lập tức cười toe toét khi thấy Kim Ngưu đang chạy hùng hục về phía mình.

"Ngưu ca ca ~", cậu chạy thẳng về phía anh đưa tay bám vào cổ anh đu lên.

Kim Ngưu vứt cái túi rách nát yêu quý sang một bên đưa tay ôm chặt lấy tiểu bảo bối của mình. Anh bây giờ cóc có quan tâm tới cái gì nữa, anh tìm được Mã rồi. Anh đã lo lắng bao nhiêu, tức tới trào họng khi nghe thằng Cá thông báo tin shock, lỡ mà không tìm được cậu chắc anh cho một quả bom liều chết luôn. Nghĩ vậy anh lại càng siết chặt người yêu mình thêm.

Hai đứa cứ đứng đó ôm nhau tới quên cả nhân loại. Xà Phu đứng nhìn được một lúc thì vội lấy giấy bút ra ghi ghi chép chép cái gì đấy. Hình như là ý tưởng cho bộ Yaoi sắp tới của ổng.

Vừa lúc bọn kia lò dò đi ra, xúm xít lại đùn đẩy nhau đi trước. Chẳng là sau khi nhận được tin nhắn của Ngưu ma vương, chúng nó ngồi thất thần trong toilet tự kỉ với nhau. Thằng Cá sau khi tỉnh dậy và được thông báo tin buồn, nó tái mét mặt, lại ngất lần hai. Chỉ tới khi Xà Phu nhắn tin, kêu tụi nó mau ra xe để về thì chúng nó mới dám thò đâu ra khỏi chỗ trốn, dắt díu nhau đi ra, và chẳng hiểu tại sao người ta tránh chúng nó như tránh hủi, lại còn nhìn với ánh mắt kì thị rồi còn xì xầm cái khỉ gì gì như: "Tránh xa ra, kéo chết như chơi đấy!". Ra tới nơi thì lại thấy Kim Ngưu đứng ôm Nhân Mã, tụi nó thở ra nhẹ nhõm.

Kim Ngưu bỏ Nhân Mã ra, nhìn một lượt tiểu bảo bối xem có mất miếng nào không, hôn nhẹ lên môi nhóc một cái, anh dịu dàng trách yêu khiến cả lũ kia buồn ói:

"Em đi đâu mà để mọi người tìm loạn lên thế?"

"Thì tối qua anh dặn là: Ra sân bay thì phải đi cùng anh Xà Phu nên em cứ theo ảnh. Lúc ảnh ra ngoài nghe điện thoại, em trước khi đi theo đã nói với anh Xử là em đi cùng anh Xà Phu rồi mà.", Mã hồn nhiên trả lời.

ĐOÀNG

Chúng nó nhất loạt ném ánh mắt căm phẫn về phía Xử Nữ. Thằng khốn này khoái chết lắm thì phải? Dám làm tụi nó tổn thọ nửa thế kỉ? Được lắm, thù này anh sẽ ghi. Kim Ngưu liếc nhìn cái thằng đang rúm ró sợ, lên tiếng hòa giải, lấy lại công bằng cho mấy đứa kia:

"Xử Nữ, về nhà đã biết phải làm gì rồi chứ?"

"Dạ biết, hu hu ~"

"Tốt!" Anh quay lại phía tiểu bảo bối trong tay mình, cười cười: "Anh đi vắng, em ở nhà có vui không?"

Nhân Mã cười tít mắt, nghĩ một lúc rồi như nhớ ra cái gì đó, cậu đưa bàn tay lên và...giơ ngón giữa ra ngay trước mặt Kim Ngưu.

Kim Ngưu kinh ngạc nhìn Nhân Mã, mắt suýt lòi khỏi tròng. Cả bọn kia cũng há hốc mồm nhìn thằng bé.

"Mã... Mà à ~ Cá... Cái này là..."

"Là hihihahahoho đấy!" Bạch Dương tái mét mặt, tự động lùi dần về phía sau.

"Hi...Hihihahahoho?????"

"Dạ! Anh hỏi em có vui không thì em rất vui, cho nên em muốn cười!"

"Đứa mất dạy nào... À không, ai tốt bụng dạy em cái này thế?" Kim ngưu cố tình nghiến răng ở chữ 'tốt bụng' như một lời cảnh cáo. Bạch Dương phát hoảng, mặt cắt không còn một giọt máu, đang chuẩn bị quay đầu chạy thì...

"Là anh Cừu dạy đó!"

Cả lũ quay ngoắt về phía Cừu mồm há thậm chí còn rộng hơn nữa, không tin vào tai mình.

Bạch Dương vắt giò lên cổ bỏ chạy, đằng sau còn nghe tiếng gầm đáng sợ mà cậu biết chắc chắn là của Kim Ngưu.

"BẠCH DƯƠNGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Không biết là do quá sợ nên hoa mắt hay thật sự là như thế mà trước khi quay đầu bỏ chạy, cậu đã nhìn thẩy một nụ cười đểu trên môi cậu em út ngây thơ Nhân Mã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net