CHAP 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author's note: Món quà nhỏ giành tặng chàng bảo mẫu của mười hai thằng điên. Hope you enjoy it!

CHAP 17: PHỎNG VẤN BẢO MẪU MƯỜI CHÒM SAO

(Người phỏng vấn: MC Lulu)

MC Lulu: Good evening, ladies and gentlemen!!!

Xà Phu: *nói nhỏ* Mới buổi trưa mà...

MC Lulu: Oh, oh, sorry. Good afternoon everybody. Đây là 'Mĩ nam tố cáo - Horoscope version'. Hôm nay đến với chúng ta có một vị khách mời vô cùng đặc biệt, là bảo mẫu của mười hai thằng điên, í lộn, mười hai chòm sao đẹp trai rạng ngời: Anh Xà Phu.

Xà Phu: Xin chào mọi người!*mỉm cười vẫy tay*

MC Lulu: Mời ngồi! Như đã biết: Xà Phu là anh họ của Thiên Bình, hai mươi bảy tuổi, là một mangaka có tiếng. Cho hỏi, chuyên ngành anh vẽ là gì?

Xà Phu: À, tôi thường vẽ thể loại Yaoi, mọi người biết đấy, là boyxboy ý. Rating thì tầm cỡ NC-17 hoặc MA...

MC Lulu: Dừng, dừng... Nếu nói tiếp về vấn đề này thì chương trình sẽ thành GV trực tuyến mất, ha ha...

Xà Phu: *nhún vai*

MC Lulu: Dù sao thì chủ đề chương trình hôm nay là 'Tâm sự của chàng bảo mẫu', vậy anh có thể chia sẻ cho chúng tôi một chút về cuộc sống của anh với mười hai chòm sao được không? Dù sao họ cũng đang độ tuổi lớn, hẳn sẽ có nhiều câu chuyện thú vị diễn ra trong cuộc sống hàng ngày của mọi người, nhỉ?

Xà Phu: Ồ, tất nhiên rồi. Khi bạn có một đại gia đình với những thành viên không được bình thường thì sẽ chẳng bao giờ hết chuyện 'vui' cả *đặc biệt nhấn mạnh từ 'vui' với một nụ cười gượng gạo*

MC Lulu: *đột nhiên toát mồ hôi lạnh* Ha ha ~

Xà Phu: *uống một ngụm nước rồi hắng giọng* Cách đây một tuần, hôm đấy là vào chủ nhật, vì dự báo thời tiết nói hôm đấy trời rất đẹp nên tôi quyết định tổ chức cho mấy nhóc đi công viên nước. Bạn biết đấy, mùa hè mà đi công viên nước quả là hết xảy. Anyway, tự dưng sáng hôm đó trời đổ mưa đột ngột. Và thế là chúng tôi không thể đến công viên nước.

Khỏi phải nói cũng biết tụi nó thất vọng đến nhường nào. Phải ở nhà vào ngày chủ nhật quả là cực hình với một lũ to xác. Đứa thì nằm trên sàn than thở, đứa lại dí mặt vào kính cửa sổ ngồi nhìn mưa. Nói chung, đó quả là một khung cảnh thảm họa. Nhìn tụi nó, tôi thật không nỡ... *nói đến đây tự nhiên lại chảy nước mắt* Hu hu hu hu, mọi người thấy không, tôi thương lũ nhỏ như vậy mà chúng nó nỡ đối xử với tôi bạc bẽo như vậy? Tại sao lại thế hả giời????

MC Lulu: Bình tĩnh anh ơi, anh đã kể gì đâu, làm sao chúng tôi biết tụi nó đối xử bạc bẽo như thế nào với anh? *vội đưa khăn giấy*

Xà Phu: Cám ơn*xì mũi* Tôi xin tiếp tục câu chuyện ạ...

Thấy tình cảnh chán đến phát điên này, tôi liền mở lời rủ chúng nó chơi trò 'Sự thật hay thách thức'. Với bọn này thì chẳng cần biết tính chất trò chơi như thế nào, nghe đến chữ 'chơi' thôi là tụi nó đủ thích rồi.

Trò chơi 'Sự thật hay thách thức' là một trò quay chai. Mọi người ngồi xếp thành vòng tròn, đặt một cái chai ở giữa, sau đó một người sẽ đứng lên ra quay chai. Người bị quay trúng sẽ có quyền được chọn 'sự thật' hoặc 'thách thức'. Nếu chọn 'sự thật' thì phải trả lời một cách thành thật câu hỏi của quay chai, nói điêu sẽ bị hoạn. Còn nếu chọn 'thách thức' thì nhất định phải làm mọi yêu cầu do người quay chai đặt ra, tất nhiên là trong phạm trù khả năng. Nghiêm cấm những yêu cầu như: nhảy lầu, bị xe tông...v.v. Ai không làm thì phải dọn nhà vệ sinh một tuần. Mà mọi người biết đấy, cái WC của mấy thằng này phải nói là bẩn kinh, đặc biệt thằng Xử còn bị bệnh về đường ruột nữa. Người quay chai được quyết định qua trò 'Kéo, bao, búa' hay nói theo cách của dân gian Việt Nam là 'Oằn tù tì' đó... *thao thao bất tuyệt*

MC Lulu: Lạc đề rồi ông ơi, kể nhanh mịa nó vào vấn đề chính đi cho người ta còn về đi ngủ!

Xà Phu: À vâng vâng! Dù sao thì chúng tôi cũng chọn được thằng Cừu làm người quay chai. Cái chai nước quay quay mấy vòng liền. Mười ba người chúng tôi hồi hộp theo dõi. Nó bắt đầu chậm dần, sắp dừng rồi. Nó đang chĩa vào thằng Song Tử, không, sang thằng Bảo rồi, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở tôi.

"Sự thật hay thách thức?", thằng Cừu hất hàm lên hỏi tôi. Cái bản mặt vênh vênh nhìn muốn đấm cho phát.

"Sự thật!". Có ngu mới chọn 'thách thức' với thằng này!

"Anh thấy thế nào về bọn này kể từ hồi anh chuyển đến đây ở?", Cừu hỏi.

Tôi lưỡng lự một lúc. Nghĩ sao thì bọn nó cũng đều là mấy thằng công tử, thích nghe lời ngon tiếng ngọt hơn là thuốc đắng dã tật. Nghĩ thế, tôi liền giấu nhẹm nó đi, mà chọn câu trả lời kiểu mẫu mà mấy Idol Hàn Xẻng vẫn trả lời:

"Ừm, anh là anh rất quý mấy đứa. Vì mấy đứa vừa ngoan vừa dễ thương, chỉ có đôi lúc hơi quậy một chút thôi. Nhưng chính vì thế anh mới thương mấy đứa!"

Nào ngờ, tôi vừa dứt lời liền bị ném đá hội đồng.

"Thôi đi cha nội. Ở đó mà diễn cải lương với tuồng, thà ông nói thật bọn này còn đỡ nhức mông!"

"Phải đó. Ai thèm nghe ba cái lời sách vở đó chứ?"

Bị tụi nó chửi vậy tôi cũng sôi máu lắm. Cho đường mật thì không thích, đã thế ông cho chúng mày cả hũ giấm xem chịu nổi không?!

"Ờ, toàn một lũ đực rựa hâm hâm lại còn bị bạo dâm. Có thằng thì điên, có thằng mắc bệnh 'công tử bột', suốt ngày làm ba cái trò con bò như bị rút mất não. Đứa thì ngọng líu ngọng lơ mà cứ thích nói. Ăn như lợn, ngủ như heo, lại còn mắc chứng 'cuồng dâm sinh hoang tưởng', cứ nghĩ mình đẹp trai, manly nhưng thực tế toàn mấy thằng đàn bà biến thái õng ẹo. Đã thế còn lười chảy thây chảy thối, may mà trong nhà còn có má tụi bây với Song Ngư dễ thương. Không thì cái nhà này sớm thành bãi rác từ lâu rồi..."

Thế nhưng tôi chưa nói hết câu thì ngay lập tức ngửi thấy mùi sát khí bốc lên nồng nặc. Cả hai mươi tư con mắt liếc tôi đến lõm cả mặt, gân xanh trên trán nổi lên đồng loạt như khởi nghĩa, giật giật liên hồi. Tồi tệ hơn là tôi còn nghe thấy tiếng bẻ tay răng rắc của thằng nào đó. Nuốt nước bọt đến ực một cái, tôi nhanh tay quay mạnh cái chai, tiếp tục cuộc chơi.

Lần này cái chai quay trúng Ma Kết. Cậu này có vẻ hiền, troll nó một tí cho tụi kia vui, có gì tụi nó còn quên mấy câu nhận xét vừa rồi của mình.

"Kết, cậu vẫn chưa có gì với Thiên Yết phải không?"

Quả đúng như tôi dự đoán, cậu ta liền đỏ mặt cúi đầu. Sau đó là một màn nhốn nháo không thôi của mấy nhóc đó. Nhưng giá như lúc đó tôi biết hậu quả mà mình phải gánh chịu hai ngày sau đó, có cho vàng tôi cũng không hỏi cậu ta câu đó.

Và rồi trò chơi được tiếp tục. Ma Kết quay và trúng vào Cự Giải. Tự nhiên bầu không khí trùng xuống một cách nặng nề, có cảm giác như đang ngồi dưới đáy lò bát quái vậy. Kết nhìn chằm chằm vào Cua đến nỗi mặt thằng bé bị thủng một lỗ, cậu ta gằn giọng:

"Sự thật hay thách thức?!"

"Ậc... Sự thật ạ!"

"Có phải hôm trước hai đứa Cua Song tụi mày lên cơn động đực rồi chui vào phòng anh làm bậy xong vỡ mất cái kính Gucci của anh phải không?"

"Mmm...", thằng bé nuốt khan, khẽ gật đầu.

Ma Kết chạy vô trong bếp, cầm nguyên cái chảo nhôm của nó ra. May mà Thiên Yết ngăn lại kịp, không giờ thằng Cua đã về chầu ông vải rồi. Chúng tôi lại tiếp tục trò chơi, Cua quay, trúng thằng Thiên. Nó với thằng Song nhanh chóng liếc nhau đầy gian tà một cái rồi hất mặt lên:

"Sự thật hay thách thức?"

"Thách thức!", nó bình thản đáp không chớp mắt khiến cả bọn "Ồ ~" lên như tạo hiệu ứng. Nãy giờ chưa có đứa nào dám chọn 'thách thức' cả. Được, thằng này cứng!

Thằng Cua nở một nụ cười đểu giả, nhướn mày đầy đắc thắng: "Thách chú mày làm chuyện ấy với thằng Cá ngay bây giờ!"

Tôi xém chút nữa thổ huyết ra toàn bộ các lỗ trên người. Điều kiện trâu bò như thế, đứa nào dám chơi? Phen này thằng Thiên dọn vệ sinh là cái chắc rồi. Nào ngờ nó điềm nhiên cười một cái, lập tức đứng dậy vác thằng Cá đang mếu máo lên vai, đi liền một mạch vào phòng ngủ trước những con mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ của mười thằng kia.

Trước lúc đóng cửa, nó còn chốt cho một câu:

"Cám ơn anh Cua nhé, em bị cấm cửa gần hai tháng rồi. Chút nữa sẽ đãi anh ăn gà rán."

MC Lulu: *há mồm to đến mức có thể nhét vừa hai nắm đấm*

Xà Phu: *thở dài* Thế đấy. Ngay sau khi nhận thức được cấp độ nguy hiểm của trò này, tôi quyết định rủ chúng nó chơi 'Sói'. Trò chơi cũng khá đơn giản thôi, gần giống với 'Rabbit Doubt'. Nhưng rốt cuộc nó lại trở thành một trận hỗn chiến gà bay chó sủa bởi bản tính hiếu thắng chợ búa con buôn của tụi nó... Haizz...

MC Lulu: Woa, đó quả là một câu chuyện thú vị và bá đạo trên từng hạt gạo, ha ha... Vậy anh có còn câu chuyện nào cũng thú vị như thế nhưng bình thường hơn không? Như kiểu 'trong sáng' hơn chẳng hạn?

Xà Phu: Ồ, tất nhiên là... không! Với tụi này thì từ 'bình thường' chẳng bao giờ có trong từ điển của tụi nó cả. Sống với tụi nó 24/7 thì đầu óc bình thường cũng sẽ thành bị điên. Điển hình của câu 'Chữa lợn lành thành lợn què' ấy. À, nhưng tôi chưa kể cho mọi người nghe tụi nó bạc bẽo với tôi như thế nào phải không? Mọi người biết đấy, căn hộ của chúng tôi bé tí như chuồng mèo, mười ba người đi đi lại lại trong căn nhà đấy đụng nhau như cơm bữa. Phòng ngủ lại chỉ có bốn phòng tất cả, từ khi tôi đến thì tụi nó phải tổ chức chia lại phòng. Tôi ở cùng phòng với đám lớn nhất nhà.

Khoảng mười giờ tối qua, tôi ngồi trong phòng trò chuyện với hai đứa Yết, Kết mà như độc thoại. Đang nói giở thì thấy chúng nó lăn đùng ra ôm nhau ngủ từ khi nào không hay. Liếc sang Kim Ngưu thì nó dán mắt vào laptop.

"Rầm!"

Đột nhiên cửa phòng đập mạnh vào tường. Tôi giật mình đưa mắt nhìn thì thấy Nhân Mã đầu bốc khói đứng trước cửa, chân giơ lên. Dám cá là cú đá vừa rồi là của nó.

Thằng nhóc lồng lộn xông vào phòng gào thét:

"Kim Ngưu, anh chụp ảnh với con nào trên facebook thế kia hả? Anh định bắt cá hai tay hả? Đã ngoại tình lại còn không biết ngượng mà giấu đi, còn up ảnh lên face cho thiên hạ nó cùng xem. Anh rốt cuộc coi tôi ra cái gì hả???"

"Ây, em bình tĩnh, có gì từ từ đã...", tôi vỗ vai trấn an thằng nhỏ.

"Nó có gì hơn tôi hả? Có ngực à? Thế có đẹp bằng tôi không? Có dễ thương bằng tôi không? Có thỏa mãn nổi anh không? Đồ đểu cáng, hai mặt!!!", thằng nhóc càng chửi càng hăng. Thật không hiểu sao thằng Cua dám nói nhóc này dễ thương nhất nhà chứ? Thằng Ngưu kia thì vẫn im lặng, không nói câu gì, cứ nhìn người yêu nó gào thét.

Tôi - nhân vật ngoài lề nghiễm nhiên bị vứt ra xó như không khí, đã vậy còn thủng lỗ tai trái, điếc lỗ tai phải.

Song Ngư tay cắp cái chiếu, tay ôm một đống quần áo, đi qua phòng nhìn lướt qua một lượt rồi bỏ lại cho tôi một câu:

"Nếu em là anh, em sẽ không ngồi đấy đâu!"

Nhân Mã vẫn tiếp tục hú hét, khóc lóc như mưa. Tôi thấy vậy đành lấy khuỷu tay huých cho Kim Ngưu một cái, ra hiệu cho nó nói cái gì đi. Như hiểu ý tôi, Ngưu đóng laptop lại rồi bước xuống giường, đẩy vai tôi ra ngoài, miệng cười cười nói: "Bữa nay em ý sẽ ngủ bên này. Anh chịu khó sang phòng khác ngủ nha!". Nói rồi đóng sầm cái cửa lại ngay trước mắt tôi. Tôi loáng thoáng nghe được giọng Mã khóc lóc la hét được thêm vài câu thì sau đó không nghe được gì ngoài mấy tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Tôi thở dài, chỉ biết quay đầu ra phòng khách. Ở đó Song Ngư đang trải một cái chiếu to, cẩn thận ngồi ở đó gấp quần áo. Hây, đúng là vợ hiền vợ đảm, thằng Thiên đúng thật có phước. Tôi tiến tới ngồi nói chuyện với nó mấy câu rồi mới vô chủ đề chính:

"Ê, hôm nay anh qua phòng em ngủ được không?"

Nó đưa đôi mắt to tròn nhìn tôi như người ngoài hành tinh khiến tôi rùng mình, cứ tưởng mình ăn rau còn dính ở răng. Nó thở dài:

"Anh gõ thử cửa phòng em đi. Nếu được thì cứ vào mà ngủ."

Thấy nó đồng ý, tôi mừng quýnh lên, chạy lại gõ cửa phòng nó. Song Ngư ở cùng với cặp đôi Song Tử - Cự Giải. Vừa gõ cửa, tôi vừa vui vẻ hỏi:

"Cua Song ới, chúng mày ngủ chưa? Cho anh vào nhé?"

"...", không có tiếng trả lời.

"Này, hai đứa ngủ chưa?"

"..."

Đợi mãi không thấy chúng nó trả lời, mà cửa thì lại còn khóa. Tôi sốt ruột liền áp tai lên nghe thì nhận được mấy âm thanh đại loại như thế này:

"Argh... Urg... Nhẹ thôi, không anh chết mất... Hahh..."

"Cua nhỏ à, nói anh yêu em đi!"

"Anh yêu em, ahhhh ~"

Tôi mắt tròn mắt dẹt quay lại nhìn Song Ngư. Nó nhún vai như kiểu đấy là điều hiển nhiên. Tôi ôm đầu, ngồi xổm trước cửa phòng chúng nó. Ối giời ơi, giờ thì cái âm thanh đấy cứ văng vẳng trong đầu tôi. Song Ngư gấp xong quần áo thì đứng dậy đi lướt qua chỗ tôi, vứt lại một câu nói mà khiến tôi sởn gai ốc:

"Chuyện thường mà anh. Một tuần tầm ba, bốn lần. Anh là giai tân hay sao mà phải thấy ngại?"

Đệt, đúng là vợ của quỷ thì cũng là quỷ!

Tôi đành lết theo nó xuống bếp, tính hỏi xem nó ngủ đâu thì cho tôi ngủ ké với. Nào ngờ ra đến bếp thì còn một cảnh tượng hại não nữa. Thằng Thiên háo sắc không biết từ đâu chui ra, ôm ấp Song Ngư xong còn ấn thằng bé vô cái tủ lạnh, hôn lấy hôn để. Tôi đứng nhìn chúng nó tình tứ với nhau mà thiếu nước rớt mắt khỏi tròng. Hết bị hấp diêm bằng tai giờ lại đến mắt sao?

Hôn chán chê rồi nó còn nghiễm nhiên bế Song Ngư, đi lướt qua trước mặt tôi - lúc này đang đứng đần thối vì shock:

"Anh nợ em năm mươi nghìn cho cảnh hôn vừa rồi nhá!"

Khốn nạn!!! Tôi đây là họa sĩ vẽ Yaoi 18+ mà còn không mặt dày như mấy thằng này. Mà thằng đó bế Song Ngư đi đâu ý nhỉ? Tôi vội đi theo nó vào phòng, mong kiếm nơi nương thân qua đêm nay nhưng thấy cảnh tượng còn nhức mắt hơn. Xử Nữ bé bỏng của tôi nằm gọn trong vòng tay Sư Tử ngủ ngon lành. Thằng kia còn khẽ hôn lên trán nó một cái nữa chứ. Tôi có cảm giác mặt mình bị tổng tấn công bởi một đống trái tim hồng liền vội đóng cửa chạy đi.

Tôi lủi thủi ra đi, chợt nhớ ra còn căn phòng cuối cùng chưa ghé qua. Xử Nữ chuyển qua ngủ với Sư Tử thì nghiễm nhiên phòng đấy chỉ còn lại hai đứa Bạch Dương với Bảo Bình. Hai đứa này chắc chắn sẽ không tạo ra mấy cái khung cảnh hường phấn như hai thằng kia đâu. Tôi hí hửng mở cửa phòng chúng nó, may mà không khóa.

"Bốp!"

Cái gối trượt dài từ trên mặt tôi xuống đất.

Trước mặt tôi là một khung cảnh nhức mắt không kém gì phòng của hội Sư Xử. Trên giường là hai thằng điên mặc đồ ngủ màu hồng, tóc buộc thành một chỏm cầm gối đánh nhau như lũ con gái. Kinh dị hơn là chúng nó còn trang điểm mắt xanh mỏ đỏ.

"Anh Xà, muốn vào chơi cùng tụi em không?", Bảo Bình hớn hở nhìn tôi.

"Vui lắm, đời người có một lần sống thôi. Vào đây quẩy lên nào!!!", Bạch Dương cũng nhe nhởn cười nói.

Tôi nhìn tụi nó cười trừ rồi tự động đóng cửa lại. Đêm đó tôi phải cắn răng nuốt nước mắt ngủ ngoài sofa. Nghĩ mà thấy thương mình. Không hiểu tôi đối xử với chúng nó tốt như thế mà tại sao nhận lại toàn hắt hủi, bị lờ đi vậy? Tại saoooooooo????????

MC Lulu: Anh bình tĩnh, đừng quá xúc động. Đây là chương trình truyền hình trực tiếp mà...

Xà Phu: *trợn mắt* Gì cơ? Đây là truyền hình trực tiếp á?

MC Lulu: Vâng?!

Xà Phu: Ối giời ơi, các người hại chết tôi rồi. Nếu biết tôi lên truyền hình tố cáo tụi nó thì chắc chắn tôi sẽ bị cưỡng hiếp rồi bán sang Trung Quốc mất!!!! *hoảng loạn gào thét*

Đúng lúc mọi người không ai hiểu gì thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Xà Phu nhấc máy. Trong điện thoại phát ra tiếng nói đầy phẫn nộ:

"Anh được lắm, dám tố cáo bọn này trên truyền hình à? Thử vác mặt về nhà xem, tụi này sẽ không để yên đâu!!!!"

"A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

BÙM

MC Lulu: Chương trình xin được kết thúc tại đây vì vị khách mời đã phát điên rồi! Oái, tránh xa ra, hắn lên cơn dại đó!!!!!!!!

XOẸT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net