CHAP 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 19: TÂM TƯ CỦA XỬ NỮ

Hôm nay xin được tiết lộ một bí mật về một nhân vật trong căn nhà điên loạn của mười hai chòm sao.

Xử Nữ - nhân vật có nội tâm phong phú, đa sầu đa cảm nhất trong mười hai chòm sao. Cậu có thể trông rất cứng rắn, trầm tính, chín chắn và trên hết là trông bình thường nhất trong cả đám. Nhưng thực tế là Xử nhà ta rất dễ khóc, dễ bị dọa và đặc biệt: RẤT HAY NGHĨ NHIỀU!

Yes, Xử Nữ luôn cho rằng cậu là kiểu người phiền phức và rất hay làm phiền người khác, đặc biệt là Sư Tử. Đôi lúc cậu tự hỏi liệu anh đã chán ghét cậu đến tận cổ chưa? Và mỗi lần như thế, anh lại cười và bảo cậu đúng là đồ phiền phức... (==")

Vậy nên đã dẫn đến một sự việc khá là hay ho vào sáng thứ bảy đẹp trời này...

Xử Nữ tỉnh dậy và không thấy Sư Tử đâu. Cậu vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy ra ngoài tìm anh. Ma Kết ngồi vắt vẻo trên ghế xem ti vi, thấy cậu chạy ra thì cười hỏi:

"Mới dậy hả? Đói không, anh nấu gì cho?"

"Sư Tử đi đâu rồi ạ?", Xử Nữ gấp gáp hỏi.

"Nó bảo đi có việc, nhưng không nói bao giờ về. Nó không nói gì với em à?", Ma Kết thoáng ngạc nhiên trước vẻ hoảng hốt của Xử Nữ.

"Không...", cậu cúi đầu, lí nhí đáp.

Ma Kết nhìn cậu em đang chảy dài mặt xuống thì phì cười. Nghĩ lại cũng thấy Xử Nữ hay quấn lấy Sư Tử thật, giờ con Mèo bự đó không có nhà, cậu chán cũng là lẽ đương nhiên. Anh đứng dậy, vỗ vai cậu rồi đi về phía bếp: "Chắc nó quên thôi. Ở nhà một mình không có nó không chán đến mức vậy đâu. Để anh làm chút gì cho em ăn nhé?"

Đoạn, anh kéo cậu xuống bếp. Xử Nữ ngồi đợi Ma Kết nấu ăn rồi nghĩ vẩn vơ. Trước đến nay chưa có một lần nào Sư Tử đi ra ngoài mà không có cậu đi cùng chứ đừng có nói là đi không báo với cậu. Có khi nào anh lén lút ra ngoài 'ăn phở' không? Nghĩ đến đây Xử Nữ chợt sa sẩm mặt mày lại... Chắc anh không làm thế đâu nhỉ? Sư Tử đâu có giống kiểu người trăng hoa, dễ 'đứng núi này trông núi nọ'.

Lắc mạnh đầu một cái như để xua đi mấy suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, cậu cất tiếng hỏi Ma Kết – người đang chạy ngược chạy xuôi chiên cơm cho cậu.

"Anh Kết, anh có thấy mình làm phiền anh Yết bao giờ không?"

"Hửm?", Kết đang chiên cơm, nghe câu hỏi thì khựng lại, ngạc nhiên quay ra nhìn cậu. Sau vài giây, anh mới thốt lên:

"Em nghĩ mình làm phiền tên Mèo bự đó sao? Em ngốc thật đấy!"

"Mm... Em không biết, chỉ là khi em hỏi thì anh ấy lúc nào cũng cười và bảo em đúng là đồ phiền phức."

"Nó chỉ trêu em thôi.", anh đặt đĩa cơm xuống trước mặt cậu.

"Em cũng nghĩ thế nhưng anh ấy lúc nào cũng nửa đùa nửa thật."

"Chính vì em như thế nên nó mới càng trêu. Thôi ăn đi rồi tự rửa bát luôn nhé!", Ma Kết xoa đầu Xử Nữ rồi đứng dậy đi về phía Thiên Yết.

Xử Nữ ngồi một mình ở bàn ăn, khẽ lấy cái thìa chọc chọc vào đĩa cơm. Chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn xuống đĩa cơm. Cậu thực chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, nhưng sợ Kết phật lòng nên cứ miếng được miếng không ăn hết đĩa cơm rồi nhanh chóng đem đi rửa.

Ở nhà không có Sư Tử thật chán. Cũng tại mọi khi anh ở nhà, hai người chỉ toàn nói chuyện với nhau nên bây giờ anh đi, cậu chẳng biết tìm ai để nói chuyện. Lại ngồi đần một đống ra được một lúc thì thấy Nhân Mã đang đủng đỉnh mở tủ lạnh uống nước. Cậu liền chộp lấy nó:

"Mã Mã này, có bao giờ em nghĩ mình làm phiền Kim Ngưu chưa?"

Nhân Mã bị thằng anh túm bất ngờ thì giật mình, mắt thố lố nhìn Xử. Sau một hồi ngơ ngơ, Nhân Mã chưa kịp trả lời thì lập tức bị Kim Ngưu chen vào:

"Đừng có tiêm nhiễm những suy nghĩ 'quái dị' đó vào đầu Mã Mã!", vừa nói ảnh vừa hất hàm cảnh cáo.

Nói rồi anh quay qua Nhân Mã, khẽ liếm nhẹ lên chóp mũi thằng bé:

"Với anh, được chăm sóc em chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Đừng bao giờ lo là em làm phiền anh, nhé?!"

Hai người đó dây dưa từ hôn môi cho đến nút lưỡi. Tim hồng bắn ra tóe loe trong căn bếp khiến Xử Nữ phải đỏ mặt bỏ đi. Cậu lững thững đi vào phòng Song Tử, nơi mà lúc này tập trung đông đám anh em nhất trong nhà. Thấy cậu ủ rũ đi vào, đám kia liền vội vàng vây kín lại hỏi han.

"Anh Giải à, anh nghĩ Sư Tử là người như thế nào?"

Cả bọn ngẩn người ra một lúc trước câu hỏi của Xử Nữ. Vài giây sau thì mỗi đứa chen nhau nói một câu.

"Sư Tử hả? Thằng đó trông lù khù thế nhưng thực chất lại là người khá thú vị đấy!", Cự Giải chống cằm đăm chiêu.

"Phải phải, kiểu ít nói nhưng cứ mở miệng ra là mọi người lại cười lăn lộn.", Song Tử ngồi bên cạnh gật gù đồng tình.

"Ảnh không phải loại đẹp trai kinh khủng khiếp nhưng mà con gái lớp em đứa nào cũng phát cuồng lên mỗi khi thấy ảnh. Tính đến nay là có hơn tám đứa xin em số điện thoại của ảnh rồi.", Bảo Bình đế thêm vào.

"Đào hoa có số mà, hê hê, số anh may lắm, vớ được thằng bạn trai như thế.", Thiên Bình cười cười, vỗ vai Xử Nữ một cái.

Nghe tụi kia nói xong, mặt Xử Nữ còn méo xẹo hơn nữa. Anh là kiểu người thú vị như vậy, còn cậu lại thuộc kiểu cổ hủ, ít giao du, đã vậy còn không biết nói đùa. Hỏi sao anh không chán cậu cơ chứ? Đến cậu còn thấy chán bản thân mình nữa là anh. Mà dạo này anh có mấy biểu hiện rất lạ, chuyên môn đi sớm về muộn. Ở nhà thì cũng lạnh nhạt, chẳng mấy khi nói chuyện với cậu. Đấy không phải dấu hiệu của việc 'chán cơm thèm phở' sao?!

"Anh, liệu Sư Tử có nghĩ em phiền phức không?"

Cậu vừa dứt lời, mọi người lập tức quay phắt lại nhìn cậu.

"Anh, sao anh lại nghĩ như vậy?", Song Tử ngạc nhiên thốt lên.

"Tại vì anh thấy mình rất phiền phức, lúc nào cũng bám víu vào ảnh."

Cự Giải ngồi xuống cạnh Xử Nữ, vòng tay ra sau vỗ vỗ vào lưng cậu.

"Anh chắc chắn là Sư Tử không thấy phiền đâu. Được ở cạnh người yêu mình suốt ngày không phải là rất hạnh phúc sao?"

"Phải đó, anh không cần nghĩ nhiều đâu. Anh Mèo mà biết được ảnh sẽ buồn lắm đấy!", Bảo Bình gật đầu ủng hộ.

"Vậy em có nghĩ mình làm phiền Bạch Dương không?", Xử Nữ hỏi vặn lại.

"Hú trời, em mà làm phiền thằng cha ấy á? Ngược lại thì có! Cái loại chỉ biết thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Thiểu năng mà khoái tỏ vẻ nguy hiểm, cùi bắp ếu thể chịu nổi. Ngủ thì ngáy to, thỉnh thoảng còn chảy nước dãi với nói mớ... Tật xấu kể từ đây đến Tết Công-gô cũng chẳng hết. Hạnh phúc gì khi yêu phải cái tên như thế?"

Bảo Bình thao thao bất tuyệt mà không để ý rằng mấy đứa kia đã rút ra ngoài hết từ lúc nào, còn cẩn thận đóng cửa phòng để cậu lại với một tên gân xanh nổi đầy đầu, khóe miệng khẽ giật giật, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu như muốn rớt khỏi tròng.

"Bảo Bảo đáng yêu dễ thương à ~ Chúng ta cần nói chuyện!!!!!"

Mấy thằng biến thái đứng ngoài cửa phòng hóng hớt. Bên trong phát ra cái âm thanh đại loại như thế này:

"A A A!!!! Em xin lỗi mà Cừu à, em chỉ là muốn an ủi anh Xử thôi mà... BỎ EM XUỐNG, Á Á Á ~ KHÔNG, KHÔNG, THA CHO EM!!!!!!"

Vài phút sau thì...

"Mmm... Argh... Nhanh hơn nữa... Urggg..."

Và có trời mới biết tại sao ngày hôm sau Bảo Bình đi đứng khập khiễng, bằng sống bằng chết nhất quyết không ngồi xuống ghế, mắt liên tục lườm nguýt Bạch Dương nhăn nhở cười, miệng gầm gừ đe dọa cái tên động kinh cứ tí là lại mon men lại gần. Nhưng đó là chuyện của ngày mai, hôm nay thì cứ tính chuyện của hôm nay đã.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, đám kia liền chạy tuốt sang phòng Thiên Bình chơi. Xử Nữ ủ dột lê bước ngồi ở phòng ăn. Cậu nằm bẹp dí trên bàn, thở dài thườn thượt. Sư Tử lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho cậu từng li từng tí. Anh có thể lạnh lùng với mấy anh em khác nhưng với cậu thì lúc nào rất ấm áp, đầy yêu thương. Anh cái gì cũng có thể vì cậu.

Những lần cậu làm bài luận, phải thức đêm, anh cũng thức cùng cậu, còn giúp cậu làm bài trong khi chuyên ngành học của anh khác với cậu. Thế nhưng những lần anh làm bài thì nhất quyết không để cậu giúp, cậu mà đòi thức, anh lập tức tắt đèn đi ngủ luôn. Ở nhà anh cũng ít nói chuyện với tụi kia mà thay vào đó là ngồi trong phòng trò chuyện với cậu. Mặc dù có vài lần anh trêu chọc cậu, báo hại cậu bị đám anh em trong nhà đày đọa phạt làm việc nhà nhưng sau cùng anh vẫn giúp cậu làm. Rồi thì nụ cười của anh, những nụ hôn ngọt ngào của hai người...

Phải, Sư Tử đối với cậu thì rất dịu dàng, vỗ về. Nhưng cậu đối với anh thì toàn gào thét, cáu gắt. Thậm chí ăn nói cũng không được nhẹ nhàng, nhiều khi còn hờ hững vô tâm. Sẽ chẳng có gì lạ nếu như anh cảm thấy chán cậu, thấy cậu phiền phức...

Xử Nữ liếc nhìn đồng hồ. Đã quá trưa rồi mà anh vẫn chưa về, nhất định là đi hẹn hò với người khác rồi mà. Cứ nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó anh nói lời chia tay với cậu, chắc cậu không chịu nổi mất.

"Anh Xử? Anh làm sao vậy?!", Song Ngư kinh ngạc thốt lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, "Sao tự nhiên lại khóc?"

Xử Nữ giật mình đưa tay lên mắt thì thấy ươn ướt. Hóa ra ngồi ngẩn ngơ nghĩ về anh nãy giờ, nước mắt cậu rơi ra từ lúc nào không biết.

"Không, không có gì...", cậu hoảng hốt lắc đầu, "Bụi bay vào mắt ấy mà..."

"Bụi gì mà bụi! Nói cho em biết đi, biết đâu em giúp được anh!"

Xử Nữ lắc lắc đầu, vẫn cố phủ nhận: "Không có gì thật mà, anh chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện..."

"Về anh Mèo đúng không?"

Xử Nữ ngạc nhiên nhìn Song Ngư. Bộ nhìn cậu dễ đoán thế à? Có nên kể cho nó nghe không?

"Cá, liệu Sư Tử có nghĩ anh phiền phức không?"

"Anh, anh Mèo bảo anh phiền phức hả? Em nhất định sẽ cho ảnh biết tay. Nên cắt cơm một tuần hay một tháng nhỉ?"

"Không, không, anh ý không nói gì hết. Chỉ là anh nghĩ mình làm phiền anh ý thôi."

Song Ngư trầm ngâm nhìn cậu một lúc rồi cười:

"Anh với anh Mèo không phải là người yêu sao? Đã là người yêu sao anh ấy lại nghĩ anh phiền phức được? Là anh nghĩ nhiều thôi!"

"Nhưng anh ấy làm mọi thứ vì anh, còn anh lại chẳng làm được gì cho anh ấy. Anh ấy đáng ra có thể vui chơi vui vẻ, nhưng anh suốt ngày giữ chân anh ấy một chỗ... Thế không phải là rất phiền phức hay sao? Không phải nhiều lúc chính em cũng nói Thiên Bình phiền phức vì cứ hay bám theo làm nũng em còn gì?!"

"Anh, tuy phiền thì đúng là rất phiền, nhưng em vẫn muốn nó bám theo, vẫn thích quan tâm đến nó. Không phải được chăm sóc người mình yêu là rất hạnh phúc sao?"

"Anh luôn nghĩ rằng mình rất phiền phức...", Xử Nữ rầu rĩ nói.

"Vậy sao anh không hỏi anh ấy?", Song Ngư cười toe toét nói, "Anh Mèo, người yêu anh có chút thắc mắc cần được anh giải đáp nè!"

Xử Nữ vừa nghe xong Song Ngư nói xong thì giật mình ngẩng phắt dậy. Trước mặt cậu là Sư Tử đang đứng nhìn cậu chăm chăm. Sư Tử vừa đi về thì nghe thấy tiếng Song Ngư gọi liền chạy vào xem. Chợt thấy mắt cậu ươn ướt, anh đã vội nắm lấy cổ tay cậu lôi vào phòng, đóng sập cửa lại.

"Nói. Làm sao em khóc?", anh quay người đối diện với cậu, hai tay giữ lấy hai vai cậu.

"Anh đi đâu cả ngày hôm nay vậy?", cậu cúi đầu, hỏi nhỏ.

Như hiểu ra điều gì đó, Sư Tử buông cậu ra, nở nụ cười tươi rồi xoa đầu cậu:

"Ra là nhớ anh sao? Bữa nay anh phải lên trường nộp bài. Vì nghĩ là đi sẽ về sớm thôi nên không cần nói với em, nào ngờ, trên đường về thì xảy ra vụ tai nạn giao thông nên bị tắc đường. Anh định gọi về nhưng chợt nhớ ra là để quên điện thoại... Xin lỗi, làm em phải lo..."

Anh chưa nói hết câu cậu đã ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào bờ ngực rắn chắc kia. Thật may quá, anh không hề lừa dối cậu, anh vẫn chưa chán cậu. Nhưng có một câu hỏi mà cậu vẫn cần anh giải đáp:

"Trả lời thật lòng nhé! Anh có bao giờ thấy em phiền phức không?"

Sư Tử buông nhẹ cậu ra, thở dài nói:

"Em hỏi câu này cả nghìn lần rồi đấy. Không phải câu trả lời quá rõ ràng sao?"

"Bởi vì em chẳng làm gì giúp anh cả, trong khi anh lúc nào cũng mọi thứ vì em. Những đêm anh nhất quyết không chịu để em giúp anh làm bài rồi còn tắt đèn đi ngủ... Anh tưởng em không biết rằng một lát sau anh lại lóc cóc bật đèn dậy làm tiếp hả? Anh mà bị thương hay bị đau thì toàn giấu nhẹm đi không cho em biết, toàn tự chịu một mình vì sợ em lo lắng... Rồi còn việc anh ở trong phòng chỉ để chơi với em nữa. Rõ ràng anh cũng muốn ra ngoài chơi với tụi Cua, Cá nhưng mà vì em hay ngại, khó chơi với tụi nó nên anh ở trong phòng cả ngày chỉ để ngồi nghe em lảm nhảm... Tính tình em hay cáu bẳn, không được dịu dàng, nhiều khi còn vô tâm hờ hững với anh..."

"..."

"Em như vậy không phải là quá phiền phức sao? Em chỉ toàn cản trở anh thôi, trong cả vui chơi giải trí lẫn học tập làm việc của anh. Em sợ anh chỉ là nhất thời hứng thú. Trước khi gặp em, anh còn là straight và còn có vài cô người yêu rồi. Nếu một ngày nào đó, anh chán thằng con trai hay cáu giận, vô tâm này và muốn một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, có thể yêu chiều anh và có bộ ngực bự thì em biết làm thế nào? Em không thể sang Thái chuyển giới được..."

"..."

"Em sợ cái viễn cảnh mà một ngày nào đó anh chán em ... Em nghĩ em không thể chịu được mất... Em sợ những ý nghĩ xem anh sẽ yêu em trong bao lâu, đến lúc nào thì anh sẽ rời xa em..."

Cậu càng nói càng khóc lớn hơn. Nước mắt cứ rơi lã chã như mưa. Anh vẫn đứng im nghe cậu nói. Mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào lòng.

"Em là đồ ngốc à? Anh không biết mình sẽ yêu em trong bao lâu, cũng có thể cả đời, cũng có thể không. Anh không thể biết trước được... Nhưng có một điều mà anh rất chắc chắn: Đó là anh yêu em và được chăm sóc em chính là niềm hạnh phúc của anh. Và em cũng chỉ cần biết hiện tại em là cả thế giới của anh và anh yêu em bằng cả trái tim. Hãy yêu sao để sau này mình sẽ không phải hối hận vì chúng ta đã yêu nhau hết mình, em hiểu chứ?"

"Em yêu anh nhiều lắm...", Xử Nữ khẽ sụt sịt. Cậu ôm chặt lấy anh, hít lấy hương thơm nam tính dễ chịu của anh.

.

.

.​

Ngoài cửa phòng của hai người...

"Ouch, anh giẫm vào chân em rồi!!!", Nhân Mã rít lên.

"Lui cái mông của mày ra cho anh coi với nào...", Cự Giải gào lên nham nhảm.

"Tụi bay im mồm hết đê!!!", Thiên Yết hú lớn.

Cả một lũ lố nhố đứng trước cửa phòng Sư-Xử nghe ngóng, thậm chí còn lôi cả cốc ra úp vào cửa. Thật mất hết cả sĩ diện!

.

.

.​

Tại phòng Cân-Cá...

"Cá Cá, anh mau lại đây!

Thiên Bình ngồi trên giường, chỉnh chỉnh bấm bấm một hồi ở màn hình laptop thì quay ra í ới gọi Song Ngư đang bước vào phòng, tay cầm lon coca.

"Gì vậy?", Song Ngư uống một ngụm coca, lững thững tiến lại gần giường.

"Mau lại đây đi hết đoạn hay bây giờ!"

"Phụtttttt!!!!!!!!!!!!!!!" (?!!)

Trên màn hình là hình ảnh hai người anh em của tụi nó đang siết lấy nhau trên giường. Xử Nữ mặt đỏ bừng, thở gấp gáp, miệng không ngừng rên rỉ tên Sư Tử một cách gợi tình. Mái đầu của anh nhấp nhô không ngừng giữa hai chân cậu.

"Hô hô, anh Xử trông thế mà cũng sẹc-xì nhỉ? Nhưng mà còn khướt mới bằng Cá của em!"

Thiên Bình cảm thán quay sang nhìn Song Ngư đang há hốc mồm, coca trong miệng cứ thế chảy ra tong tỏng (Èo, mất vệ sinh thế!).

"Em... Em... Sao em lại có cái này???"

"Hí hí, là em bí mật lắp máy quay ở phòng đó. Chuẩn 1080p HD đó, Cá à!", Thiên Bình hôn nhẹ một cái lên má Song Ngư, tiện tay lấy luôn lon coca trong tay anh uống một ngụm.

"Thực ra anh thích đọc truyện hơn xem phim...", Song Ngư nhún vai sau khi lấy lại bình tĩnh.

"Chậc chậc, chắc tại người thật hơi quá sức chịu đựng của anh. Nhất là khi diễn viên chính lại còn là người quen của mình."

RẦM

Cánh cửa phòng của hai đứa đổ sập xuống...

"Thiên Bình, anh sẽ thay mặt bố Thiên Xứng của mày tịch thu cái này!", Kim Ngưu gập cái laptop lại, "Còn Song Ngư, anh sẽ tịch thu đống YM của chú và lon coca này. Sao có phim hay mà không rủ anh mày tới cùng thưởng thức chứ?!"

Nói rồi phủi mông bước thẳng, bỏ lại trong căn phòng một tên xẹt điện điên cuồng vì bị cướp viếng thăm, lại còn là ăn cướp trắng trợn nữa chứ! Ít ra cũng nên cảm ơn thằng này có lòng tốt gắn máy quay xịn giúp mấy người coi. Và một tên cuồng BL (Boy's Love) đang rên ỉ ôi vì bị tịch thu mất bảo bối...

Ngưu ma vương à ~ Anh cũng đâu phải loại tốt đẹp gì ~ Thiên Bình này mà 9,5 thì anh chắc chắn là đạt 10 rồi nhá ~ Vừa xem phim vừa cười to như vậy lại còn vỗ đùi đen đét nữa, anh cũng thật vô sỉ quá cơ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net