CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4: MẤT ĐIỆN
Tại phòng khách căn nhà số 12, lúc 10 0 PM...

"Aishh, tự dưng cắt điện giữa đêm thế này thì ngủ thế nào?", Bảo Bình bất mãn kêu lên.

"Mày càng nói thì càng nóng hơn!", Kim Ngưu thẳng tay ném cái gối vào giữa mặt Bảo Bình. Chả là hôm nay đúng lúc chúng nó chuẩn bị trèo lên giường đi ngủ thì đột nhiên 'phụt' một
cái, điện mất. Thấy thế má lớn Ma Kết liền hô hào cả lũ ra ngoài phòng khách ngủ cho mát, dẫu sao thì cũng khá hơn là chui rúc trong cái phòng ngủ bé tí của chúng nó. Mùa hè mà cắt điện quả đúng là nhục hình, lại còn cắt lúc đêm khuya. Mười hai thằng bất mãn ngồi chửi rủa cái thằng nào cắt điện sao
khôn thế. Nhưng chửi hoài thằng đó cũng chẳng nghe được mà lại rước thêm nóng thêm mệt vào thân.

"Ê, dù sao cũng đang đông đủ mọi người, ai có trò gì chơi không? Xổ hết ra!", Bạch Dương hồ hởi nói.

"Ngủ đê mày. Nóng chết bà ra mà chơi với chả đùa!". Cả lũ đồng thanh đáp.

Bạch Dương bĩu môi. Nó ngồi khoanh chân, hậm hực nhìn đám kia lơ đẹp nó, dỗ dành nhau đi ngủ. Chợt trong đầu nó nảy ra một ý tưởng khiến nó phải nở một nụ cười khả ố.

Cừu thò tay vỗ vào mông Nhân Mã nằm bên cạnh: "Ê, em biết từ 'đi' trong tiếng anh là gì không?"

"Thì là 'go' chứ còn gì!", Nhân Mã nhăn nhó khó chịu. Đang nằm còn chưa êm mông đã bị vỗ dậy.

"Đọc từ đó mười lần đi. Đọc thật nhanh vào."

"Go, go, go, go, go, go, go, go, go, go..."

"Con mèo kêu như thế nào?"

"Go (Gâu)?"

"Há há há há há há há bị lừa rồi nhá, là meo meo há há há há há!" Bạch Dương phá lên cười một cách đáng kì
thị, cười đến nỗi ngả ngớn ra đất, cười đến chảy cả nước mắt. Haiz, quả là một con người đơn giản. Có điều đơn giản quá thành ra không lường trước được hậu quả là bị Kim Ngưu cốc
cho lõm cả đầu vì tội trêu chọc bảo bối của hắn, sau cùng đành ôm hận nằm xuống cố dỗ cho bản thân chìm vào giấc ngủ.

. . .

Lúc 00:20 AM... Song Tử khẽ giật mình tỉnh giấc. Nó ngồi bật dậy, thao láo trợn mắt nhìn xung quanh khi
thấy mấy thằng anh kia đang nằm ngáy o o. Nhớ ra rồi, hôm nay mất điện, Ma Kết gọi cả bọn ra phòng khách ngủ. Nó thở phào nhẹ nhõm, định đặt lưng xuống ngủ tiếp thì chợt nghe có tiếng động trong bếp. Nó giật mình đánh thót, khẽ chọt chọt Bạch
Dương nằm cạnh nó, thì thầm: "Anh! Dậy, dậy mau... Có cái gì trong bếp kìa!" "Hửm?", Bạch Dương mặt nhăn như khỉ, nói với giọng ngái ngủ, "Thì mày ra xem đi!" "Ra với em!" "Tự đi đi. Để im cho bố ngủ!". Nói xong thì ngay lập tức xoay lưng lại với Song Tử rồi ngáy khò khò. Song Tử đành miễn cưỡng đứng dậy mò ra bếp xem. Khổ ghê, từ bé đã bị quáng gà nên thành ra khó thấy đường nên nó cứ phải khom lưng dò dẫm đường đi. Bây giờ nhìn nó trông chẳng khác nào tên trộm hay tên biến thái chuyên trộm đồ lót. Lờ mờ qua ánh trăng, nó thấy có một bóng đen di chuyển, kèm theo đó là tiếng nước chảy. Thằng bé liền đánh liều hỏi: "Ai đấy?"

Cái bóng đen có vẻ hơi giật mình, nhưng sau đó cũng bình tĩnh đáp lại nó: "Anh đây! Chưa ngủ à?".

Hóa ra là Cự Giải. Lại một lần nữa nó thở phào nhẹ nhõm.

"Em bị tỉnh giấc giữa chừng. Anh không ngủ sao?"

"Anh khát nước! Uống không?", Cự Giải cười, giơ chai nước về hướng nó. Tuy là rất mờ thôi, nhưng nó cũng thấy được nụ cười của anh, và trái tim nó đã mất phanh. Song Tử bất giác lùi lại phía sau, đưa tay giữ chặt ngực mình. Tối có ăn được gì mấy đâu
mà sao lắm năng lượng để đập thế? Cứ đà này dễ có khi nó nhảy bổ vào người anh luôn mất.

"Song... Song Tử!!! Em làm sao đấy? Uống nước không?". Tiếng Cự Giải rít lên khiến nó giật mình trở lại hiện thực.

"K... Không! Em đi ngủ tiếp đây, em chỉ ra bếp vì nghe thấy tiếng động thôi!" Đoạn, vội vàng đánh bài chuồn. Nhưng vừa quay lưng lại thì chợt nhớ ra là mình bị quáng gà, thành ra thằng bé cứ đứng im như pho tượng, một bước cũng không dám đi. Vì căng
thẳng nên thành ra chứng quáng gà của nó còn nặng hơn, giờ nó chỉ thấy quanh mình là một màn đen chao đảo. Nó run lẩy bẩy, mồ hôi toát ra rũ rượi. Bất lực, nó đành nhờ anh:

"Anh dắt em về chỗ ngủ được không? Em bị quáng gà nên không rõ đường!"

"Được thôi!", anh phì cười nhìn thằng em mình rồi nhẹ nhàng kéo tay nó dắt đi. Giờ thì Song Tử chính thức tuyên bố là nó không ổn rồi. Trong đầu nó giờ toàn là hình ảnh của Cự Giải: Từ nụ cười đến cái nắm tay ấm áp. Bố khỉ mấy thằng cha kia chứ! Thế này mà
dám bảo là hoang-dâm-vô-độ à? Rõ ràng là muốn lòe bịp nó như lòe thằng Thiên Bình! Dẫn nó vào đến nơi, anh khẽ xoa đầu nó rồi đứng dậy đi về chỗ nằm, nhưng không hiểu sao lại không di chuyển nổi. Song Tử đang giữ chặt
lấy tay anh. "Đừng đi, ở đây với em!" Nói đoạn, nó mạnh bạo kéo anh nằm xuống cạnh nó rồi ôm lấy anh chặt cứng. Bị bất ngờ, Cự Giải đỏ mặt, tim đập thình thịch. Anh khẽ ngọ nguậy, tìm cách lách ra khỏi vòng tay của nó: "Bỏ anh ra, em ôm chặt quá!".

Nhưng trái lại, nó lại càng siết chặt anh hơn, khiến mọi cố gắng của anh tan thành mây khói. Cuối cùng, anh đành phó mặc, nằm im cho nó ôm.

"Em thích anh!", Song Tử khẽ thì thầm.

"Hả?", Cự Giải tròn mắt kinh ngạc.

Song Tử vừa nói thích anh, nó vừa nói thích anh? Anh tự hỏi trong cốc nước mình vừa uống có ai bỏ thuốc mê vào không nữa.

"Anh nghe rồi đấy, em thích anh!", nó nhắc lại bằng giọng trầm khàn.

"Ha ha, anh cũng thích em!", Cự Giải bật cười, nhưng vẫn giữ giọng, tránh đánh thức mấy thằng kia dậy. Song Tử đột nhiên trở mình, cả người lên Cự
Giải. Nó nghiêm giọng:

"Em nghiêm túc đấy!"

Cự Giải mở to mắt, nhìn nó. Ánh trăng lé loi hắt vào. Tuy không quá rõ ràng nhưng cũng đủ để anh thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt ấy. Bất giác, anh đỏ mặt, né tránh ánh nhìn của nó. Nhận thấy sự im ắng của người bên dưới,
Song Tử đánh liều, cúi đầu xuống hôn lên môi anh một cái. Kì lạ, đáp lại nó không phải là một cái đẩy hay sự phản đối, anh chỉ im lặng. Nó được thể, lại càng lấn lướt mạnh mẽ hơn trước. Chiếc lưỡi hư hỏng kia còn dám luồn lách vào trong khoang miệng ấm nóng, dò dẫm từng nơi. Cự Giải biết là mình nên đẩy thằng nhóc ra, nhưng ngặt nỗi thằng bé hôn giỏi quá... Thôi thì, cứ thưởng thức thêm tí cũng được. Mãi đến khi anh gần hết dưỡng khí, nó mới nhẹ nhàng buông anh ra.

"Này, anh nói gì đi chứ. Nếu không thì em chẳng biết mình nên làm gì cả...", Song Tử gục đầu trên ngực Cự Giải, nói bằng giọng bất lực pha chút buồn bã thê lương.

Cự Giải cắn chặt môi... Biết nói gì bây giờ? Này thì đúng là đánh đố anh. Bảo anh trước mặt nó trả lời mấy câu hỏi tỏ tình kiểu này đúng bằng ra Keangnam nhảy lầu. Tại sao anh
có cảm giác anh giống như là một tên đốn mạt chuyên đi lừa tình con nhà người ta thế không biết? Càng nghĩ càng thấy bí, đôi môi đỏ quyến
rũ kia càng cắn chặt hơn. Song Tử gần như vì sự im lặng của anh mà niềm tin liền sụp đổ...

Có lẽ vì nó quá cố chấp, quá tin tưởng rằng anh sẽ dành tình cảm cho mình... Vậy là đã nhầm sao? Song Tử nới lỏng tay, toan định bỏ đi trước khi anh nhìn thấy sự suy sụp của nó thì cả người bỗng bị giữ lại. Nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh thì Cự Giải vội vàng né tránh ánh nhìn của nó, giọng lí nhí như muỗi:

"Anh... Anh không ghét em..."

Nó nhước mày, nhìn con người đang nằm đỏ mặt ngượng ngùng nằm bên dưới mình. Phải mất đến mấy giây sau, nó mới chợt ngộ ra, liền
lăn ra mà cười.

"Cười cái gì?", anh đỏ mặt rít lên nhưng vẫn phải kìm giọng xuống. Để mấy tên kia thức dậy mà thấy cảnh này, chắc anh bị luộc sống lên mất. Cơ mà thằng ôn con nằm trên người anh vẫn cứ lăn ra mà cười.

"Nhỏ mồm thôi, muốn chết hả?" Anh gắt vội lên một lần nữa trước khi Song Tử liền siết chặt người anh, đặt lên môi anh một nụ hôn vội. Cái thằng nhóc này, khi không lại giở trò nắng mưa thất thường. Mới khi này thôi
nó còn gục đầu chán nản, giờ đã cười tóe loe không biết trời, không nể đất.

"Thế anh có yêu em không?". Cười chán ra nó mới ngẩng đầu lên hỏi.

Cự Giải mặt đỏ, lông tơ dựng ngược hết cả lên, lí nhí nói: "Cái này, anh không có biết!"

"Vậy bằng cơ thể này, hãy cảm nhận tình cảm của em đi!" Vừa nói, nó vừa ôm chặt lấy người anh, ra sức hôn lên môi, lên cổ. Cánh tay thì sờ soạng
khắp người anh. Cự Giải ra sức vặn vẹo, hết né tránh thằng nhóc. Khổ nỗi nó khỏe gấp rưỡi lần anh, thành ra muốn cử động cũng khó. Mà bất quá, hình như anh cũng không phải là ghét nó, nên thành ra cứ nửa muốn cự tuyệt, nửa lại không. Đối với Cự Giải mà nói, anh có rất nhiều cảm giác mơ hồ về thằng nhóc Song Tử này. Ngay
từ ngày đầu tiên gặp nó tại cái chuồng mèo này, anh đã nhận thấy sự thay đổi lớn trong mình. Nhưng có điều nó rất mơ hồ, yêu chẳng phải, ghét thì càng không, chỉ biết là khác, rất khác so với những người còn lại trong nhà. Hôm nay nghe nó tỏ tình, lòng anh cứ rối bời như mớ boòng boong.

"Khoan, khoan, nhỡ mọi người dậy thì sao?" anh chống chế.

"Riêng cái này thì anh khỏi lo. Nhà này toàn vô địch ngủ thôi.", nó nhe răng cười.

"Từ từ, em có biết mình đang làm cái gì không đấy?"

"Em không biết làm 'chuyện đó', nhưng em biết làm thế nào để yêu anh!"

Nhận thấy ánh mắt chân thành mà nghiêm túc của nó, tim anh đập loạn xạ đi mất mấy nhịp. Có lẽ anh cũng yêu nó mất rồi. Im lặng. Và rồi cái gì cần xảy đến nó cũng xảy đến.

Nhưng rất tiếc đây là fic rating PG vậy nên các độc giả hãy tự tưởng tượng những chuyện diễn ra sau đấy. Cá nhân Lulu đây chỉ xin nhảy cóc, kể nốt đoạn cuối cùng. Đó là... Sau một màn mây mưa gió bão, Song Tử đưa
tay ôm lấy Cự Giải, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn. Cự Giải sau khi hồi tỉnh nhận ra hai điều. Một là
cảm giác xấu hổ chưa từng có. Hai là anh không hề hối hận vì chuyện vừa trải qua. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc mái Song Tử - kẻ đang vô tư ngủ bên cạnh mình - anh thì thầm, kìm giọng để nó không nghe thấy.

"Anh cũng yêu em, Song Tử..."

Tối đó, hai con người này cũng quấn lấy nhau, vô tư ngủ ngon lành. Trong căn phòng, chỉ có duy nhất một người còn thức.

"Khốn nạn! May mà Bảo Bình ngủ rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net