CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 6: SAY = LÀM!

Song Ngư ngồi trong phòng khách, vừa ngồi vừa xem 'Alvin and The Chipmunks 3' rồi cười hô hố một cách đáng kì thị. Anh đưa tay quệt nước mắt sau khi cười đã đời rồi vớ lấy lon coca bên cạnh, uống một hơi hết veo.

Chả là bữa nay mấy tên dở kia rủ nhau đi chơi hết, anh dính cảm nên đành ở nhà. Nhưng điều này không khiến anh bận tâm nhiều. Anh có thể tự tìm thú vui cho riêng mình.

Tích tắc... Thời gian trôi qua một cách chậm rãi.

Viên thuốc cảm bắt đầu phát huy tác dụng khiến Song Ngư mệt nhoài, đôi mắt to tròn dần dần khép lại chỉ còn một đường nhỏ xíu. Đến đoạn hòn đảo rung chuyển và phun ra một đống lửa thì đột nhiên một luồng khí nóng phả vào tai khiến anh hoảng hồn đứng bật dậy, nhưng cảm giác mệt mỏi bủn rủn xâm chiếm toàn cơ thể nên lại ngã ngay xuống sofa. Lấy lại bình tĩnh, anh nhận ra khuôn mặt đó, là Thiên Bình.

Anh hoảng hốt mở to mắt khi Thiên Bình cướp lấy đôi môi mình ngấu nghiến, còn to gan dám đẩy lưỡi vào. Vội vã đẩy thằng bé ra, anh gân cổ lên quát nó, khốn nỗi là đang đau họng nên thành ra uy lực chỉ đủ để đuổi ruồi:

"Yah, em uống rượu đấy hả?"

"Uống chút xíu thôi, đừng giận mà...", Thiên Bình lè nhè.

"Mọi người đâu?"

"Kia kìa!"

Nó chỉ tay về phía cửa rồi lăn ra cười khùng khục như súng lục lên cò. Song Ngư nhìn thằng bé mà chỉ biết thở dài chán nản đi về phía nó chỉ tay. Đến nơi thì cảnh tượng còn kinh khủng hơn cả trong phòng khách.

Mười thằng kia say khướt, bò lết ở cửa, còn hát hò ầm ĩ hết cả lên.

"Cá ơi, Cá ở nhà buồn lắm, hén? Anh mua Bolognaise Bake cho cậu nè! Yêu anh hông?", Cự Giải vừa nhìn thấy Song Ngư đã ngoác mồm ra cười, tay giơ một bọc thức ăn còn nóng hổi.

"Anh Cá không được giành Cua của em!", Song Tử nhăn mặt hét lên, "Ảnh đã là người của em rồi!"

Song Ngư thở hắt ra, ái ngại nhìn cái đám đang bò lê trước mặt mình. Thật chỉ muốn đóng sập cái cửa này lại, cho cả lũ ngủ ngoài cho đáng đời. Song, bản tính trời sinh đã quá thương người, nên anh bắt đầu lết cái thân đang ốm tàn tạ đi vác từng người vào phòng ngủ.

Đánh vật một hồi, anh mới đem được hết thảy mười tên về phòng của bọn nó. Giờ là vấn đề nan giải nhất. Do Song Tử nhất quyết không chịu rời Cự Giải nên thành ra anh đành để hai người đó ở cùng một phòng, tức là giờ đây anh phải chung phòng với Thiên Bình. Anh đánh mắt về phía phòng khách, nhìn thằng nhóc đang ngủ say như chết trên ghế. Thật quá nguy hiểm, không đời nào anh để trinh tiết của mình rơi vào tay thằng đó!

Song Ngư không ghét Thiên Bình, ngược lại anh còn khá thích thằng bé và tất nhiên là cả tình cảm của nó nữa. Nhưng anh lo đó chỉ là tình cảm thoáng qua nên năm lần bảy lượt từ chối thằng bé, cơ mà nó vẫn (mặt dày) theo đuổi anh cho bằng được. Anh nghĩ có lẽ nó thích cảm giác đi chinh phục người khác, con trai độ tuổi này thường thế (Bó tay).

Trở lại vấn đề chính, đương đầu với thực tế: Bỏ nó ngoài phòng khách hay vác vào trong phòng ngủ?

Đấu tranh dằn vặt một hồi, anh miễn cưỡng vác nó vào phòng ngủ.

Thằng chết dẫm này, nhỏ tuổi hơn anh mà cao khiếp, cao hơn đến gần một cái đầu. Đã thế tay chân lại còn dài như đười ươi làm anh vác nó mệt muốn bở cả hơi tai.

PHỊCH

Đặt được nó xuống giường cũng là lúc mặt anh xanh lét như đít nhái. Bình thường thì không sao, nhưng đang ốm mà phải làm việc nặng khiến đầu óc Song Ngư choáng váng.

Anh lắc mạnh đầu, khẽ tiến lại giúp nó cởi bớt cái áo sơ mi khoác bên ngoài ra. Khổ nỗi tư thế nó nằm làm anh khó cởi, đành phải vỗ mông nó dậy để nó tự cởi.

"Aishh! Gì vậy hả?". Đang ngủ ngon lành lại bị gọi dậy nên thằng nhóc tức mình, tung chăn bật dậy hét tướng lên dọa người vừa vỗ nó lùi lại cả mấy bước.

"Anh...anh...em...anh định gọi em dậy thay...thay áo để ngủ...cho...cho thoải mái..."

Bị giật mình nên Song Ngư cà lăm mất rồi. Thiên Bình thấy anh hoảng mà cũng hoảng theo. Nó lóc cóc lại gần nắm lấy tay anh, cố gắng dùng giọng ngọt ngào nhất để trấn an anh:

"Anh, bình tĩnh, em không có dọa anh đâu. Anh lấy hộ em cái áo để em thay, nhé?"

"Em... Em có thấy nhức đầu hay đau ở đâu không? Cứ nói ra, anh sẽ giúp em mà. Em thế này... anh sợ...". Bằng tông giọng thấp và ngọt ngào quá mức bình thường nó đã thất bại trong việc trấn an Song Ngư, thậm chí nó có vẻ đang làm anh rối hơn.

"Đã nói em không sao mà! Anh đi ngủ đi, anh đang bệnh đấy!", nó gắt nhẹ, đầu còn choáng váng vì men rượu.

Khốn nạn! Nó đang lờ đờ trong hơi men thì người nó thích cứ đứng trước mặt nó nhiệt tình làm mấy trò dễ thương. Rồi đến cả điệu bộ lúng túng đáng yêu khi bị nó dọa. Thiên Bình bặm môi nhìn con người ngây thơ trước mặt mình. Trong một góc tối tăm mờ tịt của tâm hồn chàng trai trẻ đã vang lên nhưng thanh âm liên tục lặp lại: Thật ngon miệng...muốn ăn...ăn đi...ăn ngay...ăn con Cá đó đi...

"Này?", anh đưa tay định chạm vào nó.

"ĐỪNG ĐỤNG VÀO NGƯỜI EM!", nó giật bắn người hét lên khi thấy anh làm thế và hất mạnh tay anh ra.

Song Ngư bị nó quát thì bối rối không tả, mặt thốn đến mức không thể thốn hơn. Còn Thiên Bình thì tá hỏa lên trước biểu hiện của anh. Nó cáu kỉnh trùm chăn che kín mít.

"Anh... Anh lấy nước cho em...". Song Ngư - với lòng tốt vô cùng thừa thãi - vỗ nhẹ mông thằng bé, tiếp tục hỏi han.

"EM KHÔNG CẦN!"

Nó lần nữa lại tung chăn ngồi dậy cắt ngang câu nói của Song Ngư khiến anh lại ngớ ra.

"Sao em lại khó chịu vậy?"

"Tất cả là do anh!", nó khẳng định chắc nịch khi nhìn thẳng vào mắt anh. Song Ngư, anh là đang muốn trêu ngươi em?

"Tại... TẠI ANH Á?", Song Ngư thật đáng thương, mắt trợn to thế cơ mà.

"Anh biết rõ em thích anh. Thế tại sao anh cứ đứng đấy chu mông vào mặt em mà câu gọi thế hả? Được lắm! Anh thích thì em chiều!"

"Ơ, ơ...?"

Thiên Bình thay đổi đột ngột khiến Song Ngư cũng ú ớ theo. Cái gì mà chu mông vào mặt nó câu gọi cơ? Anh tốt bụng hỏi han muốn giúp nó đỡ mệt, thì nghiễm nhiên bị nó mắng cho vào mặt như kiểu anh mới là thủ phạm khiến nó khó chịu vậy. Và rồi khi nhận ra trong ánh đèn phòng mờ mờ thằng nhóc láu cá kia đang nhếch mép cười thì toàn thân anh dựng hết cả lông tơ lên. Linh tính mách bảo Song Ngư rằng anh phải chạy.

Chạy! Chạy ngay! Thiên Bình trước mặt không phải là người, là sói, còn là sói đói nữa, chết mất! Trinh tiết của anh!!!

Tin buồn: Muộn rồi Cá ơi!

Lúc này Thiên Bình lại phản ứng nhanh hơn anh mới chết chứ! Song Ngư chỉ kịp nhận ra sàn nhà quay đúng một vòng anh đã thấy mình nằm úp sấp trên nệm và thằng nhóc nhẹ nhàng nằm đè trên người.

Nó đè cả cái thân to tướng của nó lên người anh, điên cuồng hôn anh. Anh hoảng sợ vẫy ra.

"Đừng mà..."

Thiên Bình không biết móc đâu ra một chiếc ca-vát, thô bạo trói tay vào đầu giường. Nó cắn mạnh vào tai anh một cái, khiến mặt Song Ngư đỏ bừng như trích máu.

"Em muốn làm gì?", anh run lẩy bẩy khi thằng nhóc bắt đầu luồn tay vào trong áo anh.

Lại áp môi của mình lên môi của anh, nó cuồng bạo hôn anh. Bị nó đè cứng trên người làm anh khó thở liền hé miệng ra để kiếm thêm chút không khí, thằng nhóc liền chớp thời cơ bắt lấy đầu lưỡi ngây thơ đang cứng đờ của anh, kéo sang miệng mình.

Mãi cho tới khi Song Ngư sắp chết vì thiếu dưỡng khí (hoặc là nó đã thỏa mãn), nó mới thả anh ra. Anh giãy đành đạch, tìm cách thoát ra cho bằng được hay chí ít là cũng ngăn cho nó không áp sát cơ thể nó vào mình hơn rồi gượng gạo nặn ra một khuôn mặt ngầu nhất có thể để hăm dọa nó:

"Này! Em mà còn tiến tới nữa thì anh sẽ giận em! Giận thật đấy!"

"..."

Thiên Bình nghe anh nói xong thì ngẩn người ra, nhìn anh chăm chú. Nhưng chỉ ít phút sau, nó đã lăn ra cười nắc nẻ.

"He he he he..."

"Cười cái gì? Anh đang nghiêm túc đấy, không... không có đùa đâu!"

Nó vẫn cười, cười đến chảy cả nước mắt. Nhìn thằng nhóc cười mà Song Ngư chẳng mấy chốc rơi vào trạng thái vô cùng bối rối, vừa tức mà vừa ngại.

"Ê? Em làm sao vậy?", anh e ngại hỏi thằng bé. Sao tự nhiên cứ cười như vừa trốn trại vậy?

"Anh dễ thương thiệt đó!"

"Aishh, hết thứ để nói rồi hả? Thả anh ra mau!", Song Ngư gắt lên.

Thiên Bình hôn nhẹ lên môi anh: "Em thích anh! Em sẽ không làm anh đau đâu!"

"A, vậy em thả anh ra đi!", anh vội vàng nói. May quá, cười chán rồi cũng tỉnh (Anh mơ à?).

"Ây, cái này bất quá không thể được... Ít ra anh cũng phải trả lời câu hỏi của em..."

"Thiên Bình??!"

Lại hôn nhẹ lên má anh, nó nhìn anh van nài: "Em thích anh thật mà..."

Thiên Bình đổ gục trên người anh, có vẻ rất chán nản. Nhìn bộ dạng của nó lúc này quả thật không nỡ lòng nào... Anh khẽ thở dài.

"Thực ra thì... anh không phải là không thích em..."

Lời nói vừa dứt, thằng bé đã ngẩng phắt đầu dậy nhìn chằm chằm vào Song Ngư khiến anh đỏ mặt, xấu hổ đến mức muốn độn thổ xuống đất, sau đấy thì nở một nụ cười như bắt được vàng. Tâm trạng vừa vui vui vừa phởn phởn nên tiện tay đè luôn anh xuống ra sức hôn tiếp.

"Xê ra coi! Anh có nói anh thích em đâu!"

"Aigoo, thích em thì cứ nói đại ra đi, còn ngại ngùng gì nữa!", Thiên Bình hớn hở cười, đưa tay tháo chiếc ca-vát trói tay Song Ngư ở đầu giường ra.

"Yah, anh không có thích em!". Anh rít lên trước khi nó lại tự mình nghĩ ra một tuyên ngôn nữa, nhưng thằng nhóc lại tiếp tục tấn công miệng anh. Hôn gì mà lắm thế không biết? Nãy giờ đến chục cái rồi đấy! Thôi thì đành nhượng bộ cái tên thừa tự tin này vậy.

Hôn chán chê rồi nó bắt đầu lấn lướt xuống dưới. Song Ngư vội túm lấy tóc nó, giữ lại không cho nó tiến thêm nhưng lại lo nó đau nên không dám dùng sức thành ra cứ như xoa đầu nó vậy.

"He he, anh đáng yêu thật đấy! Nói thích em đi!", Thiên Bình nhe nhởn cười.

"Anh ghét em!", Song Ngư bĩu môi.

"Nói sai là phạt đó nha!"

Anh bực, đẩy mạnh nó ra úp mặt xuống gối. Thiên Bình chăm chú nhìn người nó yêu đang vùng vằng trùm chăn lên đến tận cổ, như kiểu muốn tránh xa nó vài km. Nằm nhẩm đếm, quả đúng như nó dự đoán, chừng năm giây sau, từ trong gối phát ra một âm thanh lí nhí.

"Anh thích em!"

"Em cũng thích anh, he he!"

"Đi ngủ đi, muộn rồi!", anh bĩu môi, còn kéo cái chăn lên trùm kín cả đầu.

"A, cái này thì không thể được..."

Anh tung chăn, trợn mắt nhìn nó. Thằng hâm này còn muốn gì nữa? Anh đây đương mệt muốn chết đây, không cho anh ngủ nhỡ mai anh bệnh nặng hơn thì sao?

"Anh đã quên mất một câu nói vô cùng quan trọng của em...", Thiên Bình chậm rãi nói.

"Câu gì?", anh ngơ ngác nhìn nó.

"Em đã thề sẽ có ngày em 'giết' anh ngay trên chính chiếc giường này..."

"!!!"

"Và đó chính là ngày hôm nay!"

"A? KHÔNG! ĐỪNG! CỨU EM, ANH KẾT!!!!!!!"

.

.

.
Sáng hôm sau, Song Ngư cố gắng dậy sớm để làm bữa sáng như mọi ngày. Cả người anh đang đau rã rời luôn, theo đúng kiểu 'sống không được, chết không xong'. Anh liếc nhìn tên tội đồ của tất cả những việc trên đang ngủ ngon lành. Khốn nạn, sao mà thằng này giống với cái câu 'đẹp trai khoai to' thế? Số phận anh quả là hẩm hiu mà...

Vừa ra khỏi phòng đã thấy mười thằng kia điểm danh đầy đủ ở bàn ăn. Vừa thấy anh chúng nó đã quay ra tươi cười chào đón, nhưng nụ cười thì hết sức kì quái.

"Bọn này đã hết sức bảo vệ rồi mà em vẫn bị lột mất tem à?", Ma Kết thở dài liếc nhìn Thiên Yết.

"Dù sao cũng đây cũng là chuyện vui mà!", Bạch Dương nhún vai, cầm cái tăm xỉa răng như mấy ông lão từng trải.

Nhân Mã hớn hở chạy lại nắm lấy tay Song Ngư: "Chúc mừng anh đã mất zin về tay Thiên Bình nha!"

CRẮC

Có tiếng gì đó vừa mới nứt ra và Song Ngư ngã xuống một chiếc đen sâu hun hút...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net