Chương 1: Được Mời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin đồn là thứ có thể lệch lạc, mà cũng có thể là sự thật. Vừa là ca tụng, vừa là chửi rủa.

-Trích Người kể chuyện.

❃❃❃

Cao trung Hy Vọng, ngôi trường cấp ba được biết đến là trường tư thục kỳ lạ nhất ở thành phố, dù bị coi là kỳ lạ nhưng lượng học sinh nhập học ở đó lại không hề ít. Lý do chung để Hy Vọng bị gọi là kì lạ, bởi bạn buộc phải tập làm quen với ! Không phải là quen việc có ngày sẽ nổi tiếng bất ngờ, mà là tập làm quen với tất thảy tin đồn đấy!

Vì sao ư?

Từng có người nói rằng, chỉ cần bạn vô tình lan truyền đại một tin nào đó ở ngôi trường tư thục này thôi, chắc chắn sau vài tiếng đồng hồ.

Ai rồi cũng sẽ biết đến câu chuyện của bạn và đó là việc như cơm bữa ở đây, bạn cũng có thể coi đó là một thông lệ cũng được, Hy Vọng luôn là nơi mà tin đồn tồn tại để có thể giết chết và ca ngợi bất cứ ai có trong bài ca tin đồn của nó.

Chỉ với ba lý do, đã khiến ngôi trường này từ "bình thường" thành "bất bình thường". Đương nhiên đấy là thông tin cơ bản thôi, bạn có thể skip đoạn này nếu thấy nhàm chán~

Thứ nhất sự tò mò và cuốn hút từ tin đồn.

Thứ hai không ai muốn bị coi là kẻ ngoại lai không biết gì.

Cuối cùng tin đồn liên quan đến tâm linh đều có thật, ý là không đùa đâu, nó có THẬT đấy, 100% luôn.

Chỉ với ba định luật trên, Hy Vọng đã tự biến mình thành trung tâm của những tin đồn và tâm linh. Để rồi ai cũng muốn nếm thử thời thanh xuân ở ngôi trường thú vị này.

Là bạn, bạn có dám học ở ngôi trường có ma không?

❃❃❃

29/9/2025.

Phòng học lớp 1B.

3:55 chiều.

-Nè nè! Cậu đã nghe gì chưa? Hồi nảy có đàn chị bảo tớ câu lạc bộ tâm linh có thể thực hiện điều ước hay lắm, khồn biết có thật không.

-Nghe hồi lâu rồi gái, câu lạc bộ đó nghe đâu toàn người nổi tiếng cả! Làm tớ cũng muốn vào đó ghê~

...

Tâm linh, tâm linh, tâm linh! Lại là mấy câu nói vô vị liên quan đến cái câu lạc bộ tâm linh ấy, đã là lần thứ mấy trong tuần cô nghe phải rồi nhỉ? Làm ơn đi, tan học rồi thì tha cho nhau với chứ!!!

Cơn bực bội tích tụ làm Bạch Dương không kiềm chế được, gạch thẳng một đường đen ra bàn, cô thở dài rồi buông bút dời mắt sang hướng ngoài cửa. Vốn cô chỉ muốn chọn bừa một ngôi trường bình thường lặng lẽ để học hết cấp ba, ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn lộn nơi bị coi là kỳ quái nhất này.

Nhiêu đó thì thôi không nhắc đến đi, nhưng thứ làm cô hối hận hơn là "chúng nó" ở khắp mọi nơi!

Không thể dùng từ số ít mà là số nhiều mới đủ để hình dung chúng, đám sinh vật kì lạ đó ở khắp nơi, gấp bội khi ở ngoài trường nữa! Nội phòng học của cô thôi cũng phải có hơn sáu, bảy con rãi rắc. May là hình dáng không quá đáng sợ, nếu không là Bạch Dương đã xách cặp đi về rồi.

Vì Bạch Dương có một bí mật chưa từng nói ai.

Cô ghét cơ thể mình, đúng hơn là ghét đôi mắt và lỗ tai. Vì chúng không bình thường tẹo nào, nhìn thấy rồi nghe tiếng những thứ sinh vật không ra thú, ra người tồn tại mà chẳng ai biết là ảo giác hay có thật ở thế giới nửa vời, cảm giác ấy hệt như Bạch Dương cùng là một loài với chúng nó.

Lúc đầu có sợ hãi, có hứng thú đan xen nhưng rồi cũng phải tiếp nhận và cố phản ứng cho thật bình thường như bao người.

Nếu để hình dung "chúng nó" trong lời cô là gì thì theo cách nghĩa của Bạch Dương. Chúng có đủ thể loại hình hài vừa giống mà cũng chẳng giống nhau. Có con đáng sợ, có con dễ thương, con lơ lửng,con đi bộ... Còn có cả loại giống trong mấy cuốn cổ tích hay thần thoại mà cô hay ở trên tranh, nhưng chung quy là không phải thứ tốt lành.

-Em nhìn thấy chúng đúng chớ! Mấy con quái vật đó đó~

Bạch Dương có tật giật mình bất giác quay đầu lại, mãi ngước nhìn bên ngoài cửa sổ, không để ý trước mặt là một nữ sinh lạ đang mỉm cười thân thiện với mình.

Khoan nói về việc tại sao lại biết cô nhìn thấy chúng nó, cái bạn học này không phải gu ăn mặc có hơn... Kì lạ quá không vậy?

Tóc tai không gọn gàng, quầng thâm ở mắt hơi sâu. Ngước nhìn từ cổ đến chân ngoài đồng phục tiêu chuẩn thì toàn là băng gạc vết thương quấn khắp người, bảng tên cũng không. Làm người ta phải tự hỏi cô gái này vừa chốn trại ra? Đầu óc có vấn đề lắm không? Còn có cả con cáo nữa, không là bị sinh vật lạ điều khiểu đấy chứ!

Ánh Bạch Dương nhìn cô gái trước mắt với vẻ suy xét độ thần kinh có vấn đề không kiên dè.

-Không trả lời vậy là đúng rồi ha! -Cô gái không để bụng cười tươi rối tự đáp câu hỏi của mình.

-Kh... khoan đã. Tôi không hiểu ý cậu, sao lại nói tôi nhìn thấy chúng? Tôi căn bản chỉ là học sinh bình thường không hiểu ý cậu! -Bạch Dương đứng dậy bác bỏ lời nói đó, nếu không chả khác gì bản thân chấp nhận mình bị kì lạ.

-Ấy đàn em này không cần lớn tiếng vậy chớ~ Nói gì chứ, hai ta đều giống nhau mà chối làm gì không biết~

-Thế thì đã sao? Nếu tôi bảo mình có chút kỳ lạ so với người bình thường, nhìn thấy chúng thì đã làm sao?

Bạch Dương không cam cô chống một tay lên bàn, tay còn lại chỉ tay vào cái con trên đầu cãi bướng, nhìn thấy chúng thì đã là sao? Chả ai mà lại đi tự nhận mình như kẻ quái dị với người khác đặc biệt là người lạ mới quen chưa đến một phút, nhận sự đồng cảm hay gì gì đó chắc, xin lỗi thứ đó cô không thèm!

-Hehe cực kì có sao đó chứ~~~ Xin tự giới thiệu Thiên Bình, năm hai lớp 2E hiện đang là thành viên của câu lạc bộ tâm linh, nên chị muốn đề cử em tham gia clb của bọn chị nha!

❃❃❃

Và đó là chuyện chớp nhoáng của năm phút trước khi cả hai gặp nhau, còn bây giờ thì Bạch Dương đang lọ mọ xách cặp đi sau Thiên Bình đến cái phòng câu lạc bộ "nổi tiếng" đó.

Chả qua vài phút trước sau khi được Thiên Bình dụ dỗ thêm vài câu khiến người nghe là Bạch Dương nảy sinh hứng thú mới đi. Cộng thêm sự tò mò của bản thân được cô nàng lấy vỏ bọc là người bình thường ai chả vậy để đi theo, vả lại Bạch Dương cũng chưa từng tham gia câu lạc bộ tham gia thử vài hôm chắc cũng không mất mát gì.

Có điều việc này cũng làm cho Bạch Dương nhớ ra đàn chị Thiên Bình vừa mới giao lưu với cô là ai. Có kha khá tin đồn về đàn chị này mà cô từng nghe qua không ít, cụ thể nói rằng người này kì quặc và quái dị từ ngoại hình đến hành động tốt nhất nên né xa.

Còn lại toàn là lời trào phúng của các nữ sinh khác đố kị lẫn ganh ghét, bởi đàn chị này tuy quái dị nhưng lại được hội trưởng hội học sinh của trường chú ý và xem như bảo bối mà khoan dung. Nên có thể kết luận tiếng xấu đều đến từ việc ghen ăn tức ở mà ra hoặc do cô không có hứng thú với mấy chuyện tình trai gái, còn về kì lạ... Quả thật không phải nói qua phết.

Sau một lúc cùng Thiên Bình lên tầng ba, đi ngang qua vài câu lạc bộ khác nhau và ừ... Cũng không quên tránh gặp chúng nữa. Thì cả hai cũng dừng lại trước một căn phòng cuối hành lang có đề bảng con ghi "Câu Lạc Bộ Tâm Linh", Thiên Bình vô cùng tự nhiên cầm lấy tay Bạch Dương rồi mở toang cửa với vẻ mặt vui vẻ nói to:

-Chào buổi chiều, xem hôm nay tớ đem ai đến nà~

Vừa nghe thấy giọng cô, một cô gái có tóc hai bím màu hạt dẻ trên tay xào xạc những lá bài mà cười rộ như hoa cùng nốt ruồi ở khoé môi đáp ngay.

-Ôi thiên thần của tớ cậu đã đến rồi, thế nào, có muốn tớ xem bói không?

Thiên Bình vừa chậm rãi kéo Bạch Dương vào, cô lướt nhìn sơ qua rồi hít một hơi thật sau. Cảm tưởng cứ như thấy được một thế giới khác càng làm nổi bật sự "bình thường" của cô, trời ạ! Cái câu lạc bộ quái gì mà toàn những con người nổi tiếng không thế này!

Tuy cô ít khi nghe tin đồn, có khi còn là lời vụn vặt được chấp vá mới biết rõ tin đồn đó hoàn chỉnh. Nhưng Bạch Dương vẫn có thể nhận ra chỗ này ai cũng nổi như cồn ở trường đấy!!!

Hết chín người có mặt thì não cô đã tự lọc ra bảy người là Bạch Dương biết đến qua tin đồn, tính cả Thiên Bình, thì cũng nên phải ra vẻ hốt hoảng nhỉ?

Như cô gái trên tay là bộ bài đang vừa lên tiếng này đi, chị ấy là Song Tử. Với tin đồn luôn nở nụ cười tươi rói và có tài bói tarot như vị thần, đa số người may mắn nhận được thông điều đều là chuẩn xác dù số lượng bối hơi ít, tùy vào tâm trạng nhưng chất lượng thì khỏi bàn.

-Xin lỗi chút nữa nha Song Tử! Song Ngư hôm nay có đến không, em muốn anh ấy cho cô bé này tham gia câu lạc bộ.

-Thiên Bình, chị đâu nhất thiết phải xin anh ấy chứ, thứ mà chị muốn có khi chưa nói ổng đã gật đầu cái một rồi, nên giới thiệu luôn là vừa.

Cô bạn vừa nói có giọng hơi lanh lảnh, buột tóc đuôi ngựa với chiếc khoác bóng chày đen xắn tay áo đặt trưng cùng mấy vết thương như đánh nhau tay còn chống lên cây gậy bóng chày. Ắc hẳn là Thiên Yết lớp bên với danh nữ hoàng khá ngầu mà cô nghe được hôm qua vừa thở dài lên tiếng.

-Em nói thế cũng đúng... Thôi thì giới thiệu luôn đi ha. -Thiên Bình nghe thế cũng bị thuyết phục theo.

Thế là Bạch Dương được Thiên Bình giới thiệu sơ qua về các thành viên clb cùng với vài cái tên tạm thời chưa có mặt qua, trên thực tế thì cô biết gần hết họ thông qua các tin đồn, chỉ là chưa gặp mặt thôi, nên Bạch Dương cứ làm bộ người lạ chưa nghe tên mà chào hỏi.

Đa số mọi người ở đầy đều thân thiện với Bạch Dương nên cô cũng dễ mở lời, trừ một số người như Bảo Bình thì anh ấy đã úp mặt ngủ, Kim Ngưu không biết gọi đúng không? Nhìn sơ ảnh trong hướng nội như cô nên chỉ chào đơn giản rồi thôi và cậu bạn Sư Tử cứ nhìn cô nhưng lại không bắt chuyện làm Bạch Dương hơi lạnh sống lưng.

Xong giai đoạn chào hỏi ấy thì ai cũng làm việc riêng của họ bảo cô muốn làm gì cứ làm, nên Bạch Dương đã xem Thiên Bình bói tarot để giết chút thời gian, thật tình thì nó làm cô khá tò mò về cách hoạt động câu lạc bộ này, mà thôi ai bảo chưa đến lúc nên cũng chịu.

-Thiên Bình này, em có thể hỏi chị một việc được không? -Bạch Dương nhớ ra vài thứ liền hỏi Thiên Bình.

-Thắc mắc gì hể em nói đi?

-Sao chị biết em nhìn thấy được vậy? Ý em là ban nảy, sinh vật lạ ấy ạ. -Cô nghiêm túc hỏi.

-Hmmm đi theo bé cáo thấy em cô đơn quá nên chị bắt chuyện, ăn may chăng? -Thiên Bình kê tay lên bàn chỉ một lá bài cười nói.

-Sao ạ? -Cô ngây người, nghe thì hiểu, mà gộp lại thành câu thì không hiểu gì.

-Hì hì Em đừng để ý. Thiên Bình là thế đấy, toàn làm mấy chuyện lạ lùng thôi nhưng do cậu cười cực xinh nên sẽ được tha thứ~

Song Tử nói thế cũng chả khiến cô không khỏi nhăn mặt, cố gắng cười cười sao cho tự nhiên với sở thích của đàn chị này, nhưng thật sự là Thiên Bình ăn may à? Nếu thế thì cô bắt đầu hiểu tại sao chị ấy bị gọi là quái dị không chỉ riêng ngoại hình rồi đấy.

Ở đời không ai lại làm ba chuyện bất thường như nghe theo thứ chả phải người, rồi chỉ vô mặt bảo bạn là đứa kì quặc vậy đâu, nó trong đáng ăn đòn lắm.

Cô cảm thấy nể phục sự dũng cảm của việc Thiên Bình vô tư vô lo làm mấy thứ vô lý mà cứ như lẽ thường đó rồi, trong khi cô thì ngược lại lo sợ mình bị chỉ chỏ là chứ sinh vật không được bình thường hoặc bị coi là kỳ lạ.

Mà gì đây nhỉ? Sao cô cứ có cảm giác có gì đó thật khó chịu với bất an do cái duyên số này đem lại.

Trước giờ có bị vậy hả ta? Linh cảm như mắc bảo cô sắp tới có lẽ nên chuẩn bị tin thần thép với cô đàn chị này cùng những người trong câu lạc bộ này đi là vừa.

Và đúng thật suy nghĩ khi đó của Bạch Dương là hoàn toàn có căn cứ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net