Đêm 30 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ây da" Song Ngư ngã ịch xuống đất, rên một tiếng " Ê mông quá đi"

"Cô nương, không sao chứ" một bàn tay chìa ra trước mặt cô, sao cái mà chả sao, bộ không thấy người ta ê hết cả cái mông đây hả ( ren mà người ta thấy được hả cô nương :), để coi ta xử ngươi ra răng ( oan cho ngta quá, tỷ tông họ mừ), Song Ngư bức tức ngước mặt lên để nhìn, nhưng mà:

"Ối mọe ơi, đẹp trai thế" vâng, trước mặt tỷ ấy là một chàng trai cực kì khôi ngô tuấn tú, thư sinh lãng tử, thuộc dạng công tử bột đây, mà nói chung nhìn khuôn mặt đẹp là được rồi.

"Cô nương nói gì cơ" chàng công tử ấy nhìn Song Ngư kì lạ

"À không không, hihi, ta không sao không sao" rồi nàng cầm lấy tay tên đó chìa ra để đứng lên.

"Lục Song Ngư" Bảo Bình đuổi theo Song Ngư tới đây thì nhìn thấy cái cảnh tượng mùi mẫn này đây, chàng bực lắm chứ tưởng à.

"Ối mẹ ơi" lần này là anh chàng công tử bột kia hét lên " Hớt hồn à, làm tui tưởng có moa giữa ban ngày" đây đích thị là nhìn Bảo Bình mà ra đây, nói rồi chứ có sai mô, y chang tưởng ổng là ma mà.

"Bảo Bình" Song Ngư kêu lên, rồi vội vàng rút tay khỏi tay của công tử ấy

"Muội giỏi quá hen, bảo dẫn ta đi chơi mà lại chạy đến chơi với một công tử khác, muội đúng là kẻ lăng nhăng" Bảo Bình ném cho tên công tử một cái nhìn sát khí, rồi đùng đùng bỏ đi.

"Bình ca, đợi muội với, chuyện không phải như huynh nghĩ đâu, ta không phải là người như thế mà" Song Ngư quên luôn tên kia, hớt hải chạy theo Bảo Bình, giờ thì coi ai mới là người đuổi ai đây, Bảo Bình ghen rồi đấy, chỉ vì cái tội mê trai của nàng mới ra như này.

"Bình đại ca ơi, xin lỗi mà, hồi nãy là do muội va phải hắn ngã, nên hắn mới đỡ muội dậy, giờ huynh muốn ăn gì muội đãi, bún mắm, bánh bao, hồ lô,... cho huynh ăn cả khu phố luôn" chu choa, mới nãy ta huynh, giờ thì là muội huynh ngọt lịm nợ.

"Thiệt hơm" anh đây vẫn còn nghi ngờ lắm nhớ

"Thiệt, đi không" Ngư chớp chớp mắt, Ngư dụ trai giỏi chưa, đúng là gì chứ hấp dẫn đường dạ dày là tốt nhất

"Ừ, đi" Bảo Bình không chịu nổi cái sự dễ thương của Ngư, tủm tỉm cười.

Sau khi hai tên chén gần như hết cả khu phố quên cả thời gian thì mỗi đứa vác cái bụng bầu to chành ành đi dạo.

"Bình ca này"

"Hửm"

"Ten, cho huynh này" Song Ngư từ đâu lôi ra một ngọc bội xanh làm rõ đẹp, được chạm khắc rất tinh tế

"Cái này là sao đây" Bảo Bình cầm lấy thắc mắc

"Giữ cho cẩn thận đấy, muội cũng có một cái này, hai cái này là một cặp, muội nghe người bán bảo có nó tình cảm sẽ bền chặt mãi mãi, không bao giờ chia xa, huynh sẽ chẳng thể nào rời xa muội, hihi"

"Cá Nhỏ à, muội là bị người ta lừa rồi đấy, thôi, xem như là món quà đầu tiên muội tặng ta từ hồi quen nhau đến giờ, ta sẽ cất nó thật cẩn thận" Bảo Bình nhéo má Song Ngư

"Ê đừng có tự tiện nhéo má muội"

"Ta cứ thích thế đấy" Bảo Bình rõ gan hơn, dùng hai tay nhéo hai bên má Ngư, kéo lên kéo xuống, ác dữ.

Và cứ thế cho tới tận chiều, mấy con vật chơi sa đà quên mất thời gian mới chịu về đến nhà, trước cổng đã có mặt tiểu Lý, A Xú, A Méo, Bạch ca, bạn Bạch ca đang chơi vui với Kim Ngưu thì cô a hoàn của muội ấy từ đâu xuất hiện, kéo Ngưu về, bạn ấy đành phải về nhà thôi.

"Tiểu Lý, chờ ba người đó đến bao giờ, vào nhà thôi, ta đói quá, mỏi chân quá" Bạch Dương than vãn.

"Không được, phải có mặt đầy đủ thì mới có thể vào nhà thưa nhị thiếu, nếu không phu nhân sẽ quánh chết" Lý Lý mặt mày nghiêm túc nói

"Muộn thế này rồi mới về thì cũng bị đánh te tua thôi nợ"

Nói thế nào Lý vẫn cứ im phăng phắt, Bạch đành ngồi bẹt xuống đất, bỗng phát hiện ra một đám người, trong đám đó có hai tên tóc trắng đang tiu ngỉu, mơ mơ màng màng được những người còn lại vác đi.

"Ôi trời ạ lạy hồn hai thánh" Tiểu Lý hét lên, Bạch Dương ngồi ngán ngẩm

Vâng tưởng Mã lôi đầu Sư về thì ra hai đứa lại lôi nhau ra quán rượu, uống say ngắt cần câu, may người ta nhận ra là Lục tiểu thư và Lục thiếu gia, cuối cùng để cho người quán rượu vác về phủ.

"Zượu ngon Zượu ngon, chộ ui mấy nàng cũng ngon nữa, nào Zô oooo" Sư Tử mắt nhắm mắt mắt mở làm điệu cạn ly.

"Zô ooooooooo" Mã cũng hùi theo, có điều mắt đã nhắm tịt lại rồi

"Cho tụi tui hỏi đem luôn hai người này vô phủ luôn hả"

"Không, cứ để xuống dưới đât ấy" Tiểu Lý nói

"Thế được hông, thôi thì cậu bảo vậy nên tụi tui mới để đó nhá"

*Bịch*....*Bịch* "Ừm vậy chúng tôi về". Và thế là đại tiểu thư và đại thiếu gia nhà họ Lục cứ thế mà nằm đất.

"Riết rồi không biết ai tớ ai chủ nữa, hâyyyyyy" Bạch Dương nhìn tiểu Lý thở dại. Và từ đằng kia lại có thêm một nhân vật nữa xuất hiện, cô Út Song Ngư đã về.

"Làm sao vậy, sao hai người ni...." Song Ngư chỉ vào hai ông bà tướng đang nằm dưới đất.

"Vào trong rồi sẽ rõ tiểu thư nợ, tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho Lục phu nhân, Xú, Méo, để chậu cây ngoài cổng, vác hai tướng này vào cái đã" Lý Lý ra lệnh

"Dạ"

Còn về chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi đó, tính Lục phu nhân thì chắc chắn sẽ cho cả đám một trận nhừ từ, cả tiểu thư, thiếu gia rồi tôi tớ, may mà tôi tớ còn nhẹ( sướng hơn cả chủ) , chỉ bị la, bốn đứa kia thì bị cho mấy vọt, 2 trong số đó nhờ vậy mới tỉnh táo lại.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Đêm đến, khắp nơi tưng bừng lễ hội đón giao thừa, trong hoàng cung lúc đó:

"Ahahaha" Vu Ngỗ hoàng đế ngồi trên ngai vàng cười sang sảng, tay nâng ly rượu

"Năm mới sắp đến, thần thay mặt con dân nước Trung Nguyên chúc hoàng đế bệ hạ vâng chịu mệnh trời, sáng cầm nghiệp lớn, gặp ngày chính đán, thêm hưởng phúc lành, chúng thần khôn xiết hân hoan kính chúc Hoàng thượng sống lâu muôn năm" Vu Thiên Yết chắp tay cúi đầu

"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" đám quần thần trong triều đồng loạt cúi lạy.

"Được được, nào mọi người, cùng nâng ly chúc mừng, uống cạn ly rượu này"

"Cạn"

...

Tron khi mọi người trong triều đang say bí tỉ không biết trời đất gì thì Ma Kết lôi Thiên Yết ra ngoài.

"Thái tử đại nhân ơi, ra đây chơi với ta một chút thôi" Ma Kết có vẻ đã ngà ngà say

"Ta biết chơi gì với đệ" riêng Thiên Yết thì mặt vẫn rất bình thường như mọi ngày.

"Đi thả đèn"

"Hả, sao cơ"

"Chúng ta đi thả đèn đi, xưa nay huynh và đệ thường vậy mà"

"Ơ" chưa kịp phản ứng Yết ta đã bị lôi đầu đi rồi

Ở Kim Xuyên, tại lầu Bồng Lai :

"Hay, hay lắm, đúng là một tuyệt phẩm" đám người ở dưới đang hò reo phấn khích, chẳng qua trên sân khấu, đang có hai nàng tiên biểu diễn, một tiếng đàn làm rung động, một điệu múa làm xiêu vẹo con người ta.

"Ơ tiếp nữa đi chứ, sao lại hết rồi" đám người ủ rũ sau khi tiết mục kết thúc

"Nào nào các vị khách quan, hai cô nương nhà chúng tôi ngày hôm nay rất mệt rồi,phải để họ nghỉ nữa chứ, nếu muốn tiếp tục thì phải thêm xí đó nghen" Tú Bà đưa tay ra ý bảo thêm tiền

"Được chơi luôn" đám khách quan ném hết bao tiền lên bàn

"Ô hô hô, vậy thì Xử- Giải, thêm một bài nữa đi"

....

"Ôi, bà ta ác thiệt đấy chứ, lại còn muốn mót thêm tiền, muội dường như cạn kiệt sức lực rồi đây này" Cự Giải đấm đấm vai ngồi xuống ghế

"Ta cũng vậy đây, tay chảy đống máu nè" Xử đưa tay ra cho Cự Giải nhìn

"Eo thôi, đưa tay đây muội băng cho, xong là tỷ phải đấm lưng cho muội đó nghen"

"Thôi khỏi cô nương"

"Xử tỷ, mau mau nhìn ra ngoài cửa sổ kìa, đẹp quá đi à" Cự Giải bỗng chỉ tay ra cửa sổ reo hò

Xử Nữ cũng nhìn theo khoảnh khắc quan trọng nhất ngày cuối cùng đã tới.

Tại phủ Lục tướng quân:

"Phù...phù...cớ sao ta ngoan nhất nhà lại đi trông nồi bánh chưng thế này" Thiên Bình chống cằm nhìn bếp lửa lẩm bẩm.(huhu, tội chị quá)

*Bịch bịch bịch* có tiếng bước chân tới

"Thiên Bình tỷ, mau lên, mau lên ngoài trời tràn ngặp khổng minh đăng rồi kìa" Song Ngư lại hớt hải ( cô nàng suốt đời chạy thôi)

"Hả, nhưng mà nồi bánh..."

"Không bánh biết gì nữa, mau lên" Song Ngư thúc giục

"Được rồi, đi liền đây" và hai đứa cùng chạy

Tại đỉnh ngọn núi hùng vĩ, bao quanh là gì gì đó:

*Cạch*...*cạch* là hai người đàn ông đang chơi đánh cờ ( bó tay)

"Khà khà, ông đây thắng rồi nhá, con phải đãi ta bình rượu quý của con rồi Song Tử à" Ông chú kia thích chí cười

"Được được, con đào lên liền, dù sao đêm giao thừa cũng không có chi làm, đào lên uống chơi vậy" Song Tử tiếc nuối

"Vậy thì mau mau đi, ta thèm lắm rồi" ông ta giục.

-----------------------------------------------------------------------------------

Thiên Yết và Ma Kết đang hí hoáy viết gì đó:

"Ta xong rồi, huynh xong chưa" Ma Kết hỏi Yết

"Ừm, ta cũng xong rồi" Thiên Yết trả lời

"Vậy thì 1...2...3 thả"

Khổng minh đăng dần dần đi khỏi đôi tay hai huynh đệ, nhẹ nhàng nhẹ nhàng trôi lên trời, cứ thế đi thật xa, hòa nhập vào đám đèn trên kia, như hàng triệu ngôi sao

"Huynh ghi gì trên đó vậy" Ma Kết vừa nhìn vừa nói

"Chẳng phải đã là bí mật sao" Thiên Yết phũ phàng đáp

"Ừ, thì thôi"

Rồi cả hai người cùng chìm đắm vào những "ngôi sao" kia, ước nguyện của Kết ca đơn giản lắm, cầu cho con dân ấm no hạnh phúc thôi, còn với Yết thì là cá nhân chàng, ước nguyện của chàng là: "nếu có kiếp sau, nguyện làm người thường"

....

Xử Nữ cùng Cự Giải đang tựa bên cửa sổ ngắm thiên đăng, Cự Giải chộp lấy một cái gần ngay bên cạnh " Cầu cho người con gái đó được hạnh phúc, tên Lục Đại" , Lục Đại, Lục Đại là ai, sao cô cứ thấy chữ Lục có vẻ quen quen.( Ồ hố, tỷ bắt được đèn của Sư Tử ca rồi)

"Muội làm gì vậy, thả cho nó bay tiếp đi chứ, ước nguyện của người ta mà" Xử nhắc nhở.

"Dạ vâng" rồi Giải lại thả cho đèn lồng bay tiếp lên trên kia, có đâu ngờ rằng, người con gái trên tờ giấy cầu nguyện lại là nàng đâu, đó là duyên số rồi

"Cự Giải, ta khuyên muội điều này nhá, tên Sư Tử kia không phải là một người tin tưởng được đâu,tuy thuộc gia tộc danh giá, nhưng hắn ta xưa nay nổi tiếng là đa tình, những lời hắn nói khó mà..."

"Được rồi mà tỷ tỷ, muội cũng đã tiếp xúc với nam nhân lâu rồi, muội biết ai tốt ai xấu, để sau hẵn nói, pháo hoa sắp xuất hiện rồi, mau cầu nguyện thôi" Cự Giải nhanh chóng chắp tay lại

"Được" Xử nhìn nàng, là nàng thương muội ấy nên mới nói vậy, thôi thì cầu nguyện cho muội ấy vậy.

...

"Oa, tuyệt đẹp luôn" Thiên Bình nhìn lên trời

"Của muội này Bình nhi" Nhân Mã đưa cho nàng một cái đèn, nàng nhanh chóng viết lời cầu của mình trên đó rồi thả đi

"Mọa, sao của ai cũng bay mà của ta không bay thế này, tắt nến hoài" Bạch Dương bực tức

"Số đệ nó khổ vầy rồi, đưa đây ta thả dùm cho" Sư Tử định giật lấy đèn trên tay Bạch Dương

"Ê đừng, huynh phá nó mất" Bạch Dương giấu đèn ra sau lưng, nào ngờ vụt sáng, Dương thả tay ra và cái đèn cứ thế bay lên trời "Tuyệt vời, hehe" Dương cười, thế có nghĩa là điều chàng cầu nguyện nhất định sẽ thành sự thật, bệnh câm điếc của Ngưu nhi nhất định sẽ khỏi.

Những thiên đăng cứ thế bay lên mãi, mang theo những ước mơ, lời cầu nguyện của nhân loại, tuy nhiên, những điều đó có trở thành thực hay chỉ mãi là chữ viết trên giấy thì tùy vào duyên phận do trời sắp đặt.

*Lộp Bộp Lộp Bộp* pháo hoa ra sức nở đầy trời, mùa xuân ta hằng mong đến rồi.

Hai chàng trai ngồi trong khu vườn của hoàng cung, hai cô gái đứng bên cửa sổ, năm con người trong phủ Lục tướng, cô gái bé nhỏ đứng ăn bánh bao trong sân, chàng trai vắt vẻo uống rượu trên cây, chàng trai nằm trên mái nhà thổi sáo, cả 12 con người đó, đều cùng lúc mỉm cười.

*Hoa đăng mười dặm, lầu cao chín tầng, pháo hoa tám phương, thất tinh bảo tháp, sáu phường rộn rã, năm chùa rền chuông, bốn cổng mở toang, ba non mừng rỡ, chúng ta cùng nhau, một đời yên ổn.*

End Chap 12


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net