Hồi I. Chương IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại dinh thự Corneille, Cancer ngồi phịch xuống ghế sopha êm ái. Cây dù được quăng một cách mạnh tay lên bàn, ngay cả khăn choàng to của cô cũng được vứt lên thành ghế. Cancer nằm dài xuống sopha, gác tay lên trán suy nghĩ.

Sau cuộc nói chuyện với Gemini Dorine Gerianne, cô đã nhận ra được một vài điều. Thứ nhất, Gemini không phải là một người chỉ biết đắm chìm vào những vũ khí vô tri, mà anh ta còn có cái đầu biết tính toán. Thứ hai, vụ đề nghị mà Gemini muốn hợp tác với Cancer khá là nguy hiểm.

Giống như đang đặt cược mạng sống vào nó vậy.

Nhưng cô vẫn không hiểu, cả hai vốn dĩ không thân thiết gì, nhưng Gemini lại muốn hợp tác với cô, giống như đang đẩy cô vào nguy hiểm vậy. Cancer nheo mắt, hiện tại tâm trạng cô rất rối bời, giống như sắp stress tới nơi rồi.

Cancer thôi không nghĩ nữa, bước vào phòng tắm kế tủ đồ của mình. Các nữ hầu bước vào sau để pha nước ấm, sau đó đổ vào bồn một hương thơm dễ chịu. Cancer với một cơ thể trắng trẻo mảnh mai bước vào bồn tắm, ngâm mình trong đó. Cancer thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, để mặc nữ hầu đang gội đầu và xoa bóp cho mình. Ngâm một hồi lâu, Cancer cũng bước ra khỏi bồn, các hầu nữ nhanh chóng lấy khăn quấn người cô lại, sau đó cùng chủ nhân của mình bước ra ngoài.

Nữ hầu người thì lau khô tóc cho cô, người thì lau khô người Cancer. Sau đó, họ lấy ra một chiếc đầm dài đơn giản. Nó màu xanh lá nhạt, phồng nhẹ phía dưới. Tay áo dài đến khuỷu tay, và cổ áo được kéo xuống ngang vai. Cancer mang cho mình đôi giày bệt màu trắng, mái tóc xõa nhẹ mượt mà, điểm thêm một cái vòng đầu được đính hoa nhỏ. Thoa một chút son đỏ nhẹ, Cancer bây giờ như một nàng tiểu thư từ trong sách bước ra, dịu dàng vô cùng.

Cô nàng khoác lên vai khăn choàng to ngang lưng màu nâu sẫm, phủi phủi vạt váy một chút rồi bước ra ngoài phòng. Cancer sải bước trên hành lang dài dường như vô tận này, đôi mắt lướt nhanh qua những ô cửa sổ to. Bầu trời dường như đã chuyển hẳn về một màu đen. Màu mà cô ghét nhất.

Cancer bước tới trước một căn phòng đóng kín cửa, ở bên ngoài có hai lính canh đang canh gác. Hai người họ thấy Cancer liền cúi người chào cô, được sự cho phép của Cancer hai người họ ngước lên.

"Ba của ta có ở trong đấy không?"

"Thưa Tiểu Thư, chủ nhân đang làm việc trong phòng."

"Được rồi, có thể cho ta gặp mặt ông ấy được không?"

"Thưa, được ạ."

Hai người lính canh nọ mở cửa. Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt Cancer đó là một người với mái tóc lục nhạt ngắn, mặc bộ phục trang của gia tộc mình. Trên cằm đã lún phún râu, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ trên bàn.

Cancer bước vào, lính canh đã đóng cửa lại. Cô bước tới trước bàn ba của mình, nhẹ nhàng đặt một ly trà trên mặt bàn. Bây giờ, ba của Cancer mới để ý, ông nhìn tách trà, sau đó ngước lên nhìn người trước mặt.

"Ba, ba có vẻ mệt mỏi lắm, mau nghỉ ngơi sớm đi ba."

"Là Cancer à? Con đến đây là trời đã tối rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá, ta vừa mới làm một chút việc liền đã trễ như vậy rồi."

Ba của Cancer cầm tách trà mà con gái của mình vừa đem vào uống một ngụm. Ông dựa mình vào ghế, nhắm mắt thở ra một hơi nhẹ nhỏm, như đang hưởng thụ vị thanh của trà quý.

"Ba, con có chuyện muốn nói với ba. Mặc dù có người căn dặn con đây là chuyện bí mật, nhưng con nghĩ mình phải nói cho ba biết."

"Có chuyện gì mà trông con có vẻ nghiêm trọng vậy? Mau lại ghế ngồi rồi nói cho ba thử xem."

Ông Corneille đứng dậy, cùng con gái bước đến ghế sopha, mặt đối diện ngồi xuống. Cancer có chút do dự, nhưng rồi cô cũng hạ quyết tâm, nói cho ba mình nghe. Vì đây là cá cược giống như đặt cả mạng sống của mình, cho nên cô không thể tùy tiện quyết định được.

"Ba, con vừa có một lời mời hợp tác từ nhà Gerianne. Đó là con sẽ cùng với người nhà bên đấy cùng tạo ra một sự bất ngờ và lấy lòng Công Chúa Leo. Sau đó, ta sẽ lợi dụng Công Chúa để đưa danh tiếng của gia tộc ta lên. "

Ông Corneille mở to mắt, dường như không tin vào những lời con gái mình vừa nói. Lợi dụng Công Chúa? Công Chúa hiện không nắm trong tay quyền lực gì cả, lợi dụng Công Chúa thì sẽ không hề có lợi một chút nào.

"Con biết ba sẽ nghĩ rằng Công Chúa không có quyền lực gì cả. Nhưng hiện tại Công Chúa đang được bảo vệ từ hai vị Hoàng Tử. Còn nữa, con nghe nói rằng một phần lãnh thổ rộng lớn phía Tây Bắc là của Công Chúa. Nếu chúng ta biết cách khai thác nó, thì quyền lợi sẽ về tay chúng ta."

Ông Corneille trầm ngâm suy nghĩ những lời Cancer vừa nói. Bởi vì nếu thất bại, thì thứ hạng của gia tộc sẽ bị tụt dốc không phanh. Còn nữa, con gái ông sẽ bị phán tội lợi dụng Công Chúa và sẽ bị phế truất thành dân thường. Ông không thể mạo hiểm như vậy, ông chỉ có một đứa con gái này thôi.

"Được rồi, ba cho phép con tham gia vụ này, ba sẽ bảo vệ con từ phía sau. Hãy nhớ rằng, khi đánh hơi được nguy hiểm phải lập tức dừng lại. Gia tộc Gerianne rất là xảo nguyệt, nên đừng quá tin tưởng vào chúng."

"Con rõ rồi, thưa ba."

Cancer nắm chặt tay, lần này cô sẽ khẳng định vị thế của mình. Cô luôn bị khinh thường vì được cho là vô dụng, yếu đuối. Nhưng lần này, cô sẽ khiến Công Chúa Điện hạ cao quý đó sẽ phục tùng cô. Và Cancer sẽ đứng đầu gia tộc, xóa bỏ cái suy nghĩ ngu dốt của những kẻ xem thường cô.

Chỉ tiếc là, Cancer không nghĩ tới vẫn còn một kẻ mạnh đứng sau chống đỡ cho Công Chúa.

***

Aquarius dạo bước trong xưởng lương thực của gia tộc mình. Cô quan sát kĩ lưỡng máy móc, thiết bị, nhân công và số lượng thực phẩm được tạo ra. Vì là nơi duy nhất cung cấp lương thực cho cả Đế Quốc, nên gia tộc cô bận rộn hơn bao giờ hết.

Aquarius có thể cho là một cô gái mang trong mình nhiều lớp mặt nạ nhất. Không một ai có thể biết hết tất cả cái mặt nạ của cô. Aquarius sẽ trưng ra những khuôn mặt phù hợp cho những người đối diện. Nếu ai có ác ý, Aquarius không ngần ngại nói móc người đó, còn nếu ai có tấm lòng lương thiện, cô sẽ giao tiếp một cách thân thiện nhất có thể.

Aquarius Elicia Angelie, giả tạo xinh đẹp.

Chỉ có một người biết rõ điều này, chính là đứa con gái cô cực kì ghét từ gia tộc Mallorie, Scorpio Finis Mallorie. Cô ta nhận ra ngay từ lần đầu tiên khi tiếp xúc với cô. Cô ta đã trực tiếp xỉa xói cô bằng cái giọng không thể khinh người hơn.

""Hửm, Tiểu Thư nhà Angelie đang giả vờ thân thiện sao? Có vẻ cô có nhiều lớp mặt nạ quá nhỉ? Như vậy thì bề dày của đất ở Colachie cũng không so được với cô đâu.""

Colachie, nơi xa xôi phía Bắc Nam Đế Quốc, là nơi mà đất có độ dày lớn nhất so với những nơi khác. Aquarius lúc đó ngộ ra, cực kì tức giận và đã đạp đổ hết đồ đạc ở phòng mình. Đây là lần đầu tiên ai đó dám nói như vậy với cô.

Aquarius thở dài, đưa số liệu mình vừa thu thập được cho người quản lí xưởng. Sau đó cùng với người hầu và lính của gia tộc bước ra xe ngựa. Trong khi đợi lính canh đem xe lại, cô đã đi hóng gió một tí. Không ngờ lại trùng hợp gặp được một người mà cô ghét thứ hai sau Scoprio.

Aries Dillen Ambroise, Tiểu Thư độc dược.

Aquarius cực kì sợ gia tộc Ambroise. Lúc trước, khi Đế Quốc còn thời kì chưa lớn mạnh, thì đời đầu của gia tộc này chuyên về ám sát và độc dược. Sau này, khi đã có vị thế hùng mạnh riêng cho mình, Hoàng Gia cấm không cho Ambroise duy trì về khả năng ám sát nữa, vì có thể rất nguy hại cho Hoàng Thất. Vì thế, bây giờ gia tộc đó chỉ đang duy trì chế tạo độc dược.

Nhưng tổ tiên đã có khả năng ám sát, thì dĩ nhiên con cháu đời sau đều có khả năng như vậy. Aquarius đã nghĩ, mặc dù không được dạy cho cách ám sát nhưng Aries vẫn có những đặc tính về nó.

Ví dụ như, khả năng đọc tâm cực kì tốt.

Đã từng một lần, Aquarius đã đến bàn của các Tiểu Thư quý tộc làm quen, cốt để mượn danh nghĩa hợp tác nâng Angelie lên. Nhưng trong hội ấy, có Aries. Chị ta nhìn thấu kế hoạch của cô, đã tiến đến thủ thỉ với cô.

""Tiểu Thư làm vậy là không được đâu, bởi các gia tộc này rất yếu. Chi bằng hợp tác với gia tộc tôi này?""

Aquarius rùng mình. Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó chị ta đã cười một cách ngạo mạn. Đó là lí do cô ghét hai người bọn họ. Người thì nhìn thấu bản chất của cô, người thì nhìn thấu nội tâm của cô.

Đúng là đáng khinh.

Ngay lúc Aquarius chăm chú nhìn Aries bên kia đường, cô gái ấy đã nhìn lại. Aries quan sát Aquarius đang nhìn mình một cách căm thù, cô mỉm cười, đôi môi mỏng cong lại như ánh trăng.

"Chà, có cô gái nhỏ rất ghét ta nhỉ?"

Aries nhìn lướt qua Aquarius một chút, sau đó bước lên xe ngựa đi đâu đó. Mọi hành động đều được Aquarius thu vào tầm mắt. Đáng lẽ cô sẽ phớt lờ, nhưng nhận thấy chuyện gì không đúng, cô tự thì thầm.

"Hướng đó hình như đâu phải về dinh thự Ambroise?"

Vừa lúc đó, xe ngựa của Aquarius vừa tới. Cô phóng lên ghế ngồi, nói với người lái xe của mình.

"Đi theo chiếc xe ngựa phía trước."

"Tiểu Thư, mình bám theo họ như vậy có làm sao không? Nếu lộ ra họ sẽ xem thường chúng ta lắm đấy."

"Hana, im lặng nào, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp?" - Aquarius chăm chú dõi theo xe ở phía trước.

Chiếc xe ngựa lặng lẽ bám theo. Aries ngồi trong xe được cô hầu của mình báo rằng có một chiếc xe quý tộc đang bám theo liền mỉm cười. Cô ra lệnh cho người lái xe.

"Cứ tiếp tục đi, để cho họ bám theo."

"Thưa Tiểu Thư, như vậy ổn không ạ? Lỡ cô ta biết được ý định của mình..?"

"Không sao, Nalia. Ta vốn định cho cô nàng đó biết được nó mà. Cô nàng đó sẽ giúp cho gia tộc ta nhiều đấy."

Một nụ cười gian tà hiện trên môi, Nalia, thân cận của Aries khẽ rùng mình, nhưng cũng gật đầu im lặng như đã nghe lệnh. Ở phía sau, Aquarius vẫn đang rất bám sát chiếc xe ngựa. Cô nàng có ý định sẽ lật tẩy được bộ mặt gian ác của Aries, lúc đó Aquarius sẽ tóm được cô ta, và sẽ bắt cô ta phục tùng theo mình.

***

Sinh nhật của Công Chúa Leo đang tới gần, nhưng nhân vật chính thì không có một chút hứng thú nào với việc đó cả. Đối với Leo, đó chỉ là bữa tiệc nhàm chán với những con người giả tạo cố gắng nịnh bợ để lấy lòng nàng mà thôi. Leo ước gì mọi người quên đi sinh nhật của mình, để cho cô có một ngày yên tĩnh với nó.

Bởi vì mang thân phận cao quý, nên Leo có rất ít người bạn. Không phải là không có, chỉ là số lượng ít đến nổi không cần đếm trên đầu ngón tay. Vả lại, nàng cũng chả cần nhiều bạn, quay đi quay lại bọn họ cũng chỉ nịnh bợ nàng mà thôi.

Nhưng Leo có một cô bạn đáng đồng tiền. Đó là người luôn bám theo anh trai của nàng, người mà nàng ngầm khẳng định đây là chị dâu tương lai của mình. Cô ấy là người duy nhất tâm sự chuyện thầm kín với nàng, người mà Leo vứt bỏ những mối nghi ngờ mà tin tưởng.

Công Chúa của Legrand đang ngồi đung đưa trên một xích đu màu trắng được trang trí bằng những sợi dây leo xinh đẹp trong khu vườn dưới cái cây to lớn. Đôi mắt nhìn vu vơ một khoảng nào đó, bỗng nhiên nghe được tiếng gọi thân quen của ai đó kêu tên mình.

"Leo, em đang làm gì đấy?"

Leo bừng tỉnh, nàng nhìn xung quanh liền thấy bóng dáng hai người đang đứng sát bên nhau trong hành lang. Nàng nhận ra một người là anh cả của mình, một người đang ôm lấy tay anh là cô bạn thân của mình. Dường như cô ấy nhận ra nàng, liền vui vẻ kêu lên.

"Bông hồng nhỏ."

Nàng thấy cô ấy không chần chừ chạy tới chỗ nàng. Leo chỉ mỉm cười dang tay ra, và cô gái đó ôm chầm lấy nàng. Cả hai cùng cười lên rất vui vẻ, cứ như đã lâu rồi không gặp nhau, mặc dù cả hai chỉ không gặp nhau được một tuần.

"Oa Bông hồng nhỏ, mình nhớ cậu lắm. Một tuần rồi đó, cậu có nhớ mình không?"

"Dĩ nhiên là có rồi. Dạo này không thấy cậu đi chung với anh mình nữa, cứ tưởng cậu bỏ rơi mình rồi."

"Sao thế được, mình còn bám hai anh em cậu dài dài."

Cả hai cùng cười phá lên sau câu nói ấy. Chỉ khi ở bên cô gái này, Leo mới có thể thoải mái cười tươi như vậy. Đại Hoàng Tử Capricorn cũng vì lí do này mà không thẳng tay xua đuổi cô ấy, giữ cô ấy lại để chăm sóc cho em của mình.

"Được rồi, anh còn việc bận, em cứ ở đây chơi với cô ấy nhé. Libra, cô hãy bảo vệ em ta đấy."

"Em biết rồi mà, ngài cứ khéo lo."

Libra xùy một phát, sau đó nắm tay Leo đi chỗ khác. Cô nàng có thể mặc kệ bất cứ người nào khi đang đi với Công Chúa cao quý. Bởi vì Leo là bạn rất thân của cô, ngay khi cả hai còn nhỏ.

Lúc Libra năm tuổi, cô đã đem lòng say mê vị Hoàng Tử cao quý này, cho nên đã một mình đi vào Hoàng Cung để có thể gần với ngài ấy. Và trong một lần bám dính Capricorn, Libra đã đi ngang qua khu vườn mà vừa nãy Leo đã ngồi. Nhìn nàng ấy đung đưa một mình trên xích đu, Libra cảm thấy nàng ấy thật cô đơn. Và như bị thứ gì đó thôi thúc, Libra đã vô thức bước lại trước mặt nàng ấy, mỉm cười và hành lễ.

""Thần là Libra Finis Mallorie, con gái thứ của Đại Công Tước Mallorie xin được diện kiến Công Chúa Điện Hạ.""

Leo vẫn còn nhớ rất rõ, đó là câu nói đã mang một tia ánh sáng đến đời nàng. Leo đã nghĩ, nếu Libra không nhìn thấy nàng, không bước tới chào hỏi nàng, nàng sẽ sống cô độc đến cuối đời mất. Hai anh lúc nào cũng bận công việc, mà cha nàng lại không quan tâm đến nàng. Mẹ cũng phải đứng sau hậu thuẫn cha, nên Leo đã phải ở một mình khi lên năm tuổi.

Cho nên, Libra chính là người bạn cực kì quan trọng với nàng. Nàng có thể sẽ dùng mọi cách để giữ gìn mối quan hệ này, bởi vì Leo chỉ có một người bạn duy nhất mà thôi. Ở trong cái thời đại mà không thể tin tưởng lẫn ai, Leo đã chọn cách dựa dẫm vào Libra.

Libra kéo Leo đến một nơi trong khu vườn. Ở đây có tán cây to, có dòng suối nhỏ chảy qua, có gió mát và không khí trong lành. Đây là nơi mà Libra và Leo luôn hẹn gặp mặt nhau. Cả hai cùng ngồi dưới tán cây, không bàn ghế, không lễ nghĩa, cứ thế mà tự do làm những điều mình muốn.

" Lib này, sắp tới sinh nhật của mình, mình muốn cậu chọn lựa trang phục cho mình."

Leo dựa vào cái cây to, nhìn sang Libra đang vuốt tóc mình. Sở thích của cô ấy là vuốt mái tóc trắng dài của nàng. Mỗi khi phiền muộn điều gì, Libra sẽ vừa tâm sự với Leo, vừa vuốt mái tóc đẹp đẽ đó.

"Thật á, mặc dù không tự tin lắm, nhưng mình sẽ làm cho cậu thật xinh đẹp nhất buổi tiệc."

"Thôi, chỉ đơn giản là được rồi. Mình cũng chả muốn cầu kì gì đâu."

"Sao mà được chứ? Cậu là nhân vật chính của buổi tiệc mà? Cậu còn là Công Chúa cao quý, và là bông hồng trắng của Đế Quốc đấy. Mình phải làm cho tất cả những người dự tiệc phải kính trọng cậu."

Leo cười phì. Nàng cực thích cái tính đáng yêu đó của Libra. Cô ấy luôn làm mọi thứ tốt nhất cho cô. Có một lần, Leo không được một nữ hầu tôn trọng, cô ta làm đổ trà lên nàng và nói đây là lỗi của nàng. Leo vốn định sẽ bỏ qua, nào ngờ Libra đã đập bàn đứng dậy, lớn giọng và chỉ vào mặt cô ta.

""Ngươi còn dám nói đây là lỗi của Công Chúa? Đây là lỗi của ngươi vì quá hậu đậu và vụng về. Ngươi còn đổ lỗi lên Công Chúa Điện Hạ à? Ngươi có tin rằng không cần tới uy quyền của Công Chúa, ta cũng có thể lấy danh mình tống cổ ngươi đi không?""

Lần đó, Leo đã rất bất ngờ khi thấy nét tức giận của Libra. Cô hầu đó đã rất run sợ và quỳ xuống xin lỗi Leo. Nàng vốn nhân từ nên đã bỏ qua, nhưng Libra không phải người dễ tha thứ. Cô nàng đã lên tiếng cảnh cáo cô ta.

""Ta mong đây là lần cuối ta thấy ngươi làm vậy với Công Chúa. Ta cảnh cáo ngươi và tất cả những người hầu ở đây, ta còn thấy tình trạng các ngươi không tôn trọng Công Chúa nữa thì ta sẽ báo lên Hoàng Đế và tống cổ các ngươi đi hết.""

Leo đã thật sự rất hạnh phúc. Libra còn từng mắng anh ba Taurus của nàng vì dám bỏ nàng một mình ở thư phòng. Leo nhìn Libra đang nắm tay nàng đặt lên đùi cô ấy, mỉm cười dựa vào vai Libra.

"Cậu đúng là người bạn quý giá của mình."


~~~~~Hồi I. Chương IV kết thúc~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net