Hồi I. Chương IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leo giương to đôi mắt nhìn người mà mình luôn gọi là anh trai. Sao anh lại có thể nghĩ về bạn của cô như vậy? Chính Libra đã không quản khó khăn mệt nhọc và phiền phức để chăm sóc cô từ lúc bé đến giờ. Cô ấy cũng toàn tâm toàn ý đối với Capricorn, mà bây giờ nhìn xem? Anh trai lại có suy đoán không thể hiểu nổi.

"Anh hai à, anh nói cái gì vậy? Sao...sao anh lại có thể suy nghĩ được như vậy?"

"Tại sao em lại bênh vực cô ta như vậy? Em đã nghe lúc nãy cô ta nói gì rồi chứ? Cô ta đã quậy vào bữa tiệc sinh nhật của Scorpio. Mà Scorpio có thể là chị dâu tương lai của em đó."

Nghe xong lời này, Leo chỉ muốn cười phá lên, nàng có thể ôm bụng cười không ngớt với sự tính tới tương lai như vậy. Gì chứ? Chị dâu tương lai sao? Đây là muốn nàng tập làm quen trước à? Hay là bỏ Libra quay sang làm thân với chị ta? Leo bây giờ chỉ muốn tát Capricorn một cái cho tỉnh ngộ. Nhưng với tình trạng bây giờ thì không cho phép.

"Chị dâu gì đó mặc kệ anh. Anh làm tổn thương Libra thì đừng trách em. Hôm nay là sinh nhật em, em không muốn làm ầm ĩ. Em ra để kết thúc tiệc đây."

Leo ngồi dậy sau đó đi ra khỏi ghế, không ngoảnh lại nhìn lấy Capricorn một lần nào. Để mặc anh ở đó với một sự ngạc nhiên, bởi vì chưa bao giờ Leo dám lên tiếng uy hiếp anh như bây giờ. Hay là do anh đã quá hấp tấp? Cũng phải, nếu muốn Scorpio thành công trở thành vợ tương lai thì cũng nên lấy lòng Leo.

"Leo, em hình như thay đổi rồi."

Scorpio đứng bên ngoài nhìn ngó xung quanh kiếm em gái của mình. Khi vừa thấy Libra bước ra cô mỉm cười đi tới muốn bắt chuyện với cô nàng thì bị Libra phớt lờ. Scorpio chưa tin vào mắt mình, em gái cô chưa bao giờ như thế với cô cả. Cô chạy theo em mình, định sẽ kêu Libra lại thì thấy cô nàng chạy nhào tới ôm chặt Pisces.

"Lib...Libra?"

"Đại Tiểu Thư Scorpio? Libra, em sao vậy?"

Pisces nhìn Scorpio rồi lại nhìn Libra đang ôm mình. Chỉ thấy cô nàng lắc đầu ngoậy ngoậy, càng ôm chặt mình vùi mặt vào người mình. Pisces thở dài, ôm lấy Libra, nở nụ cười khó xử trước Scorpio.

"À...Đại Tiểu Thư Scorpio này...hình như Libra có chuyện gì đó không ổn, tạm thời cứ để tôi khuyên nhủ em ấy có gì sẽ nói lại với cô sau."

"À...à vâng, làm phiền ngài Pisces."

Scorpio lúng túng quay đi, khuôn mặt hiện lên nhiều câu hỏi. Tại sao cô là chị ruột của Libra mà cô nàng lại không muốn nói với cô, lại đi nói với người ngoài kia chứ? Rốt cuộc đối với Libra cô là người được đặt ở đâu trong lòng em ấy? Scorpio vừa rời đi không bao lâu thì trên sân khấu có tiếng nói.

"Xin chào tất cả các vị, thông cảm cho sự vắng mặt lúc nãy của ta. Ta có chút hơn mệt nên ta sẽ kết thúc buổi lễ này sớm hơn dự định. Xin các vị hãy hiểu cho, ta thật lòng cảm kích vì các vị đã tới tham gia buổi lễ. Phiền các vị trở về dinh thự sớm để nghỉ ngơi."

Công Chúa Leo Fanya Legrand nghiêm mặt nói, nàng nhìn xuống dưới thấy cô bạn của mình ôm chặt Nhị Thiếu Gia nhà Bernetta thì thở dài nhanh chóng tiến xuống dưới. Leo đến đứng trước mặt Pisces, anh thấy nàng thì lúng túng hành lễ.

"Ngài Pisces, xin ngài mau chóng đưa Libra trở về, có chút chuyện không hay nên phiền ngài."

"À vâng, tạ ơn Công Chúa, thần xin phép quay về trước."

Nói rồi anh bế Libra lên theo kiểu công chúa, Libra quàng tay qua cổ anh vùi mặt vào hõm cổ Pisces che đi khuôn mặt. Mọi người xung quanh òa lên, bàn tán xôn xao với viễn cảnh trước mắt. Leo nhanh chóng nhờ Taurus dẹp loạn đại sảnh sau đó quay trở vào phòng.

Ở một nơi nào đó, một cô gái trong trang phục màu nâu trầm đưa đôi chân mảnh mai của mình bước từng bước đến một góc nhỏ. Nơi đó có một người đang đứng chờ sẵn, âm thầm quan sát mọi chuyện xung quanh. Cô gái với trang phục nâu trầm mỉm cười gian tà bước lại, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ.

"Không ngờ mọi chuyện lại đi đúng theo kế hoạch, chị em nhà đó bắt đầu lung lay rồi."

"Chị nói phải, nhưng cái mà tôi quan tâm là sự đau khổ của con nhỏ đó. Nó sẽ càng ngày càng đau khổ và sẽ gây nội chiến ở gia tộc."

"Ừm hứm, việc của chúng ta là đứng nhìn và hưởng thụ thành quả thôi. Tôi có bao giờ làm ai đó thất vọng đâu, đúng không Tiểu Thư Aquarius?"

"Tôi công nhận lần này chị thật là mưu mô, tôi đã đánh giá thấp chị rồi."

"Đừng phán đoán sớm quá, cuộc chơi còn dài."

Nụ cười hiểm độc lóe lên trong bóng tối mập mờ. Bởi vị địa vị mà không ngừng xâu xé hãm hại lẫn nhau. Nhưng để muốn sống sót được ở nơi phồn hoa như thế này phải chấp nhận trở thành người xảo nguyệt. Đó là quy luật của các tầng lớp cao quý.

Ở phía khác bên ngoài dinh của Công Chúa, một người con trai đang đứng dựa vào bức tường, khoanh tay trông rất tiêu soái. Mặt khác đối diện anh ta là một cô gái thấp hơn với một chiếc váy màu cam xinh đẹp đang chống hông một bên nhíu mày.

"Sao? Gọi tôi có chuyện gì?"

"Gì đấy? Hình như thái độ của cô khác hẳn lúc đầu nhỉ Tiểu Thư Cancer?"

Cancer híp đôi mắt khó chịu, sau đó xoay sang một bên khoanh tay bảo :"Bởi vì tôi nghĩ người gian xảo như ngài sẽ thấy phiền phức với mấy cái phép tắc đó nên tôi đã tốt bụng giúp ngài đấy."

Gemini phá lên cười ngay sau câu nói ấy. Anh ôm bụng cười ha hả mặc cho cái nhìn đầy khó hiểu và khinh bỉ của Cancer. Gemini cười được một lúc, sau đó lấy tay quẹt quẹt nước trên khóe mắt, vừa cười nói.

"Gì chứ? Tiểu Thư Cancer cũng thật là hài hước đó."

"Này, ngài gọi tôi ra đây chỉ để trêu chọc tôi à? Thế thì tôi không rảnh đâu nhé, tôi còn phải trở về dinh Corneille nữa."

"Thôi không giỡn nữa, vậy...chuyện cô với Công Chúa ra sao rồi?"

Gemini chỉnh lại tác phong nghiêm túc của mình, quay lại dáng đứng ban đầu mà hỏi Cancer. Cô nàng có chút không hiểu, nghiêng đầu làm biểu cảm thắc mắc nhìn Gemini.

"Ý anh là sao? Là mối quan hệ giữa tôi và Công Chúa à?"

"Chứ ngoài chuyện đó ra cô nghĩ là chuyện gì?"

"Gì chứ, đâu phải dễ dàng mà làm thân vậy? Mặc dù tôi thấy cô ta cười nói rất vui vẻ, nhưng trong mắt cô ta vẫn có ý kiêng dè tôi. Cô ta sẽ không thể tin tưởng tôi liền ngay lúc này đâu."

"Ồ, tệ đến thế cơ à?"

"Hừ, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép quay về trước. Ngài cũng nên sớm trở về đi ngài Gemini."

"Ồ được thôi, cô vất vả rồi Cancer."

Cancer cúi đầu chào rồi xoay người bỏ đi, để lại một mình Gemini đứng ở đó. Khi thấy cô khuất bóng, khuôn mặt của anh chàng đanh lại, đôi mắt liếc vào trong dinh thự đang tỏa sáng dưới ánh đèn, lẩm bẩm.

"Hình như là hai Tiểu Thư của gia tộc Ambroise và Corneille đang dự tính kế hoạch gì đó."

Gemini trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nghĩ về những chuyện vừa xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của Công Chúa. Đều liên quan tới gia tộc nhà Mallorie, dường như đã nghĩ ra được câu trả lời Gemini nhếch môi.

"Cô cũng thật khôn ngoan đấy Aries Dillen Ambroise, không hổ danh là chất độc của Ambrose. Mà, mình cũng không thể thua kém được, phải nhanh chóng làm bước tiếp theo thôi."

***

Dưới ánh trăng tròn ánh lên một màu xanh dương trông rất sắc sảo, có một người con gái xinh đẹp trong bộ váy cùng màu trăng đang rảo bước trên hành lang tưởng chừng vô tận. Đôi mắt xanh hướng về phía trước, hai tay đung đưa theo nhịp của bước chân, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Cô gái đi đến trước căn phòng, không kiêng dè mà đẩy mạnh cửa, nhìn vào trong.

"Là một Công Chúa mà xử sự như thế à? Từ lúc nào ngươi vô phép tắc đến vậy?"

"Chàng nói gì vậy? Hôm nay là sinh nhật con bé, chàng không nên nổi nóng chứ? Con gái, chúc con sinh nhật vui vẻ."

"Là cha mẹ à?"

"Gọi ta là phụ hoàng!"

Leo cuộn chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận của mình. Nàng nhìn về vầng thái dương của Legrand, Hoàng Đế Legrand đồng thời là cha của mình. Leo không hiểu, vì cớ gì hai anh của nàng có thể gọi bằng "cha" mà chỉ duy nàng phải gọi bằng "phụ hoàng"? Đây có phải là phân biệt đối xử không?

"Bệ Hạ, chàng thật kì khôi."

Mẹ của nàng, Hoàng Hậu xinh đẹp nhất trong tất cả các đời Hậu lên tiếng trách móc chồng mình, sau đó bước đến trước con gái của mình nhẹ nhàng xoa đầu con. Hoàng Hậu nguyên ngày hôm nay bận với vụ họp giữa các quý tộc lớn cùng Hoàng Đế nên không thể dự buổi tiệc. Nàng cũng rất tiếc nhưng cũng không thể làm gì hơn.

"Leo, lỗi của bọn ta vì quá bận cho nên không thể tham dự tiệc sinh nhật của con được, cho ta xin lỗi nhé. Con muốn quà gì bọn ta đều cho con."

Con muốn hai người dành thời gian cho con. Điều mà Leo rất muốn nói nhưng không thể. Bởi thời gian của họ là dành cho công việc và hai anh của nàng. Leo mím môi, nàng đã quá mệt mỏi rồi, chỉ đơn giản gọi một tiếng "cha, mẹ" thân thương cũng không được thì có thể đòi quà gì?

"Con hiện tại chưa muốn gì cả. Con biết con vô lễ nhưng bây giờ con muốn nghỉ ngơi."

"Bọn ta đã đích thân đến đây mà ngươi lại thái độ đến thế à? Do bọn ta cưng chiều ngươi quá hay do chức vị Công Chúa mà ngươi lại hống hách hả?"

Hoàng Đế nổi giận lên tiếng, càng khiến cho Leo cảm thấy như tất cả mọi hy vọng đều sụp đổ. Cái nàng muốn bây giờ chỉ đơn giản là lời hỏi thăm, nhưng đổi lại là tiếng mắng mỏ thậm tệ.

Đôi lúc Leo nghĩ, tại sao mình lại trở thành Công Chúa? Nàng muốn là một người bình thường sống trong tình yêu thương của gia đình, chứ chưa bao giờ mong muốn tước hiệu cao quý này. Nàng ước mình có thể rời khỏi cung điện xa hoa để sống một cuộc đời bình thường. Chỉ vì còn mộng tưởng rằng một ngày nào đó Hoàng Đế sẽ yêu thương nàng hơn nên nàng vẫn mong chờ ngày đó.

Tại sao nàng phải chịu đựng những thứ này?

Sau khi nghe tiếng mắng của Hoàng Đế, Leo cúi gầm mặt xuống. Cùng lúc đó hai Hoàng Tử vừa chạy đến, hoảng hốt nhìn Leo. Hoàng Hậu chưa kịp lên tiếng thì Leo đã cất giọng.

"Cưng chiều? Từ lúc con sinh ra và lớn lên, chưa một lần Bệ Hạ đến thăm con. Mỗi khi có tiệc tùng, Bệ Hạ mới miễn cưỡng đến đây, nói vài ba câu rồi quay đi. Con biết rằng Người dành thời gian cho hai anh, cho công việc, cho mọi thứ, nên con luôn im lặng chấp nhận. Nhưng hôm nay Bệ Hạ lên tiếng nói nuông chiều con, thì Người lầm rồi."

Câu nói của Leo làm tất cả mọi người trong phòng bất ngờ, ngay cả hai anh của nàng. Capricorn thật sự bị câu nói của Leo làm cho choáng váng, bởi vì anh cứ tưởng Hoàng Đế rất cưng chiều Leo nhưng chỉ vì bận mà ít thăm nàng. Ngay cả Taurus cũng thế, nhưng riêng anh nhận ra rằng đúng là họ gặp Hoàng Đế nhiều hơn thật.

Hoàng Hậu rất ngạc nhiên, sau đó nhìn bả vai Leo có chút run rẩy liền ôm nàng vào lòng. Hoàng Hậu không biết rằng bởi vì sự vô tâm của mình mà làm con gái đau đớn như vậy. Hoàng Hậu chỉ có thể xoa đầu nói với nàng vài câu "Ngoan, Leo mẹ xin lỗi."

Leo đẩy nhẹ mẹ của mình ra, sau đó bước sang một bên đưa lưng về phía họ. Nàng quẹt vội ngấn nước trong hốc mắt, hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh. Sau đó ôn tồn lên tiếng.

"Con xin lỗi, con mệt rồi. Phiền mọi người trở về dinh, hôm nay dinh Công Chúa sẽ được dọn dẹp sạch sẽ. Phiền mọi người đến vào bữa khác."

Ngừng một chút, nàng nói tiếp.

"Lời chúc con xin nhận, còn quà thì con không cần đâu. Con xin phép được nhờ người tiễn mọi người đi, con không tiễn được. Bệ hạ, mẫu hậu, hai anh đi thong thả."

Hoàng Hậu muốn nói gì đó nhưng bị Taurus ngăn cản, anh lắc đầu sau đó dìu mẹ của mình đi. Hoàng Đế vẫn đứng nhìn Leo, sau đó cũng im lặng phất áo choàng đỏ dài đi mất. Mọi người cũng rời đi hết, chỉ còn Capricorn đứng đó, nhẹ nhàng đóng cửa. Trước khi đóng kín anh nói một câu.

"Nghỉ ngơi đi nhé Leo. Em đã mệt mỏi rồi."

Sau đó, chỉ còn một mình Leo trong căn phòng rộng lớn của mình. Nàng vô lực ngồi thụp xuống đất, rồi cất tiếng khóc thật to. Nước mắt thi nhau chảy xuống chiếc váy xanh đã bị nhàu nát một phần do nàng bấu chặt. Leo khóc như không còn gì hối tiếc, nàng chỉ biết khóc mà thôi.

Vốn dĩ Leo có thể cất giữ cảm xúc của mình mãi mãi, nhưng hôm nay Hoàng Đế lại khơi gợi nó lên. Cưng chiều sao? Leo ước gì mình có thể cảm nhận nó, để rồi dù có bị mắng như thế nàng cũng chấp nhận. Nhưng sự thật nàng đã phải sống cô độc trong chính dinh Công Chúa này. Ăn cơm cũng một mình, đọc sách cũng một mình, đi dạo cũng một mình. Ngay cả chuyện học cũng tự một mình nàng làm lấy.

Leo khóc rồi lại cười phá lên một cách điên dại, tay đấm vào mặt đất. Nàng bật cười với chính mình tại sao lại vô dụng đến thế? Tại sao lại sinh ra với hoàn cảnh như thế? Nàng ghen tị với các anh của mình, ghen tị với các quý tộc được ba mẹ thương yêu. Leo khóc nức nở, nàng không thể thở được, nàng ước gì nàng ngừng thở ngay bây giờ để không chịu cảnh đau đớn này nữa.

Nhưng nàng lại nhớ tới người đã bên cạnh giúp nàng khỏi sự cô đơn đó. Leo đứng dậy, thững lửng bước lại khung cửa sổ ngồi lên thềm cửa. Nàng ngồi bó gối, nhướng đôi mắt ập nước nhìn lên mặt trăng tròn, khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp chìm trong nước mắt. Nàng dựa đầu vào gối, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nàng nhớ người đó. Nàng muốn được người đó ôm vào lòng an ủi.

Libra, tớ đau quá, tớ cần cậu.

Leo nhắm nghiền đôi mắt đã nặng trĩu, cơ thể nấc lên từng hồi. Nàng đã quá mệt rồi, hôm nay là ngày sinh nhật đáng ghét nhất đời nàng. Nàng bỗng dưng ghét sinh nhật của chính mình, Leo còn muốn lễ trưởng thành năm sau không cần tổ chức nữa. Cả nàng và cô ấy đều đang rất đau khổ, nàng nhớ cô ấy.

Và sau đó, Leo chìm vào giấc mộng tồi tệ.

***

Capricorn trở về dinh thự của mình sau khi hộ tống Hoàng Đế và Hoàng Hậu về cung điện. Anh bước ra từ phòng tắm một cách uể oải, mái tóc ướt sũng với một chiếc áo thun cổ rộng, quần đen ôm chân và dép bông trắng. Capricorn nhìn ra ngoài bầu trời, trăng đêm nay thật đẹp mà cũng thật buồn. Hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Capricorn tự rót cho mình một ly rượu đỏ hảo hạng, sau đó lắc nhẹ chiếc ly bước đến cạnh ô cửa sổ lớn. Vừa nhấp rượu vừa ngắm trăng, anh lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay. Và người làm anh bất ngờ nhất chính là em gái mình, Leo.

Vốn dĩ Capricorn không ngờ rằng Leo lại có sự thay đổi lớn như vậy. Dám bật lại anh và uy hiếp anh, kế đó là lên tiếng đáp trả thẳng thừng Hoàng Đế. Bởi vì từ xưa đến giờ Leo luôn trầm tính, có bị ủy khuất cũng im lặng chịu đựng. Có lẽ là nước tràn bờ đê, hay là do ảnh hưởng từ ai đó.

Và bất chợt anh nghĩ đến con gái thứ nhà Mallorie, Libra.

Capricorn nắm chặt ly rượu, ngay từ lúc đầu anh đã phản đối Libra tiếp xúc với Leo bởi anh sợ rằng con bé sẽ bị nhiễm tính xấu của cô ta. Không ngờ là điều anh nghi đã trở thành hiện thực. Capricorn liền nhớ đến lúc nói chuyện với Libra, bỗng dưng có chút tức giận.

""Em xin phép, hôm nay là buổi tiệc sinh nhật của Leo, cho nên em không muốn xảy ra chuyện gì. Và nếu ngài muốn làm em tức giận...thì ngài đã thành công rồi đấy.""

Tức giận à? Cô tức giận thì liên quan gì đến ta? Là do cô luôn ảo tưởng bản thân sẽ được ta chú ý đến, chứ cô hoàn toàn biết rằng ta thích chị của cô mà Libra? Cô đang khích ta à? Ngây thơ lắm đấy Libra, ta thề nếu ta phải lòng cô, thì ta sẽ đưa vị trí Hoàng Hậu cho cô liền đó, haha.

Capricorn bật cười, sau đó nốc hết ly rượu, rồi đi đến bên bàn đặt ly xuống, ngồi phịch xuống sopha. Bây giờ nhìn Capricorn phóng đãng khác hẳn với hình ảnh Đại Hoàng Tử nghiêm nghị ngày thường. Cũng phải, vì anh cũng sắp hai mươi tuổi rồi, lễ lên chức Hoàng Thái Tử sớm muộn gì cũng diễn ra nên thoải mái trước để không hối hận.

Anh dựa vào ghế, tay gác lên thành, mái tóc còn ướt rũ xuống trông Capricorn lãng tử hơn bình thường. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng đang thả lỏng, đôi mắt nhắm lại thư giãn.

Capricorn lại nhớ đến người trong lòng của mình rồi. Anh nhớ đến lúc khiêu vũ với cô nàng, lúc đó trông Scorpio xinh đẹp hơn bình thường. Rồi bỗng dưng anh lại thấy vẻ bất ngờ của Libra hiện lên trong tâm trí, có chút giật mình mở vội mắt. Capricorn lắc đầu, cố phủi đi cái hình ảnh mà bản thân cho là không đáng để nhớ đó.

"Bình tĩnh lại nào Capricorn, người mày thương thầm là Scorpion, nàng Tiểu Thư tinh nghịch của Mallorie. Chứ không phải đứa con gái xấu xí đấy."

Capricorn hài lòng với câu nói cửa mình, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, ngã người xuống nằm dài. Có chút mệt rồi, mai lại phải bận bịu với đống giấy tờ đó nữa nên phải ngủ sớm thôi. Sau suy nghĩ đó, Capricorn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

~~~~ Hồi I. Chương IX kết thúc ~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net