Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Nàng chết ta còn sợ hơn 


Nhân vật:

Vệ Chiếu Ca: Nhân Mã - Mạnh Tử Phu: Xà Phu

Tô Trác Lan: Song Tử - Tuyệt Tình (Mạnh Tử Uyên): Thiên Bình

Kha Đại Đậu: Thiên Yết


Khuya xuống, bầu trời nhiều sao cuối tháng sáu bị che lại bởi lớp mây mù dày đặc báo hiệu cơn mưa. Chiếu Ca thoáng xanh mặt. Kha Đại Đậu dắt họ vào cửa trước, dẫn ra lối cửa sau, qua một lối đi bí mật tới đình viện nhỏ. Thế rồi, tại đình viện nhỏ đi xuống một căn hầm ngầm dưới đất. Lại là một căn mật thất tối tăm tù mù, thứ mùi đất ẩm mốc trộn với huyết nhục hôi tanh mà nàng có nằm mơ cũng không quên nổi. Mắt Chiếu Ca kém, le lói chỉ thấy một ngọn nến trên tường, ngoài ca cái gì cũng không rõ. Đang thận trọng dò từng bước thì bỗng vấp phải vật gì mềm nhũn như xác chết trên sàn nhà, ngã ngồi xuống. Giơ tay sờ sờ một lát, lại sờ thấy một đám tóc rối loạn. Nàng sợ quá, suýt chút nữa thì kêu toáng lên, may mà Mạnh Tử Phu bên cạnh đã kịp ngăn cản.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Không biết từ lúc nào, nàng đã trở nên ỷ lại vào giọng nói này. Cho dù thanh âm thực nhỏ, thực yếu ớt, nhưng trong lòng nàng lại vững chắc như thái sơn. Kha Đại Đậu thắp một ngọn nến, ánh sáng chập choạng khiến căn mật thất chật hẹp càng trở nên quái dị. Trên mặt đất quả nhiên là một thi thể. Không, là rất nhiều thi thể xếp thành hàng trên lối vào, không được đắp chiếu, nhìn thấy rõ cả những khuôn mặt thâm tím đã bắt đầu mục ruỗng. Mùi hôi thối thế nào cũng không thể chịu đựng nổi. Chiếu Ca nhịn không được, quay mặt nôn khan. Mạnh Tử Phu vỗ lưng cho nàng, đôi mắt dửng dưng đặt trên mấy cái xác chết, ngoài hiếu kỳ thì không có vẻ gì là quan tâm.

"Tô..." - Tuyệt Tình hô một tiếng nhỏ thấp không đầu không cuối. Chỉ một chữ "Tô" không rõ ràng, nửa sau còn kẹt dưới họng, cho nên Chiếu Ca không rõ hắn muốn gọi cái gì Tô.

Không giống nàng, Tuyệt Tình đại hiệp vừa bước vào đã chú ý ngay tới chiếc giường đơn trong xó nhà, bên trên còn có một người đang nằm mê man. Khuôn mặt không huyết sắc, nước da trong suốt như tờ giấy bị thấm dầu. Hơi thở lúc mạnh lúc yếu, khi có khi không. Chiếu Ca tự nhiên không thể hiểu được trong lòng là vui hay buồn. Tô Trác Lan chưa chết, thế nhưng lại sắp chết.

Mạnh Tử Phu bình tĩnh hơn nàng, trước hết tới xem mạch. Tuyệt Tình sốt ruột túm lấy Kha Đại Đậu tra vấn:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắc diện nam nhân thở hắt ra một tiếng, đưa tay gạt Tuyệt Tình khỏi cổ áo của mình, không nhanh không chậm trả lời:

"Tô Tô trúng kiếm, tổn thương tỳ phế. Vết thương bị vỡ, không cầm được máu, lại liên tục chảy mủ, nàng đã sốt cao bảy ngày rồi..."

Mạnh Tử Phu đặt trả lại cánh tay của Tô Trác Lan xuống, khẳng định lời nói của Kha Đại Đậu bằng một cái gật đầu.

"Vết thương do kiếm đâm tới từ sau lưng, đúng như hôm đó trong rừng chúng ta trông thấy, không trúng tim, nhưng đả thương tỳ phế. Ban đầu không nghiêm trọng như vậy, bên ngoài vết thương có vảy, rõ ràng đã từng được xử lý đàng hoàng. Không hiểu vì sao vết thương này lại có dấu hiệu bị vỡ, từ đó ngày một chuyển biến xấu. Phải nói vết thương vỡ cực kỳ khó lành, nàng ở đây lại không được chữa trị. Nếu không phải nàng ta ngày thường tập võ, thân thể khỏe mạnh, với tình trạng như vậy e là đã đi gặp Diêm vương lâu rồi."

"Còn có thể cứu được không?" – Kha Đại Đậu hỏi, giọng nói thản nhiên như vào khách điếm hỏi: có còn phòng trọ hay không? Mạnh Tử Phu cau mày nhìn hắn ta, đáp cũng với giọng thản nhiên tương tự.

"Ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Phần còn lại, phải xem tạo hóa của nàng."

Y mở chiếc túi nhỏ đeo bên hông, dốc ra một viên thuốc muốn nhét cho Tô Trác Lan. Tuyệt Tình đại hiệp vẻ ngoài lỗ mãng như vậy, thế mà lại rất hiểu ý người khác, ngồi xuống mép giường nhẹ nhàng nâng dậy nàng ta, động tác nhẹ nhàng thành thục như thể đã làm qua nhiều lần rồi. Kha Đại Đậu khoanh tay dựa tường, vẻ mặt thờ ơ nhưng lại chỉ cho nàng chỗ có ấm nước. Tô Trác Lan mê man uống thuốc vào, thân thể run lên, đoạn, nhổ ra một búm máu. Cánh tay của Tuyệt Tình hơi cứng, đáy mắt bất giác hiện ra mấy tia ưu thương. Chiếu Ca và Mạnh Tử Phu sửng sốt, nhưng Kha Đại Đậu thờ ơ như không có gì.

Nàng càng nghĩ càng không hiểu, rất nhiều chuyện không hiểu.

"Ngươi đã biết rõ như vậy, tại sao còn để nàng biến thành nông nỗi này?"

Kha Đại Đậu nhăn mặt rất khó coi, thân hình hơi gập như thể che giấu gì đó. Ánh sáng từ đèn dầu cũng không soi tỏ đáy mắt đen thẫm của hắn.

"Tô Tô lưu lạc đến nước này là vì muốn cứu cô, cho nên các người nhất định sẽ không bỏ mặc nàng. Tốt nhất hãy mau chóng mang nàng đi. Những chuyện khác thì đừng quản."

Mạnh Tử Phu còn chần chừ muốn hỏi nữa, nhưng Kha Đại Đậu là một kẻ cố chấp, hắn muốn làm gì không ai cản được. Tuyệt Tình xưa nay không ưa dính líu đến quan phủ, tự không thích nhúng tay vào, nghe hắn nói vậy cũng chẳng phản đối, lặng lẽ cùng với Chiếu Ca thu xếp cho Tô Trác Lan. Bỗng đâu nghe nàng ta ho một tiếng, miệng vẫn bắn ra vài sợi tơ máu nhàn nhạt, rèm mi run rẩy mở ra, chỉ vừa tỉnh lại.

"Bọn chúng đông như vậy, huynh phải đi cùng chúng ta." – Lời chưa nói hết đã lại mềm oặt ngả ra phía sau, giống như kiệt sức. Bấy giờ chớp mắt mới nhận ra xung quanh có vài bóng người quen thuộc, yếu ớt nở nụ cười – "Vệ tiểu thư, Mạnh đại nhân, hai người còn sống."

Nói đến đó, nàng hơi ngửa đầu nhìn về phía sau, hạnh mâu mệt mỏi bất ngờ chạm phải khuôn mặt cương nghị của Tuyệt Tình, kỳ lạ lóe lên mấy tia ánh sáng nhỏ.

"Huynh tại sao cũng ở đây?"

Tuyệt Tình cười với nàng, không rõ buồn hay vui, chỉ mang cảm giác an ủi nhè nhẹ.

"Là tình cờ."

Giữa con người với con người có những chuyện khó mà nói rõ ràng. Lời hoang đường như vậy ai có thể tin? Nhưng cũng không ai phản đối. Mà Tô Trác Lan lúc này dường như có mối bận tâm lớn hơn:

"Hảo, như vậy thật tốt. Thân thủ huynh giỏi như vậy, giúp ta trói hắn mang về."

Tuyệt Tình ngẩn người, Chiếu Ca và Mạnh Tử Phu thì đưa mắt sang Kha Đại Đậu.

"Nàng nói sảng." – Hắn đáp cụt lủn. Lần này không ai trả lời nữa vì Tô Trác Lan đã lại ngất đi.

Mạnh Tử Phu hơi biến sắc, lập tức phân phó - "Đặt nàng nằm úp xuống." – Y nói, âm sắc hết sức mệt mỏi. Tuyệt Tình nghe giọng y khẩn trương như vậy cũng sốt ruột theo.

"Đệ định làm gì?"

"Vết thương sau lưng nàng đã có dấu hiệu thối rữa. Ngay bây giờ ta phải dùng dao cắt hết phần thịt thối, không để nó tiếp tục lan ra, sau đó mới có thể tiếp tục chữa trị. Thời tiết nhiều ngày nay nóng ẩm, không tốt cho thương thế, chậm một khắc cũng có thể khiến nàng mất mạng."

Chưa kịp nói xong thì y đã ôm ngực ho một trận như muốn đem tâm phế đều nôn ra hết. Chiếu Ca phải bỏ Tô Trác Lan, tới đỡ y ngồi xuống một chiếc ghế tựa. Không gian trong mật thất nhất thời lắng đọng. Đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Bản thân Mạnh Tử Phu cũng đang bị nội thương chưa lành, đi đứng còn cần người dìu đỡ, làm sao có thể tiến hành công việc chữa thương rất phức tạp kia. Thành ra Tuyệt Tình ở một bên khó khó xử xử, hết nhìn Tô Trác Lan thoi thóp, lại nhìn Mạnh Tử Phu thều thào ho khan, không biết làm sao cho phải. Chiếu Ca không đành lòng, vừa tới xoa lưng cho y vừa thở dài nói:

"Ngươi như vậy, làm sao có thể giúp nàng trị thương?"

"Đúng là ta không làm được. Nhưng A Vệ, nàng sẽ làm."

Không cần nói cũng biết Kha Đại Đậu và Tuyệt Tình có bao nhiêu sửng sốt, nhưng người bất ngờ nhất chắc chắn là Chiếu Ca. Mãi đến một khắc sau nàng mới bắt đầu mở miệng ra được.

"Ngươi có đang đùa không? Ta làm sao có thể...?"

"Phải, nàng sao có thể làm được? Nếu như đệ không tiện, có thể hướng dẫn cho ta." – Tuyệt Tình cũng chen vào, giọng nói rất không tin tưởng. Nhưng Mạnh Tử Phu có vẻ đã quyết định, lắc đầu đáp:

"Huynh không được. Việc này cần hết sức tỉ mỉ cẩn thận, huynh là người tập võ lâu năm, tác phong quá mạnh mẽ dứt khoát, không cẩn thận rất dễ đả thương nàng. A Vệ là danh môn khuê tú quen với những việc khéo léo tỉ mỉ, lại có sở trường thư họa, để nàng làm là thích hợp nhất."

Chiếu Ca đưa mắt liếc nhìn Tô Trác Lan trắng nhợt nằm sấp trên giường, lòng thoáng lạnh đi, nuốt nước bọt nói:

"Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ làm được sao?"

Mạnh Tử Phu chắc nịch nhìn nàng, đồng tử đen sâu tràn ngập khích lệ, khiến bản thân nàng cũng muốn chìm sâu vào trong:

"Tất nhiên là được. A Vệ, nàng rất giỏi. Hơn nữa còn có ta ở đây, ta hướng dẫn cho nàng." - Vừa nói vừa giơ tay chỉ vào Tô Trác Lan. – "Nghe danh đã lâu, hôm nay ta muốn tận mắt chiêm ngưỡng tuyệt kỹ mổ gà của nàng."

...Mưa đêm ào ạt hòa vào tiếng lách cách đều đặn của chày giã thuốc càng khiến người ta tăng thêm cảm giác lạnh lẽo cô liêu. Thế nhưng lúc này, mồ hôi nàng đang vã ra như tắm. Dưới ánh nến bập bùng tranh sáng tranh tối, con dao nhọn sáng quắc lướt từng đường sắc bén trên những thớ thịt tươi. Từng mảnh thịt nát lần lượt được vứt vào chậu than nóng bên giường vang lên những tiếng xèo xèo ghe rợn. Ống tay áo vàng của Chiếu Ca đã bị nhuộm đỏ lòm máu, song nàng không quan tâm.

Mạnh Tử Phu nói không sai, phía bên ngoài vết thương của Tô Trác Lan đã bắt đầu hoại tử, nếu không kịp thời chạy chữa, hậu quả không thể tưởng tượng được. Thứ mùi máu thịt lẫn lộn rất đặc trưng quanh quẩn trên cánh mũi, nhưng không rõ vì sao nàng lại như chẳng cảm thấy gì. Mạnh Tử Phu không rời mắt khỏi Tô Trác Lan, cũng không rời mắt khỏi nàng, gương mặt dẫu căng thẳng vẫn toát lên sự tán thưởng không giấu giếm. Có thứ gì đó vô cùng quyết liệt nhen lên sâu nơi đáy mắt, vượt qua cả những nỗi ám ảnh và sợ hãi, khiến cho nàng bình tĩnh một cách kỳ lạ. Điểm này ngay cả chính nàng chắc cũng không nhận ra. Chiếu Ca không đẹp như Vương Thái Lăng, cũng không hiểu chuyện thông minh như Tô gia tỷ muội, nàng thậm chí còn có lúc ngốc nghếch, có lúc yếu đuối. Nhưng vậy thì đã sao? Nàng không xinh đẹp, tâm địa cũng không như rắn rết. Nàng không thông minh, trong lòng cũng không hẹp hòi ích kỷ. Y bôn ba bao nhiêu năm nay, đã chán ngấy những loại người khẩu phật tâm xà, giả nhân giả nghĩa. Chỉ có một mình nàng, giữa bao nhiêu thị phi vẫn giữ được tâm tư trong sáng. Người khác nói sao y không quan tâm. Tốt đẹp của nàng, một mình y biết là được rồi.

Một bên Mạnh Tử Phu mải mê nhìn ngắm. Bên này Chiếu Ca đã thao tác xong, chuẩn bị đến bước cuối cùng. Nàng rửa sạch máu trên con dao nhọn, đoạn, cầm chuôi dao hơ trên chậu than. Hơi than nóng bốc lên mỗi lúc một khó thở, mặt nàng đã đỏ bừng từ bao giờ. Thế rồi, tròng mắt lóe lên ánh sáng trắng, nàng cầm con dao nóng đỏ dí thẳng vào miệng vết thương. Tô Trác Lan mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng cơ thể theo phản xạ tự nhiên tức thì co giật thật mạnh. Nếu không có Tuyệt Tình vẫn túc trực bên cạnh kịp thời giữ lấy, e là đã làm Chiếu Ca bị thương nốt.

Chừng cảm thấy miệng vết thương đã được cầm máu hoàn toàn, Mạnh Tử Phu gật đầu ra hiệu, Chiếu Ca mới nới lỏng tay, đem con dao cháy xém vứt luôn vào chậu nước đỏ lòm máu bên cạnh. Vẻ mặt căng cứng bấy giờ mới giãn ra một chút, mấy thớ thịt trên mặt hơi giật., mồ hôi túa ra càng nhiều. Nàng loạng choạng đứng lên, sắc diện đột nhiên tái mét, như thể ban nãy và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau, run rẩy hướng Mạnh Tử Phu hỏi:

"Vậy... vậy đã... được chưa?"

Nếu có thể đứng dậy, y rất muốn tới xoa đầu nàng. Nhưng lúc này y vẫn ngồi trên ghế tựa, mà Chiếu Ca đứng cách y quá xa.

"Vừa rồi nàng làm rất tốt, bây giờ lại sợ sao?"

Chiếu Ca nuốt nước bọt đánh ực, giơ ống tay lau bớt mồ hôi trên mặt, song lại khiến vết máu chưa khô nhuốm ra đầy má.

"Đương nhiên là sợ. Chỉ là... nếu nàng thực sự chết, ta còn sợ hơn."

Không biết tại sao câu nói vừa mới ra khỏi miệng, Tuyệt Tình đang chăm chú quan sát Tô Trác Lan đột ngột quay ra nhìn chằm chằm vào nàng, sắc mặt có chút tê tái.

"Vệ cô nương... cô vừa nói gì vậy?"

Nàng vô cùng ngạc nhiên, lúng túng nhắc lại:

"Ta... ta nói: nếu nàng chết, ta còn sợ hơn."

Tuyệt Tình trấn động trợn tròn mắt, hết nhìn nàng lại nhìn sang Tô Trác Lan, rốt cuộc bần thần lùi một bước, ngồi phịch xuống giường.

"Sư huynh... có chuyện gì vậy?" – Mạnh Tử Phu không vui hỏi, giữa vầng trán cao phẳng hiện lên một nếp nhăn khiến nàng mơ hồ, ánh mắt sắc nhọn như muốn xé toạc vẻ mặt rối rắm của Tuyệt Tình bấy giờ. Chiếu Ca bất giác giật mình, hai tiếng "sư huynh" của y không hề mang độ ấm, ngược lại có phần dửng dưng như đang thẩm vấn nghi phạm. Tử y đại hiệp thở hắt ra, cuối cùng cũng không trả lời.

"Trời sắp sáng, các người nên rời khỏi đây đi." – Kha Đại Đậu phá vỡ sự im lặng bằng một câu đuổi khách. Không biết tại sao nàng luôn cảm thấy hắn ta có chuyện gì giấu giếm, nhưng biết có hỏi cũng chẳng được gì. Tuyệt Tình từ tốn bế Tô Trác Lan khỏi giường, còn cẩn thận phủ lên người nàng một tấm áo choàng mỏng.

"Ngươi thực sự không đi cùng sao?"

Kha Đại Đậu hơi chuyển mắt.

"Quán trọ Phạm Lai đó, các người cũng đừng nên ở lại."

***

Nếu như chỉ một mình Mạnh Tử Phu nói, nàng còn cho rằng y đa nghi. Nhưng Kha Đại Đậu trực tiếp khẳng định, chứng tỏ quán trọ này thực sự có vấn đề. Bấy giờ mới đầu tháng Bảy, trời mưa tầm tã hai ngày, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, không tốt cho việc dưỡng thương. Tô Trác Lan mặc dù đã được mang về quán trọ Phạm Lai, nhưng vẫn không biết khi nào mới tỉnh lại được. Mạnh Tử Phu lấy lý do trị nội thương thường xuyên kiếm cớ ở một mình, nhưng nàng phát hiện ra rất nhiều lần y không có mặt trong phòng, hành tung bất định. Nàng không biết y đi đâu, cũng không có ý định gặng hỏi, khi nào muốn y có thể tự nói. Tuyệt Tình cả ngày không rời khỏi Tô Trác Lan, nàng không tiện quấy rầy bọn họ, chỉ đành thui thủi một mình.

Qua mùng bảy, trời hửng nắng, Chiếu Ca ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tựa lan can nhìn ra, thu vào mắt là khoảng sân nhỏ trước mái bếp của quán trọ. Buổi trưa đa số khách nhân đều đi ngủ, không gian yên bình tĩnh lặng. Nàng chăm chú nhìn lão trù nhân ngồi trước hiên mái bếp đan đèn lồng hình con cá, bên cạnh còn có một tiểu tử chạy việc vặt chống cằm ngồi xem. Bọn họ đơn giản chất phác như vậy, bảo nàng những người này có vấn đề, nàng không thể tin được.

Cuối hành lang phát ra một tiếng kẹt cửa. Tuyệt Tình đại hiệp mặc một bộ y phục nhỏ gọn màu xanh bước ra, trên tay là bát thuốc đã cạn. Trông thấy nàng đang bần thần, hắn tò mò bước tới hỏi:

"Vệ cô nương, nhìn gì mà chăm chú vậy?"

Chiếu Ca không rời mắt khỏi chiếc đèn lồng, nhún vai nói:

"Đại hiệp xem, người đó đan lồng đèn khéo quá."

Tuyệt Tình theo hướng mắt của nàng liếc qua nhanh, trả lời không lấy gì làm ngạc nhiên cả.

"Sắp tới rằm tháng Bảy, bọn họ là chuẩn bị cho hội hoa đăng."

Phong tục ở Dĩnh Kinh và Lạc Châu khác biệt. Dĩnh Kinh có hội hoa đăng vào tiết nguyên tiêu, còn ở Lạc Châu lại tổ chức hội hoa đăng vào đêm Thất tịch. Điều này Chiếu Ca không sống ở đây đương nhiên không biết.

"Đại hiệp có tin lời nam nhân đó không?" – Nàng bỗng chuyển chủ đề. Không biết tại sao nàng lại muốn hỏi hắn. Có lẽ vì Tuyệt Tình và Kha Đại Đậu trước đây giống như đã từng biết nhau, có những chuyện biết đâu hắn lại hiểu rõ.

"Ý cô nương là chuyện Kha Đại Đậu nói quán trọ này có vấn đề?" – Tuyệt Tình nhíu mày nghĩ ngợi. Bản thân hắn không quan tâm đến chuyện đó. Mà đúng thật là hắn chẳng cần quan tâm, quán trọ này dù có vấn đề, cũng không tự dưng đi dính dáng tới một kẻ giang hồ như hắn. – "Kha Đại Đậu... người này ta nhiều lúc không hiểu hắn nghĩ gì, nhưng ta biết chắc chắn hắn sẽ không hại Tô Tô đâu."

Tô Tô? Đây là lần thứ hai nàng nghe danh xưng này, không biết nó có mối liên kết như thế nào với cả Tuyệt Tình lẫn Kha Đại Đậu.

"Tuyệt Tình đại hiệp... làm thế nào quen biết Tô tiểu thư vậy?" – Nàng thăm dò hỏi. Không biết tại sao Tuyệt Tình nhìn nàng vô cùng kỳ lạ, lắc đầu đáp:

"Chuyện dài lắm. Ban đầu là ta nợ người khác một cái đại ân, thế rồi không có cách nào, đành đem trả lên người nàng."

"Vậy còn với..." – Nàng bất giác giơ tay chỉ sang vách tường, tự nhiên không biết nên xưng hô với Mạnh Tử Phu như thế nào cho phải. Cũng may là Tuyệt Tình không phải kẻ ngốc, nhìn bộ dạng Chiếu Ca cũng biết nàng đang ám chỉ ai.

"Vệ cô nương muốn nói Tử Phu?" - Hắn rời mắt nhìn nàng, từ trong dáng vẻ bối rối của Chiếu Ca muốn tìm ra điều gì đó – "Hắn không kể với cô nương sao?"

Nàng lắc đầu. Mạnh Tử Phu thân thế không rõ ràng, hành động cổ quái, lời nói càng hoang đường khó tin. Hơn nữa bộ dạng lúc nào cũng như đang đùa, nửa thật nửa giả, nàng không biết có thể tin tưởng y được bao nhiêu.

"Hắn là nghĩa đệ của ta, cùng là trẻ mồ côi được Mạnh trưởng lão của Cái Bang thu nhận, cho nên đều theo họ Mạnh. Hắn là Mạnh Tử Phu, ta là Mạnh Tử Uyên. Nghĩa phụ là người có tấm lòng hiệp nghĩa, cả đời thu nhận trên dưới mười lăm nghĩa tử. Ta hơn hắn ba tuổi, được nhận nuôi trước hắn hai năm."

"Nói như vậy... Mạnh Tử Phu đúng là trẻ mồ côi? Vậy nếu như hắn là người Cái Bang, tại sao sau đó lại đi theo Biện Vương Tôn Thừa?"

Tuyệt Tình thở dài một tiếng, ánh mắt hơi trùng xuống:

"Có lẽ là cơ duyên xảo hợp, cũng là số mệnh của hắn. Có một lần Mạnh Tử Phu cùng mấy người huynh đệ nữa trong một lần đi khất thực ở Biện Châu suýt bị đánh chết, may có Biện Vương Tôn Thừa khoan dung cứu một mạng, bọn họ cảm khái tình nguyện đi theo y. Y cũng không hề chê bai xuất thân bọn họ, thu dưỡng trong Biện Vương phủ."

Chiếu Ca chăm chú nghe không bỏ sót chữ nào, trong lòng mơ hồ phát hiện ra điều gì không đúng, nhưng không dám khẳng định.

"Thời gian đó là sau khi ta được thái sư phụ nhìn trúng, li khai Cái Bang tới Thiên Kiếm Môn, cho nên chuyện cụ thể thế nào ta không được rõ. Lúc ta tình cờ gặp lại nghĩa phụ đã là bảy tám năm sau, người nói cho ta biết: Mạnh Tử Phu cùng bốn năm người huynh đệ của ta ở chỗ Tôn Thừa đều bỏ mạng. Lúc đó nghĩa phụ thật sự đau lòng. Người muốn ta hứa với người: từ đó về sau không bao giờ cùng với người triều đình có liên quan."

Không khí lắng xuống, Chiếu Ca nghe tiếng hắn thở dài não ruột.

"Thế nhưng cô nương tưởng tượng được không, ba năm sau hắn đột nhiên trở về. Nguyên vẹn, lành lặn, một sợi tóc cũng không tổn hại, thậm chí từ một đứa nhỏ ốm yếu bỗng biến thành một đại nam nhân trưởng thành tiêu sái như bây giờ. Chúng ta ai cũng kinh ngạc không dám tin, nhưng đó là sự thật, nghĩa phụ đương nhiên rất mừng."

"Ốm yếu...?" - Chiếu Ca nghe một lúc cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, đầu mối trong lòng lúc ẩn lúc hiện.

"Mạnh Tử Phu xuất thân gia đình nho nhã, thể trạng yếu ớt, cơ bản không có căn cốt để luyện võ công, cho nên trở thành đệ tử Cái Bang cũng rất khổ sở. Huynh đệ chúng ta lúc đó có khoảng hơn mười người, chỉ có hắn gầy yếu nhất, lúc nào cũng cần chúng ta bảo vệ. Không rõ ở Biện vương phủ hắn đã được dạy dỗ ra sao. Thế nhưng sau khi hắn trở về, chúng ta phát hiện hắn được Mộ Dung lão tiên sinh ở núi Tức Vũ thu làm đệ tử, học được y thuật, còn học được một chút bản lĩnh. Mộ Dung thần y là danh sư thiên hạ, hắn gặp được ông ấy coi như trong cái rủi có cái may. Đáng tiếc không phải ai cũng có được may mắn này. Tử Chân, Tử Thường, Tử Khắc sư huynh, còn có Tử Hoằng và Tử Tiếu sư đệ đều đã chết." – Khi nói đến chữ "chết", hắn phóng mắt lên nền trời xanh ngắt xa xa, nụ cười mang theo chút trào phúng. – "Đến nước này, hắn vẫn muốn ra làm quan. Ta là một kẻ lỗ mãng không hiểu thời thế, cô nương nói thử xem rốt cuộc là vì sao?"

Chiếu Ca bất giác nhớ lại câu chuyện trong Biện vương lăng, tự nhiên hiểu rõ, nhưng không muốn nói. Tuyệt Tình cũng không gặng hỏi, tiếp tục độc thoại:

"Nếu như Tô Tô tỉnh lại, nhất định có thể nói cho ta tại sao. Nàng là một nữ nhân thích làm bậy, nhưng mọi sự trong lòng nàng đều rất rõ ràng."

"Tô tiểu thư là người tốt, nhất định sẽ được ông trời phù hộ."

Hắn lắc đầu, miệng hơi cười cười:

"Có nhiều lúc ta cũng không rõ nàng có phải một người tốt hay không. Một người tốt có lẽ sẽ không ích kỷ như nàng. Nhưng ta biết nàng chưa từng bao giờ rắp tâm hại ai."

"Đại hiệp rất để tâm đến nàng." – Chiếu Ca bâng quơ nói. Không ngờ một câu này lại khiến Tuyệt Tình tức khắc đứng hình, vẻ mặt thoáng tư lự như thể bị nàng nói trúng tim đen. Nhìn lại thì Tô Trác Lan ở cạnh Tuyệt Tình không có gì không tốt, hắn việc quái gì mà phải tỏ ra miễn cưỡng như vậy?

"Người ta nên để tâm không phải là nàng, nàng cũng nói người mà ta để tâm không phải là nàng. Trong lòng ta có nhiều khi rất rối rắm, không có cách nào phân biệt được. Trước đây ta không dám đối diện với nàng, vì cảm thấy nàng giống như ai đó. Nhưng vừa rồi ta mới biết..." – Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng lại, nét cười trên mặt trông càng khổ sở - "Thực ra chẳng phải vì nàng giống ai, bởi nàng thực sự không giống ai, ta đơn giản là thích nàng. Cho nên ta biết rõ nàng không phải người ta muốn tìm, vậy mà vẫn vô thức đi tìm nàng. Ta cũng biết người nàng muốn tìm không phải là ta, nhưng trong lòng ta vẫn hy vọng nàng sẽ đi tìm ta."

Chiếu Ca suy nghĩ rất lâu, từ từ đem những chuyện hiểu được liên kết lại, giật mình buột miệng nói:

"Nàng... phải chăng thích... nam nhân đó?"

Tuyệt Tình buồn bã đáp:

"Tô Tô chưa từng nói ra, nhưng xem cách nàng đối xử với người đó, ta không tìm ra lý do nào khác." - Nói đến đây y bỗng ngừng lại, tuệ nhãn tò mò nhìn nàng – "Vệ cô nương..."

"Đại hiệp cứ nói."

Hắn bồn chồn bặm miệng, hai ba lần đã muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng, hắn giơ tay vỗ vỗ vai nàng nói:

"Cũng không có gì cả. Sau này cô nương nếu như cần giúp gì, Tuyệt Tình ta có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không từ nan."

Chiếu Ca còn chưa kịp đáp, sau lưng đã bay tới một ánh mắt lạnh buốt khiến nàng nổi cả da gà. Mạnh Tử Phu vừa lên cầu thang, sắc mặt xám xịt tương phản hẳn với bầu trời Lạc Châu đầy nắng. Nàng thoạt cho rằng y mệt mỏi vì nội thương, nhưng nhìn bước chân vững vàng dứt khoát kia hẳn là không phải lý do này rồi.

"Tử Uyên huynh, Tô cô nương sao rồi?"

Tuyệt Tình không nhận thấy thái độ không đúng của y, chẳng hề do dự đem bệnh trạng của Tô Trác Lan nói lại một tràng, song Chiếu Ca có cảm giác Mạnh Tử Phu cũng không nghe kỹ lắm.

"Như vậy có thể coi như tạm qua cơn nguy kịch. Ta mới mang về thêm một ít thuốc bổ dưỡng, mỗi ngày ngoài thuốc trị thương, huynh sắc cho nàng bồi dưỡng thân thể."

Mắt Tuyệt Tình hơi lóe sáng, tâm trạng có vẻ khá lên nhiều:

"Ta đi làm ngay."

Lời chưa nói xong bóng dáng đã biến mất, nhanh như một cơn gió. Mạnh Tử Phu mâu quang có phần dịu đi nhưng vẫn không được vui lắm:

"Nàng sao lại ở đây vậy? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

Chiếu Ca không thích y tra hỏi mình, bĩu môi hỏi ngược lại:

"Vậy ngươi tại sao cũng ra ngoài vậy? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

"Nàng đang trúng độc." – Mạnh Tử Phu nói, giọng không kiên nhẫn. Nàng xoay người đối diện với y, hống hách hất cằm mắng trả ngay:

"Vậy ngươi không phải bị nội thương sao? Ngươi nhìn lại mình đi, đã mệt đến nỗi tái nhợt đi rồi. Bản thân mình còn không biết chăm sóc, ngươi còn đòi chữa bệnh cho ai?" – Mắng thì mắng như vậy, thâm tâm vẫn là không đành lòng. Được rồi, nàng là kẻ mềm lòng, cả nhà họ Vệ nàng đều là những kẻ mềm lòng. Cho nên trông thấy mồ hôi chảy lấm tấm trên thái dương của y, tay áo vàng mới vô thức giơ lên lau đi.

Ánh nắng chênh chếch phủ vào mái hiên, hoàng y trên người thiếu nữ càng thêm rực rỡ. Một đàn bồ câu trắng từ đâu sà xuống sân nhà, líu ríu đứng rỉa cánh rỉa lông. Chiếu Ca chuyển sự chú ý rất nhanh, giống như đứa trẻ được cho đồ chơi mới, nụ cười tươi tắn lâu lắm rồi mới hiện lên mặt. Mạnh Tử Phu thất thần.

Nàng cũng như tia nắng sau cơn mưa, cùng một lúc là ẩm ương xen lẫn ấm áp.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro