Giao thừa
Buổi tối buông nhanh xuống kinh thành trong ngày cuối năm. Yến tiệc mừng năm mới trong cung vẫn mời đầy đủ văn võ bá quan, vẫn có các vị tiểu thư lần lượt tới khoe tài khoe sắc, nhưng cái gì nhìn nhiều rồi cũng trở thành quen. Thác Mẫn có cảm giác không vui như năm ngoái. Năm nay Tôn Nham đang ở Càn Châu, thái tử phi Vương Thái Lăng ở lại Đông Cung chăm sóc tiểu quận chúa, Lạc vương phi Tô Trác Lan trong nhà có tang sự cũng không tới dự tiệc, thành ra ngồi ngang hàng với nàng chỉ có Tôn Thần và Tôn Yết mà thôi. Cảnh hoàng đế năm nay không được khỏe, thành ra Tôn Yết phải thay mặt phụ hoàng chủ trì yến hội, cơ bản không quan tâm gì đến nàng. Còn Tôn Thần thì từ đầu tới cuối đều ngồi im thin thít. Sau khi uống ba chung rượu và chọc nát một bát bánh chẻo hoa mai nhân tôm thịt y liền lấy cớ say rượu ra về. Thác Mẫn cảm thấy không còn gì thú vị, cũng đứng dậy ra về nốt.
Tuyết rơi trắng trời, cỗ kiệu nhung lắc lư di chuyển giữa hai bức tường đỏ cao vút. Trên con đường vào đại nội hoàng cung chỉ có một mình kiệu của nàng. Đàn sáo vẫn ở sau lưng náo nhiệt như năm ngoái, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ý thức được cuộc sống trong cấm cung có chừng nào nhàm chán. Vẫn may nàng chỉ gả cho một vương gia, không phải một hoàng đế, sẽ không đến mức cả ngày chỉ quanh quẩn giữa bốn bức tường sơn son. May thay Tôn Nham là một kẻ hiền lành không màng thế sự. Cuộc sống sau này hy vọng sẽ ung dung một chút.
Được rồi, đừng nghĩ nữa Thác Mẫn, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Nếu đã không tránh được, tốt nhất là đón nhận.
Phía trước xuất hiện một đám lính vệ đi ngược chiều. Nàng vô thức vén rèm nhìn ra, trong cả đám người bất giác tìm kiếm một bóng dáng quen quen. Tìm không thấy, lại đột nhiên nhớ ra mười ngày trước người nào đó đã thăng chức, rời khỏi thủ vệ quân rồi, vừa nãy còn mới ngồi uống rượu túy lúy trên yến hội, trở thành tâm điểm của bao nhiêu vị danh môn khuê tú.
Thác Mẫn luôn cho rằng người như Vệ Thái Cực sẽ không thích mấy vị ẻo lả gió thổi một cái là ngã kia, nhưng cảnh tượng lúc mấy nàng liếc mắt đưa tình, nàng không sao nhìn nổi. Vệ Thái Cực chẳng có vẻ gì là ghét bỏ, thậm chí còn giả lả mỉm cười thần bí đáp lại. Nụ cười này nàng thấy nhiều rồi, càng thấy nhiều lại càng không rõ đằng sau có bao nhiêu thật tâm. Nhưng thật tâm hay không cũng không mấy quan trọng. Nàng biết bản thân chỉ là đang ghen tỵ mà thôi. Nếu như nàng có thể sinh ra giống như bọn họ, đơn đơn giản giản làm tiểu thư nhà bình thường, ít ra cũng sẽ có chút cơ hội gả cho người mình thích.
Phụ hãn thường nói với nàng: sống lâu rồi sẽ có tình cảm. Biết đâu đấy sau này nàng sẽ thích Tôn Nham?
Được rồi Thác Mẫn, đó là chuyện sau này.
Sau này, nàng sẽ không còn thấy Vệ Thái Cực mặc khôi giáp đeo gương mỗi ngày đều đặn đi ngang qua trước cửa. Như vậy... à, như vậy cũng tốt, sẽ không cần mỗi ngày đều tìm mọi cách tình cờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, nàng cũng có thể mỗi sáng ngủ nhiều hơn một canh giờ...
***
Gió bên ngoài đã ngừng, nhưng tuyết vẫn âm thầm rơi. Sau cả một buổi chiều bận rộn chuẩn bị lễ trừ tịch, vương phủ cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Đèn lồng đỏ thắm sáng trưng khắp trên dưới vương phủ, nàng một mình ở trong từ đường dâng hương. Việc này vốn dĩ phải do Tôn Thần chủ trì, nhưng yến tiệc năm mới ở trong cung hắn không thể không dự. Năm nay Trác Lâm mới chịu tang, không thể xuất đầu lộ diện nơi đông người huyên náo, không tiện đi cùng, nhưng như vậy cũng tốt.
Sau khi hoàn thành lễ tế, xoay người trở về mới phát hiện ra Tôn Thần từ lúc nào đã đứng trên ngưỡng cửa. Trên người y vẫn còn khoác áo choàng đi tuyết, đôi mắt hàm tiếu rất chăm chú quan sát nàng. Trác Lâm ngẩn người ngạc nhiên. Tuy nàng và y đã làm lành, nhưng đối với chuyện đột nhiên y trở nên gần gũi như vậy vẫn khiến nàng có chút không quen.
"Vương gia... Mới qua giờ Tý, người sao lại về sớm như vậy?"
Khóe miệng y nhếch nhẹ, hai tay chắp lại sau lưng:
"Không muốn ta về sớm sao?"
"Tất nhiên không phải như vậy." – Trác Lâm thật thà lắc đầu. – "Vương gia về sớm như vậy, đã kịp ăn uống gì chưa?"
Y nhún vai đáp:
"Vẫn chưa, chỉ uống mấy chén rượu."
Nàng lo lắng lườm y một cái, lắc đầu than:
"Uống rượu mà không ăn gì sẽ tổn thương tì vị. Vương gia trở về Tịnh Vân trai thay áo trước, ta đi chuẩn bị chút điểm tâm."
Khi nàng mang được hai đĩa đồ ăn tới nơi, Tịnh Vân trai hoa đèn đã lờ mờ tối. Bóng dáng tĩnh lặng của Tôn Thần in trên vách tường, không biết đang thất thần hay có chuyện gì suy nghĩ. Trác Lâm đánh bạo đẩy cửa bước vào, chỉ thấy y ngồi chống tay bên trường kỷ, lim dim hai mắt dưỡng thần. Áo choàng đi tuyết đã thay thành một bộ trung y mỏng mặc ở nhà. Tuy rằng trong phòng có lò sưởi, nhưng ăn mặc như vậy vẫn quá sơ sài, một bên vạt áo nới hơi rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh. Lúc này nàng mới nhận ra góc mặt tuấn tú của y bị nhuộm thành màu đỏ, rõ ràng đã say rượu. Vậy mà vừa rồi dám nói chỉ uống mấy chén?
"Vương gia, điểm tâm tới rồi, người nên ăn một chút."
Tôn Thần hé mắt nhìn nàng, nhíu mày mấy cái liền để lấy lại tỉnh táo. Trong quả thức ăn có một đĩa thịt gà viên tuyết hoa và một bát mì nóng, nàng lần lượt bày ra trước mặt y. Tôn Thần hôm nay không hiểu sao khẩu vị không tốt, mỗi món gắp được ba đũa đã dừng lại, lấy tay day day thái dương.
"Vương gia không được khỏe sao?" – Nàng vừa ra hiệu cho người hầu đem dọn hai đĩa đồ ăn xuống vừa hỏi.
"Có lẽ vừa rồi hơi quá chén."
Đôi mày màu khói chau nhẹ tạo thành một nếp gấp xấu giữa trán. Không có thê tử nào thích phu quân của mình uống quá nhiều rượu, song nàng cũng biết yến tiệc trong cung không phải loại muốn từ chối thì có thể từ chối.
"Người đã uống bao nhiêu rượu vậy?"
Tôn Thần bặm nhẹ môi dưới, dường như đang cố nhớ lại:
"Chỉ hai bình."
Trác Lâm suýt nữa nhảy dựng lên.
"Hai bình? Đó là mấy chén của vương gia sao?"
Y lắc đầu, âm sắc vô cùng thản nhiên:
"Đúng là hơi nhiều hơn bình thường, nhưng so với hôm thành thân thì vẫn chưa nhiều lắm."
"Không được, để ta đi nấu canh giải rượu." – Nói đoạn đứng dậy đi ra cửa, nhường lại không gian riêng cho y. Nào ngờ còn chưa kịp nhấc chân, tay áo đã bị kéo ngược lại. Trác Lâm lâu rồi không có tâm lý đề phòng, cứ thế nằm gọn trong tay Tôn Thần. Một tháng kể từ ngày hai người làm lành, mặc dù tương kính như tân, nhưng Trác Lâm chưa thích ứng kịp vẫn tìm mọi cách bỏ chạy. Khi thì chóng mặt, khi thì đau đầu, Tôn Thần hết sức nhượng bộ. Nhưng hôm nay y lại say rượu, nàng bỏ chạy như vậy có phải hơi... không phải cho lắm?
"Không cần. Cũng không phải không khỏe, ta chỉ có chút..." - Y chỉ nói đến đó đã ngừng lại, thẫn thờ đưa mắt nhìn nàng, đồng tử đen láy dần dần bao phủ trong một màn sương. Một chút cảm giác đó là gì Trác Lâm mơ hồ không hiểu được, nhưng trực giác báo cho nàng linh cảm không tốt lắm. Quả nhiên, sau đó Tôn Thần cúi xuống hôn nàng, hơi thở nóng rực thì thầm bên tai:
"Lâm Lâm, ta có chút nhịn không được."
***
Giờ Tý bốn khắc, tiếng pháo hoa đầu tiên cất lên từ trong cung bắt đầu cho một loạt tiếng pháo rộn rã bừng lên khắp kinh thành. Vậy là một năm đã trôi qua. Tư Huyền Các dù nằm cách phố rất xa, vẫn nghe đưa lại những tiếng nổ lép bép. Lam Điền bị cấm túc nhưng không quên chuẩn bị vài đĩa hoa quả thắp hương trời đất. Từ khi trở thành Đông cung ám vệ, mỗi năm qua nàng lại đón giao thừa ở một nơi khác nhau, nhưng chung quy thì đều ở một mình. Bên ngoài càng náo nhiệt chỉ khiến chính mình càng thêm lặng lẽ, cho nên bị cấm túc như vậy nàng thấy cũng rất tốt.
Lúc Quán Quán đi hái một cành lộc trở về, liền thấy nương nương nhà mình đang ngồi thừ ra trước hiên, bên cạnh chuồng bồ câu vắng vẻ. Nét mặt nàng bần thần, mâu quang bất định, đến nỗi gió tuyết đã vương đầy vai cũng không hề để ý, chừng như tâm thần đã trôi đi đâu. Tiểu cô nương nét mặt đang hớn hở chuyển thành lo lắng cuống quít chạy lại:
"Nương nương, sao người lại ngồi đây thế này? Nương nương trong người không khỏe, ngộ nhỡ bị nhiễm lạnh thì làm sao?"
Nói trong người nàng "không khỏe" đã là nói tránh đi. Lam Điền bệnh ho đã thành mãn tính, chữa trị thế nào cũng không dứt được. Đại phu nói nàng là tâm bệnh, do suy nghĩ quá nhiều mà ra, quan trọng nhất là phải bồi dưỡng thân thể. Có điều, Lam Điền đối với sức khỏe của chính mình lại dửng dưng như người không quen không biết. Đôi khi Quán Quán thực không hiểu, rốt cuộc nương nương nhà mình quan tâm đến thứ gì?
"Dù sao cũng đã nhiễm lạnh quá đủ rồi, thêm một chút đâu có sao?"
Tiểu nha đầu chun mũi làm mặt xấu, lắc đầu nguầy nguậy:
"Như vậy sao được? Đại phu đã dặn nương nương phải tĩnh dưỡng. Trước khi đi Kha đại ca còn dặn nô tì chăm sóc nương nương, nô tỳ đã nhận lời. Đến khi huynh ấy trở về thấy nương nương như vậy, nhất định sẽ trách nô tỳ không chu đáo."
Lam Điền chuyển mắt, đồng tử sâu hoắm hướng lên bầu trời cao vời vợi, tựa tiếu phi tiếu nói – chất giọng thanh lạnh đầy hàm ý mà tiểu nha đầu như Quán Quán không sao hiểu được:
"Em yên tâm, hắn nếu có trở về cũng sẽ không trách em."
Tất nhiên không hiểu cũng có ưu điểm của không hiểu. Quán Quán nằng nặc líu ríu bên tai nàng đến khi Lam Điền điếc tai chịu mặc thêm áo mới thôi. Không biết từ bao giờ nàng ta bỗng trở nên cứng đầu lỳ lợm như vậy. Những ngày đầu mới tới hầu hạ nàng, Quán Quán rất dễ bảo, sai gì làm nấy, một câu cũng không cãi. Ai dè hiện tại lại biến thành một Kha Đại Đậu thứ hai...
Kha Đại Đậu...
Vừa mới tỉnh táo một chút đã lại rơi vào một hồi tưởng khác. Từng dòng suy nghĩ ồ ạt đổ về, cũng không rõ là bồn chồn hay lo sợ, bất tri bất giác khiến khuôn mặt nàng cứng đờ. Từ sau lần xung đột với Tô Trác Lan, nàng có cảm giác càng ngày càng không thể kiểm soát nổi chính mình nữa.
"Nương nương, người đừng nghĩ nữa. Người xem, em đã mang cành lộc về rồi, là một cành hồng đậu."
Lam Điền ngạc nhiên nhìn cành cây nhỏ trong tay Quán Quán, mục quang bất thần dại đi. Nàng gật đầu có ý khen ngợi, nhưng không hỏi xem tiểu nha đầu tìm được ở đâu. Đoạn, tự mình đón lấy muốn ngắm cho kỹ. Quán Quán khó hiểu im lặng đứng một bên, một chút lo sợ kỳ dị dâng lên không rõ. Một cành hồng đậu giữa thời tiết giá lạnh như vậy thực chẳng có gì đáng nhìn, nhưng nương nương của nàng quan sát chăm chú như bị thôi miên, hồn phách bay đi đâu mất. Tinh thần bất ổn như vậy, có phải sang xuân bệnh tình đã lại nặng thêm rồi không?
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái hiệt
Thử vật tối tương ti
(Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin người hãy hái cho nhiều,
Đó là vật gửi gắm tương tư.)
"Quán Quán, ta muốn trồng nó trước cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro