Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những đời Hoàng đế trước đây có thể nạp vào cung đến hàng trăm phi tử như vậy, Hậu cung càng đông phi tần lại càng thêm đục bẩn, nếu không phải trước đây vì quan lại trong triều liên tục dâng tấu gây sức ép, Nhân Mã cũng chẳng có ý định tuyển tú vào cung.

"Không ngờ một Hậu cung nho nhỏ lại có sức hút lớn như vậy, hết người này đến người khác đều muốn tiến vào làm phi tử của trẫm." Nếu hắn nhớ không nhầm, Lan Tiệp dư trước đây cũng là tự ý muốn tham gia tuyển tú, vì chuyện này mà Lan Uẩn phiền lòng cả tháng trời, tận một tháng sau mới đồng ý gặp mặt muội muội.

Phúc công công nghe vậy không khỏi thầm than, đương nhiên có sức hút lớn rồi. Các tú nữ tiến cung nếu được may mắn ân sủng, khi ấy sẽ không thiếu cơ hội thổi chẩm biên phong, chỉ cần có một chút thông minh khôn khéo, như vậy không phải chính là tạo thời cơ cho cả gia tộc trở mình hay sao? Cứ nhìn Hạ Mỹ nhân và Hạ gia là biết, trước đây vốn không nhiều tiếng nói trong triều, bây giờ Hạ Mỹ nhân đang hoài long chủng, Hạ gia lập tức được Hoàng thượng nâng đỡ, liền không ít quan lại bắt đầu muốn tạo quan hệ tốt muốn ủng hộ Hạ gia, địa vị quyền lực càng lúc càng mở rộng như diều gặp gió.

"Được rồi, còn chuyện thích khách ở phủ Hà Chính thì sao?" 

"Chuyện này cũng rất kỳ lạ. Nô tài nghe nói thích khách chỉ có một người, hơn nữa trong phủ cũng không có bất kì thương vong gì."

"Không có bất kì thương vong gì?" Nhân Mã cau mày, Hà Chính là quan văn trói gà không chặt, thích khách cho dù chỉ là tay gà mờ cũng có thể làm ông ta bị thương trước khi đám thị vệ kịp chạy tới, vậy mà lại không có thương vong gì, chuyện này đúng thật là kỳ lạ. Hơn nữa thích khách chỉ có một người, nói cách khác, mục đích của hắn không phải là mạng của Hà Chính?

"Phủ Thái thú có mất gì không?"

"Thưa, không có."

Không lấy đầu người, không trộm tiền bạc, vậy tức là đến truyền tin rồi. Nhân Mã siết chặt tay lại, Tư Mã Tiêu, rốt cuộc ngươi đang tính toán chuyện gì đây?

"Hoàng thượng, có cần nô tài đi điều tra thêm không?" Phúc công công thận trọng hỏi.

Nhân Mã lắc đầu, "Không cần, trẫm đã hạ chỉ gọi Hà Chính về kinh rồi, có lẽ sẽ vừa kịp sinh thần Phong Lãm." 

Mặc dù điều tra bước đầu Hà Chính không liên quan tới việc tăng thuế trữ quân lương gần đây, nhưng chỉ bằng việc hắn tận sát gần hai trăm mạng người phủ Cảnh vương và có mối quan hệ bất chính với Tư Mã Tiêu cũng để hắn chết một trăm lần cũng không hết tội. Chưa kể còn chuyện ba châu phía Bắc... Nhân Mã càng nghĩ càng tức giận, vốn dĩ thế cục đã bất ổn, bây giờ nửa đường còn đột nhiên xuất hiện thêm một Mộng Đình động thái kỳ lạ và một đám Thái thú dĩ hạ phạm thượng... Nếu những chuyện này đều liên quan tới Tư Mã Tiêu, Đại Phong chẳng phải đang đứng trước một mối nguy lớn sao?

Một Hà Chính là không đủ, rốt cuộc ai mới chính là người trong triều đình Đại Phong hậu thuẫn cho Tư Mã Tiêu, để hắn ngang nhiên hoành hành như vậy?

Nhân Mã siết tay, hắn cũng đã ngồi lên ngai vàng hơn năm năm, đến lúc phải thiết lập lại thế cục trong triều rồi.


Chờ tới khi Nhân Mã phê duyệt tấu chương xong xuôi, trời cũng không còn sớm nữa. Hắn đứng dậy thả lỏng thân thể một chút, ngồi lâu một tư thế khiến cho toàn thân nhức mỏi, gần đây lại nhiều chuyện xảy ra, chuyện trong triều đình, chuyện ngoài biên giới, chuyện ở Hậu cung, chuyện nào cũng khiến hắn mệt mỏi không thôi. 

Phúc công công thấy hắn rốt cuộc ngừng tay, định sai người truyền thiện, chẳng qua Nhân Mã đột nhiên nhớ tới chuyện ban nãy, liền gọi ông lại, "Sai người đưa thiện tới Hạ Huyền cung, bây giờ trẫm muốn đến đó."

"Vâng." Phúc công công phân phó hạ nhân xong liền theo Nhân Mã tới Hạ Huyền cung. Chuyện trong Hậu cung hôm nay ông cũng nghe được loáng thoáng, những điều thế này vẫn thường xảy ra trong cung cấm, ông đã nhìn quen từ thời của Tiên đế, hiện tại dù Nhân Mã không mê mải nữ sắc cũng không thể tránh khỏi cảnh tranh đấu khốc liệt trong thâm cung. 

Nếu xét ra, ông còn được coi là may mắn vì được đi theo Nhân Mã, ngày xưa có nhiều nội thị nhập cung cùng lượt với ông được phân đi hầu hạ các cung phi chủ tử khác, bây giờ cũng chẳng biết còn sống bao nhiêu người. Hoàng cung vốn là như vậy, nếu ngươi không có địa vị, lại không khôn khéo biết cách làm chủ tử vui vẻ, chết mất xác cũng chẳng ai mảy may để tâm.

Nhưng mà nghĩ lại, hôm nay Hạ Mỹ nhân cũng thật quá vội vàng. Tuy Ma Kết cô nương không có thân phận, nhưng đứng sau nàng ta lại là Thiên Bình Quận chúa mà Hoàng thượng rất yêu thương, nếu nhất định cứng đối cứng, đương nhiên sẽ có hại. Ban nãy mấy nội thị có nói Thiên Bình Quận chúa vì chuyện này mà xông vào Ngự thư phòng nháo loạn một hồi, bảo sao sắc mặt chủ tử của ông lại âm trầm đến như vậy.

Cũng thật là làm khó cho Hoàng thượng! Từ ngày Hạ Mỹ nhân mang thai đến nay, rõ ràng là tin vui, mà không biết Nhân Mã đã phải thở dài bao nhiêu lần rồi.

Hạ Vân thấy Nhân Mã bãi giá tới liền lập tức vui vẻ, không kịp chỉnh lại trang dung đã vội ra ngoài nghênh đón, Nhân Mã thấy bước chân nàng có chút vội vàng, không khỏi quở trách, "Đi lại từ từ thôi, đâu cần vội vàng như vậy?"

"Hoàng thượng bãi giá tới đột ngột, thần thiếp chỉ sợ không hầu hạ chu đáo." Hạ Vân ôn nhu dịu ngoan ôm lấy tay hắn, nhìn nữ tử yểu điệu yếu ớt thế này, nếu không phải vì đã biết quá rõ tính cách của nàng, chỉ sợ hắn cũng không thể nào tin nàng lại chính là người khiến cho Ma Kết chịu khổ đến nửa sống nửa chết như vậy.

Nhân Mã cùng Hạ Vân tới ngồi trên kỉ, lúc này mới hỏi, "Mấy hôm nay trẫm bận chuyện triều chính nên không qua thăm nàng được, nàng và hài tử vẫn tốt chứ?"

Hạ Vân nhẹ giọng thưa, "Thần thiếp vô phương, tạ Hoàng thượng quan tâm." Nàng đặt tay lên thai phúc, tuy thai chưa lớn lắm nhưng cũng đã hơi lộ ra, ánh mắt loan loan, "Hoàng nhi nếu biết Phụ hoàng của nó dù bận trăm ngàn chuyện triều chính vẫn lưu ý tới mình như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

"Nó là nhi tử của chúng ta, đương nhiên trẫm sẽ yêu thương nó." Nhân Mã phủ bàn tay mình lên tay Hạ Vân, Hạ Vân nghe hắn nói như vậy không khỏi giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hình như có chút long lanh.

Hắn vừa nói, nhi tử của chúng ta.

chúng ta.

Hóa ra Nhân Mã không chỉ coi đứa trẻ này là một quân cờ chính trị, hắn cũng thật sự quan tâm tới nó. 

Có phải, trong trái tim hắn, cũng có nàng hay không...

Hạ Vân đột nhiên không kìm nén được cảm xúc, nàng dựa đầu vào ngực Nhân Mã, mím chặt môi ngăn lại từng tiếng nức nở.

Có lẽ bởi vì nàng đã chờ đợi quá lâu rồi, bây giờ hạnh phúc chợt tới đột ngột quá, nàng có chút không kịp tiếp thu.

Nhân Mã thấy thân thể mềm mại trong lòng hơi run rẩy, không khỏi ôm nàng chặt thêm một chút, "Sao đột nhiên lại khóc rồi? Ảnh hưởng tới sức khỏe thì biết làm sao?"

"Thần thiếp vô lễ... chỉ là... chỉ là thần thiếp xúc động quá..." Hạ Vân đưa tay muốn lau những giọt nước mắt vội vàng trào khỏi khóe mi, chẳng qua lại có người nhanh tay hơn, giúp nàng nhẹ nhàng vuốt đi những giọt nước lăn trên khuôn mặt, "Người ta nói phụ nữ khi mang thai thường nhạy cảm hơn bình thường, quả nhiên không sai. Nhìn ái phi của trẫm xem, khóc thành như thế này, lỡ người khác nhìn thấy lại bảo trẫm bắt nạt nàng, lúc ấy trẫm có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."

"Làm sao có thể?" Hạ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi chúm chím yêu kiều, "Ai dám xằng ngôn bất kính với Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ cắt lưỡi kẻ đó!"

"Được rồi." Nhân Mã nắm tay Hạ Vân, "Nàng đang có thai, sau này sẽ trở thành mẫu phi của nhi tử, sao có thể không vừa ý một câu là đòi cắt lưỡi người ta như thế? Quan trọng là giữ gìn sức khỏe, những chuyện khác không cần quá để tâm, việc gì cho qua được liền cho qua đi. Mang thai đã là rất cực khổ, không lẽ nàng còn muốn gây sức ép cho bản thân nữa hay sao? Sau này nếu những người khác khiến nàng không vừa mắt liền không quan tâm đến bọn họ nữa, so với việc quá mức khắt khe căng thẳng, không phải chính là bớt được một nỗi phiền, lại tích thêm đức cho nhi tử hay sao?"

Hạ Vân nghe Nhân Mã nói như vậy, lập tức liền biết hôm nay hắn đích thân đến đây là muốn vì Ma Kết ra mặt, cũng không biết ả nữ nhân kia làm cách nào mà có thể khiến cho Hoàng thượng mấy hôm nay luôn phải thức phê tấu chương thật khuya lại tới đây nói đỡ cho nàng ta. Hạnh phúc ban nãy là thật, dư vị vẫn đọng lại trong lòng nàng, ngọt ngào khoan khoái, nhưng hiện tại lại có chút không cam lòng.

Có lẽ Nhân Mã cũng có lưu tâm đến nàng thật, nhưng nếu không phải vì Ma Kết, liệu hôm nay hắn có tới Hạ Huyền cung không?

Hạ Vân nhẹ giọng vâng một tiếng, "Tạ ơn Hoàng thượng dạy bảo, thần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng."

Nhân Mã gật đầu, bởi vì Hạ Vân không có cảm giác an toàn nên mới chán ghét những phi tần khác như vậy, hắn cũng không thể quá vội vàng, dù sao Hạ Vân không phải kẻ ngốc, chỉ cần nói như vậy ắt hẳn nàng cũng đã hiểu ý của nàng rồi.

Chỉ mong sau này sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.


- End Chương 14 -

Eeeee... Giai có cảm giác fic này sẽ không kết thúc được nhanh như dự tính của Giai rồi...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net